Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)
Chương 79: Bạn có thích bị ghét không? (3)
0 Bình luận - Độ dài: 1,451 từ - Cập nhật:
Sau khi Akaishi đưa bản thảo sửa lỗi cho đám Sakurai, trên đường đến lớp học, cậu bâng quơ nhớ lại dáng vẻ của họ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Takanashi và Hirata đang lườm nhau.
Các bạn trong câu lạc bộ kịch đứng xem trận khẩu chiến của hai người từ xa.
Sakurai vẫn như thường lệ nói chuyện với đám đàn em, Yatsugai cũng không ngoại lệ, trở thành một thành viên trong hậu cung của Sakurai.
“…”
Thật ra thì… cũng chẳng sao sất.
Akaishi bất giác rảo bước nhanh hơn. Cảm giác bực bội tích tụ nơi đáy lòng hiện rõ cả trong cử chỉ của cậu.
Thật ra cứ để mối quan hệ với Yatsugai căng thẳng mãi cũng chẳng sao mà. Tại sao mình lại muốn xin lỗi Yatsugai? Tại sao mình lại muốn làm lành?
Chuyện đó… thực sự cần thiết đến vậy sao?
Mình đã quyết định sẽ thay đổi.
Quyết định sẽ tin tưởng người khác, yêu thương người khác.
Nhưng đối tượng có nhất thiết phải là Yatsugai không? Thật ra cứ để mối quan hệ này tệ mãi cũng chẳng sao mà, đúng không? Không, dĩ nhiên là chẳng sao cả.
Nỗi khó chịu ảnh hưởng lớn đến tâm trạng Akaishi.
Mình đã nói là sẽ thay đổi. Nhưng với tình hình Yatsugai từ chối thế này, nếu cứ cố chấp thì đó không phải là thay đổi. Đó chỉ đơn thuần là sự tự thỏa mãn của bản thân mà thôi.
Tiếp nối con người từ trước đến nay của mình, dù vậy vẫn hành động theo ý chí của bản thân. Tuyệt đối không phải là ép buộc người khác.
Akaishi tự trấn an mình như vậy, rồi vội vã quay về lớp học.
Cậu liên tục tự nhắc nhở, cố gắng thuyết phục bản thân, tạm thời gạt những điều khó hiểu ấy sang một bên.
Về đến lớp, Akaishi bắt chuyện với Mitsuya và Yamamoto.
“Tớ giao rồi.”
“Ồ ồ, Aka, cậu giao rồi hả? Vậy là bắt đầu quay phim được rồi nhỉ?”
“Đúng vậy nhỉ, Mitsuya-dono, Aka-dono.”
Yamamoto và Mitsuya khẽ vươn vai, rồi bắt đầu cài đặt máy quay.
“Nhưng mà…”
Yamamoto khẽ đảo mắt nhìn quanh lớp.
“Thế này thì gay go rồi đây…”
Cậu ta lẩm bẩm một mình.
Cả ba nhìn về phía những học sinh tham gia sản xuất bộ phim.
“Rồi sao nữa~ Tớ còn chẳng biết cá ngừ làm được thành cá ngừ hộp cơ đấy~”
“Cậu ngốc thật đấy~ Cá ngừ tiếng Anh là ‘tuna’ mà?”
“Này Akari, cậu xem phim truyền hình hôm qua chưa~? Yuuki, siêu ngầu luôn ấy~”
“Đúng thế luôn! Siêu ngầu luôn~”
“Này, cậu xem kịch bản phim chưa?”
“À à~ Cái đó à.”
Mỗi người một việc, ai cũng đang túm tụm nói chuyện, chẳng có chút không khí nào cho thấy sắp bắt đầu quay phim.
Thế này thì còn mặt mũi nào gọi là câu lạc bộ kịch nữa. Akaishi thở dài.
“Vậy bọn tớ quay phim đây, Aka về được rồi.”
“Đúng rồi đó, Aka-dono về được rồi ạ.”
“…Ừm.”
Mitsuya và Yamamoto nói với Akaishi, cậu chỉ đáp lại một cách mơ hồ.
Mình về được sao? Một câu hỏi mơ hồ thoáng qua trong đầu cậu.
“…”
“Sao thế Aka, cậu không về à? Cậu viết kịch bản xong rồi, không ở lại cũng chẳng sao đâu? Thật ra cậu cũng muốn về lắm đúng không?”
“…Chà.”
Công cuộc chuẩn bị lễ hội văn hóa chẳng có chút hiệu quả nào. Dù có thực sự chuẩn bị cũng chẳng thu được gì, chỉ tổ lãng phí thời gian. Có lẽ là vậy. Thực tế, Akaishi cũng cảm thấy đây là một sự lãng phí thời gian.
Thế nhưng, cậu muốn ở lại. Cậu muốn cố gắng tham gia vào một hoạt động học đường kém hiệu quả như lễ hội văn hóa. Đó là lời thật lòng của Akaishi, cũng là tâm nguyện của cậu.
Quan trọng nhất là, cậu rất muốn biết kịch bản mình viết sẽ đi về đâu.
“Tớ giúp một tay được không? Có người viết kịch bản ở đây thì kiểu gì cũng tiện hơn mà, đúng không?”
“Ồ… ồ, Aka, cậu cũng tham gia à. Vậy thì, chúng ta quyết định phân vai cho phim này đi.”
Mitsuya bước đến chỗ đám bạn cùng lớp đang tụ tập.
“Này, mọi người nghe tớ nói chút được không? Bọn tớ muốn chọn diễn viên cho phim bây giờ, có ai muốn đóng vai nữ chính, Aoba, không?”
“…”
“…”
“…”
Tĩnh lặng.
Nghe Mitsuya nói, các bạn học đột nhiên im bặt.
“Không có ai sao…?”
Phản ứng bất ngờ khiến Mitsuya không khỏi bối rối.
“Tại vì… truyện kiểu này thì… phải không?”
“Tớ cũng tuyệt đối không muốn đóng vai nữ chính kiểu này đâu.”
“Tớ hiểu mà. Hôm lễ hội văn hóa sẽ chiếu cái này cả ngày chứ gì? Đời nào nhé.”
““Chuẩn luôn~~~~””
Các bạn nữ bắt đầu xì xào bàn tán, ai cũng muốn đẩy người khác ra làm vật tế thần, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Nhưng chẳng ai chịu đứng ra cả.
“Tớ nói này…”
Một bạn nữ lên tiếng.
“Bọn tớ tuyệt đối không muốn đóng vai này đâu, nên cho bọn tớ đóng vai quần chúng hay gì đó được không? Sau này bọn tớ cũng sẽ tham gia chuẩn bị lễ hội văn hóa tử tế, hôm nay cứ tùy tiện phân vai đi. Bọn tớ về đây. Dù sao thì cũng mất cả ngày mà, đúng không?”
“Ể… Hả?”
“Tớ cũng thế~ Tuyệt đối không muốn đóng vai này.”
“Tớ cũng không muốn làm đâu~”
“Vậy vất vả rồi nhé~ Mai cần vai quần chúng thì gọi bọn tớ nha~”
“T… tớ cũng về đây…”
“Ể… không, khoan đã…!”
Bắt đầu từ lời nói của một bạn nữ nào đó, các bạn nữ trong lớp lục tục kéo nhau về.
“Ể… Đùa nhau đấy à?”
Mitsuya nhìn theo bóng lưng các bạn nữ đang rời đi, bất lực lẩm bẩm.
Kết quả, chẳng còn một bạn nữ nào ở lại.
Akaishi bước đến bên cạnh Mitsuya.
“Đúng là kết quả tệ nhất.”
Yamamoto cũng đi tới.
“Phải rồi… Làm thế nào bây giờ…”
“Không ngờ chẳng còn bạn nữ nào ở lại cả…”
Họ hành động như vậy là vì không hài lòng với việc tuyển chọn diễn viên cho bộ phim tự quay, và cũng vì sợ tiếp xúc quá nhiều với Akaishi, người bị coi là kẻ lập dị.
“Phải làm sao đây…”
“Chỉ còn cách cho con trai mặc đồ con gái thôi.”
“Nói vớ vẩn gì thế! Chẳng liên quan gì đến diễn biến truyện cả, làm thế thì chất lượng phim tụt dốc không phanh cho xem! Cậu không dùng não được à, đồ ngốc này!”
“Ơ, cậu nói chuyện khó nghe quá đấy.”
“Aka-dono, Mitsuya-dono là người Kansai nên ăn nói hơi khó nghe chút, cậu bỏ qua cho cậu ấy nhé.”
“Không, chuyện này chẳng liên quan gì đến người Kansai cả, đồ ngốc Yamatake!”
Mitsuya và Yamamoto lại bắt đầu một cuộc cãi vã vô nghĩa như thường lệ.
“Nhưng mà… Thế này thật sự đau đầu rồi. Làm thế nào đây?”
“Ừm… Tóm lại chỉ còn cách quyết định phân vai nam trước thôi. Này—— Mọi người nghe tớ nói!”
Mitsuya gọi các bạn nam.
“Có ai muốn đóng vai Shida trong phim này không?”
“…”
“…”
Các bạn nam cũng nhìn nhau ngơ ngác.
“Vậy thì, có ai muốn đóng vai chính, Randou không…?”
“…”
“…”
Vẫn là phản ứng tương tự. Các bạn nam cũng chẳng ai muốn đóng.
“Làm cái trò gì vậy! Các cậu như thế này mà còn là đàn ông à!?”
“Không phải, tại vì…”
“À à…”
“Kịch bản này, nhân vật nào cũng tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp đâu nhỉ…”
“Thật đó…”
Các bạn nam cũng nhìn nhau với vẻ mặt khó xử.
“Này, hôm nay bọn tớ về trước được không? Chẳng ai muốn đóng cả. Về được chưa? Bọn tớ không muốn đóng vai này đâu…”
“Tớ cũng vậy…”
“Tớ cũng không muốn…”
Các bạn nam xôn xao ca thán, rồi cầm cặp sách chuẩn bị ra về.
“Này… Này, các cậu làm thế này thì không hoàn thành phim được đâu!”
“Haiz… Rồi sẽ có cách thôi mà.”
“Sao… Sao lại có thể như vậy chứ…”
Mitsuya lên tiếng níu kéo, nhưng các bạn nam không hề dừng bước.
Cuối cùng, trong lớp học chỉ còn lại Akaishi, Mitsuya và Yamamoto.


0 Bình luận