“Vậy, em đến đây có chuyện gì thế?”
“Dạ. Gần đây em vừa mới bắt đầu nuôi một con ma thú, nên muốn hỏi chị về cách chăm sóc và huấn luyện nó... Em cũng tiện giới thiệu luôn, đây là Shiro.”
“Gâu!”
Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng Shiro.
Nó lập tức hăng hái sủa 1 tiếng, vẫy đuôi liên tục.
Đôi mắt của Alieze lập tức sáng rỡ như vừa nhìn thấy sinh vật đáng yêu nhất thế gian.
“Trời ơi! Trời ơi trời ơi, dễ thương quá đi mất! Shiro-chan! Dù nhỏ nhắn tròn trịa thế này... nhưng chẳng lẽ là một con Bearwolf?”
“Chị đoán đúng rồi ạ. Nó đã theo em về sau khi em cùng anh Albert đi săn ma thú ở rừng phía Bắc. …Nhưng mà lạ thật, hình dạng hiện tại của nó khác xa bản thể gốc, vậy mà chị vẫn nhận ra.”
“Ufufu~ chị chỉ có cảm giác thế thôi.”
Tôi nheo mắt, nửa thán phục, nửa đã quen với kiểu “linh cảm thần kỳ” của chị ấy.
Khả năng nhận diện dựa trên sóng ma lực, chắc Alieze dù không biết lý thuyết, vẫn vô thức cảm nhận được.
“Có lẽ liên quan đến… ma lực gì đó phải không nhỉ? Chị không rành mấy vụ này.”
“Vâng. Nhân tiện, em muốn hỏi—”
“Nè Lloyd, đứng nói chuyện ngoài này hoài không hay, vào trong uống trà rồi trò chuyện tiếp nhé?”
“À, cũng phải ha.”
Cuốn vào mạch chuyện nên tôi không để ý thời gian.
Vào trong chắc cũng tiện quan sát ma thú của chị ấy hơn.
Tôi theo Alieze tiến vào trong tháp.
Bên trong là một đại sảnh rộng lớn, thoáng đãng như 1 khu vườn cổ tích.
Ngoài vài phòng nhỏ và cầu thang xoắn chạy men theo tường, phần lớn không gian được phủ kín bởi thảm cỏ, hồ nước, bụi cây, và cả những cây cổ thụ mọc tự nhiên.
Grimo thốt lên:
“Haa… tuyệt thật đấy.”
“Nghe đâu thỉnh thoảng nơi này còn mở cửa cho dân thường vào tham quan như một vườn thú đó.”
Vì ở đây quy tụ nhiều sinh vật quý hiếm, những ngày mở cửa luôn thu hút đám đông.
Người dẫn tour thường là Eris.
Alieze từng xung phong, nhưng bị từ chối… vì lý do không cần nói cũng hiểu.
Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn tròn trắng đặt giữa phòng.
“Eris, pha trà giúp chị với.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Eris rót trà bằng động tác thành thục và nhịp nhàng.
Hương thảo mộc lan tỏa dễ chịu, Alieze nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu thưởng thức như một nghi lễ thường nhật.
“Không để mất thời gian, em muốn xem thử ma thú của chị, Alieze.”
“Vội vàng quá đấy~ Fufuh, nhưng thôi được rồi. Vì là em nên chị sẽ chiều… Liru~!”
Từ mái nhà, một khối lông khổng lồ động đậy.
Đôi chân dài, cái đuôi rậm, tai dựng lên, ánh mắt sáng quắc hướng về phía Alieze.
Con sói khổng lồ mang tên Liru đáp xuống bên cạnh chủ nhân bằng một cú nhảy nhẹ nhàng, oai phong nhưng không hề đe dọa.
Bộ lông bạc bóng mượt và đôi mắt vàng sắc sảo khiến ai cũng nín thở.
“Để chị giới thiệu, đây là Liru. Nào, chào hỏi đi em.”
“Uon~!”
Giọng hú cao vút của Liru khiến Shiro giật nảy, nấp sau chân tôi.
Dù vậy, nó vẫn ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt tò mò.
“Con này là Lesser Fenrir. Là chủng loại cao cấp của Bearwolf, cực kỳ nguy hiểm đó.”
“Loài cấp cao à, hèn gì Shiro cũng bị thu hút như vậy.”
Fenrir rất cảnh giác, cực kỳ khó thuần hóa.
Vậy mà Alieze lại khiến nó trung thành tuyệt đối.
Có vẻ tôi có thể kỳ vọng nhiều hơn ở buổi học hôm nay.
“Xin chị hãy chỉ dạy cho em! Em cũng muốn kết nối được với Shiro như chị với Liru! Làm sao để giao tiếp được với nó?”
“Chị đồng ý. Với Lloyd, chị tin chắc là làm được.”
“Thật chứ ạ!?”
“Dĩ nhiên rồi. Trước hết, điều quan trọng nhất là…”
Alieze mỉm cười dịu dàng, rồi nghiêm túc nói:
“―Chính là tình yêu!”
Cả căn phòng chùng xuống trong vài giây tĩnh lặng.
Alieze tiếp tục, ánh mắt lấp lánh, giọng nói trở nên đầy mê say:
“Chị tin rằng tình yêu là sợi dây gắn kết những sinh vật không thể hiểu nhau bằng lời nói. Dù là ma thú nào đi nữa, nếu ta trao tình cảm chân thành, thì sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được nhau thôi!”
Eris thở dài, gương mặt thẫn ra như thể đã nghe đi nghe lại câu này hàng trăm lần.
“Haa… Tiểu thư Alieze là kiểu người mà động vật tự động tìm đến, như thể cô ấy là một cục mồi sống vậy. Loại trường hợp đặc biệt thế này thì không thể dùng làm ví dụ được.”
“Cục mồi sống!? Eris, em nói quá đáng đấy!”
“Em chỉ nói sự thật thôi.”
Họ bắt đầu đấu khẩu mà đúng hơn là Eris nói gì Alieze cũng không giận, chỉ “trách yêu” như chị gái dỗ em.
“Không cần phức tạp làm gì cả. Chỉ cần như này nè, nhẹ nhàng thả lỏng, mở lòng ra thật nhiều… Đúng không, Liru? Những gì chị nghĩ, những lời chị nói, em hiểu hết phải không? …Nào!”
“Uon~!”
Liru gật đầu, rồi dụi đầu vào lòng chủ nhân.
Alieze dang tay, xoay vòng một cách thích thú.
Lập tức, chim chóc, thỏ rừng và các loài thú nhỏ kéo đến vây quanh cô như thể bị hút bởi 1 lực vô hình.
Khung cảnh tựa truyện cổ tích, diệu kỳ đến ngỡ ngàng.
Eris chỉ biết lắc đầu.
Grimo ngậm miệng nãy giờ, cuối cùng thở dài:
“…Lloyd-sama, chịu thôi. Người phụ nữ đó ấy à, kiểu thiên tài thì đúng, mà nói thẳng ra là đầu óc toàn hoa lá. Không phải dạng có thể trò chuyện nghiêm túc đâu.”
Dù lời lẽ có hơi cay nghiệt, nhưng tôi cũng… không phủ nhận được.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không học được gì từ chị ấy.
“Em hiểu rồi. Đại khái nắm được cách rồi, chị Alieze.”
“Ể…!?”
Cả Eris lẫn Grimo đều sững sờ.
Còn Alieze thì khuôn mặt rạng rỡ như nở hoa, nắm tay tôi lắc lấy lắc để:
“Đúng thế, Lloyd! Chính là tình yêu đó!”
Tình yêu… có thể đúng, nhưng không phải là trọng điểm.
Khi nhìn ma lực chảy ra từ Alieze, tôi đã nhận ra:
Chị ấy vô thức kết nối ma lực đến đầu Liru, truyền đạt cảm xúc và suy nghĩ.
Không phải lệnh, mà là chia sẻ tư duy.
Nếu truyền qua hình ảnh, tôi càng có lợi.
“Shiro!”
Tôi nối ma lực tới Shiro như cách chị ấy làm, rồi truyền đi hình ảnh hành động tôi muốn nó thực hiện.
Shiro tròn mắt, rồi đột ngột lao đi.
Nó bắt đầu chạy vòng quanh chúng tôi, 1 vòng, 2 vòng, 3 vòng…
“Gâu!!”
Nó sủa lớn như khẳng định nhiệm vụ hoàn thành, đúng y như hình ảnh tôi gửi.
Tuyệt vời.
Như tính toán.
“Không thể nào… Ngài hiểu được từ cái kiểu giải thích của tiểu thư Alieze sao…?”
Eris sững người nhìn tôi, mắt mở to ngạc nhiên.
“Ừ ừ! Giỏi lắm, Lloyd! Đúng là em trai đáng yêu của chị! Đó chính là tình yêu đấy!”
“Không, chắc chắn là không phải đâu ạ.”
“Phải chứ, đừng có cãi!”
Lại bắt đầu tranh cãi… hay đúng hơn là cãi vặt kiểu thân thiết.
Dù sao thì, mục đích tôi cần cũng đã đạt được.
“Vậy thì, cảm ơn chị nhiều lắm, Alieze.”
“Ể!? Về luôn sao!? Ít nhất cũng uống chén trà rồi hãy đi chứ!”
“Không cần đâu ạ, em chưa khát lắm!”
“Trời ơi Lloyd—!”
Tôi quay lưng bước đi, vẫy tay chào.
Phía sau, Alieze như sắp khóc, còn Eris thì lẩm bẩm với giọng... có phần nghiến răng:
“Vừa rồi, ngài Lloyd đã sử dụng kỹ năng điều khiển ma thú…! Sức mạnh của tiểu thư là thiên phú nên chính cô ấy còn không kiểm soát nổi, nhưng Lloyd thì điều khiển hoàn toàn có ý thức. Các pháp sư khác đến đây đều bị ảnh hưởng bởi tiểu thư và mất kiểm soát… Vậy mà Lloyd không những không bị tác động, mà còn làm rất tốt… Nếu Lloyd vượt qua tiểu thư Alieze trong lĩnh vực điều khiển ma thú, ngài ấy có thể… có thể giúp đuổi bớt lũ thú này được…”
Lời lẩm bẩm chuyển dần thành lời cầu nguyện nhỏ nhoi cho… ngày nghỉ.
“…Mình còn không có ngày nghỉ để đi mua sắm hay ra quán cà phê uống chút trà… Ừm, đúng vậy! Nhất định phải nhờ cậy vào ngài Lloyd thôi!”
Cảm nhận được ánh mắt nồng cháy sau lưng, tôi quay lại, bắt gặp ánh nhìn long lanh kỳ vọng của Eris.
“Ngài Lloyd, xin hãy lại ghé chơi nữa nhé! Tiểu thư Alieze vẫn còn rất nhiều điều có thể dạy ngài đấy!”
“Ôi, đúng là ý kiến hay đấy Eris! Phải rồi Lloyd, chị còn nhiều thứ thú vị lắm muốn chia sẻ với em! Nhất định phải đến nữa nhé!”
Đúng thật, kỹ thuật điều khiển ma thú còn nhiều điều phải học.
Nếu sau này gặp khó khăn, tôi sẽ quay lại hỏi thêm.
…Dù chẳng trông mong vào lời giải thích logic từ chị ấy là bao.


0 Bình luận