• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1. Khởi nguyên

Chương 7. Bí mật của cánh hoa (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,436 từ - Cập nhật:

Cùng lúc, bốn đôi mắt dồn về phía chiếc hộp, họ cẩn trọng cúi xuống, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lộ rõ vẻ mê mẩn tuyệt đối.

"Tuyệt vời." Người phụ nữ đeo găng tay khẽ thì thầm, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm đắm. "Cái mùi hương này..."

"Chúng tôi cần bao nhiêu cũng được." Một vị khách khác lên tiếng, giọng có chút vội vã. "Có bao nhiêu bán hết."

Nụ cười tự mãn bất ngờ nở trên môi khi anh nhìn xuống họ, vẻ mặt đầy đắc chí. "Thật không may, ai cũng biết Torbica rất hiếm. Nếu muốn sở hữu toàn bộ, giá cả sẽ tăng đấy."

"Cái gì?!" Người tóc bạc cau mày.

"...Năm nay sản lượng thu hoạch có phần ít hơn..." Tôi bất ngờ cất lời, không biết từ đâu có được sự tự tin như vậy. Có lẽ vì cái ý nghĩ nôn nao sắp được chạm tay vào những túi vàng đầy ắp. "...Chúng tôi cần đảm bảo sự công bằng cho tất cả khách hàng."

Amir chợt quay sang đưa cho tôi cái nhìn đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng đồng thời trong ánh mắt ấy, tôi cũng thấy thoáng chút đồng tình và sự tán dương hiếm có.

Với đôi mắt không rời khỏi những bông hoa, người phụ nữ đeo găng tay cất lời, giọng cô đã hoàn toàn mất đi sự do dự. "Một bông giá bao nhiêu?''

"Năm trăm rúp." Amir lên tiếng. "Một bông.''

Giật mình, tôi không khỏi giấu nổi sự sửng sốt khi nghe lời anh. Năm trăm ư? Đó là một khoản tiền quá kếch xù!

"Không được, anh đang ăn chặn giá quá mức rồi đó, Amir!" Một vị khách siết chặt bàn tay, giọng lộ rõ vẻ khó chịu. Kèm theo sau là những lời tán đồng từ các vị khách còn lại. "Phải đó, đừng có mà kiêu căng như thế!"

Dù vậy, anh dường như vẫn không hề nao núng, chỉ khẽ buông một cái thở dài, như thể đã quá quen với những màn trả giá này. "Bốn trăm năm mươi rúp, giá cuối cùng."

''Không được, quá chát...'' Người tóc bạc lên tiếng lần nữa, nhưng cả khi như vậy, đôi mắt ông vẫn dán chặt vào những bông hoa không hề rời.

Và rồi, anh chẳng đáp lời, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái. Khuôn mày anh khẽ cau, những nếp nhăn trên trán hiện rõ như những vết cắt sâu, đôi mắt cùng con ngươi nheo lại như hai đường kẻ mỏng. Dứt khoát, anh cầm bó hàng lên, ôm gọn trong tay với một cử chỉ quyết liệt rồi quay người bỏ đi một cách thản nhiên, những bước chân đều đặn và đầy chắc chắn, cứ như thể anh chẳng hề bận tâm đến số tiền đó, như thể nó chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.

Cái quái gì vậy chứ!? Tim tôi đập loạn khi nhìn bóng lưng anh rời đi, máu bất chợt dồn lên mặt nóng ran còn cổ họng thì khô khốc đến khó chịu. Anh ta đang cái làm gì thế!? Có thể anh không cần số tiền ấy nhưng với tôi, chúa ơi! Hy vọng cuối cùng của tôi đang vụt qua ngay trước mắt!!

Cuống quýt tôi bước theo phía sau, vội vàng níu lấy ống tay áo anh, thì thầm trong sự bối rối. "Anh không thể bỏ đi như vậy!" Tôi lắp bắp, ngước nhìn anh với ánh mắt gần như là tuyệt vọng. "Này! Chúng ta đã có một thỏa thuận mà!"

Nhưng anh vẫn cứ bình thản như vậy, chỉ ngoảnh đầu liếc tôi một cái qua vai, tay vẫn giữ khư khư bó hàng đáng lẽ là của tôi. "Lúc nào em cũng hấp tấp như thế à?"

Câu nói ấy dội thẳng vào tôi như một gáo nước lạnh, trong chốc lát khiến tôi chết sững người. Nóng vội? Anh đang nói cái gì thế?! Chắc chắn tôi không tới đây để ra về tay không rồi! Tôi cần số tiền đó, bằng bất cứ giá nào, hai trăm?! Thậm chí một trăm cũng được!

Cùng lúc, giọng nói của người tóc bạc vang lên cắt ngang bầu không khí đầy căng thẳng. "Chia đều cho cả bốn người."

Từ từ, anh quay lại nhìn họ, ánh mắt cười với cái nhếch mép đầy khinh khỉnh. Rồi anh xác nhận, giọng bình thản như thể đang nói về giá của một tách cà phê. "Rất vinh hạnh được làm việc cùng các vị."

Đặt lại bó hàng xuống, bàn tay anh tỉ mỉ chia những bông hoa thành bốn bó đều nhau, được cột gọn gàng và che chắn cẩn thận bằng những lớp vải mỏng. Còn tôi hoàn toàn chết lặng, mắt không rời khỏi cảnh tượng diễn ra trước mắt, chẳng thể tin vào những gì mình đang thấy.

"Đây." Người phụ nữ đeo găng tay đặt những túi vải đựng đầy ắp các đồng xu vàng lên bàn.

Cầm lấy những túi vải, anh đếm nhanh rồi ra hiệu tôi đưa chúng cho họ. Lúng túng bước ra từ phía sau, tay tôi cầm từng bó Torbica được gói cẩn thận trong những bóc giấy nâu, khẽ run khi trao cho từng vị khách phía trước. Nhưng cùng lúc, bên trong lòng cũng trào lên một sự nhẹ nhõm khi nhìn những túi tiền được trao đi.

Xong xuôi, ông lão tóc bạc đứng phắt dậy, ôm siết lấy bó hàng cứ như thể đó là báu vật. "Rất vui khi được hợp tác."

"Tất nhiên rồi." Anh gật đầu cái nhẹ. "Chúng tôi lúc nào cũng coi trọng những khách hàng thân thiết."

Bốn người họ từ từ rời khỏi quán, chiếc áo choàng đen khẽ phất phơ trong làn gió đêm, tựa như những chiếc lá mục rữa vừa lìa cành. Tiếng chuông cửa ngân lên lần cuối, một âm thanh khô khốc, đứt đoạn, rồi mọi thứ lại chìm vào sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tôi đứng đó, đôi mắt dán chặt vào những túi vàng nặng trĩu trên bàn, sự khó chịu lẫn bất ngờ vẫn dấy lên trong lòng, trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ cảm xúc hỗn độn thật khó tả. Chầm chậm, tôi bước tới phía sau quầy. Anh nhẹ nhàng đặt những túi tiền xuống mặt gỗ sẫm màu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh rồi tỉ mỉ, anh bắt đầu chia số tiền ấy thành hai phần, mỗi động tác dường như đều được tính toán kỹ lưỡng, không một chút dư thừa.

"Đây là phần của em." Anh dặn dò. "Lần đầu, em cứ từ tốn mà tiếp thu. Sau này rồi sẽ quen dần."

Cầm túi tiền trên tay, tôi không khỏi cảm thấy phấn khích xen lẫn chút mừng rỡ. Chỉ vài phút trước, tôi vẫn còn hoang mang tột độ, cứ tưởng thương vụ này sẽ tan thành mây khói và tôi sẽ lại ra về tay trắng. Thế nhưng, khi nhìn anh, cái cách anh vẫn điềm nhiên đến khó tin trong suốt quá trình giao dịch, cứ như mọi chuyện đều nằm sẵn trong lòng bàn tay. Một sự thật hiển nhiên đến kinh ngạc bỗng lóe lên trong tâm trí, thì ra đây chính là mánh khóe bán hàng của anh ấy.

Ánh mắt tôi lướt qua chiếc đồng hồ cũ treo trên tường rồi dừng lại ở anh. "Vậy mấy bữa nữa em lại mang hàng đến nha, chắc khoảng ngày 13. Giờ em xin phép về trước. Anh có...cần em giúp dọn dẹp gì không ạ?"

"Không sao, cứ về đi. Cũng muộn rồi. Anh lo liệu được, cảm ơn em hôm nay nhé." Anh nói, lưng hướng về phía tôi, tay vẫn tiếp tục dọn dẹp quầy rượu.

''Vâng!'' Tôi đáp vội.

Ánh đèn đường vàng lờ mờ rọi trên mặt phố vắng của thủ đô gần như đã ngủ yên, những bóng cây lần lượt trượt qua khi tôi rời khỏi quán rượu nọ. Túi tiền nặng trĩu trong tay, dường như có trọng lượng gấp mười lần bình thường. Nó tỏa ra hơi ấm, như thể những đồng xu vàng đang hun nóng qua lớp vải mỏng.

'Bốn trăm năm mươi rúp một bông Torbica!' Tôi thầm nghĩ, vẫn không tài nào tin nổi con số đó. Đó là số tiền mà tôi có lẽ phải làm việc mấy tuần trời mới có thể có được. Vậy mà chỉ trong một đêm, chỉ vì đứng đó nói vài câu lúng túng về những cánh hoa khô, tôi đã có nó trong tay. Nhiều hơn cả một niềm vui, nhiều hơn cả những bữa ăn, cuối cùng tôi đã có đủ tiền để trang trải cho những tháng tới. Sự phấn khích như một làn sóng ấm áp lan tỏa khi tôi tưởng tượng đến khuôn mặt của Kian lúc nhìn thấy số tiền này. Có lẽ nó sẽ không phải làm lụng vất vả đối với một đứa trẻ mười hai nữa. Có lẽ chúng tôi sẽ mua được những thứ mà trước đây chỉ là giấc mơ, sách vở mới, quần áo ấm cho mùa đông hay thậm chí là những bữa ăn đầy đủ mà không phải quá bận tâm đến chuyện tính toán chi li.

Nhưng rồi, giữa cơn mưa cảm xúc ấy, một suy nghĩ khác len lỏi chợt len lỏi vào tâm trí. Trước khi rời đi, tôi nghĩ mình đã thấy những túi tiền được chia đều. Chẳng lẽ anh ấy tính nhầm? Hay có thể anh ấy cố ý vì cho rằng tôi chỉ là một đứa trẻ không biết gì? Nhưng làm sao có thể như vậy được, anh ấy không thể là người tham lam hay nhỏ nhen đến mức đó được. Dừng lại dưới ánh đèn đường, tôi mở túi vải ra, cẩn thận đếm từng xu một. Một, hai, ba, bàn tay hơi run khi lật từng đồng vàng, sự hoài nghi bắt đầu nảy sinh như những con sâu gặm nhấm trong bụng. Chúng tôi đã có một thỏa thuận tám mươi hai mươi, tôi nhận tám mươi phần trăm còn anh ấy nhận hai mươi. Vậy với bốn mươi nghìn năm trăm đồng một bông, tổng số tiền sẽ thu được là bao nhiêu? Và phần của tôi, chính xác là bao nhiêu mới đúng?

Tôi đứng đó, giữa con phố vắng, cẩn thận đếm lại lần nữa. Túi tiền trong tay bỗng trở nên nặng nề hơn, mỗi đồng xu vàng như đang thì thầm những câu hỏi không có câu trả lời. Rồi tôi nghĩ đến ánh mắt của anh khi đưa tiền cho tôi. Có một vẻ bình thản, tự nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy đang thử tôi, nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy đang cố tình rộng rãi.

Sáu nghìn bảy trăm năm mươi, có phải là số tiền chính xác? Và rồi mấy ngày nữa, khi gặp lại anh, tôi sẽ nói gì? Tôi tự hỏi, cảm thấy nỗi lo âu lan tỏa như màn sương đêm. Những gì tưởng chừng như một kết thúc hoàn hảo cho một đêm đầy bất ngờ, giờ đây lại trở thành khởi đầu của một đêm đầy trăn trở. Gấp những túi tiền lại, tôi nhét sâu vào túi áo mình, nhưng không thể gấp lại được những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu.

Bước chân về nhà dường như trở nên chậm chạp hơn, như thể tôi đang cố kéo dài thời gian trước khi phải đưa ra quyết định cuối cùng. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, cảm giác khó chịu lan tỏa trong ngực không thể nào kìm nén. Không được, tôi không thể về nhà trong tâm trạng này. Tôi cần phải biết sự thật, cầm phải biết liệu mình có đang ngu ngốc hoài nghi một cách vô cớ hay không. Quay đầu bước ngược lại, mỗi bước chân đều nặng nề hơn lúc đi, không phải vì mệt mỏi mà vì sự sợ hãi. Sợ rằng anh ấy sẽ tức giận, sợ rằng bản thân sẽ mất đi thỏa thuận này, nhưng hơn hết, tôi sợ rằng mình sẽ ra về với số tiền không hề tương xứng với công sức bỏ ra.

Khi đến trước cửa quán, tôi cảm thấy đôi tay mình run rẩy khi gõ cửa lần nữa. Tiếng gõ khẽ khàng nhưng trong đêm vắng, nó lại vang lên như sấm rền.

"Ai đó?" Tiếng anh vang lên từ bên trong mang theo chút ngạc nhiên.

"Dạ...là em." Tôi đáp, giọng khẽ run. "Em...có chuyện muốn hỏi."

Tiếng bước chân đến gần hơn, rồi cánh cửa chợt hé mở. Amir đứng đó, tay áo đã xắn cao, tóc tai hơi bù xù vì vừa dọn dẹp xong. Đôi mắt anh ánh lên vẻ khó hiểu khi thấy tôi. "Có chuyện gì vậy? Anh tưởng em đang về nhà rồi?"

Nuốt khan một cách khó nhọc, tôi cảm thấy từng lời như mắc nghẹn trong cổ họng. "Anh...Anh cho em vào được không? Em c-có chuyện cần nói..."

Anh nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi mở rộng cửa. "Vào đi."

Dường như các vị khách ban nãy đã rời đi chỉ còn lác đác vài bóng hình, quán rượu lại chìm vào yên lặng, vương vấn chút mùi rượu và hương Torbica thoang thoảng trong không khí. Tôi đứng giữa không gian đó, hoàn toàn lúng túng, chẳng biết nên mở lời thế nào. Rồi chậm rãi, tôi kéo ra một chiếc ghế đẩu, cảm nhận túi tiền trong tay nặng như đeo đá.

"Anh...về số tiền vừa rồi..."

Vẻ mặt anh từ tò mò chợt chuyển thành cảnh giác. "Sao thế? Có vấn đề gì à? Số tiền em nhận là sáu nghìn bảy trăm năm mươi rúp. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"...Anh có chắc là mình chia chính xác chứ? Anh nói phần của em là tám mươi phần trăm, nhưng số túi tiền anh cầm lại có vẻ tương đương với số túi anh đưa cho em. Và chúng...'' Tôi ngập ngừng, không dám thẳng thừng nói rằng chúng trông đầy đặn hơn nhiều so với túi tiền trên tay tôi.

Không khí trong quán bỗng trở nên căng thẳng đến đáng sợ, trong phút chốc thời gian như ngừng trôi. Tôi không thể biết được anh ấy đang nghĩ gì, tức giận, thất vọng hay chỉ đơn thuần là ngạc nhiên. Sau đó, anh đặt những túi tiền vàng của mình lên mặt bàn. Cẩn thận tôi đếm thầm những túi vải, quả thật chúng không khác gì nhau về số lượng ngoại trừ những túi vàng của anh ấy có phần đầy đặn hơn.

"Bốn trăm năm mươi rúp một bông, chúng ta bán được năm mươi bông, tổng thu là hai nghìn hai trăm năm mươi rúp." Anh cất lời. "Tám mươi phần trăm của hai nghìn hai trăm năm mươi chính là sáu nghìn bảy trăm năm mươi đó. Nếu không tin, em cứ tự tính toán lại xem."

Cầm chặt túi vải trên tay, tôi nhìn về phía anh, ánh mắt cứ dán chặt xuống những túi tiền trên bàn. Tám mươi phần trăm của một trăm, tổng số tiền hiện có là. Vậy là anh ấy đã đưa sai tiền cho tôi? Hay anh ấy không hề, nhìn xuống những túi vải, tâm trí càng trở nên bối rối hơn bao giờ hết, vì tôi không hề hay biết về những phép nhân phức tạp như thế này. Tiếng đồng hồ vẫn khẽ kêu trên tường, từng giây trôi qua khiến cho sự kiên nhẫn của anh như cạn kiệt khi cái cau mày càng sâu hơn.

Trọng lượng những chiếc túi rõ ràng mất cân bằng, nhưng làm sao tôi có thể buộc tội anh? Trong phút chốc, tôi chợt cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi quay lại đây. Có lẽ tôi nên đi trước khi anh quyết định hủy bỏ thỏa thuận, mặc dù...

Rồi không nói thêm lời nào, tôi đứng dậy, cúi đầu chào anh. ''...À...có thể em đã hiểu lầm rồi. Em xin phép..."

Vội vã tôi bước ra khỏi quán rượu lần nữa, gió đêm thổi qua những con phố vắng của thủ đô, cuốn theo tiếng gầm rú thấp từ con hẻm tối nơi tôi vừa hoàn tất giao dịch cuối cùng tại chợ đen. Trong chiếc túi bên mình, những đồng tiền vàng vẫn còn ấm, không biết là do hơi nóng từ nỗi buồn lắng đọng hay sự bối rối còn dâng trào. Nhưng tôi có thể làm gì trong trường hợp này? Báo chính quyền ư? Điều đó là không thể vì bây giờ tôi cũng là một trong số họ. Tiết lộ với bất kỳ ai cũng sẽ quá nguy hiểm, bởi phi vụ này đã trở thành gánh nặng của riêng chị em tôi. Và tôi càng không thể đối đầu với một kẻ như anh khi anh ta đang nắm giữ đầu dây của thỏa thuận này, một lời hủy bỏ và kết cục là như vậy đấy. Chúng tôi sẽ phải trở lại cảnh nghèo đóng, khốn khó.

Đáng nhẽ tôi đã nên biết. Không, những chuyện như này vốn dĩ chẳng bao giờ dễ dàng cả. Chỉ là tôi đã nghĩ Amir hoặc có thể chính tôi đang hiểu lầm anh. Chết tiệt, nhức đầu quá đi mất.

Tuyết bắt đầu rơi khi tôi bước ra khỏi ranh giới của thủ đô, những bông tuyết mùa đông chạm vào da mặt, lạnh buốt và tinh khôi. Ánh trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời đêm, một dải bạc chiếu rọi con đường đất từ thủ đô về làng quê. Dừng lại bên một khóm cây cổ, tôi cẩn thận đặt túi đồ xuống, hơi thở phả ra từng làn khói trắng giữa không khí lạnh cóng. Nhắm mắt lại, tôi để cho sức mạnh nguyên thủy thức tỉnh, nguồn ma thuật kì diệu quen thuộc bắt đầu trỗi dậy từ xương sống. Các khớp xương kêu rắc cái nhẹ, cơ bắp co giật theo từng hồi, lông tay dựng ngược khi lớp lông đen bắt đầu mọc lan khắp cơ thể. Răng nanh dài ra, móng vuốt cong và sắc lẹm cũng bắt đầu xuất hiện. Khụy gối, tôi có thể cảm nhận được tay của mình đang biến thành những bàn chân có móng vuốt.

Đứng trên bốn chi, thân hình của một con sói đen với đôi mắt vẫn giữ được ánh sáng con người, các giác quan dường như bùng nổ, tôi có thể ngửi thấy mùi tuyết tươi, gỗ thông thoảng từ xa và vết tích của những sinh vật đã đi qua đường mòn này. Đôi tai khẽ vểnh lên, dễ dàng bắt được những tiếng động nhỏ nhất trong bán kính hàng cây số.

Cẩn thận dùng nanh nhặt lấy túi đồ, mùi vị kim loại và da quen thuộc tràn ngập trên đầu lưỡi. Sau đó, tôi bắt đầu hướng về phía Bắc, những bước chân âm thầm trên lớp tuyết mềm, chỉ để lại những dấu chân sói in hằn. Tôi chợt nhớ cảm giác này, những đêm dài đi săn cùng cha. Khi mà cả thế giới dường như chìm trong vẻ ma mị của ánh bạc, những hàng cây hai bên đường đứng sừng sững như bóng ma phủ tuyết còn các ngọn đồi xa xăm thì ẩn hiện đầy mờ ảo.

Cứ thế, tôi lao đi không ngừng qua những cánh đồng hoang, vượt qua những cây cầu nhỏ bắc ngang suối băng. Phía trên cao, vầng trăng tròn vành vạnh tựa nhãn cầu vĩ đại âm thầm quan sát, ánh sáng của nó không chỉ dẫn lối mà còn tiếp thêm sức sống cho linh hồn sâu thẳm bên trong tôi. Cha vẫn thường nói rằng sức mạnh nguyên thủy ấy là một ân huệ và việc chúng tôi là sói hoang chỉ ban cho chúng tôi những giác quan nhạy bén hơn đa số. Đó không hề là điều gì phải hổ thẹn. Tuyết vẫn không ngừng rơi, dệt nên một tấm chăn trắng huyền ảo bao phủ khắp mọi vật. Và tôi, một con sói đơn độc trong màn đêm, đang trên đường trở lại nơi trái tim thuộc về.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận