Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 7: Cha Mẹ Nó Cũng Chẳng Có Tài Năng Này!

1 Bình luận - Độ dài: 3,241 từ - Cập nhật:

Kết thúc tiết học buổi sáng, Lục Dĩ Bắc rời trường từ sớm, bắt chuyến xe buýt đi đến phố Mẫu Đơn.

Nhìn khung cảnh mùa thu của thành phố dần trôi về phía sau ngoài cửa sổ, trong đầu cậu bất giác hiện lên câu hỏi đã từng thảo luận với Câu Manh trước đó.

...

Một buổi chiều nọ cách đây một tuần.

“Chị Manh Manh, em có một câu hỏi…” Lục Dĩ Bắc mở lời, giọng ngọt như đường.

“Đệt? Đừng gọi thân thiết thế, tôi với anh không thân đến vậy!”

Chuyện lạ chắc chắn có điều quái đản, Câu Manh cảnh giác lập tức khi thấy Lục Dĩ Bắc, kẻ trước giờ thái độ toàn khó chịu, đột nhiên trở nên dịu dàng hẳn ra.

Cậu cười nham nhở: “Sao chị lại nói thế? Hôm qua trên giường, chị đâu có bảo vậy.”

“Đó là…” Câu Manh lườm một cái, “Nói tới chuyện này, sao anh không gọi thợ sửa điều hòa phòng khách đi? Tôi ngày nào cũng phải lên lầu dùng ké điều hòa, anh không thấy bất tiện à?”

“Em không ngại, em thích chị ké mà. Chị muốn ké bao lâu cũng được.” Lục Dĩ Bắc đáp, giọng dịu dàng, cái miệng, bộ phận duy nhất trên mặt anh có thể hoạt động, đang cử động y như đang nhảy theo điệu “Tân Bảo Đảo”. [note76701]

“Ọe ——! Ghê chết đi được! Có gì nói nhanh, hỏi xong thì lượn, đừng làm phiền tôi chơi game!”

Câu Manh rùng mình, duỗi một bàn chân nhỏ hồng hào đạp lên ngực Lục Dĩ Bắc, hơi dùng sức đẩy anh đang cố gắng nhích lại gần ra xa.

“Vậy em hỏi nhé? Khụ khụ!” Lục Dĩ Bắc ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người: “Dạo này em sắp được chính thức nhận vào Tư Dạ Hội, nghe nói em sắp được vẽ Linh Văn. Mấy hôm nay nghĩ về chuyện này, em bỗng nảy ra ý tưởng…”

Nói đến đây, anh liếc mắt nhìn Câu Manh, thấy vẻ mặt cô không có gì bất thường mới nói tiếp: “Nếu như… vẽ Linh Văn cho quái đàm, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Xì! Anh gọi đó là ý tưởng?” Câu Manh vỗ vai anh, giọng kiểu chị đại dạy đời: “Em trai, đừng quá tự mãn! Mấy thứ đám gà mờ các cậu nghĩ ra, tưởng bao tiền bối không nghĩ tới? Quái đàm vẽ linh văn để tăng sức mạnh, người ta chơi chán rồi!”

Lục Dĩ Bắc chớp mắt. Vậy là có quái đàm từng vẽ linh văn? Anh hỏi tiếp: “Vậy… nghĩa là vẽ Linh Văn lên quái đàm cũng không nguy hiểm?”

Câu Manh dán mắt vào laptop, bĩu môi: “Vẽ linh văn lên quái đàm trong trường hợp bình thường cũng như con người xăm mình thôi, có thể nguy hiểm gì? Chỉ hơi đau tí.”

Lục Dĩ Bắc nheo mắt lại, cảm giác có gì đó không đúng: “Chị vừa nói là... ‘bình thường’?”

“Ừ,” Câu Manh nhún vai. “Trường hợp đặc biệt là khi lõi quái đàm dùng để vẽ linh văn có cấp bậc cao hơn quái đàm đó. Lúc ấy, có thể bị lõi thay thế. Như người xăm kín cả da, còn ra hình người không?”

Cấp bậc cao hơn… Lục Dĩ Bắc nhíu mày. Mình chỉ là nhân viên tạm thời, Tư Dạ Hội chắc không hào phóng dùng lõi xịn cho mình đâu. Vậy là an toàn! Anh thầm mừng.

“À đúng rồi, còn chuyện này nữa…”

“Chuyện gì?”

"Khi nào nhà anh đổi cái ghế sofa lớn hơn vậy? Cái ghế sofa nhỏ đó, tôi ngủ không thoải mái."

Lục Dĩ Bắc: “…” Không thoải mái là đúng rồi, cô còn định ở lại lâu dài hay sao?

May mà lúc dọn nhà, anh không nghe Thủy ca. Hắn từng bảo: “Đàn ông mà không có sofa rộng rãi thoải mái là không hạnh phúc đâu. Con lớn rồi, nhớ trải chăn trước khi ‘hành sự’ trên sofa, bẩn là giặt không được đâu, hiểu chưa?”

Mình đây là người trong sáng, vẫn thấy giường thoải mái hơn nhiều! Lục Dĩ Bắc nghĩ.

...

Khi Lục Dĩ Bắc đang trên đường tới phố Mẫu Đơn, thì tại Cục Quản Lý Văn Hóa Dân Gian Hoa Thành, trong văn phòng của An Thanh.

An Thanh ngồi trước máy tính, nhập liệu dữ liệu giải phẫu quái đàm gần đây. Tiếng gõ phím đều đặn vang lên, thì cửa phòng đột ngột vang: “Cốc cốc cốc!”

“Vào đi,” cô nhẹ giọng.

Cửa mở, Đỗ Tư Tiên ôm laptop hồng phấn bước vào: “ Chị Thanh, chị xem video này đăng lên được không?”

Cô mở video. Trong màn hình là một cô gái dáng người quyến rũ, mặc blouse trắng, đeo mặt nạ, đứng bên một đống lửa khổng lồ. Dưới màn đêm đen kịt, trong đống lửa ấy có một bóng người mờ ảo giãy giụa đau đớn.

Cô gái dịu dàng giới thiệu: “Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ biểu diễn nướng thây ma. Nếu video này được hơn mười vạn lượt thích, tôi sẽ đăng cả cảnh ăn nó!”

Video thêm hiệu ứng hài hước, trông như mấy clip giật gân trên mạng, nhìn là biết giả.

“Tốt lắm!” An Thanh mỉm cười, gật đầu. “Giao việc này cho em quả nhiên là đúng đắn. Tải video lên đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm qua theo chị cả đêm rồi còn gì.”

“Dạ,” Đỗ Tư Tiên gật đầu, định rời đi, rồi khựng lại, quay sang hỏi: “Chị Thanh, tối qua… chị không thật sự nướng thây ma ăn chứ?”

An Thanh cong môi, cười: “Sao thế được? Tất nhiên là ăn thật rồi~!”

Đỗ Tư Tiên: “???”

Cô biết Tư Dạ Hội không ai bình thường, nhưng nghe An Thanh ăn quái đàm, vẫn thấy sốc.

“Nhìn em sợ kìa, chị đùa thôi~ Mau về nghỉ đi!” An Thanh cười.

Đúng rồi, chị Thanh sao làm chuyện kinh dị vậy được? Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ, gật đầu, rời văn phòng.

Phòng lại yên tĩnh, An Thanh tiếp tục nhập liệu, tiện tay lấy túi máu từ ngăn kéo, cắm ống hút, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Thật đúng là đứa trẻ ngốc, thịt của xác sống có gì ngon đâu, chẳng có tí máu nào cả…”

...

Đỗ Tư Tiên theo An Thanh làm vài nhiệm vụ. Dù chỉ là thực tập, chẳng giúp được gì, cô vẫn mệt rã rời vì lịch làm việc của Tư Dạ Hội. Băng qua gần nửa con phố Mẫu Đơn, về đến căn hộ mà cô sống lâu dài, vừa vào phòng, cô đã nhào ngay lên chiếc chăn mềm mại.

Nằm trên giường, nhìn trần nhà, cô nhíu mày. Giờ chưa ngủ được. Chú thuật học gần đây chưa thuần thục, phải ôn lại.

“Dã Hoang Chi Dã, Trừu Cảo, Di Cốt, thiêu đốt hắc dạ chi hỏa, hách hách hoàng hoàng…”

Chú ngữ hoàn tất, Đỗ Tư Tiên dừng lại, chờ linh năng trong cơ thể dịu đi, rồi luyện tiếp. Chú thuật số 16, Hoang Viêm Phá, có sức phá hoại lớn. Nghĩ đến việc lỡ phóng ra, trần nhà thủng lỗ, cô xót của. Ừ, xót thật, căn hộ này tốn bao tiền mua để tiện đi làm!

“Dã Hoang Chi Dã, Trừu Cảo, Di Cốt…”

Không biết đã luyện đi luyện lại chú ngữ bao nhiêu lần, cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập đến như thủy triều. Tiếp đó, trước mắt cô tối sầm lại và cô thiếp đi trong cơn mê.

...

Làn gió lạnh như cắt, lẫn theo lớp sương mù cay nồng, quất thẳng vào mặt, khiến Đỗ Tư Tiên choàng tỉnh.

Sững người vài giây, nhìn khung cảnh đổ nát như thể loài người đã biến mất hàng trăm năm, ánh mắt cô dần trở nên kỳ dị.

Đã lâu cô không vào giấc mộng quái dị này. Hơn một tháng qua, cô chỉ bước vào đây khi luyện chú thuật số 9 – Xích Liên. Các chú thuật khác như Thổ Lưu, Đằng Nhiễu, Lãng Dũng không đưa cô đến đây, khiến tiến độ luyện tập chậm như rùa.

Lần thứ ba luyện chú thuật hỏa hệ và trở lại nơi này, cô chợt ngộ ra. Chỉ khi luyện hỏa hệ mới kích hoạt điều kiện đặc biệt, đưa mình vào giấc mơ này?

Cô nhớ lời An Thanh: “Nói ra em có thể buồn, nhưng chị phải nói: Khoảng cách giữa thiên tài và thiên tài, đôi khi lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng.”

“Nhưng em cũng đừng nản, truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết vì không ai vượt qua nổi. Dù không so được với thiên tài từng khai phá dòng chú thuật Phế Vật Lưu, em vẫn rất giỏi rồi. Có lẽ… em nên chuyên một loại chú thuật.”

Chuyên một hệ… Đỗ Tư Tiên nhíu mày, nhìn quanh, nắm chặt tay. Cứ luyện Hoang Viêm Phá đã, tính sau!

“Dã Hoang Chi Dã, Trừu Cảo, Di Cốt, thiêu đốt hắc dạ chi hỏa, hách hách hoàng hoàng, triệt để thiêu tận, kích chú số 16, Hoang Viêm Phá!”

Theo tiếng niệm chú, trong lòng bàn tay cô lóe lên ánh lửa.

Ngọn lửa đỏ xoay tròn thành xoáy, nhanh chóng nén lại thành một đĩa lửa, rồi bị linh năng dẫn dắt, bay vụt ra ngoài, rơi xuống đất gây ra vụ nổ dữ dội.

Khói dày đặc bốc lên cuồn cuộn.

...

Cục Văn hóa Dân gian Hoa Thành, khi Lục Dĩ Bắc bước tới đã thấy Giang Ly chờ sẵn trước cửa. Vẫn gương mặt lạnh tanh, cô gật nhẹ: “Đi theo ta, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Cô quay người, khập khiễng bước vào tòa nhà. Lục Dĩ Bắc theo sau, môi mấp máy, ngập ngừng mãi mới hỏi: “Sếp, vẽ linh văn có nguy hiểm không?”

Dù Câu Manh bảo an toàn, anh vẫn muốn xác nhận với Giang Ly, vì hai người hay nói khác nhau.

Giang Ly liếc cậu, gật đầu: “Có.”

Lục Dĩ Bắc sững sờ. Thật sự có nguy hiểm?

“Ở nhà còn gặp động đất, lũ lụt, rò gas. Việc liên quan linh năng, chẳng có gì tuyệt đối an toàn,” Giang Ly nhàn nhạt đáp.

Nhìn bóng lưng cô, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, lẩm bẩm: “Sự cố nhỏ thế nhắc làm gì? So với làm việc cho Tư Dạ Hội, chẳng phải nguy hiểm hơn sao?”

“Đúng thế,” Giang Ly chậm bước, dừng cạnh cậu, nghiêng đầu: “Nhưng cậu giỏi lười biếng và chạy trốn mà, đúng không?”

“…” Lục Dĩ Bắc gãi đầu, ngượng: “Vậy không tốt lắm, nhỉ?”

Giang Ly nhìn thẳng, lạnh lùng: “Chẳng có gì xấu. Nhưng nếu cậu muốn ngày nào đó được phủ cờ Báo Tử Thương Hiểu, chôn cất hoành tráng, ta sẽ chọn cho cậu mảnh đất phong thủy tốt.” [note76702]

Lục Dĩ Bắc: “…”

“… Hay là chúng ta nói chuyện lười biến và chạy trốn tiếp đi?”

...

Bên trong Tư Dạ Hội, sau bảy văn phòng đánh số đặc biệt, hành lang dài bất tận, ánh sáng mờ dần, hai bên là những cánh cửa sắt xám giống hệt nhau, đính đinh tán lạnh lẽo. Lục Dĩ Bắc bước theo Giang Ly, thỉnh thoảng thấy bóng lụa đen lướt qua, như quái đàm nhưng không mang cảm giác ô uế, chỉ có hơi lạnh như gió hữu hình.

Cậu đếm thầm, đến cánh cửa sắt thứ 32, Giang Ly dừng lại, lấy chìa khóa đồng mở cửa: “Vào đi, cởi đồ ra, kiểm tra cơ thể.”

Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu, như muốn xác nhận cô thật sự kiểm tra mình. Bị mỹ nữ nhìn thân thể, hình như không lỗ? Cậu nghĩ.

Như đọc được suy nghĩ, Giang Ly liếc cậu, mặt vô cảm: “Bỏ ý tưởng kỳ quái đi. Không cần cởi nội y. Với ta, cậu mặc hay không cũng chả khác gì.”

Phòng đơn giản, như phòng khám chui hoặc nơi giải phẫu biến thái. Chỉ có vài tủ kính và ghế y tế đa năng, gắn dây đai da bò. Lục Dĩ Bắc nhíu mày, thấy ghế hơi quái.

Giang Ly lên tiếng: “Hoa Thành mỗi năm chưa chắc có một người hợp vẽ linh văn. Ghế này mượn từ bệnh viện tâm thần Vân Khang, dùng tạm cho cậu. Cởi đồ, nằm lên, đừng phí thời gian.”

Sao có thể dùng giọng lạnh tanh đó để nói ra câu nghe như chương trình đêm khuya thế nhỉ?  Lục Dĩ Bắc lầm bầm, rồi ngoan ngoãn làm theo, cởi đồ và nằm xuống ghế, mắt lác lên trần nhà, bị đèn vô ảnh làm chói cả mắt.

Anh định nói gì đó, thì Giang Ly bước tới, siết chặt dây đai, trói anh cứng ngắc. Ánh đèn chiếu vào đôi mắt lạnh giá của cô. Lục Dĩ Bắc: “…” Cô ấy nói thật. Trong mắt cô ta, mình mặc hay không cũng như một con heo đang chờ mổ vậy

Chết tiệt! Người phụ nữ này thật là vô tình!

Giang Ly gật đầu: “Xong rồi. Cứ nằm đó, ta đi gọi người vẽ linh văn.”

Lục Dĩ Bắc ngớ ra: “Không phải sếp vẽ à?”

“Dĩ nhiên không. Vẽ linh văn là kỹ thuật khó, cần trình độ luyện kim cao. Cả Tư Dạ Hội Hoa Thành chỉ có hai người làm được,” Giang Ly đáp, vỗ nhẹ đầu anh. “Nằm ngoan. Xong việc, đến văn phòng ta, ta sẽ dặn thêm.”

Cô quay đi. Lục Dĩ Bắc hoảng: “Sếp, khoan! Hai người đó là ai?”

“An Thanh và Bạch Khai,” Giang Ly đáp, đóng sầm cửa. Phòng chìm vào tĩnh lặng.

Lục Dĩ Bắc: “…” Bạch Khai? Tên quen quá… Đệt, không phải chứ!

“Sếp! Sếp quay lại! Tôi không muốn Bạch Khai, tôi muốn An Thanh! Không cần Bạch Khai, tôi muốn An…” Cậu giãy giụa như con giòi, hét lên.

Cửa “két” mở, một bóng người lao vào. Đeo khẩu trang, đội mũ y tế, mặc đồ bảo hộ kín mít, nhưng Lục Dĩ Bắc nhận ra ngay – Bạch Khai. Chỉ hắn mới có ánh mắt toát ra khí chất lẳng lơ, điên cuồng.

Từ khi cha ruột mất, Lục Dĩ Bắc luôn nghi Thủy ca chuyển tình cảm kỳ lạ sang mình. Giờ bị trói chặt, rơi vào tay hắn, cậu thấy tương lai đen tối – Không phải mất đời trai thì cũng mất cái khác!!

Bạch Khai đẩy xe y tế, chất đầy nguyên liệu và bình nitơ lỏng, tiến tới, nhướng mày: “Tiểu Bắc, nghe nói con muốn chị An Thanh? Thích chị ấy lắm hả?”

Lục Dĩ Bắc nhìn dây đai trói chặt, không dám nói, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Không sao, cứ xem cha là chị An Thanh,” Bạch Khai cười đểu, ngón tay lướt qua ngực cậu, khiến cậu nổi da gà.

“…”

Người ta thường nói: “Không bùng nổ trong im lặng thì cũng sẽ diệt vong trong im lặng.”

Nên sau vài giây lặng người, anh bùng nổ: “Cứu tôi với! Sếp, cứu với! Cô không tới, tôi mất đời trai…”

Chưa hét xong, Bạch Khai nhét gì đó vào miệng cậu. Thứ đó tan ngay, hòa vào cơ thể. “Ông, ông vừa cho tôi ăn gì?” Lục Dĩ Bắc hoảng.

“Đồ tốt, yên tâm, cha hại con làm gì? Chỉ là thuốc mê luyện kim dạng uống độ tinh khiết cao thôi. Lần đầu vẽ linh văn, không dùng cái này, con sẽ đau lắm, cha sợ con chịu không nổi,” Bạch Khai cười, ánh mắt lóe lên tia quái dị.

Lục Dĩ Bắc: “???” Đừng nói lời khiến người ta nghi ngờ vào lúc này chứ!

Cậu định phản kháng, nhưng lưỡi đã tê, chỉ ú ớ: “A… a… ư…”

“Xem ra liều lượng chưa đủ!” Bạch Khai nhét thêm một cục thuốc mê.

Cảm nhận miệng bị lấp đầy, Lục Dĩ Bắc trợn to mắt, hơi gượng người dậy, miệng phát ra vài âm thanh kỳ lạ rồi trước mắt tối sầm, ngất đi, ngã phịch xuống giường

...

“Cốp—!” Đầu Lục Dĩ Bắc đập xuống giường phát ra một tiếng trầm đục, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Thấy Lục Dĩ Bắc đã ngất đi, Bạch Khai lập tức hành động, mấy bước tiến đến trước cửa phòng, áp tai kiểm tra không có ai, rồi lướt quanh phòng, bố trí chú thuật cách âm và chặn sóng linh năng ở bốn góc. Xong, hắn quay lại, nhẹ vuốt trán Lục Dĩ Bắc, rồi đập mạnh nắp bình nitơ lỏng.

Ngay sau đó một lõi quái đàm đỏ rực có ngọn lửa ẩn bên trong, phủ đầy gai nhọn như hồng ngọc, bay ra. Đó là lỗi bản thể của Ifrit. Để lấy nó, Bạch Khai bị thương nặng, nằm nửa tháng trong động phủ của sư phụ.

Lõi vừa chạm không khí, ánh vàng đỏ lóe lên, sương trắng tan nhanh, tỏa khói mù. Bạch Khai tay trái lấy nguyên liệu từ xe – Mảnh Cầu Vồng, Âm Thiết, Sương Ngân, Thạch Xuyên Băng – tay phải bùng lên kiếm quang màu trắc bạc tựa như bão.

Nguyên liệu chạm kiếm quang, vỡ thành bụi, hòa trộn chính xác đến 0.1 miligam dưới linh năng điều khiển. Khi Bạch Khai chuẩn bị xong vật liệu phụ trợ, lõi bản thể của Ifrit đã nóng lên đến một mức độ đáng sợ, lơ lửng giữa không trung, như một mặt trời thu nhỏ.

Bạch Khai nhanh chóng dùng linh năng dẫn dắt hỗn hợp vật liệu phụ trợ đã được trộn đều rắc lên trên lõi quái đàm.

Trong khoảnh khắc, ngọn lửa rực rỡ bùng lên, đốt lưỡi kiếm ngưng tụ từ linh năng thành màu đỏ rực.

Lưỡi kiếm kêu ai oán, phát ra tiếng kêu như thép va chạm, từng cơn gào thét đáng sợ, dường như vọng đến từ hư không, hòa quyện cùng tiếng kiếm rít.

Bóng đen khổng lồ đáng sợ bất ngờ chiếu lên bốn bức tường phòng, đó là một tinh linh tà ác có hai sừng trên đầu, thân hình cường tráng, tồn tại trong truyền thuyết.

Ánh sáng và bóng tối co rút dữ dội, ngưng tụ vào kiếm quang. Bạch Khai cầm lưỡi kiếm đỏ rực, tiến tới, đâm mạnh vào ngực Lục Dĩ Bắc.

Hắn buông kiếm, lùi lại, lấy đồng hồ bấm giờ: “Tíc tắc!”

Toàn bộ quá trình, tính cả thời gian nói chuyện, chính xác ba phút. Không sai một giây.

“Xong, Tiểu Bắc. Để cha xem, con thừa hưởng tài năng từ cha con nhiều hơn, hay từ người đàn bà xấu xa kia!” Bạch Khai nói.

“XÈO——!” Mùi thịt cháy khét lẹt khắp phòng. Lục Dĩ Bắc co giật dữ dội, chất lỏng đen ngòm như biển trào, phun ra từ vết rạch trên ngực.

“WTF?! Cái gì thế này?!” Bạch Khai hoảng loạn. Sao trong người Tiểu Bắc nhiều Họa Thủy thế? Cha mẹ nó đâu có tài này! Toang rồi, phen này phải làm sao đây?

Hắn thoáng nghĩ, liệu bạn thân mình có bị “cắm sừng”. Rồi hơi Họa Thủy bốc lên, khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Ghi chú

[Lên trên]
Tân Bảo Đảo: Phiên âm Hán-Việt từ “Tanabata” (七夕), một lễ hội truyền thống của Nhật Bản, còn gọi là Lễ Thất Tịch, diễn ra vào ngày 7/7 âm lịch. Trong văn hóa đại chúng, "Tanabata" thường gắn với hình ảnh lễ hội rực rỡ, đông vui và những điệu múa, vũ đạo nhí nhảnh. Trong câu văn, “Tân Bảo Đảo” được dùng như một phép so sánh hình ảnh, gợi liên tưởng đến sự chuyển động linh hoạt, vui mắt – ở đây là chuyển động miệng khi nói chuyện, được miêu tả như đang “nhảy múa” theo điệu nhảy của lễ hội Tanabata. Cách dùng này vừa hài hước, vừa gợi hình ảnh sinh động.
Tân Bảo Đảo: Phiên âm Hán-Việt từ “Tanabata” (七夕), một lễ hội truyền thống của Nhật Bản, còn gọi là Lễ Thất Tịch, diễn ra vào ngày 7/7 âm lịch. Trong văn hóa đại chúng, "Tanabata" thường gắn với hình ảnh lễ hội rực rỡ, đông vui và những điệu múa, vũ đạo nhí nhảnh. Trong câu văn, “Tân Bảo Đảo” được dùng như một phép so sánh hình ảnh, gợi liên tưởng đến sự chuyển động linh hoạt, vui mắt – ở đây là chuyển động miệng khi nói chuyện, được miêu tả như đang “nhảy múa” theo điệu nhảy của lễ hội Tanabata. Cách dùng này vừa hài hước, vừa gợi hình ảnh sinh động.
[Lên trên]
Phủ cờ Báo Tử Thương Hiểu: Cách nói bóng bẩy, có phần mỉa mai, ám chỉ một cái chết được tổ chức trang trọng, mang màu sắc bi tráng, thường dùng để cảnh báo hoặc đe dọa theo kiểu châm biếm. Trong ngữ cảnh này, nhân vật Giang Ly đang cảnh cáo người kia rằng nếu tiếp tục hành động liều lĩnh hay ngu ngốc, cái chết "vinh quang" ấy sẽ sớm đến.
Phủ cờ Báo Tử Thương Hiểu: Cách nói bóng bẩy, có phần mỉa mai, ám chỉ một cái chết được tổ chức trang trọng, mang màu sắc bi tráng, thường dùng để cảnh báo hoặc đe dọa theo kiểu châm biếm. Trong ngữ cảnh này, nhân vật Giang Ly đang cảnh cáo người kia rằng nếu tiếp tục hành động liều lĩnh hay ngu ngốc, cái chết "vinh quang" ấy sẽ sớm đến.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Cái này thì thật sự ko đỡ đc :))))))))
Thank for new chapter
Tem
Xem thêm