• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 109: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 895 từ - Cập nhật:

“Akaishi.”

“……”

Sau vài phút đối mắt, Yatsugai cất lời.

“Trước đây tớ đã nói rồi nhỉ, Akaishi.”

“……”

“Dẫu sao thì cậu nhất định thích Sakurai nhỉ, dẫu sao thì cậu nhất định chỉ nghĩ tới Sakurai thôi nhỉ.”

“Tớ đã nói.”

Yatsugai muốn mình xin lỗi vì chuyện này, hay là muốn quở trách mình đây. Akaishi thầm đoán chân ý của Yatsugai.

“Tớ…”

Yatsugai chậm rãi, khẽ hé đôi môi quyến rũ, cẩn trọng thốt lên từng lời, từng chữ.

“Tớ…”

Những lời cô ấy thốt ra tan đi, hòa vào không khí, rồi truyền đến tai Akaishi.

Rồi——

“Tớ thích Sousuke.”

Yatsugai dứt khoát, không hề rời mắt, nói với Akaishi.

Tớ thích Sousuke, cô ấy đã nói như thế.

“Haha……”

Quả nhiên là vậy, Akaishi đã hiểu.

Đây là lẽ đương nhiên mà. Rốt cuộc cô ấy đến tìm mình để làm gì cơ chứ. Lẽ nào là để trả thù mình ư.

“Tớ biết mà.”

Akaishi lộ vẻ hiểu rõ, đoạn xoay người đi.

“Nhưng mà.”

Cậu dừng bước, ngoảnh lại.

“Nhưng mà, tớ cũng thích Akaishi.”

“…………”

Yatsugai lại một lần nữa dệt lời. Để có thể chắc chắn chạm đến tai Akaishi. Để vá lại mối quan hệ đã rạn nứt, cô nói.

“……”

“……”

Ánh mắt cùng ánh mắt giao nhau.

Cô không muốn nói dối.

“Tớ muốn hòa hảo với Akaishi cậu. Như vậy không được sao? Như vậy không thể trở thành lý do để hòa hảo với tớ được sao? Không có lý do thì con trai với con gái không thể hòa hảo với nhau à? Không có lợi ích gì thì tớ với cậu không thể hòa hảo với nhau được sao?”

Như thể dò hỏi, như thể chất vấn, lại như đang trách cứ, cô nhìn xoáy vào mắt Akaishi.

“Tớ muốn biết tấm lòng thật sự của Akaishi. Tớ muốn biết tấm lòng thật sự của cậu. Nếu thật sự không được thì tớ sẽ không dính dáng gì đến cậu nữa.”

“……”

“Từ trước đến giờ đã phớt lờ cậu… xin lỗi cậu. Nhưng mà, tớ chỉ hành động vì nghĩ cho Akaishi thôi. Tớ thật sự không có ý nhờ cậu vun đắp cho tớ với Sousuke đâu. Thế nên, Akaishi, chúng ta làm hòa nhé.”

“……”

Akaishi nhìn Yatsugai. Những lời lẽ thật khinh suất.

“……”

Khi mình đang tiếp xúc với Kanna, Yatsugai đã tới. Mình đã phá nát tất cả của Yatsugai, trút hết ác ý chẳng liên quan gì của bản thân lên người cô ấy.

“……”

Nhưng, dẫu có thế, Yatsugai vẫn muốn làm hòa với mình.

“……”

Yatsugai khom người, đưa tay ra.

“Akaishi, nếu cậu chịu hòa hảo với tớ thì hãy nắm lấy tay tớ. Nói cho tớ biết tấm lòng thật sự của cậu đi. Xin lỗi, là tớ sai rồi.”

“……”

Akaishi lùi lại một bước.

Sợ hãi. Sợ hãi một thứ gì đó vô hình. Nắm lấy tay cô ấy, liệu có được không? Mình thật sự có thể làm chuyện này sao?

“……”

“……”

Trong khoảnh khắc,

“Ơi——————Kyouko————!”

“……”

“……”

Giọng của Sakurai vọng đến tai hai người.

“Ơi————Kyouko————Cậu ở đâu————? Mọi người đang đợi cậu đó, nghe thấy thì ra đây————”

“……”

“……”

Akaishi dừng động tác.

“……”

“……”

Yatsugai vẫn cúi đầu, không nhúc nhích. Dù nghe thấy giọng Sakurai, cô không hề hành động.

“Kyouko ơi, đâu rồi?”

“……”

Akaishi nhìn Yatsugai.

“Đi đi.”

“…Tớ không đi.”

“Sakurai đang gọi cậu kìa.”

“……”

Không một lời đáp lại.

“Tớ bảo cậu đi!”

“Tớ không đi.”

Không hề hành động.

“……”

Dù có che đậy thế nào, dù có xảy ra chuyện gì, cũng đều vô nghĩa.

“……”

Akaishi nhìn xuống Yatsugai.

Yatsugai nói cho cùng cũng chỉ là tùy tùng của Sakurai, có hòa hảo với mình thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Tại sao lại cần phải làm chuyện này cơ chứ?

Ghét thầy chùa thì ghét cả áo cà sa.

Rõ ràng mình căm ghét Sakurai, tại sao lại cứ phải hòa hảo với Yatsugai, người đang yêu Sakurai cơ chứ?

“Cậu đang diễn tập kịch đúng không. Không nhanh lên là làm phiền người khác đó.”

“…………”

Vì Yatsugai không trả lời, cuộc đối thoại không thể tiếp tục.

“……Chậc.”

Akaishi gãi đầu gãi tai. Cảm giác bức bối càng lúc càng dâng trào. Đuôi của Sakurai đừng có nói chuyện với mình, biến đi cho khuất mắt. Cảm xúc đang gào thét như thế.

“Đi đi. ……Thôi nhé.”

“……”

Akaishi cố hết sức kìm nén thứ cặn bã đen ngòm đang trào dâng từ đáy lòng, dẫu vậy, cậu vẫn không cách nào thoát khỏi những cảm xúc của bản thân, từ chối lời làm lành của Yatsugai.

“……”

“……”

Akaishi xoay người.

Yatsugai không động đậy.

“……”

“……”

Akaishi bước lên cầu thang.

Yatsugai không động đậy.

“Ơi————Kyouko————, nếu ở đó thì trả lời đi————!”

“……”

Giọng Sakurai, vọng lại từ xa.

Yatsugai vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích. Cũng không có ý định cử động.

“Kyouko——Không nhanh diễn tập là không kịp giờ đâu!”

“……”

Giọng của Sakurai lúc nào nghe cũng thật chói tai.

Akaishi mang theo trái tim và gương mặt đã vặn vẹo.

“Chậc…”

Cậu tặc lưỡi một cái, rồi bỏ chạy để nới rộng khoảng cách với Yatsugai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận