Truyện ngắn
Toaru Majutsu no Index:Toaru Jihanki no Fanfare
0 Bình luận - Độ dài: 20,102 từ - Cập nhật:
Mở Đầu
Một chương trình phát sóng lậu nào đó A.
Vào một ngày tháng Bảy.
Bạn có biết về các siêu năng lực gia Level 5 không? Chà, chà, đây không phải là sản phẩm game gì đâu nhé; họ là những người đứng trên đỉnh của hệ thống phân cấp sáu bậc trong số 2,3 triệu cư dân của chúng ta! Đỉnh kim tự tháp trong sa mạc rộng lớn của những Level 0!
Vậy, Level 5 là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp ư? Đó là một kết luận sai lầm mà bạn đã tự đưa ra. Những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp là Level 3! Những con chim đang duyên dáng bay lượn trên bầu trời là Level 4, và mặc dù hầu hết thời gian chúng bay lượn tự do trên không, vẫn có những tình huống chúng rơi vào một cơn bão cát khi gió thổi. Ở rất xa bên trên tình cảnh hỗn loạn không thể nhìn thấy này, tọa lạc trên cao tít tận trời xanh, mới là các Level 5.
"Accelerator", "Dark Matter", "Railgun", "Meltdowner", "Mental Out", "Hở, Hạng Sáu là ai thế nhỉ...? Thôi, kệ đi", "Hừm, còn Hạng Bảy được cho là mạnh kinh khủng"... Một nhóm người như vậy giống như những ngôi sao trong chòm Đại Hùng: cao vời vợi đến mức chúng ta không thể chạm tới.
Trong số họ, dường như có những kẻ đã nỗ lực leo lên kim tự tháp và vươn tới các vì sao, nhưng họ khởi đầu là Level 1 chứ không phải 0. Đúng vậy, một cơn bão cát không thể trở thành một con chim dù nó có thể quật ngã một con.
Có gì để nói về một đám người đáng thương đã bị tiêm thuốc và truyền tín hiệu điện vào cơ thể mà vẫn không thể bẻ cong nổi một cái thìa? Họ chỉ là những con chó hoang bại trận.
Nhưng ngay cả chó hoang cũng có thể trở thành một bầy sói khi tập hợp lại. Hôm nay, chúng ta hãy nói về người đàn ông huyền thoại đã lãnh đạo bầy sói bị bẻ nanh, Kurozuma Wataru...
Nghe chương trình phát thanh qua mạng đó, thiếu niên đeo khuyên mũi, Hamazura Shiage, tặc lưỡi nói,
"‘Kurozuma’ cái quái gì chứ? Bây giờ là thời của Komaba-san rồi."
Chương trình phát sóng lậu đó được truyền trực tiếp qua đủ mọi kênh ở đủ mọi nơi như một trò mèo vờn chuột, và ngay cả trong Thành Phố Học Viện, nó cũng có thể được xem là một hình thức giải trí.
Các thành viên của Skill-Out được chia thành nhiều nhóm, và mặc dù Hamazura là thành viên của một nhóm lớn, cậu ta chẳng có chút quyền lực nào. Dù có tài năng bẩn thỉu là trộm xe, trong Thành Phố Học Viện, cậu ta – hay đúng hơn, họ – chỉ bị đối xử hoàn toàn như những Level 0.
Hamazura cắt đứt liên kết phát sóng trong khi ca ngợi tên của thủ lĩnh mình. Khi cậu nói vậy, tất cả những Level 0 xung quanh đều gật đầu và cười đồng tình với Hamazura.
Những hạt cát sẽ đánh bật những vì sao xuống đất vẫn luôn e sợ sự tồn tại của những sinh vật được xem như anh hùng này, trong khi vẫn tiếp tục nghĩ rằng bản thân họ không thể trở thành anh hùng, và rồi từ bỏ chính mình.
Tua lại mười giây trước... Trong một kí túc xá nọ, một cô gái đang nghe cùng chương trình phát sóng lậu đó, và tặc lưỡi ghê tởm.
Có gì để nói về một đám người đáng thương đã bị tiêm thuốc và truyền tín hiệu điện vào cơ thể mà vẫn không thể bẻ cong nổi một cái thìa? Họ chỉ là—
Cô gái cắt chương trình phát sóng ở đây, và bên trong căn phòng kí túc xá tối tăm, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng máy tính đang được sử dụng.
"Chết tiệt, sao lại ví người ta như những ngôi sao chứ?"
Thở dài trước sự so sánh "ngôi sao" mà chương trình đưa ra, một trong bảy siêu năng lực gia Level 5 mà Thành Phố Học Viện vô cùng tự hào, Misaka Mikoto, đang lẩm bẩm nhỏ về hành vi ngu ngốc đó.
Sau lưng cô, một cô gái khác đang gầm gừ giận dữ.
"Thật không thể tin được, Onee-sama! Onee-sama không chỉ là một ngôi sao đâu ạ! Onee-sama là mặt trời tỏa sáng ấm áp lên Trái Đất và mang lại những hạt mầm hi vọng cho sự sống ngày mai! Còn em là mặt trăng đón nhận thứ ánh sáng rực rỡ ấy của bầu trời. Ngay lúc này đây, là một màn trình diễn thiên thể bí ẩn của hai ta, kết hợp thành một hiện tượng nhật thực- GUAH HAHAHA!?"
"THAY VÌ TỰ NHẬN MÌNH LÀ THIÊN THỂ, EM TỰ GỌI MÌNH LÀ KẺ BIẾN THÁI CÒN HƠN ĐẤY!"
Nói được nửa chừng, Mikoto kẹp đầu đối phương dưới nách và thực hiện một đòn vật. Tay chân của Shirai Kuroko vẫn đang co giật trong khi cô nàng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và tiếp tục la hét.
"AHH, AHHH! Em cảm nhận được vòng tay dịu dàng của Onee-sama, WAHH!"
Vừa tăng lực tay, Mikoto vừa thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
"Nói gì thì nói, ngay cả siêu năng lực gia cũng sẽ cảm thấy khó chịu về phần cuối của chương trình phát sóng."
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ đến một cậu trai tự nhận mình là Level 0.
"Nhưng có lẽ mình có thể dùng nó để trêu tức."
Trong khi nghĩ vậy và tiếp tục dùng đòn vật, trong khi đầu của Kuroko bắt đầu chuyển sang màu tím,
Một bàn tay nhỏ nhắn nào đó đã nắm lấy đầu Mikoto.
"Hử?"
Dù nghĩ rằng Kuroko đã dùng dịch chuyển tức thời, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó và sợ hãi quay lại nhìn.
Ở đó có một người đã bước vào, nhìn qua mà không có bất kỳ biểu cảm nào. Một quý bà tinh tế với khuôn mặt tròn đang đứng đó.
"Đã quá giờ giới nghiêm hai mươi lăm giây rồi, vậy mà em vẫn còn ở đây tập luyện kĩ thuật vật. Thật là nhiệt huyết quá, Misaka."
"Quản lí kí túc xá."
Những mũi kim băng vừa đâm xuyên qua lưng Mikoto tan chảy, khiến mồ hôi lạnh túa ra.
"Hừm, trong lúc em đang tập luyện, để ta nhắc lại cho em về nội quy kí túc xá và cho em thấy thế nào là kĩ thuật vật thực thụ."
"Không, nhưng mà đây..."
Và vài giây sau,
Trong phòng kí túc xá nữ, những tiếng la hét tuyệt vọng bi thảm của các cô gái đã thay thế chương trình phát sóng và vang vọng khắp nơi.
Phần Chính: Toaru Jihanki no Sonzai Shoumei của Narita RyohgoVào một ngày tháng Bảy, tại một bệnh viện nọ ở Thành Phố Học Viện.
"Tôi làm được."
"Trạng thái bất tỉnh."
"Đôi mắt góa phụ đen."
"Vết thương không thể tin được."
"AIM?"
"Não bộ."
"Sensei cũng đi cùng à?"
"Đứa Trẻ Lỗi đó?"
"Kiyama đã quá sớm."
"Railgun của Tokiwadai."
Những tiếng ồn có thể nghe thấy đang vang vọng khắp một cơ sở nghiên cứu của một bệnh viện lớn.
Thông thường, đó là một khu vực mà chỉ những người có liên quan mới có thể vào, và ngay lúc này, có một cô bé trông như học sinh tiểu học đang chăm chú lắng nghe "những giọng nói đông đúc".
Cô bé thu thập được thông tin cần thiết từ đây, và hỏi bác sĩ bên cạnh một điều gì đó. Đối mặt với vấn đề cô bé đưa ra, bác sĩ chỉ có thể lắc đầu xin lỗi.
Thế là, cô bé thoáng nở một nụ cười đen tối, rồi nói với vẻ mặt điềm tĩnh,
"Chà, cháu sẽ giải quyết, nên bác sĩ đừng lo."
"Những Đứa Trẻ Lỗi là các sản phẩm khuyết tật; chúng không thể nào tự mình tỉnh dậy được đâu."
Cuối cuộc trò chuyện, bác sĩ chỉ có thể thở dài thườn thượt trước cô bé đang mỉm cười.
♦Trong kì nghỉ hè, tại một cuộc họp văn phòng Anti-Skill.
"LEVEL 5 ĐANG GIAO CHIẾN Á!?"
Người đàn ông hét lên câu đó đang giữa chừng cởi bỏ trang bị có huy hiệu hình đinh ba thì dừng lại. Anh ta mở to mắt và đứng bật dậy.
Báo cáo đó đã gây ra một sự náo động trong số các thành viên Anti-Skill vốn đã vô cùng mệt mỏi vì phải đối phó với những chuyện phiền phức hằng ngày.
"Ở đâu?"
"Công viên ở Quận 7."
"CÔNG VIÊN Á!? TÌNH HÌNH Ở ĐÓ THẾ NÀO RỒI!?"
"Tại sao chuyện đó lại xảy ra?"
"Tình trạng những người bị thương ra sao!?"
"Có ai khác bị thương ngoài các siêu năng lực gia không?"
"Chưa có báo cáo nào như vậy cho đến bây giờ?"
"NHỮNG LEVEL 5 NÀO!?"
"Có vẻ là Hạng Ba và Hạng Bảy."
"MISAKA VÀ SOGIITA!?"
"Tại sao?"
"ĐÓ LÀ LÍ DO TOKIWADAI BÁO CÁO SỰ CỐ MẤT ĐIỆN À!?"
"YOMIKAWA ĐI ĐÂU RỒI!?"
"Hình như cô ấy vẫn đang dạy phụ đạo!"
"GỌI CÔ ẤY ĐẾN ĐÂY NGAY!!"
"Rõ!"
Dù sự hỗn loạn vẫn còn đó, họ không hề hoảng loạn. Các thành viên Anti-Skill cương quyết chuẩn bị xuất kích—
"Không, đợi đã, không cần gọi Yomikawa. Có vẻ như nó kết thúc rồi!"
Người đàn ông vừa báo cáo tình hình lúc đầu cau mày, dùng tay ngăn các thành viên Anti-Skill bên cạnh.
"Có vẻ như chuyện đã trở nên kỳ lạ. Dường như có hai thành viên Judgment ở đó, nhưng một trong số họ có vẻ liên quan đến ‘Kihara’."
"!?"
Kihara. Sau khi nghe cái tên đó, các thành viên Anti-Skill lại bắt đầu xôn xao. Nữ thành viên Anti-Skill đeo kính nghiêng đầu.
"Ể? Kihara? Có phải là người liên quan đến Level Upper không?"
"Đó là Kiyama. Không phải ‘hara’, mà là ‘yama’. À thì, cũng không phải là họ không có quan hệ gì."
"Về cơ bản, cả gia đình đó đều là nhà nghiên cứu. Đó là một cái tên khá nổi tiếng ở Thành Phố Học Viện. Chà, toàn bộ sự kiện đó về cơ bản cũng là do nghiên cứu của Kihara đó. Vì mọi chuyện đã kết thúc, cấp trên đã ra lệnh cho Anti-Skill không xuất kích. Có vẻ như họ đã xử lí thiệt hại rồi."
Nghe lời giải thích của người đàn ông, mọi người bắt đầu nhìn nhau, lẩm bẩm trong khi trông có vẻ bối rối.
"Hai Level 5 và một người có liên quan rất quan trọng; họ đang làm thí nghiệm gì vậy?"
"Chuyện quái gì đã xảy ra trong công viên của Tokiwadai vậy!?"
Đó là một tình huống bất thường khiến tất cả thành viên Anti-Skill đều thấp thỏm không yên.
Lí do đằng sau nó là...
Chỉ là một phi vụ mất trắng 120 yên tại một chiếc máy bán hàng tự động nào đó.
♦Một giờ trước, tại công viên Quận 7.
"Ưư. Cổ mình vẫn còn đau. Những vết thương từ sự cố ‘Level Upper’, và cơn đau khi bị quản lí kí túc xá vặn cổ vẫn còn đây."
Vặn nhẹ cổ, Mikoto tự lẩm bẩm.
"Xem ra mình phải tập thể dục định kì thôi."
Cô gái đang thở dài trong khi vặn nửa thân trên như thể sẵn sàng tập thể dục thì dừng lại sau khi nhìn thấy một chiếc máy bán hàng tự động trước mặt.
Đó là chiếc máy bán hàng tự động nổi tiếng ở trường Sơ trung Tokiwadai vì hơi bị lỗi.
Nếu dùng một lực như búa tạ tác động vào nó, thỉnh thoảng sẽ có trường hợp may mắn là các lon nước trái cây rơi ra mà không cần dùng thẻ điện tử hay tiền mặt, nhưng vì truyền thuyết này bắt nguồn từ trường Sơ trung Tokiwadai, ngôi trường của các tiểu thư (ojousama), nên về cơ bản không thể thấy ai làm vậy.
Huống chi...
"HAAA!!"
Misaka Mikoto chắc chắn là người duy nhất sẽ đá nó với luồng điện bao quanh chân.
RẮC RẮC. Cùng với âm thanh của thứ gì đó bị gãy, một lon nước trái cây xuất hiện ở cửa ra.
"Mm, cơ thể mình ổn rồi."
Trong khi lẩm bẩm và bẻ vai bẻ cổ, cô tự hỏi,
...Mà, với tư cách là nhân viên Judgment, Kuroko và Uiharu hẳn còn vất vả hơn mình. Mình không nên cằn nhằn như thế này.
Nhưng vào lúc đó, cô không nhận ra rằng điều mình vừa làm về cơ bản là can thiệp vào công việc của Judgment.
Cô mở nắp lon nước trái cây, và uống một hơi hết nửa lon.
Ngay lúc đó, có một bóng người khác xuất hiện bên cạnh máy bán hàng tự động.
...Hửm? Kuroko?
Cô nhìn thấy hai bím tóc đuôi ngựa rõ rệt xuất hiện bên cạnh máy bán hàng, và nhớ ra rằng Kuroko có thể dịch chuyển tức thời. Với thông tin đó, Mikoto tập trung tinh thần để phòng thủ.
Và rồi, trước khi cô kịp phản ứng và chống trả—
Một cảm giác kỳ lạ ập đến.
Không khí xung quanh bị bóp méo. Dường như có thứ gì đó đã xâm nhập vào cô, như thể từng sợi cơ và ngay cả nội tạng của cô đều có thể bị nhìn thấu. Đó là những gì Mikoto cảm thấy.
...?
Cảm thấy bất an, Mikoto vội vàng quay lại—
"Tôi là Judgment đây, Onee-san Tokiwadai."
"HẢ?"
Một cô bé buộc tóc hai bím, thấp hơn Mikoto một chút, xuất hiện trước mặt cô.
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ đó là Shirai Kuroko, nhưng cách cô bé nói câu "Là Judgment đây" hoàn toàn khác, và giọng nói cũng khác hẳn. Dù cô bé chắc chắn đang đeo băng tay, nhưng hình dạng của bím tóc có chút khác biệt. Thêm vào đó, cô bé có mái tóc vàng óng.
Và quan trọng hơn hết thảy, điều khác biệt so với Kuroko là...
Cô bé tự xưng là "Judgment" đang đeo một chiếc cặp sách trẻ con màu đỏ.
"À, chuyện đó."
Không biết phải đáp lại thế nào, Mikoto nghiêng đầu và nở một nụ cười thành thật.
Trong Thành Phố Học Viện, "Judgment" được thành lập bởi các học sinh tình nguyện từ tất cả các trường, bao gồm Uiharu và Kuroko. Mặc dù có nhiều trường hợp nhiều trường khác nhau hợp tác, nhưng về cơ bản đó là một hệ thống mà mỗi trường hoạt động độc lập. Ở đây, cũng có các nhân viên Judgment cấp tiểu học, và Mikoto biết điều đó, vì Kuroko và Uiharu đã bắt đầu tập luyện từ hồi tiểu học.
Mái tóc của cô bé không giống như tóc nhuộm, và Mikoto thậm chí không biết cô bé có phải là người Nhật hay không. Nhớ lại rằng cô bé đã dùng tiếng Nhật khi xuất hiện, dường như không có gì đáng chú ý.
Lúc đầu, Mikoto không hiểu tại sao nhân viên Judgment cấp tiểu học mà cô không quen biết này lại tiếp cận mình bằng một câu nói như vậy, nhưng sau khi nhìn vào lon nước trên tay, cô dường như nhận ra điều gì đó...
Cô bé trước mặt từ từ nở một nụ cười và nói với giọng có phần khoái trá,
"Tôi không nghĩ ‘cơ hội’ lại đến dễ dàng như vậy."
"‘Cơ hội’?"
Ngay lúc đó, Mikoto đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đó không chỉ là một điềm báo xấu – thực tế, "thứ gì đó" đang nuốt chửng cô.
"!? Đợi đã, em đang làm gì vậy?"
"Chị bị bắt vì tội phá hoại tài sản và trộm cắp, chị biết không? Onee-san."
Cảm xúc trực diện đến từ biểu cảm và giọng nói của cô bé.
Một ý đồ thù địch áp đảo.
"!"
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, Mikoto có thể cảm thấy một lực lượng đáng sợ đang tạo ra tín hiệu bên trong cô.
Đứa trẻ trước mặt cô rất nguy hiểm.
Bị thể hiện một "ý đồ thù địch" đến mức khiến cô phản xạ phóng điện, Mikoto cố gắng hết sức để kìm hãm sức mạnh của mình trong khi lùi lại khỏi nguồn tín hiệu này bên trong cô.
Rồi, dường như trong khoảnh khắc tiếp theo, 0,5 giây sau nơi cô đang đứng, cô có thể thấy cô bé tóc vàng lao về phía mình. Đáng lẽ phải có một khoảng cách vài mét, nhưng cô bé đã đến được nơi đó. Và rồi, theo logic, cô bé sẽ ngã ở đây. Tuy nhiên, cô bé hai bím tóc đã đạp lên mặt sỏi rồi lao thẳng về phía Mikoto.
Đây không phải là một cô bé bình thường!
"Đến lúc nghỉ ngơi rồi, Onee-san Level 5!"
Tay phải của cô bé co giật một cách kỳ lạ khi cô bé lao vào như một viên đạn, cố gắng tóm lấy cổ Mikoto.
!
Toàn thân Mikoto giờ đây bị kích thích bởi một tín hiệu còn mạnh hơn—
Cô phóng ra năng lực của mình theo phản xạ.
Và rồi, những tia lửa xanh trắng lan tỏa khắp công viên...
♦Gần công viên.
Haratani Yabumi đang chán nản.
Đáng lẽ đây là một buổi chiều nghỉ hè hiếm hoi, đi dạo trên khu phố Tokiwadai an ninh cao và không dính líu đến bọn du côn...
"AMAZING PUNCH!!"
Lẽ ra nó phải là một cảnh tượng phi thường như thế.
Khi cái tên chiêu thức kỳ lạ được nghe thấy, nắm đấm của người đàn ông đó đã phóng ra một làn sóng bí ẩn và hất văng gã đàn ông khổng lồ.
Ngay cả khi đó là một Level 5 đang đi lang thang trong Thành Phố Học Viện, điều đó cũng có thể được coi là một tình huống "bất thường".
Gã to con bị hất văng đứng dậy với đôi chân nhẹ tênh và cười toe toét.
"Khà, có thể hất văng gã Yokosuka máy xay nội tạng này trong trận tái đấu thứ 30. Sogiita Gunha, nhóc con, xem ra nhóc đã mạnh hơn trước rồi đấy."
Đối lập với người đàn ông trông như một tên trùm khủng bố độc ác trong phim, cậu trai đang mặc một chiếc áo phông cờ Húc Nhật và khoác ngoài là bộ đồng phục màu trắng; và dù trông lộng lẫy, nó có vẻ hơi lỗi thời. "Level 5 Hạng Bảy của Thành Phố Học Viện" Sogiita Gunha đáp lại bằng một giọng điệu mạnh mẽ,
"Này, anh chàng nồi lẩu, cậu thực sự đỡ được mười cú đấm tuyệt vời của tôi. Xem ra cậu cũng có khí phách lắm. Để tỏ lòng kính trọng, để tôi cho cậu xem chiêu thức mạnh hơn của mình."
Haratani biết những người đàn ông tên Sogiita, Yokosuka, và biệt danh "anh chàng nồi lẩu", nhưng quá phiền phức để nhớ tên họ nên cậu chỉ có thể thở dài và xem họ đánh nhau.
"C-cái gì!? Sắp tới rồi sao!? TÔI VUI QUÁ, SOGIITA!! CHẾT ĐI!!!"
Đứng dậy với vẻ mặt vui sướng, Yokosuka nhảy lên và lao vào Sogiita.
Đối mặt trực diện, Sogiita siết chặt nắm đấm, và bằng tất cả sức lực, cậu ta hét lên,
"CÚ ĐẤM SIÊU TUYỆT VỜI!!!"
"NÓ CÓ MẠNH HƠN TÍ NÀO ĐÂUUUUUUUUUU!!!"
Bay ra ngoài và đâm vào lan can ở hai bên đường, Yokosuka bất tỉnh ngay tại chỗ. Nhìn thấy anh ta và những thanh lan can bị biến thành đống sắt vụn, Haratani thở dài định nói điều gì đó—
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, một cô gái đột nhiên xuất hiện và nói với Sogiita,
"Là Judgment đây ạ."
Mái tóc hai bím của cô gái bay phấp phới khi cô giơ băng tay của mình cho Sogiita xem. Mặc dù cô bé có vẻ là một học sinh sơ trung gần đó, cô hẳn phải là một người khá ấn tượng khi là thành viên của Judgment.
"Tôi đến đây sau khi nghe thấy tiếng ồn của một cuộc ẩu đả. Người đằng kia đã ngủ thiếp đi vì đòn tấn công của anh, phải không ạ?"
Đối mặt với cô gái chắc chắn đã dùng dịch chuyển tức thời để đến đó, Sogiita bình tĩnh gật đầu.
"Ồồồ, ra thế! Một cô bé như em cũng có thể trở thành thành viên của Judgment. Điều đó có nghĩa là em có khá nhiều khí phách đấy! Cố lên nhé!"
"..."
"Nhân tiện, câu trả lời cho câu hỏi của em là ‘đúng vậy’—nhưng nói đúng hơn là cậu ta bị hạ gục chứ không phải ngủ thiếp đi. Dù ngất đi, gã đó cũng có khí phách. Phải nhớ điều đó!"
Thấy Sogiita giơ ngón tay cái lên, cô gái từ Judgment cau mày và rút những vật giống như kim loại từ trong đùi mình ra, và nói một điều mà một nhân viên Judgment nên nói.
"Có vẻ như anh không hiểu tình hình của mình bây giờ. Dù sao đi nữa, dựa trên tình hình tôi đã thấy từ trận chiến vừa rồi, anh bị nghi ngờ gây ra thiệt hại. Vui lòng giải thích thêm sau khi bị bắt."
Mặc dù cô ấy đã nói đúng, Haratani xen vào,
"À, không, cô nhân viên Judgment, đó là..."
Anh ta chỉ đánh trả để đáp lại lời khiêu khích của đối thủ. Dù đó là một hành động tự vệ quá mức cần thiết, họ sẽ không biết liệu gã đó có phải là thủ lĩnh của một băng đảng nào đó có vũ khí hay không. Đây có thể là một cách khá hay để bênh vực Sogiita, nhưng trước khi điều đó có thể xảy ra, nghi phạm đã đáp lại với một giọng điệu đầy khí phách,
"Đánh nhau à? Không đúng đâu, cô bé."
"Hả?"
"Tất cả những gì tôi làm là truyền khí phách cho cậu ta thôi!"
ANH VỀ CƠ BẢN ĐANG NÓI LÀ ANH BẠO HÀNH CẬU TA ĐẤY!!!
Haratani muốn hét lên từ sâu trong cổ họng, nhưng sau khi nhìn thấy gã ngốc đó, cậu nhận ra rằng ngay cả việc liếc nhìn nhân viên Judgment cũng đã phiền phức rồi, và do đó lắc đầu để nói rằng không quan trọng nếu cô ta bắt anh ta.
"Tôi sẽ bắt giữ anh."
Nói gì cho anh ta cũng vô ích. Nghĩ vậy, Shirai Kuroko đưa tay về phía bụng đối phương—
Và sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời để lật ngược đối thủ.
Sau đó, cô sẽ dịch chuyển cơ thể anh ta xuống đất và dùng kim loại ghim quần áo anh ta xuống sàn như thường lệ. Nó chỉ đơn giản như vậy—
Nhưng điều đó thường xảy ra trong các trận chiến chống lại thành viên Skill-Out.
Điều đáng lo ngại là gã này hoàn toàn khác với một Level 0 về mọi mặt.
"HAAAAAAAAAA!!!"
Với một tiếng gầm đầy nhiệt huyết, xung quanh bắt đầu bị ảnh hưởng bởi làn sóng.
Sự rung động của bầu không khí vang vọng khắp nơi, và mọi người vội vàng bịt tai mặc dù họ biết đã quá muộn.
Anh ta thậm chí không cần dùng tay. Anh ta chỉ dùng một tiếng hét để ngăn mình ngã xuống.
Nếu chỉ liên quan đến một năng lực, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy điều đó thật ngu ngốc. Nhưng bất kể kết quả thế nào, sự thật là anh ta đã đứng thẳng trước mặt mọi người.
"Sự đảo ngược đột ngột đó thực sự làm tôi bất ngờ. Đó có phải là dịch chuyển tức thời không?"
"!! Một siêu năng lực gia, hả? Vậy thì tôi không cần nương tay nữa, phải không?"
Lời nói đi sau hành động, khi Kuroko nở một nụ cười không sợ hãi, dịch chuyển cơ thể mình lên trên đối thủ, và để trọng lực đưa cô xuống tấn công kẻ thù.
Bất kỳ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy đòn tấn công hoàn toàn bất ngờ từ trên cao đó sẽ dễ dàng gục ngã xuống sàn, nhưng ngay khi chân cô đáp xuống đầu gã, một lực tác động mạnh có thể cảm nhận được từ đó.
Cảm giác như một bánh xe hình người bị đá khi Kuroko nhảy ngược lại theo kiểu bật nhảy. Cô nhìn anh ta với vẻ mặt bối rối.
Có vẻ như đó không phải là một cú chặn đòn hoàn toàn, khi gã đàn ông đặt tay lên đầu và quay lại.
"Ái... Cái gì vậy? ...Siêu tốc độ hay dừng thời gian? Không, khoan đã, em có thể dịch chuyển chính mình, phải không? Em có khí phách đấy! Nhưng tôi không chấp nhận đánh lén. Một người đàn ông phải dịch chuyển đối thủ đến ngay trước mặt mình! Ồ, nhưng em là một cô gái, nên cũng được thôi... chắc vậy."
Siêu năng lực gia bắt đầu tự trả lời câu hỏi của mình, và phía sau anh ta, dường như có thứ gì đó đang lung lay như ảo ảnh. Có vẻ như đây khác với những đối thủ bình thường trong quá khứ, Kuroko nghĩ.
"Anh có vẻ có một sức mạnh bí ẩn nào đó. Tôi không thể nghĩ ra cách rõ ràng để đánh bại anh nếu tôi không biết sức mạnh của anh là gì."
"Ôi ôi, em coi tôi là một trong những thành viên tổ chức bí mật vô căn cứ đó à? Nghe cho kĩ đây; năng lực của tôi là..."
Gã đàn ông bí ẩn đứng thẳng, có lẽ định trả lời câu hỏi đó mà không che giấu hay bỏ chạy, nhưng...
Ư ư, cậu bé trông quen quen ở bên cạnh cau mày và trả lời,
"Tôi nên mô tả năng lực của mình thế nào nhỉ?"
"..."
"À, năng lực của tôi vẫn còn vô căn cứ! Nó mở rộng vô tận! Thật khí phách!!"
Thấy cuộc trao đổi này, Kuroko đang tự hỏi làm thế nào để đối phó với gã trước mặt.
Cô không thể hiểu bản chất của năng lực này, nhưng ít nhất nó không ở mức Level 1 hay thấp hơn.
Nhưng cô không cảm thấy ý đồ thù địch nào. Gã đó không giống một tên du côn nào ngoài bộ trang phục của anh ta. Trong tình huống này, Kuroko có thể chỉ cần nói chuyện với anh ta mà không cần thực hiện việc bắt giữ, vì vậy ngay bây giờ, cô đang tự hỏi làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Nhưng vào lúc đó—
Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ một góc công viên ở Quận 7 có ý nghĩa rất lớn đối với Kuroko.
Nghĩ về những gì đã xảy ra, cô quay lại. Không phải luồng điện xanh trắng đó được bắn ra từ giữa những hàng cây trong công viên sao?
"ONEE-SAMA!?!?"
Thấy tia sáng mà mình nhận ra, Kuroko cuống cuồng nghĩ đến việc chạy đến đó, nhưng cô không thể bỏ lại siêu năng lực gia bí ẩn này. Cô bị giằng xé bởi nhiệm vụ của một thành viên Judgment.
Nhưng vào lúc đó, cô không cần phải lo lắng nữa.
"Này, em còn đứng đó làm gì? Có chuyện xảy ra rồi. Một nhân viên Judgment phải thể hiện khí phách ở đây chứ, em biết không?"
Chính siêu năng lực gia bí ẩn đó đã chạy về phía công viên.
"Tôi hành động trước đây!!"
"Hả, làm sao... Tại sao? Bất kỳ người bình thường nào cũng nên lùi lại và nói chuyện! Anh đang bị bắt giữ, anh biết không!?!?"
"Thư giãn đi! Tôi khá tự hào rằng khí phách mở rộng của mình còn hơn cả một người bình thường!!"
"ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ CÂU TRẢ LỜI!!"
Khi cô hét lên, gã mặc đồng phục trắng đã đạp đất mà không suy nghĩ. Một lực tác động mạnh hơn một chút so với tiếng hét trước đó bao trùm xung quanh, và áp suất không khí đó mạnh đến mức không ai có thể thở được.
Nheo mắt lại, thứ cô có thể nhìn thấy qua khe hở của bàn tay giơ lên là một vụ nổ khói màu đỏ, xanh và vàng cùng một gã đã "nhảy" lên và lao đến công viên như một viên đạn người.
Gã mặc đồng phục trắng đã tiến được vài mét chỉ bằng một cú đá, và Kuroko nhìn anh ta rời đi trước khi hỏi cậu bé còn lại,
"Gã đó là ai vậy?"
Haratani nhăn mặt trước câu hỏi của cô gái.
"Đó là một siêu năng lực gia Level 5 tạo ra. Những gì cô thấy chỉ là ảo ảnh thôi. Sẽ tốt hơn cho sức khỏe tinh thần của cô nếu nghĩ như vậy. Có lẽ..."
♦Công viên.
Đứng trên đỉnh cột đèn đường, Mikoto bắn ra vô số railgun.
Cô đang dùng cát sắt để tạo ra những thanh kim loại dẫn điện, và có khoảng hai mươi thanh đang lơ lửng xung quanh cô. Nhìn xuống công viên từ một vị trí cao hơn, cô như một nhạc trưởng của một dàn nhạc khi vung tay phải bao phủ bởi điện. Những ngọn giáo xung quanh rơi xuống một khu vực nhất định của công viên như một cơn giông bão.
Nhưng ngay khi màn trình diễn thịnh nộ của lôi thần đó đang diễn ra—
Một cô bé đang di chuyển giữa những khoảng trống của các tia điện và hướng về phía cột đèn mà Mikoto đang đứng.
Cô bé này "né được các tia điện". Đó là sự thật mà Mikoto đang chứng kiến.
Nhanh.
Nếu cần phải mô tả đơn giản, từ này là đủ.
Quên đi sự thật rằng cô bé là một học sinh tiểu học; cô bé này về cơ bản có tốc độ và sức mạnh vượt xa những gì một con người có thể có một cách logic.
Có vẻ như cô bé này có thuốc nổ ở tất cả các khớp, tạo ra ảo giác về lực bùng nổ tức thời. Cơ thể cô bé đang tạo ra một "tốc độ" còn nhanh hơn cả một con thú.
Cô bé đang di chuyển về phía Mikoto, người đang đứng trên cột đèn, khi cô tiến tới với một tốc độ đáng sợ như thể đang loại bỏ ánh sáng của các railgun. Cô bé đạp lên mặt đất và nhảy lên trước khi Mikoto kịp chuẩn bị cho phát bắn tiếp theo. Vài phần của nền đá trong công viên bị thổi bay, và cơ thể cô bé đang di chuyển về phía cột đèn cao hơn cô rất nhiều.
Cố gắng né tránh đối thủ, Mikoto đột ngột nhảy khỏi cột đèn. Không biết liệu cô bé có đoán được điều đó hay không, khi cô đang nhắm vào một nơi nào đó thấp hơn một chút so với đỉnh cột đèn.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, cuối cùng họ chắc chắn sẽ chạm trán nhau.
Mikoto phóng ra những tia lửa xanh trắng từ cả hai tay, và cô bắt đầu rơi rất chậm.
"!"
Mất đi cơ hội, cô bé muốn đá vào cột đèn để chuyển hướng, nhưng ngay lúc đó, Mikoto phóng ra một luồng điện dữ dội từ tay phải của mình.
Tuy nhiên, đòn tấn công này không nhắm vào cô bé.
Cột đèn mà cô đã đứng trên đó khác với những cột còn lại. Nó được cấu tạo từ một sợi tóc nhiệt màu trắng, và một khi loại sợi tóc này chịu quá nhiều gánh nặng, nó sẽ cháy trước khi có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nhưng ngay bây giờ, điều này là đủ để lấy đi thị lực của cô bé trong khi cô đang ở ngay bên cạnh bóng đèn.
"Khụ!"
Khi cô bé rên rỉ, Mikoto đã dùng đủ điện để cướp đi khả năng di chuyển của đối thủ.
Tuy nhiên, cô bé đang nhắm mắt dường như có thể nhìn thấy đòn tấn công, khi cô dùng tay phải đập vào cột đèn và thoát khỏi đường tấn công.
Mặc dù đã đè bẹp một phần cột đèn kim loại, tay cô bé không có vẻ gì là bị thương.
Vài giây sau, cả hai cô gái đáp xuống trước máy bán hàng tự động như lúc ban đầu.
"Rốt cuộc em là ai?"
Biri biri. Dòng điện bao quanh Mikoto như những con rắn khi cô hỏi cô bé trước mặt.
Ngay lúc sắp bị tóm, Mikoto đã bản năng kích hoạt năng lực của mình. Cô bé này đã né được, với phản xạ siêu phàm, luồng điện mà Mikoto đã phóng ra, và Mikoto hơi kinh ngạc trước cô bé này khi cô bắt đầu thể hiện thêm một số cảm xúc. Nhưng trước khi cô kịp xử lí chúng, cô bé đã vung một nắm đấm với ý đồ thù địch còn lớn hơn, và không cần nói một lời nào để thuyết phục đối phương, cả hai bên dần dần bước vào trạng thái chiến đấu.
Trong tình huống này khi họ cuối cùng có thể nói chuyện lại, Mikoto cố gắng nói chuyện với cô bé, nhưng—
"Là Judgment đây, Onee-san Level 5."
"Chị không muốn nghe điều này—hay đúng hơn, một đứa trẻ tiểu học như em không hiểu câu hỏi của chị à?"
"Vâng."
Cả hai đều lộ ra những nụ cười không hề sợ hãi, cô bé tiểu học và cô gái sơ trung.
"Kihara Nayuta."
Một lúc sau, cô bé bình tĩnh nói ra tên mình.
"Đặc phái viên của Khoa Giáo dục Tiên tiến, và là RFO[1] của Judgment."
"Hả?"
Những lời nói của cô bé khiến Mikoto hơi dao động.
Cái tên nghe như tên của một ngôi trường đó chưa bao giờ lọt vào màng nhĩ của cô, và cô chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.
Tuy nhiên, Mikoto nhận ra cái tên đó.
Có một lần, cô đã đọc "ký ức" của một nữ khoa học gia thông qua dòng tín hiệu điện. Tên của ngôi trường tiểu học đó và cái tên Kihara đã xuất hiện trong đó.
Tuy nhiên, "ký ức" đó không bao giờ cho thấy hình ảnh của cô bé này.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngôi trường đó đáng lẽ phải—"
"Vậy là chị biết sao? Chị nghe chuyện đó từ đâu? Từ Kiyama-sensei à?"
"!"
Kiyama-sensei. Cụm từ đó đủ để gây ra một phản ứng rợn tóc gáy ở Mikoto.
Duy trì những xung điện trong cơ thể đang lan ra, Mikoto tìm hiểu thêm về lai lịch của đối thủ.
"Một học sinh của ngôi trường đó? Điều đó có nghĩa là em..."
Mikoto muốn nói từ "Đứa Trẻ Lỗi", nhưng cô đã nuốt chúng lại trước khi kịp thốt ra.
Nhưng Nayuta dường như đã nhận ra điều Mikoto muốn nói, khi cô bé cười khẩy,
"Tôi không phải là Đứa Trẻ Lỗi."
"..."
Không thể nắm bắt được danh tính thực sự của đối thủ, Mikoto lắc đầu.
Bất chấp sự thật rằng người trước mặt cô là một Level 5, Nayuta trông tự mãn khi nói,
"Tôi chỉ là ‘quá trình’."
"‘Quá trình’?"
"Được tạo ra từ thí nghiệm mà Banri onee-san và những người còn lại trở thành vật thí nghiệm của nó; đại diện cho Tinh chất Siêu năng lực Kết tinh, một quá trình trong số nhiều kết quả được dự đoán; và chỉ là một con chuột bạch. Đó là tôi."
"Em đang nói cái quái gì vậy?"
Cau mày, Mikoto lại cảm thấy bất an trong lòng.
Nó giống như cảm giác khó chịu khi trải qua một cuộc quét toàn bộ cơ thể, và có khả năng cô bé trước mặt chính là nguyên nhân.
"Cảm giác kỳ lạ này là do em làm phải không? Em đã làm gì?"
Mikoto hỏi thẳng. Đáp lại, Nayuta trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Ể, vậy là chị biết tôi đang làm gì sao? Có phải vì sức mạnh to lớn đó không? Hay là năng lực điện từ của chị có thể làm được điều gì đó như dịch chuyển đồ vật?"
"Tôi tưởng tôi đã hỏi em đã làm gì, phải không?"
"Tay phải."
Ngay khi cô bé nói điều này, dòng điện quấn quanh tay phải của Mikoto bắt đầu giãn nở một cách hung hãn, phóng ra những tia lửa xanh trắng và tiếp tục kêu lách tách khi tiếng ồn trực tiếp đi vào mặt đất.
"Hả?"
Mikoto nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô không hề có ý thức phóng điện xuống đất; nó chỉ tự nhiên được giải phóng từ tay phải của cô, hoàn toàn không liên quan đến ý thức của cô.
Sau khi cô bé trước mặt nói "tay phải",
Nayuta nở một nụ cười tàn nhẫn và nói,
"Tay trái."
Mikoto cảm thấy những tia lửa xanh trắng tập trung ở tay trái của mình. Cô cuồng cuồng cố gắng kìm hãm nó, nhưng giống như một cơn nấc không thể kiểm soát, cô phản xạ phóng ra một dòng điện từ tay trái.
"Đừng nói với chị là em..."
"Một thí nghiệm cố tình gây quá tải cho các năng lực. Đó là tên của thí nghiệm mà Banri onee-san và những người còn lại trở thành đối tượng thử nghiệm. Mikoto onee-san biết về nó, phải không?"
Đó không phải là những lời mà một học sinh tiểu học sẽ sử dụng. Mikoto nhớ lại cuộc trò chuyện của cô với Kiyama Harumi vài ngày trước.
"Rất nhiều thứ được tạo ra từ thí nghiệm đó; một trong số đó là một tinh thể được gọi là ‘Body Crystal’. Nó là một loại thuốc ‘cố tình gây quá tải cho một năng lực’. Thực ra, vật phẩm thí nghiệm đã tồn tại từ vài năm trước."
Tiếp tục nói, đôi mắt của cô bé trông như một thợ săn đang săn mồi khi cô nhìn chằm chằm vào Level 5 trước mặt.
"Vậy để tôi hỏi chị, ‘Railgun’ nee-san..."
"..."
"Nếu ‘Body Crystal’ này xuất hiện dưới dạng một ‘năng lực’ có thể ‘quá tải năng lực và sức mạnh của người khác và thậm chí kiểm soát dòng chảy năng lực của họ’, thì đó không thể được coi là ‘quá tải’, phải không? Chà, tôi có thể điều khiển dòng chảy và thời gian, nhưng tôi không thể truy lùng ai đó đến tận cùng thiên hà và thậm chí lấy đi năng lực của họ như Takitsubo onee-san."
Khi thấy mình vừa nói một cái tên mà Mikoto không biết, Nayuta trông có vẻ chán nản, nhưng cô ngay lập tức bỏ qua nó và nở một nụ cười lạnh thấu xương hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
"Dù sao thì, vào lúc này."
♦Kihara Nayuta là một con chuột bạch.
Đó là cuộc sống mà cô đã chọn khi còn nhỏ.
Gia đình "Kihara" có một vị thế khá lớn trong Thành Phố Học Viện, và trong khi mọi người khác trong gia đình chọn con đường nghiên cứu, Nayuta trẻ tuổi đã chọn một con đường khác.
Vào một ngày nọ, Nayuta nói với một nụ cười tàn nhẫn và không thương tiếc với một giáo sư có thẩm quyền khá lớn ngay cả trong gia đình đó,
"Những sản phẩm lỗi như Đứa Trẻ Lỗi thậm chí không thể làm chuột bạch."
Cô bé yêu cầu được làm đối tượng thử nghiệm.
"Nếu một thí nghiệm muốn trở thành hàng đầu, đối tượng thử nghiệm cũng phải là hàng đầu!"
Mọi người nghĩ rằng cô bé sẽ nói một điều gì đó khác, và các nhà nghiên cứu xung quanh đều nhìn nhau. Vì cô bé vẫn còn nhỏ, có lẽ cô mơ rằng mình có thể sử dụng phép thuật bằng cách thực hiện thí nghiệm. Mặc dù chỉ cần cười trừ là đủ, nhưng vị giáo sư già đó, Kihara Gensei, đã mỉm cười với những "ý đồ khác" và nhẹ nhàng vỗ đầu Nayuta.
"Ồ, ồ, Nayuta là một đứa trẻ ngoan. Con muốn dâng hiến cơ thể mình cho sự phát triển của Level 6 đầu tiên của Thành Phố Học Viện sao? Trước đó, ‘chị họ’ của con, ‘nee-san’ đó đã tự nguyện trở thành chuột bạch, nhưng Nayuta, con là người đầu tiên thực sự yêu cầu điều đó đấy."
Vị giáo sư này có thể dễ dàng sử dụng người khác làm đối tượng thử nghiệm của mình và hủy hoại họ ngay cả khi họ là người thân của mình. Các nhà nghiên cứu xung quanh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, và đó không chỉ vì nó sẽ quá tải.
Sau khi Kihara Gensei biến mất một cách bí ẩn, Nayuta đã sử dụng tất cả các phương tiện khác để tự mình thí nghiệm.
Đó là một điều không thể tiết lộ, một thí nghiệm mà cô đáng lẽ không bao giờ nên dính vào.
Do tác dụng của thuốc, màu tóc và mắt của cô đã thay đổi. Mặc dù vậy, cô không hề bận tâm.
Mặc dù đã thực hiện thí nghiệm gây đau đớn dữ dội cho cơ thể, cô không bao giờ khuất phục trước nỗi đau.
Cô thậm chí còn tham gia vào các khía cạnh tinh thần của thí nghiệm "Testament" mà Nunotaba Shinobu cũng tham gia. Cô đã sử dụng ý thức của mình để tái cấu trúc toàn bộ các tính toán năng lực của mình, và sau đó sử dụng "kết quả" làm mẫu để phát triển chúng xa hơn. Cô trở thành một "Kihara" cấp tiến đã dâng hiến cả tâm trí và cơ thể cho thí nghiệm ngay cả sau khi cô không thể.
"Các Kihara là những người ưu tú. Nhưng sẽ không có ý nghĩa gì nếu họ không thể vượt qua một Level 5 ngay cả sau khi trở thành chuột bạch, phải không?"
Sau khi lặp lại những thí nghiệm đó không biết bao nhiêu lần, cô bắt đầu cười điên dại và trả lời khi cô tiếp tục cống hiến cơ thể mình cho một thí nghiệm mới.
Cuối cùng, những gì cô nhận được là "khả năng ‘nhìn thấy’ và ‘cảm nhận’ dòng chảy của các trường khuếch tán AIM". Đây là sức mạnh mà cô muốn không phải với tư cách là một con chuột bạch mà là một nhà nghiên cứu.
Một cô gái lớn tuổi hơn có sức mạnh tương tự hiện là một trong những ứng cử viên trở thành Level 5 tiếp theo, và cô ấy đang ở trong Item. Năng lực của Nayuta không thể so sánh với cô gái đó, nhưng cô không cần sử dụng loại thuốc gọi là "Body Crystal". Nhìn theo cách đó, cô có thể đã có thể tiến lên một Level cao hơn. Đây là một khả năng cô có.
Tất nhiên, có một cái giá cho thí nghiệm.
♦"Ra thế, vậy ra đây giống như cù vào cổ ai đó để họ cười."
Nghe lời giải thích về năng lực, Mikoto đáp lại với một giọng điệu gượng gạo, nhưng vẫn còn sự nghi ngờ dai dẳng trong cô.
Mikoto ban đầu nghĩ rằng tốc độ bất thường mà cô bé đã thể hiện là "năng lực" của mình. Mặc dù cô cảm thấy điều đó được thực hiện thông qua một sức mạnh nào đó giúp tăng cường chuyển động của mình, nhưng những gì cô bé vừa nói không đủ để giải thích nó.
Bên cạnh đó, còn có một câu hỏi lớn hơn.
"Và ngoài ra, tại sao em lại thách đấu chị? Cảm giác thù địch này dường như là do vấn đề cá nhân chứ không phải là công việc của Judgment."
Khi Mikoto đang nói, Nayuta đang nở một nụ cười không phù hợp với khuôn mặt dễ thương của mình. Nó giống như một con quái vật hình người trong những bộ phim kinh dị đang nhếch mép một cách độc địa với các nạn nhân đang phải chịu số phận khủng khiếp.
"Tôi không có bất kỳ sự tức giận cá nhân nào. Nhưng mặc dù đó không phải là sự tức giận, vẫn có đủ loại cảm xúc mà tôi không thể loại bỏ được."
Lẩm bẩm một mình, Nayuta trừng mắt nhìn cơ thể Mikoto.
"Còn hơi sớm, nhưng tôi vẫn muốn xác định kết quả thí nghiệm của mình. ‘Kết quả’ được sinh ra từ Thành Phố Học Viện, bảy Level 5 đứng ở đỉnh cao, tôi muốn xem liệu mình đã đạt đến nơi đó chưa, dù chỉ là một chút. Về cơ bản, tôi không thể chiến đấu nếu không có một lí do chính đáng; do đó, tôi đã trở thành một thành viên của Judgment. ‘Luôn chờ xem ai sẽ làm gì’."
Mikoto không thực sự hiểu ý định của cô bé trong những lời nói đó, nhưng ít nhất cô cũng hiểu được điều đối thủ của mình muốn nói. Mikoto cau mày và nói có phần không vui,
"Vậy có nghĩa là em chỉ dùng sự hy sinh của ‘những đứa trẻ đó’ làm bàn đạp để cố gắng tăng cường sức mạnh của chính mình? Tính cách của em khá là méo mó so với một cô bé ở tuổi em đấy."
Những "Đứa Trẻ Lỗi" được dùng làm đối tượng thử nghiệm vẫn còn bất tỉnh. Mikoto chưa bao giờ gặp chúng, nhưng cô đã trêu tức Nayuta với nhiều lo lắng.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời đó, biểu cảm của Nayuta đã thay đổi.
"Không phải vậy."
"Hả?"
Nụ cười biến mất. Nayuta trừng mắt nhìn Mikoto với sự thù địch còn lớn hơn.
"Mọi người không phải là những kẻ tử vì đạo."
Ngọn lửa đen tối trong mắt cô bé đang bùng cháy khi cô nghiêng đầu sang một bên, khiến các đốt xương kêu răng rắc.
Có điều gì đó bắt đầu trở nên không ổn. Mikoto muốn tiếp tục nói, nhưng...
"‘Đứa Trẻ Lỗi’ chỉ là những sản phẩm lỗi đối với Thành Phố Học Viện."
"..."
"NHƯNG NGAY CẢ KHI HỌ LÀ SẢN PHẨM LỖI, SỈ NHỤC HỌ NHƯ THẾ NÀY LÀ KHÔNG THỂ THA THỨ!!"
Dường như muốn kết thúc cuộc trò chuyện này, cô bé dậm mạnh chân xuống đường, và làm tung tóe những mảnh vụn. Cơ thể mảnh mai của cô bé lao về phía Mikoto.
Mặc dù Mikoto không thực sự biết phải làm gì về việc trận chiến tái khởi động, nhưng đã quen với việc chiến đấu, cô tự nhiên khớp với chuyển động và nhịp thở của đối thủ, và bước tới phía đối thủ.
Cùng lúc đó, có một cảm giác bất an trong tay phải của cô khi nó cố gắng phóng ra điện một cách mạnh mẽ.
Nhưng Mikoto đã dẫn dắt đòn tấn công này bằng một từ trường trên tay trái của mình, và ngay lập tức bắt được "sự quá tải". Dường như Nayuta không thể điều khiển các trường khuếch tán AIM xuất hiện ở nhiều hơn một khu vực.
Trong vòng 0,5 giây khi Nayuta áp sát, Mikoto đã suy luận được sức mạnh của đối thủ, và nhận ra một điều gây sốc.
"Sự quá tải có ý thức" này chỉ là một "mồi nhử" để khiến đối thủ cảnh giác.
Còn về sức mạnh của cô bé, điều cô thực sự cần phải đề phòng là việc "hình dung" trường khuếch tán AIM mà không thể phát hiện nếu không có máy móc công nghệ cao.
Sét di chuyển nhanh hơn rất nhiều so với 100 km/h, và gần như không thể né được khi nhìn thấy.
Tuy nhiên, nếu ai đó có thể nhìn thấy "năng lượng" tạo thành nguồn của dòng điện này và dự đoán hướng của nó, sẽ có một sơ hở.
Nhưng đó chỉ là trong chốc lát. Ngay cả khi đã hiểu được sức mạnh và hướng của dòng điện được tạo ra, việc né nó còn khó hơn nhiều so với một viên đạn.
Tuy nhiên, Nayuta có một "tốc độ" có thể làm được điều đó.
Tốc độ này không thể giải thích được chỉ bằng năng lực vừa rồi!
Trong khi ngưỡng mộ tốc độ của đối thủ, Mikoto không hề sợ hãi mà đối mặt trực diện với "tốc độ" đó.
Cô mở rộng cơ thể, và phóng ra dòng điện đã thoát ra tay trái.
Trong trường điện từ không có sơ hở này, Nayuta đã đạp đất và gần như không thoát khỏi trường lực này, và cơ thể cô bé bay lên cao trong không trung.
Cứ như vậy, cô bé đáp xuống phía sau Mikoto và đưa tay ra tóm cổ Mikoto.
Nhưng Mikoto, người đã phóng trường điện từ ra khắp xung quanh, đã phát hiện ra đòn tấn công mà không cần quay đầu lại.
Những quả cầu cát sắt trồi lên từ phía sau Mikoto và lan ra về phía Nayuta.
"!"
Bình thường cô bé sẽ nhảy vào làn sương sắt mà không suy nghĩ, nhưng cô đã "nhìn thấy" dòng chảy năng lượng và ngay lập tức giảm tốc độ trước khi tăng khoảng cách với Mikoto.
Rất có thể, cô bé đã quen với việc chiến đấu với những người thô lỗ và vô lí như vậy khi còn là một thành viên của Judgment.
Giống như Kuroko, cô đã quen với việc chiến đấu với các siêu năng lực gia "bên ngoài trường học". Đối mặt với nhân viên Judgment có thái độ này, Mikoto lại nói,
"Nếu em dám chạm vào chị khi chị đang có điện trên người, thứ trên tay em là gì vậy?"
Khi nói điều đó, cô đã để cát sắt tích tụ từ đất và cát xung quanh tạo thành những vật thể lớn bằng quả bóng gôn, cho chúng bay lơ lửng xung quanh với số lượng hàng chục, hàng trăm.
Như một quả cầu disco đang quay, những hình đen nhảy múa giữa những tia lửa xanh trắng. Đứng giữa cảnh tượng tuyệt vời này, Mikoto nở một nụ cười không sợ hãi, và vô số quả cầu bay về phía cô bé.
Nayuta có thể nhìn thấy dòng chảy của 'năng lượng', nhưng không thể nhìn thấy sự phóng điện giữa các quả cầu cát sắt. Cô bé có lẽ đã nghĩ rằng đối thủ sẽ không sử dụng toàn bộ sức mạnh, vì vậy cô đã dùng cơ hội này không phải để trốn thoát mà để lao vào đám đông các quả cầu và áp sát Mikoto.
Tiếp theo, cô nhận ra sự ngu ngốc của mình và cuống cuồng cố gắng để cơ thể thoát ra.
Nhưng đã quá muộn.
Những quả cầu cát sắt sụp đổ thành những quả cầu nhỏ hơn và giãn nở ra, bao quanh xung quanh Mikoto và Nayuta. Sau đó chúng phát ra những tia lửa xanh trắng.
Lấy công viên làm trung tâm, Mikoto đã dùng những quả cầu cát sắt dẫn điện để bao phủ toàn bộ nơi này trong một mái vòm, cho dòng điện chạy qua chúng. Các khoảng trống giữa các quả cầu phóng ra điện, tạo thành một lồng điện lớn với Mikoto ở trung tâm.
Nhìn Nayuta bị mắc kẹt trong chiếc lồng này, Mikoto để "cái lồng" này từ từ co lại về phía cô bé.
"!"
Nayuta muốn làm cho một phần sức mạnh của Mikoto "quá tải" và làm giãn nở các quả cầu cát sắt, nhưng Mikoto ngay lập tức sửa chữa nó và tái tạo lại cái lồng bị hư hỏng.
Năng lực của cô bé có thể "quá tải", nhưng nó không thể "dừng lại".
Biết rõ điều này, Mikoto đã để lồng điện quay nhanh và áp sát.
"Vậy giờ thì sao? Em vẫn muốn tiếp tục à!?"
Cố gắng thuyết phục đối thủ đầu hàng, lời nói của cô đã bị ngắt quãng. Nayuta nhảy vào Mikoto không chút do dự.
Mikoto phóng ra một luồng điện từ toàn bộ cơ thể, cố gắng ngăn đối thủ chạm vào mình. Nhưng Nayuta không hề bận tâm khi cô dùng tay đâm vào bức tường điện.
Những tia lửa xanh trắng chạy dọc cơ thể Nayuta, và cô bé lộ ra một vẻ mặt "hơi" cay đắng.
Nhưng điều đó không đủ để làm chậm đà của cô, khi tay phải của Nayuta áp sát Mikoto.
Thấy bàn tay sắp chạm tới cổ mình, Mikoto xoay người và cố gắng dùng dòng điện để đánh bật đối thủ.
Cô cho dòng điện chạy vào dây thần kinh của đối thủ, sử dụng các phản xạ không tự chủ để ngăn chặn Nayuta. Đây là một năng lực sử dụng một lượng lớn tính toán. Tuy nhiên, bàn tay của cô bé không hề chậm lại vì một lí do nào đó, và nó thậm chí còn đang áp sát Mikoto một cách ngẫu nhiên.
"!"
Sau khi đưa tay ra, Mikoto đã nắm lấy tay của Nayuta.
"Quả nhiên, tay em có thứ gì đó... hừm, đợi đã, nó là gì vậy?"
Vừa kịp phòng thủ trước đòn tấn công bất ngờ của đối thủ, Mikoto nói sau khi nhìn thấy tay phải của đối phương, "Chỉ là một vài loại thuốc giãn cơ thôi. Nhưng có lẽ tôi đã lỡ tay."
Tay phải của cô bé duỗi ra trước mặt Mikoto. Ở đó, cô có thể thấy một cái lỗ được khoét ra trên lòng bàn tay, và có một thứ gì đó nhỏ trông như được tiêm vào.
"Em... cái tay phải này..."
Bàn tay của cô bé không hề bị tổn hại sau đòn tấn công bằng điện vừa rồi. Có những vết bỏng trên khắp bàn tay, và một vài mẩu da bị cuộn lại. Tuy nhiên, thứ đang rỉ ra không phải là máu mà là một thứ gì đó trong suốt có cảm giác như chất bôi trơn. Dưới lớp da bị cuộn lại không phải là thịt đỏ mềm mà là những sợi nhân tạo màu đen dài.
"Tôi đã nói rồi, onee-san. Tôi là một con chuột bạch."
Bàn tay giả rõ ràng phát ra tiếng kêu cọt kẹt, và cô "tự hào mỉm cười" trước tình hình hiện tại của mình, và nói,
"Sau khi tiêm ‘sức mạnh độc nhất của thành phố này’ vào cơ thể, nó bắt đầu phát nổ khắp nơi. Tuy nhiên, tôi đã có thể thu được dữ liệu có ý nghĩa. Nếu không có vị bác sĩ mặt ếch đó, có lẽ tôi đã chết rồi."
Nayuta nói tất cả những điều đó mà không hề ngập ngừng, và Mikoto nhận ra điều đó sau khi nhìn vào mắt cô bé.
Mắt phải của cô bé đang phát ra âm thanh "glụp glụp" bí ẩn. Màu sắc khác với màu tự nhiên, và tròng mắt đang có một chút sắc thái của thứ gì đó.
"Sau đó, tôi đã tham gia một số thí nghiệm, và khoảng 70% cơ thể tôi không còn là da thịt nữa."
Hành động nhanh hơn lời nói khi cô chỉ vào mắt trái và mở to mắt phải nhân tạo của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, con mắt phải đó phát ra một luồng sáng chói, lấy đi thị lực của Mikoto.
Mikoto cảm thấy nguy hiểm trước sự mất thị lực này, vì vậy cô muốn phóng ra một luồng điện nhẹ vào cô bé để trói cô lại. Tuy nhiên, Nayuta đã không để sự dao động của Mikoto tuột mất dù chỉ một khoảnh khắc khi cô di chuyển toàn bộ cơ thể bằng cơ nhân tạo và thoát khỏi sự kìm kẹp của đối thủ, kéo mình ra một khoảng cách rất xa.
Nayuta, người vừa kịp né đòn tấn công bằng điện, có vẻ vui mừng khi cô mỉm cười với Mikoto.
"À, không sao đâu vì có dây nối đất, nhưng điện của onee-san thật sự rất khó chịu. Vẫn còn tê."
"Ra vậy. Vậy là em dùng cơ thể này để thực hiện những trận chiến siêu phàm."
"Gia đình tôi đọc dòng chảy trường khuếch tán của siêu năng lực gia và dùng sơ hở để tấn công. Vì tôi chưa học được nó, tôi chỉ có thể dùng cơ thể máy móc này và năng lực của chính mình để bù đắp cho sự thiếu hụt giác quan mà những người tuyệt vời đó có. Họ có thể phát hiện dòng năng lượng của đối thủ chỉ bằng bản năng và kinh nghiệm."
Tiếng cọt kẹt vẫn vang vọng trong tâm trí cô. Mắt phải của Nayuta vẫn còn lóe lên một chút ánh sáng ngay cả sau khi chớp mắt, và rồi cô nói,
"Người đã dạy tôi tất cả những điều này, Amata oji-san, đã nói với tôi rằng ‘nếu tôi luyện tập cái này đến mức tối đa, sẽ không có gì phải sợ khi chiến đấu với siêu năng lực gia #1 đó trong Thành Phố Học Viện, và tôi có thể thắng’. Nhưng thực tế, thì sao chứ?"
Nói vậy, cô nhìn chằm chằm vào Mikoto trong khi vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Tôi không có thù oán gì với onee-san. Chỉ là tôi muốn chứng minh ‘sức mạnh và công lí’ của riêng mình. ‘Để Banri onee-san và những người còn lại có thể mỉm cười khi họ tỉnh dậy’."
Mikoto không thực sự hiểu ý nghĩa đằng sau nó, nhưng sau khi nghe những lời có cả sự cô đơn và quyết tâm, Mikoto thở dài và để cho dòng điện còn mạnh mẽ hơn bao quanh cô như một con rắn mạnh hơn.
"Chị không biết chi tiết, nhưng ít nhất chị hiểu rằng em không giống như những con thú máu lạnh đơn giản. Sẵn sàng đối đầu trực diện với đối thủ như thế này; à, Kuroko có thể nói đây là điều mà một người nghiệp dư sẽ làm, nhưng chị khá thích nó."
"Thật sao?"
"Không vấn đề gì. Dù đây không phải là lần đầu tiên có người nhỏ tuổi hơn chị thách đấu, nhưng chị cũng chiến đấu với người lớn tuổi hơn. Chị không ghét ‘những chuyện như vậy’."
Mikoto rút cát sắt từ mặt đất và dùng nó theo một cách khác với những quả cầu sắt hình bán cầu đang phát ra điện giữa chúng, tạo ra một thanh kiếm đen.
"Vì em đang thách đấu chị, chị chấp nhận. Hãy có một trận chiến mà chúng ta sẽ không hối tiếc. Hãy chiến đấu hết sức mình."
"Vậy thì em sẽ dốc toàn lực, ‘Railgun onee-san’."
Mikoto và Nayuta nở những nụ cười không hề sợ hãi, và họ lao vào nhau, chuẩn bị cho một trận chiến còn ác liệt hơn.
Tuy nhiên...
"NÀY NÀY, CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VẬY!? QUÁ TẢI NĂNG LƯỢNG À!? TÔI GIÚP CÁC NGƯỜI ĐÂY!!"
Một giọng nói không hiểu không khí ở đây vang lên.
"AMAZIIINGGG PUNCHHH!!!"
Một lực tác động không hiểu không khí ở đây bao trùm lấy nơi này,
Thổi bay "cái lồng" được làm từ những quả cầu cát sắt và điện.
Gã không thể hiểu không khí đã xuất hiện trước mặt cả hai một cách đầy nhiệt huyết.
♦Tuy nhiên, trong lúc này, hầu hết mọi người sống ở Quận 7 đều nhận thấy những tia lửa xanh trắng trong công viên.
Những người thấy sự náo động đang la hét, và những người đang xem ánh sáng này qua cửa sổ trong căn hộ của họ thì đi "À, lại là cô gái Tokiwadai điên rồ đó rồi". Họ đều nhận ra ngay lập tức, và ngắt điện trong nhà trước, tắt nguồn máy tính, và rút dây cáp khỏi ổ cắm. Và thế là, "chương trình chống thiên tai" đã được tiến hành.
Những người đang đi bộ trên đường phố đang tránh xa công viên, nghĩ rằng họ không nên đến gần. Tuy nhiên...
"!"
Một cô gái nhìn thấy những tia lửa điện xanh trắng bắt đầu di chuyển khi những tiếng "biri biri" vang lên.
Cô đang di chuyển theo một cách hoàn toàn khác với đám đông. Hay đúng hơn, có vẻ như cô đã bị thu hút bởi những tia lửa xanh trắng trong công viên.
♦"Không phải lo! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng các người có thể yên tâm rồi!"
Gã mặc đồng phục trắng gật đầu một cách dứt khoát và hét lên với Mikoto và Nayuta.
Nhìn thấy một gã như vậy, Mikoto há hốc mồm, và hỏi,
"Anh là ai?"
"Gì chứ? Đây không phải là chuyện đáng để tôi tự giới thiệu! Nhưng nếu tôi phải nói—"
Ngắt lời gã đang định tự giới thiệu là giọng nói của người mà Mikoto đã quen nghe thấy trong công viên.
"Onee-sama? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!?"
"Hả? Kuroko?"
Kuroko xuất hiện trước mặt gã bằng cách sử dụng "dịch chuyển tức thời", và hỏi bằng một giọng lớn. Gã bị Kuroko nắm lấy cổ áo thì đi "này, đó không phải là do tôi làm!"
"Ara ara, dùng sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy trong công viên. Dành cho ai thế, hả?"
Kuroko quay sang nhìn cô bé hai bím tóc trước mặt Mikoto với chiếc băng tay Judgment trên tay.
"Một thành viên của Judgment? Nói mới nhớ, tôi chưa từng gặp em bao giờ. Ồ, thôi thì, tôi là Shirai Kuroko của trường Sơ trung Tokiwadai. Chuyện gì đã xảy ra?"
Sau một lời chào, Kuroko hỏi cô bé cũng là một thành viên của Judgment.
Nayuta tỏ ra không quan tâm đến Kuroko, và rồi nhanh chóng trở lại vẻ trẻ con khi cô báo cáo cho nhân viên Judgment lớn tuổi hơn.
"Em là Kihara Nayuta của Chi nhánh 49, đặc phái viên của Khoa Siêu năng lực Tiên tiến và là RFO của Judgment. Vì có một onee-san đã đá và phá hoại máy bán hàng tự động và ăn trộm nước trái cây từ nó, em muốn bắt giữ chị ấy. Chị có giúp em không, senpai?"
"Phá hoại và trộm cắp? Em nói quá rồi đấy!!"
Mikoto cuống cuồng cố gắng nói,
Nhưng Kuroko ngay lập tức quỳ xuống với một biểu cảm như thể thế giới sắp kết thúc, và nói bằng một giọng bi thảm,
"EM BIẾT RẰNG SẼ CÓ NGÀY NÀY MÀ!!"
"K-Kuroko?"
"Em thực sự xin lỗi, Onee-sama! Giá như em có thể khuyên chị nhiều hơn! Nhưng em là đồng phạm vì đã để Onee-sama như thế này! Chúng ta hãy vào cùng một xà lim và cùng nhau chấp nhận hình phạt! Và Uiharu và những người còn lại sẽ rất buồn vì em đã đi ngược lại nhiệm vụ của Judgment!"
"Thở dài, à thì, thay vì chỉ chống cự, em đã chiến đấu lại."
Mặc dù Nayuta không nói dối, Mikoto không thể giải thích rõ ràng tình hình.
"Tôi hiểu hết rồi."
Gã mặc đồng phục trắng đặt tay lên vai Mikoto như thể sắp giảng giải cho cô.
"Đúng là phá hoại máy bán hàng tự động là ngu ngốc. Nhưng tôi có thể hiểu được nỗi đau khi không thể mua nổi một lon nước trái cây. Tuy nhiên, em không thể phạm tội. Ngay cả những người bán hàng tạo ra cái máy này, những bà nội trợ và trẻ em dựa vào nó để kiếm ăn, và những con chó và con dế được nuôi làm thú cưng, họ sẽ bị làm phiền, đúng không?"
"Hả? HẢẢẢ?"
Mikoto cảm thấy phiền phức bởi gã mặc đồng phục trắng đang giảng giải cho cô như một người thân nào đó.
"Này, Kuroko, đó là ai vậy?"
Mikoto hỏi khi cô nghiêng đầu. Kuroko ngừng khóc và chỉ đơn giản trả lời,
"Một nghi phạm tấn công và phá hoại."
"VẬY THÌ ANH TA KHÔNG CÓ QUYỀN GÌ MÀ GIẢNG GIẢI TÔI!!!"
Nghe câu trả lời của Kuroko, Mikoto hét lên khi cô muốn hất tay anh ta ra,
Nhưng trong bàn tay phải đó, cảm giác khó chịu, rợn tóc gáy mà cô đã cảm thấy vài lần cách đây không lâu đang trào lên cơ thể cô.
"HẢ?"
Khoảnh khắc tiếp theo, Nayuta đã dùng luồng điện giật "quá tải" để bắn một luồng điện mạnh vào gã mặc đồng phục trắng không chút thương tiếc.
Nayuta đã ra lệnh cho sức mạnh của Mikoto quá tải và tấn công gã mặc đồng phục trắng. Tuy nhiên, cô nhận ra rằng có điều gì đó phức tạp về việc này.
Cả hai đều là Level 5.
Nayuta có dữ liệu của các siêu năng lực gia trong não, nên cô biết Sogiita Gunha là ai.
Không thể phân tích. Đó là kết quả nghiên cứu của các Kihara. Họ thậm chí không thể biết liệu có trường khuếch tán AIM có giá trị nào để tận dụng hay không. Đây là một trong số ít những thứ hiếm hoi trong Thành Phố Học Viện tồn tại hoàn toàn như một hộp đen, và đây là năng lực của Gunha.
Những làn sóng bí ẩn, một cú đấm được vung ra với tốc độ âm thanh, như một anh hùng truyện tranh Mỹ, không thể ngăn cản, và nó vượt qua mọi logic—bên cạnh đó, chính lí thuyết cũng đáng ngờ. Anh ta là một siêu năng lực gia kỳ lạ như vậy.
Thực tế, đối với Nayuta, trường khuếch tán AIM xung quanh gã này khá bất ổn. Ngay cả khi anh ta không làm gì rõ ràng, cô vẫn không thể hình dung được anh ta trong trạng thái này. Có lẽ có một sức mạnh nào đó đang cản trở việc nhìn thấy trường khuếch tán AIM.
Vì vậy, cô đã nghĩ ra một kế hoạch.
Đối với một đối thủ mà năng lực của cô không thể xử lí, cô sẽ làm cho năng lực của Mikoto "quá tải" vào một thời điểm thích hợp và dùng điện của Level 5 để liên lụy đến Mikoto.
Nayuta tiếp tục điều khiển "dòng chảy năng lượng" của Mikoto và để điện của Mikoto "quá tải".
Cuối cùng, vào thời điểm Mikoto cuống cuồng dùng tay trái để ngăn chặn sự quá tải, ba luồng điện đã bắn vào mặt Sogiita.
"O-Onee-sama!? Dù chị muốn là người nghiêm túc, nhưng như thế này có hơi quá không ạ!?"
Kuroko nói với giọng ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thấy cô như vậy, Nayuta bình tĩnh nói ra sự thật mà cô đã giấu kín.
"Lúc nãy là do tôi làm đó."
"Hả?"
Mặc dù cô có thể đổ lỗi cho Mikoto, Nayuta đã chắc chắn nói rằng đó là sức mạnh của cô.
"Nếu cả hai bên đều là tội phạm, thì tôi phải bắt giữ cả hai."
"ĐỢI MỘT CHÚT! EM VỪA LÀM THẾ SAO!? N-NÓI GÌ THÌ NÓI, ANH CÓ SAO KHÔNG!?"
Mikoto liếc nhìn Nayuta, rồi bước về phía gã mặc đồng phục trắng vừa bị tắm trong điện.
"Wow, đó là một đòn tấn công thật khí phách và dữ dội."
Nếu là một người bình thường, họ sẽ chỉ đơn giản là ngất đi. Gã vừa bị tắm trong một luồng điện bùng nổ như vậy trông như không có gì xảy ra khi anh ta bẻ cổ và nắm lấy thái dương, gật gù, và nói,
"Đúng là tôi đã đánh bại anh chàng nồi lẩu và làm hỏng lan can. Đó là sự thật, tôi sẽ không nói gì khác! Tôi sẽ đánh bại phán quyết của Judgment bằng khí phách của mình!!"
"Không, đó không phải là thứ nên được vượt qua bằng khí phách."
Gã được Kuroko thả ra khỏi sự kìm kẹp dường như lẩm bẩm, và Kuroko dường như đang lắng nghe với một biểu cảm tinh tế trên mặt.
Tuy nhiên, Mikoto dùng tay vẽ vào mặt đối thủ, và cau mày nói,
"Làm sao anh phòng thủ được đòn vừa rồi?"
"Hửm? Tôi đâu có phòng thủ. Với lại, ‘chẳng có lí do gì phải phòng thủ nếu chỉ là một đòn tấn công ở mức đó’."
"!"
Khi nghe gã mặc đồng phục trắng trả lời, thái dương của Mikoto khẽ giật giật.
"!! Không, không ổn!"
Kuroko, người đã ở bên cô từ lâu, có một điềm báo xấu khi nhìn thấy biểu cảm của Mikoto.
"?"
Mặt khác, Nayuta, người chỉ hiểu Mikoto qua dữ liệu và tin đồn, không thể hiểu tại sao Kuroko lại hoảng hốt như vậy. Cô đang tự hỏi liệu đây có phải là cơ hội để làm cho sức mạnh của Mikoto quá tải hơn nữa không, nhưng...
"?"
Các giá trị của trường khuếch tán AIM mà Mikoto phóng ra không cho thấy nó sẽ quá tải, nhưng nó đang mở rộng một cách nhanh chóng.
Mặt khác, Nayuta không còn tồn tại trong mắt Mikoto nữa, khi Mikoto hỏi Sogiita Gunha,
"Anh vừa thổi bay ‘cái lồng’ đó như vậy. Anh cũng giống như ‘tên đó’ à?"
"? Này, ‘tên đó’ mà cô bé này đang nói là ai? Cậu à?"
Sogiita quay sang nhìn gã đang trốn sau máy bán hàng và nhìn vào đây. Gã chỉ đi "ĐỪNG NHÌN TÔI, ĐỪNG KÉO TÔI VÀO! LÀM SAO TÔI BIẾT ĐƯỢC CHỨ!?"
Về cơ bản, anh ta đang nói điều tương tự như vài phút trước.
"À, nếu anh không biết thì thôi. Dù sao thì, đòn tấn công vừa rồi có vẻ không hợp ý anh lắm. Anh có muốn một đòn tấn công mạnh hơn một chút không? Sẽ không tốt cho cơ thể anh nếu cố ép buộc đâu."
"Ôi ôi, cô bé, em coi tôi là một gã yếu đuối à? Đòn tấn công của một cô gái thì có gì chứ? Nó sẽ không có tác dụng ngay cả khi tôi nhận một trăm đòn, phải không?"
"Vậy tôi có thể tung ra một đòn tấn công khác như thế?"
"Ồ! Tới đi!"
Đối với Sogiita, người đã trả lời một cách dũng cảm...
Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với tiếng sấm rền vang, một tia sét mạnh hơn nhiều lần so với trước đó đã giáng xuống anh ta.
Vì gã này là một nghi phạm đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng, Mikoto về cơ bản đã dùng vũ lực không thương tiếc như những gì cô thường làm.
Tuy nhiên...
"WOOOHHH!!"
Đây là một cú điện giật sẽ khiến bất cứ ai cũng bất động, nhưng Sogiita chỉ rên lên một chút, và một khi dòng điện dừng lại, anh ta tiếp tục nói chuyện như không có gì xảy ra.
"Wow, thật là bất ngờ! Tôi hơi bị tê một chút. À, dù tôi hơi tê, nhưng không phải là tôi có cảm tình gì với em hay gì đâu nhé. Đừng hiểu lầm!"
Thấy Sogiita không hề hấn gì, Mikoto bình tĩnh nói,
"Anh là Level mấy—thôi bỏ đi, dù sao điều đó cũng không quan trọng."
Nhớ lại khuôn mặt của cậu trai luôn "tự xưng" là Level 0, đôi mắt của cô gái Level 5 sáng lên một cách sắc bén.
"Ồ, đúng là Level chẳng là gì cả. Chúng ta thực sự đồng ý về điều đó."
"Ahaha, nói điều này trước mặt các nhân viên Judgment hơi kỳ một chút..."
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể yêu cầu một trận đấu với anh không?"
"AAAHHHHH, VẬY LÀ NÓ ĐÃ TRỞ THÀNH NHƯ THẾ NÀY!!!"
Nghe những lời của Mikoto, Kuroko úp cả hai tay lên mặt, lảo đảo khi cô gục xuống một cái cây.
"C-chờ đã, chuyện gì đang xảy ra vậy!? Onee-san đó đột nhiên nói gì thế?"
Nayuta hỏi Kuroko đang lảo đảo yếu ớt.
"Onee-sama thường giúp chúng tôi trong công việc, nên chị ấy có thể quên mất. Nhưng chị ấy ghét thua và bị đối xử như trẻ con nhất."
Nhân viên Judgment vừa bị loại trừ đã bị ảnh hưởng rất nặng nề sau khi nhìn thấy mặt tối của "onee-sama" yêu dấu của mình. Kuroko vừa vặn có thể vắt ra một giọng nói yếu ớt.
"Hơi đột ngột khi khiêu khích đối thủ như thế này."
"Ồ, một cuộc đấu tay đôi à? Cô bé, những gì em nói khá là khí phách đấy."
Gã mặc đồng phục trắng đáp lại lời Mikoto nói đột ngột bằng một nụ cười không sợ hãi.
"Tôi không thực sự hứng thú với việc chiến đấu với các cô gái và trẻ em, nhưng tôi không thể từ chối một lời thách đấu đầy khí phách như vậy. Cứ thế đi. Cô bé, em có thể tấn công tôi tùy thích. Nếu tôi chịu được, tôi thắng, và nếu tôi không chịu được hoặc nếu tôi đánh trả, tôi sẽ thừa nhận mình không đủ khí phách, và đó sẽ là thất bại của tôi."
Khi nghe gã đầy nhiệt huyết vừa tự mình đặt ra các quy tắc, Mikoto cau mày và nói,
"À... càng nghĩ, tôi lại càng nhớ đến cách nói chuyện này. Tính cách hoàn toàn khác, vậy tại sao lại thế nhỉ? Ồ, thôi thì, cứ coi như là luyện tập trước khi tôi đối mặt với tên đó. Tôi sẽ buộc anh phải đánh trả. Chuẩn bị đi."
Tung đồng xu game mà cô đã lấy ra từ không biết ở đâu, Mikoto nhanh chóng tăng tốc đầu ra điện trong toàn bộ cơ thể.
"Vậy ra em đang dùng tôi làm bàn đạp để thách đấu, ‘tên đó’ có vẻ là một người rất khí phách! Vậy thì tôi sẽ không chạy, tôi sẽ không trốn! Tới đi!"
Đối mặt với gã mặc đồng phục trắng vẫn đang lải nhải, BÙM!! Railgun đã được bắn ra.
"OOOOOOOOOONEEE-SAMA!? CHỊ MẤT TRÍ RỒI À!? SIÊU NĂNG LỰC GIA NÀY LÀ MỘT NGHI PHẠM, NHƯNG CHỊ THỰC SỰ ĐÃ DÙNG MỘT CHIÊU NHƯ VẬY VÀO MỘT CON NGƯỜI BẰNG XƯƠNG BẰNG THỊT MỘT CÁCH ĐỘT NGỘT SAO!? Không, đợi đã, tôi hình như có nghe nói là được nếu chống lại đối thủ trong xe hơi, nhưng ngay cả như vậy, đối với một nhân viên Judgment thì cũng hơi nhạy cảm."
Nhớ lại rằng cô đã từng dùng đòn tấn công này để kết liễu một tên tội phạm, Kuroko vội vàng giảng giải cho cô, nhưng...
"Không lo, Kuroko. Người này có cảm giác cứng hơn một chiếc xe tăng rất nhiều."
"Hả?"
Xuất hiện trước mắt Kuroko là gã mặc đồng phục trắng đang đứng thản nhiên giữa đám bụi đã bị thổi tung lên do tác động.
"Khà lắm, cô nhóc..."
Cô nghĩ rằng anh ta lẩm bẩm vì tác động mạnh,
Nhưng Sogiita dường như đang cắn một thứ gì đó khi anh ta nói vậy.
Hiểu rằng vật anh ta đang cắn là đồng xu game mà cô gái Electromaster đã bắn ra với tốc độ siêu thanh, Haratani và nữ nhân viên Judgment của Tokiwadai đều chết lặng. Răng của nữ nhân viên Judgment tóc vàng phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Sogiita nhổ đồng xu game ra tay, và nhìn nó một cách không vội vã.
Rồi, sau khi nghiêng đầu một chút, anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc,
"Cô bé, tôi có điều muốn nói với em."
"C-Cái gì? Anh định đánh trả rồi à?"
Thấy cô gái Electromaster đang đổ mồ hôi lạnh và gượng cười, Sogiita nói,
"Không được mang xu game ra khỏi tiệm."
"..."
Tất cả mọi người ở đó đều im lặng. Ngay lúc đó, Sogiita dường như đang lo lắng cho cô gái là đối thủ của mình, và nói,
"Tôi cảm thấy tốt hơn hết là em nên trả cái này lại cho tiệm game trước khi chủ tiệm tức giận. À, tôi có thể đi xin lỗi cùng em nếu em muốn."
Một lúc sau, Haratani, người đang trốn sau máy bán hàng, hét lên với Sogiita,
"TÔI ĐÃ NGHĨ VỀ ĐIỀU NÀY TRƯỚC ĐÂY, NHƯNG TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC NỮA! TÔI PHẢI NÓI: ANH LÀ MỘT THẰNG NGỐC!!!"
"GÌ CƠ!?"
Nghe những lời như một cú giáng, Sogiita mở to mắt, dường như bị sốc.
"Ra vậy, vậy ra tôi là một thằng ngốc."
Sau khi cúi đầu chán nản một chút, anh ta nhanh chóng hồi phục và nói lớn với khí phách,
"Nhưng mà, NHỮNG CHUYỆN VẶT VÃNH NHƯ VIỆC TÔI THÔNG MINH HAY NGỐC NGHẾCH LÀ KHÔNG CẦN THIẾT! TÔI KHÔNG CẦN BẬN TÂM!!"
"BẬN TÂM MỘT CHÚT ĐI CHỨ!!!"
Thấy đối thủ đang có một cuộc trao đổi với cậu bé dường như quen biết anh ta, Mikoto cau mày và hỏi,
"Anh, có vẻ như anh không phải đã vô hiệu hóa toàn bộ sức mạnh của tôi mà không hề hấn gì, phải không?"
"Làm sao có thể chứ!? Đau chết đi được! Nhưng tôi chỉ vượt qua nó bằng khí phách thôi!"
"Ra thế, vậy là anh hơi khác với tên đó."
Đối mặt với Mikoto đang mỉm cười không hề sợ hãi, gã mặc đồng phục trắng hỏi lại,
"Vậy thì, chiêu của em vừa rồi là khẩu pháo xu game, phải không? Cảm giác như em chưa dùng hết sức mạnh."
"Đó chỉ mới là 30% thôi. Anh cũng vậy, có vẻ như anh chưa dùng hết sức mạnh của mình, và tôi không thực sự thích điều đó."
Mikoto dùng cát sắt rút từ mặt đất để tạo thành hai thanh kiếm đen khổng lồ, chuẩn bị trong tư thế nitoryu (song kiếm).
"Dù tôi có thể bắn thứ gì đó lớn hơn nữa, nhưng hãy thử cái khác xem sao."
Lưỡi kiếm được bao bọc bởi điện và dường như cắt đứt mọi thứ chúng chạm vào. Thấy chúng, tinh thần chiến đấu của gã mặc đồng phục trắng bùng nổ.
"Ra thế! Đây là một cơ hội tuyệt vời để tôi thử khí phách của mình! Em phải đi cùng tôi đến cuối cùng!"
Misaka Mikoto và Sogiita Gunha.
Hai trong số các Level 5, cả hai đều nở một nụ cười vui vẻ—và trận chiến ác liệt lại bắt đầu.
Vài phút sau...
Do sấm sét giáng xuống từ những đám mây giông đột ngột xuất hiện, khu vực xung quanh công viên mất điện,
Nhưng trái ngược với sự cố mất điện vài ngày trước ở các quận khác, việc kiểm soát thiệt hại đã kết thúc ở mức tối thiểu.
Cư dân ở đó đã quen với "thảm họa" nhân tạo này.
♦Xa thật là xa...
Vài giây trước khi sấm sét giáng xuống,
Kihara Nayuta nhìn chằm chằm vào thảm họa (trận chiến) này với gần như tuyệt vọng.
Đây là một trận chiến giữa các Level 5...
Cô có thể cảm thấy bầu không khí run rẩy chỉ bằng cách đứng gần đó. Tất cả các sợi lông trên cơ thể cô dường như dựng đứng lên.
Và trên hết, Nayuta, người có thể nhìn thấy và cảm nhận được trường khuếch tán AIM, nghĩ rằng điều này trông giống như ngày tận thế. Tất cả các lực lượng đều dao động dữ dội, và dường như cô đang đứng trước một cơn bão.
Sự chênh lệch sức mạnh thực sự lớn đến vậy sao...
Và nữa, đây không thực sự là một trận chiến ác liệt giữa các Level 5.
Một bên tấn công, và một bên phòng thủ. Đó chỉ là một trận chiến một chiều.
Nhưng ngay cả như vậy, đã có một dòng năng lượng lớn như vậy. Nếu Sogiita Gunha sử dụng năng lực thực sự của mình để chống trả, bất kể ai thắng, có lẽ sẽ cần phải chuẩn bị trong trường hợp toàn bộ công viên biến mất.
"AMAZING PUNCH... GUARD!!"
Đối mặt với luồng điện Mikoto phóng ra từ tay, anh ta đã dùng thứ trông như một nắm đấm được bao bọc trong ảo ảnh để đánh bật nó xuống đất. Đó thực sự là một cảnh tượng lố bịch.
Ngược lại, Mikoto dùng cát sắt để tạo ra vài trăm mũi khoan và cho dòng điện chạy qua chúng, sẵn sàng đâm Sogiita từ khắp nơi, và bắn chúng ra. Điều khiển cát sắt với tốc độ đến mức không có thời gian để thở, cô cũng để những lon rỗng ion hóa thành plasma để đánh lạc hướng mắt đối thủ trước khi lao vào anh ta, thể hiện đủ loại đòn tấn công.
Đó có phải là nương tay không...?
Hơn cả sự sỉ nhục, điều xuất hiện đầu tiên với cô là sự tức giận vì mình quá vô dụng.
Nếu cô không bị Sogiita ngăn lại và tiếp tục chiến đấu với Mikoto khi cô đang sử dụng "nhiều năng lực hơn một chút", liệu cô có thực sự sống sót đến cuối cùng không!?
Nhìn vào những bàn tay giả bị hư hỏng không chịu nổi tác động của dòng điện, cô bé nghĩ,
Mình vẫn chưa đạt đến đó...
Phía sau Nayuta, người đang nghiến răng hối hận, Kuroko nói,
"D-Dù sao đi nữa, tốt hơn hết là nên rời khỏi đây! Nếu có người dân thường ở gần, chúng ta nên bảo họ rời đi!"
Trong khi nói điều này, cô nắm lấy cổ áo của người dường như là người quen của Sogiita và chuẩn bị dịch chuyển.
Nayuta lắc mái tóc vàng của mình, cúi đầu xuống...
Và rồi nhảy vào cơn lốc của các trường khuếch tán AIM.
"Em đang làm gì vậy!? Thật quá liều lĩnh!!"
Kuroko cuống cuồng nói, nhưng Nayuta không có ý định quay đầu lại.
Mặc dù cô muốn dùng dịch chuyển tức thời để đưa cô bé về, cô đang tự hỏi liệu có nên mang theo người bình thường đang ở bên cạnh mình hay không. Ngay lúc này, một người khác xuất hiện bên cạnh cô.
"XIN LỖI! NGƯỜI DÂN THƯỜNG VUI LÒNG SƠ TÁN!!"
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người này, cơ thể Kuroko cứng đờ.
"C-Cái gì?"
Cậu bé bị Kuroko nắm lấy cổ áo nhìn nữ nhân viên Judgment với khuôn mặt tái mét vì sốc, nhìn vào người dường như là một người lớn bình thường, rồi lại nhìn lại.
Ngay lúc đó, "người bình thường" đó thản nhiên nói với cậu bé,
"Cậu bé, tôi muốn biết một chút về chuyện này."
"?"
"Tôi muốn biết tại sao cậu lại ở trong tình huống này. Càng ngắn gọn càng tốt, nếu cậu có thể."
♦Trong cơn lốc của "sức mạnh", Nayuta cố gắng tìm đường vào.
Mình chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến thắng dễ dàng như vậy... Nhưng...
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi... Mình muốn tin rằng mình có thể đến ‘gần’ hơn một chút với lãnh địa của họ!
Những dây thần kinh tự nhiên và nhân tạo trong tim cô đang chạy loạn xạ trong cơ thể cô. Mặc dù không thể sánh được với Sogiita và các Level 5, cô gái Judgment vẫn tiếp tục tiến vào giữa thảm họa này, lao vào với tốc độ vượt xa những gì một con người có thể làm.
"AMAZING PUNCH GUARD, GUARD, GUARD!!!"
Sogiita tiếp tục sử dụng những làn sóng bí ẩn để đánh bật những luồng điện liên tục xuống đất. Như anh ta đã tuyên bố, anh ta chưa đánh trả lại Mikoto. Ngoài ra, không thể nào anh ta không bị thương, vì trông như những vết bỏng đang hình thành trên cơ thể anh ta.
"Anh thực sự đã đánh bật được điện sao? Anh đã làm gì vậy? Anh cũng là cùng loại với ‘tên đó’, phải không!?"
"Để tôi giải thích! Tôi dùng dịch chuyển đồ vật để tập hợp từ trường của Trái Đất vào tay, và dùng từ trường này để chuyển hướng dòng điện! Tôi gọi nó là Aurora Guard!"
Cậu bé, người đang bị Kuroko nắm sau máy bán hàng và nói chuyện với ai đó, ngay lập tức hét lên với Sogiita, người đã nói những điều kỳ lạ như vậy,
"TÔI ĐÃ NÓI VỚI ANH LÀ KHÔNG THỂ MÀ!? ĐỪNG CÓ BỊA RA MẤY THỨ VỚ vẩn NHƯ MỘT TỪ TRƯỜNG NỮA!!"
"GÌ CƠ!? VẬY LÀM SAO TÔI ĐÁNH BẬT ĐƯỢC LUỒNG ĐIỆN ĐÓ XUỐNG ĐẤT!?"
Sogiita trông khá kinh ngạc khi anh ta nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình. Mikoto xoa thái dương và nói,
"Tôi đang xem một màn hài Boke và Tsukkomi sao? Dù sao đi nữa, tôi không cảm thấy thỏa mãn với cuộc tấn công một chiều này. Mau trả đũa đi!"
"Tôi sẽ không rút lại lời đã nói!!"
Thấy Sogiita gật đầu một cách dứt khoát, Mikoto cau mày.
"Vậy thì tôi sẽ dùng vũ lực bẻ cong cái miệng cứng nhắc của anh!!"
Nói một câu nghe như lời thoại của một nhân vật phản diện, Mikoto tăng cường sức mạnh đầu ra từ toàn bộ cơ thể.
Không biết nó được cung cấp năng lượng như thế nào khi bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen. Dường như hòa hợp với những vệt điện bao quanh Mikoto, bầu trời được thắp sáng bởi sấm sét.
"Fufu, tôi có thể tưởng tượng được em sẽ làm gì bây giờ. Dù sao đi nữa, sẽ rất đau nếu tôi nhận một trong những đòn này. Vậy thì, tôi phải cược tất cả khí phách của mình và phòng thủ bằng tất cả những gì tôi có."
Sogiita nở một nụ cười không sợ hãi, và với đà đó, một cơn lốc của những làn sóng bí ẩn được tạo ra.
Chính là lúc này...!
Nếu mình 'quá tải' đòn tấn công điện đó thêm một chút nữa, có lẽ mình có thể làm cho sức mạnh của Mikoto onee-san khô cạn...!
Nayuta đánh cược vào cơ hội tức thời này và lao vào để cô có thể làm quá tải sức mạnh, nhưng...
...! Dòng năng lượng này!
Các trường khuếch tán AIM che phủ mắt cô, và vì "khí phách" của Sogiita, chúng trở nên khá khó hiểu và gần như không thể đoán trước. Do đó, cô di chuyển vào để cố gắng nhìn rõ sức mạnh của Mikoto.
Nhưng ngay lúc đó, chân phải của cô đột nhiên chao đảo.
—!?
Do thiệt hại mà cô đã phải chịu trong trận chiến chống lại Mikoto, chân giả của Nayuta bắt đầu xuống cấp. Vì vậy, điều đã xảy ra là...
Khi Nayuta không thể ra lệnh quá tải, Mikoto và những đám mây giông gầm lên như một khi chúng tung một đòn tấn công xuống công viên.
Đùa nhau chắc...
Bản thân dòng năng lượng này đã tương đương với một sự quá tải rồi...
Khi những giá trị đáng sợ chảy qua cơ thể cô, một tiếng hét lớn hơn và một làn sóng không thể giải mã được đã tràn ngập toàn bộ công viên.
"SIÊU CẤP—PHÒNG THỦ!!"
Được bao bọc bởi màu đỏ, xanh và vàng, với những vụ nổ tuyệt đẹp như vậy, Sogiita đã đối mặt với đòn tấn công này.
Lực tác động khủng khiếp lan ra xung quanh, san phẳng tất cả cây cối trong công viên, và Nayuta bị nuốt chửng trong vòng xoáy sức mạnh và ngay lập tức bị thổi bay ra ngoài.
"KUUAAAHHHHH!!!"
Bởi vì "sức mạnh" trong cô, cô hiểu rõ rằng các trường khuếch tán AIM đang chảy ngược vào cơ thể mình.
Cô đang ở trong một trạng thái mà cô cảm thấy mình đã nhận quá nhiều sức mạnh, điều này hoàn toàn khác với một sự quá tải. Tình trạng tinh thần của cô gái dao động dữ dội.
Phải di chuyển...! Làm sao mình có thể ở đây!?
Di chuyển về phía cô,
Một chiếc ghế dài bị thổi bay bởi tác động sắp đập vào cô một cách không thương tiếc.
"Á!"
Nayuta, người đã hét lên mà không suy nghĩ, nhìn thấy chiếc ghế dài đang bay về phía mình, và không thể tin được lại nghĩ đến khuôn mặt của một cô gái.
Xin lỗi, Banri onee-san...
Cô gái lớn tuổi hơn cô và đáng lẽ đã là học sinh sơ trung.
Em không thể trở thành Level 5 "cùng với mọi người"...
Thứ đang lập lòe trong tâm trí cô là những ngọn đèn thuyền nhỏ, rất nhỏ.
♦"Nayuta, con thực sự không làm được. Vậy là con thực sự muốn làm cho thí nghiệm đó ‘thành công’ à?"
Kihara Gensei cười một tiếng khi ông nói điều này.
"Như vậy chẳng phải là đạp phanh thí nghiệm này sao? Có vẻ như con vẫn chưa thể được gọi là một Kihara. Phá vỡ những con chuột bạch và đẩy lùi ranh giới mới là bước đầu tiên để nghiên cứu, Nayuta à."
Người đàn ông là họ hàng của cô tiếp tục vỗ đầu Nayuta. Những người họ hàng khác cũng vậy. Mọi người đều dịu dàng với Nayuta, nhưng họ không bao giờ ca ngợi cô bé như một nhà nghiên cứu.
Kihara Nayuta thường bị gọi là một thất bại, một "sản phẩm lỗi".
Từ khi còn nhỏ, cô đã được giáo dục đặc biệt trong phòng thí nghiệm. Cô khác với những người còn lại; cô là một cô gái được định hướng để trở thành một người ưu tú. Khi còn nhỏ, cô đã có một số thí nghiệm thành công có độ khó cao, và đây là những "thí nghiệm hoàn hảo đảm bảo an toàn cho các đối tượng thử nghiệm". Tuy nhiên, đối với các Kihara, đây là bằng chứng của sự bất tài.
Mặc dù không cảm thấy bất an, cô cảm thấy tức giận vì bị gọi là sản phẩm lỗi và cảm giác thiếu thốn sự thật.
Không có đứa trẻ nào trong phòng thí nghiệm cùng tuổi với cô. Thỉnh thoảng cô sẽ nói chuyện với một cô gái mắt to, lớn hơn cô 4-5 tuổi tên là Nunotaba, người có một sự hiện diện khó tiếp cận xung quanh cô. Tuy nhiên, cô cũng không có nhiều cơ hội để nói chuyện với cô ấy.
Và cứ như vậy, vào một ngày nọ tại một cơ sở được gọi là Khoa Giáo dục Tiên tiến, Nayuta đã gặp những đứa trẻ đó.
Sau khi hỏi về chúng, cô phát hiện ra rằng chúng được gọi là những Đứa Trẻ Lỗi, những sản phẩm lỗi bị Thành Phố Học Viện bỏ rơi.
Một cậu bé mà cô chưa bao giờ gặp trước đây bước về phía cô, hành động quen thuộc và thô lỗ. Nayuta cảm thấy không vui về điều đó, và đã xúc phạm cậu bé như cách cô thường xúc phạm người khác.
"Hừm, vậy các người là những sản phẩm lỗi bị họ hàng bỏ rơi à?"
Thấy thái độ hợm hĩnh này, cậu bé đáp lại, "CÔ NÓI GÌ!?" và bắt đầu tranh cãi với cô. Tuy nhiên...
Người bảo vệ cô là một cô gái cũng là một Đứa Trẻ Lỗi.
"Thật là, con trai thật là thô lỗ!"
Tại sao lại bảo vệ tôi? Nayuta hỏi. Cô bé, Edasaki Banri, mỉm cười và trả lời,
"À, bọn tớ đã biết rằng mình bị người lớn gọi là sản phẩm lỗi rồi. Vì vậy bọn tớ biết ơn cậu ấy."
"?"
"Bởi vì cậu ấy đã dạy chúng tớ rất nhiều điều dù chúng tớ đã bị bỏ rơi. Tớ thích Thành Phố Học Viện này và Kiyama-sensei nhất!"
Mặc dù bị đánh dấu là sản phẩm lỗi, cô bé vẫn tiếp tục mỉm cười. Nayuta cảm thấy cô bé thực sự khó hiểu.
Nhưng sau khi cô đến cơ sở để điều tra về cô bé này, và sau nhiều lần tương tác với cô, những nghi ngờ trong lòng cô bắt đầu tan biến một cách không hay biết.
Nayuta, người luôn được giáo dục trong phòng thí nghiệm, lần đầu tiên trong đời đã kết bạn với Edasaki Banri và những đứa trẻ khác.
"Nếu chúng ta làm việc chăm chỉ, có lẽ chúng ta có thể trở thành Level 4 hoặc thậm chí Level 5! Kiyama-sensei đã nói thế trước đây!"
Một ngày nọ, Edasaki Banri đã nói điều này.
Nayuta biết đó không phải là điều có thể làm được chỉ bằng sự chăm chỉ, nhưng cô không thể nói ra điều đó. Đó là vì cô không muốn thấy nụ cười của Banri biến mất.
"Nếu vậy, mọi người có thể cảm ơn Kiyama-sensei và Thành Phố Học Viện!"
"Vậy chúng ta trước tiên phải trở thành nhân viên Judgment và đánh bại tất cả những kẻ xấu trong Thành Phố Học Viện."
"Vậy thì, chúng ta hãy cùng nhau trở thành Level 5, trở thành nhân viên Judgment, và bảo vệ Thành Phố Học Viện!"
"Nhưng chúng ta có thực sự làm được điều này với tư cách là những sản phẩm lỗi không?"
"Được chứ, chúng ta có thể!"
Nayuta cuống cuồng đáp lại một trong những cô gái hỏi với giọng không chắc chắn.
"Ngay cả khi chúng ta có khiếm khuyết, miễn là mọi người bù đắp cho những thiếu sót của nhau, chúng ta có thể có sức mạnh mạnh nhất! Nunotaba-nee đã nói điều này với các nhân bản. Dường như các siêu năng lực gia có thể làm được điều này!"
"Thật sao!?"
"Tuyệt quá!"
Những đứa trẻ bắt đầu reo hò một cách ngây thơ, và Nayuta nhìn chúng với vẻ ghen tị. Lúc này, Banri mỉm cười với Nayuta theo cùng một cách.
"Nayuta-chan, chúng ta cũng cố gắng nhé!"
Ngay lúc này, tất cả logic trong não Nayuta bị thổi bay đi khi cô gật đầu với một nụ cười.
"Vâng!"
Thứ cô thiếu... đã được Banri và những người còn lại bù đắp.
Edasaki Banri rơi vào tình trạng hôn mê vì một tai nạn trong thí nghiệm. Điều đó đã xảy ra chỉ vài tháng trước.
Nayuta, người không tham gia thí nghiệm, không thể chấp nhận được thực tế đột ngột này.
"Kiyama Harumi."
Đó là tên của nữ khoa học gia mà Banri gọi là "Kiyama-sensei", và là tên của người phụ trách thí nghiệm đó.
Sau khi biết rằng gia đình mình có liên quan đến "thí nghiệm quá tải có chủ ý", Nayuta đã yêu cầu được làm đối tượng thử nghiệm để có được sức mạnh to lớn.
Để có được sức mạnh trả thù "Kiyama-sensei" của Banri và những người còn lại.
Và để có được sức mạnh để bảo vệ Thành Phố Học Viện "cùng nhau" với Banri và những người còn lại.
Ngoài ra, cô đã nghĩ rằng...
Nếu cô trở thành chuột bạch cho đủ loại thí nghiệm, số trẻ em bị hy sinh sẽ giảm đi.
Với tâm lý trẻ con như vậy, cô gái đã dâng hiến cơ thể mình cho Thành Phố Học Viện.
"Ya, Yu-chan. Nghe nói cơ thể con bị nổ tung khắp nơi à? Chà, thật tuyệt khi con vẫn còn sống, ‘thật tuyệt’. À, bộ giáp sức mạnh, chúng ta đã đưa chúng cho Shiokishi-san và Therestina-nee rồi. Nghiên cứu về bộ phận giả cũng không tốt lắm. Thiệt hại đối với máy móc chính xác và thiết bị duy trì sự sống cũng là một vấn đề. Nhưng nếu toàn bộ cơ thể bị nghiền nát, chúng ta thậm chí không cần nói về bộ xương ngoài và bộ giáp sức mạnh, phải không?"
Là kết quả của thí nghiệm, khi hơn một nửa cơ thể cô bị nổ tung, người họ hàng nhà nghiên cứu của Nayuta đã nói vậy trong khi cơ thể cô đang được sửa đổi (hoặc bị làm xáo trộn). Tuy nhiên, Nayuta chỉ coi đó là "sức mạnh" và chấp nhận nó.
Và rồi, thời gian trôi qua...
Lắng nghe lời giải thích về tình trạng của những đứa trẻ bất tỉnh, cô nói với bác sĩ,
"Chà, cháu sẽ giải quyết, nên bác sĩ đừng lo. Những Đứa Trẻ Lỗi là những sản phẩm khuyết tật; chúng không thể nào tự mình tỉnh dậy được đâu."
Nói vậy, cô bé mỉm cười với bác sĩ ở cuối. Vị bác sĩ không hề có ý định giảng giải cô.
Vì vị bác sĩ này biết hết mọi chuyện.
Vì những đứa trẻ được gọi là "sản phẩm lỗi" này, cô đã khóc không biết bao nhiêu lần.
"Vậy cháu sẽ bù đắp cho những gì chúng thiếu."
Nhớ lại tất cả bạn bè đang bất tỉnh của mình, Nayuta nói những lời bi thảm này với chính mình.
"Em nhất định sẽ trở thành Level 5, trở thành nhân viên Judgment của ngôi trường đó, và bảo vệ hòa bình của Thành Phố Học Viện, và em sẽ đợi mọi người. Để mọi người không phải là một sự hy sinh nào đó, em sẽ tiếp tục chờ đợi mọi người. Em muốn được ở bên mọi người."
Không nói thêm một lời nào, cô gái tiếp tục nuôi dưỡng một ý chí mạnh mẽ và dâng hiến chính cơ thể mình.
Đối với số tiền tài trợ lớn đến mức nực cười mà cô nhận được như một phần thưởng, cô đã quyên góp tất cả cho các cơ sở của những Đứa Trẻ Lỗi. Có thể đó là giả tạo, nhưng nếu có tiền, ít nhất họ không phải gửi những đứa trẻ trong cơ sở đến các thí nghiệm vì mục đích tài chính.
Cô hy vọng sẽ không bao giờ có những đứa trẻ bị lừa bởi các nhà khoa học như Kiyama Harumi.
Nhưng vào một ngày nọ, cuối cùng cô cũng biết.
Kiyama Harumi đã định hy sinh 10,000 người ở Thành Phố Học Viện để cứu những đứa trẻ trong lớp đó. Nayuta biết sự thật rằng bà ta không phản bội những đứa trẻ đó.
Và cũng biết rằng kế hoạch đó đã bị một Level 5 phá hỏng.
Những gì Kiyama Harumi đã làm không phải là điều đáng ngưỡng mộ.
Ngay cả khi bà ta dùng phương pháp đó để đánh thức chúng, không ai sẽ vui vẻ cả.
Level 5 được gọi là "Railgun" rất có thể đã làm điều đúng đắn.
Nhưng cô không thể loại bỏ ý nghĩ đó vì cảm xúc của mình.
Liệu Level 5 của Tokiwadai này có thực sự là một người đáng ngưỡng mộ không? Nếu không phải như vậy, cô phải tự mình đánh bại Level 5 này, và sau đó tạo ra một kết thúc mà Edasaki và những người còn lại mong muốn.
Với những suy nghĩ này, Nayuta bắt đầu quan sát Misaka Mikoto vào ngày đầu tiên.
Cô đã chứng kiến cô ấy đá máy bán hàng và lấy đi lon nước trái cây.
Và trở lại hiện tại.
♦Chiếc ghế dài đang áp sát cô, và khi Nayuta nghĩ đến cái chết,
Ai đó đã mạnh mẽ nắm lấy dây đeo vai cặp sách của cô và kéo cô lại.
Và rồi một người phụ nữ đứng trước mặt cô, chặn chiếc ghế dài, và đánh bật nó đi đến một nơi trống trải vì cô không thể đỡ được.
...? Ai vậy? Mình không thể nhìn thấy một trường khuếch tán AIM.
...Cô ấy không phải là một siêu năng lực gia?
"Nghỉ ở đây một lúc đi."
Người phụ nữ nói vậy với Nayuta và đi về phía Mikoto, người vẫn đang trong trận chiến, với những bước chân nhanh chóng.
"Khụ, không tệ. Nhưng chắc anh cũng đã đến giới hạn và sẵn sàng đánh trả rồi, phải không?"
"Đó là một đòn tấn công thật khí phách. Nhưng em vẫn còn thiếu sót!"
Cả hai đều đang thở hổn hển, và ngay bây giờ, hai Level 5 vẫn đang nở những nụ cười không hề sợ hãi.
Mikoto định tấn công lần nữa khi cô giơ tay phải lên,
Nhưng trước khi cô có thể dùng điện để trói đối thủ, một bàn tay đã nắm lấy cô từ phía sau.
"Hả?"
Đối mặt với một tình huống bất ngờ như vậy, Mikoto quay mặt lại với vẻ ngơ ngác.
"Misaka."
Đứng đó là một người phụ nữ không bận tâm đến tiếng kêu cọt kẹt của chính bàn tay mình và đang có một vẻ mặt vô cùng băng giá. Thấy vậy, cơ thể, mồ hôi, và cả dòng điện của Mikoto đều co rúm lại vào trong người cô.
"Gần đây, sổ thu nhập của máy bán hàng tự động có vẻ kỳ lạ. Nó đã trở thành một chủ đề trong số các nhân viên. Nhân tiện, em biết rằng mình phải tuân thủ nội quy kí túc xá trước hết, phải không?"
"À, c-cái này."
Rắc rắc rắc. Mặt Mikoto bị kéo lại. Cô muốn nói điều gì đó với quản lí kí túc xá Tokiwadai, nhưng...
"Em biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, phải không?"
Misaka trả lời câu hỏi của người quản lí—và ngay khi cô làm vậy, cổ của cô bị vặn với một tiếng rắc. Cô gái Level 5 lặng lẽ gục xuống đó.
Một Level 0 không có sức mạnh vừa xử lí một Level 5?
Thấy cảnh tượng khó tin này, Nayuta không thể hiểu được bất cứ điều gì và bất tỉnh vì bối rối và mệt mỏi.
♦Khoảnh khắc Nayuta tỉnh dậy, cô thấy mình đang được ai đó cõng trên lưng.
"Hửm? Em tỉnh rồi à?"
Cõng cô trên lưng là người phụ nữ đeo kính đột ngột xuất hiện. Cô vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ trường khuếch tán AIM nào. Có vẻ như cô ấy không phải là một siêu năng lực gia. Nayuta, vẫn còn cảnh giác với người phụ nữ đã hạ gục Electromaster chỉ trong một đòn, hỏi,
"Onee-san, chị là ai? Chị có phải là Chó Săn không?"
"Cái gì thế? Ta không nhận ra một cái tên đội kỳ lạ như vậy, Kihara Nayuta."
"! Làm sao chị biết tên tôi?"
Mặc dù cô cuống cuồng cố gắng xuống khỏi lưng, nhưng có vẻ như tác động từ trước vẫn còn làm cô đau, khi cô không thể dùng sức một cách đúng đắn và chỉ có thể giẫm lên cô ấy một cách điên cuồng.
"Đừng lo, ta chỉ đưa em đến bệnh viện thôi. Mặc dù lần trước em đã làm đủ trò điên rồ, nhưng những gì em đã làm không đáng ngưỡng mộ. Bạn bè của em sẽ không buồn khi thấy em tả tơi khi họ tỉnh dậy sao?"
"! Làm sao chị biết về chuyện đó?"
"Trung tâm chăm sóc mà ta đang làm việc đã nhận được một khoản quyên góp từ một ‘Kihara’, và ta chỉ điều tra một chút để phòng ngừa. À, ta cảm thấy an toàn sau khi tìm hiểu về em."
"Nhưng tôi."
Cô vẫn không biết danh tính của người kia. Ngay khi Nayuta cúi đầu, cố gắng tranh cãi lại,
Giọng nói ngắt lời cô là giọng nghiêm nghị của người phụ nữ đeo kính.
"Chà, ta chỉ có một điều để nói về chuyện đó thôi."
"Hả?"
"Ta chỉ có thể đối xử tử tế với em khi em vẫn còn phải mang theo cái cặp sách trẻ con này thôi. Một khi em lên sơ trung, nếu em còn làm một chuyện như vậy nữa... Ta sẽ đối xử với em như đối với một học sinh Tokiwadai. Nhớ lấy."
"...! V-Vâng!"
Nayuta có thể thấy một tinh thần như Diêm Vương phía sau nụ cười thản nhiên đó. Là một người có thể nhìn thấy các trường khuếch tán AIM, cô tự hỏi liệu mình có vừa nhìn thấy một ảo ảnh hay không. Về câu trả lời cho sự nghi ngờ này, không ai biết.
Dù sao đi nữa, mặc dù cô sẽ chấp nhận bất kỳ loại thí nghiệm nào, cô sẽ không bao giờ thực hiện "thí nghiệm" này nữa nếu cô phải biến người phụ nữ đeo kính này thành kẻ thù của mình. Nayuta đã nhớ điều này với một ấn tượng khá sâu sắc.
"Em hiểu là tốt rồi. Giờ thì hãy nghỉ ngơi ở đó như một đứa trẻ."
"Vâng."
Ở phía bên kia của nỗi kinh hoàng này, cô chắc chắn có thể cảm nhận được lòng tốt của cô ấy từ sâu thẳm bên trong. Kihara Nayuta từ từ ngủ thiếp đi trên lưng của người phụ nữ này. Nayuta cảm thấy một khả năng mới: rằng một Level 0 có thể đạt đến đỉnh cao của một Level 5.
Một ngày nào đó, cô sẽ vượt qua những con quái vật Level 5 đó...
Và mỉm cười với những "senpai" đã thức tỉnh.
Cô gái tham lam trong gia đình tham lam đã mơ về một phương pháp như vậy...
Ngủ một cách lặng lẽ và ngọt ngào.
♦Vài phút sau, tại một nơi nào đó ở Thành Phố Học Viện.
"Vậy là bộ phận giả phòng thủ trường khuếch tán AIM của Nayuta-chan bị hỏng 47%?"
"Có vẻ như cô bé đã dính đòn tấn công điện của Hạng Ba."
"Việc củng cố và điều chỉnh có thể sẽ mất mười ngày."
"À, vậy thì tốt rồi."
"Đó có thể là dữ liệu tuyệt vời."
"Thật tuyệt khi thấy chúng bị phá hủy."
"Nếu chúng không bị phá hủy, chúng ta sẽ không biết được giới hạn của chúng."
"Nayuta-chan cuối cùng cũng trở thành một người xuất sắc."
"Và thật tuyệt khi cô bé không thể di chuyển trong vòng mười ngày này."
"Không hiểu sao, Nayuta lại bị ám ảnh nặng nề với những con chuột thí nghiệm trong thí nghiệm quá tải."
"Therestina-nee sẽ đến can thiệp nếu cô ấy phát hiện ra."
"Chà, chuyện này không thể tránh được đâu. Những người phát triển Ability Body Crystal là Gensei-jii và Therestina-nee mà."
"Quan trọng hơn, kế hoạch Radio Noise sản xuất hàng loạt của Amai thế nào rồi?"
"À, con trai của Amata là..."
"..."
♦"Gã mặc áo sơ mi đỏ trắng với bộ đồng phục trắng khoác ngoài, cuối cùng mình cũng không biết tên anh ta. Nhưng anh ta quả là mạnh."
Nói vậy, Mikoto tiếp tục đi bộ về kí túc xá.
Sau sự cố đó, các nhà nghiên cứu từ Thành Phố Học Viện đã đến. "Chúng tôi sẽ sửa chữa công viên. Đừng tọc mạch vào chuyện này; mau về đi". Mặc dù không hiểu tại sao, Mikoto và Kuroko đã chạy trốn khỏi công viên để không bị quản lí kí túc xá lườm.
"Onee-sama, chị có muốn tìm người này vì trận chiến không có kết quả rõ ràng không ạ?"
"Chà, đúng là nó đã kết thúc vì hết giờ dù chúng ta chưa dốc toàn lực, và gã đó thực sự làm mình khó chịu. Tốt hơn hết là mình nên tập trung vào ‘tên đó’."
"‘Tên đó’ là ai vậy ạ? Em cũng thực sự tò mò về điều đó."
Lờ đi câu hỏi của Kuroko, trái tim của Mikoto đang bùng cháy với quyết tâm còn lớn hơn.
"Nhưng mình không thể tự mãn được. Nếu gã đó chỉ đánh trả bình thường, có lẽ mình đã thua. Thực sự có rất nhiều người tuyệt vời trên thế giới. Mình cũng phải rèn luyện năng lực của mình!"
"À, chị đang nói những điều mà một nhân vật chính manga shounen sẽ nói. Onee-sama, chị nên tập trung vào những sở thích nữ tính hơn."
Thở dài thườn thượt, Kuroko nhìn Mikoto.
"Nhân tiện, Onee-sama, thật tiện lợi cho chị khi có thể tự mình mát-xa điện."
Truyền điện vào cổ bị quản lí kí túc xá vặn, Misaka Mikoto trông có vẻ xấu hổ và nói,
"À, cũng được."
♦"Chà, tôi không nghĩ mình đã thua về mặt khí phách, nhưng tôi thực sự đã bị đánh bại về mặt đà. Liệu người phụ nữ đeo kính đó có phải là hóa thân của một Hariti không?"
"Khó nói lắm."
Sogiita Gunha và Haratani Yabumi đang tựa vào máy bán hàng tự động và quan sát các nhà nghiên cứu tiếp tục "công việc phục hồi" của họ.
Lúc đầu, anh ta nói rằng anh ta muốn giúp, và sau khi làm những công việc tay chân nặng nhọc như nhấc một cây đổ, anh ta đã được bảo "để mọi thứ còn lại cho chúng tôi", vì vậy anh ta đã đến máy bán hàng tự động để nghỉ ngơi.
Gunha và Haratani, những người bị bỏ lại ở nơi lộn xộn này, nhớ lại cảnh trước đó.
Cô gái mà anh ta đã chiến đấu đã bị người phụ nữ đeo kính bước vào vặn cổ RẮC. Ngay lúc đó, người phụ nữ đó dường như lướt trên mặt đất về phía anh ta khi cô nói,
"Có vẻ như các học sinh của chúng tôi ở đây đã gây rắc rối cho anh. Tôi xin được thay mặt xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho em ấy."
Cô ấy nói tất cả những điều đó trong khi tỏa ra một áp lực vô hình.
Anh ta thậm chí không có thời gian để tức giận vì trận chiến đã bị can thiệp. Sogiita cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi anh ta đáp lại, "Ồ, được thôi."
Vì anh ta đã gật đầu và chấp nhận lời xin lỗi, anh ta không có quyền tức giận, và trận chiến cuối cùng đã kết thúc mà không có kết quả rõ ràng.
"Nhưng cô bé Electromaster đó thực sự có khí phách. Cô bé không chế nhạo tôi ngay cả khi tôi không đánh trả, và thậm chí còn muốn đấu với tôi một cách công bằng."
"À, được rồi."
"Thế giới này thật rộng lớn! Tôi không biết cô bé Electromaster đó là ai, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ đó sẽ là thất bại của tôi. Có vẻ như tôi không thể tự mãn được. Phải chỉnh đốn lại khí phách của mình!"
...Trước đó, làm ơn hãy chỉnh đốn một số khía cạnh khác trước.
Nghĩ về điều này, Haratani không nói ra khi anh ta thản nhiên đáp lại.
Chiếc máy bán hàng tự động bị lỗi nổi tiếng ở Tokiwadai.
Không biết tin đồn này, Sogiita bỏ 120 yên vào khe nhét tiền. Anh ta chọn một loại đồ uống và nhấn nút.
Cạch. Cứ như vậy, máy bán hàng đã nhả ra sản phẩm.
"Nó thực sự có thể hoạt động ngay cả sau một cú sốc điện như vậy."
Những cây cối bị san phẳng, nền đá bị xé toạc như miệng núi lửa... Mặc dù phải đối mặt với một tình huống tàn khốc như vậy, chiếc máy bán hàng tự động vẫn tiếp tục hoạt động. Sogiita Gunha mỉm cười và nói,
"Ngươi cũng khá là khí phách đấy."
Như thể đó là một lời đáp lại anh ta, máy bán hàng đã trả lời bằng bản nhạc "bạn đã trúng thưởng"...
Hát vang rằng nó vẫn đang đứng vững trong công viên tràn ngập sát khí này.
Lời BạtMột chương trình phát sóng lậu nào đó.
Bạn có biết về các Level 5 không? À, hình như tôi đã dùng phần giới thiệu này trước đây rồi. Thôi, kệ đi.
Vậy thì, mặc dù tôi luôn mô tả Level 0 là những hạt cát, thế giới này không chỉ được tạo thành từ những hạt cát, những viên đá của một kim tự tháp, những con chim, và những ngôi sao. Còn có thứ gì đó còn rợn tóc gáy hơn nữa.
Ví dụ, có một hạt cát có thể vô hiệu hóa mọi sức mạnh như một lỗ đen, hoặc một pháp sư có thể đảo lộn các quy luật của thế giới, hoặc một 'con quỷ phàm ăn, quái dị' có những chiếc ghim trên khắp áo tu sĩ của mình, hoặc một người bí ẩn nào đó có thể làm cho tai mình to ra và nhét nó vào một chiếc ví... những kẻ có những năng lực bí ẩn như thế này. Nếu tất cả những người này đều tồn tại ở Thành Phố Học Viện, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người tiếp tục di chuyển mà không biết gì?
Chà, mặc dù những tin đồn này tồn tại, chúng cũng không tệ. Mới hôm nay, đã có một 'Level 0 thần kỳ' hạ gục hai Level 5. Không, thực ra, vì cô ấy thậm chí còn chưa phát triển sức mạnh, cô ấy còn thấp hơn cả Level 0. Sao chúng ta không nói về người phụ nữ thú vị và ngầu lòi này nhỉ?
Có tin đồn rằng năng lực của cô ấy vượt xa một con người, ngay cả những thành viên của Skill-Out như Kurozuma và Komaba!
Cũng có tin đồn rằng mặc dù cô ấy có thể hạ gục hai ngôi sao, cô ấy lại ngây thơ đến không ngờ khi nói đến tình yêu. Hôm nay, chúng ta hãy nói về cỗ máy giết người máu lạnh nhưng ngây thơ này— BÍP Hửm? G-Gì... sai...? Chương... trình... đang...
Đột nhiên, âm thanh như một cơn bão cát vang vọng khắp mạng lưới. Hamazura Shiage lẩm bẩm trước máy tính.
"Gì vậy? Có chuyện gì thế!? Ai vậy!? Quên Kurozuma đi; còn có người khác mạnh hơn Komaba-san sao!? Ê! TẠI SAO CHƯƠNG TRÌNH PHÁT SÓNG LẬU LẠI KẾT THÚC VÀO MỘT PHẦN QUAN TRỌNG NHƯ VẬY!? HẢI QUÂN TẤN CÔNG HỌ À!? Ê NÀY!!!"
Cùng lúc đó, Mikoto đang nghe cùng một chương trình phát sóng trong kí túc xá của mình, và từ từ đóng laptop lại.
"À, tại sao lại kết thúc rồi? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trận chiến giữa các Level 5 đó là gì vậy? Một chuyện nguy hiểm đã thực sự xảy ra. Nhưng ai là người đã ngăn chặn chuyện đó?"
Mikoto không thể nhận ra rằng cô là một trong những người liên quan. Phía sau cô, bạn cùng phòng của cô nói thêm,
"Nói đến đánh nhau, sự náo động ở công viên thật đáng kinh ngạc! Tuy nhiên, em đã phát hiện ra một điều kỳ lạ trong quá trình điều tra của mình. Học sinh tên Kihara Nayuta đó thực sự được đăng ký là một sĩ quan chi nhánh của Judgment. Tuy nhiên, thông tin cá nhân của cô bé được lưu trữ trong một hệ thống chống hack dày đặc, nên em không thể tự mình đột nhập vào được. Về ngôi trường mà cô bé đã đề cập, nó không hoạt động ngay từ đầu. Nếu vậy, ngày mai em sẽ phải hỏi Uiharu và Konori-senpai."
"Đừng làm thế. Vẫn còn chính đáng nếu đó là một nghi phạm thông thường, nhưng chị không cảm thấy tốt lắm nếu chúng ta cứ điều tra người khác như vậy. Về chuyện này, là do chị đã quá tự phụ, nên đừng bận tâm."
"Hả? Nhưng với tư cách là một nhân viên Judgment, em cảm thấy ai đó vừa để sức mạnh của Onee-sama quá tải và tấn công một nghi phạm tuân thủ thì có hơi quá đáng."
Kuroko nghiêng đầu. Ngắt lời cô, Mikoto rúc vào dưới chăn.
"Được rồi. Chà, đã đến giờ giới nghiêm. Đến lúc đi ngủ rồi."
Sâu trong tâm trí, cô nhớ lại "ký ức" mà cô đã thấy từ Kiyama.
Về cô bé Nayuta đó, cuối cùng, cô chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với cô bé một cách đúng đắn. Tuy nhiên, có cảm giác như cô bé không phải là người xấu. Muốn suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau tất cả những điều đó...
"Được thôi, vậy thì em sẽ đến với những lời ngọt ngào của mình!"
Mikoto đã thực hiện một đòn German suplex với Kuroko, người có vẻ như đã sẵn sàng chui vào dưới chăn của Mikoto. Tại thời điểm này, đối với Misaka Mikoto, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Tất nhiên, có một lí do tại sao cô không nghe thấy chương trình phát sóng lậu sau đó.
♦À... xin chào... bạn có nghe thấy tôi không? Tốt, chương trình đã bật lại rồi. Tôi thực sự xin lỗi về điều đó. Nội dung phát sóng hôm nay phải thay đổi một chút. Một trong những tiểu thư của gia đình các nhà nghiên cứu của Thành Phố Học Viện vừa mới can thiệp. Có vẻ như chủ đề vừa rồi là một điều cấm kỵ. Ồ, đây không phải là phục tùng quyền lực đâu nhé! Làm sao một chàng trai lại không nghe theo lời yêu cầu tha thiết của một cô bé tiểu học chứ?
Vậy thì, chúng ta hãy nói về một điều khác nữa nhé! Thực ra, đó là từ một trong những nhà tài trợ của chúng ta. Có vẻ như điều này phải được phát sóng dù nó có mỏng manh đến đâu. Thôi, cứ quên hết đi. Bạn đã từng lẻn vào một tòa nhà bỏ hoang nào đó ở Thành Phố Học Viện chưa?
Nếu là bình thường, người ta sẽ nghĩ rằng họ sẽ bị những tên du côn trấn lột tiền. Nhưng nếu ngược lại thì sao? Nếu đó là một cơ hội để kiếm tiền thì sao?
Thực ra, đây là một tin đồn vừa mới xuất hiện gần đây. Người ta nói rằng dưới một máy bán hàng tự động nào đó bên đường là những chiếc thẻ ghi nợ chưa sử dụng trong một ‘góc khuất’ mà ngay cả camera an ninh của Thành Phố Học Viện cũng không vào được, bạn biết không? Một trận động đất? Gần đây cũng có rất nhiều trận như vậy. Thôi, thực ra, chúng ta hãy cứ tiếp tục nói về những chiếc thẻ. Dường như đã có vài trăm chiếc bị lấy đi trong tháng này. Thực ra, tôi cũng đã tìm kiếm những chiếc thẻ này...
Trong khi Misaka Mikoto tiếp tục ngủ, Thành Phố Học Viện vẫn tiếp tục nhộn nhịp.
Một con quái vật khổng lồ, ầm ầm hoàn toàn phớt lờ ý muốn của cô về thiện hay ác, nuốt chửng mọi thứ.
Sau đó, Mikoto đã gặp phải đủ loại sự cố, và cô đã đối mặt với con quái vật này trước đây. Tuy nhiên...
Đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
HẾT


0 Bình luận