Volume 2: Bình Yên Trước Cơn Bão

Chương 155: Bóng Tối Trong Tim

Chương 155: Bóng Tối Trong Tim

Hôm nay Joshua đi theo đám bạn mình đến khu trò chơi như mọi lần. Tuy cậu không cần phải thuê một cái kén mô phỏng vì cậu đã có sẵn một cái ở nhà, nhưng mà đi chơi game với lũ bạn cùng lứa vẫn thích hơn nhiều. Cả đám nhanh chóng chạy đua tới một trong những khu trò chơi gần trường nhất và tám chuyện với nhau trong khi xếp hàng. Sau khi đã trả tiền thuê kén cho cả buổi chiều, cả bọn liền đăng nhập vào đại sảnh chung của game.

Vô số các thanh thiếu niên tụ tập thành nhiều nhóm trong phòng chờ. Một vài nhóm thì bàn bạc về chiến thuật, trong khi số khác thì nói chuyện phiếm hoặc tán gẫu về tin tức trong ngày. Xung quanh còn chiếu một vài trận đấu đang diễn ra trực tiếp để tạo thêm chủ đề bàn tán. Ở giữa mỗi trận là thời gian phát nhiều loại quảng cáo trên màn hình.

“Xin giới thiệu mẫu Huyết Niên, niềm tự hào của Bức Màn Mây! Hãy tận dụng cơ hội để lái thử miễn phí chiếc chiến cơ huấn luyện được chế tạo bởi nhà thiết kế chiến cơ trên hành tinh bản địa của chúng ta.”

Mỗi lần cái quảng cáo giới thiệu mẫu chiến cơ lái thử khuyến mãi của khu trò chơi phát lên, Joshua đều siết chặt nắm đấm. Do cậu chỉ vừa mới thăng lên Hệ Bạc, Joshua vẫn chưa đủ điều kiện để lái chiến cơ 3 sao. Một người chơi trung bình phải mất ít nhất một năm mới đáp ứng đủ yêu cầu để mở khóa hạng mục chiến cơ đó. 

Những mẫu quảng cáo ngắn ngủi ấy đã trở thành chủ đề bàn tán kể khi nó bắt đầu phát liên tục ở một vài trung tâm trò chơi. Phần lớn đám thiếu niên đều trở nên thích thú với thể loại chiến cơ hiệp sĩ sau khi lái thử mẫu đó. Nó khiến cho những phi công trẻ tuổi hơn như Joshua phải nổi máu ganh tị.

Cậu là một trong những người hâm mộ đầu tiên của Kẻ Theo Đuổi Bóng Mây mà! Tại sao cái cha nội thiết kế gia cây nhà lá vườn của Bức Màn Mây kia lại đột ngột chuyển sang chiến cơ 3 sao chứ? Nó có khác gì bỏ lại người hâm mộ chỉ biết ngắm nhìn sản phẩm của ổng ở đằng sau bức tường cấp bậc ấy đâu.

Thế nhưng, Joshua vẫn chưa bỏ cuộc. Cậu lao vào tập luyện với sự quyết tâm mãnh liệt, đồng thời mài giũa kỹ năng của mình chăm chỉ hơn hầu hết đám bạn cùng lớp trong các buổi huấn luyện chiến cơ để kiếm điểm thăng hạng. Cậu cũng có tiến bộ rõ rệt, nhưng với tốc độ hiện tại thì cậu chẳng khác nào một con ốc sên cả.

“Ê, nhắc đến chiếc Huyết Niên mới nhớ, mày nghe chuyện gì chưa?”

“Chuyện gì? Cái ông thiết kế gia đó mới đăng mẫu chiến cơ mới hả?”

“Hờ, éo đâu. Cha nội đó chắc đang nằm lười chảy thây ra thì có. Tao có nghe mấy đứa bạn bảo là ổng có thể phắn khỏi Bức Màn Mây đó?”

“Cái éo! Ổng là dân mình mà! Ổng mà chuyển đến Bentheim là tao sẽ đấm ổng một trận ra trò!”

“Không, không phải vậy. Cái ông Larkinson đó muốn ở lại, nhưng có mấy lão chính trị tham nhũng gì gì đó đang cố tìm cách đuổi ổng đi. Nghe đồn mấy lão đó đang viết luật để nâng mức thuế của ông lên chín mươi phần trăm hay gì ấy.”

“Cái đ*t m*?! Đến tao còn phải chạy với cái thuế đó nữa. Họ không thể làm trò đó được! Kể từ khi ổng nổi tiếng rồi lập công ty ở đây, cộng đồng chiến cơ của hành tinh mình mới bắt đầu có sức sống. Ổng mà đi một cái là rút dây thở luôn chứ còn gì nữa!”

Joshua nhăn mày nhìn sang. Cậu tiến đến chỗ đàn anh lớn tuổi hơn mình và hỏi. “Mấy anh nói thật hả? Có phải Hội Đồng Hành Tinh đang tìm cách đuổi nhà thiết kế chiến cơ duy nhất của hành tinh mình đi không?”

“Chứ còn gì nữa. Cứ hỏi người ta quanh đây đi, hơn phân nửa đã nghe hết rồi. Anh hai tao đang học tài chính còn bảo ổng có thể lên mạng tra cứu mấy cái tin đó trên mạng ngân hà. Bọn chính trị gia rác rưởi đó còn không thèm che đậy âm mưu của họ nữa mà!”

Tin này thực sự khiến Joshua phải hoảng hốt. Cũng giống như bao người dân bản địa, cậu tự hào về tổ tiên và hành tinh quê hương của mình. Bức Màn Mây tuy không phải là hành tinh phát triển bậc nhất của nước Cộng Hòa, nhưng đôi lúc nó cứ bướng bỉnh đi theo đường lối bảo thủ như vậy mãi.

Mặc dù gia đình của cậu cũng khá giả đến mức có thể đảm bảo sau khi cậu tốt nghiệp trường cấp ba ở đây, cậu có thể chọn bất kì học viện chiến cơ nào cậu muốn, nhưng cậu lại không muốn đi xa khỏi quê nhà của mình. Joshua dự định sẽ bàn bạc với ba mẹ và nói cho ra bầu ra bí sau khi đi về nhà. Mong là ba mẹ cậu không có dính líu gì tới cái âm mưu thối nát này.

Quay lại với cái cha nội thiết kế gia mà cả bọn đang nhắc đến kia, Ves đã dành trọn một ngày để đọc lướt qua những trang nghiên cứu cấm đoán kia.

Đống tài liệu nhuốm máu ấy mê hoặc cậu một cách rùng rợn.

Ban đầu nó khá là khô khan và chỉ bao gồm các dữ liệu lâm sàng. Nhà khoa học đứng đầu dự án nghiên cứu, Tiến Sĩ Samuel Kawasaki, đã sao chép lại tất cả chi tiết quan trọng mỗi khi nhóm của ông ta đạt được bước đột phá mới.

Phần lớn nội dung toàn là những bản báo cáo dày đặc chữ, với những thuật ngữ khó hiểu hoặc những bảng số đo đầy phức tạp. Chắc phải mất mấy tuần liền Ves mới giải mã được hết. May mắn thay, Tiến Sĩ Kawasaki có đính kèm một số báo cáo tiến độ dự án ở bên trong, rõ ràng là để nộp lên cấp trên.

Nhà nghiên cứu dày dạn kinh nghiệm ấy viết chỉn chu hơn một chút, nhưng Ves vẫn có thể cảm nhận được từng cảm xúc khinh miệt qua từng câu chữ. Chắc hẳn vị tiến sĩ đó không thích phải hạ thấp ngôn từ của mình cho người khác hiểu.

Lời mở đầu trong bản báo cáo tiến độ đầu tiên của ông Kawasaki đã thu hút sự chú ý của cậu.

“Mục đích của vũ khí là để giết chóc. Tại sao chúng ta phải trói buộc chúng bằng những giới hạn nhân tạo. Chúng ta sinh, lão, bệnh, tử. Chúng ta chỉ là thú vật được tiến hóa để bay vào không gian. Hãy quay về với nghệ thuật giết chóc mà giống loài chúng ta đã từng xuất sắc sử dụng trong quá khứ.”

Bất chấp tính cách lập dị của ông, Tiến Sĩ Kawasaki đã dẫn dắt nhóm nghiên cứu theo đuổi thứ mà họ nghĩ rằng mình đang tái phát minh một thành tựu cách mạng. Tuy họ vẫn nắm rõ các nguyên lý cơ bản của tia laser gamma, nhưng họ lại không có kinh nghiệm nghiên cứu và phát triển một khẩu súng graser.

Phần lớn các nhà nghiên cứu trong nhóm Kawasaki đã từng làm việc với các khẩu súng laser thông thường, cho nên họ nhanh chóng xử lý các vấn đề cơ bản khá là thành thạo. Tuy nhiên, họ phải đối mặt với hai vấn đề chính.

Thứ nhất, súng graser phải chịu nhiều thử thách khắc nghiệt. Mỗi lần nó bắn ra tia laser là sẽ ngốn nhiều năng lượng hơn bình thường. Cả nhóm phải bắt đầu lại từ đầu để phát triển một mẫu thiết kế thật là chắc chắn để có thể truyền tải cái điện năng khổng lồ một cách hiệu quả. Đồng thời, nó cũng phải tản bớt nhiệt năng để khẩu súng không bị tan chảy thành sắt vụn.

Vấn đề này thường được giải quyết bằng cách chọn đúng nguyên vật liệu. Các loại hợp kim và vật liệu ngoại lai rẻ tiền sẽ không thể chịu nổi áp lực khổng lồ đó. Để hoạt động hiệu quả cả trên mặt đất lẫn trong không gian, khẩu súng còn phải đi kèm với những cục pin năng lượng cực kì hiện đại nữa.

Những giải pháp này nghe có vẻ không khả thi, nhưng Tiến Sĩ Kawasaki và cấp dưới đã chọn đi đường tắt. Không một chút xấu hổ, họ đã ăn cắp bản quyền các giấy phép hiện có trên thị trường và bằng nhiều cách khác nhau, họ đã thu thập các bản thiết kế bị cấm từ chợ đen. Họ đã vay mượn những giải pháp thực tiễn tốt nhất của các nhà thiết kế chiến cơ lão luyện nổi tiếng để giải quyết từng vấn đề một.

Ves phải thừa nhận rằng nhóm nghiên cứu này chọn khá là chuẩn bài. Những mẫu đầu tiên bắn quá xá tệ, nhưng sau nhiều đợt thử nghiệm ráo riết, họ đã tinh chỉnh mẫu thiết kế và hạ thấp chi phí sản xuất. Mặc dù nó vẫn đắt hơn hẳn so với súng laser thông thường, nhưng phiên bản mới nhất của cái vũ khí cấm kị ấy đã hoạt động đủ tốt để sản xuất hàng loạt.

“Nếu số liệu này chính xác thì cái căn cứ bí mật đó đã bán hơn một ngàn khẩu graser rồi.”

Nội việc tưởng tượng cái cảnh một bầy chiến cơ của bọn cướp không gian trang bị súng graser thôi đã khiến cậu lạnh cả sống lưng rồi. Một nhóm tội phạm nguy hiểm đến vậy có thể dễ dàng làm tê liệt phân nửa các tuyến vận tải của nước Cộng Hòa.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Tiến Sĩ Kawasaki còn muốn thử nghiệm trực tiếp mẫu súng mới của ông. Ông ta không bằng lòng với việc sử dụng mô tế bào nhân bản của con người như mọi dự án nghiên cứu khác. Ông đã bị chính thành công của mình làm mù quáng, và khi ông ta đòi thử nghiệm vũ khí lên con người, thì chính cấp trên của ông cũng hăng hái đồng ý.  

Và rồi lòng dạ độc ác của Tiến Sĩ Kawasaki liền phơi bày qua những dữ liệu thu thập được từ những đợt thí nghiệm vô nhân tính ấy. Bằng cách nào đó mà tên cầm đầu tài trợ dự án của ông ta lại có thể cung cấp vô số tù nhân để phục vụ cho mục đích bất lương kia. Họ buộc phải tham gia một chuỗi các thí nghiệm tàn nhẫn, từ những đợt chiếu xạ trực tiếp, cho đến nghiên cứu về tác động lâu dài của việc phơi nhiễm phóng xạ gián cách đằng sau một bức tường thép dày cộm.

Bất kể có là thí nghiệm gì đi chăng nữa, thì mọi tù nhân bị đem ra đỡ đạn trước súng graser đều chết một cách khủng khiếp. Tế bào của họ bị thoái hóa vì những tổn thương lâu dài trong ADN do tia gamma gây ra.

“Họ đâu cần phải thí nghiệm trên con người như thế này.”

Khoa học hiện đại đã xác lập rõ ràng những tác hại nguy hiểm mà bức xạ có thể gây ra cho con người. Tên tiến sĩ kia đâu cần phải tái hiện lại những kiến thức đã được chứng minh rộng rãi đến như thế. Ves nhận ra nhà nghiên cứu ấy muốn thí nghiệm trên con người chỉ vì ông ta có thể làm thế mà không sợ hậu quả. Những thành viên khác trong nhóm nghiên cứu thì cũng hăng hái tham gia, trông chẳng khác gì một đám trẻ con đi sở thú lần đầu vậy.

Có lẽ những nhà nghiên cứu ấy chỉ đang bộc lộ bản tính thật sự của họ. Họ chỉ muốn nhìn kết quả dự án của mình một cách trực diện và máu me nhất có thể. Những thí nghiệm trên các mẫu thịt nhân bản vô trùng chẳng thể nào so sánh được với tiếng gào thét tuyệt vọng của một người đàn ông đang từ từ tan chảy từ bên trong cơ thể của chính mình.

Ves hoàn toàn không hề hay biết lại có chuyện kinh thiên động địa như thế này từng xảy ra ở khu căn cứ bỏ hoang đó. Bảo sao cậu lại thấy một vài khoang phòng kì lạ ở dưới tầng cuối cùng, thì ra đó chính là nhà giam các tù nhân để làm thí nghiệm.  

Khi cái máy liên lạc của cậu bắt đầu chập chờn vì Khiên Riêng Tư ngốn quá nhiều năng lượng, Ves mới đóng trang cuối cùng lại rồi tắt hết mọi thứ. Cậu liền ngả lưng lên ghế mà thở dài.

“Đến cả một nhà khoa học cũng có thể sa đọa đến mức này.”

Những ghi chép nghiên cứu đầy tàn nhẫn ấy như một hồi chuông cảnh tỉnh cho Ves. Sự thật là bóng tối ẩn trong tim mỗi con người vẫn chưa hề bị xóa bỏ. Kể cả khi nhân loại đã chinh phục phân nửa ngân hà này, nhưng bóng tối ấy vẫn tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Trong thoáng chốc, Ves cảm thấy bất an. Dẫu có sở hữu những biện pháp an ninh xung quanh mình đi chăng nữa, cậu vẫn có cảm giác trần trụi, không được an toàn cho cam. Tuy căn cứ ấy đã bị phá hủy, nhưng cái mẫu súng ấy đã lọt ra bên ngoài. Dám lắm bọn cướp không gian đã nắm trong tay mấy nghìn khẩu graser rồi cũng nên, và có lẽ trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa một khi cái tập đoàn mờ ám đã từng tài trợ cho dự án nghiên cứu này lại tiếp tục tiến hành sản xuất cái vũ khí chết chóc đó ở nơi khác.

Và rồi một ngày Phân Khu Sao Komodo sẽ phải đền tội.

“Mà cũng đâu phải mình có thể làm gì được. Mình còn không dám báo cho MTA nữa.”

Không cần biết cậu đã dự tính bao nhiêu biện pháp dự phòng đi chăng nữa, thì cậu vẫn không được xem nhẹ cái tổ chức xuyên ngân hà đó. Họ là một trong số rất ít các tổ chức trong dải ngân hà có thể sánh ngang với quyền năng của Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ. Ngay cả các chi nhánh của họ ở vùng rìa ngân hà thôi cũng đã là một mối đe dọa đáng gờm rồi.

Đọc xong những dòng ghi chép của Tiến Sĩ Kawasaki khiến Ves trở nên u uất. Sau khi biết có quá nhiều người đã mất mạng chỉ để thỏa mãn cái thú vui vô nhân đạo của một nhà khoa học nào đó, cậu trầm tư suy nghĩ lại xem mình nên làm gì bây giờ.

Mặc dù Ves không thể tận dụng được những kết quả thu được từ mấy cái thí nghiệm tàn nhẫn ấy, nhưng cậu vẫn học được nhiều kiến thức khá là hữu ích.

Cậu biết được loại thiết kế nào có hiệu quả hoạt động tốt nhất với các tia laser cường độ cao. Cậu cũng nắm được nhiều cách thức thiết kế để cải thiện hiệu suất tối ưu của mọi vũ khí năng lượng định hướng, nhưng Ves vẫn phải cẩn thận với những vũ khí đã được cấp phép.

Ngoài ra, cậu cũng học được vật liệu nào hoạt động tốt nhất trong những mẫu súng trường nhỏ gọn. Một số hợp kim thông dụng dùng cho súng trường thường sẽ gây ra các vấn đề nghiêm trọng khi nó phải chịu áp lực vượt quá ngưỡng cho phép. Bây giờ nội việc cậu biết phải chọn hoặc tránh những vật liệu nào để thiết kế súng laser thôi quả là một thu hoạch béo bở rồi.

Cuối cùng thì cậu phải quyết định. “Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi. Mình không phải là kẻ đã gây ra những tội ác này. Quan trọng là hiện giờ mình đang giữ những mẫu nghiên cứu đó. Nó đã nằm trong tay mình rồi, thì thà mình tận dụng nó luôn vậy. Biết đâu mình có thể giúp những người chết oan ức có thể an nghỉ nơi chín suối.”

Cái khát vọng có phần cao thượng ấy đã giúp cậu lấy lại tinh thần và dần đưa cậu vào một trạng thái lạ lùng. Ves liền gạt bỏ mọi đắn đo rồi bắt đầu thêu dệt một huyền thoại mà cậu sẽ dùng cho mẫu chiến cơ xạ thủ của mình.

“Nó phải có một trái tim.”

Tiến Sĩ Kawasaki và đồng bọn của ông ta là những con người tàn nhẫn và vô cảm. Ves muốn xạ thủ laser của mình phải là một mẫu thiết kế khơi dậy công lý và lòng trắc ẩn trên chiến trường.

“Một tay thợ săn tiền thưởng. Một kẻ săn lùng tội phạm.”

Những chức nghiệp ấy thường hay ban cái chết cho những kẻ phạm tội. Họ tuy không có nhiều tiếng tăm lẫy lừng hay gì, nhưng ít ra họ vẫn đóng góp cho xã hội bằng cách truy quét những vết nhơ đang làm hoen ố nó. Chính vì thế, Ves mới nảy ra ý tưởng về một tay thợ săn tiền thưởng giàu lòng nhân ái.

Cậu bắt đầu phác thảo cái tiểu sử của tay thợ săn trong tưởng tượng của mình.

Ves đặt cho y cái tên Dã Khuyển, một phần vì cái tuổi thơ khắc nghiệt phải trốn chạy liên tục và rồi sau đó lại nổi tiếng vì tài truy đuổi con mồi không ngơi nghỉ của mình.

Y sống trong cùng một thế giới phong kiến giả tưởng với vị Đại Sư ngày trước. Nếu như Đại Sư là một người sống giữa những con người chính trực và quyền thế, thì Dã Khuyển phải sống chật vật, chắt chiu và đóng góp phần lớn tiền bạc của mình để cứu trợ gia đình của các nạn nhân mà mục tiêu của y đã hãm hại.

Vì bản thân là người sống sót sau một biến cố khủng khiếp, cho nên Dã Khuyển đã coi sứ mệnh đời mình là đưa tất cả bọn sát nhân ra trước ánh sáng công lý. Phương thức trừng phạt ưa thích của y là dùng một cây nỏ cường hóa. Y đi săn mục tiêu của mình bằng độ chính xác đến rợn người. Không cần biết cây nỏ có thể bắn được bao nhiêu mũi tên, vì tất cả đều sẽ bắn trúng đích.

Thật ra thì ban đầu y không hề giỏi sử dụng vũ khí. Y phải kiên trì luyện tập lắm mới có thể đạt đến trình độ thượng thừa này. Ves muốn dùng câu chuyện quá khứ ấy để cấu hình Yếu Tố X thành một dạng ý chí bền bỉ theo đuổi sự tiến bộ và cải thiện bản thân.

“Đây không còn là chuyện đùa nữa. Đây chính là giác ngộ bằng cách thực thi công lý.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!