Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)
Chương 107: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,514 từ - Cập nhật:
Ngày diễn ra lễ hội văn hóa.
“Tuyệt vời aaaaaaaaaーーーーー! Lễ・Hội・Văn・Hóa!”
“Sáng sớm mà mày đã ồn ào rồi đấy,.”
Akaishi và Suda cùng nhau đi học bằng tàu điện, rồi đi bộ trên con đường đến trường. Nhân dịp lễ hội văn hóa, một sự kiện của trường, Suda đã quyết định sẽ đi học bằng tàu điện cùng Akaishi.
Suda đến trường sớm hơn thường lệ một tiếng để chuẩn bị cho nhà ma, còn Akaishi chẳng có việc gì đặc biệt phải làm, nhưng cũng đi học cùng Suda theo kiểu tiện đường.
“Yuu, dạo này tao nghĩ ra một chuyện thú vị lắm.”
Suda liếc nhìn Akaishi, giơ cả hai tay lên.
“Cứ thử xem sao.”
“OK——”
Suda dựng ngón trỏ hai tay lên, làm thành hình con rối ngón tay.
“Tao ấy à, có cán cầm nên dễ quạt lắm đó nha~”
“Hiểu luôn~, cán cầm của tao khá chắc chắn nên tao cũng thấy dễ quạt lắm~”
Suda một mình sắm hai vai, diễn một vở kịch nhỏ. Akaishi im lặng lắng nghe.
“Đúng là nếu cán cầm mà làm qua loa thì lúc quạt sẽ gãy mất nhỉ~”
““Hiểu luôn~””
Ngón giữa tay trái cũng đột nhiên giơ lên.
“Nhân vật đột nhiên…? tăng lên rồi.”
“Mày cứ xem đi rồi biết.”
Suda lại bắt đầu diễn.
“Nhưng mà cũng có loại quạt không có cán cầm nhỉ~”
“Có có~, loại đó thì lại không phải lo gãy này kia, cũng hay đấy chứ~”
“Ể~, tao thì thích loại có cán cầm hơn à~. Cái loại kia không phải là hơi khó quạt sao?”
“Nhưng có cán cầm thì lúc cho vào cặp siêu cực đúng không?”
““Đúng thật~””
“Vậy thì vậy thì, cán cầm gấp được thì sao?”
“Không, làm gì có loại quạt nào xịn sò đến mức đó chứ?”
“Chính nó đấy, quạt không cán có khi lại là quạt kiểu mới cũng nên!”
“Siêu hài~”
“…”
Suda nhìn Akaishi.
“Đó là gì vậy?”
“Chuyện cười trong giới chơi quạt đó.”
“Cũng hơi buồn cười.”
Akaishi khẽ cười.
“Vậy còn cái này thì sao, Yuu?”
“Tới đi.”
“Vâng~ Hôm nay chúng ta đã đến với suối nước nóng mà mọi người đang bàn tán~~”
Vừa vỗ tay bôm bốp, Suda vừa diễn vai phóng viên.
“Anh Okura, suối nước nóng thế nào ạ?”
“Ôi chao~ Tuyệt vời lắm. Đặc biệt là công hiệu ở đây thì phải. Cảm giác như nó đang tác động rất tốt đến cơ thể vậy~”
Như thường lệ, Suda một mình đóng hai vai.
“Ha ha ha, vậy tôi xin phép ngâm mình đến đây thôi.”
“Trên đây là chuyến du lịch suối nước nóng của anh Okura… Á————! Anh Okura, khăn tắm, khăn tắm kìa!”
“Oái áááááááááーーーー!”
“…”
“…”
Akaishi nhìn Suda.
“Chương trình truyền hình của Okura bị cấm sóng rồi à?”
“Chính xác!”
“Cũng hơi buồn cười.”
“Yeahhh!”
Suda đập tay với Akaishi.
“Vậy thì cái này, cái này.”
“Thử xem.”
Suda nhắm mắt, bắt đầu diễn.
“Hôm nay thật là tao nhã.”
“Anh Wasabi, tuy là đồ ăn mà cũng có phong vị ghê nhỉ~”
“…”
Suda nhìn Akaishi.
“Ể, hết rồi à?”
“Ừ, hết rồi mà.”
“Cái gì vậy.”
“Wabi-sabi của wasabi.”
“Wasabi với wabi-sabi sao mà giống nhau được chứ.”
Akaishi bác bỏ thẳng thừng.
“Uwaa~, toi rồi. Đúng là kappa trôi sông mà.”
“Thứ bị cuốn trôi đâu phải kappa mà là mấy câu chuyện hài nhạt của Touki đấy chứ.”
“Ồ, hay đấy!”
“Chẳng hay ho gì sất.”
Ha ha ha, cả hai cùng cười.
“Nhân tiện, Yuu có biết hôm nay xác suất mưa là bao nhiêu phần trăm không?”
“Ể, chịu. Trời đang nhiều mây chắc khoảng mười phần trăm chứ gì. Ngày đầu lễ hội văn hóa mà trời lại u ám thì cũng khó chịu thật đấy.”
“Không không, sai bét rồi.”
“Là sao.”
Haizz, Suda lắc đầu bất đắc dĩ.
“Khi bầu trời có hơn bảy phần là mây thì xác suất mưa là bảy mươi phần trăm.”
“Thông tin ở đâu ra thế?”
“Từ anh chàng dự báo thời tiết Suda.”
“Hóa ra là mày à.”
Akaishi nhìn lên trời.
“Nhưng mà nghe mày nói thì đúng là cũng có cảm giác sắp mưa thật.”
“Thấy chưa?”
“Ngày nhiều mây thì trời không được đẹp lắm nhỉ.”
“Đến rồiーーー, giọng điệu Akaishi!”
“Cái gì chứ.”
“Yuu ấy, có vẻ không mấy hứng thú với những thứ kiểu đó, nhưng thực ra lại rất thích đúng không. Mày hay nhìn trời lắm. Đậm chất thơ…?”
“Không không, đậm chất thơ gì chứ. Nhưng đúng là tao có thói quen nhìn trời một cách kỳ lạ thật. Nhìn lên trời dường như có thể giải tỏa được phần nào căng thẳng đấy.”
“Vậy à~?”
Suda nhìn lên trời.
“…”
“…”
Akaishi và Suda dừng bước.
“Mỏi cổ quá…”
“Tao cũng vậy.”
Cả hai cùng ngừng nhìn trời.
“À mà này Yuu, Suu hôm nay có đến không nhỉ?”
“Không, hôm nay là lễ hội văn hóa nội bộ, chỉ dành cho học sinh trường cấp ba thôi. Nào kịch, nào hợp xướng này nọ.”
“À~, lễ hội văn hóa mở cửa cho công chúng là ngày mai nhỉ?”
“Ừm. Nếu Suu có đến thì chắc là ngày mai.”
“Phải dẫn cậu ấy đi nhà ma mới được.”
“Nhưng mà nhỏ đó cóc sợ nhà ma đâu nhỉ?”
“Công nhận luôn~”
A ha ha, Suda cười.
“Nói sao nhỉ, chẳng có chút gì dễ thương cả.”
“Cứ như ông chú ấy.”
“Này, nói thế bị mắng cho coi a ha ha ha ha ha.”
Cả hai cùng phá lên cười.
“A, mà nói mới nhớ, dạo này tao có nghĩ một chuyện này.”
“Mày đúng là chuyên gia đổi chủ đề xoành xoạch. Mấy cái chuyện vớ vẩn đâu đâu đó ở đâu ra lắm thế.”
“Không, là do tao là người có tâm hồn nhạy cảm lắm đấy. Có cả đống chuyện tao ấp ủ định kể cho Yuu nghe đấy.”
“Đừng có ấp ủ, đừng có ấp ủ.”
Akaishi khẽ xua tay.
“Rồi, này. Ở nhà ăn có cơm phải không?”
“Có.”
“Rồi, cơm thì có size M rồi L các kiểu đúng không.”
“Ừ nhỉ. Giống như size quần áo ấy. Mày thì lúc nào cũng ăn size L.”
“Ừ thì tại tao ở câu lạc bộ bơi lội mà. Lúc gọi size M hay size L thì không nghĩ gì đâu, nhưng lúc gọi size S hay SS thì có cảm giác như kiểu độ hiếm ấy nhỉ?”
“…?”
“Không phải, đã có S với SS rồi, thì chẳng phải nên có cả SR với SSS hay UR các kiểu nữa sao?”
“À, ra thế.”
Akaishi gật đầu.
“Có phải game đâu mà…”
“Không, chắc chắn ai cũng nghĩ vậy luôn. Xin lỗi cô ơi, cho cháu phần cơm UR! Nếu nói thế thì chắc chắn sẽ có một phần cơm vàng chóe hiện ra cho xem.”
“Không, làm gì có chuyện đó!”
“Thử gọi cơm UR với cô ở nhà ăn.”
“Streamer à.”
““Cô ơi, cho cháu phần cơm UR! Ôi chao, cô chỉ có thể làm đến SS thôi cháu ơi? Cái gì cơ!?””
“Thế giới quan của Suda đang lấn át rồi.”
Akaishi nhìn Suda đang run lẩy bẩy với vẻ mặt chán nản.
“Rồi này, tớ còn nghĩ chuyện khác nữa, cơm size S, M, L nghe phiền phức nhỉ.”
“Phiền phức chỗ nào.”
“Không, tại vì tất cả đều bắt đầu bằng âm ‘ê’ mà. ‘Ê-xừ’, ‘ê-mừ’, ‘ê-lờ’, xác suất nghe nhầm cao lắm, tớ cũng hay bị cô bán hàng hỏi lại ‘Ê-mừ hả? Ê-lờ hả?’”
“À~, ra thế.”
Akaishi gật đầu.
“Thiệt tình, tớ hay nghĩ không biết tại sao lại dùng mấy từ mà âm đầu đều là ‘ê’ như thế nhỉ. Nếu là ‘suất lớn’, ‘suất thường’, ‘suất nhỏ’ thì số âm tiết cũng khác mà phát âm cũng không trùng, dễ hiểu hơn nhiều mà nhỉ.”
“Chẳng phải vì nó quê mùa sao.”
“Ểể, đùa à.”
“Suất lớn, suất nhỏ,” Suda lẩm bẩm nhắc lại.
“Vậy là hầu hết mọi thứ trên đời này đều được quyết định bởi việc nó có quê mùa hay không à…!?”
Suda đập vào đầu gối.
“Việc có nhiều đơn vị như mét này, feet này, hay mét vuông cũng là vì quê mùa à?”
“Ừm.”
“Kiểu như cái đó trông quê mùa quá nên thử tạo ra đơn vị khác xem sao, ý là vậy hả!?”
“Ừm.”
“Cả sự khác biệt giữa pizza và pittsua nữa!?”
“Cái đó thì tao nhớ là khác nhau ở chỗ có được làm bằng lò nướng hay không thì phải.”
“Còn sự khác nhau giữa ramune và cider thì sao?”
“Cái đó thì hình như là do khác nhau về đồ đựng thì phải.”
“Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến quê mùa cả!”
“Đùa thôi, đùa thôi mà. Trò đùa của Akaishi đấy.”
“Đến rồi, giọng điệu Akaishi!”
Akaishi và Suda vừa tán gẫu rôm rả vừa bước vào trường.


0 Bình luận