Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Các hiệp sĩ, lực lượng phòng thủ, và một con quái vật đang giao chiến kịch liệt giữa tàn tích của hệ thống cống ngầm đã sụp đổ.
“Đội trưởng! Chúng ta không trụ nổi nữa!”
“Phải rút lui thôi… argh!”
Một binh sĩ ngã xuống. Dù phản công bằng súng phóng plasma, nhưng vẫn là không đủ. Thời gian nạp lại của súng phóng khiến nó không thích hợp cho việc sử dụng hiệu quả trong cuộc chiến hỗn loạn tầm trung này.
Vốn dĩ súng phóng plasma được mang theo chỉ để hỗ trợ tiêu diệt quái vật, chứ chưa bao giờ được dự tính dùng trong giao chiến, nhất là đối đầu với hiệp sĩ.
“Tại sao đám hiệp sĩ lại tấn công chúng ta?”
Đội trưởng bộ phận Quản lý Khủng hoảng vẫn chưa thể hiểu toàn cảnh tình hình. Mọi thứ đều ổn khi họ tiến vào cống ngầm. Ngay cả trong quá trình trinh sát ban đầu, cũng chẳng có vấn đề lớn nào.
Phó tư lệnh của các hiệp sĩ đã cư xử rất tôn trọng họ, và các thành viên của y cũng rất kỷ luật.
“Không phải là phản loạn. Mệnh lệnh từ cấp trên rất rõ ràng.”
Đó là lời mà Phó chỉ huy Vicus đã nói trước đó.
“Không được để chúng chiếm lấy. Bắt buộc phải bắt sống mục tiêu.”
‘Có gì đó về con quái vật này mà chúng ta chưa biết.’
Giữa tiếng la hét, tiếng súng, và luồng plasma xé gió, dòng suy nghĩ của người đội trưởng vẫn trôi chảy.
‘Con quái vật đó trước tiên gây rắc rối ở khu chung cư, giao chiến với cảnh sát vũ trang, rồi bỏ chạy. Nơi tiếp theo nó đến là khu cảng.’
Tại đó, con quái vật giết vài tên buôn lậu và lại bỏ trốn.
Viên cảnh sát phát hiện ra sự việc ở khu cảng thì kết cục phải nhập viện tại khu thương mại, và sau đó…
“Các hiệp sĩ đã ghé qua nơi đó. Lạy Chúa, việc đó là để ‘xóa dấu vết’!”
Người quản lý cuối cùng đã bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ lại.
“Đó là một vũ khí sinh học bí mật do gia tộc Eden chế tạo!”
Vì lý do nào đó, gia tộc Eden đã chọn chính trung tâm thương mại này làm bãi thử cho vật thí nghiệm của họ.
“Có lẽ nó được thiết kế để tấn công thành phố.”
Sau khi quét sạch lực lượng cảnh sát vũ trang ở khu chung cư, thí nghiệm của họ có thể coi là thành công.
Đám buôn lậu có lẽ là được gia tộc Eden bí mật thuê để đưa sinh vật đó trở lại.
“Có thể họ đã cố gắng làm nó hôn mê và di chuyển nó.”
Nhưng chiến dịch ấy thất bại, và cảnh tượng kinh hoàng này đã bị nhóm thám tử điều tra vụ buôn lậu ở khu cảng phát hiện.
Khi đó, gia tộc Eden liền phái các hiệp sĩ, lấy lý do “hỗ trợ” lực lượng phòng thủ thành phố bắt giữ sinh vật kia.
“Họ không thể để lại nhân chứng nào.”
Người quản lý cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Để nghĩ rằng một âm mưu quy mô và tinh vi đến thế đang diễn ra trước mắt chẳng khác gì đang câu chuyện trong những cuốn tiểu thuyết.
‘Mình cần báo cáo cho quản trị viên, nhưng tình hình hiện tại không cho phép. Phải cầm cự cho đến khi liên lạc được khôi phục thì mới có cơ hội báo cáo phát hiện quan trọng này.’
‘Có cách nào thoát không?’
Hầu hết cấp dưới của ông đã gục ngã, chỉ còn lại một binh sĩ đang điều khiển súng phóng plasma, tập trung bắn không ngừng dù đã bị áp chế dưới đất. Cán cân rõ ràng đang nghiêng về phía đối phương.
Bất ngờ, một “bàn tay” chìa ra về phía ông giữa lúc ông đang tính toán chiến lược sinh tồn — một sự xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Đội trưởng! Con quái vật chỉ tấn công các hiệp sĩ thôi!”
“Gì cơ?”
“Nhìn kìa!”
Người quản lý quay về hướng cấp dưới chỉ. Đúng là như vậy. Một con quái vật thân dài, nhiều chân đang tàn sát các hiệp sĩ.
***
‘Hãy hướng đến khu hành chính.’
Phải thừa nhận, việc đến chiến hạm Eden là một lựa chọn hấp dẫn. Hiện tại, đó là nơi các lực lượng tinh nhuệ của thủ đô cấp trên đang tập trung trước thềm cuộc họp hội đồng. Trốn đến đó trước khi bọn chúng nhắm vào mạng tôi cũng không tệ.
Thế nhưng, có ba lý do để chọn khu hành chính thay vì chiến hạm.
‘Thứ nhất, mình cần tiến hóa. Điều kiện “Kult” trong yêu cầu tiến hóa trưởng thành của mình chưa được hoàn thành. Nếu không thể tiến hóa, cho dù tinh chất di truyền có dồi dào đến đâu cũng sẽ bị giới hạn.’
‘Mình sẽ có thể thu thập đủ tinh chất di truyền ở khu hành chính.’
Ở thời điểm này, vẫn chưa chắc trên chiến hạm Eden có thành viên tộc Kult hay không. Việc các hiệp sĩ không được điều đến khi tôi bị phát hiện cho thấy Kult có thể không ở đó.
‘Thêm nữa, nếu lên chiến hạm, mình không thể mang theo bọn trẻ.’
Số 26 và Adhai. Chúng đã giúp ích cho tôi và hơn nữa lại chưa từng gây hại. Nếu hỏi tôi có sẵn sàng bỏ rơi chúng để lên chiến hạm không, câu trả lời chắc chắn là không.
‘Đặc biệt, với trường hợp của Adhai, mình đã lập một giao kèo với nó.’
Tôi đã hứa tha mạng và bảo vệ nó để đổi lấy vị trí tổ của Gallagon. Nếu chia tay lúc này, tôi sẽ chẳng thu được gì.
‘Cuối cùng, lượng thông tin mình có từ T&C ít hơn nhiều so với Eden.’
Dù chiến dịch tìm kiếm trong cống ngầm là do Eden và T&C phối hợp, nhưng khoảng cách về thông tin giữa hai bên vẫn rất lớn. Ngay cả vũ khí mang xuống cống cũng cho thấy điều đó.
‘Eden mang theo vũ khí có thể khống chế mình.’
Súng plasma và Blade claw có thể xuyên thủng lớp xương ngoài của tôi, và các bộ dụng cụ tấn công cận chiến cũng đã được chuẩn bị.
‘Hơn nữa, chúng còn mang cả súng phóng plasma.’
Vũ khí này, trừ phần đầu, có thể gây tổn thương nặng cho những phần khác của cơ thể tôi.
‘Nhưng phe lực lượng phòng thủ thì không.’
Dù có mang súng phóng plasma, nó chỉ là vũ khí hỗ trợ ở cấp tiểu đội. Ngoài ra, trang bị của họ cũng không khác mấy so với cảnh sát vũ trang trong trận chiến ở khu chung cư.
‘Các hiệp sĩ chưa chia sẻ thông tin cho họ về mình.’
Có lẽ vì lợi ích riêng của chúng. Nhờ việc các hiệp sĩ kiểm soát thông tin, tầng lớp lãnh đạo ở trung tâm thương mại đặc biệt biết rất ít về tôi.
‘Trung tâm thương mại đặc biệt chắc chắn coi mình là mối đe dọa, nhưng họ không biết ta nguy hiểm đến mức nào.’
Kẻ địch càng biết ít, tôi càng có nhiều cơ hội hành động.
‘Vậy nên, ẩn náu ở khu hành chính là việc có lợi cho bản thân.’
‘Giờ thì bản thân đã quyết định rồi…’
Chỉ còn hành động mà thôi.
Tôi lao thẳng về phía các hiệp sĩ đang tấn công lực lượng phòng thủ. Một hiệp sĩ vừa hạ gục một binh sĩ bằng lưỡi kiếm đang nhắm Plasma bolter vào một người khác.
Tôi lao đến từ phía sau, quật ngã hắn.
“Ugh?”
Bị tập kích bất ngờ, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Tôi ghì chặt hắn bằng tay chiến đấu để không cho hắn đứng dậy, rồi cắn xuyên đầu hắn bằng hàm răng của mình.
“Cứu…!”
Hắn giãy giụa tuyệt vọng trong tay tôi, nhưng tôi giữ chặt, khiến mọi kháng cự trở nên vô ích. Tôi cắn sâu vào đầu hắn lần nữa, xé toạc mũ giáp, phơi ra phần não bên trong.
Nuốt chửng những gì trào ra từ đầu hiệp sĩ, tôi lập tức lao tới một mục tiêu mới.
“Khốn kiếp! Bắt nó lại!”
Bị tôi tập kích từ sau lưng, Vicus gầm lên giận dữ. Tôi quật đuôi về phía các hiệp sĩ xung quanh. Những chiếc gai sắc nhọn ở chót đuôi nhằm vào chúng, nhưng khiên tâm linh được kích hoạt kịp thời đã vô hiệu hóa tác dụng của gai.
Một loạt đạn từ Plasma bolter của một hiệp sĩ nhắm thẳng vào đầu tôi. Ngay trước khi hắn bóp cò, một phát bắn xuyên thấu bay tới, xuyên thủng đầu hắn.
“Đồ lực lượng phòng thủ chết tiệt!”
Vicus hét lên khi họ nã súng Gauss vào các hiệp sĩ.
“Bốn người đối phó lực lượng phòng thủ, số còn lại xử lý con quái vật đó!”
‘Mình không thể để chúng rảnh tay với bản thân.’
Tôi bung một xúc tu hút máu từ vai phải, vung vào đầu một hiệp sĩ. Tiếng gãy rắc ghê rợn vang lên khi cổ hắn gãy, bỏ mạng tại chỗ.
“Ngươi dám!”
Phẫn nộ vì cái chết của đồng đội, một hiệp sĩ nã Plasma bolter vào tôi. Tôi lập tức ngẩng đầu để dùng nó đỡ luồng đạn. Lớp xương ngoài ở đầu tôi là cứng nhất, nhưng va chạm vẫn gây ra cơn đau nhói lan khắp đầu và cổ, dù vẫn chịu được.
‘Nhưng nếu bị trúng nhiều phát bắn liên tiếp thì thật nguy hiểm.’
Để giảm diện tích bị bắn, tôi chìm xuống làn nước đầy mảnh vỡ, dùng cả bốn cánh tay chiến đấu và chân để di chuyển nhanh, khiến các hiệp sĩ bối rối.
“Nó đâu rồi?”
Lưng tôi nhô lên trên mặt nước, nhưng đống rác trôi nổi khiến chúng khó nhận ra sự hiện diện của đối thủ.
“Nó ở kia!”
Một hiệp sĩ, quyết báo thù cho đồng đội, phát hiện ra tôi và giương súng bolter.
“Ngươi…!”
“Đồ ngốc! Né đi!”
Vicus hốt hoảng la lên, nhưng đã muộn. Một luồng plasma từ lực lượng phòng thủ xóa sổ cả khẩu bolter lẫn cánh tay hắn chỉ trong chớp mắt.
“Aaah!”
Cái giá cho việc bỏ qua lực lượng phòng thủ để bắt tôi là quá đắt. Cánh tay và bộ giáp của hắn hóa thành bụi.
“Kéo tên ngu đó về ngay!”
Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội vàng này. Nhắm lấy cánh tay cụt bị thương của hắn, tôi bắn một loạt gai chứa độc thần kinh vào vết thương. Những chiếc gai trúng chính xác mục tiêu, và chất độc đánh thẳng vào hệ thần kinh khiến hắn gục xuống trong tiếng hét tắt dần.
Khi tiếng kêu im bặt, đồng đội hắn hốt hoảng lao đến cứu. Tôi xông tới, dùng sừng xuyên thủng cùng lúc hai hiệp sĩ.
“Gah, đồ quái vật!”
Dù bị xuyên bụng, hắn vẫn không bỏ cuộc, vung Blade claw chém vỡ một phần lớp ngoài của tôi.
‘May sao, nơi bị thương là chỗ ít nhạy cảm.’
Nếu là xúc tu của tôi bị cắt, thì sẽ đau khủng khiếp.
‘Kháng cự vô ích thôi.’
Tôi lắc mạnh đầu khi vẫn còn giữ hắn trên sừng. Vết thương ở bụng khiến hắn đau đớn, cánh tay vốn định bổ xuống trán tôi giờ rũ xuống vô lực.
“Chết đi!”
Một hiệp sĩ khác nhắm vào lưng tôi. Tôi xoay đầu đúng lúc hắn bắn, khiến hiệp sĩ bị kẹt trên sừng trở thành lá chắn thịt bất đắc dĩ.
‘Tao có khiênnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.’
Tiếng thịt nổ kèm mùi cháy khét kích thích hệ thống phụ trợ của tôi.
“Tránh bắn đồng đội! Tránh… Argh!”
“Phó tư lệnh!”
Vicus, người đang chỉ đạo, ôm lấy vai sau khi trúng một phát bắn xuyên thấu. Việc chỉ huy bị thương khiến tinh thần bọn hiệp sĩ lung lay.
Kể từ khi tôi bắt đầu tập kích bọn chúng, tình thế đã đảo chiều nhanh chóng.
“Tốt! Cơ hội đây rồi, phó tư lệnh đã bị thương!”
Lực lượng phòng thủ liền tiếp cận mạnh mẽ vào phe hiệp sĩ. Hàng binh sĩ tuyến đầu bắn dồn dập vào khu vực tôi và lũ hiệp sĩ đang giao chiến, tạo nên một tràng cảnh hỗn loạn. Hàng sau thì rút đi thương binh và tái tổ chức.
Ngược lại, đội hình của bọn hiệp sĩ hoàn toàn tan vỡ. Những kẻ đang đối đầu lực lượng phòng thủ thì phần lớn đã bị tôi hạ gục, số còn lại thì bối rối không biết đánh ai.
Chỉ huy bị thương, phe của chúng càng ngày càng bất lợi.
“Nhiệm vụ thất bại! Tất cả rút lui!”
Cuối cùng, từ “rút lui” cũng bật ra từ miệng Vicus, người đang được thuộc hạ dìu đi.
‘Mình có nên để chúng thoát không?’
Dù quan hệ giữa hai gia tộc có thể xấu đi nhiều vì tôi, vẫn có khả năng chúng bỏ qua chuyện này và tiếp tục hợp tác tạm thời vì cuộc họp hội đồng. Nếu tôi tiếp tục săn và đi đến khu hành chính, rất có thể sẽ gặp lại chúng.
‘Không ai có thể biết trước điều gì.’
Tốt nhất là giảm thiểu rủi ro.
Tôi tấn công đám đang rút, dần giảm số lượng của chúng. Không chỉ tôi, lực lượng phòng thủ cũng đuổi theo đám hiệp sĩ tháo chạy.
“Phó chỉ huy! Làm gì với con quái vật đây?”
“Đạn xuyên thấu không ăn thua đâu, dùng súng phóng plasma!”
Đang lúc cắt cổ một tên hiệp sĩ, tôi nghe thấy tiếng lực lượng phòng thủ.
‘Đến lúc rút sao?’
Tôi kiểm tra số hiệp sĩ còn lại. Sáu tên, tính cả Vicus, đang bỏ chạy. Lực lượng phòng thủ vẫn còn hàng chục. Không có tôi, họ vẫn đủ sức xử lý.
Dừng ở đây thôi.
Tôi cố ý lắc mạnh xác một hiệp sĩ, như thú săn khoe mồi. Lực lượng phòng thủ coi đó là cơ hội và bắn súng phóng. Một luồng sáng xanh xé mặt nước, lao về phía tôi.
Hệ thống phụ trợ đã dự đoán trước quỹ đạo, tôi nghiêng đầu đúng theo đường đi của luồng sáng. Tia năng lượng đủ sức xuyên vỏ ngoài tàu vũ trụ đập vào lớp ngoài đầu tôi.
“Ugh!”
Lực va mạnh hơn dự đoán, khiến tôi lùi vài bước. Dù phần lớn lực đã bị lớp ngoài hấp thụ, chấn động vẫn lan khắp cơ thể.
Lớp vỏ ngoài ở cổ, lưng, và chân rách toạc, máu phun ra.
‘Mình vẫn chịu được.’
Cơ thể tôi lập tức nhuộm đỏ, nhưng khả năng tái sinh sẽ chữa lành miễn là não không bị phá hủy.
‘Kích hoạt [Giả chết].’
Giả vờ gục sau khi trúng đòn, tôi kích hoạt đặc tính [giả chết]. Toàn thân lập tức mất hết sức.
Cơ thể ngoài tầm kiểm soát đổ nhào vào đường cống. Cơ quan phụ trợ dưới cằm, vốn luôn giữ sự ổn định, cũng rũ xuống, mất hoàn toàn cảm giác.
Tôi không thấy, không nghe được gì nữa. Thứ duy nhất còn lại là một cảm giác lạnh lẽo rợn người — như đang chết thật sự. Cảm giác mạnh đến mức gần như nó sắp trở thành sự thật.
‘Cảm giác này… thật quen thuộc.’
Cảm giác quen thuộc ấy tan biến cùng chút ý thức cuối cùng. Và thế là tôi “chết”.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


2 Bình luận