Lũ goblin vừa bị hạ gục bị lòng đất nuốt chửng, biến mất không dấu vết.
Người ta bảo rằng, hầm ngục chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ.
Bất cứ sinh vật nào gục ngã bên trong đều bị nó hấp thụ, trở thành nguồn nuôi dưỡng cho chính nó.
“Gâu!”
“Gì vậy, Shiro?”
Shiro cúi xuống, dùng mõm cẩn thận nhặt lên 1 viên đá nhỏ màu đỏ, sót lại ở chỗ con goblin vừa bị nuốt.
“Ra là... lõi ma vật à.”
So với lõi của hầm ngục, viên này bé hơn nhiều, lại lẫn đủ thứ tạp chất.
Chắc chẳng thể dùng để khắc trận pháp hay tạo kết giới tử tế gì.
Chỉ có 1 viên duy nhất rơi ra.
Những lần trước vào hầm ngục không thấy lấy 1 viên, xem ra thứ này khá hiếm.
Thôi thì cất lại đã, biết đâu sau này cần đến.
“Gâu!”
Shiro vẫy đuôi không ngừng, ánh mắt sáng rực, ra hiệu muốn tiếp tục đi tiếp.
...Nhưng cũng như lần trước, cái kiểu không hoàn toàn tuân theo lệnh tôi của Shiro thực sự hơi mệt.
Mà tôi cũng không thể lúc nào cũng truyền ý niệm điều khiển trực tiếp mãi được.
Đã đến lúc phải dựng một trận pháp rồi.
Một thuật pháp điều khiển tự động, có thể thay tôi đưa ra mệnh lệnh theo tình huống.
Như vậy, không cần can thiệp từng bước, Shiro vẫn có thể hành động hiệu quả.
“Ừm... Không có địch thì đi trước mình 3m để trinh sát. Khi phát hiện địch, tự động chuyển sang chế độ chiến đấu. Gặp kẻ cận chiến hay tầm trung thì cắn, cào xé theo ý. Khi nhận lệnh trực tiếp thì phải phục tùng tuyệt đối. Không được đi xa quá. Còn nếu đối phương tầm xa thì—”
“Ngài Lloyd, trông có vẻ đang rất hứng thú thì phải.”
Grimo thở dài, mắt nhìn sang tôi đang miệt mài điều chỉnh câu lệnh.
“Ừ, hứng thật. Khi mọi thứ hoạt động đúng như ý mình, việc lập trận pháp lại càng thú vị hơn nữa.”
“...Ha, ha…”
Shiro không những linh hoạt, có thực thể rõ ràng, mà còn đáng yêu nữa.
Ma thú đúng là có nhiều ưu điểm.
“...Ổn rồi, tạm thời thế đã. Tùy tình hình sẽ điều chỉnh sau.”
“Gâu!”
“Nhìn chẳng khác gì một con rối bị điều khiển nhỉ... Thấy tội tội sao ấy.”
Grimo thở ra 1 hơi dài.
Không rõ là đang tiếc cho Shiro hay thương hại tôi.
Dù gì thì, chúng tôi vẫn đang thuận lợi tiến sâu hơn vào trong hầm ngục.
Sau vài trận đụng độ với ma vật, tôi đã hoàn thiện được hệ thống mệnh lệnh.
Shiro đi trước 3m để do thám.
Phát hiện địch thì sủa báo hiệu.
Nếu đối phương bỏ chạy, tìm cách ngăn lại.
Nếu không được thì đứng yên, tuyệt đối không đuổi sâu.
Nếu địch tấn công hoặc trụ lại, lập tức chiến đấu.
Gặp nhiều kẻ địch, Shiro sẽ vòng ra sau, dồn chúng về phía tôi.
Chiến thuật đó là kết quả của những điều chỉnh thực chiến.
“Gâu!”
Shiro sủa lớn.
1 con goblin bất ngờ lao ra từ bóng tối.
Ngay lập tức, Shiro nhào tới, ngoạm chặt kẻ địch rồi hạ nó trong chớp mắt.
Nhờ trận pháp hỗ trợ, tôi rảnh tay hơn và tranh thủ thử vài phương pháp mới.
Khi truyền ma lực vào răng và móng của Shiro, rồi thay đổi tính chất để tăng độ sắc bén, hiệu quả tấn công lên ma vật rõ rệt hơn hẳn.
Nhờ đó, tốc độ tiêu diệt được cải thiện, và hiện giờ gần một nửa số ma vật bị hạ là nhờ Shiro.
“Lloyd ơi! Cậu để cún con làm hết vậy thì lấy đâu ra kinh nghiệm chiến đấu chứ!”
“Biết rồi mà~”
Tôi vẫn đáp lại như thường lệ, nhưng trong lòng thì... vẫn định để Shiro tiếp tục đánh thay.
Việc thay đổi tính chất ma lực để hỗ trợ người khác khó hơn mình tưởng.
Dùng cho bản thân thì đơn giản, nhưng khi truyền sang vật khác thì hiệu quả và độ chính xác giảm rõ rệt.
Cần luyện tập thêm.
Cũng đang tính tới việc tự động hóa cả phần đó luôn.
“Oh, tới rồi à.”
Phía trước hiện ra một hố lớn.
Lần trước vào cũng thấy thứ này, lối vào phòng boss.
“Gâu!”
Shiro lập tức lao vào như thường lệ, tiếng giao chiến vang lên từ bên trong.
Giờ thì... để xem nó cầm cự được bao lâu nào.
Tôi vừa định bước vào thì bụp, 1 kết giới vô hình chắn ngang, khiến đầu đập thẳng vào đó.
“Ui da… Gì thế này?”
Tôi gõ thử, không có chút phản hồi nào.
Có vẻ... không vào được từ ngoài.
“Khi chiến đấu với boss bắt đầu, những người khác sẽ không thể bước vào cho đến khi trận kết thúc!”
“À phải... nhớ mang máng là có quy tắc đó.”
Phòng boss được bảo vệ bằng kết giới cực mạnh, lấy năng lượng trực tiếp từ hầm ngục.
Khi bị boss phát hiện, điều kiện sẽ thỏa mãn và kết giới tự động kích hoạt.
Lần này, chỉ có Shiro bị kẹt trong đó.
“Tránh ra!”
Một giọng dứt khoát vang lên sát tai tôi, Tao.
Sau 1 hơi thở sâu, cô ấy tung chưởng đầy nội lực vào kết giới.
Cùng lúc đó—
“Lưu Song Kiếm Thuật Langlis: Lang Nha!”
Sylpha lao lên, vung kiếm chém mạnh vào kết giới.
Dù là đòn phối hợp 2 hai cao thủ, nhưng kết giới vẫn không nhúc nhích.
“Có vẻ kết giới này được gia cố tới mức tối đa bằng cách đặt điều kiện giới hạn.”
Thêm điều kiện cụ thể khiến kết giới mạnh hơn nhiều lần.
Trường hợp này, do hạn chế về vị trí và thời điểm, nên hiệu quả được đẩy lên tối đa.
Phá bằng vũ lực... không phải là không thể, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Kyain!”
Shiro bị đánh văng vào tường, phát ra tiếng rên đầy đau đớn.
1 con goblin khổng lồ đứng trên cao, nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ.
Là Hobgoblin, dạng tiến hóa vượt trội hơn của goblin.
Nắm đấm của nó còn dính máu.
Sức mạnh của nó... vượt trội hoàn toàn.
“Khốn kiếp! Ngay cả tôi, dù không có thực thể, cũng không thể xuyên qua được kết giới này! Nếu cứ thế này thì Shiro sẽ—!”
Grimo nghiến răng căm giận.
Nhưng vẫn còn cách.
Loại kết giới cố định như thế này thường để lộ sơ hở ở cấu trúc thuật pháp.
Nếu phá được thuật thức bên trong, kết giới sẽ suy yếu ngay lập tức.
Trước hết, phải tháo các điều kiện.
Chính vì đặt ra quá nhiều điều kiện nên nó mới kiên cố đến thế.
Gỡ ràng buộc ra, độ bền chắc sẽ giảm mạnh.
Được rồi, bắt đầu viết lại thuật thức nào...
Ổn rồi.
Chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ để nó yếu đi rõ rệt.
“Cả 2 người! Tấn công lại đi! Lần này, dốc toàn lực!”
“…! Rõ rồi.”
“Rõ lệnh.”
Sylpha và Tao lập tức vào vị trí, đồng thanh đáp lại lời tôi.
Họ hít sâu, lấy đà, rồi cùng lúc lao lên.
“Bách Hoa Quyền, Nhất điểm đột phá hình: Lôi Hỏa Băng Quyền!”
“Lưu Song Kiếm Thuật Langlis, Sư Tử Gầm Thét!”
Ầm!!
Một chấn động dữ dội vang lên, kết giới rung chuyển dữ dội đến mức mặt đất cũng chấn động.
“Kuh…!”
“Auh…?!”
Thanh kiếm của Sylpha vỡ tan như thuỷ tinh, còn Tao thì nhăn mặt, ôm lấy nắm đấm, lùi lại vài bước vì đau nhói.
Nhưng đúng lúc ấy, ngay chính giữa kết giới đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Từ từ… nó lan rộng ra, cho đến khi choang!!
1 tiếng vỡ lớn xé không gian, kết giới hoàn toàn sụp đổ.
“Shiro!”
Tôi không chần chừ, lao vào như mũi tên, vượt qua rào chắn vừa biến mất.
Con Hobgoblin vừa giơ chân lên giẫm xuống liền quay ngoắt sang khi phát hiện ra tôi.
“GROOOOOO!!”
“——Cút đi.”
Chưa kịp gào trọn tiếng, tay phải tôi, Grimo, bắn ra 1 luồng sóng ma lực đen kịt, xuyên qua họng nó rồi nổ tung phần đầu.
Tôi chỉ lướt mắt qua cái xác đổ rạp, rồi quỳ xuống bên Shiro.
“Shiro, ổn chứ?”
“Kuu…n…”
Shiro rên khẽ, giọng yếu ớt và đứt quãng.
Toàn thân nó chi chít vết thương, rõ ràng là bị thương nặng.
Lẽ ra tôi không nên để nó hành động theo mệnh lệnh đã định sẵn trong tình huống này.
Chính vì nó tuyệt đối tuân lệnh tôi mà không rút lui nên mới ra nông nỗi ấy.
Sự tiện lợi của mệnh lệnh tự động hóa… cũng đồng nghĩa với việc mất đi khả năng phản ứng linh hoạt.
Tôi nghiến răng.
Đây là lỗi của tôi.
Phải cân nhắc lại cách ra lệnh.
“Ngài Lloyd! Xin hãy chữa trị cho Shiro!”
Sylpha kêu lên, vẻ mặt lo lắng và có phần trách móc.
“À, phải rồi.”
Tôi gật đầu, gạt hết suy nghĩ sang một bên.
Giờ là lúc cần ưu tiên chữa trị.
Tôi đưa tay ra, hướng về phía những vết thương chằng chịt của Shiro.
Thuật trị liệu tối cao:
“Linh Quang Trị Liệu.”
Ánh sáng trắng dịu dàng tỏa ra, bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của Shiro.
Những vết thương dần dần khép lại, lớp lông rũ rượi trở nên mượt mà trở lại.
Khi ánh sáng tan đi, Shiro mở mắt, rồi bật dậy khỏi tay tôi.
“Gâu!”
Nó sủa to 1 tiếng, đuôi vẫy lia lịa, tràn đầy sinh lực.
Có vẻ đã hoàn toàn bình phục rồi.
“Heh, chó con, may mắn thật đấy.”
Grimo bật cười khẽ, giọng lười nhác pha chút trêu chọc, nhưng không giấu được sự nhẹ nhõm.
“Gâu gâu!”
Shiro sủa đáp lại, rồi liếm vào bàn tay tôi đầy biết ơn.
2 người kia đứng nhìn một lúc, rồi bắt đầu lẩm bẩm:
“Cậu ấy… đã khiến kết giới đó suy yếu? Dù là ma thuật cũng không thể đơn giản như vậy… Người sử dụng được trị liệu ma thuật vốn đã hiếm, huống hồ lại thêm sức mạnh công kích kia… Có khi năng lực pháp sư của Lloyd còn vượt qua cả ngài Albert rồi…”
“Luồng kiếm khí đen đó… là ‘ma kiếm thuật’ chăng? Một dạng dung hợp giữa ma thuật và kiếm thuật. Phái Langlis cũng có nhưng là kỹ năng bí truyền cực kỳ khó lĩnh hội… đến cả phụ thân mình cũng không dùng thuần thục được. Nếu là ngài Lloyd thì… đúng thật, chỉ cần nhìn là biết ngài ấy sở hữu tố chất của cả kiếm sĩ và pháp sư. Dù hành động khi nãy là bản năng, nhưng… fufufu, đúng là sâu không lường được…”
Tôi không để ý mấy lời thì thầm của họ.
Giờ tôi chỉ bận… cười khúc khích vì bị cái lưỡi ướt át của Shiro liếm liên tục.
Nhột quá đi mất.


0 Bình luận