• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 114: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (8)

2 Bình luận - Độ dài: 2,069 từ - Cập nhật:

“Vậy thì, bây giờ chúng tôi xin trình chiếu bộ phim tự sản xuất, “Tặng Hoa”. Thời lượng phim là ba mươi phút, quý vị có thể tự do ra vào và ăn uống. Những ai xem đến cuối cùng, nếu có thể điền vào phiếu khảo sát thì chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích.”

Akaishi đứng giữa lớp học đông nghịt người, giải thích những điều cần lưu ý khi chiếu phim.

Do Takanashi tự ý quyết định, áp phích được thêm vào dòng quảng cáo “câu chuyện tình yêu thuần khiết từ nhà biên kịch của Romeo và Juliet”. Nhờ vẻ đẹp trong tranh vẽ của Takanashi, cộng thêm việc đây là tác phẩm của cùng nhà biên kịch với vở “Romeo và Juliet” vốn được đón nhận nồng nhiệt, mà lớp học đã chật cứng học sinh và cả người ngoài trường, đến mức không đủ ghế ngồi.

Akaishi ra hiệu, Mitsuya và Yamamoto liền đưa tay về phía thiết bị.

“Vậy thì, mời mọi người cùng xem.”

Akaishi cùng nhóm bạn tụm lại ở một góc lớp, co rúm người hết mức có thể để không gây chú ý.

“Buhahaha, theo cho kịp nào Natsuki!”

“Cậu làm cái gì vậy Natsuki! Thiệt tình… Chân đã chậm rồi còn…”

“Thiệt tình… Mấy cậu… Nhanh… ghê…”

Bộ phim “Tặng Hoa” đã được thu hình, bắt đầu trình chiếu trên màn ảnh.

“Trông có vẻ ổn nhỉ.”

“Hiểu mà, tớ cũng ngưỡng mộ mối quan hệ như vậy lắm~”

“Midori-chan, lẽ nào là Takanashi-san…?”

“Oa, đúng thật này, dễ thương quá…”

Nửa đầu câu chuyện, những học sinh quen biết Takanashi vừa xem phim vừa xì xào bàn tán. Trái với dự đoán của Akaishi, bộ phim nhận được phản hồi khá tốt.

“Này Aka, xem ra đánh giá có vẻ tốt lắm đó!”

“Khá lắm Aka-dono. Cậu đúng là có tài năng đó.”

“Rõ ràng sau đó chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra, vậy mà họ lại xem vui vẻ thế nhỉ.”

“Này Mitsu, đừng nói nữa, nghe như tớ cố tình làm vậy ấy.”

Akaishi, Mitsuya và Yamamoto liếc nhìn phản ứng của khán giả, thì thầm bàn tán với giọng cực nhỏ.

“Đúng rồi, nhẫn ấy, nhẫn ấy. Làm vòng hoa thì khó chứ nhẫn thì chắc Youichi cũng làm được nhỉ? Phải không, Natsuki!”

“Ừm, chắc là, tớ làm được.”

(Đâu cần phải vì Youichi mà làm đến mức này chứ…)

Sự xao động âm thầm len lỏi trong lòng các học sinh.

“Ồ ồ, hình như có bầu không khí chẳng lành. Aka, cậu xem, đám đó hơi ồn ào rồi đó. Có lẽ họ đã nhận ra sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi!”

“Đừng có tường thuật trực tiếp nữa, này Yama, chặn cậu ta lại đi.”

“Không làm được đâu ạ! Mitsu-dono là người Kansai nên nói gì cũng vô ích thôi ạ.”

“Này Yamatake, cậu nói cái gì thế! Chuyện này không liên quan gì đến việc có phải người Kansai hay không! Các cậu cũng rất để ý phản ứng của khách mà, phải không!?”

“Ừ thì, cũng hơi hơi…”

Đến nước này, Akaishi mới tự hỏi, kịch bản như thế này thật sự ổn sao?

(Ể, lạ thật… từ trước đến giờ, mình rõ ràng chưa từng bị từ chối bất kỳ lời mời đi chơi nào… rõ ràng dù có phải thay đổi lịch trình đã định, cũng nhất định sẽ đi chơi với mình cơ mà…)

(Cứ cảm thấy… có điềm chẳng lành…)

“Nói dối…”

“Tớ không chịu nổi.”

“Không thể nào…”

Vài học sinh chạy bổ ra khỏi lớp.

Akaishi lờ mờ đoán được, có lẽ bọn họ đều tự ý thức được điều gì đó rồi.

“Này, Akaishi, tiếp theo mới là địa ngục đó. Kịch bản kinh tởm đó của cậu, sẽ để lại vết sẹo tâm lý thế nào trong lòng khán giả đây…”

“Đừng nói như phim kinh dị thế chứ. Haizz… giá mà mình viết một kịch bản khác thì tốt rồi…”

“Nếu viết thành một bộ romcom hiểu lầm kiểu Romeo và Juliet, có lẽ đã không tệ đến thế này.”

Yamamoto nói thêm.

“Nhưng mà sách ở nhà Aka-dono cũng có khá nhiều truyện thuộc thể loại u ám, có lẽ cậu ấy bị ảnh hưởng bởi những cuốn sách đó chăng.”

“Cậu quan sát kỹ thật đấy.”

“Này, các cậu đừng nói chuyện đâu đâu nữa, tập trung xem bên này đi! Sắp đến đoạn kết rồi! Chúng ta phải xác nhận cho kỹ, xem có chiếu trơn tru đến cuối không đã.”

Akaishi và các bạn im lặng, một lần nữa hướng mắt về phía màn hình.

“Mà cậu có biết không? Midori-chan với Youichi-kun ấy…”

“Hình như đang hẹn hò đó.”

“…………”

“…!”

Sự im lặng bao trùm lớp học. Sau một khoảng lặng đủ dài, một câu nói vang lên. Các học sinh đau đớn nhăn mặt. Cũng có những khán giả đã rời mắt khỏi màn hình.

“Đùa chắc! Từ trước đến giờ tại sao ba chúng ta lại đi chơi cùng nhau! Vì cái gì mà ba chúng ta lại đi chơi cùng nhau hả! Này! Này! Từ trước đến giờ vì ngại đi chơi riêng với Youichi nên cậu mới rủ cả tôi theo à! Cậu lấy tôi làm cái cớ để đi chơi với Youichi phải không! Này! Trả lời đi, này!”

Akaishi trên màn ảnh hét lên.

Một vài khán giả quay mặt về phía Akaishi đang co rúm ở góc lớp. Akaishi lập tức tránh ánh mắt, cúi đầu xuống.

“Cái kiểu tự yêu bản thân như cậu ấy, thật sự rất kinh tởm.”

“A… A…”

Akaishi cũng nhìn lên màn ảnh.

Một vết rạn nứt mà khi diễn cậu không hề nhận ra.

Cái kiểu tự yêu bản thân như cậu ấy, thật sự rất kinh tởm.

Câu nói này có lẽ cũng đúng với bản thân mình.

Khi xem lại bộ phim do chính mình làm ra một cách khách quan, cậu nghĩ vậy.

“Tạm biệt.”

Máy quay hướng lên trên, chiếu cảnh bầu trời. Giữa màn hình, dòng chữ “Tặng Hoa” lại hiện ra.

Bùーーーーーー.

“…………”

“…”

“…”

Phần lớn khán giả đều nhìn đi chỗ khác, cúi đầu. Cũng có những cặp nam nữ không thể nhìn thẳng vào đối phương.

Có lẽ là khi đang lợi dụng ai đó, hoặc có lẽ là sau đó.

Akaishi cố nén cảm giác áy náy, một lần nữa đứng trước mặt khán giả. Mitsuya và Yamamoto tiến về phía thiết bị chiếu phim.

“Bộ phim Tặng Hoa đến đây là kết thúc. Mong quý vị điền vào phiếu khảo sát. Cảm ơn quý vị đã theo dõi.”

Nói vắn tắt xong, Akaishi cũng đi về phía Mitsuya và các bạn. Cậu không còn mặt mũi nào để đối diện với khán giả.

“Tệ thật đấy…”

“Ừ…”

“Có thật là cùng người viết Romeo và Juliet không vậy…?”

“Hay là, người viết kịch bản này không phải là người đã trả thù sao?”

“…………”

Một cặp đôi im lặng lườm Akaishi. Akaishi vờ như không biết, sửa lại ghế và thu dọn phiếu khảo sát.

“Thật sự, chẳng hiểu gì cả.”

Học sinh lần lượt dùng những lời lẽ thậm tệ để chê bai “Tặng Hoa”, vừa nói “chán phèo”, “chẳng hiểu gì hết”, vừa rời khỏi lớp.

Các người là muốn mượn cái cảm giác “không hiểu nổi” mơ hồ này để trốn tránh cảm giác tội lỗi chứ gì?

Akaishi thầm chế giễu trong lòng, nhưng ngược lại, cảm giác áy náy cũng dâng lên.

Trong lúc đang sắp xếp ghế, một người đàn ông tiến lại gần Akaishi.

“Xin lỗi một chút…”

“Vâng.”

Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi với những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, Akaishi “Ự” một tiếng, bất giác lùi lại một bước.

“Bộ phim vừa rồi, lẽ nào là cậu viết kịch bản?”

“…Ừm, vâng ạ.”

Akaishi đã chuẩn bị tâm lý, nghĩ rằng đối phương sẽ mắng mình.

“Cái đó ấy à…”

“…”

Một thoáng im lặng.

“Hay lắm đấy!”

“…………Ể.”

Cậu ngẩn người, há hốc miệng.

“Tuy không biết từ trước đến giờ cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thật không ngờ cậu lại có thể làm ra một bộ phim đầy ác ý như vậy. Không, đây là lời khen đó, thật sự.”

“Ồ… cảm ơn ạ.”

Cậu không thực sự cảm thấy mình đang được khen, nên có chút nghi ngờ.

“Dù là chuyện đã qua, hay là ngay lúc này, thì tôi cũng không biết.”

“…”

Chính là hiện tại.

“Mà, học sinh cấp ba quả thật có rất nhiều chuyện phải trải qua nhỉ. Vì đó là lứa tuổi tự do không phải chịu trách nhiệm gì mà, tự do tự tại. Tôi nghĩ cậu cũng có thể thỏa sức tận hưởng cuộc sống trường cấp ba. Coi như đây là lời của một lão già sắp xuống lỗ như tôi dành cho cậu, tôi mong cậu có thể ghi nhớ những lời này.”

“Cháu hiểu rồi ạ.”

Akaishi đương nhiên cảm thấy, cách suy nghĩ của người này rất chín chắn.

“Dù thời cấp ba mà xem được những thứ đầy ác ý cũng không tệ… nhưng, cậu vẫn là học sinh cấp ba mà. Tôi nghĩ cậu có thể sống tự do hơn nữa, theo cách mình muốn.”

“…”

Akaishi nhớ lại Suda cũng từng nói những lời tương tự.

“Nếu tình trạng hiện tại của cậu hoàn toàn giống với bộ phim vừa rồi thì… cậu phải cẩn thận đó.”

“…………”

Tuy không hoàn toàn giống hệt, nhưng có lẽ nó cũng đang ám chỉ điều gì đó, cậu nghĩ.

“Con người ấy mà…………”

Ông ta khẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

“Xấu xí lắm.”

“…………”

Có lẽ là do kinh nghiệm sống của người đã có tuổi, ông ta thoáng lộ vẻ u buồn. Con người thật xấu xí. Akaishi cũng đồng cảm, nhưng dù sao kinh nghiệm sống của cậu vẫn còn nông cạn.

“À, thất lễ rồi. Người có tuổi rồi hay có tật thích thuyết giáo, không hay chút nào. Tóm lại, bộ phim rất tuyệt. Hãy tận hưởng cuộc sống trường cấp ba cho thật tốt nhé. Với lại, nếu cậu thật sự là nạn nhân, thì phải cẩn thận đó.”

“…Vâng, cảm ơn bác ạ.”

Người đàn ông nói xong những lời đó rồi rời khỏi lớp học.

“…”

Akaishi ngơ ngác đứng chết lặng tại chỗ.

“Này Akaishi, ông chú đó là ai vậy? Họ hàng nhà cậu à?”

“Không, không quen… thì phải. Ông ấy khen phim.”

“Thật hả!? Nội dung như thế mà cũng có người khen à! Chà, cảm nhận của con người đúng là khó nắm bắt thật.”

Mitsuya thốt lên cảm thán.

“Nhưng kết quả khảo sát tệ lắm ạ, Aka-dono… mời cậu xem ạ.”

“Ừm.”

Akaishi lướt qua các phiếu khảo sát.

“Tệ hại.”

“Đây là tác phẩm tệ nhất tôi từng xem.”

“Biết thế đã không xem.”

“Chết đi!”

“Lẽ ra không nên cùng người yêu đến xem. Hoàn toàn không phải phim tình cảm. Hãy nghĩ cho những người đi hẹn hò đi chứ, đồ cặn bã.”

“Cảm giác toàn là những bình luận đọc xong thấy mình ngu đi.”

“Này, Akaishi, cậu đang nghĩ gì vậy hả? Lại nói ra những lời thất lễ như thế, cậu nên buồn hơn một chút mới phải chứ.”

“Nhưng cũng có một số ít ý kiến tốt.”

Yamamoto chìa ra vài tờ phiếu khảo sát.

“Tuyệt vời. Mong cậu tiếp tục làm phim với phong độ này.”

“Bộ phim hay nhất tôi xem trong năm nay.”

Chắc hẳn một trong số đó là của người đàn ông lúc nãy, cậu đoán vậy.

“Đúng là không hiểu nổi cảm thụ của con người.”

“Chẳng phải lúc nãy tớ nói rồi sao? Vả lại là do cậu làm mà.”

“Nói thật, tại sao mình lại không làm thành kiểu romcom hiểu lầm như Romeo và Juliet nhỉ…”

Akaishi hối hận rồi.

“Chà, chuyện đã qua rồi có hối hận mấy cũng vô dụng thôi! Sau này cứ tiếp tục chiếu phim đi!”

“Cậu lạc quan thật đấy…”

Akaishi với vẻ mặt có chút mệt mỏi, bắt đầu chuẩn bị cho buổi chiếu phim tiếp theo.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
phim chill thế còn gì :>
Xem thêm
TRANS
Trung bình ntr nhưng lật kèo phút bù giờ 🤡
Xem thêm