Sau trận chiến, bọn tôi cùng nhau trở về thành bằng xe ngựa.
Tôi ngồi ở giữa, bên trái là Albert, bên phải là Dian, cạnh đó là Alieze.
Người cầm cương là Sylpha.
Trên đùi tôi là Shiro.
Phía ngoài, Tao và nhóm Galilea đi bộ hộ tống sát bên xe.
“Thật đấy, đừng khiến bọn anh lo lắng quá như vậy chứ.”
“Em xin lỗi, anh Albert…”
Tôi khẽ cúi đầu, giọng nhỏ lại.
Albert thở nhẹ, rồi cười hiền.
“Ừ thì, nhờ vậy mà tụi anh có cơ hội triển khai Ma Kiếm đúng lúc. Phải công nhận, mấy thanh Ma Kiếm em làm còn mạnh hơn anh tưởng. Sau này cũng nhờ cậy em nhiều đấy.”
“Vâng ạ.”
“Ê ê, khoan đã ông anh! Người trực tiếp xông pha đánh đấm là em với nhóc Lloyd đấy? Ghi công thì phải ghi đủ chứ?”
Dian lập tức chen vào, điệu bộ không chịu thiệt.
Albert gật đầu cười, đáp bình thản:
“Tất nhiên rồi. Dian, anh rất yên tâm khi có em bên cạnh.”
“Cứ giao cho em! À mà này, nghe bảo thằng nhóc hạ được cả ma nhân hả? Ghê gớm ghê!”
“Thật ra… không phải ma nhân đâu.”
Tôi khẽ cười gượng, rồi giơ thanh Hấp Ma Kiếm ra cho mọi người thấy.
“Phải nhờ vào Ma Kiếm do anh chế tạo đấy. Nếu không có nó, em cũng không chống đỡ nổi.”
“Heh, nghe vậy tự nhiên thấy sướng! Anh cứ nghĩ kiếm hút ma lực là đồ chơi thôi, ai ngờ lại có ích đến thế!”
Dian gãi mũi, trông rõ là ngượng.
Lúc ấy, Alieze hơi nghiêng người, đưa đầu sang từ ghế bên.
“Này Lloyd, em đã khen ngợi Shiro đàng hoàng chưa? Nó nhận ra nguy hiểm từ rất xa rồi lao đi báo bọn chị đó. Không phải chuyện ai cũng làm được đâu đấy.”
“Dĩ nhiên là có rồi ạ. Giỏi lắm, Shiro.”
“Gâu!”
Tôi xoa đầu Shiro, nó vui vẻ vẫy đuôi.
Alieze cười nhẹ, tay xoa đầu cả tôi lẫn Shiro.
“Trời ơi, 2 đứa đúng là dính nhau không rời. Dễ thương hết sức.”
Cả khoang xe như dịu hẳn đi, bao phủ bởi bầu không khí yên bình và thân mật.
“…Nhưng mà, Lloyd-sama định xử lý họ thế nào đây?”
Khi câu chuyện dần lắng xuống, Sylpha nghiêm túc cất lời.
Cô nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn.
“Họ là người của Hội Sát Thủ. Từng giết người, có quá khứ đen tối, bản thân cũng chẳng còn như người thường. Dù giờ họ trung thành, thì vẫn rất khó để hoàn toàn tin tưởng.”
Tôi đã kể cho mọi người nghe về nhóm Ren rằng họ từng là thuộc hạ của Lãnh chúa Lordost, nhưng đã quay đầu, nguyện đi theo tôi.
…Tôi không hề giấu giếm.
Nhưng hiểu rằng chuyện đó không thể dễ dàng được chấp nhận.
“Những gì Sylpha nói rất đúng,” Albert lên tiếng, giọng nghiêm nghị hiếm thấy.
“Có thuộc hạ là chuyện tất yếu, và Lloyd cũng nên bắt đầu học cách gánh vác. Nhưng một khi họ gây chuyện, em sẽ là người chịu trách nhiệm. Em là hoàng tử, sẽ luôn có kẻ chờ em sơ sẩy. Khi điều đó xảy ra, em có dám chịu trách nhiệm không, Lloyd?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, im lặng vài giây, rồi đáp dứt khoát:
“Vâng. Em sẽ dặn dò họ kỹ lưỡng. Nếu họ phạm lỗi, em sẽ xử lý nghiêm khắc và sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.”
“...Tốt lắm. Nói nghe hay đấy. Nhưng anh cần chắc chắn.”
Albert đặt tay lên chuôi kiếm, sắc mặt lạnh đi rõ rệt.
“Ơ... anh Al…?”
“Im lặng.”
Câu nói lạnh băng khiến mọi người trong xe nín thở.
Tôi thấy anh nhích tay, nhưng chưa kịp phản ứng thì—
“Xin hãy khoan đã!”
Một giọng hô lớn vang lên từ bên ngoài.
Ngựa hí vang, xe ngựa dừng hẳn.
Tôi lập tức kéo cửa sổ xuống, thấy nhóm Ren đang quỳ rạp dưới đất.
“…Chúng tôi đúng là từng gây tội ác. Nhưng Lloyd không khinh thường, còn dang tay cứu giúp. Cậu ấy cho chúng tôi lý do để sống tiếp. Nếu phải đền tội… xin hãy lấy mạng tôi trước.”
Ren nói dứt khoát, ánh mắt không hề dao động.
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng:
“Chúng tôi biết thân phận thấp hèn của mình. Nhưng Lloyd đã cứu chúng tôi. Giờ chúng tôi chỉ mong được sống để đền đáp.”
“Xin hãy để chúng tôi góp sức. Làm việc gì cũng được.”
“Tôi nấu ăn giỏi đấy. Có thể sẽ hữu ích hơn vẻ ngoài cho xem.”
“Tôi cũng dọn dẹp rất khéo. Xin được phục vụ.”
Tất cả cùng cúi đầu sát đất.
Albert nhìn họ, rồi khẽ thở ra, buông chuôi kiếm.
Anh quay sang tôi đang ngẩn người, rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Fuh, đừng làm vẻ mặt đó. Anh chỉ muốn thử lòng em thôi. Đâu phải anh trai nào cũng nhẫn tâm rút kiếm thật với em trai của mình? Nhưng mà…”
Albert lướt nhìn qua nhóm Ren.
“…Anh cũng không ngờ tụi em lại chân thành đến vậy.”
Anh gật đầu, rồi quay lại phía họ:
“Quyết tâm của các ngươi, ta, Albert De Saloum, đệ nhị hoàng tử đã ghi nhận. Ai dám bắt bẻ các ngươi, ta sẽ đích thân đứng ra. Cứ yên tâm phụng sự cho Lloyd đi.”
“V-vâng ạ!”
Cả nhóm đồng loạt hô to, đầy xúc động.
Mọi người quanh tôi đều bắt đầu lên tiếng:
“Quyết định của Albert-sama quả là sáng suốt, nhưng lời Lloyd-sama cũng đầy bản lĩnh. 2 người đúng là đôi anh em tuyệt vời~”
“Đến cả đám sát thủ kia cũng ngoan ngoãn thế kia… Lloyd-sama đúng là đáng kinh ngạc.”
“Không chùn bước trước áp lực, giữ vững đạo lý. Giỏi lắm Lloyd! Hãy cứ vững bước như vậy!”
“…Chủ và tớ cùng vì nhau mà sống chết… mẹ nó, không mưa mà má mình vẫn ướt là sao… hức…”
“Là tình yêu… tình yêu đấy… gusuh…”
Alieze và Dian đang chùi nước mắt bằng tay áo.
Còn tôi… thực sự bắt đầu thấy lo.
■■■
Vài ngày sau…
Tôi bị Charles triệu vào cung.
Vừa bước vào đại điện, tôi quỳ xuống trước ngai vàng.
…Ông ấy cau có thật rồi.
Thôi xong.
Tôi lẻn ra khỏi thành, tập hợp sát thủ, đánh bật cả một lãnh chúa… kiểu gì cũng bị mắng to.
Tôi cúi gằm mặt, im lặng chờ.
“…Lloyd, con vừa gây ra chuyện long trời lở đất rồi đấy.”
“D-dạ…”
Tôi nuốt khan, lòng lo ngay ngáy.
“Ta vốn luôn cảnh giác Lordost. Gã lãnh chúa đó từ lâu đã nuôi dã tâm. Vì thế, ta âm thầm lệnh cho Albert chuẩn bị sẵn lực lượng. Nhưng con lại nhanh hơn cả ta, đích thân đến đó, và xử lý gọn gàng. Làm rất tốt.”
“…Hả?”
Tôi không kiềm được mà ngẩng đầu lên.
“Nghe Albert kể, con còn chiêu mộ được cả nhóm cao thủ trung thành tuyệt đối. Ta vốn nghĩ con khá lắm rồi, mà không ngờ còn giỏi đến thế.”
Charles cười hài lòng.
…Tôi có đang mơ không?
Tôi dè dặt hỏi:
“Phụ vương… người đang khen con ạ?”
“Chứ còn sao nữa? Tốt lắm, Lloyd. Con đúng là con trai ta.”
Tách tách tách tách!
Các đại thần đồng loạt vỗ tay.
Tôi liếc sang, thấy Albert kín đáo nháy mắt khi đang vỗ tay đều đều.
Ra là… anh ấy "chỉnh sửa" lại câu chuyện theo cách có lợi cho tôi.
“Với công lao lần này, ta muốn ban thưởng. Lloyd, con có hứng thú tiếp quản lãnh địa Lordost không?”
“Cái… gì cơ!? Làm lãnh chúa ạ!?”
“Không cần làm lãnh chúa chính danh. Ta sẽ chỉ định người thay mặt cai quản, còn con sẽ điều phối từ phía sau. Coi như tập làm quen với việc lãnh đạo. Hơn nữa, con đã có kế hoạch riêng rồi đúng không? Có đất, có người, sẽ là lợi thế lớn.”
…Cũng đúng.
Một lãnh địa riêng sẽ rất hữu dụng cho việc thử nghiệm những ma thuật quy mô lớn, thứ mà từ trước đến nay tôi luôn e dè vì không đủ không gian.
“…Con xin nhận. Thưa phụ vương.”
“Ừm. Rất tốt. Hãy nỗ lực nhé, Lloyd!”
Charles gật đầu đầy mãn nguyện.


0 Bình luận