Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 43: Từ giờ mong được giúp đỡ nhé

8 Bình luận - Độ dài: 1,031 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau.

Tôi tỉnh dậy khi nhận ra hơi ấm bên cạnh mình vào lúc ngủ đã biến mất từ lúc nào.

Chẳng lẽ… tất cả chỉ là một giấc mơ?

Tôi suýt nghĩ vậy, nhưng khi nhìn lên trần nhà xa lạ, đắp chiếc chăn mềm mịn hơn mọi ngày và ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng khắp phòng, tôi biết mình không mơ.

"Shinomiya-san…?"

Tôi ngồi dậy, dụi mắt cho tỉnh rồi bước ra ngoài tìm cô ấy.

Từ dưới cầu thang, tôi nghe thấy tiếng dao thớt nhịp nhàng vang lên lách cách.

Tôi bám tay vào lan can cẩn thận đi xuống tầng và khi đến bếp, tôi thấy một cô gái trong bộ tạp dề đang vừa hát khe khẽ vừa nấu ăn.

Dáng vẻ ấy… thật giống với hình ảnh mẹ tôi khi còn nhỏ. Không kìm được cảm xúc, tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía sau.

"Ôi chà, chuyện gì thế này?"

Giọng nói ấy cũng giống y hệt giọng mẹ tôi khi ngạc nhiên.

"…Mẹ ơi, mẹ đang nấu gì vậy?"

"Fufu. Mẹ làm những món con thích để thưởng cho cậu bé đã luôn cố gắng một mình. Chọn món con thích nhé?"

"Um… cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ."

"Ôi trời, cảm ơn con nhé. Nhưng mà, tớ không phải mẹ của Anno-kun đâu nha."

Lời nói ấy được thốt ra trong lúc bàn tay dịu dàng xoa đầu tôi, không chút kháng cự khi bị ôm từ phía sau, làm tôi lập tức tỉnh táo trở lại.

Đồng thời, tôi cũng nhận thức được mình vừa làm điều gì kinh khủng.

"X-xin lỗi Shinomiya-san! Hình như tớ vẫn còn ngái ngủ nên mới…!"

"Fufu. Xem ra Anno-kun là kiểu người khá thích được chiều chuộng nhỉ. Hôm qua tớ cũng đã nói rồi mà, nếu là tớ thì cậu cứ thoải mái dựa dẫm vào nhé?"

Tôi vội vã buông cô ấy ra, cúi gập người xuống xin lỗi như muốn chạm đầu xuống sàn.

Nhưng Shinomiya-san không hề giận, trái lại còn có vẻ tiếc nuối khi tôi buông ra.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Chào buổi sáng, Anno-kun. Có vẻ cậu ngủ ngon nhỉ?"

"Cậu nói 'bỏ qua' thì tớ càng thấy bối rối đấy… Chào buổi sáng, Shinomiya-san. Lâu lắm rồi tớ mới ngủ ngon như vậy."

"Thế thì tốt quá. Với tớ, được thấy một Anno-kun dễ thương thế này cũng là niềm vui lớn rồi. Thôi nào, mau đi rửa mặt đi nhé? Bữa sáng sắp xong rồi đấy."

Nhìn lên bàn, tôi kinh ngạc khi thấy đủ món ăn được bày ra, cứ như tiệc buffet khách sạn.

"Chẳng lẽ tất cả những món này là do cậu tự tay làm sao? Thật hả trời?"

"Không cần 'chẳng lẽ' gì cả, tớ chính là người làm hết đấy!"

Cô ấy ưỡn ngực đầy tự hào như muốn nói "Người nấu tất cả những món ở đây là tớ đấy!"

Nếu là mạng xã hội, tôi muốn gắn sticker ảnh cô ấy với câu đó luôn cho rồi.

"Chuẩn bị từng này món từ sáng sớm vất vả lắm mà… nếu cậu đánh thức tớ dậy thì tớ đã giúp một tay rồi."

"Không cần đâu. Tớ làm là vì tớ muốn làm thôi. Với lại… tớ không nỡ đánh thức Anno-kun đang ngủ say trông hạnh phúc như thế."

Tôi chợt tò mò không biết mình đã có vẻ mặt thế nào khi ngủ. Khi liếc nhìn Shinomiya-san, người đang cầm điện thoại và mỉm cười đầy ẩn ý, tôi linh cảm có điều chẳng lành. Lẽ nào cô ấy đã chụp lại!?

"Nhìn tớ chăm chú như thế cũng không khiến tớ tiết lộ gì đâu nhé?"

"…Cậu không làm chuyện kỳ quặc nào đấy chứ?"

"Fufu. Chuyện đó… để cậu tự tưởng tượng nha. Nào, mau rửa mặt đi nào? Ăn kẻo nguội hết bây giờ."

Bị đánh lạc hướng một cách tài tình, tôi không biết phải phản bác thế nào. Mà hơn hết… cả tình huống hiện tại này không biết vì sao lại khiến tôi có cảm giác như đang mơ.

"…Được rồi. Vậy thì để tớ rửa mặt xong rồi nói chuyện tiếp."

Tôi đành miễn cưỡng đi rửa mặt. Trước khi quay lại bàn ăn, tôi lặng lẽ ghé qua phòng cô ấy để lấy lại máy ảnh. Không thể để bị "chơi khăm" mà không đáp trả được.

"Cậu quay lại rồi à. Có nhiều món lắm đấy, chọn món mình thích đi nhé."

Tôi vẫn chưa hết kinh ngạc vì được ăn buffet ngay tại nhà. Sau khi lấy đủ các món mình muốn, tôi ngồi xuống đối diện Shinomiya-san, cùng bắt đầu bữa sáng.

""Mời mọi người dùng bữa.""

Vị ngon thì khỏi phải bàn. Đây là một trong những bữa sáng ngon nhất tôi từng ăn, có thể là ngon nhất luôn.

Từ bữa tối hôm qua, cả cơm hộp nữa, tôi đã thấy Shinomiya-san nấu ăn rất giỏi rồi.

Nhưng cảm giác ngon như vậy… không chỉ đến từ kỹ năng nấu nướng. Mà còn vì tôi đang được ăn cùng ai đó. Ăn cùng Shinomiya-san.

Niềm hạnh phúc dâng trào làm tôi bất giác nở nụ cười thì… tách! Bị chụp mất một tấm ảnh.

"…Tớ nghĩ chụp ảnh tớ cũng chẳng có gì thú vị đâu."

"Không có chuyện đó đâu. Vì Anno-kun lúc này đang cười rất đẹp."

Shinomiya-san nhẹ nhàng nói vậy rồi mỉm cười. Tôi không dám nhìn thẳng cô ấy, chỉ biết lúng túng tiếp tục ăn, trong khi cô ấy cười khúc khích nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Anno-kun, từ nay cậu có thể tiếp tục chụp thật nhiều hình của tớ không? Nhiều khoảnh khắc khác nhau… của một Shinomiya Rinoa?"

"…Nếu trong khả năng của tớ thì tớ rất sẵn lòng."

"Vậy thì từ giờ… mong được cậu giúp đỡ thật nhiều nhé, Anno-kun."

Nụ cười ấy, rạng rỡ hơn bất cứ ai tôi từng gặp… khiến tôi ngừng ăn và chỉ kịp bấm máy ghi lại khoảnh khắc ấy.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
đọc được cái tiêu đề chap vui mừng kh thể tả, đọc tới khúc cuối thế éo nào chưa tỏ tình😔

tiện thể chúng ta để đi hết vol 1 của light novel tức là chap 43 web novel, chúng ta đã chạm raw jp rồi, chuẩn bị next sang phần 2 đc 2-3 chap gì đó:33
Xem thêm
Tôi đọc xong thì cơ thể đột nhiên yếu đuối, mệt mỏi. Tinh thần chán nản do không đc cung cấp đầy đủ lượng đường. Sốc đường đc có tí lại thiếu. Ai đó cứu tôi đi🤡
Xem thêm
Vẫn tranh thủ chụp 1 cái:)))
Xem thêm
Moẹ cứ tưởng tỏ tình :)) vol này mà tỏ tình là vol sau sốc đường nặng rồi
Xem thêm
Ơ thế là chưa tỏ tình à
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
anh em tim giup toi với nha:(
đau hết cả lưng😭
Xem thêm
TRANS
Úi ồi ôi cột sống vàng cx gào thét r:)
đau lưng cẩn thận gãy cả vai đó bác
Xem thêm