Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)
Chương 118: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (12)
0 Bình luận - Độ dài: 1,222 từ - Cập nhật:
Sau đó, nhóm Akaishi cũng đi lượn các gian hàng, nhà ma, xem phim, tận hưởng trọn vẹn lễ hội văn hóa.
Suda liếc nhìn đồng hồ.
“A a~ Sắp đến lượt tớ lên sân khấu rồi, tớ về trước đây~”
“Nói mới nhớ, tớ cũng sắp rồi.”
Akaishi cũng nhìn đồng hồ, rồi đưa mắt nhìn Suda.
“Vậy thì, đi thêm một chỗ nữa đi! Thêm một chỗ nữa thôi!”
Sanzenro vừa nói, hai tay cầm bánh crepe, trên người treo lủng lẳng đủ thứ quà lưu niệm nhận được ở lễ hội văn hóa.
“Nhỏ này giờ chắc đang tận hưởng hơn bất kỳ ai tham gia lễ hội văn hóa ấy nhỉ.”
“Haizz, đúng là sảng khoái thật.”
Akaishi và Suda cười khổ, rồi lấy ra tờ chương trình của lễ hội văn hóa.
“Nào, điiii đâââuuuu đââââyyyy taaaa~”
Sanzenro lướt ngón tay trên tờ chương trình mà Akaishi đưa ra.
Ting——đong——tang——đong——
Ngay lúc Sanzenro còn đang vắt óc nghĩ xem nên đi đâu tiếp, tiếng chuông báo có buổi phát thanh đột ngột vang lên.
“Ờm~ Câu lạc bộ Phát thanh xin thông báo. Câu lạc bộ Phát thanh xin thông báo.”
Tiếng loa phát thanh vang vọng khắp trường.
“…”
Người đang phát thanh là Sakurai.
Dù bụng bảo dạ “Rõ ràng là thành viên câu lạc bộ Phát thanh mà chẳng thấy cậu ta làm việc bao giờ”, nhưng không ngờ lại biết được theo cách này, Akaishi thở dài.
“Ờm~ Bắt đầu từ hai giờ chiều, tại sân giữa sẽ có buổi biểu diễn của câu lạc bộ Kèn hơi. Tiếp theo, từ ba giờ chiều, sẽ có buổi biểu diễn của đội cổ vũ——”
Đúng lúc đó,
“Tớ thích Sousukeーーー!”
“Này, dừng, dừng lại đi Yuki! Đang phát thanh đó!”
Giọng của Arai xen vào. Cuộc trò chuyện qua lại giữa Arai và Sakurai cứ thế được truyền đi khắp trường qua hệ thống phát thanh.
“Chờ, chờ một chút không được đâu Yuki-chan! Thật sự không được mà, vẫn đang phát thanh đó…!”
“Mi, Mizuki, làm gì đó đi chứ!”
“Cậu đang làm gì vậy hả Arai-san!”
“Đừ, đừng mà mọi người ơi aaa!”
Mizuki, Yatsugai, Hazuki, rồi cả nhóm tùy tùng của Sakurai đều xông vào can ngăn Sakurai và Arai. Thế nhưng, công tắc phát thanh vẫn còn bật, và toàn bộ cảnh tượng hỗn loạn khó coi ấy cứ thế được truyền đi không sót một chi tiết nào đến tai tất cả mọi người trong trường.
“A, Sakurai-kun chạm vào chỗ đó không được…!”
Ưm… một tiếng rên khe khẽ đầy khêu gợi của Hazuki bất chợt lọt ra.
“Này, này Touka-chan và Sakurai-kun đang làm gì vậy hả!”
“Khô, không phải! Tại Arai cứ đẩy tới nên tớ không thấy đường…”
“Mọi người mau dừng lại đi!”
Ối á í oái, cả dàn harem của Sakurai nhao nhao cả lên.
“A, khoan, Sousuke, cậu đang kéo váy tớ đó!”
“Ể, đâu, đâu cơ!”
“A, không được, không được, sắp tuột rồi!”
“Tớ thích Sousukeーーーーー!”
“Này Yuki, tránh ra mau!”
“Á, dừng lại, váy tớ…!”
Yatsugai sốt ruột nói như bắn liên thanh.
“Này, này, công tắc chưa tắt!”
Mizuki quát lên,
“Xi, xin lỗi! Bắt đầu từ hai giờ chiều, tại sân giữa sẽ có buổi biểu diễn của câu lạc bộ Kèn hơi! Xin lỗi!”
Vừa nói xong, buổi phát thanh bị ngắt.
“…”
“…”
“…”
Một khoảng lặng bao trùm lên nhóm Akaishi.
“Này Yuu, Tou…”
Sanzenro lên tiếng.
“Cái trường cấp ba này, đúng là trường-cấp-ba 'ba-chấm-chấm' rồi.”
“Tớ cũng thấy vậy.”
“A ha ha ha ha”
Sanzenro nhíu mày, quay sang Akaishi và Suda. Suda cười phá lên, còn Akaishi cười khổ.
“Chà, là Sakurai à? Làm chuyện đó trên sóng phát thanh đúng là khó tin thật đấy~”
“… Ừ nhỉ.”
Akaishi lắp bắp đáp lại lời Suda. Suda và Sakurai từ trước tới nay chưa từng nói chuyện với nhau một cách tử tế. Suda rốt cuộc có suy nghĩ gì về Sakurai đây nhỉ. Akaishi có chút lo lắng.
“Yuu, trường cấp ba này là nhà ma thì có.”
“Không, đó chỉ là tình cờ thôi, tình cờ thôi. Mấy chuyện như vậy không xảy ra hoài đâu.”
“A, ủa, hình như váy của tớ bị rách…!?”
“Cậu làm gì có mặc váy đâu!”
Vừa cười với Sanzenro, Akaishi vừa suy nghĩ.
Rốt cuộc thì, tại sao Sakurai lại làm những chuyện như thế? Vụ việc này do Arai gây ra, có lẽ Sakurai chẳng có lỗi lầm gì. Nhưng, dẫu cho có bỏ qua vụ phát thanh đi nữa, thì Sakurai vẫn luôn rêu rao một cách kỳ quặc với mọi người xung quanh về việc mình được yêu mến. Rốt cuộc cậu ta làm vậy vì mục đích gì. Hay là, việc rêu rao mình được yêu mến chính là yếu tố tạo nên cái harem đó? Hoặc giả, cậu ta chỉ đơn thuần muốn cho người khác biết sự thật rằng mình nổi tiếng, hay là cả hai lý do cùng một lúc?
“Vậy thì, hình như hai giờ chiều sẽ có biểu diễn ở sân giữa, chúng ta đi nghe một chút rồi giải tán nhé?”
“Rõ~”
Sanzenro và Suda đi về phía sân giữa. Akaishi cũng đi theo.
Akaishi đặc biệt đánh giá cao năng lực của Mizuki. Cô ấy là mỹ nữ số một toàn trường, tính cách lại dịu dàng, khi tiếp xúc với người khác không hề tạo ra rào cản. Chỉ riêng những điểm đó thôi cũng thật đáng kinh ngạc.
Nhưng, đó có thật sự là năng lực của Mizuki không? Hay phải chăng, chính cái danh hiệu “mỹ nhân số một trong trường” đã làm tăng thêm sức hấp dẫn của Mizuki? Hay phải chăng, cái mác “mỹ nữ trên mây, xa tầm với” đã góp phần tạo nên sự đánh giá cao ngất ngưởng dành cho Mizuki?
Một cô gái xinh đẹp mà mình không tài nào với tới, một người hòa đồng được tất cả mọi người yêu quý. Nếu chính việc mọi người tin như vậy đã nâng tầm giá trị của Mizuki lên, thì mọi chuyện xem chừng khá hợp lý. Phải chăng Sakurai, bằng cách rêu rao cho người khác biết mình là một gã đào hoa, đã khiến họ lầm tưởng cậu ta là một người đàn ông quyến rũ đến mức khó lòng với tới, và cứ thế ung dung xây dựng nên cả một dàn harem mà chẳng cần phải chủ động với bất kỳ ai?
“…………”
Không biết nữa. Akaishi không hiểu gì về Sakurai cả.
Liệu những người thân cận với Sakurai có biết rõ gì đó về cậu ta không?
“Kirishima…?”
Đột nhiên, tên của một người con trai hiện lên trong đầu.
Người bạn thân duy nhất và thân nhất của Sakurai, Kirishima Naoto. Dù cậu ta thân thiết với Sakurai, nhưng lại hoàn toàn không xây dựng harem.
“…”
Kirishima hẳn là biết gì đó.
Akaishi vừa chán nản nghĩ về màn tấu hài ở câu lạc bộ phát thanh, chẳng khác nào một hành động cố tình khoe mẽ của Sakurai, vừa miên man suy tư về những yếu tố đã giúp Sakurai có thể dễ dàng tạo dựng nên cả một dàn harem như vậy.


0 Bình luận