Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)
Chương 112: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (6)
0 Bình luận - Độ dài: 1,530 từ - Cập nhật:
“Mọi người ơi~, tìm thấy Kyouko rồi nè~!”
Sakurai lớn tiếng gọi các thành viên đội kịch lớp Hai đang ở trong phòng thể dục.
“Cậu hơi chậm đó, Sousuke~ Kyoukocchi~!”
“Kyouko-chan, có chuyện gì vậy?”
“Chậm quá đó, Sakurai-kun!”
Đám tùy tùng của Sakurai lần lượt kéo đến, bắt chuyện với Yatsugai.
“Tớ hơi... đi vệ sinh chút ấy mà. Xin lỗi nhé, mọi người. Nhưng từ giờ thì không sao rồi! Nào, mau diễn tập vở kịch thôi!”
“Ôi chà, xin lỗi mọi người nhé! Xin lỗi, tớ cũng đến muộn mất! Vậy thì tớ cũng tham gia diễn tập đây!”
Sakurai vẫn nắm tay Yatsugai, bước vào buổi diễn tập. Yatsugai cũng bị Sakurai kéo theo, tham gia diễn tập.
“Nhưng mà diễn xuất của Sousuke hoàn hảo rồi, chắc cũng không cần phải tập nhiều đâu nhỉ~”
“Này, mọi người mau bắt đầu lại buổi diễn tập đi chứ? Không còn thời gian đâu! Kyouko-chan cũng chậm trễ nữa!”
Vừa sốt ruột, Mizuki vừa đẩy lưng Sakurai và những người khác. Mizuki và Sakurai, hai diễn viên chính, lập tức bắt đầu diễn tập.
Akaishi nhìn theo Yatsugai rời đi, rồi quay về lớp học, ngồi vào chỗ của mình.
“…”
Cậu lơ đãng lật giở cuốn sổ từ vựng tiếng Anh.
Lý do chính khiến Akaishi bắt chuyện với Yatsugai chính là buổi diễn tập kịch. Vì buổi diễn tập sắp đến rồi. Nếu không nhanh chóng làm hòa với Yatsugai, buổi diễn tập sẽ bị ảnh hưởng. Nếu không nói cho xong chuyện, Yatsugai có vẻ sẽ không chịu đi. Yếu tố ngoại cảnh đã thôi thúc Akaishi bắt chuyện cùng Yatsugai, và cú hích sau cùng chính là buổi diễn tập. Vì buổi diễn tập sắp diễn ra nên không còn cách nào khác. Hành động của mình không phải vì Yatsugai, mà là vì buổi diễn tập. Akaishi tự nhủ với bản thân những lời biện minh, những cái cớ như một tấm bùa miễn tội như vậy.
“…”
Không còn cách nào khác. Chỉ có thể làm như vậy thôi.
Dù vậy, Akaishi vẫn cần một cú hích nào đó.
“Chà~, diễn xuất của Sousuke đúng là hoàn hảo mà!”
“Sakurai-kun, diễn hay thật đó.”
“Fuee~, tớ cũng muốn đóng vai nữ chính cơ chứ!”
Akaishi chuyên tâm lật giở cuốn sổ từ vựng tiếng Anh, tiếng của Sakurai và nhóm bạn lọt vào tai cậu.
“Diễn tập đến mức này thì chắc là hoàn hảo rồi nhỉ?”
“Ừm, chắc là không sao nếu lúc diễn thật không bị căng thẳng~”
Sakurai vừa thản nhiên đáp lại, vừa mở cửa.
“A.”
“…”
Ánh mắt Sakurai và Akaishi giao nhau. Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, Sakurai và Akaishi nhìn nhau. Như thể sắp sửa đối đầu, như thể đang dò xét đối phương.
Tại sao mày lại ở đây.
Akaishi cảm thấy Sakurai đang nói với mình như vậy.
“Sao thế, Sakurai-kun?”
Từ bên cạnh Sakurai, người vừa dừng lại trong giây lát, Mizuki ló đầu ra.
“Ủa, Akaishi-kun?”
“À… đúng rồi, là Akaishi nhỉ!”
Lấy phản ứng của Mizuki làm mốc, Sakurai lớn tiếng đáp lại, bước vào lớp học. Nhóm kịch lần lượt kéo vào lớp.
“A~, căng thẳng quá đi~!”
“Ưm ưm………… Liệu tớ có làm tốt được không đây, Sakurai-kun?”
Hazuki với đôi mắt hoe hoe đỏ nhìn lên Sakurai, áp sát người vào.
“Cậu chắc chắn làm được mà! Hãy tin vào những buổi tập luyện từ trước đến giờ đi.”
Sakurai nheo mắt, đặt tay lên đầu Hazuki.
“Không sao đâu, Touka thì làm được mà. Cậu đã cố gắng đến tận bây giờ còn gì?”
“Ơ… Ehehe~…”
Hazuki với gương mặt thả lỏng, tựa người vào Sakurai.
“Này, này Touka, cậu với Sousuke dính sát quá rồi đó! Sousuke cũng chiều Touka quá rồi!”
“Này, Yuki! Đừng có làm vậy ở trong lớp chứ!”
Arai chen vào giữa Hazuki và Sakurai, ôm chầm lấy Sakurai. Dàn harem thường thấy lại được hình thành.
Lúc Akaishi đưa tờ giấy sửa kịch bản qua, rõ ràng là họ hoàn toàn không luyện tập gì cả, nhưng cái câu nói “đã cố gắng đến tận bây giờ” quả thật rất ra dáng Sakurai, Akaishi nghĩ thầm khi nhìn dàn harem mà Sakurai tạo dựng.
Cậu ta rất rành cách dùng lời nói để lay động trái tim phụ nữ.
Cảnh này cũng chứng minh cho điều đó.
“Akaishi!”
Trong lúc Akaishi đang liếc nhìn dàn harem mà Sakurai tạo dựng, Yatsugai từ trong đám đông đó hùng hổ bước ra.
“Akaishi, Akaishi, trả lời tớ đi!”
“Ừ.”
Yatsugai đập tay liên tục lên bàn Akaishi.
“Trả lời tớ đi mà.”
“Ừ nhỉ.”
“Ừm…”
Mối quan hệ giữa hai người vẫn còn gượng gạo, khó có thể nói là đã quay lại như xưa. Dù vậy, Yatsugai vẫn cho rằng mình đã làm hòa với Akaishi.
“Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa nhỉ, Akaishi.”
“Ừ nhỉ.”
Nên che giấu hay công khai chuyện mình đã gặp cậu ấy trước buổi diễn tập đây.
Akaishi không muốn người thứ ba biết chuyện cậu đã gặp Yatsugai trong lúc diễn tập. Hơn hết, cậu sợ rằng nếu Sakurai biết thì sẽ có chuyện trả đũa đau đớn nào đó ập đến, nên đã thấy lạnh sống lưng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa đó, Akaishi!”
“Lúc nãy tớ nghe rồi.”
Yatsugai nhắm mắt, xoay xoay ngón trỏ trong không trung. Akaishi hiểu ra, cô ấy rõ ràng không có chủ đề gì để nói nhưng vẫn đến bắt chuyện.
Nếu lại để thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai người có lẽ cũng sẽ lại xa dần. Akaishi cũng có cảm giác như vậy.
“Nàーーy, Akaishi!”
“A, Sou… suke.”
Yatsugai vừa dứt lời, Sakurai liền đi về phía Akaishi. Đám tùy tùng cũng theo sau Sakurai.
Akaishi híp mắt, liếc xéo Sakurai, thầm nghĩ gã này vẫn chứng nào tật nấy, không đời nào để mình nói chuyện riêng với một cô gái.
“Này Akaishi, hôm nay cậu đến sớm thế! Có chuyện gì à?”
“Chuyện gì…”
“…”
Akaishi nhìn Yatsugai. Yatsugai cũng nhìn Akaishi. Nên giữ bí mật hay công khai đây.
“…”
Cậu nuốt nước bọt. Yatsugai không nói gì cả.
Như ngầm bảo rằng, việc công khai hay không là tùy cậu quyết định.
Akaishi mở miệng.
“Không, hôm nay bạn tớ đi tàu điện đến nên vậy thôi. Gian hàng của bạn tớ mở cửa từ sáng sớm nên tớ tiện thể đi cùng thôi.”
Một câu trả lời không phải là nói dối, nhưng cũng không phải là toàn bộ sự thật.
“Hể~, Akaishi mà cũng có bạn bè cơ đấy~”
“…Ừ nhỉ.”
Sakurai cười “ahaha”.
Cười một cách rất tự nhiên, như thể không hề có ác ý nào.
Akaishi mà cũng có bạn bè cơ đấy~.
Có nghĩa là thường ngày, Sakurai vẫn luôn coi thường mình, cho rằng mình là một kẻ hạ đẳng sao.
Nghe thì có vẻ như đang đùa cợt, như thể không có ác ý, tựa hồ chỉ trêu ngươi, nhưng không phải vậy. Thực chất, thứ ẩn sâu bên trong Sakurai là sự ghê tởm, khinh miệt, và cảm giác thượng đẳng đối với Akaishi.
Một hành vi ngu xuẩn khi hạ thấp người khác để phô trương sức mạnh bản thân. Để không ai nhận ra thủ đoạn xấu xa đó, hắn cười cợt, chế nhạo, giấu nhẹm đi những cảm xúc tiêu cực ấy.
Trêu Akaishi-kun, Sakurai-kun thật là nghịch ngợm quá đi.
Trong mắt nhóm tùy tùng của Sakurai, có lẽ mọi chuyện trông như vậy.
Sự ghê tởm đối với Sakurai mà cậu vẫn mơ hồ cảm nhận được từ trước đến nay. Mình đang bị Sakurai coi thường.
Cậu có cảm giác như nhận thức đó đã hiện hữu thành hình.
“Akaishi-kun, khỏe không?”
“…Cũng tạm.”
Mizuki ló đầu ra từ bàn của Akaishi.
Akaishi-kun, khỏe không?
Một câu nói dành cho người đã lâu không nói chuyện.
Một câu nói đủ để Akaishi thấy rõ rằng, cô ta chẳng hề quan tâm đến mình, chỉ là vì có Sakurai ở đó nên mới đi theo mà thôi.
“À mà Akaishi này, tớ xem bộ phim cậu làm rồi, khác với Romeo và Juliet, cậu lại viết ra một kịch bản như thế cơ à~, quá khứ của cậu chắc có chuyện gì rồi hả, ahahah!”
Cười nhăn nhở cái gì chứ. Chính là mày đó, nhân vật chính của bộ romcom.
Trong lòng thầm chửi rủa, nhưng cậu chỉ đáp lại một cách mơ hồ, “Ừ nhỉ.”
Kính coong keng coong.
Akaishi và Sakurai đang tán gẫu thì chuông reo.
“Này~, mấy đứa về chỗ đi~. Hôm nay là lễ hội văn hóa đó~”
Cùng lúc Kanna bước vào lớp, Sakurai và đám tùy tùng của cậu ta cũng quay về chỗ ngồi của mình.
“Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa đó~. Cố gắng lên nhé~”
Kanna vẫn với giọng điệu uể oải thường ngày, bắt đầu nói về lịch trình trong ngày.


0 Bình luận