GT Volume 3
Mở đầu: Nhìn xem tôi tìm thấy gì dưới tảng đá này – CHIẾN_DỊCH_“Còng_Tay”
0 Bình luận - Độ dài: 8,471 từ - Cập nhật:
Mở đầu: Nhìn xem tôi tìm thấy gì dưới tảng đá này – CHIẾN_DỊCH_“Còng_Tay”
Cô đã chết. 3 giờ chiều ngày 25 tháng 12, Shirai Kuroko, một nữ sinh sơ trung năm nhất với mái tóc hạt dẻ buộc hai bím, trong bộ đồ ngủ ren màu tím, đổ gục bất động trên chiếc giường trong ký túc xá nữ sinh trường Tokiwadai. Cô đã hoàn toàn chết lịm.
Chết cứng như một con sứa thối rữa trên bãi biển.
“Onwee-shama…vẫn chưa về nhà…”
Phải.
Bạn cùng phòng của cô, Misaka Mikoto, vẫn chưa trở về sau khi biến mất vào đêm 24. Cô gái ấy đã trốn tránh trách nhiệm của mình. Vị Onee-sama quyến rũ đó đang vui vẻ ở một nơi nào đó khác trong lễ Giáng Sinh, còn cô hậu bối đáng yêu này đã không kịp lên con tàu Nô-ê. Có lẽ cô đã bị bỏ lại một mình trên hoang đảo. Shirai Kuroko đã bị từ chối một cách bi thảm. Và nỗi đau càng thêm nhức nhối khi cô biết rằng chẳng có ác ý nào đằng sau chuyện đó cả.
(T-tại sao lại thế này? Mình đã chuẩn bị biết bao nhiêu thứ cho hôm nay: đồ ăn vặt, quà, nến thơm, nước tăng lực, bộ jumpsuit và găng tay cao su cách điện, một loại gel trong suốt chiết xuất từ rong biển, tinh thể silicon, mấy món *****, và cả ****** nữa chứ. He he he he he. Mà giờ tất cả chúng chất đống trong góc phòng như mấy cái bánh Giáng Sinh ế chỏng chơ đến ngày 26!!)
Nếu Thượng Đế nghe được những suy nghĩ ngày càng đê tiện của cô, có lẽ ngài đã giáng một tia sét thật xuống đầu cô rồi, nhưng sự thật vẫn là cái cây ăn thịt khổng lồ đã không thể tóm được con mồi của mình.
Cô thậm chí còn chẳng có sức để mà vùng vẫy trong thất vọng. Một hồi chuông đơn điệu vang lên từ chiếc điện thoại cô để cạnh gối, thế là cô vươn tay ra, mặt vẫn úp xuống gối, cất lên một giọng nói trầm đặc như thây ma.
“Ư…uể oải? Một cuộc truy lùng chung với Anti-Skill sao???”
“Họ dường như đang lên kế hoạch cho một vụ bắt giữ lớn. Mà mấy vụ bạo lực kiểu này chẳng phải là sở thích của cậu sao, Shirai-san? Lần này người lớn còn chủ động cho cậu thỏa sức tung hoành đấy, nên có lẽ cậu nên nhận lời đi.”
Judgment dường như có rất nhiều việc phải làm ngay cả trong ngày Giáng Sinh.
Cô thoáng nghĩ đến việc viện cớ đang đau đớn không thể rời khỏi giường do đang trong kỳ đèn tím mà nếu ai chưa đến 20 tuổi mà biết đến sự tồn tại của nó thì sẽ bị nguyền rủa… nhưng rồi cô lại nảy ra một ý tưởng khác.
Phải rồi.
(Chẳng phải Onee-sama rất có khả năng sẽ xuất hiện tại hiện trường của một vụ việc lớn sao?)
Cô bật dậy khỏi giường, sửa lại mái tóc bù xù và vội vàng đáp lại.
“Hiểu rồi, Uiharu!! Tôi sẽ đến đó ngay lập tức! Mà ‘đó’ là ở đâu vậy!?”
Trường Tokiwadai bắt buộc học sinh phải cư xử mẫu mực, nên ký túc xá bị đóng cửa nghiêm ngặt trong dịp Giáng Sinh, nhưng công việc của Judgment là một ngoại lệ. Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên của Shirai Kuroko ở Tokiwadai, nhưng cô đã đường hoàng đi qua mặt quản lý ký túc xá và ra khỏi cổng trước vốn được cho là bất khả xâm phạm trong bộ đồng phục mùa đông và một chiếc khăn choàng rất dài.
“Nào, bắt đầu thôi.”
Cô thở ra một hơi rồi tan biến vào không khí.
Cô là một Dịch chuyển gia Cấp 4.
Cô chỉ có thể dịch chuyển các vật thể trong khoảng cách 81,5 mét cùng một lúc và chỉ có thể dịch chuyển một trọng lượng 130,74 kg mỗi lần, nhưng bằng cách liên tục dịch chuyển bản thân, cô có thể di chuyển với tốc độ vượt cả xe đua. Tất cả đều diễn ra trong khi né tránh được những hạn chế của những con đường nhựa.
An ninh của Quận 7 có thể thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào khu vực, nhưng cô đã tìm đường đến một trong những khu vực kém an toàn hơn. Có những hình graffiti quyết đoán là phi nghệ thuật được phun lên tường và những chiếc xe đạp có lẽ là đồ ăn cắp bị vứt bỏ nằm la liệt khắp nơi. Chẳng có dấu hiệu trang trí Giáng Sinh nào cả.
Một thói quen do công việc(?) ăn sâu vào máu đã trỗi dậy và cô chụp ảnh lại tem đăng ký ở mặt dưới của yên xe đạp.
“Đây có phải là nơi đó không?” cô hỏi qua điện thoại.
“Gần đây hẳn phải có một chiếc xe tải của Anti-Skill đang đậu, cậu đi tìm họ đi. Tớ đang bận việc của mình nên rất tiếc là không tham gia cùng cậu được. …Ủa? Ồ, có chuyện gì vậy ạ? Hảảả!? Chị muốn em biến tất cả cái này thành một quy trình xử lý tự động ngay trong hôm nay sao!?”
Sau một vài âm thanh vật lộn, cuộc gọi kết thúc.
(Chắc mình phải làm thôi.)
Ra ngoài và di chuyển sẽ cho cô nhiều cơ hội gặp được Onee-sama yêu dấu của mình, Misaka Mikoto, hơn là nằm chết dí trên giường trong ký túc xá. Đặc biệt là khi có rắc rối đang xảy ra. Động cơ của cô có thể nói là không trong sạch chút nào, nhưng cô hy vọng họ sẽ tha thứ cho mình nếu cô có thể tiện tay lập lại trật tự cho thành phố.
Cô gõ cửa một chiếc xe tải thép lớn trông như một chiếc xe buýt không cửa sổ và cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Nó lớn hơn một chiếc xe van, nhưng bên trong lại cho cảm giác khá chật chội. Cả hai bức tường đều đầy ắp những máy tính công nghiệp và không gian thừa thãi thì chất đầy những thùng vũ khí và đạn dược. Không có đèn thông thường, chỉ có ánh sáng từ màn hình và hơi nóng từ máy móc lấp đầy không gian hạn chế. Đây rõ ràng là một chiếc xe hậu cần chuyên xử lý việc kiểm soát dữ liệu và cung ứng vật tư hơn là vận chuyển người.
(Và đây chỉ là xe dự phòng thôi sao. Điều đó có nghĩa là lực lượng được triển khai còn đông hơn số người có thể nhét vừa trong một chiếc xe buýt?)
Cô tỏ vẻ nghi ngờ. Anti-Skill là tổ chức của người lớn nhằm duy trì trật tự trong Thành phố Học viện. Nếu so với thế giới bên ngoài, họ tương tự như cảnh sát. Cô biết họ là một nhóm giáo viên tình nguyện có tổ chức cao, nhưng đây dường như là một công việc quy mô lớn ngay cả đối với họ. Cứ nghĩ mà xem. Cần bao nhiêu cảnh sát để truy đuổi một tên cướp đang chạy trốn trên đường phố? Sẽ là bất thường nếu thấy rằng ngay cả 30 người cũng không đủ.
“Xin lỗi, nhưng các vị đã yêu cầu sự có mặt của tôi ở đây. Tôi là Shirai Kuroko của Judgment. Nếu vụ bắt giữ lớn này cần đến tôi, liệu nó có liên quan đến một siêu năng lực gia không?”
Họ không lịch sự như nhân viên lễ tân của một cửa hàng điện thoại. Đầu tiên, giọng nói của cô bị sự im lặng nuốt chửng và sau một lát, vài ánh mắt sắc lẻm quay về phía cô. Câu “khách hàng là thượng đế” không áp dụng với công chức. Thêm nữa, Shirai thực ra cũng không phải là khách hàng. Cuối cùng, một người phụ nữ gần đó, có vẻ là một nhân viên điều hành, lên tiếng.
Cô ta hất cằm một cách cụt lủn về phía sau xe tải.
“Cô làm việc với ông ta.”
Thái độ đó có vẻ khá lạnh lùng sau khi Shirai đã mất công tự giới thiệu và bày tỏ sự nhiệt tình của mình với công việc, nhưng cô chấp nhận nó vì đã từng thấy một số cô gái trong lớp cố gắng đóng vai tsundere nhưng thất bại thảm hại như thế. Rồi cô nhìn về hướng được chỉ định.
Cô không nói nên lời. Cô cảm thấy mình sắp ngã ngửa ra sau.
Hãy làm rõ một điều ở đây.
Đôi khi có thể khó nhận ra(?), nhưng Shirai Kuroko là một tiểu thư được sinh ra và lớn lên trong gia đình danh giá, theo học trường sơ trung Tokiwadai danh tiếng. Cô sống trong ký túc xá nữ, nơi cô thậm chí sẽ không bao giờ ngửi thấy hơi một người đàn ông nào trong cuộc sống hàng ngày của mình. Cô không mắc chứng sợ đàn ông, nhưng nếu được hỏi cô có thể thư giãn hơn trong một nhóm con trai hay một nhóm con gái, cô đương nhiên sẽ chọn vế sau.
Vì vậy, đối với cô, người bạn đồng hành được chỉ định này là một cú sốc.
Người đàn ông trung niên trông như que diêm.
Ông ta có một đường chân tóc đang dần lùi về phía sau.
Có lẽ ông ta là một người ủng hộ nhiệt thành hệ thống mã số định danh quốc gia vì ông ta có một quả đầu hói chải ngược trông chẳng khác nào mã vạch.
Ông ta gầy gò nhưng lại bóng nhẫy.
Ông ta bốc mùi như bên trong một chiếc taxi mà bạn chẳng bao giờ muốn bước vào.
Ông ta có sự kết hợp kinh điển của cặp kính và quả đầu chải ngược.
Nhưng thực sự, tất cả đều quy về một từ: ông ta.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!???”
“Ồ, xin chào. Cô là Shirai Kuroko, tôi nói có đúng không? Rất vui được gặp cô – khoan, chuyện gì đang xảy ra vậy!? C-cô đang thức tỉnh thành Cấp 5 à!?”
Người đàn ông trung niên mặc đồ chống đạn tiến lại gần cô rồi giật mình kinh ngạc.
Nhưng cô quá đau khổ để nhận ra điều đó.
“Tại sao? Sai lầm khủng khiếp nào đã dẫn đến thảm họa này!? Đáng lẽ giờ này tôi phải ở một mình với Onee-sama yêu dấu của mình, vậy tại sao tôi lại ở đây với một lão già nhăn nheo trông như món quà Giáng Sinh bị bỏ xó suốt 20 năm!!!???”
“T-Tôi không rõ cô đang nói gì, nhưng cô có biết một lão già như tôi cũng là con người và có quyền của mình không?”
Lời đề nghị lịch sự của ông ta đã bị bỏ ngoài tai.
Hay đúng hơn, ông ta đã thốt ra cụm từ cấm kị đó: lão già. Thông thường, nghe thấy hai từ địa ngục đó sẽ khiến cô chuẩn bị sẵn một bình xịt khử trùng chứa đầy ion bạc. Sự ngạc nhiên đã đủ để khiến ông ta đổ mồ hôi và mồ hôi của ông ta tỏa ra một mùi hôi khó tả về phía cô. Mặt cô tái đi.
“C-chúng ta có thể tiếp tục chuyện này ở bên ngoài!!”
“Ồ, sẵn sàng làm việc rồi sao? Mấy học sinh ưu tú các cô thật có trách nhiệm.”
Không phải vì chuyện đó. Cô chỉ không muốn hít thở cái mùi hôi hám gợi nhớ đến những chiếc ghế da giả rẻ tiền trong taxi. Nhưng tranh cãi ở đây cũng chẳng giúp ích được gì cho cô. Lão già đeo kính chải ngược còn sống sờ sờ gãi cái đầu không được bảo vệ của mình một cách bối rối, nhưng rồi thở hổn hển và sửa lại quả đầu.
“T-tôi là Rakuoka Houfu.”
“Shirai Kuroko,” cô gái buộc tóc hai bím trả lời nhanh gọn.
Cô giữ một khoảng cách xa hơn cần thiết và thở dài khi bắt đầu vào việc.
“Vậy, Rakuoka-sensei. Chúng ta sẽ bắt giữ ai?”
“Nói cho rõ, cô không thể để ai biết về chuyện này. Vì chúng ta đang sống trong một thời đại mà người ta sẽ làm bất cứ điều gì để có tài liệu cho một video trực tuyến hoặc một bài đăng trên mạng xã hội.”
“Cứ nói cho tôi biết đi.”
“Được rồi.” Rakuoka Houfu nhìn ngang liếc dọc như một con vật nhút nhát và bước lại gần để thì thầm vào tai cô. “Nó được gọi là Chiến dịch Còng Tay. Chúng ta đang thực hiện một cuộc càn quét phe bóng tối.”
Phe bóng tối.
Tại Judgment, Shirai Kuroko sẽ xử lý những rắc rối ở Thành phố Học viện và cô thỉnh thoảng sẽ trực tiếp chiến đấu với tội phạm, nhưng cô có số bằng chứng vững chắc về sự tồn tại của phe bóng tối cũng tương đương như với những truyền thuyết đô thị như Hikiko-san hay Kunekune.
Cô đã nghe thấy những điều và nhìn thấy những thứ ám chỉ sự tồn tại có thể có của nó.
Nhưng cô vẫn chưa trải qua bất cứ điều gì khiến cô nghĩ rằng mình đã thực sự tiếp xúc với nó.
(Thế giới bóng tối tồn tại ở một nơi còn sâu hơn cả chúng ta.)
Nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ định nghĩa rõ ràng nào về việc phe bóng tối thực sự được cho là gì. Nó giống như một thứ hư cấu chỉ được nói đến trong những lời đồn đại. Giống như một vài sự cố riêng lẻ đã xuất hiện có liên quan một cách trùng hợp, tạo ra ảo ảnh về một thứ gì đó lớn hơn ở đó. Tuy nhiên, tất cả đều quá đáng ngại để có thể chỉ cười nhạt bỏ qua như vậy.
(Đây chính xác là địa phận mà Onee-sama sẽ dấn thân vào. Phải rồi!! Điều đó có nghĩa là mình đã lựa chọn đúng!! Chắc chắn mình sẽ tìm thấy chị ấy nếu mình lao thẳng về phía mối đe dọa lớn nhất!!)
“Nó thực sự tồn tại,” Rakuoka Houfu nói một cách thẳng thừng. Hẳn ông ta muốn giữ bí mật chuyện này nên đã phớt lờ khoảng cách cô tạo ra giữa họ và xâm phạm không gian cá nhân của cô, nhưng lời nói của ông ta mang một sức mạnh ma thuật khiến cô không còn quá bận tâm. “Cô biết chúng ta mới có một Tân Chủ tịch Hội đồng Quản trị cách đây không lâu đúng không? Sự biến động đó đã khuấy động mọi thứ. Giống như tất cả những thứ cặn bã tích tụ dưới đáy hồ nổi lên trên bề mặt.”
“…”
“Tấm màn bí mật của chúng đã bị vén lên. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Chúng ta đang hành động ở tất cả 23 quận cùng một lúc và chúng ta thậm chí còn tạo ra một cơ sở dữ liệu về các mục tiêu có tên là Outrank!”
Tất cả dữ liệu rời rạc mà Anti-Skill và Judgment đã thu thập dường như đã được kết hợp với tất cả dữ liệu được che giấu mà người đứng đầu vừa công bố. Ý tưởng là sử dụng dữ liệu kết hợp để thực hiện một cuộc càn quét tất cả các thành viên chủ chốt của phe bóng tối đã lẩn tránh sự truy bắt của họ trong một thời gian dài.
“Nếu chúng ta không chấm dứt phe bóng tối ngay bây giờ khi chúng đã bị tiết lộ cho chúng ta, chúng sẽ chỉ làm lại điều tương tự một lần nữa. Một khi chúng lặn xuống dưới bề mặt, chúng có thể tiếp tục kéo xuống và ăn thịt những người vô tội trong khi vẫn ở ngoài tầm với của chúng ta. Chúng ta phải ngăn chặn chúng khi có thể.”
“Chính xác thì chúng ta đang nói về ai ở đây?”
“Đó là một danh sách dài. Đăng nhập vào Outrank sẽ khiến cô không nói nên lời.” Ông ta hất cằm ra hiệu. “Dù sao thì, hãy đi xử lý mục tiêu của chúng ta. Cô ta ở trong tòa nhà bỏ hoang đó. Tên cô ta là Aoumi Karei, nhưng mọi người gọi cô ta là Người Nuôi Thú Cưng. Cô ta được cho là chuyên huấn luyện những con thú cưng nguy hiểm được huấn luyện bí mật để tấn công người trong khi làm cho nó trông giống như một tai nạn. Tùy thuộc vào yêu cầu của khách hàng, cô ta có thể đe dọa mọi người, loại bỏ một thí sinh thi hoa hậu hoặc một vận động viên khỏi cuộc thi, hoặc thậm chí ám sát ai đó. Tất cả phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương hoặc bệnh truyền nhiễm mà cô ta nhắm đến.”
“Tại sao cô ta chưa bị bắt trước đây?”
“Một vài vụ việc khá đáng ngờ đối với một tai nạn, nhưng không có vụ nào được coi là một tội ác. Những con kiến lửa hoặc rùa cá sấu được phát hiện gần hiện trường đã được đưa đến một nơi trú ẩn động vật và thế là hết.”
Một ví dụ này thôi đã tồi tệ hơn cô tưởng. Chính ý tưởng về một tội phạm chuyên nghiệp dường như quá kỳ quặc đối với một học sinh sơ trung Nhật Bản. Điều đó có thực sự khả thi không? Đặc biệt là ở Thành phố Học viện được bao quanh bởi những bức tường dày và được giám sát bởi vô số camera?
(Tấm màn bí mật của chúng đã bị vén lên, phải không?)
Nếu chúng đã bị che giấu, ai đó hẳn đã quyết định rằng việc giữ chúng ẩn mình là có lợi. Nhưng lợi ích đó là gì? Những tên tội phạm cá nhân đã đủ tồi tệ rồi, nhưng việc nghĩ rằng một hệ thống đã được thiết lập để che giấu những tội ác tàn bạo như vậy khỏi xã hội khiến cô rùng mình. Điều đó có nghĩa là họ có thể đã “xóa sổ” hoàn toàn sự hiện diện của cô khỏi thành phố này nếu họ muốn không?
“Phần còn lại của đội ở đâu?”
“Việc cố gắng áp đảo Người Nuôi Thú Cưng bằng số đông sẽ phản tác dụng. Tôi muốn đánh bại cô ta bằng một đòn tấn công chính xác hơn. Anh không bao giờ biết khi nào cô ta sẽ cử hàng trăm con nhện hoặc bạch tuộc đến tấn công chúng ta chỉ bằng một cái gạt công tắc. Ngay cả khi chúng ta chặn cửa ra vào và cửa sổ, các loài động vật vẫn có thể tràn vào qua các ống dẫn hoặc cống rãnh. Việc cố gắng niêm phong tòa nhà là không thể.”
“Ặc.”
“Để cho an toàn, chúng tôi sẽ có một đội diệt côn trùng đợi sẵn ở phía trước. Họ sẽ sử dụng một loại pyrethroid có rất ít ảnh hưởng đến con người, vì vậy việc phổ biến nó trong môi trường đô thị này sẽ không thành vấn đề. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là chuột, quạ và các loài có xương sống khác có thể lọt qua lưới của chúng ta, vì vậy tốt nhất là chúng ta không bị phát hiện.”
“Do đó mang theo Dịch chuyển gia?”
“Các cánh cửa, cửa sổ, và ngay cả không gian trong nhà cũng có thể bị gắn đầy cảm biến, vì vậy chúng tôi trông cậy vào cô. Nhân tiện, đây là lần đầu tiên tôi dịch chuyển, vậy chính xác thì cô nhắm mục tiêu như thế nào?”
“……………………………………………………………………………………………………………………………………”
Cô gái sơ trung buộc tóc hai bím ném cho người đàn ông trung niên một cái nhìn đầy ghê tởm trước khi đặt một tay lên vai ông ta và sử dụng sự tiếp xúc vật lý đó để cho phép cả hai tan biến vào không khí.
Không có dấu hiệu nào của không khí Giáng Sinh bên trong tòa nhà bỏ hoang. Không có giấy dán tường hay thảm, nên tất cả đều là bê tông trần. Các cửa sổ đã mất kính, vì vậy chúng bị che tạm bợ bằng những tấm bạt xanh và băng dính đóng gói, và những hình khối hộp xếp chồng lên nhau ở đây và đó. Những cái lớn nhất trông như những khối lập phương 2 mét và chúng chứa đầy ánh sáng trắng xanh của một bể cá nhiệt đới.
Không.
Shirai đã cho rằng chúng là bể cá hoặc lồng, nhưng cô đã nhầm.
Những chiếc hộp đó có đèn UV và bộ dụng cụ thủy canh được nối vào cùng một nguồn điện.
“Kia là nhà máy thực vật sao?” cô hỏi.
“Chúng có lẽ là một loại hình quần xã sinh vật. Thay vì cho chúng ăn vào những thời điểm cố định, cô ta cung cấp cho chúng một môi trường nhân tạo tự nhiên chứa thức ăn của chúng. Có thể gọi cô ta là một người làm vườn chết chóc, phải không?”
Nhìn kỹ hơn cho thấy đủ loại động vật đang di chuyển bên trong những chiếc hộp được bao bọc bằng acrylic dày.
Muỗi, ruồi, bọ chét, ve, và gián.
Chuột, quạ, rắn, ếch phi tiêu độc, và dơi.
Rùa cá sấu, cá piranha, cá candiru, và cá vược đen.
Mỗi hộp có nhiều hơn một loài. Có lẽ những loài không ăn thịt lẫn nhau được nuôi chung và có lẽ kẻ săn mồi và con mồi được nhóm lại với nhau để thiết lập một chuỗi thức ăn.
“N-nếu chúng ta làm hỏng chuyện, liệu chúng ta có thể bị chúng cắn hoặc chích không?” người đàn ông hỏi. “Ở bệnh viện có huyết thanh không?”
“Đừng hỏi tôi. Nhưng đây không phải là hoạt động câu lạc bộ hay ủy ban. Nếu chuyện đó xảy ra trong khi làm nhiệm vụ, chẳng phải ông sẽ được điều trị miễn phí ở bệnh viện sao?”
“Tôi không thể làm thế được, Shirai-san! Tôi là một công chức nhà nước! Nếu tôi vừa nghỉ phép không mong muốn vừa nhận lương, mọi người ngoài kia sẽ bắt đầu gọi tôi là kẻ ăn bám hệ thống.”
Rồi họ nghe thấy một tiếng lạch cạch từ trên cao.
Dù ông ta là kẻ nhát gan hay là một kẻ nghiện công việc thì ông ta cũng ngay lập tức ngừng than vãn.
Lúc này, không ai trong hai người lên tiếng để xác nhận bất cứ điều gì với nhau. Họ sử dụng tín hiệu tay để giao tiếp và tìm đường đến cầu thang thoát hiểm.
May mắn thay, họ không tìm thấy bất kỳ máy quay hay cảm biến nào mà họ lo lắng. Chủ nhân của nơi này hẳn không thấy có sự phân chia thực sự nào giữa các phòng hay tầng vì có những chiếc hộp acrylic 2 mét nằm cả trên chiếu nghỉ cầu thang.
“(Suỵt!!)”
Shirai dùng tay chặn người đàn ông lại và rồi nín thở hoàn toàn.
Khi lên cầu thang, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ tầng lầu rộng lớn không có tường ngăn.
Có nhiều người ở đó sao?
Cô không thể nhìn thấy bên trong từ cầu thang, vì vậy cô nuốt nước bọt và lặng lẽ bước chân vào không gian u ám đó. Sự căng thẳng tột độ đè nặng lên mọi dây thần kinh của cô, nhưng rồi cô nhận ra một điều.
“…vừa mới…nhậm chức…nhưng…”
Giọng nữ được nhấn nhá quá mức đi kèm với âm nhạc và hiệu ứng âm thanh. Khi cô nhìn ra từ sau một cây cột, cô thấy một chiếc TV màn hình phẳng hơn 60 inch đặt ở giữa không gian rộng lớn. Cô có thể thấy bóng dáng đen của một người đang ngồi trên ghế nhờ vào ánh sáng của TV.
Không có ai khác xung quanh. Giọng nói vui vẻ phát ra từ TV.
Đây là không gian sống của họ sao? Không gian cô đơn được bao quanh bởi những chiếc hộp 2 mét không cho thấy sự phân chia giữa công việc và nhà cửa.
“Sau khi tuyên bố nhậm chức Tân Chủ tịch Hội đồng Quản trị, ông ta đã tự thú tại một trạm Anti-Skill, thú nhận tội ác của mình. Tình huống chưa từng có này đã gây chấn động tòa án chung của Thành phố Học viện. Ông ta dường như đã bị truy tố, nhưng không rõ phiên tòa có được tổ chức theo lịch trình hay không. 12 thành viên của Hội đồng đã chọn không bình luận về tình huống chưa từng có này.”
Người Nuôi Thú Cưng.
Aoumi Karei.
“Ông ta thật là một kẻ tồi tệ, phải không?”
“!?”
Hơi thở của Shirai ngừng lại vì một lý do khác ngoài việc cố tình nín thở.
Người phụ nữ ngồi trên ghế quay lưng lại đã nhận ra cô.
“Chúng ta chỉ chìm vào bóng tối vì chúng ta cần thiết ở đây, nhưng chỉ một sự thay đổi học thuyết và chúng ta bị vứt vào sọt rác ư? Không, việc cưỡng ép gỡ bỏ những bánh răng này sẽ chỉ khiến toàn bộ hệ thống Thành phố Học viện sụp đổ mà thôi.”
“Chậc!! Đây là Judgment. Aoumi Karei, ở yên tại chỗ!!”
“Vâng, vâng.”
Người phụ nữ tiếp tục xem TV. Cô ta không đứng dậy hay quay lại.
Tất cả những gì cô ta làm là nhún vai.
Và một khoảnh khắc sau, một dòng lũ màu xanh lá, nâu, xám và đen lao về phía Shirai Kuroko từ bên cạnh.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
Việc nhận ra đây đều là những con côn trùng to bằng lòng bàn tay cô đã đủ kinh hoàng, nhưng số lượng của chúng còn kinh hoàng hơn. Hơi thở của cô bị đánh bật ra như thể bị một quả bowling nặng ném trúng và suy nghĩ của cô tan tác. Cô bị hất ra khỏi phía sau cây cột và bị kéo lê trên sàn bê tông trước khi có thể hiểu được tình hình của mình.
“Côn trùng cũng có xu hướng đấy, cô biết không?” Người Nuôi Thú Cưng thì thầm một cách thẳng thừng trong khi tiếp tục xem TV. “Kiến lửa đã từng rất thịnh hành cách đây không lâu, nhưng có vẻ như nó đã đổi thành châu chấu. Cô có biết ngoại hình của một con côn trùng có thể bị thay đổi bởi môi trường của nó không? Một khi có đủ số lượng chúng không cần phải trốn tránh các mối đe dọa, chúng sẽ mất đi màu xanh ngụy trang và chuyển sang màu nâu. Và thay vì bình tĩnh ăn cỏ, chúng trở nên táo bạo và bắt đầu tấn công các sinh vật khác bằng cách lao vào và cắn xé thịt chúng.”
“Ặc…á!?”
“Vì vậy, bằng cách điều chỉnh mật độ của nhóm chúng, kiểm soát sự căng thẳng của chúng, tiêm trực tiếp corazonin vào chúng, hoặc điều chỉnh môi trường của chúng theo cách khác, cô có thể huấn luyện chúng làm bất cứ điều gì cô muốn. Ví dụ, cô có thể viết lại bản năng của chúng để chúng sẽ tấn công người một cách hung hăng.”
“Chậc!!”
Vẫn còn nằm trên sàn, Shirai Kuroko với tay tới đùi mình. Cô đeo một chiếc đai ở đó chứa những chiếc phi tiêu kim loại.
Nhưng ngay khi cô phóng một chiếc ra bằng Dịch chuyển, hình bóng ngồi trước TV đã xẹp xuống như thể nó đang xì hơi. Không, hình bóng đó thực ra là một đàn rắn đuôi chuông khô màu nâu. Có hàng trăm con… có lẽ là hàng nghìn. Những cái đuôi chuông trên nhiều con rắn đã rung lên để tạo ra âm thanh giống như giọng người.
“Nói cho rõ, tôi không phải là một mụ phù thủy trong truyện cổ tích nào đó.”
“…!?”
Những bước chân chắc nịch phát ra từ một hướng hoàn toàn khác, nhưng Shirai thậm chí không thể quay lại trong khi bị ghì chặt xuống sàn.
“Khoa học thông thường là đủ để giải thích tất cả những điều này. Nếu cô cố gắng đủ. Hãy nhớ điều này bởi vì những gì cô thấy ở đây là phe bóng tối. Việc nhúng mũi vào chuyện của chúng tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp cho cô nếu cô không chuẩn bị sẵn sàng. Mà thôi, lời cảnh báo này có lẽ đã đến quá muộn đối với cô.”
Cô ta sẽ trốn thoát mất nếu cứ thế này.
Người Nuôi Thú Cưng đã tạo ra một thế giới méo mó với tư cách là một tội phạm, nhưng cô ta có lẽ có thể kiếm được vật liệu mới ở hầu hết mọi nơi. Cô ta có thể khởi động lại công việc kinh doanh của mình ngay cả khi phải từ bỏ phòng thí nghiệm này.
Và điều đó sẽ dẫn đến thêm nhiều nạn nhân nữa.
“Oái!”
Tuy nhiên.
Ông ta có quá ít sự hiện diện đến mức cả hai bên có lẽ đã hoàn toàn quên mất ông ta.
“Á á á á á!!”
Ai đó đột nhiên hét lên. Đó là người đàn ông trung niên đeo kính và có quả đầu chải ngược. Mắt ông ta nhắm nghiền sau cặp kính và cánh tay ông ta giơ thẳng ra phía trước khi lao vào. Ông ta di chuyển vòng qua Shirai Kuroko khi cô bị vô số châu chấu ghì chặt xuống và tiếp tục hướng về phía Người Nuôi Thú Cưng đang đi dọc theo bức tường về phía lối ra của tầng.
Cô ta hẳn đã bị bất ngờ.
“Hả?”
Đó là lần đầu tiên Shirai Kuroko nghe thấy giọng thật của Aoumi Karei.
Cô ta dễ dàng né được người đàn ông, khiến ông ta đâm thủng tấm bạt xanh và lăn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cô ta không thể thở phào nhẹ nhõm. Cô ta hẳn đã né mạnh hơn dự định vì vai cô ta đã đâm vào một trong những nhà máy thực vật được bao phủ bằng acrylic dày… không, đó là một quần xã sinh vật chứa một bầu khí quyển nhân tạo dùng để nuôi động vật.
Shirai không biết nó thường hoạt động như thế nào, nhưng tấm acrylic dày đó hẳn không phải là một khối duy nhất. Có lẽ phe bóng tối cũng cố gắng cắt giảm chi phí nhiều như các doanh nghiệp hợp pháp. Khi người phụ nữ va vào nó, một tấm cao khoảng bằng một cánh cửa đã bung ra và cô ta ngã vào trong. Các tấm panel dán lại với nhau đã rời ra.
Chỉ đến lúc đó, Shirai mới được nhìn thấy Aoumi Karei trông như thế nào. Có lẽ cô ta có lý do hợp lý cho bộ trang phục kỳ quái của mình và có lẽ đó chỉ là sở thích cá nhân của cô ta, nhưng cô ta là một phụ nữ tuổi đại học mặc bộ đồ bondage màu đen vô cùng hở hang.
Và Người Nuôi Thú Cưng vừa lăn vào một trong những cái lồng 2 mét của chính mình.
Nó trông giống như một cái lồng côn trùng, nhưng đáy lại chứa đầy nước trong.
Những thứ đang ngọ nguậy ở đáy có thể là lươn điện.
“Gya-gya-gya-gya-gya-gya-gya-gya-gyahhhh!!!???”
Cô ta hét lên một tiếng không thể hiểu nổi.
Shirai không biết quá trình hoạt động ra sao, nhưng nếu đó là “sản phẩm” của cô ta, điều này có nghĩa là cô ta đang bị tấn công bởi chính những sinh vật mà cô ta đã tự tay nuôi dưỡng? Hay những con lươn điện chưa được huấn luyện đầy đủ và vẫn đang trong quá trình chuẩn bị?
“Ự…”
Shirai cố gắng gượng dậy khỏi sàn để nhìn, nhưng khuôn mặt của người phụ nữ đã hoàn toàn bị che khuất. Bị điện giật trong nước đã đủ chết người, nhưng dường như những con lươn còn đang thực sự chui vào cơ thể cô ta qua những vết rách toác trên da. Tay chân cô ta tiếp tục co giật, nhưng có lẽ cô ta đã chết rồi.
“Hộc, hộc.”
Cô gái buộc tóc hai bím Dịch chuyển một chiếc phi tiêu kim loại từ sàn nhà để đâm thủng một chai nước treo lơ lửng trên trần. Chất lỏng sẫm màu hơn trà văng ra và bầy châu chấu sợ hãi bỏ chạy khỏi cô. Như cô đã đoán, những chai nước trên trần nhà là “vòi phun nước” trong trường hợp khẩn cấp. Cô đâm thủng thêm vài cái nữa để lấp đầy toàn bộ tầng lầu bằng chất đuổi côn trùng mà mũi người không thể phát hiện được.
Khi đã đứng dậy trên đôi chân run rẩy của mình, cô tiến lại gần chiếc hộp acrylic.
Hàng rào của khu vực 2 mét đó đã bị phá vỡ.
Những con lươn điện không hề có ý định thoát ra ngoài qua bức tường vỡ. Tất cả chúng đều tập trung vào bên trong môi trường sống của mình. Nhưng thay vì không muốn rời khỏi mặt nước, chúng trông có vẻ như đang vui vẻ làm tổ bên trong cơ thể của nạn nhân đáng thương.
Đó là một kết quả bi thảm. Một người đã chết.
Cô có thể nghĩ những lời đó, nhưng tâm trí cô từ chối hiểu chúng. Giống như thể ai đó bảo cô hãy ‘nhai kĩ túi ni lông trước khi nuốt’. Mọi thứ đều có cảm giác rất sai lầm khi suy nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu cô. Cô đứng đó sững sờ một lúc. Đây là một tai nạn đáng tiếc, nhưng nó quá kinh hoàng để cô có thể chấp nhận rằng họ đã phản ứng một cách thích hợp. Mặt khác, cô cũng không thể đổ lỗi cho viên sĩ quan Anti-Skill vụng về. Nếu không có sự hỗ trợ của ông ta, cô có thể đã là người nằm trong môi trường sống của lươn điện đó.
Đây là phe bóng tối. Đó là một thế giới vô vọng nơi việc cố gắng hết sức vẫn dẫn đến những kết quả rất đen tối.
“…”
Đã bao lâu trôi qua kể từ khi cô trải qua buổi lễ nhập môn ghê rợn vào thế giới đó?
Cuối cùng, cô cố gắng lảo đảo đi về phía cửa sổ. Tấm bạt xanh bị rách để lọt một tia nắng.
Cô ngạc nhiên trước những gì mình thấy khi nhìn xuống.
Rakuoka Houfu đã bị mất đà và ngã nhào ra ngoài, nhưng bên ngoài có giàn giáo xây dựng và ông ta đã may mắn đáp xuống đó. Nhưng ông ta đã sợ chết khiếp, nên hẳn đã ngồi ở tư thế khó xử đó một lúc rồi. Ông ta mỉm cười nhìn lên cô với mồ hôi đầm đìa.
Ông ta sẽ không biết mọi chuyện đã kết thúc như thế nào bên trong tòa nhà.
“T-tôi có hữu ích không?”
“Hãy hỏi lại tôi câu đó sau khi ông viết một bản báo cáo và thông báo cho người thân của cô ta.”
Trong khi đó, một chàng trai đang nín thở, lưng tựa vào bức tường bê tông.
Đó là Hamazura Shiage.
“Đùa nhau chắc?”
Người Nuôi Thú Cưng không phải là người tốt. Cô ta đã nhận đủ loại công việc bất hợp pháp, nhưng Hamazura biết rằng các vụ ám sát chỉ là một khả năng cô ta ám chỉ và là thứ cô ta hiếm khi thực sự làm.
Aoumi Karei thích sử dụng những con bọ kỳ quái và động vật nguy hiểm, nhưng cô ta thực chất là một người giỏi cắt giảm chi phí.
Việc đối phó với những người vô tình bước chân vào lãnh địa của phe bóng tối và gây ra một số rắc rối ở đó rất tốn kém. Vì vậy, họ sẽ đặt một “đáy giả” kỳ quái ở một phần nông của phe bóng tối để thuyết phục những người đó rằng không có gì sâu hơn thế. Điều đó đòi hỏi một hình thức sợ hãi rõ ràng cũng như một khả năng điều khiển từ xa nào đó vì Aoumi sẽ muốn đưa mọi người trở lại thế giới đầy nắng mà không để họ nhìn thấy khuôn mặt của mình. Do đó mà có danh tính Người Nuôi Thú Cưng. Cô ta mặc bộ đồ bondage khêu gợi đó vì độ bền của nó và để bảo vệ bản thân khỏi các vết bẩn và những quả trứng nhỏ. Giống như một giả thuyết cho rằng chiếc quần lọt khe có nguồn gốc từ một phương pháp ngăn chặn các sinh vật nguy hiểm xâm nhập vào cơ thể. Dù cô ta có vẻ kỳ quái đến đâu, tất cả đều hợp lý nếu bạn chịu khó nói chuyện với cô ta và lắng nghe cô ta.
Nếu không, cậu sẽ không bao giờ đến gần cô ta được.
Vì cô ta phải đối phó với rất nhiều động vật, Hamazura đã nhờ cô ta để có được bC-96/R, loại thuốc quan trọng mà bạn gái của cậu, Takitsubo Rikou, cần.
Cô gái đó đã từng dùng Body Crystal, một loại thuốc được tạo ra bằng cách cô đặc và kết tinh một thành phần được chiết xuất trực tiếp từ cơ thể của một siêu năng lực gia đã mất kiểm soát sức mạnh của mình. Cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau tác dụng của loại thuốc đó. Loại thuốc này chỉ nhằm mục đích tăng cường sức mạnh của những siêu năng lực gia hiếm hoi tương thích bằng cách làm cho sức mạnh của họ mất kiểm soát, nhưng nó đi kèm với những tác dụng phụ tàn bạo và thực sự giống một loại chất độc hơn bất cứ thứ gì khác.
Họ cần sự giúp đỡ của ai đó để loại bỏ chất độc đó khỏi cơ thể cô.
“Nhiệt độ và độ ẩm sẽ ổn nếu cậu giữ nó trong tủ lạnh, nhưng hãy cẩn thận với sự rò rỉ điện. Điện phân có thể dễ dàng phá vỡ các thành phần của thuốc.”
Cậu nhớ lại cách người phụ nữ đó đã giải thích cho cậu bằng giọng điệu cố gắng bắt chước bác sĩ nhất có thể, nhưng cậu sẽ không bao giờ được nghe giọng nói đó nữa.
Cô ta đã là một phần của phe bóng tối Thành phố Học viện.
Rất nhiều người khác nhau là một phần của nó, bao gồm cả Kinuhata Saiai, người mà cậu đã ở cùng một lát trước, và bạn gái của cậu, Takitsubo Rikou, người đang đợi cậu ở căn hộ của họ. Tất nhiên, các gia đình bình thường và mạng xã hội từ chối nhìn thấy bất kỳ ngoại lệ nào trong bóng tối, nhưng cậu biết rõ hơn sau khi đã là một phần của nó. Phe bóng tối được chia thành nhiều cấp độ và có những nơi sáng sủa hơn ở các cấp độ nông hơn. Aoumi Karei thuộc về một trong những nơi đó, giống như Kinuhata và Takitsubo.
Đó là nơi duy nhất họ có thể tồn tại.
Họ sống trong phe bóng tối, nhưng họ vẫn có một ranh giới mà họ không cho phép mình vượt qua.
Và tuy nhiên…
(Aoumi chỉ đang cố cảnh báo họ. Những con rắn đuôi chuông đó trông đáng sợ, nhưng nanh của chúng đã bị loại bỏ. Và những con châu chấu là một lựa chọn không gây chết người so với muỗi hoặc ruồi mang bệnh truyền nhiễm nguy hiểm. Tôi không biết đó là Anti-Skill hay Judgment, nhưng nếu họ đã chùn bước vì sợ hãi, cô ta đã có thể trốn thoát an toàn. Ý tôi là, nếu cô ta thực sự đang cố giết họ, cô ta đã thả một trong những con linh cẩu, cá sấu, hoặc các vật trung gian giết người khác mà cô ta nuôi ở tầng trên rồi.)
Cô gái buộc tóc hai bím bị bầy châu chấu tấn công có thể đã bỏ qua nó vì cô quá gần với hành động, nhưng cậu thiếu niên bất hảo đã nhận ra điều gì đó từ vị trí xa hơn và khách quan hơn của mình.
(Đó không phải là tai nạn. Lão ta đã cố tình làm vậy.)
Hamazura nuốt nước bọt.
Cậu đã không phát hiện ra chính xác người đàn ông đó đã làm như thế nào, nhưng cậu có thể đoán khá chắc.
(Tại sao thuốc chống lươn điện của cô ta không có tác dụng? Lão ta hẳn đã bí mật vô hiệu hóa biện pháp an toàn của cô ta trước khi đẩy cô ta vào quần xã sinh vật! Đó thực sự không phải là một tai nạn. Tất cả đã được lên kế hoạch từ đầu và lão ta chỉ giả vờ yếu đuối thôi!!)
Đó là một vụ giết người không để lại bằng chứng. Nó sẽ được ghi nhận là một tai nạn trong quá trình bắt giữ và nguyên nhân trực tiếp của cái chết là do những con vật chết người mà nghi phạm đã phát triển bất hợp pháp. Tất cả sẽ được coi là quả báo của cô ta. Bởi Anti-Skill và bởi cô gái của Judgment. Giống như cảnh sát trên toàn thế giới sẽ làm việc chăm chỉ hơn khi truy tìm một kẻ giết cảnh sát, nhưng các thanh tra luôn đưa ra những phán quyết quá khoan dung trong một cuộc điều tra nội bộ về một người trong số họ.
Người đàn ông đó có thói quen làm việc này không?
Trông có vẻ như lão ta biết chính xác cách cư xử tại hiện trường, chính xác những gì các thanh tra sẽ tìm kiếm khi họ đưa ra phán quyết, và chính xác cách viết một báo cáo để không có gì nổi bật là bất thường. Với tất cả những yếu tố đó xếp hàng, Hamazura phải nghi ngờ rằng mình vừa trúng phải một ván bingo hắc ám.
Chỉ còn lại chiếc TV màn hình phẳng hơn 60 inch không bị ảnh hưởng.
Cậu có thể nghe thấy người dẫn chương trình nữ của một chương trình trò chuyện buổi chiều.
“Tân Chủ tịch Hội đồng Quản trị dường như đã thay đổi rất nhiều môi trường ở Thành phố Học viện. Mọi lĩnh vực đều đang tập trung chăm chú vào việc có thể loại bỏ bao nhiêu tham nhũng bằng vụ bê bối này. Dù những khám phá này đáng sợ đến đâu, chúng ta hãy hy vọng điều này có thể kéo tất cả ra ánh sáng.”
Điện thoại của cậu rung lên. Nó không reo vì đang ở chế độ im lặng, nhưng tiếng động cơ nhỏ cũng đủ làm tim cậu thót lại. Cậu cảm thấy nó đang lấy đi vài năm tuổi thọ của mình.
“Hanzou> Hamazura, mày đang ở đâu vậy? Đầu sỏ của một đội đối thủ đã bị hạ và sự hoảng loạn đã lan sang chỗ bọn tao rồi. Bọn tao không thể biết ai đang nhắm vào mình như thế này!”
“Kuruwa> Đội đó đã làm công việc chuyển phát cho phe bóng tối, nhưng chúng tôi không biết ranh giới được vẽ ra ở đâu. Hamazura-sama, chúng tôi sẽ đi ẩn náu. Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không có thời gian!”
Những tin nhắn căng thẳng trên mạng xã hội là từ những người bạn tồi tệ thời còn là thiếu niên bất hảo của cậu.
Nhưng giọng nói trên TV trở nên vui vẻ hơn nhiều.
“Tiếp theo là chương trình đặc biệt Giáng Sinh tuyệt nhất mà bạn sẽ xem hôm nay! Những chú cún và mèo con mặc đồ ông già Noel dễ thương! Và có thể còn có thêm một số vật nuôi khác thường nữa!? Mời quý vị thưởng thức top 100 video nổi tiếng.”
Thật không tự nhiên.
Gần như thể họ đang cố tình đánh lạc hướng khỏi những sự kiện đáng ngại.
Và Hamazura vẫn cảm thấy một sự hiện diện trên cùng tầng với mình. Cậu không thể để mình bị phát hiện, vì vậy cậu bước ra khỏi bức tường bê tông và đi đến cầu thang trong khi đảm bảo không gây ra tiếng động.
Những bậc thang cứng và lạnh sẽ gây ra tiếng động dù cậu có cẩn thận đến đâu và dù sao đi nữa cậu cũng không thể ngăn mình được nữa. Cậu lao xuống cầu thang theo cách mà ngay cả chính cậu cũng không chắc là đang chạy hay đang nhảy xuống.
Nhưng trên đường đến lối vào phía trước, cậu dừng lại và áp người vào tường.
Cậu nghe thấy tiếng còi hú, vì vậy cậu vội vã vòng ra lối vào phía sau.
“Ặc!?”
Nó không mở. Cậu nắm lấy ổ khóa giữa các ngón tay và xoay nó, nhưng cánh cửa kim loại rỉ sét không hề nhúc nhích. Liệu nhiều năm rỉ sét đã lấp đầy khe hở, tòa nhà đã bị lún sai cách, hay một số vật liệu hoặc hộp bỏ đi đã được chất đống ở phía bên kia cửa? Cậu không biết nguyên nhân là gì và cậu không thể chỉ ngồi đó suy nghĩ về nó.
“Cô có chắc là đã nghe thấy gì đó không?”
“V-vâng. Chắc chắn có một tiếng động. Một trong những con vật của Người Nuôi Thú Cưng có thể đã trốn thoát, đó sẽ là một vấn đề lớn.”
Cậu cảm thấy tim mình thắt lại. Những giọng nói từ trên lầu nghe có vẻ nghi ngờ, nhưng họ chắc chắn đã nghe thấy cậu. Cậu có thể cảm nhận được họ đang đến gần.
Nước mắt cậu lưng tròng khi cậu tiếp tục thử mở cửa nhưng vô ích.
“C-chết tiệt.”
Tâm trí bảo cậu cần phải từ bỏ và tìm một lối thoát khác, nhưng cậu không thể thoát khỏi sự cám dỗ ngọt ngào của câu “biết đâu lần này nó mở ra thì sao?” Điều này ngu ngốc như việc thả cái xô xuống một cái giếng cạn giữa sa mạc vô tận, nhưng cậu đã quá hoảng loạn để đi tìm kiếm nước ở phía chân trời mà có thể không tồn tại.
Họ đang đến.
Cửa không mở.
Họ gần đến rồi.
Vô ích. Cậu không có nơi nào để chạy.
(Agh.)
Răng cậu va vào nhau và cậu cảm thấy bị mắc kẹt, vì vậy cậu thò tay vào túi, lôi thứ gì đó ra, và cất cao giọng với cảm giác cứng rắn trong tay.
“Mở cánh cửa này ra, Đồng Xu Nicholas!!”
Kết quả khiến ngay cả cậu cũng phải ngạc nhiên.
Cánh cửa mở ra một cách im lặng và trơn tru. Cậu đã dồn toàn bộ trọng lượng của mình vào nó, vì vậy cậu đã ngã nhào ra ngoài. Toàn thân cậu đau nhức. Cậu đã muốn nó mở đến vậy, nhưng một khi nó mở, nó lại mang đến thêm rắc rối. Cậu hẳn đã làm rơi vật đó khi ngã vì cậu không còn cảm thấy nó trong tay mình nữa. Cậu cử động đầu trong khi nằm trên mặt đất ướt đẫm tuyết.
Cậu nhìn thấy một ánh lấp lánh vàng ở đó. Nó lớn hơn một đồng 500 yên một chút. Nó mang hình ảnh của một ông già râu ria nhìn nghiêng, nhưng cậu không chắc đó là ai. Tuy nhiên, cậu biết đó không phải là tiền Nhật Bản.
Đồng xu vàng có màu hơi xỉn, nhưng nó sáng rực ở một điểm trên mép. Điểm sáng đó đang lan dần theo chiều kim đồng hồ từ đỉnh của đồng xu. Gần giống như một biểu đồ hình bánh vòng hoặc một ngòi nổ.
Đó là Đồng Xu Nicholas.
Nó là một vật phẩm tâm linh phớt lờ mọi xác suất và thống kê để mang lại tỷ lệ thành công 100% cho một hiện tượng được chỉ định.
“Lần này tôi cũng nghe thấy gì đó.”
“C-cẩn thận. Người Nuôi Thú Cưng có nhiều vũ khí hơn là chỉ những con vật. Chúng còn mang cả bệnh truyền nhiễm đấy!!”
“Cô có thể thử nói câu đó mà không cần túm một cô bé sơ trung làm lá chắn trước mặt không!!”
“!”
Cậu không thể ở lại lâu. Cậu nhặt Đồng Xu Nicholas và đứng dậy trên cơ thể đau nhức của mình. Sau đó, cậu chạy hết tốc lực đi.
Đây là Chiến dịch Còng Tay, một cuộc càn quét phe bóng tối trên toàn thành phố.
(Đùa tao chắc?)
Cậu nghĩ về nhiều người mà cậu biết không thể sống trong xã hội bình thường.
Và bạn gái của cậu, Takitsubo Rikou.
Nếu điều này thực sự đang xảy ra trên toàn Thành phố Học viện, thì không nơi nào còn an toàn nữa.
Một cuộc diệt chủng đã bắt đầu. Ngay cả khi các hồ sơ sẽ không bao giờ gọi nó như vậy.
“Đùa tao chắc!? Bố sẽ không bị cuốn vào chuyện này đâu, chết tiệt!!”
Cậu không thể ở lại Thành phố Học viện.
Thành phố Học viện được bao quanh bởi những bức tường bất khả xâm phạm để ngăn chặn công nghệ tiên tiến của họ bị rò rỉ ra ngoài, nhưng nếu không có sự an toàn nào được tìm thấy bên trong thành phố, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn ra ngoài.
Cùng với người mà cậu không bao giờ muốn mất.
Cậu chỉ có một đồng xu vàng duy nhất trong tay khi Giáng Sinh tồi tệ nhất có thể bắt đầu.


0 Bình luận