Chương Mở Đầu
Quyển 3
TôiーーZechs, là con trai trưởng của nhà Bá tước Foranada, và cũng là một người chuyển sinh. Bởi vì sinh ra đã mang theo ký ức của tiền kiếp, nên tôi nhanh chóng nhận ra thế giới này cực kỳ giống với tựa game《Tōzai no Isamu Sei-ki》mà tôi từng chơi.
Đồng thời, tôi còn biết được một sự thật khácーーcô em gái mà tôi yêu quý nhất, Caron, đã được định sẵn sẽ phải chết trong vận mệnh.
Nhìn Caron ngây thơ đáng yêu quấn quýt lấy tôi như vậy, dù cho trời có sập xuống tôi cũng tuyệt đối không bỏ mặc em ấy. Vì vậy, tôi đã quyết định sẽ nỗ lực không ngừng để cứu em ấy.
ーーVốn dĩ là định như vậy, thế nhưng,
「Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!」
Lúc này đây, tôi vừa gào thét vừa liều mạng chạy trốn. Nguyên nhân thì rõ như ban ngàyーーđể né tránh vô số ma pháp đang truy đuổi phía sau. Hỏa, Phong, Thủy, Thổ, Quang, Ám, các loại thuộc tính tấn công cứ như muốn dồn tôi vào chỗ chết mà ập tới.
Những đòn tấn công không trúng tôi đã biến một bình nguyên yên bình trong nháy mắt thành vùng đất hoang, nhưng tôi đã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chúng nữa. Chỉ có thể không ngừng chạy, nhảy, lăn lộn, dốc toàn lực để né tránh. Có thể nói là đang cầu sống trong cái chết theo đúng nghĩa đen.
Thế nhưng, tình hình lại ngày một tệ đi.
「Xem ra có thể tăng tốc thêm chút nữa nhỉ.」
Tên đầu sỏ gây tội lại còn nói ra những lời như vậy. Và quả thật, các đòn tấn công đã trở nên dữ dội hơn.
「Chết mất, lần này chết thật rồi!!!」
Dù tôi có hét lên những tiếng kêu than oán giận, số lượng ma pháp tấn công vẫn không hề giảm bớt. Ngược lại còn đang dần tăng lên.
Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể liều mạng mà tiếp tục lê bước.
Một giờ sau, tôi vẫn còn sống. Dù ma lực đã gần như cạn kiệt, hơi thở cũng đứt quãng, nhưng cuối cùng cũng sống sót.
Tôi nằm dài trên mặt đất theo hình chữ Đại, thở hổn hển. Ngoài lồng ngực đang phập phồng dữ dội, đến một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. [note78031]
Một người đàn ông đáp xuống bên cạnh thân thể nửa sống nửa chết của tôi. Anh ta có mái tóc trắng dài ngang vai và đôi mắt đen tuyền, là một mỹ nam tử tuyệt thế. Thoạt nhìn, trông hệt như một vị hoàng tử thuộc hệ thanh nhã trong các bộ manga thiếu nữ.
Tuy nhiên, bản chất của anh ta lại hoàn toàn khác. Một kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc thất thường, gần như không bao giờ để tâm đến cảm xúc của người khác. Hơn nữa, với tư cách là cựu Sứ Đồ của Thần, anh ta còn là tồn tại dị thường mạnh nhất thế giới này. Thật khó đối phó. Một khi đã bị anh ta nhắm tới thì đến cả chạy trốn cũng là không thể.
Cứ như vậy, người đàn ông nàyーーAkatsuki, đã nói rằng 『Hiếm khi gặp được nên ta sẽ bồi dưỡng cho cậu nhé』, và tôi cứ thế trở thành con cừu non đáng thương được anh ta nhận làm đệ tử.
Đúng vậy, cơn bão ma pháp vừa rồi chính là một phần của buổi tu luyện. Với châm ngôn sống là 『Trăm hay không bằng tay quen』, mỗi lần tu luyện Akatsuki đều dồn tôi vào đường cùng. Lần nào cũng khiến tôi cảm nhận được mối đe dọa từ cái chết, thật muốn anh ta tha cho tôi.
Nói thì nói vậy, nhưng việc tôi đang mạnh lên cũng là sự thật. Dù sao thì lúc mới bắt đầu, tôi còn chẳng thể trụ được đến cuối cùng.
Đối với tôi, người muốn cứu Caron, việc có được sức mạnh là vấn đề quan trọng nhất. Việc không thể phàn nàn về điều này mới là điều khiến tôi bực bội nhất.
Akatsuki nhìn xuống tôi đang nằm sõng soài trên đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.
「Chà chà, không ngờ cậu lại có thể né được đến tận phút cuối đấy. Trước đây ta đã nghĩ rồi, tuy thiên phú của cậu chẳng ra sao, nhưng tiến bộ lại nhanh thật.」
Tôi vừa cố gắng điều hòa lại hơi thở hỗn loạn, vừa nặn ra từng chữ.
「Đừng có đùa nữa, hộc. Nếu bị ma pháp, của anh, trúng một phát, là tôi chết chắc đấy.」
Thực tế, trong những buổi tu luyện trước đây tôi đã cận kề cái chết không ít lần. Dù Akatsuki sẽ dùng Quang ma pháp để giúp tôi hồi phục hoàn toàn, nhưng đau thì vẫn rất đau. Không thể nào xem như không có gì được.
Thế nhưng, đối mặt với sự phản kháng liều mạng của tôi, Akatsuki lại chẳng hề để tâm, đáp lại một câu 『Dù có chết thì ta cũng hồi sinh cậu được nên không vấn đề gì』.
Chuyện như vậy sao có thể không có vấn đề gì được chứ. Dù trong trận đấu với trùm ẩn của nguyên tác, Akatsuki đúng là đã từng sử dụng ma pháp hồi sinh người chết một lần!
Câu trả lời của anh ta thật quá vô lý, khiến tôi cảm thấy đáp lại từng câu một cũng thật ngu ngốc. Ít nhất thì bây giờ thở còn khó khăn, vẫn nên tập trung vào việc hồi phục thể lực thôi.
Mặc kệ Akatsuki lải nhải bên cạnh, tôi chuyên tâm điều chỉnh lại hơi thở. Nỗ lực này cuối cùng cũng được đền đáp, khoảng ba mươi phút sau, tôi đã hồi phục đến mức có thể đứng dậy được.
Vươn vai một cách nhẹ nhàng rồi thở dài một hơi.
「Hàa, suýt nữa thì chết rồi.」
「Chẳng phải đã tốt hơn nhiều so với trước khi gặp ta sao?」
「…」
Xem ra Akatsuki đã bắt được lời lẩm bẩm của tôi. Đối mặt với câu trả lời thản nhiên của anh ta, tôi nhất thời không thể phản bác.
Đó là bởi vì, trong khoảng thời gian tự mình tu luyện, tôi dường như đã bào mòn tuổi thọ của mình vì quá ép buộc bản thân. Tuy bây giờ nhờ một yếu tố nào đó, không những lấy lại được phần tuổi thọ đã mất mà còn tăng thêm, nhưng đúng là tôi đã làm rất nhiều chuyện bất chấp hậu quả. Vì vậy, khi anh ta nói 『Chẳng phải đã tốt hơn trước đây sao?』, tôi mới không còn lời nào để nói.
Có điều, việc có chấp nhận được trận tử chiến kiểu đó hay không lại là chuyện khác. Tôi thực sự không thể thẳng thắn gật đầu.
「Miễn bình luận.」
「Định cho qua chuyện à. Đúng là không ngoan chút nào.」
「Này, dừng tay lại!」
Xem ra Akatsuki rất không hài lòng với câu trả lời mập mờ của tôi. Anh ta lập tức thu hẹp khoảng cách, thô bạo xoa rối tung mái tóc của tôi.
Dù cố gắng chống cự, nhưng hoàn toàn vô ích. Mái tóc trắng vốn đã bù xù nay lại càng thêm rối tung.
Akatsuki nhìn quả đầu tổ quạ của tôi mà phá lên cười ha hả. Chẳng phải là do anh cả sao.
Một ngày nào đó, tôi nhất định phải đấm cho tên này một phát.
Mỗi lần tu luyện cùng Akatsuki tôi đều hạ quyết tâm như vậy, và chưa từng từ bỏ. Vì anh ta thật sự quá đáng ghét.
Nhưng tôi cũng không thật sự tức giận. Nếu phải nói thì, cảm giác này giống như đang đối phó với một thằng bạn thân trời đánh thích trêu chọc người khác? Dù sao thì vì nhiều lý do mà không thể ghét anh ta được. Nếu không phải vậy, thì dù địa vị của anh ta có cao đến đâu, tôi cũng sẽ không ngoan ngoãn tu luyện cùng anh ta như thế này.
「Ta có thể hỏi một câu được không?」
Akatsuki đột nhiên hỏi.
Tôi nghiêng đầu.
「Gì vậy, hiếm thấy thật.」
「Nhìn cậu trưởng thành nhanh như vậy, ta liền nghĩ. Thánh Nữ và Dũng Giả phải không? Nghe nói trong game đã từng đối đầu với ta, bọn họ thật sự mạnh đến thế sao?」
「À...」
Hiểu được ý đồ trong câu hỏi của anh ta, tôi bất giác thốt lên một tiếng đầy ẩn ý.
Một khi đã là trận đấu trùm trong game, thì phe người chơi chắc chắn phải có cách để chiến thắng. Dù kẻ địch có mạnh đến đâu, cũng nhất định có thể đánh bại. Nếu có một trận đấu trùm bắt buộc phải thua, thì chắc chắn sẽ gây ra sự bất mãn dữ dội từ người chơi.
Nói cách khác, Akatsuki, người xuất hiện với tư cách là trùm ẩn, trong nguyên tác cũng sẽ bị đánh bại. Mà người này lại là một cường giả mà ngay cả một chiêu của anh ta tôi cũng không đỡ nổi.
Vì vậy, anh ta mới nảy sinh thắc mắc. Liệu nhân vật chính trong nguyên tác có thật sự mạnh đến mức có thể đánh bại mình hay không.
Tôi suy đi nghĩ lại xem nên trả lời thế nào, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng.
「...Nói Thánh Nữ và Dũng Giả là những người mạnh nhất trong loài người cũng không ngoa.」
「Ta cứ có cảm giác cậu nói năng ấp úng thế nào ấy. Có gì cứ nói thẳng ra.」
Quả nhiên, câu trả lời mập mờ không thể khiến anh ta hài lòng. Hết cách rồi, đành phải nói thật thôi.
Tôi vừa gãi sau gáy, vừa nói ra câu trả lời mà anh ta muốn nghe.
「Thánh Nữ và Dũng Giả đều yếu hơn tôi của hiện tại. Vì vậy, họ không có được sức mạnh mà Akatsuki mong đợi đâu.」
「Hả? Chẳng phải cậu nói trong game họ có thể đánh bại ta sao?」
「Theo như bình luận của đội ngũ phát triển trong sách thiết lập, Akatsuki đối đầu với người chơi trong game là đang nương tay. Cho nên dù họ yếu hơn tôi cũng không có gì mâu thuẫn cả.」
Hơn nữa, sau khi bị đánh bại dường như anh ta cũng không chết. Điểm này cũng được ghi trong sách thiết lập.
Nghe tôi giải thích, Akatsuki lộ ra vẻ mặt khó tin.
「Tại sao lại nương tay?」
「Này... đó là chính anh mà.」
「Dù là ta, nhưng đó cũng là ta trong game phải không? Nếu không tự mình trải qua, làm sao biết được lúc đó đã nghĩ gì chứ.」
「Cũng phải.」
Lý lẽ này thật sự quá xác đáng, tôi chỉ có thể gật đầu đồng tình.
Nhưng vẫn có chút tiếc nuối. Dù sao thì bên phía chính thức cũng không hề tiết lộ lý do vì sao Akatsuki lại nương tay. Linh hồn otaku từ tiền kiếp của tôi có chút rục rịch.
Thôi kệ, cứ mãi nghĩ về chuyện không thể hiểu rõ cũng vô ích. Tốt hơn hết là cứ quên béng chuyện này đi, tôi nghĩ vậy sẽ tốt hơn. Huống hồ với tính cách của Akatsuki, dù có bảo anh ta đoán thử lý do, thì chắc cũng chỉ trả lời mấy câu như 『Đùa thôi phải không?』. Và điều khiến người ta tức điên nhất là, câu trả lời đó lại rất có khả năng là sự thật.
「Vậy có nghĩa là, Zechs còn mạnh hơn cả Thánh Nữ và những người đó rồi sao?」
Ngay lúc tôi đang tự thỏa hiệp trong lòng, Akatsuki lại đặt ra câu hỏi thứ hai.
Cũng không có gì lạ. Dù sao thì vừa rồi cũng đang bàn về tốc độ trưởng thành của tôi. Anh ta hỏi tiếp về chuyện của tôi cũng là điều bình thường.
Tôi gật đầu.
「Đúng vậy. Tôi mạnh hơn cả Thánh Nữ và Dũng Giả ở thời kỳ đỉnh cao của họ.」
「Ồ? Cậu chắc chắn vậy sao?」
「Tất nhiên rồi. Cấp độ hiện tại của tôi là 121 đấy.」
「Hả?」
Nghe lời tôi nói, Akatsuki nhất thời nghẹn lời.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mang theo vẻ mặt hoang mang mà lên tiếng.
「Khoan khoan khoan đã. Chẳng phải trước đây cậu từng nói giới hạn cấp độ là 99 sao?」
「Tôi có nói vậy. Nhưng không hiểu sao, tôi đã đột phá được giới hạn đó rồi.」
Lúc biết được chuyện này, ngay cả tôi cũng phải giật mình. Nhưng nghĩ kỹ lại, đây cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể.
Cấp độ mà [Giám Định] của tôi hiển thị là 『kết quả có được sau khi dùng Ma Pháp Tinh Thần đọc kinh nghiệm của đối phương và đối chiếu với kiến thức về nguyên tác trong ký ức của tôi』. Do đó, nó không hoàn toàn là chỉ số hóa sức mạnh một cách thuần túy. Dù các kỹ năng trong kiến thức nguyên tác đều được tính vào, nhưng những thứ ngoài phạm vi đó dường như lại không được tính toán một cách chính xác.
「Ma pháp của tôiーーVô thuộc tính ma pháp và ma pháp Tinh thần, đều hoàn toàn nằm ngoài phạm vi tính toán. Trên thực tế, khi tôi nâng cao kỹ xảo ma pháp, cấp độ cũng gần như không tăng lên.」
Dù cũng có chút ảnh hưởng, nhưng tôi nghĩ khó có thể nói đây là một phép đo chính xác.
Nghe xong những điều này, Akatsuki trầm ngâm.
「Ừm. Nói cách khác, cấp độ mà Zechs nói, chẳng qua chỉ là một sự đánh giá dựa trên tiêu chuẩn 'kiến thức về game nguyên tác' trong đầu cậu mà thôi, phải không?」
「Đúng là như vậy. Dù nói thế, nhưng những trường hợp ngoại lệ như tôi và Akatsuki không có nhiều, trong hầu hết các trường hợp, thực lực đều tương ứng với cấp độ.」
「Hừm~」
Nghe xong lời giải thích của tôi, Akatsuki thốt lên một tiếng thán phục.
Sau đó, vẻ mặt anh ta dần trở nên vui mừng ra mặt.
Tôi cảm thấy một dự cảm cực kỳ chẳng lành, run rẩy hỏi.
「Sao vậy?」
「Không có gì. Chỉ là ta được truyền cảm hứng từ [Giám Định] của cậu và nghĩ ra một loại ma pháp mới. Xin lỗi nhé, buổi tu luyện hôm nay đến đây thôi. Ta phải đi sáng tạo ma pháp mới đây!」
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Akatsuki đã biến mất không thấy tăm hơi. Cùng lúc đó, dị thế giới mô phỏng theo cảnh sắc bên ngoàiーー[Dị Tương Thế Giới- Baule de Tesoro] cũng bắt đầu sụp đổ. Xem ra anh ta đã thật sự rời khỏi đây rồi.
Tôi im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm một mình.
「Các nhân vật chính sẽ phải thách đấu trùm ẩn trong tương lai, tôi xin lỗi các bạn trước. Xin lỗi.」
Kẻ mạnh nhất trong tác phẩm lại càng trở nên mạnh hơn, đây quả thực là một cơn ác mộng. Nhưng đây không phải là điều tôi cố ý, mong là sẽ được tha thứ.


1 Bình luận