Vol 2
Chương 50: Tôi chỉ muốn tìm hiểu cách hoạt động của thẻ hội viên thôi mà
0 Bình luận - Độ dài: 1,592 từ - Cập nhật:
Vì tò mò về cơ chế của thẻ hội viên, tôi liền tới Hội mạo hiểm giả để hỏi cho ra nhẽ.
Vừa bước vào sảnh, tôi thấy cô tiếp tân đang chống cằm, mắt lờ đờ nhìn đống giấy tờ, tay thì lật từng tờ một cách uể oải.
“Chào cô.”
“À vâng vâng, hôm nay lại có chuyện gì, ơ, chẳng phải là ngài Lloyd sao!?”
Vừa thấy tôi, cô nàng như bật dậy khỏi trạng thái mệt mỏi.
Ánh mắt sáng rực, cô vứt cả xấp giấy đang cầm xuống bàn rồi chạy tới.
“Ngài cuối cùng cũng chịu tới rồi đấy! Thiệt tình, ít ra cũng phải tự mình đến báo cáo hoàn thành nhiệm vụ chứ! Ngài có biết không, riêng nhiệm vụ lần vừa rồi thôi mà đã được lên hẳn hạng D đó! Chuyện này là cực kỳ cực kỳ đặc cách luôn đấy nhé! Bình thường thì phải làm ít nhất 3, 4 nhiệm vụ mới được xét lên hạng, nhưng vì Tao báo cáo tốt cộng thêm tôi hơi… thúc ép, à không, là nhờ niềm tin tuyệt đối vào ngài nên tôi đã liều mình đẩy mạnh hồ sơ lên cấp trên đấy! Tất cả là vì kỳ vọng vào ngài đấy, ngài Lloyd! Đây là bí mật tuyệt đối đó nha, fufun~!”
Cô nàng nói một mạch, vừa nói vừa vung tay múa chân, mặt đầy tự hào như thể mình là người làm nên kỳ tích.
...Mà bí mật gì mà hét to vậy không biết.
Tôi liếc xuống thẻ, đúng thật, từ hạng E đã lên D.
Hoàn toàn không để ý luôn.
Dù sao thì tôi cũng chẳng có ý định thăng hạng, nên cũng chẳng quan tâm lắm.
“Ngài Lloyd có tố chất làm mạo hiểm giả lắm! Nhất định phải tiếp tục nhận nhiệm vụ và nâng hạng lên nữa nha!”
Cô tiếp tân tiến sát lại, ánh mắt như muốn thiêu cháy đối phương bằng nhiệt huyết, đầy khí thế.
“Khoan, trước hết là… tôi muốn hỏi về cái thẻ hội viên này.”
“Cách dùng à? Tôi biết hết đó! Thẻ này chủ yếu là giấy tờ tùy thân và để kiểm tra chỉ số cá nhân, nhưng ngoài ra còn rất nhiều chức năng khác nữa! Ví dụ như nạp tiền vào để dùng thay tiền mặt tại các cửa hàng, hoặc thuê dụng cụ mạo hiểm theo hạng thẻ! Ngoài ra còn có hàng loạt đặc quyền khác, cho nên việc nâng hạng là cực kỳ có lợi đấy ạ!”
Cô nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt, miệng nói liên hồi mà chẳng buồn để ý tôi có đang nghe hay không.
“Không, ý tôi là… nó được tạo ra như thế nào cơ.”
“Ý ngài là quy trình sản xuất á!? Ơ, sao ngài lại muốn biết cái đó!?”
Cô hơi sững người, lông mày nhíu lại ngạc nhiên.
“Nghe có vẻ thú vị mà… Không được hỏi à?”
“Không, không phải là không được… nhưng…”
Cô nàng lẩm bẩm vài câu rồi đảo mắt nhìn quanh sảnh.
Sau vài giây đắn đo, cô nghiêng người ra trước, vẫy tay gọi tôi lại gần, hạ giọng như đang kể chuyện cơ mật.
“…Được rồi. Đây là đặc cách riêng cho ngài Lloyd thôi đấy. Đi theo tôi một chút.”
Không đợi tôi phản ứng, cô đã vòng qua quầy tiếp tân rồi đi thẳng về cầu thang dẫn lên tầng 2.
Phòng vừa mở ra, đập vào mắt là các loại ma cụ như máy in, máy ghi chép tự động…
“Thẻ hội viên được chế tạo tại đây đấy. Bọn tôi dùng loại kim loại đặc biệt có độ dẫn ma lực cực cao, rồi khắc chữ bằng loại mực được khảm.”
“Ra vậy, tấm kim loại này là nền của thẻ à… Hmm… Có vẻ còn được xử lý đặc biệt nữa. Có bôi thêm hóa chất gì đó lên bề mặt chăng… Nhìn kỹ thì hình như còn có 1 lớp màng mỏng trong suốt phủ bên ngoài…”
Tôi chăm chú quan sát, khẽ lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Thật á? Cái này được chuyển từ trụ sở chính của Hội, nên chi tiết thế nào thì tôi cũng chịu.”
“Hiểu rồi.”
Tôi gật đầu nhẹ.
Vậy tức là trụ sở chế tạo thô, còn ở đây thì khảm thông tin cá nhân lên.
Phải tìm lúc nào đó lén tháo thẻ ra xem thử.
Mà có lỡ làm mất cũng chỉ cần nói đại 1 câu là xong.
“Lloyd-san, tôi hy vọng là… ngài không định tháo ra thật đấy chứ? Xin lưu ý, nếu làm mất hoặc làm hỏng thì khi xin cấp lại sẽ mất phí 1 đồng vàng, đồng thời hạng cũng sẽ phải khởi động lại từ đầu. Nhớ đấy!”
Cô quay lại cảnh báo, mắt nheo lại đầy nghi ngờ như thể đã thấy thấu toàn bộ kế hoạch trong đầu tôi.
“Biết rồi mà.”
Tôi đáp gọn, không chối cũng chẳng thừa nhận.
Ồ, ra vậy.
Nếu chỉ vậy thôi thì cũng không đến nỗi.
Quyết rồi, lát nữa tháo thẻ ra thử xem.
“…Hửm?”
Ánh mắt tôi chợt dừng lại ở 1 chồng giấy xếp trong góc phòng.
Trên đó là hình vẽ chân dung kèm theo số tiền thưởng.
Chắc là tờ truy nã rồi.
Nhưng sao lại để ở đây?
“Ô, ngài Lloyd tinh mắt thật đấy. Đang thắc mắc tại sao mấy tờ truy nã lại không dán ở tầng dưới, mà lại nằm lăn lóc ở đây đúng không?”
Cô nàng tươi cười, như thể đã đợi có ai đó hỏi câu này từ lâu.
“Trông cũng không giống mới chuẩn bị đem dán đâu. Giấy cũ kỹ rồi mà.”
“Đúng thế. Những tờ này từng được dán bên dưới, sau đó được gỡ xuống cất đi. Nhưng dạo gần đây đang tính dán lại nên mới tạm để đây. Ngài có muốn biết lý do không?”
“Ờ thì… cũng không hẳn.”
Tôi trả lời lưng chừng, nhưng cô nàng đâu có định để yên.
Một khoảng im lặng.
“…Thật ra, những người bị truy nã trong đống này đều là các sát thủ khét tiếng từng gây chấn động một thời.”
Và rồi, cô bắt đầu kể.
Tôi thì… có nói là không cần nghe rồi mà.
“‘Ren Độc ngài’, ‘Talia Bách thương’, ‘Galilea Nhện tơ’, ‘Babylon Cự thử’, ‘Crow Ám ô’… Toàn là mấy tên có tiền thưởng hơn trăm đồng vàng. Nhưng rồi, chỉ vài năm sau, tên của bọn họ đồng loạt biến khỏi danh sách truy nã. Và nguyên nhân là do một người đàn ông, 'Jade Ảnh lang'. Hắn đã tập hợp những tên tội phạm đó và thành lập nên một tổ chức sát thủ."
Giọng cô càng lúc càng hùng hồn, ánh mắt lấp lánh như đang kể truyền kỳ.
Chắc là đã muốn kể chuyện này từ lâu lắm rồi.
Tôi thì chỉ mong cô kể cho lẹ.
“Jade đã thành lập tổ chức đó tạm gọi là Hội Sát Thủ rồi bí mật tiếp cận Hội Mạo Hiểm Giả để đề nghị hợp tác. Hắn bảo: hãy giao những nhiệm vụ dơ bẩn mà mạo hiểm giả không muốn làm cho chúng tôi, đổi lại hãy gỡ lệnh truy nã. Tất nhiên là ban đầu bị từ chối thẳng thừng. Ai lại đi bắt tay với tội phạm chứ. Nhưng đúng là Hội lúc đó cũng đang đau đầu vì hàng loạt yêu cầu khó nhằn như tiêu diệt quý tộc xấu xa đang bóc lột dân lành, hay trừng trị mấy tên mạo hiểm giả lợi dụng nhiệm vụ để cướp bóc trắng trợn. Ai cũng ngại dính vào những việc như thế cả.”
“Rồi sao nữa?”
Tôi hỏi để cắt ngắn, nhưng cô nàng thì lại càng hứng khởi hơn.
“Sau đó… Bọn họ đã tự mình xử lý toàn bộ những yêu cầu đó. Không chỉ 1, mà là nhiều lần. Bằng phương pháp của sát thủ, dĩ nhiên. Đặc biệt, họ chủ yếu nhắm vào những kẻ đang âm mưu gây chiến. Cách làm có thể không hay ho gì, nhưng kết quả là rất nhiều người vô tội đã được cứu. Mà mấy tên đó, Hội cũng không tiện ra tay. Nhờ thế mà dần dần, người dân cũng thay đổi cách nhìn. Họ thôi căm ghét sát thủ, rồi bắt đầu nghĩ: phải chăng bọn họ cũng giống như mạo hiểm giả chúng ta? Phải chăng họ là cái ác cần thiết? Thế là cuối cùng, lệnh truy nã bị gỡ xuống.”
Cô nói một lèo không nghỉ, như thể đã ôn đi ôn lại đoạn này cả trăm lần.
Tự tin, tràn đầy khí thế, đúng kiểu “diễn giả một người”.
“Thế rồi, một ngày nọ, Jade đột nhiên biến mất. Không một lời từ biệt, cứ thế lặn không sủi tăm. Mất đi người lãnh đạo, Hội Sát Thủ bắt đầu hỗn loạn, rồi dần dần quay lại lối cũ. Không giết người thì cũng cướp bóc, phá hoại. Rốt cuộc, lệnh truy nã lại được ban ra như trước… Đại khái là vậy đó.”
“Ra là thế.”
Tôi chỉ gật đầu, nói đúng 1 câu.
Cô tiếp tân thì nở nụ cười mãn nguyện, như thể vừa kết thúc một vở diễn tự biên tự diễn cực kỳ thành công.
Mà tôi thì… chỉ muốn biết cách làm cái thẻ hội viên thôi mà.


0 Bình luận