Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão
Chương 118: Nhân viên đầu tiên
1 Bình luận - Độ dài: 4,522 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, Ves phát hiện một quả cầu màu xanh đang phát sáng rực rỡ ở trong phòng. Cậu nhớ là con Lucky đã nằm ngủ trên giường của nó ở chỗ này. Không hiểu làm sao mà chỉ sau một đêm, con mèo máy đã biến thành một quả cầu năng lượng trông khá là nguy hiểm. Thế nhưng, khi Ves đưa tay lại gần, thì cậu mới nhận ra cái quả cầu này không hề tỏa ra bất kì nhiệt năng nào cả.
“Lẽ ra Lucky phải báo trước cho mình trước khi nó chuẩn bị làm chuyện gì nguy hiểm mới phải. Thôi, mình nên để nó yên là tốt nhất.”
Cậu sực nhớ là mình đã hứa sẽ mua cho Lucky các loại quặng kim loại đáng giá một triệu hiện kim cho nó ăn. Mặc dù cậu có hơi chần chừ khi phải bỏ ra số tiền lớn đến như vậy, nhưng Ves vẫn muốn giữ lời. Cậu đi tới máy tính của cậu và truy cập vào thị trường nội bộ của MTA. Sau khi đặt mua một loạt các khoáng sản lấp lánh cho Lucky, cậu liền xác nhận đơn hàng và mong là chúng sẽ được giao nội trong tuần này.
Sau đó, cậu đi ra sân sau và nhìn những thùng hàng cỡ lớn mới được giao hồi sáng. Ves liền tập hợp các con robot của xưởng và mang các thùng hàng đó vào kho an toàn. Cậu đặc biệt cẩn thận khi di chuyển mấy cái thùng chứa các bộ phận của máy in Dortmund.
Do cậu vẫn chưa định phục chế chiếc Dortmund lại ngay lập tức, cho nên Ves vẫn để mấy cái thùng nằm yên ở đó. Trước khi cậu bắt đầu tái lắp ráp chiếc máy in 3D công nghiệp này, cậu muốn nâng cấp kỹ năng của cậu thêm một chút nữa đã. Nếu cậu quá tự tin mà coi nhẹ độ khó của việc phục chế lại chiếc máy in để rồi phá hỏng nó thì đúng là dại dột.
“Tất cả tại kỹ năng.” Cậu tự nhủ với bản thân. “Nếu mình cứ mãi miết chạy theo mấy cái nâng cấp đó thì mình sẽ chẳng bao giờ thật sự sẵn sàng làm việc gì hết.”
Cậu không thể nào chờ nổi. Nhiệm vụ tái lắp ráp chiếc Dortmund và cập nhật lại bản biến thế của chiếc Marc Antony đều yêu cầu Ves phải tung hết sức mình. Đây là hai dự án tối quan trọng mà Ves không được phép thất bại.
Ngoài ra, những thiết bị văn phòng mà cậu đã đặt mua từ hôm qua cũng đã được giao đến. Cậu đã nhận thêm một chiếc máy tính, một cái ghế, một cái máy pha đồ uống và các tiện nghi khác. Sau đó, cậu liền bố trí chúng xung quanh không gian làm việc của mình.
Bên cạnh đó, Ves cũng sắp xếp phòng làm việc thành một không gian văn phòng theo đúng quy định của địa phương. Cậu còn lắp đặt một vài vách ngăn riêng tư thành các gian làm việc đơn giản, đảm bảo nhân viên có thể làm việc trong yên tĩnh mà không bị cô lập hoàn toàn.
Ves cũng kích hoạt chế độ chống truyền âm để tiếng nói không bị lan ra ngoài. Do cậu hay có thói quen lẩm bẩm một mình, cho nên cậu không muốn làm phiền đến Carlos mỗi khi cậu tự kỉ với bản thân.
Một vài thứ khác trong kế hoạch hiện tại vẫn chưa thật sự cần thiết vào lúc này. Ves chỉ muốn chuẩn bị trước cho tương lai mà thôi.
“Nhắc đến việc mở rộng, hình như mình chưa đặt tên chính thức cho công ty mình thì phải. Hiện tại nó vẫn đăng ký dưới dạng doanh nghiệp tư nhân. Lúc mới đầu thì còn được, nhưng bây giờ mình đang chuẩn bị mở rộng quy mô rồi thì tốt nhất là mình nên chuyển sang thành công ty cổ phần đi là vừa.”
Khái niệm doanh nghiệp tư nhân về cơ bản có nghĩa là công ty của Ves chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi. Bất cứ khoản lỗ nào của công ty cũng đều sẽ thuộc về trách nhiệm của Ves. Tuy cái hình thái tổ chức doanh nghiệp này chỉ phù hợp với các cửa hàng nhỏ lẻ ở ngoài phố, nhưng đối với một công ty kinh doanh các sản phẩm trị giá hàng triệu hiện kim như thế này thì thật sự là không ổn chút nào.
Còn công ty trách nhiệm hữu hạn lại được công nhận là một tổ chức pháp lý riêng biệt dưới góc nhìn của Cộng Hòa Bright và hầu hết các quốc gia khác. Nếu chẳng may doanh nghiệp của cậu gặp rắc rối và thua lỗ đến cả tỷ hiện kim, thì Ves sẽ không phải chịu trách nhiệm nếu công ty cậu tuyên bố phá sản. Đương nhiên là mọi chuyện không đơn giản đến vậy, bởi vì Ves cũng phải đối mặt với một vài hậu quả nặng nề khác.
Quá trình đăng ký thành lập một công ty cổ phần không hề đơn giản chút nào. Cậu sẽ phải thiết lập một bản điều lệ của công ty và liệt kê rõ quyền lợi của từng cổ đông nữa.
“Thôi kệ, để mình xử lý sau vậy.” Ves phẩy tay và thêm nó vào danh sách những việc cần làm ngày một dài thêm. “Trước tiên là mình phải thuê Carlos vào công ty cái đã.”
Tầm giữa trưa là cậu bạn thân của Ves mới xuất hiện trước cửa nhà cậu. Ves ra ngoài đón cậu ta và gọi một chiếc xe bay hỏa tốc cho cả hai. Sau khi lên xe, họ liền bay thẳng về hướng thành phố thủ đô Orinoco nằm ở phía bên kia hành tinh này.
Trên đường đi, Ves cũng giải thích rõ về nhiệm vụ của nhân viên lắp ráp mới nhất của mình. “Sau khi ông chính thức làm việc cho tui, ông sẽ phải tự cải thiện tay nghề lắp ráp của ông. Điều quan trọng nhất là ông phải tự mình lắp ráp các mẫu thiết kế của tui mà không cần tui giám sát. Nếu tui cứ phải đứng sau trông chừng ông làm việc thì thuê ông còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Tui hiểu mà.” Carlos nghiêm túc gật đầu. “Trong thời gian chờ ông quay về nhà, tui đã ôn lại đống kiến thức trong mấy cuốn sách giáo khoa cũ hồi đó rồi. Yên tâm. Tui đã nắm chắc phần lý thuyết rồi.”
“Nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu. Mẫu thiết kế thương mại đầu tiên và cũng là duy nhất của tui là một chiếc chiến cơ cao cấp cực kì phức tạp. Nội các bộ phận dây cáp bên trong lằng nhằng như mê cung ấy thôi cũng rất dễ gặp lỗi. Chỉ cần một sai lầm thôi là đã tiêu tốn cả triệu hiện kim rồi. Không, tui nghĩ là ông cần phải luyện tập rất nhiều trước khi nghĩ đến chuyện sử dụng máy móc của tui ngoài đời thực. Tui sẽ trả phí đăng ký một tài khoản đứng tên ông trong trò chơi Iron Spirit.”
“Vãi đạn? Ông muốn tui chơi game thay vì làm việc à?”
“Từ từ đã, đừng có xem thường trò chơi đó. Tính thực tế của nó tốt đến mức ông có thể thoải mái luyện tập và thuần thục hầu hết các bước cơ bản trong quá trình chế tạo chiến cơ trong môi trường ảo đó.”
“Ê mà không phải ông sẽ tốn cả đống tiền để chế tạo một chiếc chiến cơ ảo hả?”
“Đừng lo, tui sẽ lo khoản đó. Với số tiền tiết kiệm hiện tại, tui có thể tiêu xài một chút. Cứ coi đó là một khoản đầu tư cho ông là được. Nhưng mà đừng hy vọng được tăng lương sớm quá đó.”
Với mức phí hiện nay, Ves phải chi khoảng 18.000 hiện kim cho mỗi lần chế tạo một chiếc Marc Antony ảo. Do nó là một chiến cơ cao cấp năm sao khét tiếng với độ cồng kềnh và phức tạp của nó, Ves dự đoán rằng Carlos sẽ phải tập luyện ít nhất một tháng để nắm chắc các bước cơ bản.
Mà đó là phiên bản cũ thôi ấy nhé. Một khi Ves đã cập nhật phiên bản thứ hai của mẫu biến thể này thì có lẽ Carlos sẽ phải làm mọi thứ lại từ đầu.
Carlos mỉm cười cảm kích. “Tui không có tham lam đến mức đó sau khi ông đã tạo cơ hội cho tui như thế này. Cảm ơn ông đã giúp đỡ tui. Tui thật sự biết ơn lòng tốt của ông lắm á.”
“Vậy thì trả ơn tui bằng cách giúp tui phát triển công ty là được. Tui cần một người đáng tin ở bên cạnh thôi.”
Hai người dành phần còn lại của chuyến đi để thảo luận cụ thể về từng công đoạn trong quá trình lắp ráp chiếc Marc Antony. Ves không có ghi chú lại kinh nghiệm của mình, thế nên cậu chỉ có thể truyền đạt lại tất cả mọi thứ bằng lời nói mà thôi.
Sau một vài tiếng đồng hồ, chiếc xe bay hạ cánh trước chi nhánh địa phương của Hiệp Hội MTA. Ves đã đặt lịch hẹn từ trước, cho nên một nhân viên tiếp tân liền dẫn họ vào một cái phòng họp trông rất sang trọng. Cả Ves lẫn Carlos đều phải xác nhận danh tính qua hàng loạt các thủ tục kiểm tra trước khi ký tên lên từng chồng tài liệu điện tử.
Sau khi xong việc và rời khỏi chi nhánh, Ves quyết định ở lại thủ đô thêm một chút. Trong khi họ dạo bước giữa những con phố mua sắm giản dị ở trung tâm thành phố Orinoco, Carlos huýt sáo đầy phấn khởi.
“Được đi dạo thế này mà không phải va chạm với người khác thật là thoải mái. Tui phải công nhận là quang cảnh ở đây khác biệt hẳn. Chỉ có điều là tui vẫn chưa quen với cái bầu trời lúc nào cũng phủ đầy mây trắng thế kia. Mà tui còn thấy lạ là nó còn chuyển sang màu cầu vồng nữa mới hay chứ.”
“Ông cứ trách mấy cha nội đầu tiên định cư ở đây đã giao việc địa cầu hóa cho mấy tên nhà thầu rẻ mạt đi.” Ves mỉm cười mà nói. “Một khi quen rồi thì ông sẽ nhận ra bầu trời của hành tinh này là một tấm vải voan vô tận. Nhiều người ở đây rất thích ngắm mây mà không biết chán, và thậm chí là còn lấy cảm hứng từ vô vàn hình dạng của chúng nữa.”
Nghe chán đời dữ thần, nhưng mà Carlos không hề nói ra suy nghĩ của mình. Thay vào đó, cậu chỉ tay vào một bức điêu khắc ở gần đó. “Cái gì vậy?”
Ves không trả lời ngay mà dắt cậu bạn của mình đến chân của một bức tượng mảnh khảnh nhưng cao vút. Bức tượng được tạo hình như một cây nến cổ xưa vươn lên cao, vượt qua cả những tòa nhà văn phòng cao nhất trong thành phố.
Một vệt khói màu đen đang âm ỉ bốc lên từ ngọn nến. Một điều kì lạ là làn khói ấy không hề tan vào không khí mà giữ nguyên hình dạng rồi bay thẳng lên tận những đám mây trên trời cao.
Hai anh chàng cùng ngước mắt nhìn cái chóp nến. So với những bức tượng đài mà họ từng chiêm ngưỡng ở Rittersberg, thì cái cây nến bằng đá đơn độc này cũng chẳng có gì nổi bật.
“Ông còn nhớ lịch sử thành lập nước Cộng Hòa Bright không?” Ves bất ngờ hỏi.
“Nhớ chứ ba. Một nhóm các nhà lý tưởng và các nhà chủ nghĩa hòa bình đến từ Tân Đế Quốc Rubarth đã tập hợp và chung tiền để huy động một cuộc thám hiểm khai hoang ở rìa ngân hà. Họ bị gò bó trong nền quân phiệt ngột ngạt của Đế Quốc và muốn tạo ra một thiên đường ở nơi xa xôi nhất trong vũ trụ. Trong mắt họ, đó là một cách giữ gìn nền văn minh nhân loại giữa một ngân hà đầy khắc nghiệt.”
Mọi công dân của nước Cộng Hòa đều thuộc lòng lịch sử khai quốc của họ, kể cả những thứ xảy ra sau đó. Tổ tiên của Cộng Hòa Bright khó khăn lắm mới tới được Phân Khu Sao Komodo, nhưng xui xẻo thay là những hệ sao màu mỡ nhất đều đã bị các đoàn thám hiểm của những đối thủ hiếu chiến nhất chiếm lấy mất rồi.
Trong những lần hiếm hoi Cộng Hòa Bright cố chiếm lấy các hệ sao đó đều kết thúc một cách thảm bại, chỉ đơn giản là vì những người theo chủ nghĩa hòa bình không có tố chất để trở thành một người lính giỏi mà thôi.
Carlos kể tiếp: “Sau khi đánh mất vô số phi thuyền, hàng tiếp tế và sinh mạng, thì cuối cùng họ mới tìm được một hành tinh phù hợp với con người. Họ định cư ở hành tinh đó và đặt tên nó là Rittersberg, chính là điểm đến cuối cùng của một lý tưởng vĩ đại. Nước Cộng Hòa Bright được thành lập kể từ thời điểm đó, và rồi nó dần mở rộng lãnh thổ sang các hệ sao lân cận."
“Thế còn giấc mơ của họ thì sao?” Ves hỏi với giọng như thể cậu đã biết trước câu trả lời.
“Sau nhiều năm, nước Cộng Hòa Bright đã dần gỡ bỏ lý tưởng hòa bình thuở ban đầu. Họ buộc phải từ bỏ suy nghĩ đó để chống lại sự xâm lược của người ngoài hành tinh và các nước thù địch khác trong khu vực như Vương Quốc Vesia. Tuy nhiên, để tưởng nhớ đến nguồn gốc của họ, họ đã xây một ngọn Hải Đăng Vĩnh Cửu ngay tại nơi tổ tiên đã đặt chân lên hành tinh Rittersberg.”
Ves chỉ tay về hướng cây nến khổng lồ vẫn đang cháy âm ỉ. “Hậu duệ của những người chuộng hòa bình cực đoan đã cho rằng ngọn Hải Đăng Vĩnh Cửulà một lời nói dối. Kể từ khi Cộng Hòa Bright dần đẩy mạnh chế độ quân sự, những người chủ nghĩa hòa bình đã bất mãn mà gom góp chút tiền tích cóp còn lại rồi thành lập nên cái hành tinh mang tên Bức Màn Mây này.”
“Vậy họ đã dựng cây nên này như giơ ngón tay giữa với ngọn Hải Đăng Vĩnh Cửu à?”
“Ừa. Cái bức tượng có tên Ngọn Nến Âm Ỉ này được xây nên để nhắc nhở người dân của hành tinh này rằng phần còn lại của nước Cộng Hòa đã quên mất lý tưởng của mình. Ngọn lửa đã tắt ngóm, và chỉ còn lại cái chóp nến còn âm ỉ làn khói vẩn vương lại mà thôi.”
“Ủa. Mà ông không thấy kỳ cục khi thành lập xưởng thiết kế chiến cơ ở một hành tinh theo chủ nghĩa hòa bình như thế này à?”
“Người ta đã thành lập hành tinh này được hàng trăm năm rồi.” Ves đáp lại mà chẳng mảy may lo nghĩ. “Thời gian đã xóa nhòa lý tưởng ấy. Thời nay người dân vẫn uống bia và xem các trận đấu chiến cơ chẳng khác gì người dân Cộng Hòa bình thường khác. Mấy thằng cha chính quyền địa phương còn chẳng thèm bận tâm khi cha con tui đăng ký thành lập công ty nữa mà.”
Không có gì là vĩnh cửu. Ước mơ cũng chỉ kéo dài cho đến khi người ta tỉnh giấc. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn.
Sau khi đi dạo quanh các con phố và giới thiệu cho Carlos quang cảnh địa phương nơi đây, hai người họ mới quyết định quay về. Họ lại bắt một chiếc xe bay đi về vùng ngoại ô Freslin và quay lại khu xưởng vào tầm chiều tối.
Carlos vẫy tay tạm biệt. “Đi chơi với ông cũng nhớ lại thời tụi mình còn học ở Rittersberg ghê.”
“Cứ tận hưởng thời gian nghỉ ngơi đi bởi vì ngày mai ông sẽ bắt đầu làm việc đấy. Ông cần phải sớm thành thạo kỹ năng lắp ráp chiến cơ mới cho tui nữa. Tui sẽ không để ông làm ‘gánh nặng’ của tui mãi đâu.”
“Tui biết rồi. Tui sẽ không để ông hối hận khi thuê tui đâu.”
Sau một đêm ngủ ngon, Ves tỉnh dậy vào sáng hôm sau và bắt đầu xử lý một vài thủ tục hành chính. Cậu cài đặt quyền truy cập hệ thống an ninh cho Carlos và cấp quyền ra vào hạn chế bên trong khu xưởng. Cậu cũng chuẩn bị một tài khoản mới dành cho nhà thiết kế chiến cơ cho Carlos và trao thẩm quyền truy cập vào các mẫu thiết kế dưới tên tài khoản Kẻ Theo Đuổi Bóng Mây.
Khi Carlos đến công ty, Ves liền dẫn cậu ấy vào phòng làm việc và chỉ vào cái máy tính thứ hai trong khu xưởng. “Đây sẽ là phòng làm việc của ông. Tui đã cài đặt hết mọi thứ xong xuôi hết rồi, giờ ông chỉ cần đăng nhập vào Iron Spirit rồi tập lắp ráp là được.”
“Tui dùng mấy phần mềm thiết kế khác của ông có được không? Nếu tui được áp dụng mấy kỹ năng thiết kế chiến cơ của tui thì nó sẽ giúp ích cho tui lắm.”
“Tất cả đã sẵn sàng hết rồi.” Ves đáp lời và chỉ cho nhân viên của cậu thấy một cái biểu tượng phần mềm bị làm mờ trong cái menu khởi động. “Tui đã thiết lập cái phần mềm thiết kế để nó mở khóa sau giờ làm việc. Nếu ông muốn thử sức thiết kế chiến cơ thì ông cứ tự nhiên ở lại ngoài giờ để luyện tập là được.”
“Ông làm vậy là quá hào phóng rồi. Cảm ơn ông lần nữa nhé.”
“Không có gì đâu.”
Sau khi Carlos đã hoàn tất việc đăng ký tài khoản thiết kế chiến cơ, Ves liền quay lại với chiếc máy tính của mình và đăng nhập vào tài khoản trò chơi của cậu. Ves đã trì hoãn công việc của mình mấy ngày nay rồi.
“Mình vẫn còn thiếu khoảng 700 DP nữa mới có thể nâng cấp kỹ năng Toán Học lên cấp Thành Thạo, vậy thì mình cần phải tung ra một bản thiết kế ảo mới lên trò chơi mới được.”
Vấn đề là cậu không thể lãng phí quá nhiều thời gian cho việc này. Cậu phải quay lại kinh doanh chiến cơ ngoài đời thực để theo kịp kế hoạch mà cậu đã đề ra.
“Thay vì thiết kế một loạt các chiến cơ ảo, thì mình nên tập trung hoàn thiện một mẫu duy nhất sao cho nó có chất lượng nhất.”
Với tên tuổi của Ves đang nổi lên như cồn trong toàn bộ Phân Khu Sao này, đương nhiên là cậu biết mình đang bị theo dõi. Rất nhiều người trong ngành đang để mắt đến cậu. Cậu không muốn đánh mất sự kỳ vọng của người khác bằng cách tung ra một mẫu thiết kế tệ hại. Cậu biết ấn tượng đầu tiên mới chính là điều quan trọng nhất.
Hai mẫu chiến cơ ảo gần đây nhất của cậu đều là biến thể của mẫu Bát Quái. Trong đó, chiếc Sương Ảnh Kích có vai trò là một con thú chuyên phục kích con mồi cực kì hiệu quả, còn chiếc Ma Tốc Độ thì chuyên đi săn đuổi các loại chiến cơ hạng nhẹ. Cả hai mẫu đều khá là ổn áp đối với một Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Học Việc, nhưng bây giờ chúng không còn đạt tiêu chuẩn hiện tại của cậu nữa.
Sau khi đã thăng cấp lên Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Tập Sự, Ves cảm thấy đã đến lúc chuyển sang các mẫu thiết kế 3-sao rồi. Cậu đã từng trải nghiệm sơ qua các mẫu chiến cơ này trong khi thi đấu ở Leemar. Còn trước đây, cậu ngần ngại không dám đụng đến chúng bởi vì chi phí lắp ráp quá cao so với khả năng của cậu.
“Tài khoản của mình giờ chẳng còn đồng nào cả. Mình dạo này tiêu xài quá đà rồi.” Ves tự kiểm điểm bản thân sau khi cậu kiểm tra các tài khoản ngân hàng của mình. “Mình còn phải rút cả tiền tiết kiệm nữa. Bây giờ mình chỉ còn có khoảng 22 triệu hiện kim, liệu mình có nên tiêu nó cho giấy phép ảo hay không đây?”
Ves quyết định xem thử qua các danh mục. Hầu hết các giấy phép lắp ráp chiến cơ đều có giá trung bình khoảng một triệu hiện kim. Đây là một cái giá khá cao khiến các nhà thiết kế chiến cơ nghiệp dư phải tặc lưỡi bỏ cuộc. Tuy nhiên, điều này cũng giảm bớt áp lực cho Ves, mặc dù cậu vẫn phải cạnh tranh với các thiết kế gia thực thụ nhưng lại quá rảnh rỗi sinh nông nỗi để tung ra sản phẩm của họ ở hạng cấp này.
“Tuy mình vẫn còn trẻ, nhưng mình vẫn tự tin là mình có thể làm được.” Cậu kết luận sau khi đã lướt qua các mẫu biến thể bán chạy nhất trên cửa hàng.
Cũng hay là Ves không có ý định tranh vị trí đầu bảng xếp hạng doanh số. Cậu chỉ cần kiếm đủ 700 DP thôi là được rồi. Với cái mục tiêu khiêm tốn ấy, Ves tiếp tục cân nhắc xem mình nên thiết kế loại chiến cơ nào.
“Với tình hình căng thẳng hiện nay, ai ai cũng cảm thấy thiếu an toàn. Thế nhưng số người chơi lại tăng vọt. Trong thời buổi rối ren này, họ chỉ còn biết dựa dẫm vào bản thân mình mà thôi.”
Nhiều phi công học viên đã nâng mức độ luyện tập điều khiển chiến cơ của họ. Họ bỏ lại những chiếc chiến cơ đại trà đơn giản ở phía sau mà chuyển sang tập trung lái các chiến cơ chuyên dụng một cách thành thạo hơn. Chị Marcella đã từng giải thích về xu hướng này trong lần Ves ghé thăm văn phòng của chỉ.
Ves đã có sẵn một kế hoạch trong đầu. Để chuẩn bị cho dự án tái thiết kế chiến cơ sắp tới, cậu muốn thử sức mình với một mẫu hiệp sĩ hạng trung.
Thực ra thì chiếc Marc Antony là một mẫu hiệp sĩ lai tạp cực kì cồng kềnh. Bằng cách làm quen với mẫu biến thể này ngay từ lúc cậu mới bắt đầu sự nghiệp thiết kế gia, thì Ves chẳng khác nào đang cầm đèn chạy trước ô tô. Lẽ ra cậu đã có thể hiểu rõ hơn về thể loại chiến cơ hiệp sĩ lai nếu cậu bắt đầu với mẫu cơ bản nhất trong danh mục chiến cơ hiệp sĩ.
Theo thuật ngữ chiến cơ, thì chiến cơ hiệp sĩ chỉ được trang bị vũ khí một tay và một tấm khiên mà thôi. Thông thường thì hiệp sĩ sẽ sử dụng kiếm nhờ có tính linh hoạt cao và cũng khá là phổ biến, nhưng cũng có loại sử dụng giáo hoặc rìu nữa.
Một chiến cơ hiệp sĩ truyền thống sẽ không bao giờ sử dụng vũ khí tầm xa. Đôi lúc nó có mang theo một khẩu súng lục dự phòng, nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ cầm vũ khí nào lớn hơn thế nữa. Chiến cơ đánh cận chiến cần phải tối ưu hóa tất cả các chi để có đủ lực tung ra một đòn tấn công đầy uy lực. Thế nhưng các vũ khí tầm xa lại đòi hỏi độ chính xác. Cho nên trường hợp một chiếc hiệp sĩ vừa đánh gần vừa đánh xa thì nó sẽ được gọi là hiệp sĩ lai.
Bất kể trang bị có thay đổi ra sao đi nữa thì hiệp sĩ vẫn luôn là lá chắn phòng thủ vững chắc. Nó thường gặp bất lợi khi đi một mình, nhưng lại cực kì hiệu quả trong các trận đấu đội. Chỉ cần một hiệp sĩ giữ vững phòng tuyến thôi là bên địch phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới vượt qua cái chướng ngại vật khó chịu ấy.
Ngoài ra, nó cũng có thể đảm nhận những vai trò khác nếu cần. Ví dụ như nó có thể tận dụng lớp giáp dày cộm để phá vỡ tuyến phòng thủ của đối phương. Nó cũng có thể hộ tống các chiến cơ trọng pháo hoặc các chiến cơ thiện xạ dễ bị tấn công khác. Sự phối hợp ăn ý giữa một chiếc hiệp sĩ và một chiếc thiện xạ là một tổ hợp khá là phổ biến.
“Mình cần phải thiết kế một chiếc hiệp sĩ có khả năng làm việc nhóm mới được.”
Hồi còn ở Leemar, Ves chỉ thiết kế các chiến cơ tác chiến độc lập. Lần này thì khác. Mặc dù cậu vẫn có thể tạo ra một chiếc hiệp sĩ chuyên đi đấu tay đôi, nhưng nó cũng phải có khả năng phối hợp chặt chẽ với các thành viên khác trong đội của nó.
Cậu quyết định đưa ra một vài thông số cho mẫu thiết kế sắp tới. “Chiến cơ hiệp sĩ cần phải chịu đòn tốt, cho nên trọng lượng của nó sẽ nằm ở mức cao nhất ở hạng cân trung bình. Nó sẽ di chuyển chậm hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong giới hạn của một chiến cơ hạng trung. Ngoài ra, nó cũng phải hoạt động tốt trong tầm gần, cho nên nó cũng cần có tứ chi thật mạnh mẽ nữa.”
Hầu hết các chiến cơ hiệp sĩ đều đã cân nhắc đến những yếu tố này. Một số mẫu thiết kế chỉ đáp ứng các yêu cầu cơ bản, nhưng cũng có nhiều mẫu tập trung ở một vài khía cạnh khác để tạo ra dấu ấn riêng biệt. Còn đối với Ves, cậu đặc biệt quan tâm đến khả năng bứt tốc mạnh mẽ trong phạm vi ngắn cho mẫu chiến cơ của mình.
Sau một tiếng đồng hồ nghiên cứu qua các danh mục, cuối cùng Ves cũng đã thu hẹp phạm vi lựa chọn của mình.


1 Bình luận
Thanks trans