Arc 1: Gửi Trọn Yêu Thương và Một Đóa Hoa từ Trần Thế (1-77)
Chương 12: Điểm chung là Tư duy tự do không bị giới hạn bởi lý thuyết (Cách nói vòng vo)
0 Bình luận - Độ dài: 1,081 từ - Cập nhật:
Dù đã cố gắng phòng thủ các đòn trực diện, nhưng cuối cùng tôi vẫn chịu thua sau hai hiệp.
Thật không thể tin nổi cậu ta lại chồng bug lên bug như vậy.
「Ôi dào, dạo này tao chỉ toàn tập luyện kỹ năng với NPC thôi nên vậy là tốt rồi.」
「Không ngờ toàn bộ mảnh vỡ của nắm đấm vỡ vụn lại có hitbox[note74543] đấy.」
「Đòn đó mà thất bại là mảnh vỡ sẽ văng tứ tung khắp nơi, một con dao hai lưỡi đấy…… Đến mức chỉ cần nhảy tap dance trên mấy mảnh vỡ của nắm đấm là đủ chết rồi.」
「Buồn cười vãi.」
Không thể ngờ cú Shotgun Punch lại thật sự làm nắm đấm vỡ thành đạn chùm, cứ tưởng giỏi lắm thì nó chỉ phân tách ra thôi chứ.
Vừa xem những bức ảnh chụp màn hình trận đấu vừa được gửi đến từ những người chơi đang theo dõi xung quanh, một kiểu luật bất thành văn độc đáo của game này, tôi và Modor Katzo say sưa nói chuyện phiếm.
「Mà này, đâu phải đang có giải đấu gì đâu, sao mày lại trở lại thế Sunraku. Giết thời gian trong lúc chờ game rác tiếp theo à?」
「À thì… thực ra dạo gần đây tao mới bắt đầu chơi ShanFro…」
「Thật ư? Hừm.」
Tôi thì không chấp đâu, nhưng cậu ta có biết rằng cười người khác theo kiểu nhìn một con gà tây đã nướng xong đang cầu xin được sống thì đúng là bất lịch sự không?
「Ơ kìa Sunraku, mày từng nói cái câu "Chẳng phải game nào không bug mới là game rác ư?" ngầu ơi là ngầu nhưng ngu hết sức đó hả? Sao giờ lại chơi ShanFro, một game được coi là siêu phẩm game rác theo mô tả game rác của mày vậy?」
「Tại chơi Fairkuso mãi nên tao đang bị Burnout[note74542] mất rồi… Thỉnh thoảng cũng nên thử chơi một game mà đại chúng đánh giá cao xem sao, đó.」
「Thế này thì "Táo Bón" có khi được coi là game thánh cũng nên.」
Ý cậu ta là việc tôi chơi một game không phải game rác thì còn bất khả thi hơn cả việc giáo mác trút xuống như mưa phải không?
Dù không phải là kẻ ăn tạp vô nguyên tắc, cứ game rác nào cũng đớp như tôi, nhưng Modor Katzo, người mà hầu hết các game rác đều đã phá đảo, lại nhìn tôi như thể nhìn một người ngoài hành tinh nuôi tsuchinoko[note74263] làm thú cưng vậy. Mà thôi, bận tâm từng li từng tí thì thật là ngốc nghếch, nên ta cứ tiếp tục câu chuyện.
「Không, game này được làm khá tốt đấy chứ, dù là chơi hơi khinh địch nhưng tôi vẫn suýt chết vì nhận phải đòn tấn công bất ngờ mà không phải bug hay yếu tố rác rưởi nào hết.」
「À, tức là muốn lấy lại cảm giác nhờ “Táo Bón”, cái đống hỗn độn toàn "sát thủ newbie" với "phá vỡ lý thuyết" đó à.」
「Chính nó.」
Thật không thể nghĩ rằng ShanFro lại có những pha hành động bất ngờ hơn cả cái game mà có thể vừa dịch chuyển tức thời vừa dùng phân thân thuật cùng một lúc như thế này được.
Vì đã chinh phục Fairkuso khá lâu, kỹ năng "chăm sóc" những con AI ngu ngốc của tôi đã được cải thiện, nhưng ngược lại, linh cảm đối phó với các "sát thủ newbie" thì hơi "gỉ" đi một chút, nên tôi muốn lấy lại nó.
「Mày không thể ngờ con rắn lại phóng phân ra đâu, đúng không?」
「Chẳng phải là đòn tấn công phù hợp với mấy kẻ thích game rác sao?」
「Ha ha ha, nói cũng phải.」
「Mà ShanFro à… Tao cũng thử chơi xem sao, bạn ngoài đời của tao không ai chịu chơi game này nên chả có chủ đề gì để nói chuyện cả.」
Mà game có thể biến người ta thành dị nhân biến đổi cơ thể thì khó mà phổ biến cho đại chúng được. Trường hợp xấu nhất, không chừng sẽ có những kẻ ồn ào kiểu "Dù là ảo nhưng game làm biến dạng cơ thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần" xuất hiện, nên “Táo Bón” cứ là một game rác tiếp tục "sống lay lắt" như thế là tốt rồi. Hơn nữa, những người chơi ở đây bây giờ vốn dĩ là vì họ thích nó mà đến.
Sau đó, tôi đã đấu thêm vài trận với Modor Katzo và những người chơi khác, rồi đăng xuất khỏi Nhân Ngoại Ma Cảnh 「Táo Bón」và đi ăn luôn.
Bổ sung nước và thức ăn, rồi di chuyển từ game rác sang game thánh.
Tôi — Sunraku, kẻ có cái đầu chim biến thái, thức dậy tại nhà trọ ở Secondale, xác nhận hình phạt khi chết đã được gỡ bỏ và bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
「Trước mắt thì, có lẽ nên mua một bộ giáp nhỉ…」
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra rằng trần truồng là không ổn chút nào. Cú tấn công phân độc của Tham Thực Đại Xà may mắn là không có sát thương, nếu không thì tôi đã chết trước khi kịp đến nơi rồi.
Tôi có mặc gì đâu, gọi là "giáp giấy" còn thấy quá đáng ấy chứ. Ít nhất cũng nên mặc cái gì đó, dù là trang bị khởi đầu thôi cũng được.
Và quan trọng hơn hết là phương tiện hồi phục, tôi đã quá khinh địch rồi.
「Bản đồ cũng vậy… và cả túi đồ cũng phải sắp xếp lại nữa.」
Tôi từng nghe một người chơi đang là "salaryman"[note74264] than thở rằng việc có nhiều thứ để làm chỉ vui trong game thôi, và quả thật là vậy. Nếu đây là việc nhà hay bài tập thì tôi sẽ thở dài một tiếng rồi để sang ngày mai mất thôi.
「Đi thôi nào.」
Nhân vật chính và Modor Katzo là "những người bạn game rác" số 1 có mối quan hệ thân thiết đến mức thường xuyên trao đổi email ngoài đời với main, dù chưa từng gặp mặt.
Khác với main, người "ăn tạp" mọi loại game rác. Modor Katzo lại yêu thích "những game rác có độ khó quỷ dị" và thỉnh thoảng cũng thử game được main giới thiệu cho.


0 Bình luận