Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 57: Cách sử dụng quyến thuộc đúng đắn

2 Bình luận - Độ dài: 3,735 từ - Cập nhật:

Trên bầu trời xám xịt, sương mù bị kiếm khí khuấy động vẫn chưa tan đi.

Trong cơn gió xao xác, Thanh Tễ một tay cầm kiếm sau lưng, một tay chống cằm, trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu với Lục Dĩ Bắc: "Rất tốt, cháu dâu tài năng có được ba phần phong thái của ta năm đó, ta rất hài lòng."

"Chỉ tiếc là..."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại trên bụng dưới của Lục Dĩ Bắc, lộ ra vẻ mặt suy tư.

"Ngài, ngài có lời thì cứ nói, đừng cứ nhìn bụng con mãi thế ạ!" Lục Dĩ Bắc yếu ớt nói.

"Ờ... xin lỗi." Thanh Tễ gãi gãi gáy, buồn bã nói: "Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, con thông minh hơn người như vậy, căn cốt lại cực tốt, nếu như đứa chắt bất hạnh của ta còn tại thế, sau này hai đứa sinh ra con nối dõi, chắc chắn sẽ càng xuất chúng hơn nữa, nhất thời có chút nghĩ đến xuất thần."

"..."

Lục Dĩ Bắc im lặng một lúc, quyết định cứ liều nói dối đến cùng, bèn đứng dậy, vỗ vai Thanh Tễ nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, ai cũng không muốn đâu mà, hay là… để con nấu mì cho ngài ăn nhé?"

"Thôi bỏ đi, ta chỉ là một luồng tàn ảnh thôi, đã không thể nếm được mỹ vị nhân gian nữa rồi." Thanh Tễ lắc đầu nói, "Thôi vậy, ta sẽ thị phạm lại cho con một lần《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》vậy."

Nói xong, ông liền dùng mũi chân điểm mạnh xuống đất, lăng không hư bộ mấy bước, mang theo kiếm khí sắc bén, phá không mà đi, hòa làm một thể với gió mây nơi chân trời.

Lục Dĩ Bắc ngưng mắt nhìn lên bầu trời, ánh mắt dần sâu hơn.

Cô đương nhiên biết, kiếm pháp của Thanh Tễ huyền diệu, dù bản thân có nhớ mang máng được rồi, muốn thi triển hoàn toàn ra, e là cũng cần một thời gian rất dài, nếu có thể để Thanh Tễ tay cầm tay chỉ từ những thứ cơ bản nhất bắt đầu dạy, cho đến khi cô hoàn toàn học được, tự nhiên là tốt nhất.

Nhưng, cô không đợi được lâu như vậy.

Lúc cô có được thanh cổ kiếm, đến gần khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, đã là hơn bốn giờ bốn mươi phút sáng, đợi đến khi Thanh Tễ bắt đầu biểu diễn kiếm pháp cho cô, thời gian đã trôi qua hơn một giờ.

Nếu còn kéo dài nữa, trời sắp sáng rồi, cô đang ở trên khoảng sân trống gần khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, chắc chắn sẽ bị tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào, sau đó tắm mình trong ánh bình minh mà khôi phục lại nguyên hình.

Đến lúc đó ảo cảnh trước mắt, e là sẽ tan biến nhỉ?

vậy để tránh xảy ra sai sót, mình phải trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, học thuộc lòng toàn bộ những gì ôngtổ tông dạy.

Tuy có lúc, đầu óc mình không được lanh lợi cho lắm, nhưng về mặt khả năng học tập, mình vẫn khá tự tin, nếu không lúc nhỏ cũng không thể nào vừa phá làng phá xóm, vừa bỏ ra thời gian cực ngắn để giải quyết xong bài vở ở trường, dùng bài thi điểm cao làm kim bài miễn đòn.

Cái quái gì mà mình học không được chứ?.JPG

Lục Dĩ Bắc quả quyết nghĩ, thấy Thanh Tễ đã biểu diễn xong một lượt kiếm pháp, anh ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Xin lão tổ tông hãy làm lại một lần nữa!”

Thanh Tễ lơ lửng trên bầu trời, khóe mắt liếc nhìn Lục Dĩ Bắc, khẽ cười một tiếng đáp: "Hừ, không vấn đề!"

Hồi lâu.

"Một lần nữa, một lần nữa..."

"Được!"

...

Lục Dĩ Bắc đăm đăm nhìn bóng hình đang xuyên qua tầng mây trên bầu trời, hai mắt nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc bắt lấy mọi hành động của ông, não bộ vận hành với tốc độ cao, như một cái máy quay phim, khắc sâu những động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi ấy vào trong đầu.

Một lần, lại một lần, rồi lại một lần nữa...

Sau khi thị phạm kiếm pháp xong, lại đến chú thuật.

Chú thuật trong thiên hạ, vạn biến không rời gốc, đều là thông qua sức mạnh của ngôn ngữ, khiến dao động linh năng của bản thân và dao động linh năng giữa trời đất tạo ra sự cộng hưởng, huy động linh năng giữa trời đất, mô phỏng những kỳ tích vĩ đại của tự nhiên mà tạo ra những kỳ tích nhỏ bé.

Chú thuật của Thanh Tễ trông rất đơn giản, ngay cả chú ngữ cũng ngắn hơn nhiều so với chú thuật mà Lục Dĩ Bắc đã giải mã được từ ký ức của Đại Xà Thần, cũng như mấy loại chú thuật cơ bản mà cô đã học được từ Tư Dạ Hội.

Nhưng, chính những chú ngữ được tinh giản quá mức này, như thể từ mô tả văn tự chi tiết, chuyển thành những mã code bí ẩn, lại có thể phát huy ra hiệu quả không kém gì chú thuật bình thường.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Cái này...

Mình nhất thời thật sự không học được, cũng không nhớ được.

Cô đã thật sự rất cố gắng để nhớ, nhưng những câu chú ngữ tối nghĩa khó hiểu đó, như thể hoàn toàn không cùng một chiều không gian với cô, xuyên qua đầu cô, nhẹ nhàng bay về phía hư không, biến mất.

Thấy bóng hình Thanh Tễ trên bầu trời ngày càng mờ nhạt, Lục Dĩ Bắc lòng như lửa đốt, không nhịn được mà chửi khẽ một tiếng.

"Chết tiệt, phải chi có thứ gì đó như ổ cứng di động, có thể tải chúng nó xuống, sau này từ từ tìm hiểu cũng được!"

Lời cô vừa dứt, không khí sau lưng cô đột nhiên gợn lên từng lớp sóng lăn tăn, như thể thời không bị bóp méo, một bóng người từ từ đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thiếu nữ nhỏ nhắn với mái tóc dài màu hồng phấn trắng mịn như tơ, gương mặt tinh xảo, môi đỏ răng trắng. Trên người khoác chiếc áo khoác gió rộng thùng thình màu vàng pha đen nổi bật. Hôm nay sắc mặt của ‘cô nàng xinh đẹp’ này trông tốt lạ thường.

“Yo~ Lâu rồi không gặp nhe!” – Thiếu nữ bí ẩn vừa nói vừa vỗ vai Lục Dĩ Bắc.

Lục Dĩ Bắc không rời mắt khỏi bóng dáng của Thanh Tễ trên bầu trời, hất tay của thiếu nữ bí ẩn ra, cau mày: "Đừng quậy, tôi đang bực!"

“Tôi biết mà! Thấy cô gặp rắc rối, nên tôi mới bỏ cả đống việc bận rộn để đến đưa giải pháp đây.” thiếu nữ híp mắt cười.

“Bận rộn? Một NPC như cô thì có gì mà bận?” Lục Dĩ Bắc liếc xéo.

Thiếu nữ bí ẩn nhích người, ngồi khoanh chân đối diện với Lục Dĩ Bắc, bĩu môi nói: "Cô tin không nếu tôi nói mình bận hủy diệt thế giới?"

“Cô á? Nếu cô hủy diệt được thế giới thì tôi đây cũng cứu được nó ấy chứ.” Lục Dĩ Bắc đáp tỉnh bơ.

“Có chí khí, nhưng mà…” Giọng thiếu nữ bỗng nghiêm túc hẳn: “Cứu thế còn khó hơn phá hủy nhiều. Cô chắc chắn muốn làm vậy sao?"

"..."

Lục Dĩ Bắc bị sự thay đổi đột ngột của thiếu nữ dọa sợ, nhất thời quên mất việc tiếp tục học hỏi từ Thanh Tễ, chỉ ngẩn ra nhìn, chưa biết đáp thế nào.

"Xem cô sợ chưa kìa, tôi đùa thôi!" thiếu nữ thấy vậy bĩu môi, trong lúc nói chuyện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiếp tục nói: "Là chú thuật nguyên thủy à? Đúng là rất khó học, hôm nay cô học quá nhiều rồi, đầu óc e là không chịu nổi nữa rồi, học thêm cũng vô ích"

"Vậy làm sao bây giờ! Chẳng lẽ để cho hương hỏa nhà họ Lục bị đứt đoạn sao?" [note80438]

"Hương hỏa?" thiếu nữ chớp mắt, nghiêm giọng nói như thể vừa tìm ra giải pháp lớn lao: "Nếu cô lo thế thì sớm sinh con đi!"

Lục Dĩ Bắc cúi đầu nhìn bụng mình, rồi ngước lên nhìn thiếu nữ, mặt đen lại nói: "Xin lỗi, tôi không đẻ được."

“Tôi đâu bảo cô đẻ. Ý tôi là… ngủ với Giang Ly ấy. Ngủ chưa?”

Lục Dĩ Bắc: "..."

Con nhỏ này từ đâu chui ra vậy? Đúng là đồ lưu manh.

Xin nói rõ nhé, tôi không hề thân với cô ta!

"Thôi được rồi, nói chuyện chính đi." Thấy Lục Dĩ Bắc lâu không nói gì, thiếu nữ giơ tay chỉ lên bầu trời, nơi bóng dáng Thanh Tễ vẫn thay đổi liên tục:  "Giờ cô học không nổi nữa thì sao không để quyến thuộc trực hệ của cô học?"

"Cô ấy học được rồi, không phải cũng tương đương với cô học được sao?"

"Ủa..." Lục Dĩ Bắc sững sờ kinh ngạc nói: "Quyến thuộc dùng kiểu này được à? Chẳng khác nào biến họ thành công cụ?"

Thiếu nữ đảo mắt: “Thì đúng vậy.”

"Trừ loại khế ước bất bình đẳng, còn lại thì lúc ký kết, ai mà chẳng nuôi họ ăn ngon mặc đẹp, còn phải bảo vệ an toàn cho chúng, phát trang bị cho chúng, như nuôi acc phụ vậy."

"Nếu không có chút lợi lộc nào thì nuôi nhiều quyến thuộc để làm gì? Vì chúng nó xinh đẹp, vì chúng nó mông to dễ sinh nở? Hay giỏi việc đó? Đương nhiên là vì chúng nó..."

Lục Dĩ Bắc liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, khẽ nói: "Cô có vẻ rành lắm. Chắc làm mấy trò đó nhiều rồi đúng không?"

Ban đầu, Lục Dĩ Bắc đã gần như chắc 60% rằng cô gái này là kiểu phân thân của mình, tự như bản ngã thứ hai của cô.

Nhưng khi nghe cô gái nói những lời láu lỉnh như một tên lưu manh mà lại ngây ngô đến mức đáng yêu, Lục Dĩ Bắc bỗng dưng bối rối và không còn chắc chắn nữa.

Làm sao mìnhcó thể đi hại con gái nhà lành được chứ?

"Khụ khụ...!" thiếu nữ bí ẩn ho hai tiếng, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, rồi xua tay chuyển chủ đề: "Đây không phải là trọng điểm, quan trọng là làm sao để quyến thuộc giúp cô chịu đựng tác dụng phụ của việc học quá tải."

"..." Lục Dĩ Bắc chống cằm trầm ngâm hai giây, nghiêm túc hỏi: "Chuyện này, không cần hao ‘mạng’ chứ?"

"Không đâu! Tôi còn không hiểu cô sao? Chỗ chúng tôi gói ‘đốt mạng’ là không khuyến khích dùng nha~" thiếu nữ xua tay nói.

"Vậy thì tốt quá!" Lục Dĩ Bắc trong lòng mừng rỡ, "Giờ mau chỉ tôi cách‘xài chùa' Đỗ Tư Tiên đi."

Nghe vậy, thiếu nữ chỉ biết ôm đầu: "Sao vẫn là Đỗ Tư Tiên? Không có quyến thuộc nào khác sao?"

“Tôi mất công tận tâm giới thiệu quyến thuộc cho cô, cô nghĩ là vì sao? Rốt cuộc cô có nghe lời không, có đi tìm những người đó chưa?”

Lục Dĩ Bắc cẩn thận nhớ lại những việc đã làm trong khoảng thời gian gần đây, kiên nhẫn giải thích: "Chưa!"

"Vậy cô bận làm gì?!"

“Bận giữ mạng?” – Lục Dĩ Bắc đáp lí nhí.

Khóe miệng thiếu nữ giật giật, nhưng rồi vỗ vai Lục Dĩ Bắc, khen ngợi: "Không hổ là tôi... ờ, người phụ nữ tôi coi trọng, làm tốt lắm!"

"Nghe tôi này, quyến thuộc rất hữu dụng…"

"Hữu dụng kiểu gì?" Lục Dĩ Bắc chen vào.

"Mọi nghĩa của từ ‘hữu dụng’ " thiếu nữ cười đầy ẩn ý, "Nhưng buổi hướng dẫn tân thủ lần này của chúng ta chủ yếu tập trung vào nội dung liên quan đến chia sẻ linh năng."

"Vậy tôi dùng Đỗ Tư Tiên thế nào" Lục Dĩ Bắc hỏi, "ờm, là về phương diện linh năng ấy..."

Thiếu nữ quay người nhìn về phía thành phố nát xiêu vẹo, giơ tay chỉ về hướng Đỗ Tư Tiên hay xuất hiện:

"Rất đơn giản: chỉ cần xác định vị trí, gọi tên cô ấy thật to, đồng thời truyền tải những nội dung hiện lên trong đầu khi học thông qua ý niệm…" 

"Đỗ Tư Tiên! Đỗ Tư Tiên! Dậy đi tè nào!"

Lời của thiếu nữ còn chưa nói xong, Lục Dĩ Bắc đã hướng về phía Đỗ Tư Tiên, gân cổ hét lớn.

"Đỗ Tư Tiên! Đỗ Tư Tiên! Video của cô đã phá triệu lượt xem rồi!"

"Đỗ Tư Tiên! Đỗ Tư Tiên! Khách thuê nhà cô không trả tiền thuê nhà kìa!"

...

Lục Dĩ Bắc Bình thường bị Đỗ Tư Tiên làm phiền tới nhức đầu, phen này cuối cùng cũng tóm được cơ hội phản công!

"..."

Thiếu nữ hai tay khoanh trước ngực, đứng sau lưng Lục Dĩ Bắc, im lặng và nghiêng đầu nhìn cô.

Cái cô Đỗ Tư Tiên đó thật sự là quyến thuộc của cô ta sao?

Sao nhìn cứ như cô ta hận không thể giết chết Đỗ Tư Tiên vậy?

Mong là đừng xảy ra sự cố gì, giống như lúc đầu...

Trong tâm trí thiếu nữ thoáng hiện lên hình ảnh một cô nàng với nụ cười vô cùng ngọt ngào, nụ cười ấy như một bông hướng dương nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ, khiến tim cô rung động.

Cô gái đó là quyến thuộc duy nhất mà cô chưa bao giờ giới thiệu cho Lục Dĩ Bắc...

————

Phố Mẫu Đơn, nhà nghỉ Tư Tiên.

Đỗ Tư Tiên gần đây luyện tập chú thuật tiến triển vô cùng chậm chạp.

Từ lúc cô học xong chú thuật cơ bản, bắt đầu thử học chú thuật phức tạp, không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi linh văn Hoành Công Ngư của Mai Tử không, cô cảm thấy trí nhớ của mình hơi suy giảm, giống như cá vậy chỉ có bảy giây.

Điều này đều khiến cô bắt đầu nghi ngờ, An Thanh rốt cuộc có phải đang an ủi cô không.

Có lẽ, cô vốn không phải là "thiên tài phế vật".

Gần đây, ngay cả giấc mơ kỳ lạ đó cũng rất ít khi xuất hiện, cho dù thỉnh thoảng có xuất hiện, cô cũng không còn nhìn thấy bóng dáng nghi là thần linh trong giấc mơ nữa.

"Hay là..." Đỗ Tư Tiên ngơ ngác nhìn trần nhà, dằn vặt hồi lâu, thở dài một hơi, tự nói: "Haizz, mình thật vô dụng, ngoài việc thu tiền thuê nhà ra thì chẳng được tích sự gì cả!"

"Thôi kệ, ngủ thôi! Ngày mai tới ngày đi thu tiền thuê nhà rồi"

Với tâm trạng bực bội, cô ôm gối ôm trong lòng, trở mình, nhắm mắt lại.

————

"Ầm ầm— ầm ầm— ầm ầm—!"

Trong tiếng động inh tai nhức óc của đoàn tàu chạy qua đường ray, Đỗ Tư Tiên đột nhiên tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, nghi hoặc đánh giá xung quanh.

Đây là một chuyến tàu điện ngầm rất cũ kỹ, tay vịn và bệ cửa sổ đều rỉ sét, bên trong toa tàu trống không, không một bóng người, ánh đèn trên đầu như bị chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Nhìn quanh một lượt, Đỗ Tư Tiên rất nhanh đã nhận ra, chuyến tàu điện ngầm này gần như giống hệt với tàu điện ngầm ở Hoa Thành, chỉ không biết tại sao, nó như bị thời gian bào mòn.

Thành phố đổ nát quen thuộc ngoài cửa sổ lúc này lại yên tĩnh lạ thường.

Chỉ có bụi bặm lặng lẽ rơi từ bầu trời xuống, nhảy múa trong ánh nắng.

"Ra là lại là giấc mơ kỳ lạ này sao?"

Nhận ra mình lại một lần nữa bước vào giấc mơ kỳ lạ này, Đỗ Tư Tiên yên tâm hơn, dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức thành phố như sắp chết đi đó.

Hồi lâu, một loạt tiếng tụng ca mơ hồ, tựa như tiếng gõ cửa khe khẽ đột nhiên vọng đến giữa đêm dài thăm thẳm, không ngừng trở nên mãnh liệt hơn.

Tựa như là định mệnh.

Định mệnh đang nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa lớn.

Trong thoáng chốc, vô số cảnh tượng kinh hoàng ùa vào tâm trí Đỗ Tư Tiên, đôi mắt cô dần thất thần.

Sao băng rơi, núi lở sông vỡ, bão táp gào thét, sóng biển ngút trời, hàng vạn binh lính tay cầm đao thương, chém giết tàn bạo giữa đồng hoang...

Trong thành phố ngoài cửa sổ, thời gian như đang tăng tốc, trôi đi nhanh chóng.

Chỉ trong nháy mắt, từ trưa chuyển sang chiều tà, giữa những đám mây tụ trên bầu trời, nổi lên sắc hồng rực rỡ của ánh hoàng hôn

Cùng lúc đó, cảnh tượng đáng sợ trước mắt Đỗ Tư Tiên biến mất, có tiếng vỡ tan vang lên.

Cơn mơ màng dài như ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.

"Á—!"

Đỗ Tư Tiên hét lên, từ trên giường kinh hãi tỉnh lại, mồ hôi thơm thấm ướt ga dưới lưng. Ngực cô phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập không sao kìm lại được.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, nhìn hai tay của mình và ngẩn người một lúc.

Như một ảo giác, cô cảm thấy mình đã học được những chú thuật phức tạp đau đầu kia.

————

Trên tàn tích của khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, gió thu mát mẻ thôi qua.

Hồi lâu sau, mặt trời từ từ mọc lên.

Ánh bình minh đang lên lan tỏa những tia nắng, từng chút một đẩy tới, soi sáng hiện trường vụ án mấy tháng trước.

Nghi phạm chính của vụ án nghiêm trọng đã quay lại hiện trường, ngồi dậy từ một đống tro cỏ đen thui, nhìn về phía mặt trời mọc ở xa.

Một bóng người lưng đeo trường kiếm, mặc áo dài màu đen, thoáng hiện lên trong ánh nắng rồi nhanh chóng tan biến.

Chàng thiếu niên từng một mình một kiếm tung hoành Thần Châu trong thời loạn lạc ấy, cứ thế xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời Lục Dĩ Bắc, rồi lại nhanh chóng biến mất...

"Cháu dâu à! Con có biết mộ của con trai ta Nguyệt Ba ở đâu không? Ta muốn đến xem."

Nghe thấy giọng nói đột nhiên phát ra từ thanh kiếm gãy trong tay, Lục Dĩ Bắc giật mình.

Đệt, sao ổng còn chưa biến mất?

Chếtrồi, ôngtổ tông nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, liệunghĩ mình có sở thích kỳ quái gì đó, chạy đến đây quyến rũ cháu trai của ổng không?

"Cháu dâu ơi?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Hình như ông ấy không nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình?

"Cháu dâu, con còn đó không? Con nói gì đi chứ!"

Lục Dĩ Bắc liếc nhìn thanh kiếm gãy đang rung lên ong ong, không ngừng truyền tiếng thì thầm trong tay, lặng lẽ kéo khóa túi đàn guitar, từ trong đó tìm ra một miếng vải bạt nhựa, bọc thanh kiếm gãy ba lớp trong rồi lại ba lớp ngoài, sau đó "bụp" một tiếng đậy nắp túi đàn guitar lại.

"Huhu... huhu..."

Nghe tiếng động nhỏ gần như không thể nghe thấy trong túi đàn guitar, Lục Dĩ Bắc hài lòng gật đầu.

————

Lục Dĩ Bắc đeo túi đàn guitar đi bộ từ khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang về khu vực trung tâm Hoa Thành.

Trọn vẹn hai mươi bốn cây số, còn nhiều hơn cả quãng đường của một cuộc thi bán marathon, căn bản chiếc taxi hay tài xế Didi nào chịu đến đón anh.

Anh đã thử tố cáo tài xế vô cớ từ chối chở khách rồi nhưng cũng vô dụng.

Những nơi quỷ quái như khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, cả Hoa Thành, những tài xế dám đến đây đón khách, ngoài chú Trương Sam ra, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đối với một người mà bài kiểm tra thể chất đầu vào đại học, chạy một nghìn mét còn suýt trượt, thì quãng đường này gần như lấy mất nửa cái mạng của anh.

Khi anh nhìn thấy trạm xe buýt đầu tiên bên đường, cũng như cửa hàng tiện lợi, đã là giữa trưa.

Anh mua một chai nước ngọt, ngồi trong trạm xe buýt, vừa uống cho sảng khoái, vừa đợi xe, thì vào lúc này điện thoại của anh rung lên hai cái, thủ phạm đã khiến anh mệt như một con chó già gửi tin nhắn đến.

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Khi nào cô về? ❤️】

【Vương Bất Lưu Hành: Sau khi trời tối. [Biểu cảm chó lè lưỡi] 】

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Vậy cũng được, nhưng cô tốt nhất là mau về nhé. 】

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Ban quản lý của Khu chung cư Hạnh Phúc không biết dùng cách nào đã cho thuê hết những căn nhà bỏ trống do có người qua đời, tiệc chào mừng đã được dời lên vào tối thứ Sáu, tất cả mọi người cùng tham gia. 】

【Vương Bất Lưu Hành: Được, tôi sẽ về sớm nhất có thể. 】

Đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Lục Dĩ Bắc khẽ nheo lại.

Đến lúc rồi!

Mình bây giờ đã có bảo vậtchống lại quái đàm của Khu chung cư Hạnh Phúc, tỷ lệ thắng đã nắm chắc khoảng chín phần rồi, có thể thử hành động một cách cẩn trọng hơn một chút. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Ghi chú

[Lên trên]
Hương hỏa: Ban đầu chỉ việc thắp nhang, cúng tổ tiên, nhưng ở đây được dùng để chỉ dòng dõi, kỹ nghệ gia truyền; câu nói ám chỉ lo sợ gia tộc bị đứt đoạn, không còn người nối nghiệp hay có thể hiểu là không còn người nối dỗi( không có con trai)
Hương hỏa: Ban đầu chỉ việc thắp nhang, cúng tổ tiên, nhưng ở đây được dùng để chỉ dòng dõi, kỹ nghệ gia truyền; câu nói ám chỉ lo sợ gia tộc bị đứt đoạn, không còn người nối nghiệp hay có thể hiểu là không còn người nối dỗi( không có con trai)
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

chắc nói dối ông tổ tới khi xuống mồ luôn quá :))
btw có vẻ bản thể trong thành phố đổ nát có nhiều nuỗi tiếc nhể
Xem thêm
PHÓ THỚT
Có thể :)))
Xem thêm