• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 97: Bạn có thích phim tự làm không? (9)

0 Bình luận - Độ dài: 1,577 từ - Cập nhật:

Sau khi Takanashi và Kureishi nói chuyện đôi ba câu, Kureishi đi về phía Mitsuya và Suda.

“À, ừm, tớ là Kureishi Mitsuha. Mong được mọi người giúp đỡ!”

“Ồ ồ, rất vui được làm quen nha~”

“Kureishi này, lần này cậu phụ trách việc lặt vặt đúng không. Vậy hôm nay trông cậy vào cậu hết đó!”

“Mong được chỉ giáo nhiều.”

Kureishi ngồi xuống cạnh Suda, cùng Mitsuya và những người khác hào hứng chơi bài poker.

“Trông họ vui vẻ quá nhỉ.”

“Ừa. Nhưng sắp đến nơi rồi. Akaishi-kun, chuẩn bị đi.”

“Tớ biết rồi.”

Akaishi và Takanashi bắt đầu chuẩn bị xuống tàu.

“Touki, Mitsuya-kun và mọi người, sắp phải xuống tàu rồi đấy.”

“Đợi chút! Đợi xong ván này, xong ván này rồi xuống!”

“Tàu điện không có đợi cậu chơi xong bài mới chạy đâu.”

Mặc kệ Mitsuya với vẻ mặt tuyệt vọng đang cầm lá bài, nhóm Suda bắt đầu chuẩn bị xuống tàu.

“Cậu Mitsuya này chơi bài tệ kinh khủng.”

“Nguyên nhân thất bại là do đầu óc cậu ta kém quá thôi.”

“Ai đầu óc kém hả! Tớ chỉ là không may mắn thôi!”

“Từ lúc oẳn tù tì cậu đã thua suốt rồi còn gì.”

“Chỉ là ngẫu nhiên thôi! Ngẫu nhiên thôi!”

Mitsuya tức đến toàn thân run rẩy.

Trong lúc Mitsuya còn đang ồn ào, tàu điện dừng lại, đã tới nhà ga.

Akaishi xuống tàu đầu tiên, hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài.

“Phù~…………”

“Akaishi-kun, cậu vội vàng quá đấy.”

Từ phía sau Akaishi đang hít thở sâu, nhóm Takanashi chậm rãi bước xuống.

“Không khí bên ngoài trong lành thật. Hít thở xong thấy cơn buồn nôn cũng dịu đi rồi.”

“Vậy à?”

Suda và Kureishi cũng lần lượt xuống tàu từ phía sau.

“Ồ~ Đây là địa điểm quay phim lần này sao! Chà, quả là thiên nhiên trù phú, đâu đâu cũng toàn cây xanh tươi đẹp!”

“Hiếm khi Touki lại có phát biểu nghiêm túc như vậy.”

“Này này, Yuu. Tao là Suda đó? Suda Touki sao lại không thể có phát biểu nghiêm túc được chứ?”

“Nhưng cậu học lớp bốn, thực ra chẳng liên quan gì đến việc quay phim lần này cả.”

“Cứ coi như không thấy đi.”

Suda cười ha hả, vỗ vai Akaishi.

“Được rồi, vì Yuu đang không khỏe, để tao cõng Yuu cho.”

“Đừng giỡn nữa, Tou, đừng có ở chỗ này mà đòi cõng tao. Ngượng chết đi được.”

Akaishi thẳng thừng từ chối lời đề nghị muốn cõng cậu của Suda.

“Akaishi-kun, cậu không thể phụ tấm lòng tốt của Touki được.”

“Vậy cậu để cậu ấy cõng đi.”

“Tớ không sao, chân tớ nhanh lắm. Cậu đó, ít nhất cũng nên để cậu ấy mang giúp ba lô thì hơn.”

“Ừm, có lẽ cậu nói đúng.”

Akaishi để Suda xách hộ chiếc ba lô quen thuộc của mình rồi cất bước đi.

“Chà, tuyệt thật đó nha, thỉnh thoảng thế này cũng không tệ.”

“Cứ như đi dã ngoại ấy nhỉ.”

“Tớ cũng thấy hơi phấn chấn rồi đây.”

Nhóm Mitsuya vừa ngắm nhìn cây cối, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, vừa tiến về phía công viên mục tiêu. Công viên mục tiêu là nơi mọc rất nhiều cỏ ba lá trắng, do đó đã trở thành chủ đề bàn tán, và việc quay phim lần này cần một công viên có nhiều cỏ ba lá trắng.

“Làm sao đây, Takanashi. Lỡ như không có cỏ ba lá trắng thì sao?”

“Thì Mitsuya-kun biến thành cỏ ba lá trắng là được rồi.”

“Ai mà biến ra được chứ! Sau vụ giả gái giờ lại đến cỏ à!”

Sáu người vừa trò chuyện phiếm vừa tiếp tục đi, cuối cùng cũng đến được công viên mục tiêu.

“Ồ ồ……”

“Ồ ồ.”

Suda và Akaishi bất giác hít một hơi sâu.

“Đây quả thật là một cảnh tượng đẹp tuyệt vời…”

“Đẹp quá đi…”

Mitsuya và Yamamoto cũng bất giác hít một hơi sâu.

Trước mắt Akaishi và mọi người, những thảm cỏ ba lá trắng tuyệt đẹp trải dài ngút tầm mắt, mọc thành từng cụm.

“Quyết định sẽ quay ở đây vậy.”

“Đúng vậy! Tìm được một nơi tốt rồi!”

Mitsuya và Yamamoto hăng hái chạy đi, bắt đầu chọn địa điểm quay phim.

“Mấy cậu đó sung sức thật đấy.”

“Cậu cũng vậy mà.”

Akaishi nói tiếp lời thì thầm của Suda.

“Vui thật nhỉ, Takanashi-san.”

“Ừ. Có thể nói đây là một khung cảnh tuyệt mỹ đấy.”

Kureishi và Takanashi cũng từ phía sau Suda đuổi theo Mitsuya và những người khác.

“Này Aka! Suda! Mau qua đây! Đừng có đứng đần ra đó nữa! Được quay phim ở một nơi tuyệt đẹp thế này cơ mà! Nhanh lên!”

“Mấy cậu đó đúng là sung sức thật.”

Suda và Akaishi chạy bước nhỏ, đến chỗ Mitsuya và những người khác.

“Vậy thì Kureishi-san, chúng ta cũng đi thôi nhỉ?”

“Vâng!”

Takanashi và Kureishi đi đến chỗ Yamamoto đang chuẩn bị quay phim.

Sáu người vừa xem kịch bản, vừa tiến hành quay phim.

“Chà, nhờ có Takanashi-dono tình nguyện đóng vai nữ chính mà mọi chuyện suôn sẻ hẳn. Không ngờ việc quay phim lại suôn sẻ đến thế.”

“Đúng vậy, các cậu phải cảm ơn tớ đi chứ.”

“Tuân lệnh——!”

Suda tôn sùng Takanashi.

“Chuyện này không liên quan đến cậu thì phải.”

“Quả thực.”

Suda quay người lại, tiếp tục cùng Kureishi dùng cỏ ba lá trắng kết vòng hoa. Akaishi, Takanashi và Mitsuya thì miệt mài diễn xuất dưới sự chỉ đạo của Yamamoto, còn Yamamoto vừa nhìn vào máy quay vừa một mình hoàn thành vai trò đạo diễn phim.

“Bởi vậy mới nói, phải để tôi nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu hả! Mitsuya-dono, cậu đã pha cả giọng Kansai vào rồi đó nha!”

“Gì chứ, từ nãy đến giờ đã nói bao nhiêu lần rồi! Tớ có lẫn giọng đâu, nói chuyện bình thường mà! Phải không, Aka, Takanashi?”

“Không, có lẫn đấy.”

“Có pha giọng mà.”

“Cậu nói cái gì!?”

Trong lúc Akaishi và Mitsuya đang đối đáp như vậy, ở rìa khung hình máy quay, Suda và Kureishi giả vờ như những người bình thường đến công viên chơi, lọt vào ống kính.

“Làm sao đây, có ổn không? Người như tớ mà lọt vào ống kính.”

“Không sao không sao! Tớ học lớp bốn mà còn lọt vào ống kính được, thì Kureishi học lớp hai lọt vào cũng chẳng vấn đề gì đâu!”

“Nhưng mà tớ lên hình không ăn ảnh lắm đâu…”

“Không sao, không sao đâu! Tớ lên hình cũng tệ lắm mà.”

“Kh-không, Suda-kun đâu có tệ đâu nhỉ…?”

“Không đâu, tệ lắm. Trước đây Yuu còn bảo tớ là ‘Sao mặt cậu cứ như độ phân giải thấp thế nhỉ’ nữa cơ.”

“Cái gì vậy, thú vị thật.”

Suda và Kureishi cùng nhau bật cười.

Cứ như vậy, sau vài tiếng đồng hồ quay phim ở công viên, họ di chuyển đến địa điểm quay tiếp theo.

“Vui thật đấy nhỉ, Akaishi-kun.”

“Không, mệt lắm. Thực sự rất mệt. Cậu diễn nhiều như thế mà chẳng thấy có vẻ gì là mệt cả.”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Mitsuya-kun trông cũng không có vẻ mệt nhỉ?”

“Không, tớ mệt lắm đây! Mà này Akaishi, cậu diễn hay thật đấy.”

“Vậy à?”

“Có phải vì bình thường cậu cũng toàn diễn nên diễn xuất mới giỏi lên không?”

“Tớ chẳng diễn gì cả. Tớ sống bằng bản chất của Akaishi đấy.”

Akaishi lê bước với vẻ mặt mệt mỏi. Sau khi quay phim ở công viên, lại còn phải đi vòng vòng quanh đó, thể lực và tinh thần của cậu đã gần như cạn kiệt.

“Vui quá đi!”

Mặt khác, Kureishi không có nhiệm vụ diễn xuất, chỉ ngồi ở rìa máy quay kết vòng hoa bằng cỏ ba lá, trông không có vẻ gì là mệt mỏi về tinh thần.

“Kureishi-san, cậu khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần thật đấy.”

“Cứ gọi tớ là Kureishi được rồi. Chà, tớ thường xuyên leo núi, hoặc một mình đi đến những nơi khác, nên rất tự tin về thể lực. Hơn nữa tớ không phải diễn, nên không bị mệt mỏi về tinh thần.”

“Touki trông mặt mày mệt mỏi kìa.”

“Không, đây là vẻ mặt đói bụng đó. Mau về thôi? Cũng chiều tối rồi nhỉ.”

Một câu nói của Suda khiến Akaishi cũng nhớ ra mình đang đói bụng.

“Bụng đúng là đói thật rồi. Mau về thôi.”

“Lúc về là đi xe buýt đúng không? Akaishi-kun, cậu không bị say xe chứ?”

“…………”

“Đừng có im lặng như vậy, tớ lo lắng đấy.”

Takanashi giữ khoảng cách với Akaishi. Kureishi thì bật cười ha hả.

“Lúc về là đi xe buýt à…… Lễ hội văn hóa sắp đến rồi nhỉ.”

“Ừ. Sắp đến thật rồi. Yuu, cậu không sao chứ? Về mọi mặt ấy.”

“Ừm, việc làm phim chắc là kịp tiến độ.”

Akaishi nhìn về phía Mitsuya và Yamamoto.

“Chắc là kịp…… đúng không?”

“Ừm, rồi sẽ có cách thôi.”

“Việc xử lý video cứ giao cho tại hạ!”

Yamamoto đấm ngực thùm thụp.

“Vậy chúng ta về thôi.”

“Được thôi!”

Sáu người dừng chân ở trạm xe buýt gần nhất, vài phút sau thì lên chiếc xe buýt vừa tới.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận