Sau khi trở lại lâu đài, tôi lập tức tìm đến xưởng rèn của Dian.
“Ồ, chẳng phải là nhóc Rody đấy à? Dạo này mất hút, đi đâu mà chẳng thấy mặt vậy?”
“Xin lỗi anh. Thực ra là em đi tìm cái này.”
Tôi đưa cho anh ấy lõi ma vật mà mình lấy được từ hầm ngục.
“Cái gì đây... lõi ma vật sao!? Độ tinh khiết cũng tuyệt vời nữa… Không biết em lấy từ đâu ra, nhưng làm tốt lắm! Anh đã tìm mọi cách mà vẫn chẳng xoay đâu ra nổi thứ này, suýt thì từ bỏ luôn rồi đấy... Phải nói là giỏi lắm, nhóc Rody!!”
Dian cười rạng rỡ rồi vỗ lưng tôi cái “bốp” đầy hào hứng.
Đau... đau thật đấy.
“Th-thôi, chuyện đó để sau, rèn kiếm thôi!”
“Hừm, đúng rồi nhỉ... Chậc, đến lúc này mà em vẫn mê cái thanh kiếm hơn cả anh trai em cơ đấy. Là anh trai, lại là thợ rèn, nghe mà thấy hơi chạnh lòng đấy nhé. Ông sư phụ mà biết chắc lắc đầu ngán ngẩm mất.”
Dian vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào thanh lõi trong tay, ra vẻ tự thương hại mình hơn là giận thật.
Tôi chỉ muốn nhanh bắt tay vào việc.
“Anh còn định lảm nhảm đến bao giờ nữa vậy, thưa sư phụ?”
“Không phải sư phụ! Gọi anh là Dian!”
Lại bắt sửa cách gọi nữa rồi.
Rối quá đi mất...
Mà gọi trống không với anh trai mình thì đúng là... khó xử thật.
“V-vâng… Anh Dian?”
“...Hừm, ừ thì, cũng được.”
Dian hơi nhăn mặt, nhưng rốt cuộc cũng chấp nhận như thể miễn cưỡng chịu thua.
Và thế là, công cuộc chế tạo Ma Kiếm chính thức bắt đầu.
Thực ra thì bản thiết kế đã có sẵn, nguyên liệu cũng đủ cả, giờ chỉ việc làm theo từng bước mà thôi.
Tôi cẩn thận thực hiện từng công đoạn, kiên trì, tuyệt đối không lơ là.
Và rồi—
“Xong rồi…!”
Thanh trường kiếm nằm gọn trên đe, là thành quả hợp sức của 2 anh em.
Tuy vẻ ngoài trông khá đơn giản, nhưng lại có khí chất lôi cuốn đến lạ kỳ, một vẻ đẹp trầm ổn của tác phẩm được gọt giũa đến độ hoàn mỹ.
Lưỡi kiếm ánh bạc, long lanh lấp lánh xen chút ánh đỏ như sương mù.
So với những thanh Ma Kiếm mà tôi từng thấy, trông cũng chẳng khác mấy.
“Đẹp thật đấy.”
“Ừ, tuyệt vời. Giờ thì đặt tên cho nó thôi... Lấy tên anh với em ghép lại, gọi là Diloyd thì sao?”
Dian vuốt ve thanh kiếm bằng ánh mắt dịu dàng, lộ rõ niềm tự hào của một người thợ.
Tên gì cũng được, miễn là anh vui là tôi cũng chẳng ý kiến.
“Một cái tên hay đấy. Nghe cũng rất oai phong.”
“Haha, anh biết mà. …Tất cả là nhờ em cả, nhóc Rody. Cảm ơn nhé.”
Dian khẽ nhắm mắt, giọng trầm lại vì xúc động.
Có lẽ vì tâm nguyện bấy lâu giờ đã thành hiện thực, khóe mắt anh cũng bắt đầu ươn ướt.
Hẳn là anh rất vui vì cuối cùng cũng có thể sử dụng ma thuật bằng chính Ma Kiếm mình rèn ra.
Tôi hiểu cảm giác đó.
“Giờ thì thử kiếm thôi!”
“Đi thôi, ra sân luyện tập nào!”
Tôi cùng Dian đến khu vực bắn thử, nơi các pháp sư thường dùng để luyện ma thuật.
Một không gian rộng hàng trăm mét vuông, hôm nay cũng có khá nhiều người đang tập.
Trong số đó, Albert cũng đang ở đó.
Vừa thấy chúng tôi, anh liền bước đến.
“Chà, Dian, Lloyd. Hai người đến đây làm gì thế?”
“Hehe, bọn em vừa hoàn thành Ma Kiếm đấy, anh Al!”
“Thật à!? Tuyệt quá còn gì!”
“Là nhờ nhóc Rody cả đấy. Mà cũng không quên công của anh Al đã giới thiệu nhé.”
“Vậy à... Dù có sự hỗ trợ của Dian, nhưng để hoàn thành 1 thanh Ma Kiếm nhanh đến vậy thì đúng là Lloyd có tài năng đáng kinh ngạc. Anh còn thấy em ấy vẫn còn nhiều tiềm năng phát triển nữa. Đúng là một cậu em trai khiến người ta vừa tự hào vừa lo lắng đấy. Fufufufufu...”
Albert cười nhẹ, nhưng ánh nhìn lại rất chăm chú và dò xét.
Tôi thầm rên rỉ.
Tôi đến để thử kiếm, không phải làm mẫu trưng bày cho người ta ngắm đâu...
“Vậy là 2 người đến thử kiếm à?”
“Tất nhiên rồi, mà anh Al cũng ở lại xem chứ?”
“Dĩ nhiên, anh sẽ ngồi ở hàng ghế VIP luôn. …Này, chuẩn bị mục tiêu đi!”
Albert quay sang ra hiệu, khuôn mặt vẫn phảng phất vẻ hào hứng nhưng sắc sảo.
Dian cầm lấy Ma Kiếm và vào thế.
Một luồng sáng đỏ xuất hiện trên lưỡi kiếm.
Thuật thức tôi khảm vào thanh kiếm sẽ kích hoạt khi chủ nhân truyền ma lực, và nếu vung kiếm với ý chí rõ ràng, chuỗi ma thuật sẽ được dẫn ra.
Cụ thể là: Viêm Liệt Hỏa Cầu, ma thuật tấn công hạng trung, thiên về hỏa lực.
Xem chừng thuật đã khởi động tốt, nhưng tôi vẫn không dám mất cảnh giác.
Tôi nín thở theo dõi từng chuyển động của Dian.
“Giờ thì... Thử đây! Gầm lên nào, Diloyd! Thiêu rụi kẻ địch đi!”
Dian hét vang, vung kiếm một cách đầy quyết đoán.
Một quả cầu lửa khổng lồ bùng phát từ thanh kiếm và lao về phía trước.
“Gooooo!”
Ngọn lửa đỏ rực cuốn theo tiếng rít dữ dội, thiêu trụi bãi cỏ, xuyên thủng mục tiêu, rồi biến mất ở phía xa.
Tuyệt vời.
Viêm Liệt Hỏa Cầu đã phát động hoàn hảo, đúng như dự kiến.
Tôi hài lòng dõi theo, còn 2 người bên cạnh thì chết trân.
“C-cái quái gì thế kia!? Nó phá tan cả mục tiêu rồi còn bay xa tít mù! Ma thuật gì mà mạnh vậy chứ... Nhóc Rody nhét cái gì vào thanh kiếm thế!?”
“S-sức công phá kiểu này…! Không thể nào! Em ấy nhồi ma thuật cấp cao vào à!? Nhưng chưa từng thấy Ma Kiếm nào bá đạo thế này… Là sao chứ!?”
Cả 2 tròn mắt, lắp bắp, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
…Chết thật.
Có vẻ tôi đã làm thuật hơi mạnh tay quá.
Giờ phải nghĩ cách đánh lạc hướng thôi.
“W-waa, mạnh thật đấy nhỉ~. Có khi là do Ma Kiếm của anh Dian hợp với ma thuật của em nên mới mạnh thế đấy~?”
Tôi cố gắng đánh trống lảng, dù lời nói nghe có vẻ thiếu tự nhiên.
Thật ra, đúng là có khái niệm “hợp” hay “khắc” giữa Ma Kiếm và người sử dụng.
Cùng một thuật, nhưng hiệu quả sẽ tùy người dùng.
“À à, anh cũng từng nghe nói vậy rồi! Làm Ma Kiếm thì quan trọng nhất là sự ăn ý giữa thợ rèn và pháp sư! Nghĩa là chúng ta là một cặp hoàn hảo đấy, nhóc Rody!”
Phù... qua được rồi.
Dian có vẻ tin thật.
Tôi thở phào, thì ánh mắt Albert bỗng trở nên sắc như dao.
“...Khoan đã.”
Chết tiệt.
Albert đúng là không dễ lừa.
Dù gì anh ấy cũng là pháp sư mà.
Tôi đành chuẩn bị tinh thần, nhắm mắt chờ bị chất vấn...
“Câu đó anh không thể bỏ qua đâu. Để anh nói rõ, người hợp với Lloyd nhất là anh mới đúng!”
“Ểể!? Anh nói gì kỳ vậy…?”
Dian lập tức phản ứng gay gắt, còn tôi thì suýt ngã quỵ tại chỗ.
Albert thì lại thản nhiên bước vào cuộc cạnh tranh… theo một hướng rất kỳ quặc.
…Thôi thì, dù gì cũng tạm qua mặt được rồi.
Lần sau mình nên chế thuật yếu hơn chút thì hơn thật.


0 Bình luận