• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau)

Chương 110: Bạn có thích lễ hội văn hóa không? (4)

1 Bình luận - Độ dài: 1,207 từ - Cập nhật:

“…………”

Akaishi như muốn trốn chạy khỏi Yatsugai, cứ thế đi loanh quanh trong trường.

“Kyouko ơiーーー!”

Từ xa, giọng Sakurai vọng tới.

Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa, vì là ngày chủ yếu diễn kịch, trong trường rất vắng người, cậu chẳng gặp được ai cả.

Phần lớn mọi người đều giống bọn Suda, nhốt mình trong lớp học để chuẩn bị những khâu cuối cùng, thế nên trên hành lang gần như chẳng có một bóng người.

“Chậc……”

Cậu liên tục vò đầu bứt tai, đi đi lại lại trong trường. Vì bực bội, bàn tay đang vò tóc càng thêm mạnh. Bước chân huỳnh huỵch ngày một mạnh hơn, thô bạo hơn.

Đừng trốn chạy.

“Đi vệ sinh……”

Chẳng còn nơi nào để đi, cậu đành đến nhà vệ sinh không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

“Phải rửa tay mới được……”

Rửa tay lần thứ không biết bao nhiêu.

“Vị trí bàn có đúng không nhỉ……”

Để sắp xếp lại những chiếc bàn không cần thiết, cậu quay về lớp học. Cạch cạch mở khóa, bước vào trong.

“Máy quay không có vấn đề gì chứ……”

Kiểm tra đoạn phim sẽ chiếu trong lễ hội văn hóa. Giờ đã chẳng cần dùng đến máy quay nữa rồi.

Đừng trốn chạy.

“Trong trường…… trong trường có cửa sổ nào mở bất thường không……”

Kiểm tra xem có cửa sổ nào cần đóng lại không.

“Trang trí lộng lẫy hơn chút nữa thì tốt hơn chăng……”

Trang trí thêm cho hội trường chiếu phim thật lộng lẫy, với quyết tâm không để lệch một milimet nào, cậu sắp xếp lại ghế cho khán giả. Nhưng đây đều là những việc đã hoàn thành từ hôm trước, cậu chẳng có gì để làm.

“Dữ liệu sao lưu đã được lưu cẩn thận chưa……”

Kiểm tra dữ liệu sao lưu.

“…………”

Làm xong tất cả mọi việc, Akaishi chìm vào im lặng.

“Kyouko ơi, sao cậu không ở phòng giáo viên thế hả? Ra đây điーー!”

Nhận thấy tiếng của Sakurai ngày một gần, cậu hoảng hốt rời khỏi lớp học, khóa cửa lại.

Cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt Sakurai.

Đừng trốn chạy.

“Nhà vệ sinh……”

Như muốn trốn khỏi Sakurai, trốn khỏi Yatsugai, cậu lại một lần nữa tìm đến nhà vệ sinh.

Không ngừng lặp đi lặp lại những việc giống nhau.

Như thể thời gian quay ngược, hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng, thời gian vẫn đang trôi đi từng giây từng phút.

“……”

Akaishi nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, đối diện với chính mình. Trong gương vẫn như thường lệ phản chiếu hình ảnh của cậu.

Cậu đối đầu với chính mình trong gương.

Đừng trốn chạy.

“……”

Cậu không biết Yatsugai đang ở tầng dưới ra sao rồi. Vẫn đứng yên bất động, hay là……

“Khốn kiếp thật……!”

Rên rỉ.

Thở dốc.

Đau khổ.

Tiến thoái lưỡng nan.

Tình thế khó xử.

Giằng xé.

Lòng tự trọng.

“……”

Akaishi hết lần này đến lần khác đối diện với mặt gương.

Như thể đang giao chiến với nội tâm của chính mình.

Như thể đang trực diện đối đầu với tính cách của bản thân.

Để đối mặt với sự ngu ngốc của chính mình.

Với những cảm xúc mà bản thân căm ghét.

Với lòng kiêu hãnh. Với sự ghen tị sâu sắc.

Đừng trốn chạy.

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Yatsugai sao rồi?

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Một con người mà chính cậu cũng không còn nhận ra, đang nhìn lại phía này.

“Nhanh lên đi Kyoukoーーー!”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Khi nhìn vào tâm can của người trong gương, cậu có cảm giác như thể người đó cũng đang nhìn thấu sự độc địa, ghen tuông, và lòng kiêu hãnh vô ích đang giam cầm mình.

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Khi ta nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn lại ta.

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Cậu có cảm giác như kẻ trong gương đang chế nhạo mình.

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Người ta thường nói, những người giống nhau sẽ bài xích nhau.

Khi đối đầu với một người có những đặc điểm giống mình, người ta sẽ cực kỳ ghét người đó.

Tại sao?

Đó là bởi vì, sẽ có cảm giác như đang nhìn thấy chính mình.

Đó hẳn là một cảm giác như thể sự ngu ngốc của bản thân bị phơi bày ngay trước mắt.

Khi khách quan chứng kiến hành vi của mình, người ta sẽ nhận ra sự hèn hạ trong đó. Chẳng phải bản thân đang cố gắng tách biệt sự hèn hạ này thành một sự tồn tại độc lập khác với chính mình, để từ đó né tránh bản chất của mình và cố gắng trốn chạy sao?

Chấp nhận một người đúng đắn và chấp nhận một người dùng lời lẽ đúng đắn để công kích mình, chẳng phải là cùng một việc sao?

Phải chăng bản thân không thể đối mặt với tính cách xấu xí và ngu ngốc của chính mình?

“……”

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Gương mặt thật của cậu phản chiếu trong gương, trông thật ngu ngốc đến cùng cực.

Akaishi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đặt tay lên bệ cửa sổ, và nhìn lên trời. Bầu trời u ám, nặng nề, như thể đang phản chiếu chính tâm trạng của cậu.

“……”

Akaishi nhìn lên bầu trời.

Tại sao?

Tự vấn bản thân.

Tại sao mình lại thường xuyên nhìn lên bầu trời?

Vì có thể giảm bớt căng thẳng? Không phải.

Chỉ là vô thức nhìn? Không phải.

Mình nhìn lên bầu trời vào những lúc nào?

“……A à.”

Khi phải đối mặt với sự thật bất lợi cho bản thân, mình sẽ nhìn lên bầu trời. Khi trong lòng có một cảm xúc ngu ngốc nào đó không muốn thừa nhận, mình sẽ nhìn lên bầu trời.

Akaishi khi đối mặt với cảm xúc của mình, đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, sẽ nhìn lên bầu trời.

“……”

Để trốn tránh hiện thực, cậu nhìn lên bầu trời.

Để rời mắt khỏi một thứ gì đó đang đối đầu, cậu ngẩng đầu nhìn trời.

Trốn đi, trốn đi, trốn đi trốn đi trốn đi trốn đi trốn đi, nhìn lên bầu trời.

Ngay cả bây giờ cũng vậy.

Cậu lại một lần nữa trốn chạy, nhìn lên bầu trời, ngẩng đầu nhìn trời.

Ở nơi đó không thể nào có sự cứu rỗi.

“……”

Nhìn lên bầu trời.

Không phải nhìn xuống, mà là nhìn lên.

“……”

Trốn đi, chạy trốn đi, vứt bỏ tất cả, dù vậy, dù vậy.

“……”

Dù vậy, thật ra vẫn muốn đối mặt.

Nhìn lên trên, nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ đối mặt.

Một ngày nào đó sẽ đối mặt, một ngày nào đó sẽ làm, một ngày nào đó, cho đến khi khoảnh khắc ấy đến.

“……”

Đừng trốn chạy nữa, hãy đối mặt đi.

Akaishi tự nhủ với lòng, rồi bước xuống tầng dưới.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
Đến giờ tôi có thể hiểu là tư tưởng anti-romcom của Akaishi xuất phát từ chấn thương tâm lý bị bắt nạt trong quá khứ, dẫn đến trầm cảm, sợ/không muốn/không thể giao tiếp với xã hội.
Từ đó khi nhìn thấy Sakurai thì vô thức nghĩ đến bản thân ngày xưa. Tại sao có những người chỉ làm những thứ tiện lowii cho bản thân mà cũng được mọi người yêu quý, trong khi mình không làm gì sai trái mà lại phải chịu đựng sự bất công? Tư tưởng anti-romcom bắt đầu hình thành từ trong tiềm thức mà có lẽ Akaishi cũng không hiểu được nguyên do của nó
Xem thêm