Bước chân vào gian bếp chính của tòa tháp, làn hương ấm áp bất ngờ xua tan đi hơi thở lạnh lẽo của khói súng còn vương vấn. Dưới những bức tường nhuốm màu dầu mỡ, có bóng lưng cần mẫn của những con người ngày ngày vẫn lặng lẽ, gửi gắm vào những món ăn đơn sơ cả tấm lòng. Lặng mình trước chiếc tủ gỗ ở góc bếp, đôi tay tôi lục soi từng ngăn kéo, từng khe hở. Ánh mắt dán chặt vào những đồ vật bên trong.
Cái cớ 'kiểm tra thực phẩm cho bệnh nhân' vốn chỉ là lớp màn che đậy cho một cuộc mò mẫm đầy khắc khoải, nơi tôi đang cố công với lấy thứ ánh sáng le lói có thể cứu rỗi chính mình. Và mỗi lần như vậy, trái tim lại thổn thức báo trước về một tương lai bất trắc.
"Xin hỏi...Trong này còn chút mật ong nào tôi có thể mượn được không?"
Vị đầu bếp khẽ xoay người. Đôi tay tháo chiếc tạp dề đã phai màu, trong khi ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét từ đỉnh đầu đến gót chân tôi.
"Cô định làm gì với chúng?" Giọng bà cất lên dội thẳng vào không gian chật hẹp.
"Tôi cần để pha một loại thuốc đặc biệt hỗ trợ quá trình hồi phục của các binh sĩ." Câu nói dối được buông ra quá trơn tru.
"Thật lạ lùng." Bà nheo mắt lại đầy hoài nghi, bàn tay vẫn khư khư giữ chiếc muôi gỗ. "Hai mươi năm trong căn bếp này, tôi chưa bao giờ nghe nói mật ong có thể chữa lành vết thương. Các dược sĩ trước đây chỉ lấy thảo mộc và rễ cây mà thôi."
"Mật ong là thực phẩm tự nhiên quý giá, chứa nhiều dưỡng chất cần thiết cho cơ thể như khoáng chất và chất chống oxy hóa. Những dưỡng chất ấy sẽ giúp tăng cường sức đề kháng, thúc đẩy vết thương mau lành. Tôi xin hứa sẽ chỉ lấy đúng liều lượng cần thiết." Tôi ngập ngừng. "Làm ơn."
Nhưng rồi bà ấy vẫn đứng yên, nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực. Không còn lựa chọn nào khác, tôi chậm rãi đưa tay lên ngực, chạm vào chiếc huy hiệu bằng kim loại sáng bóng, hình tượng con rắn Asclepios quấn quanh cây gậy thần, biểu tượng tối cao của những thành viên dược sĩ. Sức nặng của thẩm quyền thiêng liêng ấy dường như đã đè nén lên sự ngờ vực. Tôi thấy đôi vai gánh đời của bà chùng xuống và ánh mắt sắc bén kia dần nguội lạnh, nhường chỗ cho sự thừa nhận miễn cưỡng.
Cuối cùng, bà buông khẽ hơi thở dài rồi búng tay ra hiệu cho một phụ bếp trẻ tuổi. "Dẫn cô ấy đến kho sau. Lấy cho một lọ nhỏ thôi, đừng nhiều quá."
Cô gái không nói một lời, chỉ gật đầu rồi dẫn tôi lách qua hành lang hẹp, nơi mùi ẩm mốc nặng trĩu cả không gian. Điểm dừng chân là một ngóc ngách sau nhà kho, được canh giữ bởi những thùng gỗ cao ngất. Ở đó, dưới ánh đèn dầu le lói, cô khéo léo lôi từ trong đống thùng hàng xốp ra một lọ thủy tinh. Bên trong, thứ mật ong sóng sánh tựa dòng vàng lỏng đón lấy ánh đèn, lấp lánh đầy ma mị.
Tại đế quốc, mật ong là món hàng ngoại lai đắt đỏ, một thứ xa xỉ chỉ có thể được vận chuyển từ những vùng đất ấm áp ở phía Nam hay tận phương Tây xa xôi qua những tuyến đường thương mại đầy rẫy nguy hiểm. Khi xuân sang, người ta hẳn sẽ tưởng tượng đến những cánh đồng xanh mướt cùng những rừng hoa rực rỡ, nhưng ở đây, tất cả chỉ là một màu trắng tinh khiết đến lạnh giá. Bởi lẽ, mảnh đất này bị nguyền rủa bởi một khí hậu hà khắc cùng lớp đất nghèo nàn, nơi cây cối co cụm, khó lòng có thể đơm hoa kết trái.
Hai tay tôi nâng niu chiếc lọ , làn thủy tinh mát lạnh thấm qua da, như một lời nhắc nhở dịu dàng về sự quý giá của món quà. Khẽ cúi đầu cảm ơn, tôi vội vã bước những bước thật nhẹ, trở về với không khí ồn ã của căn bếp chính.
Bất chấp những ánh mắt tò mò của những người trong bếp, tôi chậm rãi đặt chiếc ấm sắt nhỏ lên lò than. Ngọn lửa xanh lé lưỡi liếm, phủ lên thứ ánh sáng vàng ảm đạm. Khi làn nước bắt đầu cựa mình, những bong bóng hơi nổi lên rồi vỡ tung, cất lên những tiếng sủi tí tách, tôi liền rút từ trong túi áo ra một gói giấy được bọc kỹ lưỡng. Những cánh hoa Torbica đủ sắc, tím, đỏ, hồng nhạt, trở nên giòn tan sau những ngày phơi khô, lăn vào lòng ấm như những giọt đêm chạm mặt nước sôi. Chúng xoay tròn trong vô định rồi thả mình, phai ra thứ sắc tím nhẹ nhàng đến lạ. Tiếp đó, từ từ cho một ít mật ong vàng ươm vào, ánh nhìn tôi dõi theo dòng chảy chìm dần xuống đáy trước khi dùng thìa gỗ khuấy lên. Dưới sức nóng, hỗn hợp dần hòa quyện, tỏa lên thứ hương thơm ngọt ngào đầy mê hoặc nhưng ẩn trong đó lại thoảng một nốt trầm nồng nàn, gần như xao xuyến.
Sự thật thì, tôi ý thức rất rõ về thứ mà mình đang pha chế. Những cánh hoa Torbica do Phó Chỉ Huy trao cho, tôi luôn bí mật giữ cho bản thân một chút. Kết hợp cùng mật ong, nó sẽ trở thành một phương thuốc thay thế, dập tắt những cơn nghiện cồn cào. Thức uống này tuy không đủ mạnh để kéo tôi chìm sâu, nhưng lại đủ để giúp tôi tỉnh táo vượt qua cơn nghiện mà không gục ngã, đồng thời giữ lại những đặc tính giải độc vốn có của Torbica.
Với những cử động cẩn trọng nhưng dứt khoát, tôi nghiêng ấm, để cho dòng chất lỏng nóng hổi chảy vào lọ thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Từng giọt mật cùng Torbica tan chảy, lấp lánh như hổ phách dưới ánh đèn mờ, đẹp đến mê hoặc. Thứ này, sẽ là một phát hiện thay đổi tất cả mọi thứ. Công trình nghiên cứu của tôi suốt thời gian qua, việc dùng chính độc dược để hóa giải độc tính, rốt cuộc đã thấy được tia sáng nơi cuối đường hầm.
Chín giờ tối. Màn đêm sớm buông xuống doanh trại, cuốn mọi thứ trong một cái lạnh trầm mặc. Gió tuyết luồn qua những kẽ hở trên tháp đá, rít lên những âm thanh ai oán như lời than của vong hồn bỏ mạng.
Và trong đêm đông giá rét ấy, tôi lại bước lên tháp canh phía bắc, một điểm đến quen thuộc trong những ngày qua. Mỗi tối, đều đặn như vậy, sau bữa ăn vội vã, tôi đều lên đây, ngắm nhìn màn đêm buông xuống cho đến khi những vì sao lên cao. Dù có một mình với cái giá rét của tuyết trắng, ánh mắt vẫn kiên định hướng về phía xa xăm, quan sát và chờ đợi. Những đốm sáng ma thuật từ các chốt gác, sự vận hành của những ca lính và con đường mòn khuất sau rừng thông. Như thể một người lính canh gác thực thụ.
"Dạo này cô lên đây thường xuyên vậy?" Giọng nói chợt vang lên từ phía sau. "Cô có việc gì ở đây sao?"
Ánh mắt tôi dừng lại nơi người lính trẻ, ngọn đuốc trong tay anh le lói đến nỗi tưởng chừng chỉ cần một hơi thở của gió mùa đông cũng đủ để dập tắt nó. Và trong ánh mắt ấy, sự tò mò đang giằng co với lòng đề phòng.
"Tôi muốn được cùng mọi người chia lượt trực đêm." Lời nói trôi chảy, đã được chuẩn bị sẵn từ trước. "Đêm là khoảng thời gian khắc nghiệt nhất. Những người lính trên này còn thường xuyên phải hứng trọn cái lạnh và những cơn gió buốt từ phía bên kia bức tường đá. Nếu không bảo vệ bản thân trước bệnh tật, ta sẽ chẳng còn sức để chiến đấu. Một người lính bệnh chẳng khác nào một khoản nợ và điều đó sẽ làm suy yếu toàn bộ tập thể."
Anh ta ngừng lại, cái nhìn xoáy sâu. "Lẽ ra, với cương vị của một dược sĩ, cô nên có mặt ở tháp chính để giúp đỡ những bệnh nhân mới phải. Nhưng cô...cô lại lên đây, đêm nào cũng như đêm nào, cùng một chỗ đứng, cứ nhìn ra phía biên giới và đợi đến khi canh gác thay phiên mới chịu rời đi?"
Anh ta đã để ý nhiều hơn tôi tưởng.
"Thật sự xin lỗi." Tôi cúi đầu. "Tôi không ngờ sự có mặt của mình lại gây ra phiền phức như thế. Mọi công việc trong tháp chính đều đã hoàn tất. Bây giờ là ban đêm, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Tôi đến đây thực sự chỉ với mong muốn được giúp đỡ mà thôi..."
"Được rồi. Cảm ơn nhé." Người lính trẻ đưa mắt nhìn tôi một lúc lâu, rồi anh khẽ gật đầu chậm rãi. "Ít nhất, cô còn có cái tâm. Còn hơn lũ quý tộc kia, vẫn đang ngồi chễm chệ trong thủ đô ấm áp, phát ra những mệnh lệnh đầy máu mà chẳng bao giờ biết đến nỗi thống khổ của chúng ta nơi biên ải này."
"Anh cũng vậy. Sự có mặt của anh nơi đây chính là sự bảo vệ vững chắc nhất cho tất cả chúng ta."
Tôi đáp lại anh bằng cái gật đầu lặng lẽ, rồi khẽ khàng bước xuống tháp canh. Đôi chân bám chắc vào những bậc thang đá phủ đầy tuyết trơn, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, giữ cho không gian yên tĩnh vẹn nguyên, trước khi hòa mình vào bóng tối, tiến thẳng về phía tòa tháp chính.
Những ngày qua, tôi đã âm thầm thực hiện việc này, quan sát và ghi chép. Thế nhưng, mỗi lời nói ra không xuất phát từ tận đáy lòng lại khiến lương tâm tôi cắn rứt khôn nguôi. Dù vậy, tôi chưa bao giờ cố ý làm hại bất kì ai. Sự giúp đỡ của tôi, một nửa là trách nhiệm, một nửa là sự cứu rỗi cho bản thân.
Ngồi xuống bên đống lửa nhỏ, tôi rút ra từ trong túi áo một điếu Morphine. Gần đây, tôi nhận ra mình đang trở nên quá lệ thuộc vào thứ này. Những điếu thuốc đã đóng vai trò quan trọng trong việc cải thiện các giấc ngủ và duy trì sự tỉnh táo sau những giờ trực kiệt quệ. Mỗi lần hít vào, cơ thể như chìm sâu trong sự thả lỏng kỳ diệu, đầu óc trở nên thanh thản lạ thường, mọi nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần đều tan biến như màn sương buổi sớm.
Nhưng cái giá phải trả đang dần trở nên rõ ràng. Là bàn tay run rẩy khi thiếu liều, là những giọt mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong đêm, là cơn khát thuốc ám ảnh không nguôi. Cảm giác ấy, như có một con quỷ đói đang gặm nhấm ruột gan từ bên trong.
Một điếu...rồi vài điếu...và rồi cả ngày dài.
Có lẽ, đã đến lúc phải dừng lại.
Ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, thứ thuốc màu trắng ngà đẹp đẽ nhưng chết chóc. Sau một giây chần chừ , tôi buông tay. Làn khói trắng mỏng manh bay lên, xoáy tròn vào không trung rồi tan biến. Lòng tôi chợt nhẹ bẫng, sự nhẹ nhõm lẫn lộn với nỗi tiếc nuối mơ hồ.
Dòng trà Torbica nóng hổi chảy vào tách, mang theo hương thơm dịu nhẹ, thoảng qua như ký ức về một cánh đồng xa xôi mà tôi chỉ có thể tưởng tượng. Tôi nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngọt của mật ong cùng hương nồng ấm đặc trưng lập tức chạm vào đầu lưỡi, lan tỏa xuống cổ họng, như lời chào êm ái từ một miền đất lạ.
Lấy từ trong túi ra quyển sổ nhỏ được bọc da cũ, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ viết nguệch ngoạc trong những ngày qua, tôi tiếp tục bổ sung thông tin, vẽ nên tấm bản đồ chi tiết hơn. Một con đường mòn uốn khúc qua rừng thông, một cây cầu gỗ thấp bắc ngang dòng sông băng ngăn cách quân khu và phần còn lại của đế quốc. Vị trí chính xác của sáu chốt gác ma thuật, dàn thành một vòng cung bảo vệ. Giờ tuần tra, họ thay phiên lúc chín giờ tối và ba giờ sáng.
Một lối thoát duy nhất.
Năm năm trong quân khu, thứ mà người ta tự hào gọi là hòn đảo thép, nơi thời gian hoàn toàn tê liệt giữa cái lạnh vĩnh cửu và cái chết rình rập. Đã nhiều tháng tôi trằn trọc với ý định của mình, giằng co giữa nỗi sợ hãi về cái chết thảm khốc và một bên là khát vọng cháy bỏng được sống. Cái bóng của sự hèn nhát luôn đeo bám. Liệu tôi có phải là kẻ đào ngũ đáng khinh? Liệu tôi có đang phản bội những người này? Nhưng rồi tôi lại tự hỏi, phản bội cái gì? Một đế quốc đã bỏ rơi dân chúng? Một cuộc chiến không có kẻ thắng người thua, chỉ có những nấm mồ?
Đột nhiên, một âm thanh khẽ vang lên phía sau, tựa hồ như tiếng gió đông thì thầm, kèm theo là tiếng bước chân khập khiễng, nặng nề trên nền tuyết. Tôi vội gấp gọn quyển sổ, giấu nó vào túi áo trong một động tác nhanh đến mức bản thân cũng không kịp nhận ra.
Từ xa, bóng dáng Felix với chiếc nạng gỗ hiện lên mờ ảo trong màn tuyết đang rơi dày đặc. Anh khập khiễng tiến tới, từng bước chậm chạp và có vẻ đau đớn, chiếc nạng lún sâu mỗi khi chống xuống. Bước về phía trước, tôi choàng tay qua vai anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm qua lớp áo len mỏng. Cẩn thận, tôi dìu anh ngồi xuống bên đống lửa.
"Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Thế còn em." Felix nhìn tôi, một nụ cười yếu ớt thoáng qua môi. "Lại tìm sự cô đơn giữa trời tuyết này?"
Với tay nắm lấy một khúc gỗ nhỏ, anh ném vào đám lửa đang bập bùng cháy. Ngọn lửa phừng lên, chiếu sáng khuôn mặt cả hai người chúng tôi.
"Em...không ngủ được." Tôi lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. "Không khí trong phòng ngột ngạt khiến em khó thở, chẳng thể nào chợp mắt..."
"Vậy ngồi bên ngoài như thế này thì sẽ không bị chết cóng à?" Giọng anh như trách móc. "Trông em gầy đi nhiều rồi đấy. Em có còn ăn uống đàng hoàng nữa không vậy?"
"Em có mang áo ấm theo rồi mà." Tôi vuốt chiếc khăn len quanh cổ. "Dù sao thì, anh cũng đừng nên ra ngoài nhiều nữa. Anh còn chưa khỏe hẳn, vết thương ở chân vẫn còn đang lành."
"Anh nghĩ mình không hợp với việc cứ nằm ì một chỗ." Felix thở ra một hơi dài, khói trắng phả vào không khí lạnh. "Vốn chỉ định đi dạo quanh tháp chính, thử xem đã ổn chưa, nhưng khi ngó ra bên ngoài, anh phát hiện thấy có đốm lửa quen thuộc không xa phía lều cũ. Cũng đâu trách được, khi anh chỉ muốn tìm chút không khí trong lành, thoát khỏi mùi thuốc men và băng gạc."
"Suýt chút nữa anh đã không qua khỏi trận tấn công hôm đó. Máu chảy ra... nhiều đến mức em thực sự nghĩ mình sắp mất anh."
Felix im lặng hồi lâu, ánh mắt đăm chiêu hướng về tháp chính, nơi ánh đèn còn le lói phía sau những khung cửa sổ hẹp.
"Quân khu đột nhiên náo nhiệt quá." Giọng anh chợt chùng xuống. "Các pháp sư đang tất bật xây dựng lại lớp giáp ma thuật. Lần này, họ sẽ gia cố nó dày đặc hơn, bởi quân khu này không chỉ là một pháo đài, mà là một trụ cột then chốt trong hệ thống phòng thủ toàn đế quốc."
Tôi nhìn anh, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác bất an. "Ý anh là...nếu nơi này thất thủ, nghĩa là đã vô tình mở ra một lỗ hổng lớn cho lũ rồng tiến vào?"
"Nghĩ đơn giản nhé." Với tay lấy một que củi, Felix bắt đầu vẽ những nét nguệch ngoạc trên tấm thảm tuyết bên cạnh. "Thủ đô, chính giữa, là trung tâm quyền lực của đế quốc, nơi tập trung hoàng gia, Hội Đồng Quý Tộc và các cơ quan đầu não quân sự. Vì vậy, việc bảo vệ an ninh cho thủ đô phải là ưu tiên hàng đầu, cao hơn tất cả mọi thứ khác."
Anh vẽ thêm những chấm tròn xung quanh. "Có khoảng mười ba quân khu được lập xung quanh đế quốc ở rìa biên giới, như những điểm chốt chí mạng. Mỗi quân khu lại phủ lên mình một lớp giáp ma thuật riêng để che giấu khỏi tầm nhìn từ trên cao và bảo vệ khỏi các cuộc tấn công trực tiếp của bầy rồng. Đó là lớp giáp cục bộ."
Rồi anh vẽ thêm một vòng tròn bao trùm lên chúng. "Một vòng giáp lớn vững chắc hơn nhiều, gọi là Bầu Trời Sắt, với nhiệm vụ phòng ngừa sự tấn công từ trên cao, bao phủ phía trên toàn bộ lãnh thổ trung tâm của đế quốc. Vòng giáp này thực chất được kết nối và duy trì bởi các vòng giáp nhỏ từ mười ba quân khu. Hiểu không? Giống như một chiếc lưới được giữ căng bởi các cái cọc."
Tôi gật đầu chậm rãi, cảm nhận sức nặng của sự thật đè lên vai. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra toàn bộ bức tranh và nó còn đáng sợ hơn những gì tôi từng tưởng tượng.
"Không hẳn là sẽ thất thủ hoàn toàn." Felix tiếp tục. "Nhưng nếu một trong số tháp chính bị phá hủ, lớp giáp lớn sẽ suy yếu dần ở khu vực đó, xuất hiện những vết nứt, những điểm yếu. Tạo cơ hội cho lũ rồng tấn công và đổ bộ xuống thủ đô. Nếu mất hai, ba quân khu...tình hình sẽ trở nên rất nghiêm trọng."
"Vừa rồi." Tôi lên tiếng, nghĩ về trận tấn công kinh hoàng cách đây mấy ngày. "Làm cách nào chúng có thể dễ dàng phá hủy lớp giáp ma thuật như thế? Anh nói nó vững chắc, nhưng nó lại sụp đổ quá nhanh. Chẳng nhẽ nó mỏng manh tới vậy ư?"
"Không." Anh lắc đầu. "Trong mỗi tháp chính lại có một cột đá cổ, em biết phải không? Cái trụ cao ba mét, phát sáng xanh nhạt trong bóng tối, được bảo vệ nghiêm ngặt ở phòng trung tâm."
"Ừ, em có thấy khi chăm sóc bệnh nhân ở tầng trên."
"Nó chính là nguồn ma thuật, trái tim của lớp giáp phía trên quân khu này." Anh giải thích. "Tương tự, ở các quân khu khác cũng có một trụ cột như vậy ở tháp chính của họ. Mười ba trụ cột tạo nên Bầu Trời Sắt. Một cột đá cổ được tạo ra bởi sáu mảnh đá khác nhau, được gọi là đá truyền phép, mỗi mảnh chứa một loại ma thuật cổ xưa. Nếu một mảnh bị mất hoặc bị phá hủy, lớp giáp sẽ để lộ ra một số yếu điểm có thể nhìn thấy từ trên cao, giống như những vết nứt trên tấm kính."
Anh quay sang. "Chỉ cần rồng đánh trúng các yếu điểm ấy, lớp giáp sẽ bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Mười ba lớp giáp bị phá hủy đồng nghĩa với việc vòng giáp lớn phía trên bầu trời của đế quốc cũng sẽ sụp đổ. Lúc đó, thủ đô sẽ hoàn toàn bị lộ, không còn gì bảo vệ họ khỏi cuộc tấn công từ trên không."
"Nếu vậy, chẳng phải chỉ có những người trong quân khu mới có thể tiếp cận được trụ đá cổ đó sao? Người ngoài làm sao có thể vào được?"
"Đúng vậy." Felix gật đầu. "Bởi để có thể ra vào quân khu, không đơn giản chỉ cần qua được cánh cổng sắt chính, mà còn phải vượt qua các chốt gác ma thuật được bố trí ở những vị trí nhất định bên rìa biên giới nữa. Những chốt đó sẽ phát hiện bất kỳ ai không được phép ra vào quân khu và kích hoạt báo động ngay lập tức."
"Hệ thống phòng thủ của chúng ta đã được các pháp sư nghiên cứu kỹ càng từ hàng chục năm trước, được cải tiến liên tục.'' Một sự im lặng có trọng lượng trải ra giữa hai chúng tôi, như thể anh đang cân nhắc từng câu chữ trước khi thốt ra. ''Chỉ người bên trong, người hiểu rõ vị trí các chốt gác, cách thức hoạt động và cách vô hiệu hóa chúng mới có thể phá hủy nó một cách dễ dàng như vừa rồi. Không thể loại trừ khả năng có một kẻ phản bội trong số chúng ta. Hoặc thậm chí...nhiều hơn một người."
"Nếu nó quan trọng tới vậy..." Tôi chất vấn. "Anh có nghĩ việc đặt các trụ đá ở các quân khu là quá mạo hiểm không? Tại sao không đặt tất cả ở trong thủ đô, nơi an toàn nhất?"
"Có thể nghĩ vậy." Felix đưa tay lên gãi đầu, ánh mắt đăm chiêu như đang cố sắp xếp suy nghĩ. "Nhưng điều đó cũng là để mở rộng phạm vi bảo vệ ra càng xa càng tốt. Nếu chỉ bảo vệ thủ đô, phần còn lại của đế quốc sẽ bị bỏ rơi hoàn toàn.''
''Thực chất, bao quanh thủ đô còn có một lớp giáp khác vững chãi hơn rất nhiều, được gọi là Vương Miện Vàng, do chính các pháp sư cấp cao nhất của hoàng gia duy trì. Lớp giáp lớn, Bầu Trời Sắt, là để bảo vệ những khu vực lân cận, thường là các lãnh thổ rộng thuộc sở hữu của các quý tộc có tiếng trong Hội Đồng, những người có quyền lực và ảnh hưởng.'' Anh ngừng lại. ''Cứ nhìn thế mà xem, một cấu trúc phòng thủ ba tầng đã được dựng lên từ lâu. Vương Miện Vàng cho thủ đô, Bầu Trời Sắt cho vùng trung tâm và không gì cả cho phần còn lại."
"...Và những vùng quê nhỏ bé, những ngôi làng nghèo khó..." Tôi lên tiếng. "...thì hoàn toàn bị bỏ rơi để đối mặt với bầy rồng một mình..."
Quê hương tôi, cũng chỉ là một con số trong danh sách những nơi bị lãng quên. Ngôi làng nhỏ nơi cha mẹ đã sống và chết, thậm chí còn chẳng được vẽ trên bản đồ phòng thủ. Khi rồng đến, không có lớp giáp bảo vệ, không có quân đội cứu viện. Chỉ có lửa, máu và tro tàn.
"Thật khó để chấp nhận khi những người dân vô tội lại phải gánh chịu những thiệt hại như thế này." Felix lên tiếng. "Tuy vậy, anh nghĩ họ cũng đang nỗ lực hết mình, ít nhất là những pháp sư. Vấn đề thiếu hụt nguồn ma thuật đang trở thành một trở ngại lớn trong việc thực hiện các kế hoạch mở rộng phòng thủ. Không đủ pháp sư, không đủ đá truyền phép, không đủ nguồn lực."
"Nhưng điều này là không công bằng..." Tôi thì thầm.
"Không." Felix đồng ý. "Nhưng em à, chiến tranh chính là định nghĩa của sự bất công."
Ánh trăng mờ ảo lọc qua những tầng mây dày đặc, cùng những ánh lửa bập bùng yếu ớt từ đống than hồng không thể nào chiếu rọi vào các ngóc ngách. Cái lạnh buốt giá của đêm đông càng làm cho bóng tối trở nên đáng sợ hơn, như thể nó đang sống dậy, từng chút một bò sát lại gần. Những bông tuyết bấy giờ đã bắt đầu rơi dày, tuyết trắng xóa như tấm màn khổng lồ, sẵn sàng chôn vùi mọi dấu tích. Và thời gian, đang dần cạn kiệt.
Nắm chặt tay, cảm nhận những cái lạnh cóng đang len lỏi, tôi kéo Felix đứng dậy. Anh hất hơi ngạc nhiên, nhưng không phản đối. Chúng tôi lảo đảo bước đi qua lớp tuyết.
"Làm sao anh lại biết được những điều này vậy?" Tôi hỏi, tò mò thật sự. "Về hệ thống ma thuật, về cấu trúc phòng thủ. Đây không phải kiến thức một người lính thường biết được."
"Là lính đặc nhiệm, anh đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, nên biết được vài thứ, nghe được nhiều chuyện." Anh giải thích. "Đôi khi anh cũng được giao nhiệm vụ hộ tống các pháp sư đi thu thập đá truyền phép hoặc bảo vệ các nghi lễ ma thuật. Tự nhiên biết thêm nhiều thứ."
Anh nhìn sang tôi. "Em thực sự không biết gì về cơ chế ma thuật bao quanh đế quốc sao? Em là dược sĩ, em đã học việc ở tháp chính, họ không dạy những điều này à?"
"Em biết về trụ đá và các chốt canh gác cơ bản, còn lại thì không rõ lắm." Tôi đáp gọn. "Họ chỉ dạy chúng em đủ để biết không được phá hoại hệ thống, nhưng không dạy chi tiết đủ để hiểu cách nó hoạt động."
"Lũ rồng đang cố gắng gây áp lực bằng cách này." Giọng anh trầm xuống, nặng trĩu ưu tư. "Nếu dân chúng hoảng loạn, đổ dồn về thủ đô để tìm nơi trú ẩn, tình hình an ninh sẽ trở nên hỗn loạn, quá nhiều người, không đủ thức ăn, dịch bệnh bùng phát. Nhưng nếu hoàng gia cấm cửa hoàn toàn, không cho dân chúng vào, chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy cơ nổi dậy, chưa kể đó cũng là một hành động không hề nhân đạo.''
''Lúc đấy, hoàng gia sẽ không chỉ chịu áp lực từ chiến tranh lãnh thổ với rồng mà còn từ chiến tranh trong nước.'' Anh tiếp tục khập khiễng bước đi. ''Một khi tình trạng ấy xảy ra, sẽ chẳng còn nơi nào là thực sự an toàn ở miền Bắc nữa. Đế quốc có thể sụp đổ từ bên trong trước khi lũ rồng có cơ hội phá hủy nó từ bên ngoài."
Chúng tôi bước đi trong im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng tuyết xào xạc dưới chân. Ngập ngừng, tôi hướng ánh mắt sang anh. Có những từ ngữ muốn thoát ra, nhưng chúng như nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt nên lời. Tôi muốn cùng anh rời khỏi nơi đây, chạy trốn cùng Kian tìm tới một nơi xa xôi nào đó, một nơi không có chiến tranh. Trong cái thế giới khắc nghiệt và tàn nhẫn này, có lẽ anh chính là người đồng đội chân chính cuối cùng mà tôi còn có. Và sẽ thật bất công biết bao, thật ích kỷ làm sao nếu một mình tôi ôm lấy giấc mơ hạnh phúc đó, để mặc anh lại phía sau, nơi mà cái chết chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Thế nhưng, anh đã có lựa chọn của riêng mình. Anh đã nói với tôi, rằng anh sẽ ở lại, chiến đấu đến cùng, bởi vì đây là nhiệm vụ của anh, là danh dự của anh.
"Có chuyện gì vậy?" Felix hỏi, nhận ra sự do dự trong ánh mắt tôi.
"...Không có gì." Tôi liền lắc đầu. "Em chỉ...lo lắng cho anh thôi..."
"Em lúc nào cũng như vậy nhỉ." Giọng Felix nghẹn lại đầy trách móc "Lúc nào cũng lo lắng cho người khác trong khi bản thân thậm chí còn không ổn."
"Em ổn mà." Tôi lảng tránh.
"...Chỉ là mọi người trong cuộc đời em, ai cũng đều đã rời đi để rồi chỉ còn lại một mình em..." Những từ ngữ chợt tuôn ra như đã kìm nén quá lâu. ''...Em sợ cái cảm giác mất mát đó, nên em chỉ thực sự không muốn phải mất thêm bất cứ ai nữa...Em không muốn mất anh, Felix."
"Lia." Anh chợt quay sang, hai bàn tay chai sạn nắm chặt đôi vai gầy gò. "Em không hề cô đơn đâu. Dù những người em yêu thương đã ra đi, nhưng ký ức về họ vẫn sẽ sống mãi. Và anh cũng sẽ luôn ở đây."
Phải rồi. Giữa lúc bão đời cuồng phong nhất, ta vẫn sẽ tìm thấy những bàn tay ấm áp sẵn sàng nắm lấy mình, dù chỉ trong chốc lát. Những nỗi đau này, dù sao cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi không cầm ngọn đuốc thiêu rụi tổ ấm, tôi không phải người thả mầm bệnh. Tôi chỉ là người sống sót, lầm lũi bước đi với gánh nặng được sống đè nặng trên đôi vai.
Bố, mẹ, Kian, Olivia, Amir. Dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, họ cũng đã để lại trong tôi những ký ức lạ, những bữa cơm ấm cúng, những nụ cười trong nắng sớm và những bài học mà tôi chẳng hiểu hết. Cuộc sống cứ thế trải dài và không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Nhưng giống như bầu trời đêm, dù có mất đi vài ánh sao, thì trên cao kia vẫn còn biết bao vì tinh tú khác đang lấp lánh.
Và tôi vẫn đang ở đây, vẫn đang thở, vẫn đang chiến đấu để thấy ngày mai.
0 Bình luận