Dù ban đầu khá lộn xộn từ lúc hẹn gặp cho đến khi bắt đầu, nhưng một khi đã cầm máy ảnh lên và bấm nút chụp, mọi thứ lại trôi chảy đến kỳ lạ. Không chỉ riêng chị Yuzuha mà cả Alice cũng vậy, mỗi khi ống kính hướng về họ, từ dáng đứng, nét mặt đến từng cử chỉ đều thay đổi hoàn toàn, như thể có một công tắc bật lên. Khoảnh khắc đó luôn khiến tim tôi rung động. Nó nhắc tôi nhớ vì sao mình đã chọn bước vào thế giới này.
"…Chị Yuki, em hỏi một chút được không ạ?"
Sau khoảng một tiếng chụp hình, khi tôi đang xem lại những tấm đã chụp, Alice lúc này đang nghỉ ngơi cẩn trọng lên tiếng hỏi chị Yuzuha.
"Được chứ, có chuyện gì vậy Alice?"
"Lúc được Takkun chụp hình, chị lúc nào cũng như thế này sao?"
" 'Như thế này' là như thế nào thì chị không rõ lắm… nhưng đây là cách chị và Takumi vẫn luôn làm. Có gì lạ sao?"
Chị ấy liếc nhìn tôi rồi đáp lại. Tôi gật đầu xác nhận, khiến Alice thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Uwaa… đúng là khớp nhau từng nhịp thở luôn ấy. Chị Yuki vừa định tạo dáng là Takkun đã bấm máy liền, còn Takkun định hướng gì thì chị cũng làm ngay cả khi chưa nói ra… ăn ý thật đó."
"Vì chị Yuzuha với em đã làm việc cùng nhau nhiều lần rồi mà. Em có thể nhận ra chị muốn em chụp lúc nào."
"Fufu. Đúng là chị với Takumi khá hiểu nhau rồi. Nhưng không phải chỉ vì lý do đó đâu… Nếu Alice muốn, em cũng có thể để Takumi chụp thử xem sao?"
"Ể, thật ạ!? Có phải… em sẽ trở thành nhân vật bị cắm sừng không vậy!?"
Câu đùa như bước ra từ doujinshi 18+ của Alice khiến cả tôi và chị Yuzuha chỉ biết thở dài lắc đầu.
"Sao em lại kéo câu chuyện theo hướng đó chứ… mà rõ ràng em đi theo buổi chụp hôm nay cũng là để được Takumi chụp cho còn gì?"
"Ahaha, đúng là chị Yuki, không giấu được gì với chị rồi~"
"Âm mưu của em thì lộ hết trơn ra rồi còn gì…"
Chị Yuzuha thở dài nặng nề lần nữa. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là dù biết rõ mục đích của Alice, chị ấy vẫn cho phép cô ấy đi cùng. Lần nào tôi định chụp ảnh cho cosplayer khác, chị ấy cũng nổi trận lôi đình, phồng má lên như cá nóc rồi còn nước mắt lưng tròng nữa cơ mà.
"…Chị đành chịu vậy. Hôm nay đặc biệt cho phép. Thật ra chị không thích đâu đấy? Thật sự là KHÔNG THÍCH đâu nha!"
"Đừng nhấn mạnh tận hai lần như vậy mà chị~ Em đâu có ý cướp Takkun khỏi tay chị đâu."
"…………"
Chị Yuzuha nheo mắt lại nhìn Alice, rõ ràng không hề tin tưởng lời đó. Nếu không muốn để tôi chụp người khác thì chị chỉ cần không đồng ý là được rồi mà…
"À mà… Em mặc bộ này có được không nhỉ? Hay là nên thay đồ khác?"
"Thiệt tình… nếu vậy thì chị cho mượn một bộ trong đồ chị mang theo."
"Thật ạ!? Cảm ơn chị Yuki!"
"Mà khoan, đã muốn được Takumi chụp mà sao không mang đồ theo vậy? Chị đã gửi em ý tưởng buổi chụp rồi mà?"
"Thì em đâu nghĩ là sẽ được đồng ý đâu. À hay là… tụi mình chụp chung luôn nhé!? Làm cosplay đôi đi chị!"
"Rồi rồi… cosplay đôi hay gì cũng được, giờ thì đi thay đồ với chị. Đi nào."
Alice hớn hở như trẻ con, tay bị chị Yuzuha nắm kéo đi vào phòng thay đồ. Đáng lẽ tôi chỉ nên đứng nhìn theo thôi, nhưng một từ vừa rồi của chị ấy khiến tôi không thể không lên tiếng.
"Khoan đã, chị Yuzuha… chị nghiêm túc đấy chứ?"
"Gì cơ?"
"Đừng giả vờ nữa. Chị vừa nói sẽ làm cosplay đôi đó! Chị nói sẽ làm thứ mà trước giờ chưa từng làm đó!"
Tôi và chị ấy luôn chụp ảnh một đối một. Cosplay đôi tức là chụp nhóm theo cùng một tác phẩm chưa bao giờ xảy ra cả. Tôi cũng chưa từng làm việc đó với người nào khác, nên thật sự không nghĩ sẽ được thấy ngày này.
"Ừm, chị nói rồi. Sao? Nếu Takumi không thích thì thôi…"
"Không! Em muốn chụp! Phải chụp mới được! Chị mà nuốt lời thì em không chấp nhận đâu đấy!"
"Fufu, đừng cuống. Chị không nói đùa đâu. Chị từng nói dối em bao giờ chưa?"
Thấy tôi phản ứng thái quá, chị Yuzuha chỉ mỉm cười khổ sở. Dù biết hơi xấu hổ, nhưng đối với tôi, việc chị ấy chịu làm cosplay đôi là một điều rất quý giá.
"Chị Yuki giống chị gái của Takkun ghê á. Dù quen nhau từ thời đại học, em không ngờ chị lại có máu 'cuồng em trai' luôn đó~"
"Ai là cuồng em trai chứ!? Chị chỉ lo cho Takumi thôi mà… Thôi, hết chuyện này rồi! Takumi, chờ một chút nhé. Alice, đi thôi!"
Chị Yuzuha đỏ mặt kéo phăng Alice đi như lôi xác. Từ trong phòng thay đồ, vang lên cuộc trò chuyện khá ồn ào nhưng đầy rôm rả:
"Này Alice!? Em đang sờ vào đâu vậy hả!?"
"Cơ thể chị mềm thật đấy! Mùi thơm nữa… Em ghen tị với Takkun quá đi~"
Khoảng ba mươi phút trôi qua trong tiếng cười đùa. Tôi nghĩ sẽ lâu hơn do còn phải trang điểm, nên có chút bất ngờ. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả lại là…
"Thế nào hả, Takkun? Có hợp với chị không?"
Cái vẻ tự tin khi nãy biến mất không còn dấu vết. Trước mặt tôi là Alice, trong bộ đồ ở nhà đầy ngại ngùng và xấu hổ, khiến tôi hoàn toàn cứng họng.
"M-mau nói gì đó đi! Lẽ nào là… không hợp với chị hả!?"
"Không… không có chuyện đó đâu! Ngược lại nữa là đằng khác!"
Alice tưởng tôi im lặng là chê, nên suýt khóc mà nhào tới. Tôi vội vàng quay mặt đi, cố giải thích. Làm ơn đừng lại gần quá, tôi thật sự không biết nên nhìn đi đâu.
Trang phục chị Yuzuha chuẩn bị là một chiếc váy ngủ trắng bằng vải mỏng, hơi xuyên thấu. Trên làn da mịn màng, đầy sức sống của Alice, thiết kế ren đơn giản ấy trở nên nổi bật một cách kỳ lạ. Cơ thể săn chắc và quyến rũ ấy hoàn toàn xứng tầm với một người mẫu chuyên nghiệp. Đặc biệt là phần… đầy đặn sắp trào ra ấy, đúng là quá mức sát thương rồi.
"Ngược lại? Tức là… chị hợp đúng không!? Dễ thương đúng không!?"
"Đừng bắt em nói ra. Với lại, gần quá rồi. Làm ơn lùi lại đi."
"Ủa? Chỉ là tiếp xúc thân mật bình thường mà? Hay là… em sợ bị chị dụ à~?"
Nói xong, Alice cọ sát người đầy trêu chọc. Cảm giác mềm mại và ấm áp truyền qua lớp vải mỏng khiến não tôi nóng ran. Nhưng dù vậy, lý trí vẫn chưa đứt đoạn. Có lẽ là nhờ Shinomiya-san… à không, Yuzuha đã huấn luyện tôi đủ nhiều để biết cách kiểm soát.
"…Alice, em đang làm gì đấy?"
Từ phía sau, giọng chị Yuzuha vang lên đầy dịu dàng.
Alice run lên bần bật, như một con búp bê bị lên dây cót hỏng, từ từ quay đầu lại, chỉ để thấy chị Yuzuha đang đứng đó, tay đan vào nhau, mỉm cười dịu dàng như thiên thần… nhưng ánh mắt thì như ác quỷ sắp lôi người xuống địa ngục.


4 Bình luận