Tôi liếc nhanh ra sau.
Ren và mọi người... ừ, đã chạy ra khỏi thành rồi.
Vậy thì giờ tôi có thể tập trung hoàn toàn vào chiến đấu.
“Được rồi—”
“Gu...!”
Guisarme khẽ lùi một bước, nhíu mày, giơ tay định thi triển ma thuật, nhưng thất bại.
Dễ hiểu thôi.
Sau đòn vừa rồi, ma lực trong khu vực này gần như bị rút cạn sạch.
Thông thường, pháp sư sử dụng ma lực của chính mình để thi triển ma thuật.
Cách này tuy đòi hỏi kiểm soát cao, nhưng ổn định, đủ mạnh khi kết hợp với thuật thức khuếch đại.
Ngược lại, cách của Guisarme quá lệ thuộc vào sức mạnh thô.
Gom một lượng lớn ma lực xung quanh để phóng ra thì không cần dùng ma lực bản thân, rất mạnh, nhưng rất lãng phí.
Dùng mãi kiểu đó thì ma lực vùng chiến đấu sẽ cạn kiệt, tạm thời khiến hắn bất lực.
...Mà nghĩ lại, ma pháp cổ đại như Grimo từng dùng cũng cùng kiểu, tích trữ rồi dồn lực đánh một phát.
Có lẽ ở Ma giới, phương pháp đó là tiêu chuẩn, nên chẳng ai quan tâm tới việc cải tiến.
“Được rồi! Bây giờ hắn hết bài rồi! Lloyd-sama, phản công thôi! Với tình trạng hiện tại, chỉ cần một đòn như trước là dù có là ma tộc cũng tiêu đời! Kết thúc hắn đi ạ!”
Grimo hò hét đầy phấn khích, giọng lạc đi vì hào hứng.
Nhưng tôi thì giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, không chút lơ là.
Thấy tôi im lặng, Guisarme cười khẩy, ánh mắt lóe lên.
“...Ra là vậy. Hừm hừm... ta hiểu rồi. Có thể đòn của ta không giết được ngươi. Nhưng điều đó cũng đúng với ngươi, đúng chứ?”
“...Ngươi không sai.”
Đòn ma thuật tôi dùng lúc nãy chẳng gây được chút tổn thương nào lên cơ thể hắn.
Grimo nói đúng, nếu tôi dùng “Hư Không”, ma thuật không gian có thể hút mọi thứ vào dị giới, thì có thể giết hắn.
Nhưng “Hư Không” lại có tầm đánh cực ngắn.
Ma thuật không gian vốn khó kiểm soát, dễ mất ổn định nếu rời khỏi tay, lại cần thời gian niệm dài.
Tóm lại, đánh trúng một kẻ cơ động cao như hắn là điều cực kỳ khó.
“Vậy thì... chẳng phải vẫn rất nguy hiểm saoooo!?”
Grimo hét toáng, giọng đầy lo lắng.
Cùng lúc đó, Guisarme bắt đầu tụ ma lực, tạo thành quả cầu và bắn tới.
“Ahahahaha! Đúng vậy đấy! Giờ thì ngoan ngoãn chết đi là vừa!”
“Tch...!”
Tôi lập tức triển khai chướng ngại ma lực để chặn các đòn, đồng thời ra đòn phản công.
Một cái miệng hiện ra trên tay phải tôi, bắt đầu niệm chú:
“■■■, ■■■...”
Hai ma thuật cao cấp: “Viêm Liệt Tiêu Nha” và “Không Liệt Lam Nha” đồng thời được dẫn chú, hợp lại thành ma thuật hỗn hợp:
“Viêm Lam Oa Nha”.
Một tiếng nổ rung chuyển không khí, xoáy lửa gió cuồng bạo cắt xé lao thẳng về phía Guisarme.
“...Vô ích. Vô ích mà thôi.”
Nhưng đòn đó hoàn toàn không có tác dụng.
Cơ thể của hắn là một thể giả lập, không phải hình thể thật.
Dù có bị đốt cháy hay cắt nát thì vẫn hồi phục tức thì.
“Thân xác này chỉ là giả thể. Mọi đòn tấn công đều vô dụng, Vô Dụng, VÔ DỤNG! Con người không bao giờ đánh bại được ma tộc bọn ta! Và giờ, ta sẽ nói cho ngươi một sự thật tuyệt vọng nữa!”
Guisarme giơ tay, một thuật thức bao phủ cơ thể hắn.
—Thuật thức!?
Sao hắn giờ mới dùng?
Khi tôi còn đang phân vân, Grimo bất ngờ kéo tay tôi lùi lại.
Ngay khoảnh khắc đó, một quả cầu ma lực sượt qua sát vai tôi.
Tôi quay lại, một cánh tay của Guisarme đang lơ lửng phía sau.
“Suýt chút nữa thì trúng rồi...”
Guisarme cười nhạt.
Đó chỉ là nửa cánh tay, phần dưới đã tan biến mất.
Có vẻ hắn vừa dịch chuyển không gian, đưa riêng một cánh tay đến tấn công.
“...Ra là kỹ năng của Jade.”
Tôi nhớ đến lần đưa thư cho Hội Sát Thủ.
Năng lực của Jade, dịch chuyển không gian.
Hắn còn khéo kết hợp nó với ma thuật không gian và thuật thức hỗ trợ để kiểm soát hoàn toàn.
Quá bất tiện.
Quá linh hoạt.
Ghen tị đấy.
“Nào nào nào nào! Đỡ hết các đòn đánh từ điểm mù đi nào!?”
Guisarme dịch chuyển 2 cánh tay lên trên đầu và phía sau tôi, rồi bắn cầu ma lực từ mọi hướng.
Dưới, trên, trái, phải, sau lưng, tấn công dồn dập không ngừng nghỉ.
Luồng ma lực hỗn loạn đến mức không thể theo dõi đường bay.
Chưa kể uy lực của chúng còn vượt cả lớp phòng ngự ma lực.
“Lloyd-sama! Bên phải... không, trên đầu... à không, bên dưới, sau lưng phải... aaah tôi loạn rồi!”
“Chỉ phòng thủ bằng chướng ngại ma lực không đủ... Vậy thì dùng cái này thôi.”
Tôi rút thanh Hấp Ma Kiếm đeo bên hông.
Nó có thể hấp thu và tích trữ ma thuật.
Tôi đồng thời dùng thuật điều khiển mô phỏng chuyển động tối đa của Sylpha.
“Fuh!”
Hít 1 hơi sâu, tôi vung kiếm.
Lưỡi kiếm gạt hết các cầu ma lực, vừa chém vừa hút chúng.
Tôi phản công về phía cánh tay đang lơ lửng, nhưng nó chỉ lướt qua phần chứa thuật thức.
“Oh... không ngờ ngươi nhanh vậy. Nhưng mà... ta đã ghi nhớ tốc độ ấy rồi.”
Đoàng!
Một quả cầu từ bên dưới đánh thẳng lên, phá vỡ lớp chắn quanh hàm dưới tôi.
Tôi phản xạ vung kiếm, nhưng khoảng cách quá xa.
Ngay khi vung hụt, Guisarme lập tức tung liên hoàn đòn.
Đoàng!
Cốp!
Choang!
Uỳnh!
Hắn đọc chính xác phạm vi và khoảng cách vung kiếm, bắn liên tục từ điểm mù.
Lớp chắn bị phá từng tầng.
Một cầu ma lực xuyên thẳng qua, đánh trúng đầu tôi, khiến người tôi lảo đảo.
“Lloyd-samaa!!”
Tôi khựng lại một chút vì chấn động, nhưng không hề gục.
Tôi đã triển khai một lớp Chướng Ngại Ma Lực Cường Hóa sát cơ thể từ trước.
Nhưng các đòn tiếp theo vẫn tiếp tục giáng xuống từ trên cao, không dừng.
Tiếng va đập vang lên liên tục như mưa đá.
Cuối cùng, tôi khuỵu gối, cúi đầu xuống, thu người lại như một con rùa phòng thủ.
Dù thế, Guisarme vẫn không dừng tay.
“Ahahahaha! Nhìn xem! Một con rùa rút đầu, bám vào lớp giáp! Ngươi tưởng bám vậy là sống sót được à!? Ta sẽ lột sạch lớp đó như bóc vỏ rùa!”
Tiếng cười của hắn vang vọng như giễu nhại.
Tôi vẫn gồng mình chịu đựng.
“Chấm hết rồi! Chết đi! Chết đi chết đi Chết Đi CHẾT ĐIIII! Ngươi dám chống lại ta, thì hãy chết trong hối hận đi——”
Ngay khoảnh khắc hắn gào lên, loạt đòn dừng lại.
Chắc chắn rồi.
Vì... hắn không còn tay để đánh nữa.
“Cái gì...!? Tại sao... tay ta lại...!?”
“Ta đoán không sai mà. Một khi đã bị dị không gian nuốt trọn, thì dù là ma tộc cũng không thể phục hồi.”
Guisarme quay phắt lại nhìn nơi hắn từng dịch chuyển tay ra.
Ở đó, xoáy đen lặng lẽ cuộn tròn, cánh cổng tới dị giới, mở ra từ “Hư Không”.
“Không... thể nàoooo!?”
Tay hắn tan rã như sương, rồi biến mất.
Y hệt cảnh Ma nhân tan biến hoàn toàn.
“Ngươi... đã làm gì!? Ta luôn thay đổi vị trí tấn công, luôn nhắm vào điểm mù. Ngươi không thể đoán được chuyển động của ta. Thế thì tại sao đòn ma thuật chậm chạp kia lại trúng hả!?”
“Đúng đó, Lloyd-sama! Ngài nói ma thuật đó tầm ngắn, niệm lâu mà!? Sao lại...!?”
Tôi gật đầu đáp:
“Phải. Vì vậy ta đã dựng thuật thức. Ngay trong lúc co người chịu đòn.”
——Khi Hấp Ma Kiếm chạm vào thuật thức không gian của hắn, tôi đã hấp thu và đồng thời phân tích nó bằng thuật giám định khảm trên kiếm.
Tôi liền dựng một thuật cảm ứng, nhận biết điểm xuất hiện của chính loại thuật đó.
Rồi kết nối nó với “Hư Không”.
Mỗi khi hắn dịch chuyển tay, xoáy dị giới lập tức mở ra đúng vị trí.
Chỉ vậy thôi.
“Ngươi... dựng thuật thức!? Khi còn co người chịu trận á!? Thuật thức, kể cả đơn giản, cũng cần vài ngày để hoàn chỉnh! Không thể nào! KHÔNG THỂ NÀO!!”
“Không thể tin được! Lloyd-sama đúng là quá đỉnh! Chính vì ngày ngày miệt mài nghiên cứu, sửa đổi và biến tấu thuật thức nên giờ mới đạt được trình độ này! Khả năng phân tích và tổ hợp thuật thức... thực sự không thể tưởng tượng nổi!”
Cả hai đồng loạt gào lên, mỗi người một kiểu.
Tốt lắm.
Nếu còn sức để la hét, thì chắc là chưa chết.
Vậy thì giờ đến lúc kết thúc thật rồi.
Tôi nhắm thẳng vào Guisarme, kích hoạt “Hư Không”.
“Chết tiệ—!?”
Hắn không kịp phản ứng.
Một xoáy đen mở ra ngay bụng.
Cơ thể hắn bị nuốt dần:
Bụng, tay, chân, đầu... tất cả.
“Gu... k-k-KHỐN KIẾPPPPPPPPPPPP!!”
Tiếng gào tuyệt vọng của hắn vang vọng khắp thành...
Rồi nhanh chóng chìm vào hư vô.
Xoáy đen biến mất.
Chỉ còn lại một màn im lặng tuyệt đối.


0 Bình luận