Volume 2: Bình Yên Trước Cơn Bão

Chương 151: Hậu Quả

Chương 151: Hậu Quả

Bầu trời trên hành tinh Bentheim không bao giờ ngủ cả. Kể cả vào ban đêm, hàng triệu chiếc xe bay, tàu vũ trụ và đủ loại phương tiện khác nhau vẫn bay vút trên làn đường vô hình ngay phía trên thành phố Dorum. Còn Ves thì ngước nhìn dòng xe cộ tấp nập từ một văn phòng làm việc ở căn cứ của Lực Lượng Phòng Vệ Hành Tinh dưới mặt đất.

“Mình không nghĩ nhiệm vụ đầu tiên của mình lại thành ra như thế này.” Raella lầm bầm, còn tay thì gãi đằng sau lưng. Tấm lưng chị ấy bị mấy mảnh vụn đất đá làm xước cả da thịt sau khi viên đạn điện từ bắn sượt qua người ban nãy. May mắn là quân y của Vệ Binh đã điều trị vết thương kịp thời, nhưng nó vẫn còn đau rát như kiến lửa cắn vậy. “Em đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người rồi?”

Ves thậm chí còn chả biết nữa. Cậu vẫn không dám tin rằng có kẻ lại thực sự muốn lấy mạng cậu chỉ vì một vài chuyện vặt vãnh. Dĩ nhiên, chuyện cậu coi là cỏn con không có nghĩa là tên chủ mưu sắp đặt vụ tấn công lần này cũng nghĩ như vậy. Mặc dù cuộc ám sát rõ ràng liên quan đến Phong Trào Giải Phóng Bentheim điên khùng kia, nhưng cậu lại cảm thấy cuộc tấn công lần này quá mức tinh vi để đổ hết trách nhiệm lên một mình nhóm phản động ấy.

“Chúng ta sẽ phải áp dụng thêm các biện pháp an ninh chặt chẽ hơn từ bây giờ.” Anh Melkor khoanh tay nói. “Nhiệm vụ làm vệ sĩ vốn đã nguy hiểm, nhưng mức độ rủi ro mà bọn anh đang đối mặt lại quá lớn.”

“Đừng lo, em đảm bảo sẽ trả công hai anh chị xứng đáng. Hai người làm việc cho em sẽ không bao giờ chịu thiệt đâu.”

Ves không muốn dọa hai anh chị họ của cậu sợ mà bỏ đi mất. Cậu đã thấy rõ sự do dự trong ánh mắt họ. Chỉ cần cậu đưa ra mức thù lao xứng đáng, thì họ sẽ không quay lưng bỏ chạy đâu.

Cậu cũng thành thật đối mặt với sai lầm của mình. “Sai lầm lớn nhất mà chúng ta đã vô tình mắc phải là không mang theo chiến cơ. Ai cũng nghĩ mình chỉ ở lại Bentheim một chút rồi về, cho nên chúng ta đã để chiến cơ trong thùng hàng để gửi về Bức Màn Mây. Em đã quyết định như vậy vì đó là lựa chọn hợp lý nhất, bởi vì em cũng chỉ tính ở lại Bentheim có một ngày thôi.”

“Em phải cần có giấy phép để lái chiến cơ trong khu dân cư đông đúc như này. Mà dạo này có muốn xin cũng chẳng được. Ở Rittersberg thì hiếm lắm, và anh nghĩ ở Bentheim cũng chẳng khác gì đâu.” Anh Melkor chỉ ra sự thật ấy.

Chỉ với một chiếc chiến cơ, ai cũng có thể dễ dàng san bằng cả một khu phố chứ đùa. Ves nhìn xuống đường và thấy chừng mười mấy chiếc chiến cơ đang đứng ở bên dưới. Phần lớn trong số đó sơn màu xanh đen của lực lượng Vệ Binh. Mấy chiếc còn lại thì mang nhiều màu khác nhau của các tập đoàn dùng để hộ tống các đoàn xe bay chở các lãnh đạo cấp cao.

“Chị có cách xử lí chuyện đó.” Cánh cửa trước liền trượt mở. Chị Melinda bước vào phòng khách cùng với một cái nhếch mép.

Ngoài Raella, thì ai nấy cũng có cái mái tóc màu đen tuyền đặc trưng của nhà Larkinson. Chị ấy đi đến trước mặt Ves rồi đưa cậu một cái máy tính bảng dữ liệu.

“Đây là gì vậy chị?”

“Quà của ông nội em đó. Chị đã gọi điện cho ông nội sau khi biết em đã gây ra rắc rối đến mức nào.” Chị ấy nhìn Ves như thể cậu là một đứa bé hư hỏng vậy. “May mà ông nội đứng ra cứu cánh cho em đó. Bentheim sẽ chịu một phần chi phí. Bảo hiểm của mấy công ty bị ảnh hưởng kia sẽ gánh một phần khác. Phần còn lại ông nội sẽ lo liệu.”

Cả bọn Larkinson lẫn những kẻ truy đuổi họ đã phá tan tành nhà kho của người ta. Mặc dù Lực Lượng Phòng Vệ Hành Tinh đã tuyên bố họ chỉ hành động với danh nghĩa tự vệ chính đáng, nhưng họ vẫn có nguy cơ bị các doanh nhân mang hàng hóa bị hư hỏng kiện ra tòa một cách cực kì tức giận.

Ves đọc đống tài liệu trên cái máy tính bảng. Cậu mới nhận ra mình đã được cấp giấy phép di chuyển quanh phần lớn hành tinh Bentheim với một chiếc chiến cơ hộ tống bị hạn chế về sức chiến đấu. Cậu chỉ được dùng một chiến cơ duy nhất, và nó phải tuân theo quy định vũ trang cực kì nghiêm ngặt. Ví dụ như nếu cậu dám mang theo súng phun lửa đi loanh quanh khu vực dân cư là vô tù bóc lịch như chơi.

Nói thế chứ giấy phép này đến tay cậu thật đúng lúc. “Nó sẽ giúp em nhiều lắm. Chị đứng ra bảo lãnh cho em hả chị?”

“Ùa.” Cô nàng gật đầu rồi đảo mắt tìm Lucky. Chị ấy thấy con mèo đang nằm rầu rĩ không xa, rồi cúi người xuống vuốt ve lớp vỏ còn nguyên vẹn của nó. “Nói thật với em là Vệ Binh đang thiếu người trầm trọng và bọn chị hầu như không thể dành ra nhân lực để bảo vệ em mỗi lần em ghé thăm được. Nhưng mà chị cũng không cần thuyết phục cấp trên cho lắm. Chỉ cần nhắc cái tên Larkinson là đủ rồi.”

Đúng là cái danh Larkinson quả thật là có trọng lượng. Mặc dù vẫn có nhiều gia tộc đối địch muốn bôi nhọ danh tiếng của họ, nhưng gia tộc Larkinson vẫn chưa bao giờ hành xử quá trớn suốt mấy trăm năm nay.

“Được rồi. Em sẽ sử dụng cái giấy phép này cho lần sau vậy. Thế bên chị thẩm vấn chúng nó đến đâu rồi?”

Cái nhếch mép của chị Melinda liền chuyển thành cái nhăn mặt. “Vẫn khó chịu như thường lệ. Bọn lâu la hoạt động trên bề mặt của đám BLM chủ yếu là mấy tên tội phạm vặt hoặc mấy người tuyệt vọng quá nên mới bị dụ dỗ vào con đường phản động. Chị khá chắc là bọn nó còn không biết cuộc tấn công này nhằm vào cái gì nữa. Một vài tên cốt cán ít ỏi thì đã cao chạy xa bay trước khi bọn chị kịp lần ra căn cứ ngầm của bọn chúng.”

Tổ chức BLM tuyển người từ tầng lớp công nhân thu nhập thấp nhưng cực kì đông đảo. Đa số bọn họ làm việc quần quật mà chỉ kiếm được chút đồng lương ít ỏi. Khi bọn phản động tuyên truyền rằng nước Cộng Hòa Bright đã bòn rút phần lớn doanh thu của hành tinh, thì người dân tầng lớp đó sẽ dễ bị lôi kéo theo cái tư tưởng ấy.

“Còn bọn lính đánh thuê thì sao? Trang bị của chúng quá là hiện đại.”

“Chị bó tay. Bọn chúng đã huấn luyện trở thành cỗ máy sát nhân mà. Chi tiết nhiệm vụ của chúng đã bị xóa sạch khỏi não bằng cách thức sinh học nào đó rồi. Có lẽ chúng là đám lính đánh thuê ngầm, bị bắt cóc rồi tẩy não rồi biến thành một con tốt để không bị lần dấu ngược về tên chủ mưu cũng nên.”

Rốt cuộc thì Vệ Binh Hành Tinh cũng chẳng tìm được gì. Toàn bộ vụ việc bị xếp vào nỗ lực bắt cóc và ám sát bất thành do Phong Trào Giải Phóng Bentheim chủ mưu thực hiện.

“Bọn em được phép đi chưa, chị Melinda?”

“Được chứ. Đừng quên lấy lại đồ đạc của tụi em trước khi đi nhé.”

“À, còn một chuyện nữa, chị. Chị có biết chỗ nào bán súng lục ngon ngon không?”

Mọi người đều quay sang nhìn Ves. Chị Raella bật cười trêu cậu. “Em có chắc là em muốn nghịch súng không hả?”

Mặc dù chị Melinda, chị Raella lẫn anh Melkor đều không phải là lính bộ binh, nhưng chương trình đào tạo phi công chiến cơ mà cả ba người đã từng theo học cũng không bỏ qua mảng này. Phi công chiến cơ cần phải giữ một cơ thể khỏe mạnh và khắc sâu kỹ năng chiến đấu vào máu để phát huy tối đa sức mạnh của chiến cơ họ.

“Em không có muốn một khẩu dành cho sát thủ hay gì.” Ves đáp, đồng thời giơ tay như một đứa trẻ nghịch ngợm muốn trộm cái xe bay ra ngoài chạy thử vậy. “Em chỉ muốn có một khẩu nào đơn giản dành cho một thằng gà mờ như em thôi.”

Mặc dù cậu cũng đã từng học qua bắn súng trong ngành thiết kế chiến cơ, nhưng Ves không dám tự nhận mình là dân chuyên nghiệp. Muốn trở thành một xạ thủ giỏi thì cần phải có năng khiếu lẫn siêng năng tập luyện mỗi ngày. Cậu không dại gì mà tự huyễn hoặc bản thân rằng mình đã trở lính biệt kích chỉ sau vài chục giờ tập luyện ít ỏi.

“Em có tiền không?”

Cậu đập tay lên ngực cái bộp. “Chị nghĩ chị đang nói chuyện với ai thế? Em là nhà thiết kế chiến cơ mà!”

“Hmmm.” Chị Melinda gõ tay lên cằm. “Em thử ghé chỗ Lão Jimmy thử xem. Cái tiệm cổ điển ấy chế súng theo nhu cầu khách hàng đó. Họ cũng có súng thông minh với nhiều chức năng như hỗ trợ nhắm bắn nữa. Miễn là không có ai hack súng của em thì cứ vô tư. Nhưng mà vấn đề duy nhất là họ mất mấy tuần mới giao hàng cho khách á.”

Tiệm đó nghe có vẻ hợp với cậu đấy, nhưng cậu lại không có thời gian để chờ lâu đến thế. “Tạm thời em sẽ dùng một khẩu bình thường thôi vậy.”

Mọi người bắt đầu rời khỏi phòng rồi đi xuống tầng dưới. Họ nhận lại máy liên lạc và vũ khí cá nhân của họ, sau đó lên đường đi tới cảng không gian dưới sự hộ tống của hai chiếc chiến cơ. Ves có cảm giác như Lực Lượng Phòng Vệ Hành Tinh mừng ra mặt khi thấy cậu cuối cùng đã rời khỏi đây.

Họ trả thêm tiền để được lên chuyến kế tiếp đi tới Bức Màn Mây. Cả bọn nhà Larkinson vẫn phải ở lại qua đêm trong khách sạn trước khi lên tàu vận chuyển để bay lên trạm vũ trụ và bước lên tàu chở khách xuyên không gian của họ.

Ba ngày sau, họ cuối cùng đã cập bến Bức Màn Mây. Sau khi con tàu vận chuyển hạ cạnh xuống cảng không gian cũ kỹ và ọp ẹp của cái hành tinh ngoại ô này, Ves hít một hơi thật sâu và tận hưởng bầu không khí trong lành của quê nhà mình.

“Không đâu bằng nhà. Cuối cùng mình cũng có thể quay lại làm việc rồi.”

“Mong là chúng ta đã bỏ lại hầu hết mấy cái rắc rối điên khùng ấy ở phía sau.” Raella bình luận, rồi nhanh chóng cười khinh bỉ khi thấy đường chân trời đầy thảm hại của thành phố Orinoco. “Và cũng mong là chỗ này có cái gì để giải trí.”

Ngược lại, anh Melkor vẫn còn giữ cảnh giác. Cái mắt kính màu xanh dương của anh quét kỹ càng mọi ngóc ngách của cảng không gian. “Nơi này cũng đã hơn năm mươi năm tuổi rồi. Hệ thống an ninh cần được nâng cấp. Chúng ta có nên đề phòng ai trên hành tinh này không?”

Ves sầm mặt lại trước câu hỏi đó. “Một vài tên chính trị gia địa phương thích gây sự với em. Tuy họ không có quyền lực hay thủ đoạn như bọn BLM, nhưng họ cũng khá là rắc rối.”

Ba anh chị em họ không được phép lái chiến cơ ở Bức Màn Mây, cơ mà cũng chẳng có ai buồn đi xin làm gì cả. Băng Đảng Ngư Ông Walter thường xuyên khoe mẽ chiến cơ của họ mà có cần giấy phép gì đâu. Tuy Ves cũng muốn mặc kệ luật lệ địa phương mà kêu hai anh chị họ mình khui thùng chiến cơ ra, nhưng cậu lại không muốn châm dầu thêm lửa và để cho bọn họ kiếm cớ để vạch lá tìm sâu làm gì.

Thay vào đó, cậu chấp nhận phương án thứ hai là thuê một con tàu chở khách bọc thép của công ty Sanyal-Ablin. Ves dành quãng đường còn lại để giải thích tất cả những gì cậu biết về Đảng Bồ Câu Trắng và Đảng Lục Diệp, cùng với những thứ mà họ cần phải cảnh giác. Và quan trọng hơn hết, cậu nhấn mạnh mối quan hệ của mình với Băng Đảng Ngư Ông Walter.

“Bộ em không sợ nuôi ong tay áo à?”Anh Melkor hỏi với giọng đầy cảnh báo. “Những băng đảng kiểu này thường không tồn tại lâu đâu. Một khi tụi nó tan rã, thì người chống lưng cho chúng cũng đi đời luôn. Em biết gia đình mình không thích dính dáng gì tới hạng người như thế mà.”

“Đây không phải là Rittersberg. Gia Tộc Larkinson chẳng có chút ảnh hưởng gì ở đây cả. Có thể em không có nhiều điểm chung với băng Ngư Ông, nhưng bọn em lại có chung mục tiêu. Đối với em như thế là đủ để hợp tác với bọn họ rồi.

Mặc dù anh Melkor vẫn không thích cái ý tưởng đấy, nhưng anh vẫn không buồn tranh luận thêm. Bây giờ Ves là ông chủ ở đây. Cậu có thể đưa ra mọi quyết định tệ hại mà cậu muốn, miễn là cậu sẵn sàng gánh chịu hậu quả.

Một khi họ đáp xuống khu xưởng của cậu, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Những bức tường kiên cố, những ụ súng đáng sợ lẫn dàn robot an ninh tối tân xung quanh khuôn viên chắc chắn đã gây ấn tượng mạnh cho hai anh chị họ của cậu.

“Coi bộ lắp cái đống này chắc tốn cả bộn tiền hả?”

“Vẫn không đắt bằng thuê chiến cơ bảo vệ đâu. Đó sẽ là nhiệm vụ của hai anh chị.” Ves nói với giọng dứt khoác hơn sau khi đã quay về nhà. “Em không định bắt hai người canh gác 24/7, nhưng ít nhất thì anh chị cũng phải luôn chuẩn bị sẵn sàng lái chiến cơ để đối phó với tình huống khẩn cấp. Em sẽ để hai anh chị tự sắp xếp mọi thứ nhé.”

Cuộc tấn công trước đó đã chứng minh rằng Ves đang đối mặt với những mối đe dọa chết người như chơi. Cậu ít nhất cũng tin rằng anh Melkor sẽ làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm. Và khi hai người cùng giám sát bà chị Raella sát sao như diều hâu thì chị ấy cũng khó mà trốn tránh nghĩa vụ được.

“Có ai ở nhà không?!”

Carlos nhanh chóng xuất hiện. Trong lúc Ves đi về Rittersberg, cậu ta đã nuôi một bộ râu trên cằm. Trông cậu ta có vẻ chín chắn hơn đôi chút, nhưng Ves vẫn cần thời gian để làm quen với diện mạo mới của Carlos.

“Để tui giới thiệu ông anh chị em họ của tui. Cả hai đều là phi công chiến cơ chính hiệu và sẽ đi tuần tra xung quanh đây bằng chiến cơ của họ.”

“Ồ, chào hai anh chị, hân hạnh được gặp mọi người!” Nhân viên chế tạo của cậu mỉm cười bắt tay với họ. Bọn họ tán gẫu một chút nhưng phát hiện ra mình chẳng có điểm chung gì ngoài đam mê chiến cơ cả. Thế là cậu ta quay lại nhìn sếp của mình. “Sếp, tui làm được rồi! Trong lúc ông đi về quê, tui đã luyện tập chăm chỉ và nâng tỷ lệ thành công lên chín mươi chín phần trăm rồi đó!”

“Quả là tin tốt!” Tỷ lệ đó khiến cậu nhẹ nhõm hẳn. Carlos đã không hề lười biếng trong suốt thời gian qua. “Tui đã thu xếp với người môi giới chiến cơ rồi. Kể từ bây giờ, ông sẽ phụ trách chế tạo mấy chiếc Thế Hệ II mác bạc đấy. Trước mắt thì tui sẽ giám sát công việc của ông nhé.”

Một khi Carlos đã chứng minh được năng lực của mình, Ves dự định sẽ để cậu ta tự làm việc mà không cần phải kè kè phía sau như một bà mẹ bảo bọc quá mức nữa. Cậu còn có dự án riêng phải lo, bao gồm một việc khá là cấp bách đang nằm chờ cậu xử lí từ lâu nữa.

Trong khi hai anh chị họ của cậu bắt đầu chuyển đồ vào nhà, Ves liền đi xử lí đống giấy tờ đang chờ đón cậu. Cậu cũng gọi Calsie để bàn công chuyện. Ves mà tự mình làm việc với chính quyền địa phương thì thể nào cũng hóa thành trò hề. Calsie chắc chắn có thể giúp cậu nộp đơn xin giấy phép sử dụng chiến cơ và đăng kí công ty dưới dạng tập đoàn.

“Em sẽ chuẩn bị tất cả giấy tờ cần thiết vào tối nay.” Cô nàng líu lo qua máy liên lạc.

“Tốt. Vậy hẹn gặp em vào ngày mai.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!