Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)
Chương 84: Bạn có thích nhóm tùy tùng không? (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,108 từ - Cập nhật:
“A, phải rồi Akaishi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
“...?”
Đây mới là mục đích thật sự khi tiếp cận mình sao? Akaishi nhìn Sakurai bằng ánh mắt hồ nghi.
“Tớ cũng không rõ lắm, nhưng mà tớ nghe nói hình như Takanashi định tỏ tình với cậu...”
“Ồ.”
Akaishi đáp lại chẳng chút cảm xúc. Cậu quan sát dáng vẻ dò hỏi của Sakurai, đoán chừng tình hình đại khái diễn ra quanh Sakurai.
Nhưng cậu không biết Takanashi hành động dựa trên suy nghĩ gì. Là để thu hút sự chú ý của Sakurai ư? Hay còn lý do nào khác?
“Này này, thái độ của cậu cũng bình thản thật đấy. Chẳng lẽ hai người đang hẹn hò rồi à?”
“Không, hoàn toàn không có.”
Akaishi quyết định tin tưởng Takanashi, cũng xem Takanashi là bạn. Nhưng họ không hề hẹn hò. Hơn nữa, Akaishi cũng không cho rằng Takanashi có cảm tình với mình.
Dù Takanashi có cảm tình với Sakurai đi nữa, đó cũng không phải lý do để không tin tưởng Takanashi. Akaishi nghĩ vậy. Cậu mong muốn nghĩ như vậy.
“Không, nhưng mà, tớ nghe nói Takanashi đã trao thân cho cậu hay gì đó cơ.”
“...”
Rốt cuộc là hiểu lầm kiểu gì vậy?
“Không, chuyện này chắc chắn không phải thật. Hẳn là có nhầm lẫn gì đó rồi. Hoặc là, với tính cách của Takanashi, có lẽ cậu ấy nói vậy để trêu cậu thôi?”
“Đú...”
Sakurai nghe những lời của Akaishi,
“Đúng rồi nhờơơơơơơơ”
thở phào một cái, vuốt ngực nhẹ nhõm.
“Đúng rồi nhờ”, nói vậy không phải là thất lễ với mình sao. Những lời nói ra cũng vô ích, cậu nuốt chúng vào trong.
“Nhưng mà, biết đâu Takanashi thật ra lại thích cậu đấy?”
Hí hí, Sakurai huých cùi chỏ vào Akaishi.
Sau khi chính Akaishi phủ nhận mối quan hệ yêu đương với Takanashi, Sakurai lập tức vui vẻ hẳn lên, bắt đầu trêu chọc Akaishi. Đúng là một gã đơn thuần.
Akaishi đáp rằng, không có chuyện đó đâu.
“Vả lại, Takanashi lúc nào cũng nói với cậu là ‘chính thất à chính thất à’ phải không. Nếu cậu ấy thật sự có người thích, thì đó phải là cậu chứ không phải tớ. Chẳng lẽ ‘chính thất’ thực ra là ‘chính nghĩa trừng phạt’ sao?”
“Là vậy sao?”
Sakurai lại càng vui vẻ hơn.
Cậu ta muốn tin chắc rằng Takanashi có cảm tình với mình. Cậu ta muốn ai đó khác chỉ ra sự thật ấy. Cậu ta chỉ là một người đàn ông như vậy thôi.
“Mà, đúng là trò đùa của Takanashi rồi. Cô nàng đó nghĩ gì chẳng hiểu nổi.”
Sakurai lẩm bẩm như vậy rồi tự mình kết luận. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, và khi đang thả lỏng, một giọng nói cất lên với Sakurai.
“A, Sakurai-kun, Akaishi-kun, hai cậu đang làm gì ở đó vậy?”
“Mi, Mizuki!”
Sakurai với nụ cười rạng rỡ trên môi, quay lại nhìn Mizuki.
“Trùng hợp thật đấy, cậu làm gì ở đây thế?”
“Không, chẳng trùng hợp chút nào! Ở trường thì đương nhiên sẽ gặp mà! Sắp đến giờ tập kịch rồi đấy~ Tớ đang tìm Sakurai-kun đó...”
Mizuki vừa bẽn lẽn mân mê tóc, vừa nói.
“Hôm nay Akaishi-kun cũng ở đây à! Akaishi-kun khỏe không~?”
“Ừ.”
Mizuki giơ hai tay làm dấu V thật to, nghiêng người, đưa dấu V lên cạnh mặt mình.
Akaishi không dám nhìn thẳng vào Mizuki, người được cả trường công nhận là dễ thương nhất, chỉ đáp qua loa. Cậu không muốn đối diện với vẻ đẹp và sự đáng yêu của Mizuki.
“Aaa~ Cậu đang làm gì thế~”
Akaishi rời mắt khỏi Mizuki, khiến Arai xuất hiện từ điểm mù trong tầm nhìn của cậu. Arai đè lên lưng Akaishi, nhìn trộm bọn Sakurai.
“Nặng quá.”
“Hả~? Akaishi đúng là chẳng biết đùa gì cả~, phải không, Sousuke?”
“À, ừm chắc vậy nhỉ.”
Arai nắm lấy tay Sakurai, mỉm cười.
“Ara ara, mấy cậu đang làm gì ở hành lang thế này, thật là không đứng đắn chút nào. Ara, chẳng phải Akaishi-kun đó sao, một năm không gặp rồi nhỉ.”
“Nếu mà một năm rồi thì cậu là ai?”
Dẫn đầu là Arai, theo sau có cả Takanashi, Yatsugai, và Hazuki. Nhóm tùy tùng tập hợp đông đủ rồi đây, Akaishi nghĩ thầm, lùi lại một bước.
Yatsugai hết nhìn Takanashi rồi lại nhìn Akaishi, lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Sa, Sakurai-kun tr, trễ... Á!”
Hazuki loạng choạng trên hành lang không một vật cản, rồi ôm chầm lấy Sakurai.
“Ph, phueeeeeee…… Xi, xin lỗi nhiều, Sakurai-kun, tớ hơi vấp một chút.”
“Này này, Hazuki đúng là hậu đậu thật đấy.”
Sakurai xoa đầu Hazuki.
“Hauu…… Ch, chờ đã Sakurai-kun, không được đâu!”
“Ahaha, xin lỗi xin lỗi.”
Trong phút chốc, một không gian harem vừa ý Sakurai đã hình thành.
“A, phải rồi. Tớ đã định nói từ trước, lần tới chúng ta cùng luyện tập diễn xuất đi? Cậu xem, lễ hội văn hóa cũng sắp đến rồi.”
“Tớ muốn tớ muốn! Ay~ Đúng là một ý kiến hay!”
Mizuki chụm hai đầu ngón tay lại với nhau, tỏ vẻ đồng ý.
“Thứ Bảy tuần này, chúng ta tìm chỗ nào đó đi nhé? Cậu xem, chỉ có nhóm chúng ta thôi.”
“Nghe có vẻ thú vị nhỉ.”
“Akaishi-kun thì sao?”
Mizuki bắt chuyện với Akaishi, người đang đứng ngoài vòng.
“Không, tớ làm bên sản xuất phim nên luyện tập diễn xuất không liên quan. Lần này tớ xin kiếu.”
Chắc đây cũng chỉ là một nhóm chẳng có ý định luyện tập diễn xuất thật sự đâu, cậu thầm nghĩ thêm một câu.
“Vậy à, thế thì chịu rồi. Chúng ta thứ Bảy này đi luyện tập diễn xuất nhé?”
“Tán thành~!”
“Vô cùng tán thành~!”
“Tớ muốn đi~!”
Nhóm tùy tùng bày tỏ sự đồng tình, lấy Sakurai làm trung tâm, và trong khoảnh khắc, một buổi hẹn hò harem đã được sắp đặt.
Yatsugai cũng vậy, trước đề nghị hẹn hò dưới danh nghĩa luyện tập diễn xuất, rụt rè giơ tay.
“Vậy nhé Akaishi, tớ đi tập kịch đây. Cậu làm phim cũng cố gắng lên nhé!”
“Ừ.”
“Vậy nhé, Akaishi-kun!”
“Akaishi cố lên nha~”
Akaishi chào tạm biệt qua loa với nhóm tùy tùng, rồi quay gót bỏ đi.
Akaishi, người dù chỉ trong thoáng chốc đã lạc vào harem của Sakurai, đang chìm trong một cảm giác kỳ lạ, tự hỏi liệu những gã đàn ông trong harem có cảm thấy thế này không.


1 Bình luận