Web Novel - Phần 1 (Chương 1 → 150)
Chương 129: Nấu cà ri nào
2 Bình luận - Độ dài: 2,762 từ - Cập nhật:
Sau khi nhận được gia vị từ Regina... à, tất nhiên là trả tiền đàng hoàng... tôi quay trở lại Ánh Dương Quán để thử làm cà ri.
"Không ngờ cậu lại kéo tui đi chung để làm gia vị."
Để nghiền gia vị, tôi cần sử dụng cối thuốc của Regina. Vì vậy, tôi đã nhờ cô ta mang theo toàn bộ dụng cụ.
"Yashiro-san, mọi thứ đã sẵn sàng rồi."
"Lần này cậu lại định làm gì thế?"
"Yashiro-san tính điều chế thuốc à?"
Tôi đã nhờ Ginette, Estella, và cả Delia tham gia vào việc thử làm cà ri.
Magda và Loretta đã đi đến chi nhánh. Nếu làm được một nồi cà ri ngon, tôi sẽ cho tụi nó ăn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi xắn tay áo và chuẩn bị tinh thần.
...Được rồi. Tôi sẽ cho mọi người thấy năng lực thực sự của mình!
"Nào, bắt đầu thôi!"
Tôi giao việc gọt và cắt rau cho Estella, rửa gạo cho Ginette, còn mình thì bắt tay vào làm garam masala - nền tảng của món ăn. Tôi sử dụng cân của Regina để cân lượng gia vị, sau đó cho vào chiếc chảo lớn như chảo xào của Trung Quốc.
Thì là, rau mùi, cỏ cà ri, lá nguyệt quế, ớt, tiểu hồi...
Trước tiên, tôi sẽ rang sơ những gia vị này. Đây là công đoạn tẻ nhạt nhưng rất quan trọng, quyết định rất nhiều đến hương vị. Phải chú ý không được để cháy, đồng thời rang sao cho giòn...
Tôi chợt nhớ lại một cuốn sách mình từng đọc ở đâu đó.
Làm cà ri từ gia vị chẳng hề tầm thường. Hầu hết mọi người chỉ hâm nóng roux dạng rắn hoặc cà ri gói là xong.
Thế mà tôi lại đang làm việc này.
"Ồ, bắt đầu có mùi thơm rồi."
"Hương có vẻ ngon nhỉ."
Ban đầu Estella và Delia còn lo lắng, nhưng khi mùi gia vị lan tỏa, họ bắt đầu tỏ ra quan tâm, sự tò mò hiện rõ trên gương mặt.
Sau khi rang khô, trong lúc để gia vị nguội, tôi phi hành tây cho đến khi chuyển sang màu vàng nâu.
"Ano, Yashiro-san... Liệu có bị cháy không ạ?"
"Không sao. Hành tây màu vàng nâu là bắt buộc đấy."
"Vậy à. Xin lỗi vì đã nói bừa."
"Không sao không sao."
Tôi đổ những gia vị đã rang khô ra để nguội.
Khi gia vị đã nguội, tôi cho chúng vào cối thuốc của Regina. Nếu nghiền chúng thành bột nhuyễn thì sẽ có garam masala - nền tảng của cà ri, nhưng đây lại là công việc nặng nhọc. Hạt và lá thực vật không dễ gì trở thành bột. Đặc biệt là bạch đậu khấu và đinh hương.
Không có máy xay hiện đại, tôi chỉ có thể dùng sức ép và quệt để nghiền.
Đang nhìn tôi làm việc, Regina chợt giật cối thuốc khỏi tay tôi.
"Để tui. Tui sẽ cho cậu thấy thế nào là kỹ thuật của chuyên gia."
Cô ta nói với nụ cười tự tin, rồi bắt đầu nghiền bằng động tác thuần thục.
Tiếng động giờ đây nhẹ nhàng khác hẳn so với lúc tôi làm. Động tác trơn tru, gia vị trong cối nhanh chóng trở thành bột, và mùi thơm nức cũng lan tỏa theo.
Nhỏ này được việc thật đấy!
Nhìn bộ dạng ấy, tôi không khỏi nghĩ "Đúng là chuyên gia rồi".
Ginette đang nấu cơm nên tôi không lo gì cả.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần để hoàn thiện nồi cà ri.
Tôi cho dầu vào nồi, phi gừng và tỏi. Khi đã có mùi thơm, tôi đổ thịt vào cho có màu và mùi. Kế đến cho rau vào, rồi thêm hành tây màu vàng nâu. Tiếp theo là cà chua hộp và gia vị của thế giới này cùng với nước. Cứ hầm như thế, nước dùng sẽ ngọt từ rau và thịt.
"Xong rồi!"
Regina đã hoàn thành garam masala nhanh hơn dự kiến.
Garam masala đã được nghiền thành bột mịn, không còn sợi hay vỏ.
"Cô cứ như chuyên gia ấy nhỉ."
"Tui vốn là chuyên gia mà. Nhớ kỹ điều đó đi."
Regina nắm chặt tay, nói với vẻ hơi bực bội.
Quả nhiên đó là điểm không thể nhượng bộ nhỉ. Tốt, mai mốt muốn trêu chọc thì tôi sẽ tập trung vào điểm này.
Khi cho garam masala vào nồi đang sôi, mùi cà ri bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Mùi thơm phong phú xộc vào mũi, kích thích dạ dày.
"Yashiro-san, cơm đã chín rồi ạ."
Ginette mở nắp nồi cơm, hơi nước nóng và mùi cơm mới nấu tràn ngập không khí.
"Ôi, mùi thơm quá..."
Delia đang mê mẩn.
Estella cũng đang nhìn nồi cà ri với vẻ hứng thú.
"Đây, Yashiro-san. Tôi múc cơm ra đĩa rồi nè."
Ginette mang đĩa cơm đến. Những hạt cơm trắng tinh như ngọc trai, lấp lánh như những đá quý.
Tôi múc cà ri pha chế riêng của mình đổ lên trên đĩa cơm.
"Xong món cà ri!"
Chỉ với kiến thức từ sách vở thôi cũng có thể làm được.
Hóa ra dễ hơn tôi nghĩ.
Hơi loãng một chút, nhưng đúng là cà ri, mùi thơm hấp dẫn đang lan tỏa khắp gian bếp.
"Ôôôôi! Thơm quá đi! Chúng ta ăn nào!"
Delia hào hứng, đôi mắt long lanh.
"Món ăn sử dụng nhiều gia vị như vậy... chắc chắn sẽ ngon nhỉ."
"Những gia vị này không phải lúc nào cũng đắt đỏ đâu. Ở Vaocleair, chúng được sử dụng hàng ngày."
"Ở Vaocleair cũng có món ăn như thế này sao?"
"Không, tui chưa từng thấy bao giờ. Đây là 'cà ri' à? Không biết nó có vị như thế nào, tui rất mong được thử."
Regina liếm môi một cách thèm thuồng.
Động tác đó của cô ta có vẻ gợi cảm và quyến rũ một cách kỳ lạ.
"Trông cô gợi cảm quá đấy."
"Quá cái gì chứ? Chỉ vừa phải thôi!"
"Vậy là cô thừa nhận mình gợi cảm sao..."
Trong khi đó, tất cả mọi người đều chú ý vào nồi cà ri.
Tôi cũng không thể chờ đợi để được ăn thử.
"Được rồi, chúng ta nếm thử nào!"
"Đợi mãi!"
"Mang ra bàn ăn đã. Là con gái phải cư xử lịch sự chứ."
"Ư... ừ, phải ha."
Estella khéo léo ngăn Delia lại khi cô ta định lao vào ăn.
Tôi nghĩ con trai cũng nên cư xử lịch sự, bằng không sẽ bị đánh cho một trận.
Mọi người di chuyển ra phòng ăn, ngồi xuống và cùng nhau hô to:
"""""Chúc ngon miệng!"""""
Tôi múc một thìa cà ri đưa lên miệng. Ngay khi vừa ăn, một mùi thơm phong phú thoáng qua mũi, mang lại cảm giác hạnh phúc khó tả... nhưng...
"""""—!?"""""
...thảm kịch bất ngờ ập đến.
"""""Cay quá!! """""
Cay! Không, là đau!
"Đaaaaaaaaaau! Đau quá!"
Tôi bất giác la lên như một đấng cứu thế cuối thời. Điểm khác biệt duy nhất so với đấng cứu thế là tôi đang chịu đựng thiệt hại kinh khủng.
"Ch-chủ quán! N-nước!"
"A, ano, đ-đợi tôi m-một chút..."
"Aa, để mình lấy cho!"
Delia đang trong trạng thái hấp hối kêu cứu Ginette, nhưng Ginette dường như cũng đã ngã quỵ. Estella lập tức chạy vào bếp thay.
Chết tiệt, đáng lẽ chúng tôi phải chuẩn bị nước trước khi ăn mới đúng.
"Nước đây! Mọi người!"
Chúng tôi chen nhau lấy nước như những kẻ sắp chết.
Lịch sự làm quái gì nữa! Ai nấy đều đổ nước vào miệng như đang tắm.
"Hyahaa! Nước!"
Tôi chợt thấy mình giống như nhân vật trong phim hậu khải huyền đang bị tra tấn.
"Ực, ực, ực! ...Phù! ...Tưởng chết rồi chứ!"
Estella là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Ginette vẫn đang ngồi bó gối, ngập ngừng nhấm nháp nước, để lưỡi bơi lội trong miệng.
Delia thì đã khóc, lảm nhảm "Cay quá... cay quá..." và trở nên như con nít.
Cũng dễ hiểu thôi. Ngay cả tôi cũng suýt nữa thu nhỏ lại.
Sức công phá của gia vị thật kinh khủng. Như thể xuyên thẳng vào não vậy.
"Có gì đâu mà làm quá thế chứ. Ngon mà."
Chỉ có Regina là ngoại lệ, có khả năng chịu đựng gia vị một cách phi thường.
"N-nếu cô không sao thì có thể đi lấy thêm nước được không?"
Estella, với đôi mắt đẫm lệ, đề nghị Regina.
"Không được đâu. Ở quê tui có câu thành ngữ 'Ngay cả cha mẹ cũng không được đứng mà sai bảo', nên tui không thể vi phạm được."
Câu thành ngữ này còn tệ hơn cả "Người đang đứng, có là cha mẹ thì cũng sai bảo"...
*Chú thích: Câu Yashiro đề cập ý là nhờ người đang đứng thì nhanh hơn là nhờ người đang ngồi.
Cơ mà, bất ngờ thật.
Quả nhiên không phải cứ bắt chước là có thể làm được mọi thứ...
"A-ano... Yashiro-san... Đây có phải là bản hoàn chỉnh không ạ?"
"Không... Mặc dù đúng là đã hoàn thành nhưng... không thể ăn được đâu..."
Hoàn toàn thất bại.
Tại sao vậy nhỉ?
Phải chăng vì ớt cay hơn tưởng tượng? Không, có lẽ tất cả các gia vị đều mạnh hơn những gì tôi biết.
Cả về độ cay, mùi vị, và tính hiệu quả.
Hương vị không hẳn là tồi.
Chỉ là sức công phá của gia vị quá mức. Không phải là loại vị cay để lại ấn tượng, mà là thứ được tạo ra để phá hủy hoàn toàn vị giác.
Thực sự là một thảm kịch... Không ngờ lại như thế này... Hửm? 'Thảm kịch'...?
"Phải rồi! Táo và mật ong!"
Nếu cà ri quá cay, hẳn là thêm táo và mật ong sẽ làm nó dịu lại!
Tôi không thể giải thích tại sao lại nhớ ra điều này bằng từ 'thảm kịch', nhưng tôi cảm thấy mình có thể biến 'thảm kịch' (higeki) thành 'cảm kích' (kangeki) bằng táo và mật ong!
"Lát nữa chúng ta sẽ đến chỗ Becco."
"Mật ong có thể giải quyết được sao?"
"Được chứ! Sau đó, nhờ Mily đi hái táo."
Tôi nhớ là đã từng thấy cây táo trong rừng trước đây.
À, phải rồi. Tôi có hứa là sẽ hẹn hò trong rừng với Mily. Đúng là một cơ hội tốt.
"Ơ, tôi thấy thế này là ổn rồi mà..."
Regina đã ăn hết đĩa một cách dễ dàng.
...Maa, ở Nhật Bản cũng có những người thích ăn cà ri siêu cay mà.
"Chúng ta sẽ làm nền tảng dịu hơn, và để mọi người tự chọn độ cay."
"Hợp lý... Rõ ràng là không thể cho trẻ em ăn thứ này được."
Ý định của Ginette là đưa cà ri này vào thực đơn dành cho trẻ em.
Vậy nên càng phải làm cho nó dịu hơn nữa. Tôi không muốn để trẻ em mang nỗi ám ảnh kỳ quặc đâu.
"Chúng ta làm gì với cái này đây..."
Ánh mắt Ginette hướng về phía bốn đĩa cà ri đã được ăn một miếng.
"Tui chắc chắn không thể ăn hết bốn phần này được."
Tôi không kỳ vọng gì về khả năng ăn nhiều của Regina.
Nhưng vứt bỏ chúng thì lại là chuyện không thể chấp nhận được. Tôi và Ginette sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
"...Umaro..."
"Yashiro. Cậu cứ chọn giải pháp đó thì có ngày bác ấy tức nước vỡ bờ đấy."
Estella đã chặn đứng ý tưởng táo bạo của tôi.
"...Grừừừừừ!"
Delia, người vừa rồi còn như một đứa trẻ, giờ đã hoang dã hóa, đang hăm dọa đĩa cà ri, coi nó như kẻ thù.
...Không lẽ tôi phải ráng ăn ư?
Thế thì...
Theo lý thuyết, những thứ quá cay để ăn thì nên pha loãng.
"Để tôi thử làm risotto vị cà ri bằng kem tươi và phô mai xem sao."
"A, như vậy có vẻ sẽ ăn được..."
Ginette nói, lè lưỡi vì cay.
...Trông cô ta dễ thương thật.
"Nhưng mà, sẽ trộn từ phần mọi người đã ăn một miếng đấy, không sao chứ?"
Nếu cần, tôi sẽ tự mình xử lý.
"Với những người ở đây thì tôi không ngại đâu."
"Tôi cũng không sao."
"...Tôi cũng thế."
"......Này, có phải vì không có phần của tui nên mới không ngại không? Nếu có phần của tui thì mấy người sẽ từ chối phải không?"
Chẳng ai nói gì như thế cả, nhưng Regina lại giận dỗi.
Cô ta luôn cô đơn và nhạy cảm... Thôi được rồi, để tôi an ủi cô ta vậy.
"Tôi có thể liếm cả thìa Regina đã dùng đấy!"
"Biến thái thật... Làm tui phát ngượng..."
Hừ, cái đồ khó tính!
"Em về rồi đây~!"
"...I’m home."
Loretta và Magda trở về sớm hơn dự kiến.
"Úi!? Có mùi gì thơm quá!"
"...Mùi thú vị."
Hai đứa sáng mắt trước mùi cà ri đang chờn vờn trong không khí.
"Chơi xấu quá! Các anh chị đã lén tụi em ăn món ngon nào đó chứ gì!?”
Tôi liếc nhìn Estella... Cô ta nhìn lại tôi với ánh mắt như muốn nói "Cho nhỏ ăn thử đê~".
"Được rồi. Loretta, đây là phần của tôi, cô cứ ăn đi."
"Thật ạ!? Vui quá!"
"...Magda thì sao?"
"Magda thì đợi khi nào nấu xong hẳn hoi đã."
"...Hẳn hoi?"
Ngay khi Magda nghiêng đầu thì Loretta đã la lên.
"Honyóóóóóóóóóóóóó!?"
Tiếng thét như từ trên vách đá.
"...Hiểu rồi. Đa tạ lòng tốt của Yashiro."
Với Magda, độ cay này quả thực là quá sức.
Loretta á? Chắc không sao đâu.
"Thế nào, Loretta. 'Ngon' chứ?"
"...E-em muốn 'ngon' theo nghĩa khác cơ..."
Loretta nhìn tôi, lưỡi chìm trong nước như chó uống nước.
Đôi mắt đọng lệ khiến tôi muốn... cưng.
"Loretta dạo này trông dễ thương quá ta."
"Nói vậy vào lúc này thì chỉ khiến em sinh lòng thù hận thôi!"
Tôi vừa khen mà...
"...Nhưng mà, muốn nếm thử... một chút ghê..."
"A, đừng! Magda ngốc!"
Bị Loretta kích động, Magda đã ăn một miếng cà ri trước khi tôi kịp ngăn cản.
"..................................*Nức nở*..."
"Đã bảo rồi mà..."
Không có phản ứng to tát... nhưng con bé đang khóc.
Tôi vỗ về, xoa đầu và đưa nước.
Sau khi uống nước, Magda nhìn chằm chằm vào cà ri bằng đôi mắt đẫm lệ, rồi rít lên "Shaaa!". ...Giống Delia nhỉ... Đó là tập tính của thú nhân tộc à?
Vậy còn Loretta thì sao...
Dù sao đi nữa, chỗ cà ri còn lại được biến thành risotto để giảm bớt vị cay.
Risotto khá được lòng mọi người, thậm chí có ý kiến muốn đưa vào thực đơn.
Nhưng không thể chỉ đưa hương vị cà ri mà bỏ luôn cà ri được!
Trước hết phải hoàn thiện cà ri đã!
"À mà, chi nhánh thế nào rồi?"
"...Đóng cửa sớm hơn một chút để tiết kiệm nguyên liệu. Gần đây, doanh số tăng trưởng khá mạnh."
"Bán chạy mà lại không bán à..."
"Nhưng, sau khi cuộc thi kết thúc, có lẽ sẽ có nhiều khách hàng ghé Ánh Dương Quán hơn đấy ạ."
"Thế thì tuyệt."
Ginette mỉm cười trước thông tin của Loretta.
Ăn ngon thì lòng dạ cũng rộng ra. Nếu như vừa rồi là cà ri sát nhân thì chắc hẳn sẽ có tiếng chửi rủa bay tứ tung.
"...Ở Quận 41 có một người ăn rất nhiều."
Magda cung cấp thông tin đáng lưu ý.
"...Đi từ quán này sang quán khác, ăn hết nguyên liệu... Một cái bao tử kinh hoàng."
"Tên đó... có vẻ sẽ là đối thủ khó nhằn nhỉ."
Có người như thế sao...
Chắc nên điều tra xem sao...
"Thôi, dọn dẹp xong, chúng ta cùng đến nhà Becco nhé."
Thời gian lúc này là quá 15 giờ. Mặt trời vẫn còn cao.
Chúng tôi sẽ tới nhà Becco lấy mật ong, còn hái táo chắc để ngày mai.
Xong việc ở nhà Becco, tôi sẽ tìm hái hoa hiếm nào đó rồi sáng mai mời Mily hẹn hò vậy.
Với kế hoạch khá mơ hồ, tôi đã sắp xếp lịch trình sau đó... mà không rằng mình sẽ bị cuốn vào chuyện rắc rối ở nhà Becco.


2 Bình luận