“Jade!”
Ren kêu lên, giọng run rẩy xen lẫn lo lắng.
“Ờm… trước hết, chúc mừng… Cảm ơn anh vì đã tổ chức buổi tiệc long trọng như thế này… Tuy không khí có hơi lạ một chút, nhưng mà… giờ anh đã là lãnh chúa rồi, thay đổi chút cũng là điều dễ hiểu thôi, nhỉ?”
Ren cố gắng nặn ra một nụ cười gượng, nhưng nó chẳng tồn tại được lâu.
Cô thừa biết.
Ánh mắt mà “Jade” dành cho cô... lạnh đến tê người.
Ngay cả khi cảm giác như sắp bị thứ áp lực vô hình kia nghiền nát, Ren vẫn cắn răng ngẩng đầu lên, không chịu cúi gập người.
“Jade, nói gì đó đi! Biết là đang giữa buổi tiệc thì nói chuyện thế này hơi không phải, nhưng… chuyện đã qua, chuyện sắp tới, anh đang nghĩ gì, đang cảm thấy gì… em muốn nghe tất cả! Giống như hồi đó ấy! Em… em lo lắm. Xin anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó…”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần, run rẩy như muốn tan vào không khí.
Thế nhưng “Jade” chỉ mỉm cười.
Một nụ cười ngọt ngào giả tạo, và giọng nói nhẹ như đang dỗ trẻ nhỏ vang lên:
“Ồ, con lợn này là ai mà dám cất lời vậy nhỉ?”
Ngọt đến rợn người.
Ren sững sờ.
Chân cô khuỵu xuống ngay khi một luồng ma lực khủng khiếp siết lấy toàn thân.
“Ka… ha…!”
Áp lực quá sức chịu đựng khiến cô thở dốc.
Cơ thể bị đè bẹp, nhưng ánh mắt vẫn chưa chịu rời đi.
“Ja… Jade…?”
“Ồ, ta đang định giết ngươi bằng áp lực đó đấy, vậy mà vẫn sống à? Thú vị thật. Đúng là ‘Kẻ bị nguyền rủa’… Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi là Ren, đúng không? Con nhỏ phun độc.”
Hắn cúi người, nhìn Ren với ánh mắt hứng thú như đang soi xét một sinh vật bị đóng khung trong lồng kính.
“Còn Galilea, Talia, Babylon, Crow… À à, nhớ rồi. Đám từng bám theo Jade. Nhìn xem, giờ nằm la liệt hết cả rồi.”
Hắn liếc sang những người từng là đồng đội.
Họ gục xuống do dư chấn ma lực, không chết nhưng không thể phản kháng.
“M… mọi người…? Jade… anh đang nói cái gì vậy…?”
Ren vẫn cố hỏi, như thể níu kéo lấy một tia hy vọng cuối cùng.
…Nhưng kẻ đứng trước mặt cô giờ không còn là Jade nữa.
Hắn bật cười khinh khích, như thể trò chơi vừa bắt đầu:
“AHAHA! Phải rồi, phải rồi. Chết mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thật tội nghiệp. Nhưng tâm trạng ta đang tốt… nên sẽ kể cho các ngươi nghe.”
Khóe môi hắn nhếch lên.
“—Jade mà các ngươi biết, chết rồi. Ta đã giết hắn, chiếm lấy thân xác này. Tài năng, ký ức, tất cả giờ thuộc về ta. Các ngươi thấy bức thư ta gửi chứ? Viết bằng ký ức còn sót lại trong thân thể này đấy. Chữ viết cũng giống y hệt, đúng không?”
“Không… không thể nào…”
“Là thật. Mà… kuku, chính ngươi cũng cảm nhận được rồi, đúng chứ? Nhìn cái mặt xanh mét kìa.”
“……!”
Ren cắn chặt môi đến bật máu.
Chiếm xác…
Không thể nhầm được.
Đây là Ma Nhân.
Ma Nhân không có thực thể, sống bằng cách chiếm đoạt cơ thể con người.
“À, mà tiện thể… nội dung bức thư đó là thật. Jade đúng là con thứ ba của quý tộc vùng này. Hắn lợi dụng các ngươi để xóa sổ gia đình phiền phức. Cũng định gọi các ngươi về khi mọi chuyện xong xuôi. Nhưng rồi ta đến. ‘Kẻ bị nguyền rủa’ như hắn hiếm lắm, nên ta đích thân đi xa tới đây để chiếm lấy. Cũng kháng cự dữ lắm đấy, nhưng kết quả thì như các ngươi thấy đấy.”
“…Không thể…”
Ren như mất hết phương hướng, cả ánh mắt lẫn hơi thở đều trở nên vô định.
“Hắn còn gây án dưới danh nghĩa các ngươi khi ta ngủ… Chắc là để khiến các ngươi rời đi. Một chút tàn thức cuối cùng… vẫn cố bảo vệ đồng đội. Cảm động thật. Nhưng vô ích rồi. Giờ hắn đã tan biến, và thân xác này… là của ta! AHAHAHAHAHA!”
Tiếng cười vang vọng cả sảnh tiệc.
Lũ lính cũng cười gằn theo, như đồng thanh dưới lệnh gọi của ác ma.
“HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Chỉ cần một cái hất tay, tất cả im bặt.
“À, nhân tiện, mấy ‘lính’ kia đều bị thuộc hạ Ma Nhân của ta nhập xác rồi. Tới tận đây rồi, cũng phải vui một trận chứ nhỉ? Tiện thể thử nghiệm năng lực luôn. Kế hoạch là xóa sổ vài quốc gia rồi mới về.”
“…Ngươi định… gây chiến sao…?”
Câu hỏi bật ra từ Ren, không còn là thắc mắc, mà là lời kháng cự yếu ớt cuối cùng của lý trí.
Kẻ như cô, người luôn căm ghét bạo lực, giờ phải chứng kiến sự tàn khốc hóa thành hiện thực.
Cô siết chặt tay đến rỉ máu.
“Đúng vậy! Một buổi yến tiệc của máu và lửa! Chúc mừng nhé, các ngươi cũng sẽ góp mặt!”
Hắn hất mạnh áo choàng, để lộ cánh tay gầy gò.
Trên làn da ấy, những gương mặt đen sì đang rú gào không tiếng động.
“Giờ thì vào chuyện chính. Ta gọi các ngươi tới đây là để lấy… cơ thể. Ma Nhân rất hợp với ‘Kẻ bị nguyền rủa’. Vật chủ hoàn hảo cho đám thuộc hạ từ Ma Giới của ta!”
Hắn lại phá lên cười.
Ren không còn chút sức lực, khuỵu xuống trong im lặng.
Ngay khi ấy, ánh mắt hắn chuyển hướng.
“Ồ? Còn ngươi… sao vẫn ngẩng đầu được? Không cảm thấy gì sao? Quỳ xuống!”
Hắn vung tay, ma lực cuộn thành cơn lốc xoáy bủa vây lấy tôi.
Áp lực từ ma lực tràn ra, nhưng…
Không hề hấn gì.
Ma lực chỉ là khí áp, nếu mật độ trong cơ thể tôi mạnh hơn, thì chẳng khác gì gió thoảng.
“…Cái gì? Với người thường, áp lực đó đủ nghiền nát ngay tức khắc! Ngươi là gì?”
“Ta chỉ là một hoàng tử. Đệ thất hoàng tử.”
“…Đệ thất hoàng tử… À, nhớ rồi. Lloyd De Saloum. Hoàng tử thiên tài, nghiên cứu hàng trăm đề tài dị biệt. Có cả một lý lịch khiến cả đám học giả phát rồ. Jade từng rất muốn gặp ngươi. Hắn cũng mày mò nghiên cứu để kiểm soát sức mạnh của mình.”
“Trùng hợp thật. Ta cũng rất muốn gặp hắn.”
Tôi siết chặt nắm tay.
“…Nhưng vì ngươi, cơ hội ấy đã bị hủy hoại.”
“Tiếc thật nha~”
Hắn phá lên cười.
Tôi thì chỉ lặng im, ánh mắt lạnh đi từng chút một.
Một nhân tài như Jade, vừa thấu hiểu năng lực bản thân, vừa có tiềm năng nghiên cứu sâu rộng.
Nếu có thể cộng tác, biết đâu chúng tôi đã mở ra được những hướng ứng dụng chưa ai từng nghĩ tới.
Nhưng tất cả… đã bị tên khốn này xóa sạch.
Còn định gây chiến?
Hủy hoại bao nhiêu nhân tài tôi còn chưa kịp gặp mặt?
Không thể tha thứ.
“…Nếu ta nhớ không nhầm, Ma Nhân chỉ có thể bị đánh bại bằng số lượng lớn ma thuật dồn dập.”
Không tác động trực tiếp được, nhưng kích hoạt liên tục vẫn gây chấn động đủ để tiêu hao chúng.
“Gì cơ!?”
Tôi lập tức dựng kết giới bao quanh, nhồi vào đó ma lực đã chuẩn bị sẵn.
Kích hoạt.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Vô số ma thuật phát nổ, tầng tầng lớp lớp khói lửa bốc lên.
Tôi không dừng lại, tiếp tục bồi thêm hàng loạt ma thuật khác nhau trong vài chục giây liền.
Đến khi bụi khói tan đi—
“…Ấn tượng thật. Tốc độ, số lượng, và trình độ trận pháp… hàng thượng thừa. Hiếm có ai đạt tới mức ấy.”
Hắn bước ra từ khói, cơ thể lơ lửng như sương mù tụ lại.
Đúng là Ma Nhân… nhưng…
Ma thuật vừa rồi không có tác dụng?
Tôi đang phân tích nguyên nhân thì—
Tay… khẽ run.
“Chết tiệt…! Không thể nào… Sao thứ đó lại xuất hiện ở đây được chứ…?!”
“Có chuyện gì vậy, Grimo?”
Tôi hỏi bằng giọng điềm tĩnh.
Nhưng Grimo thì tái mặt.
“Chạy đi, mau chạy đi, thưa ngài Lloyd! Hắn… không phải Ma Nhân đâu… Hắn là Ma Tộc thật sự đấy!!”


0 Bình luận