• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 105: Bạn có thích Tặng Hoa không? (7)

0 Bình luận - Độ dài: 1,582 từ - Cập nhật:

Rồi, ngày đi học cũng đã tới.

“…………”

Akaishi lảo đảo bước trên hành lang, tựa như một bóng ma. Các bạn cùng lớp vừa thấy Akaishi liền lập tức tránh ra một lối.

“…………”

Vẫn còn việc phải làm.

Vẫn còn một việc dang dở.

Việc buộc phải hoàn thành. Việc không thể không làm.

Akaishi liêu xiêu cất bước, tìm đến lớp học của Takanashi.

Xoạchhhhhh.

Cậu mạnh tay kéo cửa.

“Ể, có chuyện gì vậy…?”

“Trông… đáng sợ quá…”

Mấy nữ sinh xúm lại, nhìn Akaishi bằng ánh mắt đầy vẻ lạ lùng.

“Aoi Midori!”

“…………”

Takanashi đang ở trong lớp.

Cô im lặng nhìn Akaishi.

“Ể, cái gì, sao mà đáng sợ thế…”

Tiếp đó, cô ả ôm chầm lấy một nữ sinh đứng cạnh.

“Hả, Midori, chẳng phải cậu vẫn thân với Natsuki-kun à?”

“Đâu có, tự dưng bị tỏ tình rồi cậu ta biến thành kẻ bám đuôi… Sợ lắm, ai cứu tớ với…”

“Thật á… Nguy hiểm thật đấy…”

Đám nữ sinh tụm lại, nhìn Akaishi bằng ánh mắt ngập tràn sợ hãi.

“Cô còn mặt dày nói được những lời đó sao.”

Akaishi in ra những đoạn chat với Takanashi trên “CAOF”, rồi dán thẳng lên bảng đen.

“Đây chính là bộ mặt thật của Aoi Midori! Con khốn này, vì muốn đạt được mục đích yêu đương của mình mà sẵn sàng lợi dụng, hạ bệ người khác, một ả đàn bà rác rưởi không hề coi những chuyện đó ra gì!”

Cậu gằn giọng tuyên bố, rồi đấm mạnh vào tấm bảng.

Trên những tấm ảnh chụp màn hình “CAOF” mà Akaishi in ra, là đoạn hội thoại về một buổi hẹn hò, mà từ đó đến nay đã hơn nửa năm trôi qua.

“Con nhỏ này vì muốn đi chơi với Youichi mà đã lừa dối tao, lợi dụng tao, con khốn đã cướp đi tất cả của tao!”

“…………”

“Ể… Không phải đâu, phải không Midori?”

“Là nói dối… đúng không?”

“Chắc chắn là nói dối rồi! Tại sao cậu lại nói những điều như vậy hả, Natsuki-kun! Tớ buồn lắm đấy…”

Takanashi lấy tay che mặt, khóc nức nở thổn thức.

“Mấy cái đó… mấy cái đó đều là giả hết… Tớ đâu có nói những lời như vậy… Mấy thứ đó hoàn toàn có thể làm giả được, với lại, vốn dĩ là do Natsuki-kun trở thành kẻ theo dõi nên tớ mới sợ hãi…”

Vừa nấc nghẹn vừa lã chã tuôn rơi những giọt lệ như mưa, Takanashi khiến đám con gái xung quanh không khỏi mềm lòng trắc ẩn.

(Sao cô ta dám…)

(Sao cô ta có thể trơ tráo nói ra những lời như vậy chứ…)

Akaishi nhìn Takanashi, trong lòng cuộn lên ý nghĩ đó.

Con người Takanashi, thật sự đáng sợ.

Quả nhiên, bằng chứng Akaishi mang tới rõ ràng là chưa đủ thuyết phục. Đó chỉ là ảnh chụp màn hình từ vài tháng sau lời hẹn đi chơi, chẳng thể nào chứng minh được những việc Takanashi đã gây ra.

“…”

Hoàn toàn có thể làm giả. Kể cả đó là sự thật, cô ta vẫn có thể chối bay chối biến. Akaishi, bị dồn vào chân tường.

Nhưng,

“Vẫn chưa hết đâu.”

Akaishi, từ trong tay lôi ra một chiếc máy ghi âm.

Takanashi vừa trông thấy nó, sắc mặt tức thì biến đổi.

“Ai đó, giữ Natsuki-kun lại mau!”

“Ể… nhưng mà…”

“Nghe lời đi, nhanh lên!”

Trước khi đám học sinh gần đó kịp giữ Akaishi lại, cậu đã nhấn nút phát.

“…………”

“…………”

Giọng nói của Takanashi, từ đoạn băng ghi âm vang lên.

Việc cô ả thản nhiên buông lời, tựa như đang thuật lại bằng chứng ngoại phạm, “đừng có giẫm chân lên”, đã ngầm tố cáo rằng Akaishi đang bị giày xéo dưới chân mình.

“…Midori-chan, cái này…”

“…………”

“…………”

Giữa căn phòng, chỉ còn lại những lời chửi rủa cay độc của Takanashi vang vọng đến nhói tai.

‘Thứ như mày thì chỉ là một con rối thôi, biết chưa hả!’

“…………”

“…………”

Giữa không gian lặng ngắt, chỉ có những lời nguyền rủa của Takanashi, cứ thế vang lên, lớn dần, lớn dần.

Và rồi, sau khi những việc làm của Takanashi bị phơi bày, bạn học bắt đầu công khai xa lánh cô ta. Chịu chung số phận, Youichi cũng dần bị mọi người xa lánh. Với những học sinh phải tận mắt chứng kiến màn kịch yêu hận tình thù rối rắm ấy, đó quả là một cú sốc quá lớn.

Mà kẻ đầu sỏ là Akaishi, cũng dần bị bạn bè cùng lớp xa lánh.

Youichi và Takanashi ngày một ít đến trường, rồi nghỉ học hẳn. Akaishi cũng bị cắt đứt mọi sợi dây liên kết với bạn bè, chìm trong cô độc.

Một hồi kết chẳng ai vui, cứ thế hiện hữu ở đó.

“…………”

Akaishi lặng lẽ đến trường, lặng lẽ vào lớp, rồi lại lặng lẽ ra về.

Những tháng ngày trống rỗng, vô vị.

Về đến nhà, Akaishi lấy ra chiếc vương miện bằng cỏ ba lá trắng và chiếc nhẫn cũng bằng cỏ ba lá trắng mà cậu đã cẩn thận phơi khô để cất giữ.

“…”

Cậu ngắm nhìn chúng từ mọi góc độ.

Đeo chiếc nhẫn đã úa màu lên ngón áp út, đội chiếc vương miện xác xơ lên đầu, cậu tìm về công viên ngày ấy.

“…………”

Một tiếng “tõm” nhẹ vang lên.

Akaishi ném chiếc vương miện cỏ ba lá trắng xuống mặt hồ.

Rồi,

“…………”

Ném một cái nhìn đầy luyến tiếc về phía chiếc nhẫn, cậu cũng thả nốt chiếc nhẫn cỏ ba lá trắng xuống dòng nước.

“…………”

Đứng lặng nhìn chiếc nhẫn và vương miện cứ thế trôi dần xa.

(Bạn có biết?)

Nỗi lòng Akaishi, rõ ràng đến thế, được dệt thành lời.

(Ý nghĩa của loài hoa cỏ ba lá trắng,)

Chiếc nhẫn cỏ ba lá trắng, vẫn còn nổi.

(Là “Hãy nghĩ về tôi”)

Và rồi,

(Và một ý nghĩa khác nữa,)

Chiếc nhẫn cỏ ba lá trắng, từ từ chìm nghỉm xuống làn nước.

Chiếc vương miện cỏ ba lá trắng vẫn dập dềnh, lững lờ trôi trên mặt nước.

Akaishi với đôi mắt u buồn, dõi theo đóa hoa cỏ ba lá trắng.

“Vĩnh biệt.”

(Đó là “Trả thù”)

Rồi, máy quay lia lên cao, thu trọn khung cảnh bầu trời. Giữa màn hình, dòng chữ “Tặng Hoa” một lần nữa hiện ra.

Buzzzzz.

“…………”

“…………”

Chiếu thử nghiệm của bộ phim tự làm, đã chính thức hạ màn.

“…”

“…”

Đám học sinh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều khó coi thấy rõ.

Dù có cố nghĩ theo hướng nào, đây cũng chẳng phải là một cái kết có hậu, mà là một câu chuyện khiến người xem thấy lợm giọng. Những ai không may nhìn thấy bóng dáng mình trong đó, lại càng cảm thấy khó chịu gấp bội.

Lấy một câu chuyện chẳng ai hạnh phúc làm kịch bản, để rồi kết cục cũng chẳng một ai vui vẻ.

“…”

Đám học sinh, vừa xì xào bàn tán điều gì đó, vừa lục tục kéo nhau ra khỏi phòng học. “Chiếu cái của nợ này vào ngày hội văn hóa á?”, hay “Đúng là tệ hại hết chỗ nói mà”, vân vân và mây mây, những lời đánh giá thực sự là một thảm họa.

“…Đúng là một câu chuyện chẳng ra đâu vào đâu.”

Akaishi vừa thu dọn đồ đạc, vừa quay sang bắt chuyện với Mitsuya và Yamamoto.

“Thiệt tình luôn, kết cục gì mà dở ẹc. Sao mà ra nông nỗi này cơ chứ…?”

“Sao lại thế được nhỉ… Chẳng hiểu sao câu chuyện lại thành ra thế này nữa… Từ đánh giá cho đến mọi thứ khác, đều tệ không chịu nổi… Chuyện này, đáng ra phải biết tỏng từ trước khi bấm máy rồi mới phải chứ…”

“Ừm ha…”

“Mà, tại hạ lại thấy thế này cũng có cái hay của nó đó chớ. Tuy là một bộ phim khiến kẻ này xem xong chỉ muốn vả vào mặt mình mấy cái vì hối hận, nhưng nếu nhìn ở một góc độ nào đó, thì đây cũng là một thành phẩm không đến nỗi tệ đấy chứ hả.”

“Vậy luôn hả…”

Dù có nói thế nào đi nữa, việc công chiếu vẫn không có gì thay đổi. Giờ này làm sao mà quay lại được nữa.

“Thôi kệ, kịch bản là do cả đám cùng quyết, giờ đừng có lèm bèm này nọ nữa coi!”

“Mà, chuyện cũng đã rồi, biết làm sao giờ… Tớ thì thấy vậy là ổn thỏa cả rồi.”

“Dù quả thực đây là một câu chuyện có phần quá sốc để mang ra trình chiếu ở lễ hội văn hóa, nhưng tại hạ lại tin rằng, chính vì thế mà nó sẽ trở thành chủ đề nóng cho mà xem, chắc chắn là vậy.”

“Kiểu như tạo phốt để nổi tiếng ấy nhỉ.”

“A ha ha ha ha ha ha ha ha! Mà, vậy cũng hay rồi còn gì! Tao là tao cực kỳ hóng tới ngày đó luôn đó, a ha ha ha ha!”

“A ha ha ha ha!”

Akaishi cùng đám bạn vừa thu dọn, vừa cười đùa rôm rả.

Chẳng một ai hay biết, rằng chính Takanashi là người đã định sẵn hướng đi cho kịch bản này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận