“Đ-đưa tôi coi với!”
Ren gần như giật phắt lá thư khỏi tay tôi.
Không buồn giữ kẽ, cô bé xé nát phong bì, rồi dán mắt vào tờ giấy bên trong như thể chỉ cần chớp mắt là mất.
“Ừm… ‘Gửi các đồng đội thân mến, trước hết, xin hãy thứ lỗi vì sự biến mất đột ngột của tôi. Có lý do cả đấy. Dù vẫn giấu mọi người, nhưng thật ra tôi là con trai thứ ba của Lãnh chúa vùng Lordost. Để ngăn chặn những người thân, cha và các anh em, kẻ ngày ngày ôm mộng gây chiến, tôi đã lập nên hội sát thủ này’…”
Không khí chộn rộn hẳn lên sau khi Ren đọc xong đoạn đầu.
“Con trai thứ ba của lãnh chúa Lordost á? Giờ nghĩ lại thì dáng vẻ với cách hành xử của Jade đúng là có nét quý tộc thật…”
“Ma thuật của cậu ấy cũng đâu phải dạng vừa. Bảo cậu ấy không đơn giản thì quả là đúng.”
“Phải đấy, vùng đó xưa nay chuyên gây chiến. Tụi mình cũng từng nhận vài đơn ám sát từ chỗ đó. Thì ra hội này từ đầu đã là công cụ cho Jade…”
“Kuku… Cũng chẳng thể trách cậu ấy được. Cậu ấy muốn dẹp loạn, bọn mình thì cần chỗ dung thân. Chuyện lợi dụng nhau cũng là công bằng.”
“……Tôi thì vẫn biết ơn. Vì nhờ có Jade mà tôi mới sống sót được tới giờ.”
Lãnh địa Lordost nằm ở phía nam Saloom. Gia tộc ở đó thì… đúng là cái tên gắn liền với rối ren và chiến sự.
Tôi nhớ Albert với Charles từng thì thầm về chuyện “bên đó sắp nổ rồi”.
Nhưng lần nào cũng kết thúc bằng việc lãnh chúa bị ám sát, rồi lặng như tờ—
Ra là do hội sát thủ này âm thầm xử lý.
“…Tôi đọc tiếp nhé. ‘Ban đầu tôi cũng không định giết họ. Nhưng sau nhiều lần thuyết phục không thành, cuối cùng chỉ còn cách ra tay. Đó cũng là lựa chọn đau đớn với tôi. Sau khi loại bỏ được họ, tôi lập tức quay về nhà để ổn định tình hình đang hỗn loạn. Suốt thời gian đó, tôi bận đến mức không thể liên lạc với mọi người. Thật sự xin lỗi. Nhưng cuối cùng cũng đã tạm ổn, và tôi đã trở thành lãnh chúa. Tất cả là nhờ có mọi người. Vì vậy, tôi muốn mời tất cả đến sống dưới trướng tôi như dân trong lãnh địa. Tôi hy vọng mọi người sẽ tiếp tục làm việc cho tôi. Nếu chấp nhận lời mời, ngày mai vào chiều tối, hãy đến dinh thự lãnh chúa Lordost. Một buổi tiệc chào mừng đang chờ’…”
Ren cười tít mắt, không giấu nổi niềm phấn khích.
Cái vẻ hậm hực từ lúc nãy đã bay biến.
“Đấy! Tôi đã nói rồi mà! Chắc chắn phải có lý do! Jade của chúng ta giờ là lãnh chúa đó! Nếu đến chỗ ảnh, chúng ta cũng sẽ có chốn nương thân, khỏi phải chạy trốn mãi như thế này!”
Ngược lại với Ren, không ít người chau mày, không che giấu sự nghi ngờ.
“Ừm… nghe thì hợp lý đấy, nhưng…”
“Sao lại bặt vô âm tín lâu thế? Mà mấy chuyện gần đây vẫn chưa giải thích gì được.”
“Kuku… Không loại trừ khả năng muốn bịt đầu mối đâu nhỉ.”
Thậm chí Galilea cũng trầm ngâm, gương mặt nặng nề.
“Xét từ mọi góc, đây giống như một cái bẫy. Hắn sợ những việc trước kia bị khui ra, nên định thủ tiêu chúng ta. Nếu tin đồn hắn dùng sát thủ giết người nhà lan ra, cái ghế lãnh chúa chắc chắn sẽ lung lay. Biết đâu ngay cả mấy vụ lộn xộn gần đây cũng do chính hắn đạo diễn, chỉ là chưa ai có chứng cứ.”
Lý lẽ của Grimo khá hợp, nhưng cũng không phải không có lỗ hổng.
“…Vấn đề là, nếu đã biết chỗ thì cần gì gửi thư? Đem quân đánh úp còn nhanh hơn chứ?”
“Đúng rồi đó! Lloyd nói chí phải luôn! Jade đâu phải loại người thủ đoạn như vậy! Mọi người biết rõ mà, đúng không!?”
Ren níu lấy lời tôi như bấu lấy ván trôi giữa biển.
“…Ừ thì, cậu ấy có hơi... quá tốt bụng.”
“Có lần còn quay lại cứu đồng đội tụt hậu, dù lệnh lúc đó là bỏ lại.”
“Với lại mấy vụ gần đây đâu có ai bị thương nặng. Nếu là Jade, thì cách hành xử vậy cũng không lạ.”
“Bọn tôi từng công nhận cậu ấy là thủ lĩnh chính vì lý do đó. Kuku, đúng là kiểu người sẽ viết mấy cái thư chân thành đến ngốc nghếch thế này.”
“Tôi… tin cậu ấy.”
Câu nói đơn giản đó lại có sức nặng không ngờ.
Một loạt ánh mắt gật đầu hưởng ứng.
Có vẻ niềm tin họ dành cho Jade vẫn chưa phai.
“…Dù sao thì, kiểm chứng vẫn là cần thiết.”
Galilea là người đầu tiên lên tiếng chốt lại.
“Nếu thư là thật, biết đâu đây là cơ hội để sống đàng hoàng.”
“Nếu có biến, tôi sẽ lo chuồn trước. Kuku, trò rút êm là sở trường của tôi.”
“Bỏ đồng đội mà chạy thì không được đâu.”
“Không sao! Có chuyện gì thì cứ để tôi lo!”
“…Vậy là quyết rồi.”
Galilea gật đầu, rồi quay sang tôi, cúi đầu thật sâu, giọng trịnh trọng:
“Thế đấy, thưa ngài Lloyd. Bọn tôi quyết định đi gặp Jade. Biết là đột ngột và thất lễ, nhưng… xin cho phép bọn tôi rút lại đề nghị trước đây về việc để ngài làm thủ lĩnh. Dù thế nào, bọn tôi vẫn sẽ hoàn thành lời hứa tham gia các cuộc kiểm tra năng lực. Có chuyện gì cần giúp, bọn tôi sẽ không chối từ. Xin ngài rộng lượng cho qua chuyện lần này.”
…Ra là muốn quay lại chỗ thủ lĩnh cũ.
Tôi thì chẳng bận tâm mấy.
Nếu họ vẫn tham gia kiểm tra năng lực thì tôi cũng chẳng thiệt gì.
Còn nhẹ đầu là đằng khác.
Nhưng là người từng giữ vị trí thủ lĩnh, tôi không thể dễ dàng bỏ qua được.
“…Ừ, đúng là đòi hỏi hơi ích kỷ thật. Nên tôi cũng có một điều kiện, hãy cho tôi đi cùng.”
“C-cái gì cơ!? Nhưng như ngài nghe rồi đấy, chuyện này có thể nguy hiểm lắm!”
Galilea thảng thốt, tôi thì vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh.
“Không sao. Dù không còn là thủ lĩnh, tôi vẫn có trách nhiệm. Hơn nữa, chuyện này chưa rõ thật giả. Nếu có biến, tôi sẽ xử lý.”
“Ngài…!”
Mắt Galilea đỏ hoe, xúc động không giấu nổi.
Những người khác cũng lặng đi, rồi ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
“Lloyd…”
Ren không biết vì sao lại đỏ mặt, quay đi né tránh ánh nhìn.
Nhưng chẳng ai phản đối tôi đi cùng cả.
“…Cảm tạ ngài. Dù ngài không còn là thủ lĩnh nữa, bọn tôi vẫn nguyện trung thành với ngài đến cùng…!”
Tất cả lại cúi đầu, còn sâu hơn lần trước.
“Phù… ngài Lloyd mà nói mấy câu làm ấm lòng người thế này thì thật là khó chống đỡ…”
“Ta cũng đâu muốn bỏ phí mấy tiềm năng hiếm có này. Với lại, năng lực của Jade rất đáng nghiên cứu.”
Cách hắn gửi thư vừa nãy chắc chắn là một dạng năng lực dịch chuyển không gian.
Năng lực đó thường không ổn định, người sở hữu cũng bị xem là “kỳ quái”, nhiều khi bị coi là mất tích đột ngột.
Thế mà Jade lại điều khiển được dễ như trở bàn tay.
Dịch chuyển không gian là nhánh cổ xưa trong ma thuật không gian, dù được nghiên cứu nhiều năm, vẫn chưa ai kiểm soát được toàn phần.
Rất có thể hắn đã kết hợp tinh vi giữa năng lực bẩm sinh và ma thuật thông thường.
Quả là một đối tượng nghiên cứu hiếm có.
Không chỉ năng lực, bản thân hắn cũng khiến tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Càng nghĩ càng thấy… hứng quá đi.
“Grimo! Ta bắt đầu thấy hứng rồi đấy!”
“Haizz… tôi biết ngay là kiểu gì ngài cũng nói vậy mà…”
Grimo thở dài não nề, cứ như đã quá quen với mấy pha “tò mò bất ngờ” của tôi vậy.
Hắn đúng là hiểu tôi chẳng bao giờ theo lẽ thường.


0 Bình luận