Volume 2: Bình Yên Trước Cơn Bão
Chương 161: Độc Molgon
0 Bình luận - Độ dài: 3,449 từ - Cập nhật:
Bất kể doanh số có cao hay thấp đi chăng nữa, thì người dân địa phương cũng đã bắt đầu cảm thấy hào hứng với chiếc Cổ Linh ấy rồi. Nó lập tức trở thành đề tài mở đầu câu chuyện, nhất là khi người ta bắt đầu cãi nhau kịch liệt liệu có nên sử dụng chiếc ‘chiến cơ huấn luyện’ kia hay là không.
Vô số người chơi dùng thử thì bị thua cho te tua. Có kẻ chán nản bỏ cuộc, nhưng cũng có người vẫn kiên trì cố gắng làm chủ cái món đồ chơi mới mua của mình.
Những người như Joshua vốn đã được rèn luyện cực kì nghiêm ngặt từ nhỏ nên mới có thể tận dụng cái tiềm năng siêu việt của chiếc Cổ Linh ấy. Nó khiến cho những người khác hy vọng rằng mẫu chiến cơ này thật sự bá đạo hơn so với vẻ bề ngoài. Tuy chiến cơ này dần nổi tiếng là cực kì khó sử dụng, nhưng cái chướng ngại tưởng chừng không thể vượt qua ấy nay đã trở thành một vách núi có thể chinh phục được.
Các mẫu quảng cáo của Gavin ngày càng thúc đẩy xu hướng này bằng cách chọn lọc những màn trình diễn xuất sắc nhất. Một vài phi công tài năng ở địa phương thậm chí còn lái chiếc Cổ Linh chỉ với mục đích được xuất hiện trong một đoạn quảng cáo phát sóng toàn cầu. Những người xứng đáng được xuất hiện trên những mẫu quảng cáo ấy đều trở nên nổi tiếng và được nhiều người biết đến.
Và thế là, tuy có hơi lạ thường, nhưng ngày càng có nhiều học viên phi công bắt đầu mài giũa kỹ năng bắn tỉa của mình sau giờ học. Những ai không hạ được ít nhất năm chiến cơ trong một trận Tử Chiến Tức Thời thì không xứng đáng được vinh danh là một phi công tinh anh.
Dù sao đi nữa thì điểm DP cũng đã bắt đầu đổ vào túi Ves. Cậu hoàn toàn có khả năng chạm mốc tối đa là 50.000 điểm DP trước tháng này với cái đà doanh thu này. “Chỉ tiếc một điều là chiến cơ của mình vẫn chưa nổi ở nước ngoài.”
Cậu chỉ bán được vài trăm chiến cơ ảo ở ngoài Bức Màn Mây. Sau khi Ves phát hành mẫu thiết kế của cậu, nó cũng chỉ duy trì được một thời gian rồi gần như khựng lại, bởi vì khách hàng có vẻ như không mấy ấn tượng với cái thông số kỹ thuật cực đoan cùng với những bài đánh giá tệ hại của chiếc Cổ Linh.
Dù sao đi nữa thì những tranh cãi trái chiều xoay quanh mẫu chiến cơ ảo này đã giúp nâng cao danh tiếng của Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh. Ngay cả người dân ở các ngôi làng xa xôi hẻo lánh nhất cũng đã bắt đầu nghe tới danh của nhà sản xuất chiến cơ mới nổi này. Tuy nó chỉ mới phát hành một vài sản phẩm chiến cơ ảo và chiến cơ ngoài đời thật, nhưng người ta vẫn có thể thấy công ty này có tiềm năng rất lớn.
Hầu như ai cũng ngầm ủng hộ cho công ty lẫn cậu chủ trẻ tuổi đầy tài năng kia. Không ai muốn thấy Ves thất bại trên con đường sự nghiệp đầy táo bạo này. Cậu đã trở thành thần tượng của cả hành tinh quê nhà của cậu, khiến cho một số thế lực lâu đời phải nhăn mày khó chịu.
“Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng bất lợi cho chúng ta. Làn sóng ủng hộ quân sự hóa đang tăng lên sẽ cản trở kế hoạch sống sót của chúng ta trong cuộc chiến sắp tới.”
“Chúng ta mới hoàn thành hai phần ba tiến độ chuẩn bị thôi. Giờ mà xuất hiện thêm một biến số mới thì sẽ không gánh nổi đâu.”
“Hãy đợi cho đến khi chúng ta tập trung đông đủ đã. Chúng ta phải quyết định một chiến lược phù hợp để giải quyết cái vấn đề gai góc này.”
Không chút hay biết gì về những mối đe dọa mờ ám đó, Ves đã mời tất cả mọi người liên quan đến công ty của mình để họp mặt. Ves thì đang ngồi trên chiếc ghế sofa, tay thì bế con Lucky vẫn đang trong giai đoạn hồi phục. Con mèo đá quý của cậu đang từ từ sửa chữa những thiệt hại trong cuộc đụng độ lần trước bằng cách ăn hết phân nửa số kim loại khoáng sản dự trữ trong kho thức ăn của nó.
Về phần Calsie và Gavin thì họ ngồi trên một chiếc ghế đi văng khác và thoải mái trò chuyện với nhau. Chị Raella và anh Melkor thì đứng cách đó không xa, nhưng lại đang thận trọng quan sát Dietrich, một vị khách mà Ves đã mời đến chỉ trong phút cuối trước buổi họp.
Dietrich đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ. “Anh không biết tại sao bé lại nhìn anh dữ dằn như vậy, cưng à. Anh là bạn chí cốt của Ves đó. Biết gì không, anh còn từng cứu cái mạng gầy nhòm của Ves khỏi đám cướp không gian nữa kìa.”
“Tôi không có hứng nói chuyện với một thằng cặn bã như anh.” Raella hừ một phát vào mặt anh ta rồi quay sang Ves. “Tụi mình chờ hơi lâu rồi đó. Bắt đầu lẹ đi Ves, làm ơn.”
“Được rồi.” Ves đáp, rồi lần lượt nhìn từng người bạn và nhân viên của mình. “Mọi người đang có mặt ở đây là bởi vì tôi muốn thông báo với mọi người rằng tôi sẽ đi vắng trong vài tháng tới. Tôi đã nhận một nhiệm vụ có rủi ro cao, nhiều khả năng sẽ tới vùng không gian chưa được khám phá. Do nhiệm vụ ấy rất tuyệt mật cho nên tôi nghĩ rằng cho suốt thời gian đó, máy liên lạc sẽ bị hạn chế nghiêm ngặt.”
“Ê, gì nghe nguy hiểm dữ vậy. Chú em có biết mình sắp sửa đối mặt với cái gì không?”
“Thật ra thì chưa, nhưng mức thù lao cũng khá là cao cho nên tôi nghĩ là nguy cơ tử vong cũng không nằm ngoài dự đoán.”
Dietrich ngày càng tỏ vẻ ấn tượng. “Đúng là lần này chú gan dạ hơn hẳn so với lần trước đi chung với anh. Thậm chí là anh sẽ không dám nhận một lời đề nghị mơ hồ đến vậy đâu.”
“Đúng là có chút ngu ngốc khi liều mạng lao đầu vào nguy hiểm như vậy, nhưng tôi tự tin là mình có đủ khả năng đối phó.” Ves giải thích. Cái tài khoản DP đang phình to của cậu cũng có thể đưa ra nhiều lựa chọn trong trường hợp cậu gặp phải vấn đề nào đó. “Hơn nữa, cái tổ chức tôi đang tham gia sẽ không ném tôi ra đó để thí mạng hay gì đâu.”
Cả phòng đón nhận tin tức này với một tâm trạng đầy ngổn ngang. Hai anh chị họ của Ves đã biết trước kế hoạch này, nhưng lại đánh giá thấp mức độ rủi ro mà Ves sẵn sàng đương đầu. Ngay cả chị Raella cũng bắt đầu cân nhắc lại quyết định đi theo cậu trong chuyến thám hiểm lần này.
“Vậy còn cái xưởng thì sao?” Carlos hỏi, giọng không mấy chắc chắn.
“Ông cứ tiếp tục làm việc như bình thường. Tui đã kiểm tra sản phẩm của ông rồi, và tui hài lòng với chất lượng hiện tại. Ông cứ tiếp tục liên lạc với chị Marcella để hoàn thành đơn hàng của chị ấy là được. Đổi lại, tui sẽ cho ông đăng nhập vào kho dữ liệu của tui. Miễn là ông hoàn thành chỉ tiêu công việc hằng ngày, thì tui sẽ cho ông đọc mấy cuốn sách thiết kế ở trong đó.”
Carlos sáng mắt lên khi nghe câu đó. Tuy Ves chỉ tiếp thu hầu hết kiến thức từ Hệ Thống hoặc cái thư viện dành riêng hội viên của Hiệp Hội Clifford, nhưng cậu cũng đã mua một vài cuốn sách cực kì đắt tiền. Ves sẽ không gặp rắc rối gì nếu cậu cho một hay hai người mượn những quyển sách ảo ấy.
“Tui sẽ không làm ông thất vọng đâu Ves.”
“Được. Nếu xưởng có gặp rắc rối gì thì phối hợp với anh Melkor. Trong lúc tui/em vắng mặt, thì hai người sẽ chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh cho khu xưởng nhé.”
Sau đó, Ves mới quay sang Calsie và Gavin. “Về phần hai em thì cứ tiếp tục phụ trách vai trò quan hệ công chúng cho công ty chúng ta. Anh không muốn sau ba tháng quay về phải đối mặt với một đám đông tức giận và thuế má thì bị đội lên trời đâu nhé. Khi nào thì em đi gặp Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Cộng Hòa thế?
“Bọn em có thể đặt lịch hẹn gặp ở văn phòng ông ấy trước một tuần.” Calsie báo cho cậu biết. “Anh có định ở lại để gặp ông ấy không? Nếu có anh nói chuyện trực tiếp với ông ấy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Anh không có nhiều thời gian đâu em. Em vẫn còn trẻ, nhưng cũng đâu cần anh đứng sau lưng mới làm được việc. Em từ khi bắt đầu làm đến giờ đã khiến anh cảm thấy rất hài lòng. Sau khi tốt nghiệp, anh rất muốn em chính thức làm luật sư doanh nghiệp cho công ty anh.”
Lời đề nghị đó quả thật khiến cho cô nàng bị sốc mạnh. Thú thật thì Ves chẳng biết gì nhiều về luật ngoài mớ kiến thức học được từ các lớp dạy kinh doanh khi xưa, nhưng cậu vẫn tỏ ra hiểu biết để khiến cho Calsie càng thêm tự hào về bản thân mình.
Bất kì chuyện gì đều có thể xảy ra trong vòng ba tháng tới. Cậu bàn bạc kỹ càng với tất cả mọi người về những kịch bản tệ nhất có thể xảy ra và đảm bảo ai nấy cũng đều hiểu rõ ý định của cậu khi đưa ra phương án để ứng phó.
“Thế còn anh thì sao?” Dietrich lên tiếng. “Từ nãy tới giờ mấy đứa nói chuyện cứ như là đang chơi game mô phỏng kinh doanh ấy. Có cái gì khác hấp dẫn hơn không?”
Ves điềm tĩnh nhìn anh chàng phi công trẻ tuổi kia. “Chúng ta là bạn bè đúng không?”
“Đương nhiên rồi! Anh vừa mới nói thế lúc nãy còn gì?”
“Vậy thì tôi muốn nhờ anh một việc.” Ves nói, rồi kéo vị tiểu chủ tự xưng kia lại gần rồi kích hoạt Khiên Riêng Tư của mình.
Hai người thì thầm bàn bạc chuyện gì đó trong chốc lát, rồi sau đó Ves mới tắt cái Khiên đi.
Dietrich liền vỗ một cái lên lưng cậu rồi mỉm cười mà nói. “Chú cứ yên tâm đi Ves. Anh sẽ để ý xung quanh cho.”
Sau khi đã hoàn thành những việc phải làm trong buổi họp này, tất cả mọi người đều lần lượt rời khỏi văn phòng. Cả Ves lẫn Raella đều đã thu xếp hành lý xong xuôi rồi. Ai nấy cũng đều đã rõ phần việc của mình và có khả năng giữ cho Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh tiếp tục hoạt động trong lúc Ves vắng mặt.
Khi hai người bước ra ngoài, một đoàn hộ tống vũ trang cỡ nhỏ gồm vài con tàu vận chuyển đã chờ sẵn ở phía trước xưởng của cậu. Từ sau vụ ám sát lần trước, Ves đã quyết định sẽ không đi lại bằng các loại tàu khách thương mại dễ bị tấn công nữa.
“Có lẽ mình phải tự thiết kế một con tàu riêng thì hơn.” Ves nghĩ thầm cho vui trong khi bế con Lucky lên khoang tàu.
Chị Raella liền đi theo cậu vào trong, mắt ngắm nhìn lớp bọc giáp cực kì chắc chắn. “Nhìn cũng trâu đấy.”
“SASS cũng chất lượng lắm, mặc dù em phải tốn cả mớ tiền để được phục vụ như thế này.”
Sau khi họ đã ngồi yên vị, đoàn hộ tống từ từ cất cánh. Ngay vừa lúc họ mới bắt đầu gia tốc hướng đến cảng không gian của Bức Màn Mây, Ves bỗng có một cảm giác quen thuộc khẽ lướt qua cái giác quan thứ sáu của mình.
Nó có mùi vị như một cơn bão tuyết đen kịt đang gầm rú khắp cả một lục địa vậy. Sức hủy diệt của những cơn gió khổng lồ ấy có thể cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó, và nhấn chìm hết tất cả trong một trận cuồng phong lạnh chết người.
Tuy cái ‘hương vị’ của nó cũng đã khác đi đôi chút, nhưng nó vẫn mang theo cái bóng ma của tử thần. “BẮN TỈA! NẰM XUỐNG!”
Kỹ năng chuyên nghiệp của nhân viên an ninh Sanyal-Ablin ngay lập tức lên số. Kể cả khi chị Raella vẫn đang nhìn Ves như thể cậu mới phát điên không chừng, thì chỉ huy đoàn hộ tống đã kích hoạt một chuỗi lệnh an ninh nào đó mà họ không hề hay biết.
Tất cả con tàu đều đồng loạt chúi mạnh xuống mặt đất, ngay đúng lúc một viên đạn bốc lửa lao thẳng tới chiếc tàu đang chở Ves. Toàn bộ phần thân trên của con tàu bị xé toạc bởi một cú va chạm mạnh khủng khiếp. Con tàu bị trúng đạn liền chao đảo trên không trong khi phi công thì máu tuôn ra từ hai bên tai.
Nhờ có pha lao đầu xuống trong tích tắc ấy mà chị Raella mới giữ được cái mạng của mình. Ves đã lao tới người chị ấy để dùng Máy Tạo Khiên của mình để bao bọc lấy cơ thể yếu ớt của chỉ. Tuy nhiên, họ vẫn chưa thoát hiểm, bởi vì bộ đồ phản trọng lực của cậu bất ngờ chuyển sang bộ đồ chân không.
“Có độc!”
Ves chửi thầm bởi vì cậu biết Máy Tạo Khiên buộc phải cho một ít không khí đi vào bên trong. Tên sát thủ đã nghĩ ra một cách cực kỳ thông mình để vô hiệu hóa lớp bảo vệ mạnh nhất của cậu. Nếu cậu không sở hữu một bộ đồ phản trọng lực hiện đại và đắt đỏ đến như vậy, thì có lẽ bây giờ cậu đang giãy giụa và co giật vì bị trúng độc rồi.
Nhưng thay vào đó, thì chị Raella mới là người phải chịu cái hậu quả đó!
Mặc cho chị ấy suốt ngày lúc nào cũng phàn nàn và luôn tỏ thái độ cộc cằn hay nổi loạn, nhưng chị ấy vẫn là người nhà Larkinson. Vừa nghe Ves thốt lên “có độc”, chị Raella lập tức hiểu rõ mức độ nguy hiểm hiện tại. Chị ấy bám chặt lấy Ves mà nhắm nghiền mắt lại, trong khi dùng hai bàn tay để bịt hai bên tai. Chị Raella cũng đang cố gắng nín thở, nhờ đó mới tạm thời tránh được hậu quả tệ nhất của cái khí độc kia, nhưng bấy nhiêu đó cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu nếu loại độc kia có thể thẩm thấu qua lớp da của chỉ.
Lucky cũng ngay lập tức hành động. Con mèo đã bật chế độ chiến đấu để kích hoạt móng vuốt năng lượng của nó và xé toạc phần lớn khu vực bị hư hại của con tàu. Nhờ vậy mà Ves mới có đủ khoảng trống để nhảy ra khỏi con tàu đang từ từ rơi xuống đất cùng với bà chị họ trên tay mình.
Những người khác cũng đã bắt đầu phản ứng với mối nguy hiểm bất ngờ kia. Một trong những con tàu khác mở ra một cái ống để hút hết toàn bộ không khí xung quanh, hy vọng là sẽ kéo theo phần lớn lượng khí độc kia. Một con tàu khác thì đón lấy khách VIP rồi quay về nơi ẩn náu an toàn ở đằng sau bức tường của khu xưởng.
Toàn bộ hệ thống an ninh của khu xưởng đều đồng loạt kích hoạt. Một trong các ụ súng liền xoay nòng về phía súng điện từ vừa mới khai hỏa và ngay lập tức xả một loạt đạn quét sạch khu vực đó một cách dữ dội.
Những viên đạn ấy phát nổ khi va chạm, làm thổi tung cả căn nhà thành một cơn mưa đầy mảnh gỗ và gạch vụn. Một vài cư dân ít ỏi ở gần đó thì gào thét rồi chạy tán loạn. Sau đó, một đàn bot liền bay lên không trung rồi tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Tuy SASS đã bắt đầu truy quét về hướng căn nhà khả nghi kia, nhưng họ vẫn cực kì cảnh giác trước những mối đe dọa tiềm tàng khác.
Trong khi đó, con tàu chở Ves bật tung cửa khoang và cho phép một nhân viên an ninh có đào tạo y tế đi vào để xịt rửa toàn bộ bên trong khoang. Ves liền tắt Máy Tạo Khiên của mình để cho chất lỏng khử độc ấy tạt ướt cả bộ độ chân không ở trên người.
Cậu vẫn không ngừng lo lắng cho chị Raella khi chị ấy đã bắt đầu xuất hiện nhiều triệu chứng đáng lo ngại. Mặc dù chị ấy đã phản ứng rất nhanh, nhưng rõ ràng là chất độc đã xâm nhập được vào cơ thể của chỉ.
“Chị ấy bị làm sao vậy?!” Ves gấp giọng hỏi.
“Cô ấy đã hít phải một liều Molgon khá lớn.” Nhân viên y tế liền đáp lời, và đồng thời gắn một thứ dụng cụ gì đó lên miệng chị ấy. Ves không biết cái thứ này dùng để làm gì. Nó khiến cậu hoảng sợ bởi vì mình chẳng hiểu cái mô tê gì đang xảy ra cả.
“Chị ấy sắp chết ư?!”
“Cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp, nhưng sẽ qua khỏi thôi. Tên sát thủ muốn đầu độc anh cũng biết giới hạn. Khí Molgon không gây tử vong ngay lập tức và cũng không thể đi xuyên qua da, tuy nhiên việc điều chế thuốc giải là cực kì khó. Nhưng đừng lo, tôi đã ổn định được cơ thể của cô ấy rồi. Bây giờ tôi phải đưa cô ấy quay về văn phòng chi nhánh của chúng tôi ngay lập tức.”
Một vài phút sau cơn hoảng loạn của cậu mới dần lắng xuống. SASS không tìm được dấu vết của hung thủ, nhưng họ đã phát hiện một vài mảnh vỡ của một khẩu súng điện từ cường độ cao trong đống đổ nát của căn nhà.
Không lâu sau, một đoàn tàu hạng nặng hơn bao gồm các tàu bọc thép lẫn chiến cơ hạ cánh xuống xưởng của cậu. Và rồi họ lại nhanh chóng rời đi. Một nhóm bác sĩ khác đã bắt đầu khẩn trương chữa trị cho cơ thể của chị Raella đang ngày càng đỏ bừng lên.
Còn Ves thì phải ở lại để cho một đội chuyên gia cách ly cơ thể cậu và lấy đi bộ quần áo phản trọng lực để khử độc. Cậu cũng bớt lo lắng phần nào bởi vì kẻ ám sát cậu vẫn chưa đi quá xa khỏi đây.
Một trong những nhân viên an ninh thông báo với cậu rằng nếu tên sát thủ sử dụng thứ gì đó nguy hiểm hơn, thì hắn ta sẽ vi phạm các điều luật của MTA chống lại việc sử dụng vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh học và vũ khí hóa học. Một khi MTA đã đánh hơi ra thủ phạm, thì kẻ đó thường sẽ phải chịu một kết cục vô cùng thê thảm.
Cậu nghiến răng khi nghĩ đến việc suýt chút nữa là mất đi một người thân trong gia đình. Có lẽ dạo gần đây cậu đã quá tự mãn rồi cũng nên. Cậu đã bắt đầu chán ngấy cái cảnh mình làm bao cát cho kẻ khác đấm lắm rồi.
0 Bình luận