“Ngài đang làm cái quái gì thế hả, Lloyd-samaaaa!!”
Grimo bất ngờ hét toáng, giọng đầy hỗn loạn.
Ugh…
Đừng hét to bất thình lình như thế chứ.
Giật mình thật sự đấy.
“Gì, gì vậy? Có chuyện gì à?”
“Chuyện gì à!? Ngài hoàn toàn có thể né đòn vừa rồi mà!! Tại sao lại cố tình hứng trọn cú đó chứ!? Nếu xảy ra chuyện gì thì tính sao!?”
…À, bị phát hiện rồi.
Thực ra thì đúng là tôi có thể tránh được.
Nhưng vì tò mò quá nên hơi lưỡng lự… rồi đỡ luôn.
“Thì… đôi lúc cũng cần trực tiếp thử nghiệm mới hiểu được cách nó vận hành mà.”
Hiện tượng vật lý do ma lực gây ra mà không thông qua thuật thức.
Khác với ma thuật truyền thống ở chỗ nào, cơ chế cụ thể ra sao, không trực tiếp cảm nhận thì chẳng thể nào nắm bắt được.
Và quả thực, nếu không thử, tôi đã chẳng biết là nó lại… bình thường đến thế.
Grimo chết trân nhìn tôi, biểu cảm pha giữa hoảng hốt và bất lực.
“Ngài chỉ có một mạng thôi đấy! Làm ơn trân trọng cái thân quý giá của ngài đi! Tôi cầu xin ngài, đừng có liều mạng kiểu đó nữa!”
“Gì vậy, lo cho ta à?”
“Kh-không hẳn là lo! Nhưng, ừ…! Cái thân đó sớm muộn gì cũng là của tôi cơ mà! Ngài mà chết ở đây thì… thì tôi biết làm gì chứ…!”
Grimo lầm bầm, ánh mắt đảo đi nơi khác, giọng ấm ức đầy ghen tức.
Cũng phải thôi…
Ở kiếp trước tôi từng chết chỉ vì tò mò thử một ma thuật lạ.
Chắc nên rút kinh nghiệm rồi nhỉ…
Ừ, chắc nên vậy.
“Dám nói là ‘muốn thử đỡ một lần’ hả… Hahaha, đúng là nực cười quá!”
Guisarme bật cười, giọng châm biếm.
Ma lực bắt đầu tụ quanh cơ thể hắn, dữ dội và đáng sợ.
Hắn giơ cao hai tay.
Một quả cầu ma lực khổng lồ từ từ hiện ra giữa không trung, áp suất tỏa ra khiến cả không khí lách tách tóe lửa.
Ồ, quả này mạnh thật đấy.
Tập trung được mức ma lực này là chuyện hiếm thấy.
“Ta vốn không định phá nát tòa lâu đài này đâu… Nhưng ngươi dám nhạo báng ta? Vậy thì cũng phải gánh lấy hậu quả, đúng không?”
Gương mặt Guisarme vặn vẹo trong cơn giận.
Đòn tấn công này đúng là rất thú vị, nhưng nếu tôi không chặn được thì Ren và mọi người phía sau sẽ bị cuốn vào mất.
“Ren, đưa mọi người rút lui.”
Do ma lực bị nén lại nên áp lực khiến ai cũng không đứng vững.
Nhưng giờ Galilea và những người khác đã có thể cử động lại được.
Cơ hội tốt để họ rút lui.
“Ư-ừm… nhưng còn cậu thì sao!?”
“Tôi ổn. Cứ đi đi.”
“…Được. Nhớ cẩn thận đấy.”
Ren vừa rút lui, vừa ngoái đầu lại đầy lo lắng.
Tốt.
Đi hết rồi.
Có Ren ở đây thì tôi không tiện thử vài chiêu đang nghĩ tới.
Bây giờ thì thoải mái rồi.
“Không dễ để ngươi yên thân vậy đâu!”
Guisarme giơ tay, bắn vài ngọn giáo ma lực nhắm thẳng vào hướng Ren.
Tôi lập tức dựng kết giới, lệch hướng tất cả.
Giiin!
Tiếng ma lực va chạm chói tai vang lên, một ngọn giáo chệch hướng đâm trúng lính phía sau.
“Này, đừng lãng phí ma lực kiểu đó. Nếu muốn thật sự ‘ấn tượng’, thì gom hết lại một đòn đi.”
“…Kukuku… Ra vẻ ngạo mạn đấy. Được! Ta sẽ cho ngươi thấy tuyệt kỹ mạnh nhất của ta, ‘Hắc Tử Ngọc’! Dồn toàn bộ ma lực, nuốt sạch mọi thứ vào dị không gian! Xem ngươi còn mạnh miệng được không!”
Guisarme nén chặt quả cầu ma lực, đến mức không gian quanh nó phát ra âm thanh rạn nứt như kính vỡ.
Vòng xoáy đen ấy… tôi từng thấy rồi.
Nếu là cái đó thì…
Tôi đang suy tính thì Grimo lại hét toáng.
“Khoan! Ngài định làm gì vậy Lloyd-sama!? Áp suất ma lực này điên thật đấy!”
“Không sao. Ta sẽ đỡ nó.”
“Ngài vừa mới hứa là không làm liều nữa màààààà!!”
Guisarme nhe răng cười, dằn mạnh 2 tay xuống.
“Nuốt sạch đi! Hắc Tử Ngọc!!”
Goooooh!!
Quả cầu ma lực phóng đi như thiên thạch, tàn phá mọi thứ trên đường nó lao đến.
Tôi thử ném một quả Hỏa Cầu về phía nó.
Phụt…
Ngọn lửa vừa chạm đã bị nuốt chửng.
Chỉ còn làn khói mỏng tan biến giữa không khí.
“Ahahahaha! Vô ích thôi! Kết giới, ma lực, ma thuật, tất cả đều vô nghĩa trước Hắc Tử Ngọc! Giờ thì biến mất đi cùng cái vẻ bình thản trơ trẽn của ngươi!”
Guisarme cười lớn đầy phấn khích.
Quả cầu lao tới.
Grimo thét lên.
“KHÔÔÔÔÔNG!! Lloyd-sama, đừng có liều như vậy mààà!!”
“Không sao đâu. Đây không phải liều lĩnh.”
Tôi lẩm bẩm.
Nhờ cú đòn trước đó, tôi đã hiểu cơ bản cách Guisarme vận hành ma lực.
Hắn chỉ đưa ra mệnh lệnh cho ma lực.
Và mệnh lệnh đó thường rất đơn giản.
Cũng giống như khi tôi dùng Chấn Kích Nham Nha để vô hiệu hóa giáo ma lực, chỉ cần dùng ma thuật tương ứng là đủ để đối kháng.
Guisarme từng nói:
Ma thuật chỉ là phiên bản yếu hơn của năng lực Ma Tộc.
Khác biệt chủ yếu nằm ở việc có sử dụng thuật thức hay không.
Và tôi biết có một loại ma thuật với đặc tính gần giống đòn của hắn.
――Ma thuật hệ Không Gian:
Hư Không.
Tạo ra một lỗ hổng dẫn đến dị giới, thứ gì chạm vào đều bị nuốt mất.
Ma lực, kết giới, vật chất, mọi thứ đều bị nuốt trọn.
Tôi từng thử nghiệm Hư Không và thấy nó có thể… nuốt cả một ngọn núi.
Khi ấy tôi từng nghĩ, nếu đòn này chạm trán Hắc Tử Ngọc, liệu điều gì sẽ xảy ra?
Giờ chính là lúc thử nghiệm.
“—Thử cái này xem sao.”
Tôi niệm chú.
Một vòng xoáy đen ngòm mở ra trước mặt.
Ngay lập tức, Hư Không và Hắc Tử Ngọc chạm nhau.
Grrrrruuuuuuuu!!
Hai luồng sức mạnh đối đầu, gào thét, cắn xé, hòa tan vào nhau và rồi tan biến hoàn toàn.
“Cái… cái gì cơ!?”
Guisarme sững sờ, đôi mắt mở to hết cỡ.
Phải rồi, khi hai lối mở đến dị giới chạm vào nhau, chúng tự triệt tiêu.
Không còn lại gì cả.
Tôi đã từng mong chờ một vụ nổ vũ trụ long trời lở đất…
Đã tốn công lẻn khỏi lâu đài lúc nửa đêm, ra tận giữa biển để thử nghiệm…
…Khụm.
Thôi, chuyện đó để sau.
“Vừa rồi là đòn mạnh nhất của ngươi đó à, Guisarme?”
“G-gu… guguu…!”
Guisarme nghiến răng ken két, không thể đáp lại.
Hừm, nhìn phản ứng đó… có vẻ đúng như hắn nói trước đó thật.
Nếu vậy thì tôi chẳng còn lý do gì để giữ lại nữa.
Giờ chỉ còn kết thúc.
“Vậy thì… đến lượt ta.”
Tôi bước lên một bước.
Guisarme ngay lập tức… lùi lại một bước.


0 Bình luận