Volume 2: Bình Yên Trước Cơn Bão

Chương 159: Chiến Cơ Gây Tranh Cãi

Chương 159: Chiến Cơ Gây Tranh Cãi

Thông thường thì mấy nhiệm vụ của Hiệp Hội được chia ra làm hai loại. Hoặc là Ves có thể chọn một nhiệm vụ có nhiều rủi ro hơn một chút, nhưng lại được thưởng đậm, hoặc là cậu có thể làm một nhiệm vụ an nhàn hơn nhưng bù lại thì điểm thưởng cũng ít hơn. Loại thứ hai thường tốn nhiều thời gian hơn một chút, cho nên nhiều thiết kế gia gà mờ thường chọn làm những nhiệm vụ này để kiếm chút điểm công trạng quý giá.

Còn Ves thì ngược lại, cậu đang nhắm đến các nhiệm vụ rủi ro hơn. Mặc dù cậu vẫn còn yêu đời như bao người khác, nhưng Ves biết cậu không thể nào tiến xa hơn trong sự nghiệp nếu không dám đương đầu với các thử thách trong tầm với. Cái hệ thống thăng tiến địa vị của Hiệp Hội Clifford đều khuyến khích các nhân tài của họ rèn giũa kỹ năng của mình qua những chuyến đi một ngày đàng, học một sàng khôn.

“Một thiết kế gia suốt ngày chỉ biết chui rúc trong xưởng của mình rồi cũng sẽ chết yểu cho mà xem.” Horatio đã từng nói với cậu trong khi dẫn Ves đi tham quan Hiệp Hội. “Cho dù họ có may mắn thăng tiến đi chăng nữa, thì những mẫu chiến cơ của họ vẫn thiếu mất cái sắc nét kiến tạo ở bên trong. Vì dù sao thì, ngành công nghiệp chiến cơ không có nhu cầu cho những mẫu thiết kế chán ngắt như thế.”

Nói cách khác, một nhà thiết kế chiến cơ phải chủ động đi đây đi đó để học hỏi và khám phá những kiến thức mới lạ và tích lũy kinh nghiệm sinh tồn trong dải ngân hà này. Chỉ khi đó, họ mới tìm ra con đường sống của riêng mình.

Ves cũng không biết là nên đánh giá cái thuyết du ngoạn này ra sao nữa. Người Leemar có niềm tin mãnh liệt rằng những nhà thiết kế chiến cơ giỏi nhất là những người có thể sống sót trong điều kiện khắc nghiệt nhất.

“Bởi vì khả năng cao là những thiết kế gia ấy vốn dĩ đã là một nhân tài rồi mới có thể phát huy tiềm năng của họ dưới cái áp lực nặng nề đó.”

Mà dù sao đi nữa, thì vẫn có nhiều người sẵn sàng bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê một nhà thiết kế chiến cơ tài năng.

Miễn là họ có thể sử dụng những công cụ và máy móc phù hợp, họ có thể dễ dàng thiết kế hoặc chỉnh sửa một chiếc chiến cơ phù hợp với tình huống tác chiến trước mắt.

Họ cũng có thể đảm nhiệm vai trò cố vấn, với khả năng phân tích mọi loại chiến cơ và giải thích cách hoạt động của nó cho khách hàng.

Ves chỉ muốn chọn nhiệm vụ nào ngắn hạn một chút, cho nên cậu mới bỏ qua những nhiệm vụ kéo dài hơn ba tháng tiêu chuẩn. Cậu cũng muốn tránh gây thêm thù chuốc thêm oán, nên cậu đang cân nhắc tham gia một chuyến thám hiểm tới những vùng không gian chưa ai biết đến. 

Mặc dù nhân loại đã thống trị dải ngân hà, nhưng vũ trụ thì mênh mông với nhiều mảng không gian hoang sơ chưa ai khám phá. Kể cả khi một hệ sao chưa được khai hoang nằm trong biên giới của một quốc gia nào đó, thì người ta phải mất đến hàng thập kỉ mới cử một con tàu khảo sát để ghi chép và phân loại các hành tinh bên trong hệ sao đó.

Đặc biệt là Phân Khu Sao Komodo lại càng nằm trong trường hợp này hơn nữa, bởi vì nó chỉ mới được thuộc địa hóa cách đây nửa thiên niên kỉ. Nhiều hệ sao thưa thớt đến cả những quốc gia hạng tư nghèo nhất cũng không thèm tranh giành vẫn có thể ẩn giấu những kho báu bất ngờ. Nếu một trong số các hệ sao đó sở hữu những khoáng sản quý hiếm có giá trị cao, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một đoàn thám hiểm ghé thăm và khai mỏ thôi.  

“Anh gì ơi!” Một cô gái hoạt bát ríu rít gọi cậu từ đằng sau. “Anh là Hiệp Sĩ đúng không?”

“Phải rồi.”

“Hay quá! Tụi em có một nhóm năm người đang tính nhận nhiệm vụ Hudson-Fairfax ở kia kìa.” Cô gái chỉ về hướng một nhóm nam thanh nữ tú ở cách đó mấy bước. “Tụi em sẽ chia đều điểm công trạng miễn là ai cũng làm tốt phần việc của mình. Anh thấy có được không?”

“Chờ một chút, để anh xem qua nhiệm vụ đã.”

Ves nhanh chóng mở cái nhiệm vụ đó lên. Hóa ra đó là một nhiệm vụ khá là rắc rối. Nó kêu người nhận nhiệm vụ phải làm một trung gian hòa giải xung đột giữa hai quốc gia hạng tư đối địch nhau ở một nơi xa xôi nào đấy. Thay vì lao vào chiến tranh, thì họ lại quyết định giải quyết mâu thuẫn bằng cách tổ chức các trận đấu một chọi một.

Ves thấy khá là khâm phục với cách xử lý xung đột như thế, nhưng bản thân cậu lại không muốn đặt chân vào cái vũng bùn này. Ai mà biết được có kẻ nào quyền lực ở trên cao đang muốn trục lợi từ những trận đấu ấy. Tuy phần thưởng là ba trăm điểm công trạng nghe cũng khá là hấp dẫn, nhưng nếu cậu phải làm việc theo nhóm, thì có nghĩa là Ves chỉ được nhận có mỗi năm mươi điểm mà thôi.

“Anh xin lỗi, anh phải từ chối lời mời của em rồi.”

“Ọ, chán vậy.” Cô gái đáp, nụ cười tắt hẳn. “Vậy tạm biệt anh nhé.”

Sau đó cũng có thêm một vài thành viên khác của Hiệp Hội Clifford đến hỏi Ves liệu cậu có muốn gia nhập tổ đội của họ hay không, trước khi có người bảo cậu đứng ra chỗ khác.

“Đã không muốn tìm đội thì đừng có đứng ở giữa sảnh như thế!”

Hóa ra Hiệp Hội Clifford có một thông lệ rằng nếu có người đứng ở trung tâm đại sảnh, thì có nghĩa là họ đang muốn hợp tác. Ves liền bước sang một bên để chấm dứt chuỗi lời mời dai dẳng.

Cậu quay lại với danh sách nhiệm vụ và tập trung nhắm vào các chuyến thám hiểm đầy mạo hiểm đến những hệ sao vừa mới được khảo sát. Sau một hồi tìm kiếm liên tục, cậu bỗng phát hiện có một nhiệm vụ khá là thú vị. 

Nhiệm vụ đó có tên là Nhiệm Vụ Groening đang nổi bật ở trên danh sách. Khác với nhiều nhiệm vụ khác, nó đặc biệt nêu rõ là chỉ cần một nhà thiết kế chiến cơ. Ves không cần phải chia điểm công trạng với bất kì ai nếu nhận nhiệm vụ này. Cậu liền hớn hở đọc chi tiết của nó.

“Bốn trăm điểm công trạng lận ư! Nhiều vãi, một chuyến thám hiểm bình thường làm gì đến mức đó.”

Đọc kỹ lại nhiệm vụ thì đúng là có nhiều điểm kì lạ. Hầu hết chi tiết đều bị giấu kín, bao gồm cả lộ trình lẫn điểm đến của chuyến thám hiểm. Ai mà nhận lấy nhiệm vụ này đều phải đặt hết niềm tin vào khả năng lãnh đạo của trưởng đoàn khi họ dẫn cả hạm đội tiến vào vùng không gian bí ẩn chưa ai đặt chân đến.

Ves thì không ngại rủi ro. Cậu dự định sẽ đi theo chuyến này trên chiếc Barracuda cùng với nhóm thủy thủ đoàn mà chị Marcella vừa tuyển dụng. Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, thì cậu vẫn luôn có thể chạy thoát bằng một trong những con tàu vũ trụ nhanh nhất trong cả cái phân khu sao này.

“Chắc là đoàn thám hiểm đang mong tìm được kho báu hay cái gì khủng lắm.” Cậu suy đoán. “Nhưng mà, tại sao vẫn chưa có ai nhận cái nhiệm vụ này nhỉ?”

Đúng là miếng ngon là miếng khó nuốt. Rõ ràng là nhiệm vụ này đã được đăng mấy tháng nay rồi mà không có ai cắn câu cả. Làm gì có ai chập mạch đến mức nhắm mắt nhảy cái hang cọp để bắt cọp con đâu? Cái phần thưởng cao vô lý như thế lại khiến cho người ta cảnh giác nghe theo lý trí hơn là lòng tham của mình.

Hẳn phải có cái gì đó khuất tất nên nhiệm vụ mới đi yêu cầu một thiết kế gia duy nhất thay vì là một đội. Vì dù sao thì càng đông mới càng thêm vui, mà còn an toàn hơn nữa.

“Nhưng nếu Hiệp Hội Clifford sẵn sàng đưa ra nhiệm vụ này, thì nó phải là một yêu cầu đã được xác thực rồi.”

Ves có thể tận dụng tối đa bốn trăm điểm công trạng ấy. Danh sách mua sắm của cậu tuy ngắn, nhưng mỗi món hàng đều đội giá khủng nếu quy ra hiện kim. Giờ mà hên hên kiếm được một mẻ lớn như thế này, thì Ves có thể gấp rút đẩy nhanh tiến độ kế hoạch phát triển sự nghiệp của cậu.

Cậu nuốt nước bọt cái ực. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cậu quyết định nhận lấy nhiệm vụ Groening. Máy liên lạc của cậu lập tức hiện thông báo.

“Vui lòng có mặt tại Cảng Tự Trị Mancroft trong vòng hai mươi ngày. Không được phép từ bỏ nhiệm vụ. Nếu bạn đến trễ hoặc không thể tham gia nhiệm vụ, thì hãy vui lòng thông báo cho Sảnh Nhiệm Vụ.”

Ves nhăn mày đọc cái thông báo. Cậu biết Cảng Tự Trị Mancroft nằm ở đâu. Nó chỉ đơn giản là một hệ sao độc lập đang giả vờ làm một quốc gia hạng tư mà thôi. Nó thậm chí còn không phải là một hệ sao hải cảng, khiến cho tàu thuyền khó mà tiếp cận nó. Thành thật mà nói thì lượng không lưu chỉ ở mức vừa phải là bởi vì Liên Minh Hạm Đội Thống Nhất đã đặt một trạm nhiên liệu ở đó.

“Hai mươi ngày cũng suýt soát nếu mình đi bằng tàu khách thông thường.” May mắn thay là một con tàu hộ vệ bay siêu tốc vẫn có thể đi từ Bức Màn Mây đến Mancroft trong vòng chín đến mười một ngày. “Mình vẫn còn chút thời gian.”

Nghe qua thì cái nhiệm vụ Groening này đòi hỏi rất nhiều công tác chuẩn bị. Mặc dù Ves cũng đã soạn đồ chút đỉnh, nhưng cậu vẫn không thấy yên tâm một chút nào.

“Mình hy vọng là cái mẫu thiết kế mới nhất của mình bán thành công trong vài ngày tới. Mình đang cần khá nhiều DP để mua thêm vài món cần thiết.”

Mẫu chiến cơ mới nhất của cậu đã có những phản ứng trái chiều. Nhiều người hâm mộ ùa tới các trung tâm trò chơi để lái thử chiếc huấn luyện ấy, trong khi số khác thì lại chần chừ, và tự hỏi không biết cái thằng cha thiết kế gia này có còn tỉnh táo hay không nữa.

Joshua tình cờ là một trong những người hâm mộ đó. Vừa tan học một cái là cậu đã ba chân bốn cẳng chạy về nhà để lao vào cái kén mô phỏng của cậu. Sau đó, cậu liền dùng hiện kim để mua chiếc Cổ Linh rồi tìm trận Tử Chiến Tức Thời 100 chọi 100 để lái thử con chiến cơ ảo mới tậu.

Joshua vẫn cảm nhận cái khí tức kì lạ tỏa ra từ cỗ máy của mình. Bằng cách nào đó, cậu cảm giác như chiếc Cổ Linh cũng đang háo hức muốn thử nghiệm năng lực của nó chẳng kém gì cậu. Cậu không thể chờ đến lúc được trải nghiệm con chiến cơ lập dị này.

“Dù có là chiến cơ huấn luyện hay gì đi nữa, thì mày sinh ra là có lý do.” Joshua thì thầm với bản thân và chiếc chiến cơ ảo. “Mình không tin là Kẻ Theo Đuổi Bóng Mây bị tâm thần đâu.”

Lần phát hành này như dội bom khách hàng vậy. Nhà thiết kế chiến cơ của chính Bức Màn Mây đột ngột tung ra một con chiến cơ ảo mới tinh, mà nó lại là chiến cơ huấn luyện 2 sao nữa chứ! Vừa nghe thấy những từ đó, ai nấy cũng đều phấn khích.

Nhưng một khi họ xem qua bảng thông số của chiếc Cổ Linh, sự hào hứng ấy liền tắt ngúm. Hầu hết đám bạn cùng lớp Joshua đều vò đầu bứt tóc trước vô số những hạn chế trên con chiến cơ ấy.

“Không giảm hỏa lực của khẩu súng được à? Sao không gọi nó là đại pháo luôn đi? Chưa kể, pháo laser còn bắn được nhiều hơn sáu phát. Làm é* gì có chiến cơ nào có thể bắn hạ kẻ địch chỉ với sáu phát cơ chứ?”

“Trời má, đã vậy nó chỉ bắn hai giây một phát mới chó chứ. Mày có biết hai giây nó lâu đến thế nào không? Tới lúc nạp xong phát tiếp theo thì đã có một thằng biệt kích nó dí sát mặt tao rồi!”

“Nó còn é* biết đánh cận chiến nữa chứ! Đúng là chỉ có mấy thằng nhát cấy như thỏ đế chưa từng bước vào buồng lái mới nghĩ ra cái thứ xàm l*n thế này. Thậm chí là nó đấu dao với chiến cơ 1 sao còn thua luôn mới hài!”

Bạn bè cùng lớp Joshua đều lên tiếng chê bai con chiến cơ ấy, nhưng Joshua vẫn đặt niềm tin vào thần tượng của mình. Đám bạn đồng trang lứa còn không đếm xỉa tới khả năng tàng hình, độ chính xác và hỏa lực phi thường của chiếc Cổ Linh. Đúng là nó chỉ giỏi mỗi bắn tỉa, nhưng đó không phải là một cách tuyệt vời để nhập môn bắn súng tỉa hay sao?

Tất nhiên là Joshua cũng không cần phải chơi đúng vai trò của nó. Nhờ được kèm cặp kỹ lưỡng, cậu đã nắm vững kỹ năng cơ bản của lối chơi xạ kích. Bây giờ thì chiếc Cổ Linh của cậu đang ung dung bước vào một chiến trường thành phố dày đặc các tòa nhà chọc trời trong trận Tử Chiến Tức Thời.

Trận game hôm nay chủ yếu là chiếm đóng một viện nghiên cứu ở trong thành phố. Hai phe phải chiến đấu để giành quyền kiểm soát tòa nhà mục tiêu kia. Bên nào có thể chiếm lấy khu vực đó trong vòng mười phút sẽ chiến thắng.

“Để tìm chỗ nào bắn tỉa cái đã.”

Joshua tách khỏi đội của cậu và lái chiến cơ mình đi men theo ngoài rìa bản đồ. Cậu cúi người xuống thấp hoặc nấp sau một góc tường mỗi khi thấy chiến cơ trinh sát bay vèo vèo trên đầu. Bộ giáp giảm thiểu tín hiệu thụ động của chiếc Cổ Linh luôn đảm bảo bọn trinh sát sẽ không bao giờ phát hiện ra con chiến cơ đang di chuyển lén lút này.

“Coi vậy chứ đi rừng hơi bị ngon à nha.”

Cái phát hiện bất ngờ này giúp Joshua mạnh dạn đi tìm một vị trí bắn tỉa ở gần chiến tuyến hơn. Chưa gì cậu đã ngứa ngáy muốn siết cò lắm rồi.

Sau một vài phút lén lút, cậu tìm thấy một tòa nhà đổ nát có góc nhìn xuống cảng không gian đang bốc cháy bừng bừng. Joshua cẩn thận điều khiển chiếc Cổ Linh ngồi nép sát đằng sau đống gạch vụn kia. Với thân hình của một cỗ máy khổng lồ, nó cố gắng ổn định vị trí rồi chờ con mồi tự mò đến.  

Ngọn lửa khổng lồ bao trùm cái cảng không gian phía dưới tỏa ra một lượng nhiệt khủng khiếp, đủ để che giấu tín hiệu nhiệt của chiếc Cổ Linh.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi được một lúc thì bỗng nhiên có ba chiếc chiến cơ lọt vào tầm mắt. Một chiếc hiệp sĩ và một chiếc xạ thủ hạng trung đang hộ tống một chiếc trọng pháo hạng nặng bốn chân. Có vẻ như con bốn chân kia đang muốn tìm một góc đẹp để nã pháo từ đằng sau phe địch.

“Dễ gì qua mắt được tao.” Joshua thì thầm với bản thân. Sau một thoáng suy nghĩ, cậu liền quay nòng súng ngắm thẳng vào chiếc xạ thủ của địch.

Chiếc xạ thủ đó là mối đe dọa nguy hiểm nhất đối với Joshua, nhưng đồng thời cũng có giáp mỏng nhất. Còn chiếc hiệp sĩ và chiếc trọng pháo thì giáp dày hơn hẳn, dày đến mức khiến cậu phải tự hỏi liệu mình có thể xuyên phá được chúng nó hay không.

Joshua bình tâm lại và điều hòa nhịp thở. Ông thầy dạy bắn súng của cậu đã nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của việc giữ kiểm soát bản thân và khẩu súng của mình. Cậu chậm rãi thò nòng súng ra từ một chỗ thấp trũng giữa đống gạch vụn đổ nát và nhắm thẳng vào chiếc xạ thủ đang thận trọng hộ tống chiếc trọng pháo.

Chiếc Cổ Linh dần bừng tỉnh. Trong lúc đợi con chiến cơ xạ thủ đi vào tầm bắn của mình, Joshua mơ hồ cảm nhận được sự khát máu trong tâm trí. Cái hệ thống ngắm bắn hiện đại liền bắt đầu hoạt động, rồi phân tích chi tiết quỹ đạo di chuyển lẫn điểm yếu của đối thủ.

Cậu điều chỉnh hướng nhắm một chút lên phần ngực trái của tên xạ thủ địch. Những cảm biến tinh vi của chiếc Cổ Linh phát hiện nhiệt độ cao hơn một chút tại khu vực đó.

Ba mươi giây, hai mươi giây, mười giây…

Đám chiến cơ địch dần tiến lại gần vị trí của Joshua. Một khi bọn chúng bước vào tầm trung của khẩu súng, Joshua liền bóp cò.  

Không khí xung quanh như muốn nổ tung khi một tia sáng nóng chết người phóng xuyên qua không trung và bắn trúng gần phần ngực của mục tiêu. Thật ra thì chỉ có một phần nhỏ của tia laser là có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Phần lớn năng lượng còn lại nằm ngoài phạm vi quan sát trên dải quang phổ điện từ.

Nói cách khác thì trông cái tia laser của chiếc Cổ Linh khá là yếu ớt, nhưng thật ra thì đó chỉ là nghệ thuật lừa đảo ánh trăng. Khác với những khẩu pháo laser thông thường khác luôn tỏa ra một chùm tia sáng cường độ cao, thì khẩu laser đã qua nâng cấp của chiếc Cổ Linh lại có thể đục một lỗ nhỏ trên người mục tiêu như một mũi tên bắn ra từ nỏ thần vậy.

Chỉ một vài giây sau, con chiến cơ xạ thủ bị trúng đòn liền phát nổ thảm khốc! Hai con chiến cơ còn lại chỉ biết đứng nhìn khi lò phản ứng năng lượng của đồng đội chúng mất kiểm soát.

“Đ* MÁ, BẮN TỈA!” Chiếc hiệp sĩ đột ngột gầm lên và cầm chắc tấm khiên che chắn cho chiếc trọng pháo còn đang bị sốc. “Thằng chó đó ở gần đây! Bắn đi!”

Phi công của chiếc trọng pháo nhanh chóng bình tĩnh lại và khai hỏa một loạt đạn về hướng bắn của tia laser. Những quả đạn nổ liền phủ kín một khu vực rộng lớn xung quanh đống gạch vụn, biến nơi đó thành địa ngục trần gian.  

Ngay trước khi loạt đạn đầu tiên rơi xuống, Joshua đã bật nút báo động. Máy phóng hạt của chiếc Cổ Linh ngay lập tức kích hoạt và phun ra vô số hạt gây nhiễu kèm theo một làn mây sẫm màu khắp xung quanh.

“Chết tiệt! Khói che hết rồi!” Tên phi công trọng pháo chửi thề. “Cảm biến của tao không thấy cái gì cả!”

Trong lúc phi công địch còn đang tính rải đạn khắp cả khu vực, thì Joshua đã âm thầm rút lui và đợi khẩu súng nhắm tản nhiệt bớt. Cậu chỉ bắn có một phát, cho nên cũng không cần phải đợi lâu trước khi nó lại là một vũ khí đắc lực trong tay chiếc Cổ Linh.  

Joshua chậm rãi đi vòng ra sau hai tên địch đang hoang mang kia. Cậu chuẩn bị chiến cơ cho đợt tấn công tiếp theo. Miễn là đối thủ không phát hiện ra chiến cơ của cậu, thì Joshua ngu gì mà không tận dụng triệt để cái lợi thế bất ngờ của mình.

Khẩu súng nhắm của cậu hướng về đằng sau lưng chiếc hiệp sĩ địch. Nhờ có kỹ năng và khả năng phán đoán của Joshua, kết hợp với hệ thống ngắm bắn của chiếc Cổ Linh, cậu liền chọn mục tiêu ở vị trí thắt lưng ở phía sau tên hiệp sĩ.

Cậu khai hỏa thêm một lần nữa. Tia laser liền bắn trúng chính diện ở lớp giáp lưng mỏng hơn của chiếc hiệp sĩ cho đến khi nó xuyên thủng động cơ của nó. Tên hiệp sĩ bỗng khựng lại và cách di chuyển của nó dần trở nên cứng nhắc. Tuy phát bắn ấy chưa đủ để vô hiệu hóa chiến cơ địch, nhưng chắc chắn nó đã làm địch chậm đi thấy rõ.

Và rồi phát bắn thứ ba, thứ tư và thứ năm xuyên qua điểm yếu ấy cuối cùng cũng đã hạ gục tên hiệp sĩ xấu số kia.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!