• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chuyện bên lề: Bạn có thích truyện trinh thám không? (7)

0 Bình luận - Độ dài: 1,897 từ - Cập nhật:

Đêm khuya.

“……”

“……”

Akaishi và mọi người ở trong phòng Sanzenro, chờ đợi âm thanh đó vang lên.

“Khi tiếng động vang lên, tớ với Touki sẽ ra ngoài xem sao. Suu cứ ở yên trong phòng cho chắc nhé. Lúc nào biết rõ đó là gì rồi, tớ gọi cậu liền.”

“Okê~”

“Rõ.”

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng!

Chẳng bao lâu sau, âm thanh ấy đã vang lên.

“Được rồi, Touki.”

“Ok.”

Akaishi và Suda lập tức ra ngoài.

Khép cửa lại, cả hai đưa mắt nhìn về phía âm thanh vọng tới——

“Đúng như mình nghĩ mà.”

“Thiệt hả trời…”

Akaishi và Suda ở dưới lầu, nhìn thấy một người đàn ông liên tục kéo tay nắm cửa.

Cứ mỗi lần người đàn ông ấy giật tay nắm cửa, tiếng “đùng đùng đùng đùng” lại vang lên.

“Kia không giống người sống ở đây… lẽ nào là trộm……?”

“Sao lại có một kết cục đáng sợ thế này. Với lại, cậu nhìn chân ông ta xem.”

“Hửm?”

Dưới chân người đàn ông là ba túi rác.

“Ông ta đến… vứt rác à?”

“Chắc thế. Ai lại xách túi rác đi ăn trộm chứ. Mà nếu là trộm thật thì cũng bất cẩn quá mức, gây tiếng động to thế cơ mà.”

“Cơ mà, cái tiếng động lúc có lúc không này cũng kỳ lạ thật…”

“Touki, cậu vào gọi Suu ra đây đi.”

“Rõ.”

Suda liền vào trong nhà gọi Sanzenro ra.

Khi Sanzenro và Suda trở ra, Akaishi chỉ tay về phía người đàn ông.

“Suu, cậu nhìn kìa, sự việc là thế đấy.”

“Chuyện này… chuyện này sao?”

Trông thấy người đàn ông nọ đang giật mạnh tay nắm cửa, Sanzenro ngẩn người ra.

“Người đó là người mới chuyển đến gần đây phải không?”

“Ừ, đúng rồi. Là người mới chuyển đến đây. Nhưng sao lại phải giật tay nắm cửa nhiều lần đến thế… Yuu, cậu giải thích được không?”

“Được thôi.”

Akaishi vừa dõi theo người đàn ông đang kéo tay nắm cửa ở dưới lầu, vừa bắt đầu nói.

“Đầu tiên, người đó và tớ là cùng một loại người.”

“……?”

Sanzenro nghiêng đầu.

“Ý cậu là ông ta rất u ám à?”

“Này, nói thế bất lịch sự đấy. Phải nói là một người hết sức cẩn thận thì đúng hơn.”

“Hừm~?”

Sanzenro lộ vẻ mặt không thể hiểu nổi.

“Đâu cần phải giật mạnh tay nắm cửa nhiều lần đến thế nhỉ?”

“Ừ. Kéo thử hai ba lần mà không mở được là tớ thấy cửa khóa chắc rồi.”

“Đúng vậy. Nhưng mà, cũng có những người không như thế.”

“……Ý cậu là sao?”

“Chắc là hội chứng ám ảnh cưỡng chế đấy.”

“Hội chứng ám ảnh cưỡng chế…?”

Người đàn ông đó kéo tay nắm cửa mấy lần rồi bỏ đi, lát sau lại quay lại.

“A, ủa, đã quay lại rồi sao?”

“Không không. Chắc là ông ấy nghĩ có lẽ cửa chưa đóng chặt, nên mới quay lại đó.”

Người đàn ông lại đùng đùng kéo cửa, rồi mới xoay người rời đi.

“Ể, ểể… Có phải ông ấy lo lắng hơi quá rồi không?”

“Kiểu người này cũng không hiếm đâu. Lúc ra khỏi nhà, chẳng phải cậu cũng kiểm tra xem bếp từ đã tắt chưa, lửa ga đã vặn nhỏ nhất chưa hay sao?”

“Có kiểm tra mà.”

“Vì nếu chỉ có một lớp phòng bị thì rủi ro cao quá, đáng sợ lắm. Về điểm đó, việc khóa cửa chỉ có một lớp phòng bị, không thể làm gì hơn đúng không? Cho nên người như tớ mới phải kiểm tra đi kiểm tra lại như vậy đó.”

“Hình như… đúng là cũng có người như vậy nhỉ.”

Sanzenro lẩm bẩm, chìm vào suy tư.

“Vậy thì sau khi tiếng động ngưng, chuyện Yuu hỏi tuần trước ‘có nghe thấy tiếng đùng đùng không?’ cũng là tiếng lúc ông ấy quay lại kéo cửa như vừa rồi hả?”

Suda hỏi Akaishi.

“Đúng vậy. Lần thứ hai thì quả thật không cần phải kéo nắm đấm cửa lâu như thế đâu nhỉ? Mà, nói thật thì tớ cũng thấy thế là hơi quá. Nào là nhạy cảm, cẩn thận, hay ám ảnh cưỡng chế, có nhiều từ để diễn tả tính cách như vậy lắm.”

“Ra là vậy…”

Akaishi đi xuống lầu, tìm một vị trí có thể quan sát được bãi giữ xe đạp.

“Rồi, lý do ông ta đi vào tận sâu trong bãi giữ xe đạp chính là đó.”

“Thông thường thì, làm sao mà nhận ra được chuyện này chứ…”

Một người đàn ông hai tay xách đầy túi rác, vừa phải gạt những chiếc xe đạp hai bên sang một bên, vừa len qua lối đi hẹp.

“Vì xách túi rác bằng cả hai tay nên chắc không dùng tay khéo léo được. Vừa đẩy sâu vào trong vừa tiến tới.”

“Nhưng đi nghiêng người qua là được mà.”

“Không, không làm được.”

Akaishi chỉ vào lưng người đàn ông.

“Ông ta đeo ba lô mà, thấy không.”

“Tại sao lại phải đeo ba lô……”

“Vì không có ba lô sẽ thấy bất an mà. Tớ ra ngoài lúc nào cũng phải đeo ba lô. Lỡ có gì không bỏ vào được thì bất an lắm đúng không?”

“Ểểể~...”

“Lỡ có chuyện gì, mà trong người không có đồ đạc gì thì bất tiện lắm đúng không? Trong ba lô đó chắc cũng đựng mấy thứ hữu dụng phòng khi có sự cố bất ngờ đấy.”

Vì suy nghĩ giống nhau nên tớ hiểu rõ như lòng bàn tay vậy.

“Nhưng mà…”

Sanzenro nhìn Akaishi.

“Đâu nhất thiết phải đi đổ rác muộn thế này nhỉ?”

“……Ừm.”

Akaishi cũng chỉ không hiểu được điểm này.

“Tại sao lại phải ra ngoài vào giờ này, tớ thắc mắc mãi. Hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.”

“Tại sao nhỉ, Touki biết không?”

“Không, tớ không biết.”

“Ra ngoài lúc đêm hôm thế này thường là khi người ta không muốn bị ai để ý mà, đúng không? Giống như mấy người biểu diễn ở công viên ấy, khi không muốn bị dòm ngó thì họ sẽ hoạt động vào ban đêm. Nên tớ đoán có lẽ ông ta đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua sách, cơ mà không chắc lắm.”

“Ể, ý cậu là sách người lớn hả?”

Sanzenro nói với vẻ mặt kinh ngạc.

“Tớ đã cố nói tránh đi rồi, cậu đừng có nói toạc ra thế chứ.”

“Không, cậu càng nói úp mở tớ lại càng tò mò hơn đấy!”

“Thì, đại khái là vậy. Tuy không biết chính xác là gì, nhưng chắc hẳn ông ta có việc gì đó không muốn người khác thấy nên mới phải đi lúc đêm hôm thế này.”

“Tò mò ghê…………”

Sanzenro nhìn chằm chằm người đàn ông đó.

“Có thể đi theo không?”

“Ừm, đi theo đến chỗ đổ rác chắc cũng không sao đâu nhỉ? Hơi có lỗi với ông ấy một chút nhưng bên mình cũng đang nghi ngờ là kẻ theo dõi mà.”

Akaishi cùng các bạn lặng lẽ bám theo, cố không để bị phát hiện.

Khi đến khu đổ rác, người đàn ông bắt đầu tráo đổi những túi rác đã được đặt ở đó từ trước.

“Ể, đùa à, ông ta đang tráo rác kìa! Sao lại phải làm thế chứ…”

“Yuu, có lý do gì không?”

“Có chứ.”

Người đàn ông đặt túi rác trong tay ra phía sau những túi rác đã đặt sẵn.

“Chắc là ông ta không muốn rác của mình bị ai đó nhìn thấy.”

“A…!”

“Thì ra là vậy à”, Sanzenro vỗ đùi một cái.

“Vì nhạy cảm nên mới để ý cả những chỗ như vậy hả!?”

“Đúng là nếu đặt ở phía sau thì không ai nhìn thấy cả.”

“Ừm.”

“Yuu siêu thật~”

Suda thán phục nói.

“Vì mai là ngày đổ rác, nên cứ đến ngày đổ rác là lại có tiếng động à…”

“Chính là như vậy.”

Tráo đổi túi rác xong, người đàn ông thở phào một cái rồi tiến về phía máy bán hàng tự động.

“Ủa, ông ta đi về phía máy bán hàng tự động kìa, Yuu? Chẳng phải bảo đi cửa hàng tiện lợi mua sách “ấy” à?”

“Đừng có sách người lớn sách người lớn mãi thế. Tớ cũng chịu, không biết tại sao.”

Người đàn ông cởi găng tay, cho vào túi, rồi từ trong túi lấy ví ra.

“Muộn thế này rồi còn định mua gì nhỉ?”

“Lẽ nào…”

Người đàn ông đứng trước máy bán hàng tự động, đứng im không nhúc nhích.

“Là đến mua… nước ép có thạch nha đam đúng không.”

“Là ông ấy mua hết đó hả!”

Suda kinh ngạc kêu lên.

“Hơi xa nên không thấy rõ, nhưng chắc là vậy rồi. Nước ép nha đam có thạch không bán ở siêu thị bình thường, chỉ có thể mua ở máy bán hàng tự động thôi. Hoặc là, phải tìm ra siêu thị nào có bán loại nước ép đó.”

“Siêu thị 24 giờ gần đây chắc không có bán đâu.”

“Dù có tìm thấy thì cũng xa lắm, nên chắc là tính mua ở gần đây cho tiện.”

“Vậy là vì ông ta mà mình không mua được nước nha đam sao...!”

Hự, Suda kêu lên một tiếng.

Nước ép thạch nha đam đã hết sạch, người đàn ông tiu nghỉu cúi đầu, rồi quay gót.

“Ông ấy về rồi kìa.”

“Ừm, thì cũng hết hàng rồi mà. Chắc là nhân tiện đi đổ rác, ông ấy mua rất nhiều nước ép nha đam có thạch phải không? Kiểu như mười chai, hai mươi chai ấy.”

“Nên mới ra ngoài vào ban đêm hả?”

“Chắc vậy.”

Sanzenro nheo mắt, “Hừm hừm hừm”.

“Cái cảnh đứng trước máy bán hàng tự động mua cả mấy chục chai nước ép, hẳn là ông ta không muốn ai nhìn thấy rồi? Nên mới phải đi lúc đêm hôm.”

“Rắc rối thật sự…”

Suda lẩm bẩm.

Người đàn ông lấy găng tay từ trong túi ra, cất ví vào thay thế. Đúng lúc đó――

“A, Yuu!”

Sanzenro chỉ tay.

“Người ban nãy làm rơi khăn giấy từ trong túi ra kìa!”

“A à~…”

“Vậy tờ khăn giấy tuần trước là của…”

“Hình như vậy.”

Suda và Akaishi tỏ vẻ đã hiểu.

“Những người nhạy cảm như vậy thường mang theo nhiều khăn giấy và những thứ dùng trong trường hợp khẩn cấp mà. Chắc là mớ khăn giấy để trong túi bị vướng vào lúc lấy găng tay ra nên mới rơi. Suu cũng được cho băng cá nhân còn gì?”

“Tớ có nhận được nè... Thì ra là vậy.”

Người đàn ông chẳng hề hay biết mình làm rơi khăn giấy, cứ thế đi về phía nhà.

“Chúng ta cũng nên về thôi nhỉ. Tình hình đại khái cũng hiểu cả rồi chứ?”

“Không ngờ nguyên nhân lại là một chuyện vớ vẩn thế này, thiệt tình chứ...”

“Mà, không phải kẻ theo dõi là may rồi.”

“A~~, may quá~~!”

Đám Akaishi Sanzenro bật cười khanh khách.

Sau đó, Akaishi và Suda vẫn tiếp tục theo dõi cho đến khi người đàn ông về đến tận nhà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận