• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1. Khởi nguyên

Chương 7. Bí mật của cánh hoa (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,666 từ - Cập nhật:

Tựa lại vào quầy gỗ, ánh đèn lờ mờ chỉ đủ soi rõ những vết mòn loang lổ. Không khí đặc quánh mùi đất ẩm và cái gì đó hanh hao, giống như mùi của những bí mật cũ bị chôn vùi.

"Tất nhiên là em tò mò rồi!" Tôi buột miệng, cái cau mày hằn rõ. "Anh cứ nói chuyện nửa vời như vậy thì ai mà không tò mò cho được?"

Không vội đáp, anh rít thêm một hơi, lần này dài hơn rồi chậm rãi thổi làn khói xám đục sang hướng khác, như muốn xua tan đi sự khó chịu của tôi vào không khí.

"Sao có thể trách một người chỉ đang cố gắng bảo vệ chính mình?" Sau đó, anh quay về phía tôi, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt. ''Dưới đây, an toàn là thứ xa xỉ. Niềm tin? Điều đó đi ngược lại với luật ngầm của nơi này. Huống chi là một đứa trẻ không rõ gốc gác, chẳng có gì ngoài cái tên."

Quả thật, lời anh nói không phải không có cơ sở.

"Vậy vì lẽ gì anh lại tiết lộ cho em về Torbica hay cả những chi tiết về cách điều chế thuốc phiện?" Tôi đáp, dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn mang theo chút thách thức.

"Chuyện này phàm là ai làm nghề đều biết, đâu có gì là điều bí mật." Giọng anh trầm khàn, như âm thanh vọng ra từ chính lòng đất này. ''Bây giờ thì em cũng là một phần của chúng tôi rồi, còn gì nữa?"

Được rồi, nếu đã là vậy thì phải tranh thủ cơ hội này. ''Em vẫn còn một số thắc mắc.'' Dứt lời, tôi lôi từ trong túi ra cuốn sổ tay cũ sờn cùng cây bút chì mòn vẹt. "Vậy chính xác hơn, liệu khói từ cánh hoa có phải là thành phần chứa ít độc tố nhất không ạ?"

Khẽ gật gù, anh đáp. "Đúng vậy, nồng độ độc tố trong khói của Torbica hoàn toàn không thể sánh được với nhựa, nhụy hay ngay cả đơn độc ở đầu cành. Cứ hình dung nó như lượng Hắc Ín trong điếu thuốc lá vậy."

"Có phải việc sử dụng Torbica chỉ giới hạn ở việc hút hay còn những phương thức nào khác ạ?"

"Có thể ăn hoặc uống bằng cách pha nhựa Torbica, nhưng làm vậy chẳng khác nào tự sát." Với một tiếng hừm, anh hắng giọng. ''Tuy nhiên, như anh đã nói, nhựa của Torbica còn có khả năng trung hòa các loại độc bất trị, một dạng thanh tẩy mà rất ít người hay biết."

Cẩn thận tôi ghi lại những chi tiết quan trọng xuống cuốn sổ một cách nhanh chóng. Nhụy của Torbica chính là hạt giống của nó, trong khi khói từ cánh hoa lại ít độc hơn và có khả năng gây nghiện cao, không gây tử vong ngay lập tức. Nhưng nhựa lại có thể trung hòa độc tố bất trị, một dạng thanh tẩy sao? Ý anh ta là gì chứ?

Bất chợt, anh ngước lên, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại ở chiếc đồng hồ cũ treo trên tường, kim giờ đã vượt quá con số sáu. Không một lời, anh quay người, khuất dạng phía sau tấm rèm đỏ đã bạc màu của căn bếp cũ, chỉ còn nghe tiếng bước chân khẽ khàng trên sàn gỗ ken két. Một lát sau, anh trở ra, tay cầm theo một cây chổi rơm nát. Đều đặn, tiếng chổi sột soạt trên nền gỗ, quét đi những hạt bụi li ti, tạo ra thứ âm thanh nhàm chán đến khó chịu.

Ánh mắt dường như tập trung hơn vào từng hạt bụi đang được gom lại, hơn là vào câu hỏi của tôi, như thể đó là điều quan trọng nhất lúc này. Rồi, trước khi tôi kịp lên tiếng thắc mắc thêm điều gì, cánh cửa chính của quán bất ngờ kêu 'cạch' một tiếng, âm thanh khô khốc xé tan không gian. Một người đàn ông lạ lẫm bước vào, khoác trên mình chiếc áo choàng dày cộp, mũ sụp che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ phần cằm vuông vức cùng đôi môi mím chặt. Ngay lập tức, Amir đưa cây chổi đang cầm dở vào tay tôi, mặc kệ biểu cảm khó hiểu đang hiện rõ trên khuôn mặt.

Xoay người, anh đi thẳng ra đằng sau quầy rượu, nở một nụ cười thân thiện đến lạ thường. Vị khách nọ lặng lẽ ngồi xuống một cái bàn trống gần cửa sổ, ánh mắt quét một lượt quanh căn phòng trước khi bắt đầu lôi ra một quyển ghi chú cũ từ trong túi áo khoác, bìa đã sờn rách. Họ trao cho nhau những cái nhìn đơn giản, không lời nói, không một cử chỉ thừa thãi, như thể đã quá quen thuộc với quy tắc bất thành văn này.

''Giúp anh quét nhà đi''. Anh quay về phía tôi, giọng nói nhẹ bẫng trong khi tay đang cầm lấy một chai rượu đã đầy vơi.

Cái gì vậy chứ? Tôi đâu có tới đây để làm phục vụ cho anh ta?

''Em tới để buôn bán mà!'' Vừa càu nhàu, tôi nhìn xuống cây chổi trên tay mình đầy bối rối. ''...Anh cứ như là một tên lừa đảo vậy.''

''Nếu anh là lừa đảo, anh không nghĩ hôm qua em còn trở về nguyên vẹn với túi tiền đi đường trên tay đâu.'' Anh ta đáp, giọng điệu bình thản, như thể việc tôi đang làm hoàn toàn nằm trong kế hoạch của anh ấy. ''Họ sắp tới rồi, khách hàng ý.''

Nói rồi anh quay lại về phía quầy rượu, những ngón tay di chuyển khéo léo giữa những chai thủy tinh xếp thành hàng trên kệ cao, mỗi chai như một câu chuyện cũ đã ngủ yên trong bóng tối. Ánh đèn vàng nhạt từ đèn chụp bằng đồng phản chiếu trên mặt kính của những chai Whiskey Macallan 18 năm, tạo nên những vệt sáng long lanh như nước mắt trong suốt. Anh dừng lại trước chai Hibiki 21, chai whiskey Nhật nổi tiếng trứ danh là 'có vị như mùa thu ở Kyoto'. Ngón tay chợt lướt nhẹ qua nhãn chai, cảm nhận độ mịn màng của giấy dán còn nguyên vẹn sau bao năm tháng. Nhưng, có lẽ không phải là Hibiki.

Với lấy chai Ardbeg Uigeadail, một giọt Scotland với hương vị khói đậm đà như những đám cháy trên đảo Islay. Tiếng 'cốp' nhẹ nhàng khi nút chai được mở, hương rượu nồng nàn bốc lên ngay lập tức, khói than bùn, vani ngọt ngào và một chút gì đó hoang dại như gió biển đêm khuya. Rồi anh cầm lấy chiếc ly whiskey pha lê Baccarat, ánh sáng khúc xạ chiếu qua những đường cắt tinh xảo trên thành thủy tinh, tạo nên muôn vàn tia sáng nhỏ. Từ tốn rót rượu một cách đầy chậm rãi, từng giọt một, nghe tiếng nhỏ giọt chạm đáy ly như tiếng mưa rơi êm ái trên mái tôn. Thêm vài giọt nước suối núi, không nhiều, chỉ đủ để giải phóng những tầng hương vị ẩn sâu trong rượu, như cách mà nước mắt giúp giải tỏa những cảm xúc dồn nén trong lòng. Chiếc thìa bar bằng bạc trong tay anh khuấy nhẹ nhàng, tạo nên những vòng xoáy nhỏ trên bề chất lỏng. Xong xuôi, anh đặt lên khay rồi bê tới cho vị khách ấy.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, không gian vốn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp hơn với tiếng bước chân qua lại của những vị khách lạ. Tôi đứng giữa quán, cảm thấy bối rối trước sự thay đổi đột ngột này. Vốn chỉ nghĩ mình sẽ tiếp tục quét nhà như ban nãy, vậy mà giờ đây tôi lại đang lúng túng bê những chiếc khay gỗ nặng trịch, tay run run vì sợ đánh rơi. Mỗi bước chân đều thiếu tự tin, một kẻ nghiệp dư chẳng hề có lấy chút kinh nghiệm.

"Một rượu vang đỏ." Giọng nói trầm vang lên từ bàn góc.

"Có liền." Anh vừa nói vừa thuần thục pha chế, dường như mọi thao tác đã ăn sâu vào tiềm thức.

Đứng trước quầy, tôi lặng ngắm anh làm việc. Từ cách cầm chai rượu, rót chậm rãi không để tạo bọt, đến việc lau sạch thành ly bằng chiếc khăn trắng tinh, mọi cử động đều toát lên sự tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.

Nhìn quanh một lượt, tôi cất lời. "Quán anh lúc nào cũng đông khách như thế này à?"

Tiếp tục pha chế ly rượu thứ hai, anh liếc nhìn tôi qua vai, ánh mắt có chút thoáng qua của sự thích thú. "Không, hôm nay là cuối tuần mà."

"Vậy sao anh không tìm thêm người phụ?" Rõ ràng, một mình anh ấy có vẻ hơi quá tải với lượng khách này, nhất là nếu tôi không có mặt ở đây.

Dừng tay, anh suy nghĩ một lúc."Anh không nghĩ đó là điều cần thiết." Câu trả lời ngắn gọn, mang theo sự tự tin kỳ lạ. Rồi anh đặt hai ly rượu vừa pha xong lên chiếc khay gỗ. "Bàn góc phải cạnh cửa sổ."

Cẩn thận cầm lấy chiếc khay, cảm nhận trọng lượng của hai ly rượu qua những đầu ngón tay. Tôi biết, có thể mình sẽ chẳng nhận được đồng nào từ điều này nhưng cái cảm giác lần đầu tiên có được một công việc thực sự, dù chỉ là tạm thời, thật khó tả. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình đang trưởng thành trong một thế giới hoàn toàn mới mẻ, thế giới của những người lớn, của công việc và của những trách nhiệm mà tôi chưa từng mường tưạ ra.

Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn trong không gian quán rượu, kim dài từ từ trượt qua số chín, báo hiệu một ngày sắp khép lại. Bỗng chợt cửa quán khẽ mở, tiếng chuông nhỏ bên trên khung cửa réo lên. Theo sau, là bốn người lạ bước vào, bước chân êm ái như những con mèo rình mồi. Trang phục của họ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, những chiếc áo choàng đen lụa bóng mượt, điểm xuyến là những đường thêu vàng kim tinh vi tạo thành những hoa văn phức tạp.

Vị đứng đầu, một người đàn ông cao lớn với mái tóc bạc bồ hồ, có đôi mắt sắc bén quét nhìn khắp quán. Người thứ hai, một phụ nữ trung niên, đôi tay đeo găng tay ren đen, cử chỉ thanh thoát nhưng mang theo thứ quyền lực khó tả. Còn hai người còn lại, thầm lặng như những bóng ma, ánh mắt họ không rời khỏi quầy pha chế nơi Amir đang làm việc.

Tiếng keng nhẹ vang khi anh đặt chiếc rẻ xuống quầy như một tín hiệu. Động tác lau đều đặn đột ngột dừng lại, anh bước thẳng về phía cửa chính với tư thế của một người chủ đang chuẩn bị cho một cuộc giao dịch quan trọng. Tiếng lật bảng hiệu "Đã đóng cửa" vang lên, tạo nên một ranh giới rõ ràng giữa thế giới bên ngoài và không gian kín đáo bên trong.

"Họ tới rồi." Anh thì thầm. "Mang Torbica theo nhé."

Bốn vị khách lặng lẽ di chuyển về phía góc quán, chọn chiếc bàn gỗ sồi lớn nhất, xa khỏi cửa sổ. Tiếng ghế kéo trên sàn gỗ tạo ra âm thanh nghiến răng, như tiếng thở dài của những linh hồn cũ. Trái tim bỗng chệch nhịp khi Amir ra hiệu tôi đi theo phía sau, mỗi bước chân đều nặng trĩu cảm giác hồi hộp chưa từng có.

"Chào mừng các vị quay trở lại." Anh mở lời với cái cúi đầu cẩn trọng, không còn vẻ thân mật thường thấy khi tiếp đón khách.

Người đàn ông tóc bạc, có vẻ là người đại diện, khẽ gật đầu chậm rãi đầy thấu hiểu. "Chúng tôi nghe tin...về 'loại đặc biệt'."

"Torbica." Người phụ nữ đeo găng tay ren dứt khoát tiếp lời.

"Hôm nay đem tới cùng tôi là một người bạn. Cô ấy chính là nguồn cung hiếm có nhất mà đế quốc này có được.'' Amir ném sang cho tôi một cái liếc cùng một nụ cười đầy chuyên nghiệp. "Phải nói là đã rất lâu rồi, một thứ hàng hóa quý hiếm như thế mới lại xuất hiện tại chợ đen này. Hy vọng các vị sẽ hài lòng."

Bỗng chợt, tôi cảm thấy máu dồn lên mặt. Dù đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, tôi vẫn không tài nào định hình được bản thân phải làm gì hay thể hiện thế nào cho đúng. Bàn tay giấu trong mép áo choàng khẽ run rẩy, vội vàng tôi cúi chào, cố gắng che đi nỗi hoảng loạn.

"Một đứa trẻ con?" Một trong những vị khách lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ.

"Ở nơi không có luật lệ, tuổi tác có là gì?"Amir khéo léo đáp lời. "Mang nó ra đi."

Bốn vị khách cùng chăm chú nhìn tôi, ánh mắt như dò xét khi tôi cẩn thận lôi ra từ trong túi những bông Torbica được gói trong lớp vải cũ. Chừng năm chục bông, đủ một bó. Một vị khách rướn người về phía trước, tay ông đưa ra như thể thèm khát muốn chạm vào, ngay lập tức anh đặt tay mình lên bó hoa, nụ cười thân thiện vẫn nở trên đôi môi ấy.

"Vẻ đẹp của Torbica, không thể diễn tả bằng từ ngữ đơn thuần." Anh kéo lên trước mặt họ ba bông Torbica đủ màu. "Hàng đặc biệt mới, còn tươi nguyên và đủ loại cả."

Không khí trong phòng bỗng trở nên đặc quánh, tràn ngập căng thẳng và sự kỳ vọng đến nghẹt thở. Trong chốc lát, ánh mắt bốn vị khách sáng bừng lên, hệt như những con nghiện lâu ngày cuối cùng được hứa hẹn liều thuốc mà họ thèm khát.

"Thật sự là chúng sao?" Người phụ nữ đeo găng tay ren quay sang thì thầm với những người còn lại, giọng cô ngày càng háo hức tột độ.

"Không thể nhầm lẫn được. Thật sự có cả bông vàng, nghe đồn đó là của hiếm." Người tóc bạc thì thầm đáp lại, giọng ông dường như đã mất đi vẻ điềm tĩnh ban đầu. Rồi ông quay lại nhìn những bông Torbica trên tay anh. "Vậy...giá cả như thế nào?"

Một cái nuốt khan, sự phấn khích trào dâng là không thể từ chối. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình như đang chơi vơi trên bờ vực của một thế giới hoàn toàn mới lạ và đáng sợ.

Anh chững lại, như thể đang cân nhắc. "Chất lượng luôn đi kèm với giá trị tương xứng."

"Chúng tôi hiểu." Người đàn ông tóc bạc gật đầu. "Cứ cho chúng tôi xem qua hàng trước đã."

Quay sang tôi, ánh mắt anh khẽ truyền đạt một thông điệp mà tôi không thể hiểu. "Đi lấy mẫu thử đi."

Mẫu thử? Có phải là những điếu thuốc anh gói lúc trước à?.

"V-Vâng." Tôi đáp gọn.

Bước ra sau quầy, trái tim vẫn đập loạn như vậy. Trong góc tối, một chiếc hộp gỗ nhỏ được đặt cẩn thận dưới kệ quầy. Vừa mở ra, mùi hương ngọt ngào, lạ kỳ liền xộc lên, bên trong hé lộ những cánh hoa cháy màu vàng nhạt, lấp lánh như có bụi kim cương.

"...Đây là Torbica..." Tôi đặt chiếc hộp xuống trước bàn, giọng nói có chút run rẩy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận