• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 113: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (7)

0 Bình luận - Độ dài: 1,099 từ - Cập nhật:

Nhà thi đấu.

Akaishi tuân theo chỉ thị của Kanna, ngồi xuống tại nhà thi đấu, nơi ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa được tổ chức.

Cậu nhìn thấy Mitsuya và Yamamoto đang chạy trên sân khấu nhà thi đấu.

Lúc này Akaishi mới hiểu, thì ra đây là lý do họ không có ở lớp.

Romeo và Juliet, liệu có thể diễn ra thuận lợi không?

Akaishi cảm thấy một thoáng bất an với kịch bản do chính mình viết, trong lúc chờ đợi vở kịch bắt đầu.

-------

“K-Không thể nào…”

Một nữ sinh thốt lên.

“Không thể nào, Mizuki-chan! Ơ, hả!? Ngực, ngực áo không vừa! Tại sao!?”

“Ể… ểểể, tại sao chứ!?”

Mizuki đang thay đồ ở hậu trường, đầu óc rối bời.

“Ch-Chẳng lẽ nào, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này mà ngực của Mizuki-chan đã phát triển…!?”

“N-Này, đừng nói thế ở chỗ này chứ!”

“Này Mizuki-chan, cậu đã làm gì mà ngực lại lớn nhanh như vậy!?”

“Ể, ểể! Tớ không biết! Đừng có hét toáng lên như thế!”

Mizuki mặt đỏ bừng, đập nhẹ vào vai cô bạn.

“Chậc, đã đến nước này thì đành chịu! Cố nhét vào, cố nhét vào thôi aaaaa!”

Nữ sinh gắng sức cài cúc áo ngực, nhưng——

“Này, Mizuki~. Thay đồ xong chưa~? Xong rồi thì tổng duyệt qua chút nhé…”

““...A.””

Bựt.

Đúng lúc Sakurai bước vào hậu trường, chiếc cúc áo bay văng ra.

“Kyaaaaaaaaaaaa!”

“Ốaaaaaa! X-Xin lỗi Mizuki! Tớ không biết…”

Sakurai lấy tay che mắt, quay lưng đi.

“Đ-Đừng bận tâm, Sakurai-kun.”

“Ng-Ngực áo… ngực áo ơi là ngực áo…”

Nữ sinh rơm rớm nước mắt, tìm chiếc cúc áo đã bay đi mất.

“Nào, học sinh quần chúng A, B! Mau tìm cỡ áo vừa với ngực của Mizuki-chan đi––!”

“Rõ ạ!”

“N-Này, có Sakurai-kun ở đây, đừng nói nữa mà!”

Mizuki đỏ bừng mặt, lấy tay che đi.

“X-Xin lỗi, xin lỗi Mizuki…!”

Sakurai vẫn ngoảnh mặt đi, chờ Mizuki thay đồ xong.

-------

“Xin lỗi, Juliet! Xin lỗi!”

“Em không biết nữa! Romeo gì đó em không thèm biết nữa!”

“Xin lỗi Juliet, là lỗi của anh!”

Trên sân khấu, Sakurai quỳ xuống, cúi đầu.

“Xin lỗi Juliet, vì anh đã giấu em mà tạo tài khoản clone…”

“Em không thể tin Romeo được nữa! Anh lại dám giấu em tạo tài khoản clone…”

Ư ư, Juliet rên rỉ.

“Nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ thôi Juliet à… Để thuyết phục được các bà mẹ không ủng hộ chuyện tình của chúng ta, anh nhất định phải cần đến tài khoản clone đó!”

“Ro… Romeo…”

“Juliet…”

Sakurai và Mizuki nhìn nhau, ánh mắt giao nhau.

“Romeo!”

“Juliet!”

“Romeo!”

“Juliet!”

Sakurai và Mizuki tiến lại gần nhau.

“Romeo… em xin lỗi, là em, là em đã sai…”

“Không sao đâu, Juliet. Anh cũng có lỗi vì đã giấu em… Muốn lừa được địch thì trước hết phải lừa người nhà mình. Anh đã nghĩ như vậy cũng là sai rồi…”

“Romeo…”

Sakurai nắm lấy tay Mizuki.

Akaishi ngẩn người nhìn, không nhớ mình đã viết cảnh nào như thế này trong kịch bản, hay là Sakurai lại tự ý thêm thắt gì rồi.

“Romeo…”

“Juliet…”

“Romeo…”

“Juliet…”

Sakurai và Mizuki gọi tên nhau, đèn sân khấu tối dần. Rồi bức màn từ từ hạ xuống. Khi màn che đến ngang mặt Sakurai và Mizuki,

“Mà, em cũng có tài khoản clone đấy…”

“Ể?”

Trong cảnh kết của vở kịch, Sakurai ngẩn người nhìn Mizuki, rồi màn hạ xuống hẳn.

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp!

Những tràng pháo tay như sấm dậy dành cho Sakurai và Mizuki sau khi kết thúc phần diễn.

Phản ứng của khán giả rất đa dạng, có người cười nghiêng ngả, có người lại nước mắt lưng tròng.

Akaishi cũng vỗ tay tán thưởng. Dù có vài sự cố nhỏ ngoài ý muốn như Arai đột nhiên ôm chầm lấy Sakurai, nhưng bản thân vở kịch đã kết thúc thành công tốt đẹp.

“Tuyệt quá.”

Với tư cách là người viết kịch bản, Akaishi thở phào nhẹ nhõm khi nhận được phản hồi rất tích cực.

Cứ như vậy, không có sự cố lớn nào xảy ra, ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa đã kết thúc.

----------

“Đến rồi đâyーーーーーー, Lễ・Hội・Văn・Hóa!”

“Hôm qua cậu cũng nói y chang câu này đấy.”

Ngày thứ hai của lễ hội văn hóa, Akaishi vẫn như hôm qua, cùng Suda đến trường.

“À, nói mới nhớ, vở Romeo và Juliet hôm qua của Yuu cũng thú vị đấy.”

“Đừng có nói kiểu tiện mồm thế chứ.”

Ha ha ha, hai người cùng cười phá lên.

“Mà hình như Suu hôm nay đến phải không nhỉ?”

“Ừ, hình như là hôm nay.”

“Dẫn cậu ấy đi đâu đây?”

“Ừm, nhà ma của Tou thì nhất định phải đi rồi. Thật muốn xem cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.”

“Công nhận.”

Akaishi và Suda nhìn vào ví của mình.

“Chẳng có mấy tiền, nên không dẫn cậu ấy đi được nhiều nơi rồi.”

“T-Tớ cũng thế…”

Akaishi và Suda cùng thở dài.

“Cảm giác như bố mẹ vậy nhỉ.”

“Ừm… nhỉ. Giá mà có nhiều tiền hơn thì tốt biết mấy.”

“Đúng thế thật.”

“Mà nói mới nhớ, Takanashi giàu lắm đúng không? Chẳng phải là tiểu thư sao?”

“Ừ, đúng rồi nhỉ.”

Bị Suda nhắc, cậu nhớ ra.

“Nói mới nhớ… thì sao?”

Cậu nhớ ra. Nhà của Kanna cũng rất giàu có. Takanashi cũng vậy. Nhà của Yatsugai cũng có thiết kế sang trọng như một biệt thự kiểu Tây, và cũng giàu có tương tự.

Đây… là ngẫu nhiên sao? Tại sao nữ chính romcom lại toàn người giàu có thế nhỉ.

“Đã thế này thì vay tiền Takanashi thôi! Sau này thành đạt sẽ trả dần!”

“Này thôi đi, mới học sinh cấp ba mà đã định xin tiền rồi à. Với lại vay của Takanashi thì lãi suất chắc khủng khiếp lắm đấy.”

“Đùa thôi mà, đùa thôi. Suda joke đấy, Suda joke.”

“Akaishi joke nghe còn xuôi tai chứ Suda joke nghe hơi ngang phè.”

“Là Sudarian joke.”

“Sudarian joke là cái quái gì.”

Akaishi và Suda vừa bàn bạc kế hoạch cho ngày thứ hai của lễ hội văn hóa, vừa đi đến trường.

“Vậy nhé Yuu, nghe nói trưa Suu sẽ đến, cậu dẫn Suu đi rồi ghé qua nhà ma sau nha!”

“Biết rồi. Vậy trưa gặp lại nhé, Tou.”

“Ừ!”

Ngày thứ hai của lễ hội văn hóa, bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận