• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 21:

0 Bình luận - Độ dài: 2,980 từ - Cập nhật:

Yernil kỳ cọ sạch sẽ bằng xà phòng và nước nóng. Làn da cô trở nên mịn màng, ửng hồng. Hương xà phòng thoang thoảng bay ra từ mái tóc ướt và gáy cô.

“Phù...”

Ngay cả khi đang tắm, cô vẫn nghĩ mình chỉ muốn ra ngoài, ngã vật ra giường ngủ thiếp đi.

“Không… ngủ được!”

Nệm giường tuy vô cùng êm ái, nhưng Yernil vẫn không thể chợp mắt vì quá căng thẳng.

Là do Backattack ở ngoài phòng khách.

Cô có khả năng định vị âm thanh.

“Nó đang di chuyển.”

Từng cử động của Backattack xác sống ngoài cửa đều được định vị một cách chính xác như thể nó đang ở ngay trước mặt cô.

Thình thịch. Thình thịch.

“Trên tấm thảm phòng khách kìa!”

Yernil nấp dưới lớp chăn, theo dõi vị trí của nó.

-Gầm gừ!

“Đằng kia, cạnh cửa sổ!”

-Hả?

Thịch. Chụt!

“Nó đang ăn cây cảnh trong chậu sao…? Xác sống thường ăn rau củ sao?”

-Ư ư ư…

Giờ thì Backattack đang áp đầu vào cửa kính, cố sức rướn người.

“Nó không nhận ra có lớp kính cản lại sao?”

-Gầm gừ!

Tuy nhiên, Backattack có thể chạy trên băng hay leo tường thẳng đứng, nhưng nó không thể làm trò ảo thuật xuyên qua tấm kính.

Lớp kính này được yểm bùa chống phá hoại nên không dễ vỡ.

-Gừ!

Thế là Backattack cứ mãi gõ gõ, bám víu vào tấm kính cửa sổ.

“Thật không ngờ… lại đáng yêu thế này?”

Yernil khúc khích cười dưới lớp chăn.

Backattack lại bắt đầu di chuyển.

Trên bàn trà.

Trên tấm thảm. Cạnh giá sách. Trước bếp.

Hả?

Không phải chỗ đó, Backattack!

‘Ngươi không được leo lên bàn ăn!’

Giờ thì Backattack lại bắt đầu gặm ấm trà trên bàn.

Nó hút hút vòi ấm như thể đang hôn nó vậy.

Trời ơi!

‘Như thế là ngày mai ta với Caleb sẽ không có nước uống đâu, Backattack!’

“Ba-Backattack!”

Yernil từ dưới lớp chăn dũng cảm gọi lớn về phía phòng khách.

“Thế thì vô ích!” – Là để đánh lạc hướng Backattack, tách nó khỏi ấm trà.

“Hả?” – Và âm thanh đó đã lọt vào tai nó.

Cô đã thành công trong việc đánh lạc hướng nó.

Thậm chí là quá mức.

Nhờ vậy mà Backattack bỗng bật người khỏi bàn ăn và nhảy bổ về phía trước.

Tiếng thân thể nó xé gió lao đi, hướng thẳng về phòng ngủ của Yernil.

Yernil giật mình, đạp chăn bật dậy.

Rầm!

Tiếng bước chân của Backattack rơi bộp xuống…

“Ngay cửa phòng!”

Yernil nhảy khỏi giường như nai bị dọa.

Vừa lúc chốt cửa xoay "tách" một tiếng, cô lập tức dùng thân mình lao sầm vào cánh cửa, chật vật chặn đứng nó lại.

“Aaa!”

-Gầm gừ!

“Không! Đừng vào!”

-Gầm gừ?

“Xin lỗi! Là lỗi của tôi!”

-Gừ!

“Quay về đi! Quay về mà hút ấm trà đi!”

-Gầm gừ!

“Làm ơn đi!”

Đáng yêu gì tầm này nữa!

Yernil dán chặt vào cánh cửa, rên rỉ.

Nước mắt cô chảy ròng ròng.

-Backattack.

Giọng Caleb vang lên từ bên ngoài cửa.

***

“Caleb! Caleb! Cứu tôi với!”

“Hai người đang làm gì vậy…?”

Tôi ra ngoài lấy nước uống thì thấy hai người đang vật lộn với cánh cửa ở giữa.

Sau khi kéo Backattack ra, đưa nó về lại phòng khách, Yernil nhìn tôi với vẻ mặt đẫm nước mắt.

Cụ thể là nhìn vào ly nước trong tay tôi.

“Anh… không nên uống nước trong ấm trà đâu…”

“Sao thế?”

Tôi đã uống hết nửa ly rồi mà?

Yernil ngập ngừng, vẻ mặt như thể thà không biết còn hơn, rồi mới nói cho tôi biết.

“Backattack đã dùng miệng ngậm vòi ấm trà đó.”

Khốn thật. Tôi đâu biết chứ.

Tôi đổ ngay chỗ nước còn lại đi. Ngày mai rửa ấm trà xong, tôi phải cất nó vào tủ mà Backattack không với tới được mới thôi.

“Caleb! Caleb! Chúng ta có thể ngủ chung không?”

Khi tôi định trở về phòng, Yernil vừa liếc Backattack vừa vội vàng đi theo.

“Trong mê cung chúng ta còn từng lần lượt ngủ chung một túi ngủ! Phòng của Caleb có hai giường mà, tôi không thể ngủ cạnh anh sao?”

Ài, Yernil.

Đây đâu phải mê cung, với tiêu chuẩn nam nữ thông thường thì sao cô lại có thể nghĩ ra một ý tưởng cao cả như vậy chứ?

Ôi, Khổng Tử mà nhìn thấy cảnh này chắc tức chết mất thôi!

“Tôi chưa ngủ ngay đâu.”

Tôi có vài việc cần làm trong phòng.

“Sao vậy?”

“Tôi có chút việc phải học.”

“Tôi sẽ không làm phiền anh đâu.”

Yernil lặng lẽ đi theo, nằm xuống giường bên cạnh, im lặng nhìn tôi học bài.

[Về Sự Kiện Vụ Nổ Mê Cung 12 Năm Trước]

Đây là một bài báo mượn từ thư viện.

Ngay tại thành phố mê cung ‘Sohen’ này, 12 năm trước đã từng xảy ra một vụ nổ mê cung, gây thương vong lớn.

Tác giả của bài báo này là Giáo sư Isilrof.

Ông ấy đã tiến hành nhiều thí nghiệm và nghiên cứu về hiện tượng vụ nổ mê cung từ 12 năm trước, đồng thời ghi lại những đặc điểm quan trọng tại hiện trường.

[Vụ nổ mê cung 12 năm trước là một vụ nổ lớn có tính chất bùng nổ điển hình. Có tới 3.000 quái vật trỗi dậy, trong đó có nhiều quái vật vực sâu.]

[Đối tượng được xác định là nguyên nhân của vụ siêu nổ là ‘Henry.’ Hắn ta là một người sở hữu dị giới ẩn mình trong khu ổ chuột phía nam Sohen.]

[Bức ảnh tham khảo bên dưới được chụp bằng phép thuật thực dụng ‘Nhiếp Ảnh’ tại hiện trường.]

Tôi lật trang để xem bức ảnh tham khảo.

Ngôi nhà đổ nát của Henry hiện ra.

Tường và mái nhà gần như sụp đổ hoàn toàn, để lộ ra những món đồ vật nghèo nàn, đáng thương của người sở hữu.

Một chum nước vỡ.

Một tấm thảm ướt sũng trên sàn, có lẽ đã được dùng để chống lại lũ quái vật, cùng một chiếc ghế bị gãy.

Có vẻ như hắn đang dùng bữa thì bị tấn công, khi một món salad cà chua đã bị nghiền nát, vương vãi khắp sàn.

Và giữa tất cả những thứ đó, là thi thể…

‘Gần như không thể nhận ra.’

Cảnh tượng giống như một chú chó bị bỏ lại một mình khi chủ ra ngoài, vì lo lắng mà xé nát khăn giấy khắp nơi vậy.

Và…

[Một thông điệp do người sở hữu để lại trong phòng (cần giải mã)]

Isilrof đã chụp lại một đoạn văn bản được để lại.

Nó được viết bằng tiếng Anh.

[Gửi Tất Cả Những Kẻ Bị Chiếm Hữu]

[Coi chừng ĐẠI HỌC PHÉP THUẬT]

Hừm.

Có phải ý là phải cẩn thận với những phe phái như Meldini, những kẻ chuyên săn lùng người sở hữu sao?

Hay là…

‘Đại học Phép thuật tự thân nó có vấn đề gì sao?’

Cũng có thể lắm.

Có một vấn đề tôi vẫn luôn nghi ngờ.

‘Tại sao Đại học Phép thuật lại chịu tổn thất đặc biệt nặng nề trong vụ nổ mê cung đó?’

Vì các pháp sư đã dũng cảm chống trả ư?

Có thể.

Nhưng còn giả thuyết này thì sao?

‘Đại học Phép thuật đã có rất nhiều người sở hữu.’

Nếu mục tiêu kích hoạt đợt bùng phát Mê Cung 12 năm trước là ‘Henry’, và sau khi hắn bị tiêu diệt, quái vật đã tràn về Học viện Pháp thuật để tìm kiếm những kẻ sở hữu khác thì sao?

Phải chăng đó là lý do khiến Học viện Pháp thuật chịu tổn thất nặng nề trong sự cố 12 năm trước?

Có lẽ vấn đề thực sự không nằm ở Meldini.

Có thể bên trong Học viện Pháp thuật, tồn tại một phe phái gồm những pháp sư sở hữu, do Meldini cầm đầu, đang che giấu thân phận thật của mình.

‘Hay chính Meldini là một kẻ sở hữu?’

Tôi không chắc.

Khả năng đó không thể loại trừ sao?

Meldini năng nổ đến vậy, chưa từng một lần dùng phép thuật chống dối trá lên bản thân ư?

Dù sao đi nữa, tôi phải giữ kín thân phận kẻ sở hữu cho đến khi phân rõ bạn thù.

Cộp.

Tôi đóng sách lại và xếp gọn lên giá.

“Yernil.”

“Dạ?”

“Ta tưởng ngươi sẽ mệt nên cho ngủ một chút, nhưng đã lặn lội tới đây mà không chợp mắt, thì đành chịu vậy.”

“Ơ…?”

“Ngươi biết đấy, đêm nay ngươi sẽ không ngủ được đâu.”

“Hả…?”

Yernil hơi căng thẳng, còn tôi thì lôi một chồng tài liệu từ trong túi ra.

“Giúp ta làm thí nghiệm.”

Đó là một bó cuộn giấy tôi mua ở chợ đen sáng nay.

*Gửi những kẻ đang chơi trò lừa bịp trong mê cung vực sâu, đây là lời khuyên từ Caleb thối nát đây.*

*Học cách phán đoán trong trò chơi là điều cần thiết để sinh tồn!*

***

Nửa đêm.

Hầu hết các pháp sư trong Học viện Pháp thuật đều đã về.

Chỉ còn vài nơi vẫn còn sáng đèn bên trong.

Thư viện, hoạt động 24/24, sáng rực như một ngọn hải đăng.

Phòng 308 ký túc xá, nơi Caleb đang say sưa làm thí nghiệm.

Và…

[Văn phòng Giáo sư Isilrof]

Isilrof đang ngồi ở bàn làm việc, tiếp một vị khách.

“Ông vẫn chưa về sao?” Meldini, khoác áo choàng và mang theo túi, hỏi.

“Ông về qua phòng tôi thật đấy à. Cảm ơn nhé.”

“Hôm nay ông không đến buổi định hướng cho tân sinh viên sao?”

“Đúng vậy. Giáo sư Dalstream đã làm thay tôi. Tôi bận dự án mới quá.”

“Dự án theo dõi linh hồn của các nhà thám hiểm bị sở hữu ấy hả?”

“Đúng rồi.”

“Hừm.” Giáo sư Meldini cau mày thật sâu.

“Ai đang đảm nhiệm nhiệm vụ đó?”

“Tên tân sinh viên nổi bật kia đã lập đội để nhận nhiệm vụ.”

“Học sinh đó đã nhập học chưa?”

“Rồi.”

“Tôi định dò la một chút, nhưng cậu ta cau có, nên tôi cứ nghĩ cậu ta bỏ đi rồi.”

“Cậu ta đã nhập học. Và còn gia nhập câu lạc bộ của tôi nữa.”

“Giáo sư Isilrof.” Trán Meldini nhăn lại.

“Ông thực sự tin tưởng học sinh đó sao?”

“…”

“Cái tài năng đó có thể giải thích đơn giản là thiên tài thôi sao? Tôi đã nghe hết mọi lời chứng thực về những gì học sinh đó làm trong mê cung rồi. Cậu ta cắm một gai băng vào con Nhện Độc ngay trước khi túi nọc của nó vỡ ra, ngăn chặn một vụ nổ.”

“Vậy sao?”

“Kiến thức bất thường về mê cung là đặc điểm chung của những kẻ sở hữu đến từ thế giới khác.”

“Cậu ta vốn là một nhà thám hiểm mê cung đến từ Wyndham. Có lẽ cậu ta đã tích lũy kiến thức từ hồi đó.”

“Cũng có thể. Nhưng liệu các nhà thám hiểm từ Wyndham có đủ khả năng bắt Backattack và thoát ra, chỉ với hai người, trong điều kiện thiếu thốn tài nguyên như vậy không?”

“…”

“Thật tuyệt vời nếu cậu ta chỉ là một pháp sư thiên tài. Tôi cũng ước mình là một thiên tài!” Meldini thốt lên.

“Nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng cậu ta là một kẻ sở hữu.”

“Ông đang đề nghị điều gì?”

“Kiểm tra xem học sinh đó có phải kẻ sở hữu hay không. Ông là cố vấn câu lạc bộ mà; ông có thể làm được.”

“Ha.” Isilrof khẽ thở dài và bước đến bên cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ có một chậu cây lớn.

Những bông hoa đỏ cảm nhận được mùi hương của Isilrof và khẽ rung rinh cánh.

“Ông có biết đây là hoa gì không?”

“Quả mọng Isaac?”

“Đúng vậy. Nếu đất giàu chất dinh dưỡng, nó sẽ nở những bông hoa tuyệt đẹp và cho ra trái ngọt.” Isilrof nói.

“Nhưng nếu đất thiếu chất dinh dưỡng hoặc không đủ mưa, quả mọng Isaac thay vào đó sẽ phát ra mùi hương nồng từ quả, biến thành những quái vật bẫy và ăn thịt các loài vật nhỏ bị mùi hương thu hút.”

“…”

“Tân sinh viên đó có phải kẻ sở hữu hay không, điều đó thực sự quan trọng sao? Nếu cậu ta thường xuyên vào mê cung và giúp ích cho học viện, như vậy còn chưa đủ sao? Hiện tại chúng ta đang rất thiếu pháp sư.” Isilrof nói.

“Tôi sẽ là mảnh đất. Giáo sư Meldini. Tôi sẽ dùng kiến thức của mình làm chất dinh dưỡng và tự mình trở thành một mảnh đất màu mỡ.”

Isilrof đưa bình tưới nước ra.

“Giáo sư Meldini không thể cầm bình tưới sao?”

“Tsk.” Meldini tặc lưỡi.

“Ông vẫn chưa rút ra bài học sau vụ tai nạn 12 năm trước sao. Ông có biết vì sao hiện tại học viện lại thiếu hụt pháp sư không?”

“…”

“Tôi sẽ theo dõi.” Meldini rời văn phòng.

***

[Phỏng Vấn Tuyển Thành Viên Đội]

▶ Đội trưởng: Caleb

▶ Tuyển: 1 người

▶ Vai trò: Chiến binh giỏi cận chiến và có khả năng giữ tuyến đầu.

Việc thành lập đội mới đã bắt đầu tại Hội Mạo Hiểm Gia!

Thông thường, đối với một người như tôi — một kẻ mới vào mê cung, từng là nô lệ và có tiền án — việc tuyển thành viên đội mà hầu như không có ai ứng tuyển là điều đương nhiên.

Trong game, ở giai đoạn này, tôi sẽ phải chạy khắp nơi thuyết phục mọi người tham gia đội của mình, liên tục tung xúc xắc kiểm tra sức hấp dẫn.

Nhưng bây giờ…

‘Đông thật.’

Gần hai mươi ứng viên đã tập trung tại địa điểm phỏng vấn do Hội Mạo Hiểm Gia cung cấp, với một đám đông người hiếu kỳ cũng đang xúm xít xung quanh.

Mặc dù tôi là một tân binh có chút tiếng tăm nhờ việc hạ gục Backattack, nhưng số lượng người đến này vượt xa những gì tôi mong đợi.

Lý do thực sự họ ở đây là…

‘Chà, hắn ta đang thực sự điều khiển một xác chết kìa.’

‘Bọn họ bị điên à?’

‘Họ thực sự sẽ mang thứ đó vào mê cung sao?’

Đó là vì Backattack.

“Đ-đây, lối này…” Yernil đang dẫn Backattack vào địa điểm phỏng vấn, trông cứ như thợ săn đang cố thuần hóa một con thú hoang vậy.

“Không, không phải lối đó! Lại đây ngồi, trên ghế này…”

Cứ như đang xem ai đó dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.

“Không được lên ghế! Đừng trèo tường! Kíaaaa! Đừng giật tóc tôi!”

Lý do mang cái xác sống rắc rối này đến đây là vì thuật gọi hồn có phần gây tranh cãi ở vùng này.

Việc này tuy không hẳn là phạm luật, nhưng cũng đủ khiến người ta phải đặt câu hỏi: Liệu có ổn không đây...?

Vậy nên, trước khi lập đội, chúng tôi cần làm rõ mục tiêu xuống mê cung và chọn người có cùng tư tưởng. Hơn nữa, đây cũng là một cách hay để thu hút sự chú ý.

“Khi Hội Mạo Hiểm Giả thông báo chiêu mộ, chắc họ cũng đã giải thích rồi, nhưng mục tiêu của chuyến thám hiểm mê cung lần này là tìm ra nơi linh hồn của ngài Backattack đang được lưu giữ, và dùng nó để hồi sinh ngài ấy.”

Tôi giải thích về những phép thuật liên quan đến Backattack.

“Backattack sẽ đóng vai trò người dẫn đường trong mê cung, đúng với bản chất lươn lẹo của một tay du côn. Hắn ta sẽ dẫn chúng ta đến nơi linh hồn mình đang an giấc.”

Ý tưởng này xuất phát từ Giáo sư Isilrof.

Phép thuật nền tảng là một biến thể của “Phép Thuật Truy Tìm Vật Thất Lạc”. Birtanen cũng từng thử dùng phép này lên thẻ căn cước của Abison để định vị thi thể cậu ta, dù sau đó tôi đã tự mình mang xác cậu ấy ra ngoài nên nó trở nên không cần thiết nữa.

Bằng cách điều chỉnh phép thuật bằng "xiềng xích linh hồn", nó cho phép những người chết đi sống lại bản năng tìm kiếm linh hồn của chính mình. Chúng ta sẽ đi theo hắn, và khi đến đích, vâng, thế là xong! Chúng ta sẽ tóm lấy linh hồn của Backattack.

...Đó là kế hoạch của Isilrof, và nó cũng tương tự phương pháp tôi từng thử lần đầu trong game để tìm một nơi ẩn náu cho linh hồn. Dĩ nhiên, mọi chuyện không đơn giản chỉ là đi theo người chết đi sống lại. Trên đường đi, tôi sẽ còn phải làm nhiều việc khác nữa.

“Chỉ những ai sẵn lòng vào mê cung cùng người chết đi sống lại Backattack và cùng chúng tôi tìm kiếm linh hồn hắn, xin mời tiến hành phỏng vấn.”

Trong game, người chơi có thể trực tiếp xem chỉ số nhân vật, nhưng ở đây thì không thể—trừ khi chúng tôi ngủ cùng nhau như những thành viên trong đội.

Thay vào đó...

“Bước lên và nhấc chiếc thùng orc đó lên.”

Buổi phỏng vấn bỗng biến thành một màn trình diễn sức mạnh. Để ném được chiếc thùng orc như Birtanen, bạn cần có chỉ số sức mạnh ít nhất là 15.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận