Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)
Chương 90: Bạn có thích phim tự làm không? (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,590 từ - Cập nhật:
“Rồi thìii~~ Rento của Aikiss siêu ngầu luôn á~!”
“Tớ hiểu mà~~ Rento hôm qua đúng là siêu ngầu luôn á~”
Trong lớp học vang lên tiếng trò chuyện rôm rả của đám học sinh.
Giữa những tiếng trò chuyện ấy, nhóm Akaishi mặt mày tiu nghỉu, ngồi phịch xuống ghế.
“Tớ chẳng còn hứng thú gì nữa.”
“Ừm, tớ cũng chẳng còn hứng thú gì nữa.”
“Đúng vậy đó, dù sao thì những cảnh chỉ có con trai đều đã quay xong hết rồi.”
Những lời nói chẳng chút khí thế nào của nhóm Akaishi, bị vô số tiếng trò chuyện của học sinh trong lớp lấn át.
Nhóm Akaishi đau đầu vì mãi không chọn được nữ chính, cả đám mệt mỏi rã rời trong lớp. Các học sinh tham gia làm phim tự sản xuất thì mặc kệ yêu cầu của nhóm Akaishi, cứ thế túm tụm nói chuyện phiếm.
“Nè nhìn đi, Aka. Tụi nó hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì tới bọn mình nữa rồi.”
“Vì chẳng có ai muốn đóng nữ chính cả, nên cũng đành chịu thôi.”
Mitsuya uể oải nhìn về phía đám học sinh, Akaishi cũng uể oải đáp lời.
“Cứ thế này thì chúng ta không quay tiếp được đâu…”
“Chắc là vậy rồi…”
Nhóm Akaishi buông xuôi tất cả, bắt đầu hờn dỗi.
“Đừng… đừng nói vậy chứ, chúng ta cùng nghĩ cách đi, hai cậu. May mà vẫn còn nhiều người chưa được phân công việc, nhân lúc này đi mượn tóc giả…”
“Yamatake, thế thì tính sai rồi. Trong đám này chẳng có ai có khuôn mặt lưỡng tính giống con gái đâu.”
“Kiểu… kiểu gì cũng có cách mà đó nha!”
Akaishi liếc nhìn cuộc đối thoại giữa Yamatake và Mitsuya, rồi quay đầu nhìn quanh.
Phía trước tầm mắt của Akaishi——
“Yeahhh——!”
“…………”
Suda đứng đó với một khuôn mặt xanh lè.
“Này, này, Yuu! Yeahhh——!”
“Đây là vị nào thế?”
“Là to đây! Mày không nhận ra à!”
“Tao không nhớ có người quen nào mặt xanh lè cả.”
“À thì, tao uống nhiều nước ép rau xanh quá thôi.”
“Không hài hước chút nào, hai điểm.”
“Thấp thế! Vậy thì, tao đang giao chiến với người ngoài hành tinh nên bị dính chất dịch cơ thể của nó đó.”
“Đang chơi trò đố vui hài hước hả? Mười lăm điểm.”
“Ồ ồ! Không phải mạnh hơn gấp bảy lần sao!”
Suda vui mừng, “Yeah!” một tiếng rồi đập tay với Akaishi.
“Mày đến đây làm gì thế, Tou? Với lại mặt mày sao thế kia?”
“À thì, bọn tao làm nhà ma mà nhỉ? Nên đang hóa trang thử kiểu như tổng duyệt ấy. Tao hóa trang xong rồi, rảnh quá nên qua xem Yuu làm tới đâu rồi.”
“Ra là vậy, Tou định đóng vai zombie à.”
“Đâu, là Frankenstein.”
“Tớ nghe nói, Frankenstein là tên của vị tiến sĩ tạo ra quái vật, chứ không phải bản thân con quái vật đó. Nên nếu vào vai Frankenstein thì cậu hoàn toàn không cần hóa trang gì cả.”
“Thật hả, quả không hổ danh là Yuu, lại có những kiến thức vô dụng như vậy. Vậy thì thế này đi.”
Suda lấy cặp kính râm cất trong túi ra đeo lên.
“Không, mày như vậy đáng sợ theo một nghĩa khác đấy. Nếu một kẻ như vậy bất ngờ lao ra từ bóng tối thì chắc sẽ sợ đến tè ra quần mất.”
“Theo hướng này cũng được đấy nhỉ…”
“Không, nó lệch tông với bối cảnh rồi.”
Suda bật cười ha hả.
“Yo Suda, dạo này khỏe không?”
“Yo Mitsu, tớ khỏe re. Còn Yamatake thì sao?”
“Tại hạ cũng ổn.”
Khi cuộc trò chuyện phiếm giữa Suda và Akaishi tạm dừng, Mitsuya và Yamatake tiến lại gần.
“Thật ra thì hiện tại bọn tại hạ đang rất đau đầu vì không có ai đóng vai nữ chính. Suda-dono, ngài có ý tưởng nào không?”
“Ể, Takanashi không được à?”
“Takanashi ở bên câu lạc bộ kịch nên không có ở đây.”
Akaishi bổ sung thông tin.
“Ể… Vậy thì gay go rồi.”
Suda vừa hướng mặt về phía đám học sinh đang tụ tập cách xa nhóm Akaishi, vừa tiếp tục cuộc trò chuyện.
Trong lúc nhóm Suda đang ồn ào bàn bạc như vậy, tiếng trò chuyện của các học sinh khác đã lắng xuống.
“Này, các cậu nhìn kìa, đó không phải là Suda-kun sao…?”
“Ể, chắc chắn là cậu ấy rồi. Tuy có hóa trang, nhưng tớ đã gặp cậu ấy mấy lần rồi…”
“Ể, Suda-kun đỉnh thật, đùa chắc, sao lại ở một nơi như thế này chứ…? Rõ ràng là lớp ban xã hội mà.”
Các nữ sinh trong lớp nhìn thấy Suda, bắt đầu xôn xao.
“Này, gã đó là Suda phải không… Thật hả trời, ra là cậu ta thân với Akaishi đến vậy à?”
“Nhắc mới nhớ, tớ từng nghe tin đồn Suda với Akaishi hay ăn trưa cùng nhau. Cứ tưởng là tin vịt chứ.”
“Tớ cũng nghĩ là tin vịt. Cứ ngỡ là cậu ta toàn ăn cơm một mình trong nhà vệ sinh chứ…”
“Đùa à, Suda với Akaishi thân nhau, khó tin thật… Akaishi không phải là một kẻ lập dị sao?”
“Không, Akaishi cũng có nổi giận, nhưng thực ra đó cũng là Hirata không tốt, không phải lỗi của Akaishi đúng không?”
“Có lẽ là vậy. Người sai, biết đâu lại là chúng ta…”
“Đúng rồi, nghĩ kiểu gì thì Hirata cũng sai lè ra mà…”
“…………”
“…………”
Các nam sinh nhìn nhau.
Sự phấn khích của các nữ sinh ngày càng dâng cao, từng giây từng phút.
“Ể, đó là Suda-kun của câu lạc bộ bơi lội sao? Tớ qua chào hỏi một chút.”
“Đừng mà, Mitsuha, có cả Akaishi ở đó nữa đó.”
“Không, Akaishi tuyệt đối không phải người xấu đâu. Lúc đó, Hirata mới là kẻ đầu sỏ duy nhất đúng không? Mọi người cũng định đứng về phía cậu ta à?”
“Không, chuyện đó thì…”
“Cậu ấy thân với cả Suda-kun đó? Tuyệt đối không phải kẻ lập dị gì đâu, hơn nữa Akaishi đã kiên quyết chống lại bắt nạt, tớ thấy cậu ấy rất ngầu.”
“Chuyện đó thì…”
“Ể, Akaishi-kun không lẽ là người có vấn đề về đầu óc sao?”
“Là người có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ… kiểu vậy?”
“Chắc… là vậy nhỉ.”
“Tớ, tớ qua nói chuyện chút đây.”
“Này, Mitsuha!”
Trong số tất cả các nữ sinh, người duy nhất không có ác cảm mạnh mẽ với Akaishi – Kureishi Mitsuha, chạy về phía nhóm Akaishi.
“Xin lỗi, có phải Suda-kun… không ạ?”
“?”
Suda chuyển ánh mắt sang Kureishi.
“Ờm… xin lỗi, tớ quên mất cậu là ai rồi. Năm nhất chúng ta học chung lớp hay sao ấy… nhỉ?”
“À… ờm, cũng không hẳn là vậy đâu ạ, chỉ là tớ tò mò không biết mọi người đang nói chuyện gì thôi…”
“À, ra là vậy. Ờm—— tụi này đang bàn xem biện pháp hiệu quả nhất để cao thêm là gì ấy mà.”
“Này đừng có nói dối, nói dối kìa.”
Akaishi khẽ huých Suda một cái.
“Xin lỗi xin lỗi, đùa thôi đùa thôi.”
Suda cười ha hả, chắp hai tay lại.
Akaishi lộ vẻ mặt khổ sở, thay Suda giải thích.
“Hiện tại, vai nữ chính cho phim tự sản xuất của bọn tớ vẫn chưa quyết định được…”
Nói đến nửa chừng, Akaishi im bặt.
Nếu nói chuyện này với một nữ sinh, chẳng phải là đang nói rằng vị trí nữ chính vẫn chưa có ai đảm nhận sao? Nghe không phải giống như đang phản đối “vì các nữ sinh không chịu giúp đỡ, nên vị trí nữ chính vẫn chưa có ai đảm nhận” sao? Hơn nữa, như vậy chẳng phải là đang ép nữ sinh nhận vai nữ chính, một vai diễn mà không ai muốn nhận sao? Akaishi nghĩ vậy, nên đã im lặng.
Và rồi, những suy nghĩ đó của Akaishi cũng truyền đến Kureishi.
A, cậu ấy nghĩ cho mình nên mới im lặng giữa chừng sao.
Kureishi đã hiểu như vậy.
Quả nhiên, cậu ấy không phải người xấu, cũng không phải người có vấn đề về đầu óc. Chỉ là một cậu con trai bình thường với tinh thần chính nghĩa hơi mạnh mẽ quá mà thôi. Cô đã có cảm nhận như vậy.
“À, này…”
Kureishi lên tiếng.
Nhóm Akaishi nhìn cô, chuẩn bị lắng nghe.
“Nếu không chê, tớ sẽ đóng vai nữ chính——”
Đúng lúc cô định nói hết câu,
“Akaishi-kun, tớ đến để cứu cậu thoát khỏi tình thế khó khăn đây.”
Cánh cửa lớp học bật mở một cách mạnh mẽ, lời nói của Kureishi bị át đi.
“Hãy tôn thờ sự xuất hiện của vị cứu tinh này đi.”
Takanashi đứng trước cửa, hai tay chống hông, nhìn xuống Akaishi.
“Sao Takanashi lại ở đây?”
“Ủa, tớ nghe nói cậu ở câu lạc bộ kịch mà?”
Akaishi và Suda cùng chất vấn Takanashi.
“Chà, Touki, tớ mới là người muốn hỏi cậu đang làm gì ở đây đấy chứ. Mọi người ở lớp bốn đang tìm cậu đấy.”
“Ể, thật hả! Hóa trang nhanh quá vậy! Xin lỗi Yuu, lần sau nói chuyện tiếp nhé!”
Suda vội vàng chào tạm biệt rồi rời khỏi lớp học.
“Nào, chúng ta bàn chuyện làm phim thôi nhỉ.”
“Hầy.”
Takanashi bước đến chỗ nhóm Akaishi.


1 Bình luận