• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 87: Bạn có thích nhóm tùy tùng không? (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,278 từ - Cập nhật:

“Này Sakurai-kun, cậu thấy chiếc kẹp tóc này thế nào?”

“Ờ… ừm, chẳng phải dễ thương sao, Touka.”

“Ehehe~~… Tớ được khen rồi.”

Sakurai cùng nhóm tùy tùng đổi địa điểm, tiến đến khu ẩm thực.

Hazuki mua chiếc kẹp tóc được Sakurai khen, rồi lập tức cài lên tóc cho cậu ngắm.

“Sakurai-kun, cậu ăn gì?”

“Để xem nào… Mọi người đã quyết định ăn gì chưa?”

Sakurai quay lại, hỏi những thành viên khác trong nhóm tùy tùng.

“Tớ vẫn chưa quyết định.”

“A~, tớ cũng chưa quyết định.”

“Tớ cũng vẫn chưa.”

“Tớ cũng…”

Nhóm tùy tùng nhao nhao đáp lời.

Hazuki khoác lấy cánh tay Sakurai, kéo cậu đứng dậy.

“Này Sakurai-kun, mọi người có vẻ chưa quyết định xong, cậu đi gọi món với tớ nhé?”

“Ể, không, tớ cũng vẫn chưa quyết định mà…”

“Nhanh lên, nhanh lên nào~”

Hazuki cứ thế ra sức kéo Sakurai.

“Đợi chút đi Touka~, tớ cũng đi nữa~, Sousuke, đi nào?”

Arai đứng dậy, khoác lấy cánh tay còn lại vẫn đang để không của Sakurai.

“Oa, tớ, tớ cũng quyết định xong rồi, đi thôi!”

“Các cậu tránh ra, tớ mới là chính cung.”

“A, tớ nữa.”

Bắt đầu từ Arai, nhóm tùy tùng lũ lượt xúm lại phía Sakurai.

“Chờ, chờ đã… Dừng lại đi mấy cậu, ở chỗ này mà! Mọi người đang nhìn kìa!”

“Hehe~ Không sao đâu mà~”

Sakurai mặt đỏ bừng cố gắng thoát khỏi vòng vây, nhưng trước sự níu kéo của họ, cậu chẳng thể nào thoát ra được, cứ thế bị kéo đi.

Sau khi mỗi người trong nhóm của Sakurai gọi món xong, tất cả quay trở lại bàn.

Hazuki ngồi đối diện Sakurai, táo bạo bung rộng phần ngực áo, rướn người về phía cậu.

“Sakurai-kun, chiếc kẹp tóc này thật sự dễ thương chứ?”

“Ể… Lúc nãy tớ chẳng phải đã nói là dễ thương rồi sao?”

Vòm ngực của Hazuki lồ lộ trước mắt, sự hiện diện ấy như muốn khẳng định chủ quyền, phơi bày ngay trên mặt bàn. Ánh mắt Sakurai bất giác bị hút chặt vào nơi đó.

“Hazuki-san.”

“…?”

Từ bên cạnh Sakurai, Takanashi lên tiếng.

“Hazuki-san, ngực áo cậu hở hết cả rồi kìa.”

“…………Ể?”

Takanashi nhắc Hazuki rằng ngực áo cô đang bung mở rất rộng.

“…Ể? Ôi chao, là… vậy sao?”

“Hở rồi, hở toang hoác ra kìa. Cứ thế này thì chẳng khác nào kẻ hư hỏng. Cậu đừng làm trò hề giữa chốn đông người như vậy, cài cúc áo vào đi.”

“Ể… nhưng mà, tại vì, hôm nay tớ đã mặc thế này đến đây rồi, nên là, kệ đi mà.”

“Tớ đang nói là cậu nên cài cúc áo lại cơ mà.”

Hazuki cố đáp qua quýt cho xong chuyện, nhưng Takanashi nào chịu bỏ qua.

“Chẳng… chẳng phải là không sao ư? Thôi mà, kệ đi! Chuyện này bỏ qua! Nhỉ, Sakurai-kun?”

“Ể… à…”

“Đừng có lôi Sousuke-kun vào đây. Dù ý kiến của mình không được thông qua, cũng không thể vô lý kéo người khác vào chịu trận như thế chứ.”

“…………”

“……”

“……”

Cuộc khẩu chiến giữa Takanashi và Hazuki khiến bầu không khí chìm trong sự im lặng nặng nề. Mizuki, Arai và Yatsugai đều im lặng không nói tiếng nào, dõi theo màn đấu khẩu của hai người.

“Với lại, tớ còn có chuyện muốn nói đây.”

“…………Gì cơ.”

“Này cậu, nội y cậu để lộ không chỉ có phần trên đâu. Phần dưới cũng hớ hênh suốt đấy. Chính cậu không nhận ra sao? Tốt nhất là nên ý tứ hơn một chút đi. Đồ tế nhị đâu phải thứ có thể phơi bày cho thiên hạ ngắm như vậy. Ngay cả bây giờ, có khi nội y của cậu cũng đang lộ thiên dưới gầm bàn kia kìa.”

“Không, tại vì, hôm nay tớ mặc cái váy này mà…”

“Vậy thì từ mai liệu mà chú ý. Cậu nên giữ gìn hình ảnh của mình hơn một chút.”

“…………”

“…………”

“……”

“……”

Hazuki và Takanashi trừng mắt nhìn nhau, không khí như đông cứng lại, không ai chịu nhường bước.

“Thôi, thôi nào, chuyện này tới đây được rồi! Này, chúng ta đến đây là để tập kịch cơ mà! Cãi cọ thế này thì được tích sự gì chứ?”

“……Nế, nếu Sakurai-kun đã nói vậy…”

“……”

Hazuki tiu nghỉu rũ vai, cúi gằm mặt.

“Mà, đừng ủ rũ thế chứ Touka, ai chẳng có lúc này lúc khác.”

“Sa… Sakurai-kun…”

Sakurai xoa đầu Hazuki đang ủ ê, và một nụ cười tựa đóa hoa liền hé nở trên môi cô.

“Đúng rồi ha! Chẳng cần phải bận tâm chuyện này làm gì!”

Hazuki cười toe toét với Sakurai.

Đúng lúc đó, chuông báo món ăn đã xong vang lên.

“Này, món của mọi người xong rồi đó? Mau đi lấy thôi.”

“Đồng ý~!”

Cuộc khẩu chiến giữa Hazuki và Takanashi kết thúc, nhóm tùy tùng thở phào nhẹ nhõm, kéo nhau đi lấy món ăn đã gọi.

“Tớ ăn đây~~~~!”

“Tớ ăn đây~!”

“Tớ xin phép dùng bữa.”

Khi Sakurai và nhóm tùy tùng đã tụ họp đông đủ, bữa ăn bắt đầu.

“Chà~, nhớ lại vẫn thấy hoài niệm thật đấy, Kyouko.”

“Ể!? A, ừm.”

Sakurai vừa xắn một nĩa mì Ý đầy ụ trước mặt cho vào miệng, vừa bắt chuyện với Yatsugai.

“À, trước đây Kyouko với Akaishi có xích mích, tuy tớ không rõ nguyên nhân lắm, nhưng Kyouko thì ngứa mắt Akaishi, thế là tớ lại thành người đứng giữa giảng hòa cho hai người họ thì phải? Đại khái là cảm giác như vậy.”

“Đúng là có chuyện đó nhỉ…”

Nhóm tùy tùng vừa ăn, vừa chăm chú lắng nghe câu chuyện của Sakurai.

“Lúc đó tớ với Kyouko gọi mì Carbonara và Napolitan, Kyouko bảo gọi thế này thì hai đứa mình chia nhau ăn được~, rồi bọn mình chén chung luôn, đúng không Kyouko?”

“Ừm…”

Yatsugai khẽ gật đầu.

“Còn Akaishi-kun thì sao?”

“……Ể?”

Ngay lúc đó, Takanashi xen vào hỏi.

“Cậu đã không chia đồ ăn với Akaishi-kun sao?”

“A… à à, Akaishi hình như gọi hamburger steak với cà phê thì phải? Tớ nhớ cậu ấy gọi mấy món đó.”

“Vậy à.”

“Rồi, sau đó bọn mình còn ăn tráng miệng nữa, món đó cũng ngon tuyệt cú mèo luôn ấy~”

Sakurai lảng tránh câu hỏi của Takanashi, vội chuyển chủ đề sang Yatsugai.

“Đú… Đúng vậy nhỉ.”

“Nhắc mới nhớ, Kyouko còn tự tay cuốn mì Ý rồi định đút cho tớ ăn nữa cơ, nhớ lại mà thấy hoài niệm ghê~”

“Hể~, có chuyện đó nữa à.”

Mizuki tỏ vẻ thích thú lắng nghe.

“Nhắc mới nhớ Sakurai-kun, hình như cậu từng đăng chuyện đó lên Tweeq thì phải nhỉ.”

“À, hình như tớ có đăng thì phải.”

Mizuki khẽ lẩm bẩm, “Akaishi-kun à”.

Sakurai ngẩn người chìm vào hồi tưởng, tay bất giác dừng lại. Một chiếc nĩa của Hazuki thình lình chĩa vào đĩa mì của cậu.

“Á, này!”

Sakurai giật mình hoàn hồn.

“Ể… ehehe, tớ xơi mì Ý của Sakurai-kun rồi~”

Hazuki một tay áp lên má, mặt ửng hồng xì xụp ăn mì Ý.

“Nham nham nham, ngon quá đi.”

Cô vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

“Này, Hazuki, cậu trả lại đĩa mì Ý cho tớ!”

“Được thôi, vậy thì Sakurai-kun tự dùng miệng mà lấy ăn đi~”

Hazuki õng ẹo vặn vẹo nửa người trên, nói.

“Mớm, mớm cho nhau á!? Ai mà làm được chứ! Thôi… Thôi được rồi, cho cậu tất đấy.”

“Ehehe~, Sakurai-kun là tuyệt nhất~”

Hazuki cười tươi, nói vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận