Chương 1
Phần 1
Tọa lạc ở phía tây Tokyo, có một thành phố chiếm tới một phần ba diện tích của thủ đô.
Nó được biết đến với cái tên Thành Phố Học Viện.
Thành phố khoa học này là nơi hội tụ tinh hoa công nghệ đỉnh cao. Nó là trung tâm có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đến toàn thế giới, nhờ vào lợi ích, ưu thế và một loại niềm tin, tín ngưỡng nhất định xoay quanh từ khóa “khoa học”.
Tám mươi phần trăm dân số là học sinh.
Vì lẽ đó, thành phố được xây dựng nhằm đẩy mạnh hình ảnh an toàn và đáng tin cậy ra bên ngoài, nhưng bên dưới bề mặt, thông tin lại bị kiểm soát một cách nghiêm ngặt. Vô số hệ thống đã được thiết lập khắp thành phố nhân danh việc ngăn chặn sự tiếp cận của mọi phần tử khủng bố hay gián điệp, dù là gián điệp công nghiệp hay hoạt động cho chính phủ quốc gia.
Một khu vực trong thành phố đặc biệt tập trung mạnh mẽ vào phương diện này.
Tại khu vực đó, một người đàn ông phương Tây đã đến một “nhà trọ nhiều tầng” dành cho khách du lịch từ bên ngoài thành phố.
“Tôi cố gắng không ngạc nhiên trước nhiều thứ, nhưng quả thật nơi này quá điên rồ.”
Bên ngoài, nó trông giống như một tòa nhà hình chữ nhật tiêu chuẩn.
Nhưng bên trong lại được xây dựng một cách kỳ bí, sao cho mỗi tầng chứa đựng trọn vẹn một lữ quán kiểu Nhật cao cấp một tầng, bao gồm cả sân vườn. Nó tựa như nhiều mô hình thu nhỏ của các tòa nhà Nhật Bản được xếp chồng lên nhau.
Thiết kế này có lẽ là do thiếu đất, hoặc cũng có thể do quan niệm thông thường ở Thành Phố Học Viện cũng khác biệt so với phần còn lại của thế giới như chính công nghệ của nó vậy.
Dù thế nào đi nữa, người đàn ông đến từ bên ngoài thành phố đơn giản là không thể quen với cảnh tượng này.
Sau khi chắc chắn người phục vụ trung niên đã dẫn mình đến phòng đi khỏi, người đàn ông lấy ra một chiếc máy tính nhỏ. Không lo ngại về an ninh hay nguy cơ bị theo dõi, ông ta kết nối mạng bằng cách cắm một sợi cáp vào cổng được cung cấp trong phòng.
Khi ông ta tải về vài tập tin được lưu trữ trực tuyến, biểu tượng trò chuyện thoại sáng lên.
Ông ta nhấp chuột để kết nối và một giọng nữ điềm tĩnh vang lên.
“Họ đã gửi qua chưa?”
“Tôi đang làm đây.” Người đàn ông khẽ cau mày. “Khi cô cho tôi mật khẩu tải xuống, cô nên nói rõ chữ hoa hay chữ thường. Nếu tôi không để ý và nhập sai quá nhiều lần, tôi đã bị khóa rồi.”
“Chắc ngài cũng biết đây không phải chuyên môn của tôi.”
“Nhưng cũng có giới hạn cho sự thiếu hiểu biết chứ.”
Ông ta biết nói thế cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng vẫn cứ nói.
Và đúng như ông ta dự đoán, người phụ nữ chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm.
“Tôi đã làm theo chỉ dẫn của ngài,” cô ta nói. “Tôi không nghĩ Thành Phố Học Viện sẽ phát hiện ra đâu. Internet rất tiện lợi, nhưng họ kiểm soát hoàn toàn lĩnh vực đó.”
“Thành Phố Học Viện tất nhiên giám sát mọi dữ liệu nhân danh việc truy bắt gián điệp công nghiệp. Nếu ngài chèn những mật mã nguy hiểm vào văn bản thông thường, thiết bị của họ có thể phân tích nó ngay lập tức.” Người đàn ông mở các tập tin vừa tải xong. “Nhưng đó chỉ là trong lĩnh vực của họ thôi. Họ biết rất ít về phía ma thuật. Thành phố này đã được tối ưu hóa một cách triệt để. Nếu ngài cố gắng che giấu, họ chắc chắn sẽ tìm ra. Cố gắng lén lút như vậy chỉ khiến ngài bị bắt nhanh hơn thôi. Đó là lý do ngài thậm chí không nên cố gắng che giấu nó.”
Các tập tin chứa một vài sơ đồ khác nhau.
Chúng là một loại pháp trận.
Với thiết bị in ấn của Thành Phố Học Viện, chúng có thể được sản xuất hàng loạt một cách nhanh chóng mà không làm hỏng các ký hiệu ma thuật.
“Những pháp trận đó không được đề cập trong cuộc họp với họ.”
“Tôi không nghĩ những phương pháp nửa vời của họ sẽ đủ.”
Người đàn ông phương Tây truy cập vào một trang web bản đồ và tìm kiếm vài tiệm chụp ảnh. Sự ra đời của máy ảnh kỹ thuật số đã đẩy tất cả vào tình thế khủng hoảng, nhưng người đàn ông muốn có thiết bị rửa và in ảnh của họ để tái tạo chính xác các pháp trận mà ông ta sắp sử dụng.
Đương nhiên, các pháp trận là chuyện bí mật, nên ông ta sẽ phải tạm thời biến người kỹ thuật viên in ấn thành một con rối.
“Nếu tôi cố gắng làm gì đó bên trong Thành Phố Học Viện, cuối cùng tôi sẽ bị bắt. Điều đó có nghĩa là tôi cần xây dựng một kế hoạch mà khi nó bị bại lộ thì đã quá muộn để họ có thể can thiệp. Nếu tôi hành động trong khi đã tính đến một số tổn thất ngay từ đầu, tôi có thể đạt được một mức độ tự do nhất định ngay cả trong thành phố được tối ưu hóa này.”
“Chỉ để chắc chắn rằng ngài biết: có khả năng ngài sẽ không thể trở về an toàn ngay cả khi mục tiêu của chúng ta đạt được.”
“Tôi cũng đã tính đến điều đó trong kế hoạch của mình rồi.”
“…”
“Và nó đã được ngầm chấp thuận. Không phải bởi Thành Phố Học Viện, mà bởi cấp trên của chúng ta. Chúng ta không muốn sự cân bằng giữa ma thuật và khoa học sụp đổ. Mọi người đều nhận thức được rằng vấn đề đó quan trọng hơn nhiều so với những lý do chính thức được đưa ra. Vì lý do đó, tôi cho rằng tình hình này sẽ không tệ như họ nói. Dù vậy, tôi không nghĩ nó sẽ dễ dàng đến mức tôi có thể thoát ra mà không hề hấn gì.”
Sau khi lấy tất cả thông tin cần thiết cho các pháp trận, người đàn ông phương Tây ngắt kết nối máy tính khỏi mạng.
Sau đó, ông ta hướng đến một tiệm chụp ảnh.
Nhân viên tại tiệm là một người bình thường, nhưng anh ta hoặc cô ta sẽ bị dính líu đến ma thuật dù chỉ một chút. Dù người đàn ông có cẩn thận đến đâu, vẫn còn đó nguy cơ người này sẽ bị lún sâu hơn vào phần thế giới ẩn giấu đó.
Nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục tiến bước.
Điều này cho thấy tình hình khẩn cấp đến mức nào.
“…Rồi ta sẽ bắt ngươi trả giá vì đã buộc ta phải thực hiện thứ công việc bẩn thỉu này.”
Phần 2
Thành Phố Học Viện được biết đến là một thành phố khoa học đỉnh cao và là một cơ sở phát triển siêu năng lực, nhưng chẳng có gì đặc biệt kỳ lạ hay khác biệt trong khung cảnh học sinh đi bộ đến trường vào buổi sáng.
Ít nhất là bình thường thì như vậy. Nhưng vào sáng hôm nay…
“Lỗi kết nối. Bạn hiện không thể tham gia Cuộc Đua Dự Án Thăm Dò Sao Kim. Vui lòng thử lại sau.”
“…”
Một cậu trai tên Kamijou Touma đứng sững giữa lối đi.
Cậu cầm một chiếc điện thoại di động trong tay phải và trang dự án trên một mạng xã hội phổ biến hiện ra trên màn hình nhỏ.
“…Anh đang làm cái gì vậy?”
Một cô gái cất tiếng gọi cậu từ phía sau.
Đó là Misaka Mikoto. Cô là át chủ bài của trường Sơ trung Tokiwadai danh tiếng và là Level 5 hạng 3 của Thành Phố Học Viện. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, một chiếc áo len hè màu be và một chiếc váy xếp ly màu xám. Cô đã thốt lên câu hỏi bối rối đó khi nhận ra người đang cản trở dòng học sinh đến trường là một người mình quen biết.
Người đang được nhắc tới, Kamijou Touma, đang run rẩy.
“Trang đăng ký của cuộc đua dự án trên mạng xã hội này bị treo vì có quá nhiều người truy cập. Nhưng hạn chót tiếp theo là trong 10 phút nữa! Anh không có thời gian để chờ!!”
“Đó là dự án liên kết với Cuộc Thi Thăm Dò Sao Kim phải không? Với số lượng tàu thăm dò không người lái được phóng vào không gian một cách lố bịch như thế, anh phải dự đoán đội nào sẽ có khám phá đầu tiên, đúng chứ?”
“Nếu chọn đúng tàu thăm dò có khám phá mới, anh sẽ được tham gia rút thăm quyền đặt tên cho khám phá đó!!”
“Phải, nhưng ngay cả việc được tham gia rút thăm cũng còn lâu mới chắc chắn 100% được đặt tên. Mạng xã hội đó có gần 1,5 triệu người dùng chỉ riêng ở Thành Phố Học Viện thôi đấy.”
“Nhưng anh muốn đặt tên một tiểu hành tinh là Kamijou Touma!!”
“Không phải cuộc thi này là về các tàu thăm dò được gửi đến Sao Kim sao?”
“Anh muốn trở thành một chòm sao trên bầu trời đêm!!”
“Nghe cứ như anh muốn chết vậy.” Nhưng rồi một vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt Mikoto. “Mà thực ra, em cũng ngạc nhiên khi anh lại chơi thứ này đấy. Em tưởng anh không hứng thú lắm với mấy chuyện kiểu này.”
“Hệ điều hành điện thoại của anh gần đây tự động cập nhật và mạng xã hội này xuất hiện lúc đó. Chắc hai công ty có thỏa thuận gì đó.”
“V-vậy à. Nhân tiện, anh có bao nhiêu bạn bè trên đó rồi? N-nếu anh cho em biết số đăng ký, em có thể gửi cho anh một lời mời kết bạn…”
“?”
Kamijou cau mày vì không nghe rõ Mikoto đang lẩm bẩm điều gì.
Và rồi có thứ gì đó đã chuyển hướng suy nghĩ của cậu sang một hướng hoàn toàn khác.
“Touma!! Anh lại quên chuẩn bị bữa trưa cho em nữa rồi!!”
Giọng nói oang oang của một nữ tu trắng muốt cắt ngang.
Tên cô bé là Index.
Cô bé đang thu hút rất nhiều sự chú ý từ các học sinh đang trên đường đến trường, nhưng cô bé chẳng hề để tâm đến họ mà tiếp tục tiến về phía Kamijou và Mikoto.
“Thiệt tình, lúc nào anh cũng thế, Touma! Bữa ăn là nền tảng của một cuộc sống đúng đắn!! Anh mà lơ là việc nấu cho em thì em phải làm sao!?”
“…Em không thể tự nấu bữa ăn cho mình được à?”
“Những người biết nấu ăn thì không bao giờ hiểu được đâu!!”
“Anh không nghĩ em nên bỏ cuộc chỉ vì không biết làm đâu! Mà dù sao đi nữa, anh đã để lại một bữa trưa trong tủ lạnh cho em rồi!! Vì em không biết dùng lò vi sóng, anh đã làm cho em một món salad rau củ và thịt heo khổng lồ không cần hâm nóng!!”
“Món ăn vặt đó em đã xơi từ đời nào rồi!!”
“Em có thể giải thích cho anh tại sao em lại trông tự hào về chuyện đó thế không!?”
Mikoto đã hoàn toàn không biểu cảm suốt một lúc.
Và rồi cô hỏi một câu với cái đầu nghiêng bối rối.
“Ừm, xin lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng tại sao anh lại hành động như thể việc nấu ăn và chăm sóc cho cô bé đó là chuyện bình thường vậy?”
“Ặc!? Ơ-ờ, ừm…!!”
“Và em thật sự muốn biết tại sao anh lại một lần nữa khiến em tức giận vô cớ thế này!!”
“Anh cũng muốn hỏi tại sao em đột nhiên lại phóng điện biri biri đấy!!”
Phần 3
“Món gì làm tempura cũng ngon! Bí ẩn đằng sau việc vị đắng biến mất là gì!?”
“Bọn trẻ thậm chí còn ăn cả đậu bắp và ớt chuông! Tôi không thể tin được đứa con tôi từng nhặt từng mẩu ớt chuông cắt nhỏ ra khỏi cơm chiên lại đang ăn một quả ớt chuông chỉ được cắt đôi! (Một bà nội trợ 39 tuổi)”
“Đây là cảm nhận của cá nhân và kết quả tương tự không được đảm bảo cho tất cả mọi người.”
Sau khi rắc rối trên đường đến trường kết thúc, Kamijou đã chia tay Index và Mikoto rồi yên bình ngồi nghe giảng. Giờ đã là tan học, cậu đang ngồi trên một chiếc ghế đá công viên và đọc các email quảng cáo được gửi đến điện thoại qua mạng xã hội đang khá nổi dạo gần đây.
Cậu học sinh trung học bình thường tên Kamijou Touma khẽ thở dài.
“Đây là một cuốn kinh thánh mà nhà mình không cần đến.”
Rốt cuộc thì, người bạn cùng phòng của cậu chẳng phải là một kẻ kén ăn. Cô bé sẽ bắt đầu nhai rau ráu những sợi mì cứng ngắc của mì gói trước cả khi hết ba phút, và có vẻ hoàn toàn vui vẻ với điều đó. Nhà Kamijou trọng lượng hơn chất. Điều cậu muốn là thông tin về các đợt giảm giá cho phép cậu mua được một lượng lớn thực phẩm với giá rẻ.
Nhưng cô gái ngồi cạnh cậu trông không vui.
Index đang liếc nhìn màn hình điện thoại từ bên cạnh.
“Hừm, anh không thể làm thế được, Touma! Thức ăn là một trong những nền tảng của cuộc sống con người. Anh cần phải luôn cố gắng cải thiện bản thân!!”
“Thế sao em không thử cải thiện bản thân bằng cách học nấu ăn đi!?”
“Nhân tiện, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
“Hả? Anh nghĩ mì udon sắp hết hạn rồi. Nếu anh cho thêm vài thứ trang trí linh tinh rồi nấu trong nồi…”
“Chúng ta đã ăn món đó ba ngày trước!”
“Thế còn mì udon lạnh thì sao? Món đó sẽ rất tuyệt cho mùa hè.”
“Đó chính xác là món chúng ta đã ăn trưa năm ngày trước!”
“Trời ạ!! Đừng dùng trí nhớ hoàn hảo của em cho những chuyện thế này chứ!!”
Cô gái tên Index có tài năng đặc biệt là không bao giờ quên bất cứ điều gì đã học. Khả năng đó đã được sử dụng để bắt cô bé ghi nhớ từng dòng từng chữ của 103.000 ma đạo thư từ khắp nơi trên thế giới. Giờ đây cô bé hoạt động như một thư viện ma đạo thư.
Tuy nhiên, Kamijou nghiêng đầu bối rối.
“Nhưng nếu em có thể nhớ mọi thứ một cách hoàn hảo, em không thể vừa ăn mì udon lạnh vừa nhớ lại hương vị của một suất sukiyaki sang trọng giá 8000 yên và cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc sao?”
“Đ-đuổi theo thứ hạnh phúc trống rỗng đó không lấp đầy bụng em được!”
“Vậy em không thể nhớ cảm giác no bụng là gì sao…?”
“Thế thì em sẽ thành một kẻ đáng thương giống như người tiều phu vui mừng vì bị một nàng tiên lừa rằng mùn cưa và lá cây là những đống vàng vậy. Em không muốn-…”
Index đột nhiên im bặt.
Nguyên nhân là một luồng sáng trắng chói lòa.
Thứ ánh sáng rực rỡ đó vụt lên từ một khu vực của Thành Phố Học Viện và phóng thẳng đứng lên trời.
Nó phóng cao hơn những tòa nhà và rồi cao hơn cả những đám mây.
“Hya!? T-tại sao chuyện đó cứ xảy ra vậy!?”
“Đó là tên lửa. Em sẽ không nghĩ chúng được phóng tận từ Khu 23 khi nhìn vào ánh sáng chói lòa đó đâu.”
Ánh sáng gây ra khi phóng sáng đến mức một thông báo đã được gửi đi cảnh báo các tài xế phải cẩn thận. Gần đây, chúng được phóng với tốc độ khoảng 10 phút một lần.
Vô số vệt khói giống như vệt của máy bay do các vụ phóng tạo ra dường như tạo nên một tòa tháp vươn tới tận thiên đường.
“Nghe nói các vụ phóng không chỉ đến từ Thành Phố Học Viện. Có một cuộc chạy đua phóng tên lửa từ các cơ sở trên khắp thế giới. Anh nghe nói có khoảng 400 tên lửa tham gia Cuộc Thi Thăm Dò Sao Kim. Ai cũng có thể tự do tham gia, từ các dự án do EU và các nhóm đa quốc gia khác hợp tác cho đến các nỗ lực của các khu phố mua sắm địa phương.”
Nhưng không ai có thể hy vọng cạnh tranh được với Thành Phố Học Viện về mặt công nghệ.
Rốt cuộc, trình độ công nghệ trong và ngoài thành phố được cho là chênh lệch từ 20 đến 30 năm.
Các quốc gia khác đang xem liệu họ có thể dùng số lượng để đánh bại chất lượng công nghệ vượt trội của Thành Phố Học Viện hay không. Kế hoạch kém thông minh đó là lựa chọn duy nhất còn lại của họ.
Nhưng ngay cả như vậy…
(Họ được gì nếu thắng?)
Có việc đặt tên cho một tiểu hành tinh hoặc ngọn núi mới được phát hiện trên Sao Kim, nhưng cậu học sinh trung học nghiệp dư Kamijou Touma không thể nghĩ ra lợi ích thực sự nào ngoài việc được ghi nhận là người đầu tiên khám phá ra nó. Cậu tự hỏi liệu họ có đặt tên nó theo một cửa hàng tiện lợi để quảng cáo không.
Dự án có thể không có mục tiêu rõ ràng như việc thu hồi một loại vật liệu mới và chưa được biết đến nào đó sẽ cách mạng hóa công nghệ của Trái Đất hoặc liên lạc với một số người ngoài hành tinh đang ẩn nấp sau những tảng đá.
Rõ ràng, một trong những nỗ lực quan trọng nhất là tìm kiếm các vật liệu bị biến đổi bởi dầu mỏ. Cơ thể của các sinh vật sống sẽ phân hủy dưới lòng đất để tạo thành dầu, vì vậy khám phá đó sẽ chứng minh rằng các sinh vật đã từng sống ở đó trong quá khứ. Tuy nhiên, Kamijou không chắc người ta được lợi gì khi tìm thấy những dấu vết của các sinh vật trong quá khứ đó. Tìm thấy dấu vết của cơm trong một cái bát không làm cho cơm đó quay trở lại.
(Sẽ dễ hiểu hơn nếu mình có thể thấy được lợi ích rõ ràng nào đó mà mọi người nhận được từ việc này ngoài việc đơn giản là tạo ra một khám phá lịch sử.)
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tìm thấy một lợi ích rõ ràng nào đó, nó có thể biến lĩnh vực thám hiểm không gian từ một sự lãng mạn ngoạn mục thành một cuộc cạnh tranh khốc liệt.
Khi Kamijou đang suy nghĩ về tất cả những điều đó, cô gái ngồi cạnh cậu, người không có kiến thức khoa học nào, bắt đầu run rẩy.
Cô bé nói: “Ý-ý anh là phe khoa học đã bắt đầu chiếm lấy một phần các vì sao, vốn là nền tảng của ma thuật phương Tây hiện đại ư!? Nếu thành phần của các hành tinh bị thay đổi, nó sẽ phá hủy nền tảng cơ bản của ma thuật… Nhưng chúng ta chắc chắn sẽ thay đổi để đáp ứng yêu cầu của thời đại này!! Chúng ta sẽ đối phó với điều này giống như cách người Nhật đã đối phó với sự du nhập của các ý tưởng từ phương Tây!!”
“Ừm, alô?”
Kamijou cố gắng gọi cô bé, nhưng Index dường như đang bị mất sóng nên cô bé chỉ đơn giản tiếp tục run rẩy.
Kamijou quyết định cứ để cô bé tiếp tục run. Cậu nhìn đờ đẫn lên bầu trời khi thêm vài quả tên lửa được phóng lên.
“Nhưng họ có thực sự phóng 400 quả không? Có vẻ như rác vũ trụ sẽ là một vấn đề. Nếu có năng lượng phát ra từ Sao Kim, liệu chúng có bắt đầu bị đẩy lùi bởi một núi rác không?”
Phần 4
Cuối cùng, vấn đề lớn nhất cần giải quyết là ăn gì cho bữa tối.
“Chẳng ai lên kế hoạch gì trong thời đại này khi họ có thể ra siêu thị lấy nguyên liệu ngay trước khi nấu cả.”
“Vấn đề là anh quá bất cẩn, Touma. Nếu anh có trí nhớ hoàn hảo như em, anh sẽ không cần phải ghi sổ chi tiêu gia đình đâu!”
“Vậy sao em không thực sự sử dụng trí nhớ hoàn hảo đó của mình đi!? Nếu làm thế, em sẽ nhận ra vấn đề là em ăn hết bất kỳ nguyên liệu nào anh cố gắng tích trữ!! Đó là lý do tại sao anh chỉ có thể mua nguyên liệu cho ngày hôm đó và chỉ ngày hôm đó thôi!!”
Và thế là Kamijou và Index bước vào một siêu thị với cái tên quá ư thẳng thắn là “Dành Cho Dân Thể Thao!!”
Nữ tu trắng được biết đến quanh khu vực với biệt danh “kẻ hủy diệt”, vì vậy các bà cô ở quầy hàng thử bắt đầu rút lui khi thấy cô bé bước vào. Tuy nhiên, Index dường như không quan tâm đến họ.
“T-Touma! Tờ rơi đó nói là có buổi trình diễn mổ cá ngừ vây xanh sắp bắt đầu!”
“Không đời nào!! Chúng ta không thể đâu!! Bất kỳ loại thức ăn nào được chuẩn bị sẵn trong siêu thị đều sẽ phá vỡ ngân sách của chúng ta. Mà cái đó thì có gì là thể thao chứ!?”
“DHA! Tối nay em muốn có DHA!!”
“Nếu đó là tất cả những gì em muốn, thì uống thực phẩm chức năng đi!! Mà thực ra, em có biết đó là gì không!?”
Index cố gắng chạy đi khắp cửa hàng, nhưng Kamijou đã tóm lấy gáy cô bé để ngăn lại. Nếu để cô gái đó đi, cậu có thể sẽ phải giải quyết bí ẩn về việc một con cá ngừ vây xanh khổng lồ đã biến mất khỏi một căn phòng hoàn toàn kín.
“Index, chúng ta ở đây để mua đồ ăn tối. Chúng ta không tìm thứ gì để ăn ngay bây giờ.”
“Em hiểu rồi! Vậy là anh bảo em đi tìm thứ gì đó còn ngon hơn cả cá ngừ vây xanh phải không!?”
Vì không biết lối suy diễn đó sẽ dẫn đến đâu, Kamijou giả vờ xoa đầu Index và khóa chặt bằng một chiếc móng sắt.
Sau đó, cậu kéo cô bé đến khu vực bán toàn bộ các mặt hàng giảm giá đặc biệt trong ngày.
“T-Touma, tại sao khu vực này lại có vẻ đầy mùi nguy hiểm vậy!?”
“Thật không may, đó là cái giá phi tiền tệ phải trả để có được một món hời. Nếu em muốn thứ gì đó được ‘đảm bảo’, em cần phải đến một cửa hàng hữu cơ!!”
“N-nhưng nhìn này: ‘Cà Rốt Không Gian! Một sự thay đổi đáng kinh ngạc trong carotene!’ Nghe có vẻ hơi đáng ngại phải không!?”
“Đúng là có vẻ hơi nguy hiểm khi chỉ gọi nó là ‘một sự thay đổi đáng kinh ngạc’. Anh thậm chí không chắc là nó có nhiều hơn, ít hơn, hay cấu trúc của chính carotene đã thay đổi nữa. Nhưng hãy nhìn cái giá tuyệt vời này đi! Chỉ có những sản phẩm kỳ lạ được tài trợ một phần bởi các quỹ nghiên cứu mới có thể rẻ như thế này!!”
“Từ ‘nghiên cứu’ làm em sợ! Và anh vừa thừa nhận nó kỳ lạ, phải không, Touma!?”
“Nếu nó trông hệt như cà rốt và vị hệt như cà rốt, thì anh nói nó phải được làm từ những thứ giống như cà rốt. Nói cách khác… vào bụng rồi thì cũng như nhau cả thôi!!”
“Đ-đợi đã, Touma! Nếu nó có vị như dưa gang thì em phải làm sao!?”
“Vậy thì em sẽ biết nó đang nói về điều gì ở đây.”
“?”
“Sự thay đổi đáng kinh ngạc của carotene.”
“Em không muốn bất ngờ!”
Nhưng Kamijou không nghĩ rằng rau củ có thể quá nguy hiểm nếu chúng chỉ đơn giản được trồng trên một trạm vũ trụ.
Kamijou liếc qua một số nguyên liệu khác trong khi mặc kệ Index đang run rẩy nhìn vào giỏ hàng.
Đây là những gì cậu tìm thấy.
“T-Touma. Anh có đọc cái này không vậy!? Nó ghi là: ‘Xà Lách Cải Tiến Gen #3. Ba trăm loại côn trùng khác nhau từ chối đến gần nó. Xin lỗi về #1 và #2!!’ Em không thể tin tưởng vào công nghệ mới này của Thành Phố Học Viện! Nếu ngay cả bọ cũng không thèm ăn thì nó có nghĩa là gì? Thật sự, nó có nghĩa là gì!? Em muốn biết chính xác điều gì đã khiến lũ bọ chạy trốn khỏi nó!! Và việc #1 và #2 đã biến mất vào bóng tối của lịch sử rõ ràng ám chỉ một kết luận nguy hiểm!!”
“…”
Dù vậy, sự hỗ trợ nghiên cứu đã làm cho giá cả khá hấp dẫn.
Bản chất của một cuộc hành trình tìm kiếm nguyên liệu bữa ăn là đi trên sợi dây căng giữa an toàn và ngân sách.
Và với suy nghĩ đó, cậu phải làm gì đây?
Phần 5
Cuối cùng, Kamijou và Index đã được giải thoát khỏi địa ngục nhỏ của siêu thị.
“Tối nay chúng ta ăn mizutaki.”
“E-em biết hết các nguyên liệu rồi, nhưng em vẫn cảm thấy sự hồi hộp của một nồi lẩu yaminabe…”
Nữ tu trắng có vẻ chán nản một cách kỳ lạ dù chủ đề là thức ăn. Đây là một tình huống cực kỳ hiếm gặp, nhưng Kamijou không đặc biệt bận tâm.
Và rồi…
“Hửm? Anh làm gì ở đây vậy?” một cô gái sơ trung hỏi.
Đó là cô gái mà Kamijou đã gặp sáng nay.
Cô mặc đồng phục của trường Sơ trung Tokiwadai danh tiếng và là một trong bảy Level 5 duy nhất của Thành Phố Học Viện. Cô là người hạng 3.
Cô là Misaka Mikoto.
“Hai người đang đi cùng nhau xách túi siêu thị…? Hai người chính xác là đang làm gì vậy!?”
“Em không nhìn ra à!?”
“Vậy ý anh là chuyện này đúng như những gì nó trông thấy!? Đó là điều anh đang nói sao!? Và sáng nay hai người cũng đi cùng nhau!!”
“Chúng tôi đang thảo luận xem cà rốt trồng trong không gian và xà lách không có côn trùng nào dám bén mảng đến có thực sự an toàn để ăn không! Để chúng tôi yên đi, cô bé!!”
“Hả? …Cái gì? Vậy đây giống như một dự án nghiên cứu à???” Mikoto khá bối rối, nên cô chỉ đơn giản đưa ra ý kiến của mình về vấn đề này. “Khi họ nói côn trùng sẽ không đến gần nó, đó không phải là vì nó phát ra thuốc trừ sâu từ lá. Nó chỉ đánh lừa côn trùng bằng cách phát ra một chất liệu tương tự như pheromone làm tăng giảm cơn đói của côn trùng. Các nhà nghiên cứu chỉ củng cố cơ chế phòng thủ mà cây xà lách đã có sẵn.”
“Ô-ồ…” Index rên rỉ với vẻ mặt phiền muộn.
Mikoto tiếp tục, “Và ngay cả thực phẩm không được tạo ra trong ống nghiệm cũng bị thay đổi gen dưới hình thức chọn lọc giống. Hãy nghĩ đến thịt bò và gạo thương hiệu. Thực tế, sẽ rất khó để tìm thấy thực phẩm chưa từng trải qua quá trình lai tạo vào một thời điểm nào đó. Nếu em bỏ qua tất cả những điều đó và chỉ đơn giản nghĩ rằng mọi thay đổi di truyền đều là xấu, em đã rời khỏi phạm vi của khoa học rồi. Đó sẽ là vấn đề của triết học hoặc tôn giáo hơn.”
“T-tóc ngắn, em có cảm giác chị đã hoàn toàn rơi vào hệ tư tưởng và giáo điều của khoa học rồi.”
Nhưng rồi điện thoại của Mikoto reo lên.
“Hả? Kuroko? …Cái gì? Khoan đã, chuyện đó thật sự tệ lắm đấy!”
Cô nhanh chóng cúp máy và nhìn sang Kamijou.
“Giờ giới nghiêm sắp đến rồi, nên anh cần phải về ký túc xá của mình ngay lập tức!!”
“Cái gì?”
“Nghe này, về ngay bây giờ và đừng rời khỏi phòng! Hiểu chưa!?”
Nói xong, Mikoto chạy đi đâu đó.
(Chuyện đó là sao vậy?)
Kamijou nghiêng đầu bối rối.
“Chà, cô ấy hành động kỳ quặc cũng không phải là chuyện mới. Này, Index. Chúng ta về nhà thôi.”
“Hửm…?”
Index nhìn về một hướng khác như thể cô bé vừa nhận ra điều gì đó.
Kamijou cũng nhìn theo hướng đó, nhưng cậu không thấy có gì đáng quan tâm. Cậu chỉ thấy khung cảnh thường ngày của Thành Phố Học Viện.
“Có chuyện gì vậy, Index?”
“Hả? Hình như em đã thấy thứ đó lúc nãy.”
“Ờ, phải. Mấy cái tua-bin gió đó được đặt khắp thành phố mà.”
“Không, không phải cái đó. Hừm… Hả? Lạ thật. Đúng là nó là một trong những cái ‘tua-bin’ đó, nhưng… hửm? Lẽ ra nó phải nằm ngoài lĩnh vực chuyên môn của em, nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy nó có liên quan đến kiến thức của mình…”
“Kiến thức của em?”
Điều đó có nghĩa là nó sẽ liên quan đến ma thuật chứ không phải khoa học, nhưng Kamijou không nghĩ rằng những chiếc tua-bin cung cấp năng lượng cho Thành Phố Học Viện lại sử dụng bất kỳ kiến thức hay kỹ thuật nào liên quan đến thứ đó.
“Có lẽ em sẽ tìm ra điều gì đó nếu em kiểm tra lại cái ‘tua-bin’ em đã thấy lúc trước. T-Touma, anh về nhà trước đi!”
“Hả? Khoan đã, Index!”
“Và em sẽ không giận nếu anh tự mình ăn hết bữa tối đáng ngờ đó đâu!!”
“À, đợi đã! Đừng nói là em định đi mua burger trên đường đấy nhé! Em không có tiền đâu!!”
Kamijou không nghĩ mình có thể đuổi theo cô bé với những chiếc túi mua sắm nặng vài kg trong cả hai tay. Cậu nhìn quanh và phát hiện ra một tủ khóa xu có chức năng giữ lạnh để cậu có thể để chúng vào. Để tránh mọi chi phí không cần thiết hoặc gây rắc rối cho xã hội, cậu chuẩn bị đuổi theo Index. Nhưng rồi…
“?”
Cậu thấy có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nó ở dưới chân cột của tua-bin gió.
“Đây là…?”
Chỉ khi đến gần cậu mới nhận ra đó là gì. Một loại màng mỏng, trong suốt nào đó đã được dán lên bề mặt của chiếc cột tròn. Đó là một bộ lọc quang học hình chữ nhật có kích thước bằng một cuốn tạp chí. Khi nhìn kỹ, cậu có thể thấy một hoa văn kỳ lạ được vẽ trên đó với sự khác biệt nhỏ về màu sắc.
Không rõ nó có ý nghĩa gì, nhưng nó không giống với các loại sơ đồ và kế hoạch mà Kamijou quen thuộc.
Thế nhưng hoa văn đó khiến cậu nghi ngờ rằng nó có một ý nghĩa nào đó ngay cả khi cậu không thể xác định được chi tiết cụ thể.
Hệ tư tưởng, tôn giáo, giáo điều.
Nó làm cậu nhớ đến những thuật ngữ đó mà cậu đã nghe gần đây.
(Nhưng…)
Kamijou nhìn nghi ngờ vào tua-bin gió và kiểm tra tấm màng trong suốt được dán trên đó.
(Mình có cảm giác bộ lọc này không phải là tất cả. Mình cảm thấy có thứ gì khác ở đây.)
Có phải bộ lọc đã kích thích kiến thức của Index không? Hay đó là "thứ khác" mà Kamijou đang cảm nhận một cách mơ hồ?
(Dù thế nào đi nữa, bộ lọc này chắc chắn là thứ gì đó ma thuật!)
Kamijou tập trung suy nghĩ vào mục tiêu nhỏ bé trước mắt.
Cậu duỗi tay phải ra.
Cậu duỗi Imagine Breaker ra.
Nó chỉ giới hạn ở cổ tay phải trở đi, nhưng cậu sở hữu sức mạnh có thể phá hủy bất kỳ sức mạnh siêu nhiên nào dù là ma thuật hay siêu năng lực.
Ngón trỏ của cậu chạm vào tấm màng trong suốt.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bộ lọc trông như nhựa đã vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ với một tiếng nổ khô khốc.
Có thứ gì đó đã bị phá hủy.
Điều đó có nghĩa là tấm màng trong suốt đó thực sự đã sử dụng một loại ma thuật nào đó.
Và ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Kamijou…
Nhiều cột lửa đột nhiên bùng lên dữ dội xung quanh Kamijou.
“…Hả?”
Kamijou thốt ra giọng nói bối rối đó, nhưng tình hình sẽ không chờ đợi sự hiểu biết của cậu bắt kịp. Những ngọn lửa đã phụt lên bắt đầu đổ xuống như mưa từ trên cao.
(Chết tiệt… Tấm lọc đó là một công tắc!?)
Nếu nhìn từ bên cạnh, nó có thể trông giống như một cái miệng khổng lồ.
Và thân thể cậu bé biến mất vào trong ngọn lửa, chẳng khác nào bị chiếc hàm đó nuốt chửng.
Phần 6
Một chiếc trực thăng đột ngột hạ cánh xuống đường, phớt lờ mọi quy định về bãi đáp. Nó và người phi công là toàn bộ sự “hợp tác có giới hạn” từ Thành Phố Học Viện. Vị linh mục tóc đỏ bước ra, thở dài khi nắm bắt được tình hình.
Tên ông ta là Stiyl Magnus.
Ông ta là một pháp sư được phái đến bởi Necessarius, Giáo Xứ số 0 của Giáo Hội Anh Quốc.
“…Vậy là thất bại rồi,” ông ta lẩm bẩm.
Biển lửa sau đó lập tức bị thổi bay với một tiếng nổ lớn. Khi Kamijou Touma xuất hiện từ bên trong, cậu hoàn toàn không hề hấn gì.
“Ông đang làm cái quái gì vậy!? Những ngọn lửa đó là do ông làm ra à!?”
“Ta không phủ nhận điều đó, nhưng ngươi không phải là mục tiêu dự định. Và bây giờ ta phải hỏi ngươi câu tương tự: ngươi đang làm gì vậy?” Stiyl dùng điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay phải chỉ vào chiếc tua-bin gió mà Kamijou vừa chạm vào. “Ngươi biết bao nhiêu về những gì đã được thiết lập ở đó?”
“Ý ông là tấm lọc trong suốt ông đã đặt? Nhưng quan trọng hơn-…!!”
“Đó không phải là tất cả,” Stiyl nói, cắt ngang Kamijou. “Ta đã sử dụng bộ lọc đó như một pháp trận mới chồng lên pháp trận đã có sẵn ở đó.”
“…Đã có sẵn ở đó?”
“Ngươi không thấy sao?” Stiyl tiếp tục trong khi Kamijou cau mày bối rối. “Chà, nó không được vẽ bằng mực. Kẻ thù có lẽ đã sử dụng một loại ánh sáng cực tím mạnh. Tương tự như cách ánh sáng mặt trời làm phai màu một tấm áp phích. Chúng đã vẽ pháp trận bằng cách làm phai màu sơn trên cột đi một chút. Đương nhiên, phương pháp này vi phạm hiệp ước giữa ma thuật và khoa học.”
Kamijou nhìn kỹ hơn vào tua-bin gió, nhưng cậu vẫn không thể thấy bất cứ thứ gì như thế. Hẳn là có thể tạo ra một pháp trận với những thay đổi nhỏ đến mức một kẻ nghiệp dư không thể nhìn thấy.
“Và ngươi nghĩ tại sao ta lại dán pháp trận được làm từ mực đặc biệt trên một vật liệu trong suốt? Đó là để can thiệp… hay đúng hơn là ghi đè lên pháp trận của chúng. Bằng cách thêm pháp trận của ta lên trên, ta có thể phá hủy hoa văn của chúng. Và khi hoa văn thay đổi, hiệu ứng của pháp trận cũng thay đổi. Nếu ta thay đổi hiệu ứng mà kẻ tạo ra pháp trận mong muốn, chúng sẽ cố gắng tháo bộ lọc mà ta đã gắn. Sau đó khi cái bẫy kích hoạt, ta có thể bắt được kẻ giấu mặt này… hoặc lẽ ra phải như vậy.”
“Khoan đã. Ý ông là có kẻ nào đó khác ngoài ông đã làm gì đó với cái tua-bin gió này?”
“Phải. Thì sao?”
“Và cái bẫy ông đặt để bắt chúng đã kích hoạt một cách vô ích…”
“Đó là nhờ ơn ngươi đấy.”
“Không phải điều đó có nghĩa là tên pháp sư này giờ đã biết về cái bẫy sao?”
“Mãi đến giờ ngươi mới nhận ra điều đó à?” Stiyl lẩm bẩm khi ném điếu thuốc đi.
Một thanh hỏa kiếm phụt ra mạnh mẽ theo đường đi của điếu thuốc.
“Nhưng đó là lỗi của chính ta vì đã không loại bỏ một mối lo ngại đã biết. Ta biết có nguy cơ một kẻ nghiệp dư thiếu hiểu biết sẽ làm hỏng mọi thứ.”
“Stiyl…!?”
“Tình hình rất khẩn cấp. Và hành động của ngươi ở đây đã nâng cấp độ khẩn cấp lên,” vị linh mục tóc đỏ nói với giọng nhẹ tênh dù đang cầm một vũ khí có thể dễ dàng giết người. “Ta không có thời gian hay mong muốn đối phó với những yếu tố không chắc chắn. Thật ra, có lẽ ta nên giết ngươi luôn, nhưng ta sẽ dừng lại ở việc dạy cho ngươi một bài học.”
Phần 7
Imagine Breaker của Kamijou Touma chỉ giới hạn ở bàn tay phải của cậu, nhưng nó có thể vô hiệu hóa bất kỳ ma thuật hay siêu năng lực nào. Điều này tất nhiên có nghĩa là nó hoạt động như kẻ thù tự nhiên của những người sử dụng sức mạnh siêu nhiên như vậy, nhưng mức độ nguy hiểm của cậu thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào việc đó là lần đầu tiên cậu chiến đấu với ai đó hay là lần tiếp theo.
Nói một cách đơn giản, một khi kẻ thù biết về khả năng của cậu, họ có thể xây dựng một chiến lược xung quanh nó.
“Đầu tiên, ta sẽ không đi vào tầm tấn công của nắm đấm ngươi.” Stiyl lùi lại một bước. “Và ta sẽ lặp lại các đòn tấn công gây sát thương nhất định để bào mòn ngươi từng chút một.”
Ông ta vung thanh hỏa kiếm của mình và khiến nó phát nổ để tạo ra các sóng xung kích lan tỏa.
Đương nhiên, sát thương gây ra càng lớn khi ở càng gần tâm vụ nổ. Sử dụng đòn tấn công ở khoảng cách xa như vậy sẽ làm giảm sức công phá của nó và gây khó khăn trong việc sử dụng hiệu quả.
Nhưng ông ta không quan tâm.
Ông ta sẽ bào mòn Kamijou từng chút một cho đến khi cậu không thể chiến đấu được nữa.
“Tsk. Vậy là ông đã giấu các thẻ bài rune xung quanh tua-bin ngay từ đầu!?”
“Nếu không, đây đã không phải là một cái bẫy hiệu quả. Đợt tấn công đầu tiên giữ chân mục tiêu trong khi ta nhanh chóng di chuyển đến hiện trường. Sau đó, ta sẽ kết liễu mục tiêu trong khi chuyển động của chúng bị làm chậm.”
Kamijou đoán rằng Stiyl hẳn đã suy nghĩ rất nhiều về việc bố trí các rune. Vị trí Stiyl đang đứng và các tuyến đường ông ta sẽ di chuyển dọc theo hẳn phải có ý nghĩa.
Nếu Kamijou cố gắng lao thẳng về phía ông ta, một thứ gì đó như hàng rào chắn có thể sẽ xuất hiện để cản đường cậu.
“Chiến đấu trên một sân khấu do ông chuẩn bị trước chỉ khiến tôi gặp bất lợi thôi.”
“Vậy ngươi sẽ làm gì?”
“Bỏ chạy,” cậu trả lời ngay lập tức.
Kamijou Touma sau đó quay đầu và chạy nhanh hết mức có thể.
Thoạt nhìn có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là một lựa chọn hợp lý cho một trận chiến chống lại Stiyl. Ma thuật của pháp sư này hiệu quả nhất trên một chiến trường đã được bố trí một số lượng lớn các thẻ bài rune, vì vậy nếu cậu rời khỏi chiến trường đã được chuẩn bị đó, Stiyl sẽ không còn có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình nữa. Chỉ riêng điều đó không đủ để đánh bại Stiyl, nhưng nó sẽ cho cậu cơ hội cần thiết để tấn công.
Tuy nhiên…
“Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ không nghĩ đến điều đó khi đặt cái bẫy này sao?”
Kamijou nghe thấy tiếng gầm của ngọn lửa thiêu đốt oxy khi một cột lửa vụt lên cản đường cậu. Cậu vội vàng dừng lại khi cột lửa đó mang hình dạng của một người khổng lồ.
Đây là Innocentius.
Phép thuật này có sức công phá lớn nhất trong số tất cả các phép thuật của Stiyl Magnus. Trên một chiến trường được cung cấp các thẻ bài rune, khối lửa 3000 độ đó có thể tái tạo và tấn công ngay lập tức bất kể nó bị phá hủy bao nhiêu lần.
Tay phải của Kamijou Touma có thể phá hủy nó, nhưng nó sẽ tái tạo ngay khi cậu làm vậy. Nếu Innocentius chặn cậu ở đây, Stiyl có thể tự do di chuyển để tấn công.
Nhưng…
“Có hơi sớm để sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của ông không?”
“?”
“Rốt cuộc thì.” Kamijou Touma nhếch mép cười. “Nếu ông không đặt nó giữa chúng ta, tôi có thể vô hiệu hóa tất cả các ma thuật khác mà ông sử dụng khi tôi chạy thẳng đến chỗ ông.”
Điều Kamijou lo sợ là Stiyl có thể sử dụng “tuyệt kỹ mạnh nhất” đó bất cứ lúc nào.
Nhưng giờ nó đã được sử dụng, cậu có thể tìm cách vượt qua nó.
Rốt cuộc…
“Tôi chưa bao giờ nghe nói ông có thể sử dụng nhiều hơn một Innocentius cùng một lúc. …Ông chẳng có tiến bộ nào kể từ lần cuối tôi gặp ông nhỉ?”
“!?”
Stiyl điên cuồng cố gắng ra thêm chỉ thị, nhưng đã quá muộn.
Kamijou quay người 180 độ và ngay lập tức chạy thẳng về phía Stiyl. Innocentius đuổi theo Kamijou từ phía sau, nhưng nó không đủ nhanh để di chuyển vào giữa cậu và Stiyl. Bất kể có bao nhiêu cái bẫy nằm giữa họ, Kamijou đều có thể vô hiệu hóa tất cả chúng bằng tay phải của mình miễn là chúng không thuộc cấp Innocentius. Vị linh mục tóc đỏ cho nổ thanh hỏa kiếm của mình liên tục để kìm hãm cậu trai, nhưng những sóng xung kích ở xa không đủ để hoàn toàn ngăn chặn Kamijou.
Và…
Khi Kamijou lọt vào tầm ảnh hưởng toàn diện của sóng xung kích từ thanh hỏa kiếm, tay phải của cậu có thể chạm tới vị linh mục. Cậu tung nắm đấm về phía thanh hỏa kiếm đang vung về phía mình và vô hiệu hóa ma thuật.
Và điều đó có nghĩa là…
Chân của Kamijou đạp mạnh xuống đất ngay trước mặt Stiyl.
Cậu dồn toàn bộ trọng lượng vào nắm đấm phải siết chặt. Theo đà của cú đánh vào thanh hỏa kiếm, nắm đấm của cậu bay thẳng về phía cằm của vị linh mục cao lớn.
Nhưng rồi…
Tiếng nổ lớn và tác động mà Stiyl đang chờ đợi đã không đến.
“…Tại sao cậu lại dừng lại?”
“Có thật sự cần chúng ta phải đánh nhau không?” Kamijou đáp lại ngay lập tức.
Nắm đấm đã dừng lại ngay trước mặt Stiyl di chuyển một lần nữa và gõ nhẹ vào cằm ông ta.
Phần 8
Có lẽ Index mất một lúc mới nhận ra sự xáo trộn hoặc đã bị một loại bẫy nào đó cản trở, vì cô bé chỉ đến sau khi mọi chuyện đã kết thúc.
“Touma! Tại sao anh lại đánh nhau với một pháp sư nữa trong khi em đi điều tra pháp trận ở chân mấy cái ‘tua-bin’ này!?”
“Đúng vậy. Nhờ ơn cậu nhóc này lại một lần nữa xen vào, chúng tôi ở Necessarius còn bận rộn hơn trước.”
“Em cũng đang giận cả ông nữa đấy! Ông là một pháp sư chuyên nghiệp, sao ông có thể dùng hết sức với một người nghiệp dư như Touma!?”
Khi Index quát ông ta, Stiyl nhanh chóng quay lưng lại và nhún vai.
Vì ông ta đã quay lưng, Kamijou không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt ông ta.
Kamijou không chắc mình có muốn biết không.
Và vì vậy cậu cố tình chuyển chủ đề.
“Stiyl, pháp sư mà ông đang truy đuổi là ai? Họ đang cố làm gì trong thành phố này?”
“Cậu cảm thấy có trách nhiệm vì đã phá hỏng cái bẫy của tôi à?”
“Không, đồ ngốc. Đây là thành phố của chúng tôi.”
Stiyl tặc lưỡi.
Stiyl hẳn đã lấy lại được bình tĩnh vì ông ta đã quay lại trước khi nói.
“Kẻ thù lần này là một hội kín ma thuật sử dụng thần thoại Hindu. Nó được biết đến với cái tên Cánh Cổng Thần Linh Giáng Trần. Đó là một tổ chức nhỏ chỉ có khoảng 50 người, nhưng điều đó có nghĩa là hệ tư tưởng thuần túy của các thành viên cá nhân sẽ không làm cả nhóm trở nên hỗn loạn. Nói cách khác, sẽ rất khó để mời bất kỳ ai trong số họ thỏa hiệp, điều này khiến họ khá nguy hiểm. …Đặc điểm của chúng là phương pháp rèn luyện thể chất đến giới hạn bằng các bài tập khắc nghiệt, nhịn ăn và những thứ tương tự. Và đó cũng là một trong những lý do đằng sau xung đột của chúng với Thành Phố Học Viện.”
“?”
“Các phương pháp huấn luyện khoa học mà Thành Phố Học Viện đã phát triển tính toán ra các giá trị tối ưu cho việc ăn uống, tập thể dục và nghỉ ngơi. Đối với một hội kín ma thuật coi nỗi đau vượt qua giới hạn của một người là con đường dẫn đến một cơ thể vượt qua giới hạn của nó, Thành Phố Học Viện có thể trông giống như một nhóm hèn nhát đi đường tắt để có được sức mạnh.”
“Vậy là những kẻ có vấn đề với Thành Phố Học Viện này đã lẻn vào thành phố và vẽ các pháp trận lên các tua-bin gió ở khắp nơi? …Điều đó chỉ có thể là tồi tệ thôi.”
“Không rõ chúng đã tiến triển đến đâu, nhưng rất có thể chúng đang sử dụng Lễ Hội Hỏa Thần của Agni. Đó là phương pháp tương tự đã được sử dụng để tấn công một phòng tập thể dục lớn ở New Delhi hai năm trước.” Mặc dù giọng điệu thờ ơ, Stiyl đã thông báo cho họ một điều rất, rất tồi tệ. “Agni gắn liền với lửa và sét và chúng đang sử dụng ông ta làm biểu tượng của mình. Nói một cách đơn giản, phép thuật cho phép chúng thay đổi đầu ra của các sóng điện từ thường bay khắp nơi. Chúng có thể sử dụng điều đó để gây ra một thảm họa quy mô lớn. …Nếu chúng kích hoạt Lễ Hội Hỏa Thần của Agni ở quy mô này, Thành Phố Học Viện sẽ biến thành một cái lò vi sóng khổng lồ.”


0 Bình luận