• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 115: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (9)

0 Bình luận - Độ dài: 1,027 từ - Cập nhật:

“Ừm… Vậy thì, bây giờ mình xin bắt đầu phần hướng dẫn về buổi chiếu phim nhé.”

Trước mặt đông đảo khán giả, Akaishi giải thích những điều cần lưu ý trong lúc chiếu phim.

Vì đây là suất chiếu cuối cùng của buổi sáng, nên phần giải thích cũng có phần qua quýt.

“Vậy thì, buổi chiếu xin được bắt đầu.”

Sau khi liệt kê một lượt các mục cần chú ý, Akaishi di chuyển về phía góc lớp.

Cậu thoáng thấy bóng dáng Sanzenro giữa những khán giả khác.

“…”

Ánh mắt Sanzenro và Akaishi chạm nhau, cô khẽ vẫy tay. Akaishi cũng nhẹ nhàng vẫy tay đáp lại.

Buổi chiếu “Tặng Hoa” đã bắt đầu.

Rèーーー.

Buổi chiếu “Tặng Hoa” kết thúc. Vẫn như thường lệ, phản hồi gần như toàn là những đánh giá tệ nhất, thậm chí có vài khán giả còn lườm nguýt Akaishi.

“Vậy là suất chiếu cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc rồi nhỉ, Aka-dono.”

“Ừ, đúng vậy, Yama.”

Akaishi cùng Yamamoto nhanh nhẹn thu dọn ghế ngồi và máy chiếu. Mitsuya thì đã đi nghỉ từ trước.

“Vậy Aka-dono cũng đi nghỉ dùng bữa trưa đi thôi.”

“Hửm, còn cậu thì sao, Yama?”

“Tại hạ không sao cả. Tại hạ định đợi Mitsu-dono đến. Vả lại, cũng còn một tiếng nữa mới đến suất chiếu buổi chiều. Aka-dono cứ đi nghỉ trước đi ạ.”

“Vậy sao… Xin lỗi cậu nhé, Yama.”

“Đừng nói thế. Aka-dono cũng đã vất vả nhiều rồi, vậy tại hạ xin phép.”

“Vậy, tớ đi đây.”

Akaishi chào Yamamoto một tiếng rồi rời khỏi phòng học.

“Yuu.”

Sanzenro, người đang dựa mình vào bức tường, gọi Akaishi. Cậu bước lại gần cô.

“Yo.”

“Lâu không gặp nha.”

“Đâu nào, có lâu lắm đâu.”

Sanzenro tiến lại phía Akaishi.

“Mà nè, cái phim vừa rồi tớ xem rồi đó, kịch bản là Yuu viết hả?”

“Ừm, cũng có thể nói là vậy.”

“Cái quái gì vậy trời~”

Sanzenro cau mày, dí sát mặt vào Akaishi.

“Đó rõ ràng là đang ám chỉ tớ, Touki với Yuu còn gì nữa! Tớ tuyệt đối không đời nào làm chuyện như vậy đâu! Aa~ Thiệt tình, ghê quá đi mất~”

“Xin lỗi, xin lỗi mà, là tớ nhất thời hồ đồ thôi.”

“Hồ đồ á? Này!”

Sanzenro nhướng một bên mày, bức người về phía Akaishi.

“Đúng là hết nói nổi… Haizz, nói chung là cậu ghét chuyện đó lắm đúng không?”

“Ghét…?”

“Dù hẹn hò với Yuu hay với Touki, thì một trong hai người còn lại cũng sẽ thành nhân vật Natsuki đó chứ gì. Cậu ghét cay ghét đắng chuyện đó, nên mới viết như thế, phải không?”

“…………Thật… sự là vậy sao?”

Thật vậy sao? Đúng là như vậy sao? Mình đã nghĩ đến điều đó khi viết kịch bản ư?

Nếu Sanzenro có tình cảm với Suda, mối quan hệ hiện giờ sớm muộn gì cũng đổ vỡ. Nếu Sanzenro có tình cảm với mình, mối quan hệ hiện giờ cũng sẽ tiêu tan. Mình không hề muốn chuyện đó xảy ra.

Đó là sự chối bỏ vô thức từ tận đáy lòng mình sao? Chính sự chối bỏ ấy, như một bản năng phòng vệ, đã thôi thúc mình viết ra những dòng đó, rồi để Sanzenro xem ư?

“…Có lẽ vậy thật.”

“Chứ còn sao nữa, cậu viết hẳn ra một kịch bản như thế cơ mà. Haizz… Thiệt tình, Yuu đúng là tên u ám thật đấy.”

“Cậu nói ai u ám hả?”

“Vừa u ám lại còn hay châm chọc mỉa mai… Thiệt tình, kiểu người như cậu thì không có bạn bè gì đâu đấy.”

“Kệ tớ.”

“Thôi kệ đi…”

Sanzenro rảo bước.

“Tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu, cậu cứ yên tâm.”

“…”

Cô ngoảnh đầu lại, cười toe toét.

“Bởi vì tớ thích cả Touki lẫn Yuu mà, nếu có làm thật ấy, thì tớ sẽ quen cả hai đứa, rồi giấu nhẹm đi.”

“Không, đừng có làm thế. Kiểu đó chỉ dẫn đến một kết cục thảm hại hơn thôi.”

Akaishi vội đuổi theo Sanzenro đang đi ở phía trước.

Akaishi và Sanzenro sóng bước bên nhau trên hành lang.

“Oa~ Trường cấp ba của Yuu có lắm gian hàng ghê ha~”

“Ừ nhỉ.”

Akaishi dạo bước bên Sanzenro, ngắm nghía những gian hàng của các lớp.

“Ca trực ở nhà ma của Touki hình như ba mươi phút nữa là xong rồi, mình đi đâu đó giết thời gian chút đi.”

“Tuân lệnh!”

“Sao tự dưng lại nói giọng đó thế?”

Akaishi đứng hình, nhìn Sanzenro đang nghiêm trang chào kiểu quân đội với vẻ mặt ngán ngẩm.

Akaishi và Sanzenro đang lang thang ngắm các gian hàng thì Sakurai cùng nhóm bạn của cậu ta đi tới từ phía đối diện.

“Này, Yuki, đừng có bám lấy tớ nữa, phải để tớ nói bao nhiêu lần thì cậu mới chịu hiểu hả!”

“Ể~~~~~ Có sao đâu mà Sousuke ơi~~ Lễ hội văn hóa ngàn năm có một đó~~~”

“Mình nói nè, mọi người đừng như vậy mà…”

“Mọi người không được cãi cọ nhau nha~~!”

“Mấy người ồn ào quá đi…”

Sakurai dẫn theo bốn cô nàng tùy tùng, nghênh ngang sải bước chiếm trọn cả hành lang.

“Uwaa, cái gì thế kia… Khỉ thật, ghen tị chết mất! Kia chẳng phải là harem trong truyền thuyết sao!”

“Đến, đến cả Mizuki-san cũng… Huhu~ Thằng cha đó là đứa nào thế!”

“Không đời nào… Tớ vốn nhắm Yatsugai-chan mà…!”

“Tớ rõ ràng là thích Hazuki-san cơ mà…”

“““Thằng cha đó là cái thá gì cơ chứ!”””

Sakurai vẫn nghênh ngang sải bước trên hành lang như chốn không người, mặc cho những ánh mắt tóe lửa vì ghen tị của đám con trai xung quanh.

Sanzenro và Akaishi, chẳng hề hay biết Sakurai đang ở phía trước, vẫn tiếp tục rảo bước trên hành lang.

Một bước, rồi hai bước, khoảng cách giữa họ ngày một thu gần.

Akaishi và Sakurai, cả hai đều không nhận ra đối phương, cứ thế tiến lại gần nhau hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận