Tuyết đã ngừng rơi từ đêm qua, để lại một lớp băng mỏng phủ kín hiên hè và mái nhà. Kéo chặt cổ áo khoác cùng chiếc khăn quàng đã sờn len, tôi bước ra khỏi căn nhà ấm ấp, từng bước chân để lại dấu vết sâu trên lớp tuyết mới. Mặc dù đã xế trưa, ánh sáng nhạt nhòa của mặt trời vẫn bị che khuất đằng sau lớp mây xám chì. Hơi thở bốc từng hơi, thành những làn khói trắng mỏng manh trong không khí lạnh buốt của mùa đông khi tôi lên đường tới chợ đen.
Những cây vân sam vẫn xanh mướt, nhưng giờ đây được phủ thêm một lớp băng mỏng trên những tán lá xòe. Gió đông thổi buốt qua da thịt, dù đã quen. Cuối cùng, sau năm giờ đồng hồ băng qua những con đường quanh co, tôi men theo lối cũ, khu chợ đen đã kề. Dừng lại trước lối dốc, tôi hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp diễn ra, rồi tiếp tục bước đi với sự đan xen giữa lo lắng và háo hức.
Không khí nơi đây vẫn vậy, mang theo mùi hỗn hợp kỳ lạ của thuốc lá, xăng dầu và những thứ không thể định danh được. Khẽ gõ nhẹ hai tiếng như được dặn, cái lồng đèn treo trước cửa tiệm nhấp nháy một cách đáng sợ, hắt ra thứ ánh sáng đỏ quạch như máu. Tôi đứng đó một lúc, chờ đợi, nhưng rồi nhận ra cửa không hề khóa. Một kẽ hở, tôi nhìn qua, thấy bên trong đèn điện mờ vẫn còn bật cùng bàn ghế vẫn được xếp ngay ngắn, dù có hơi lộn xộn.
Tò mò, tôi đẩy cửa kêu một tiếng 'cót két' rồi bước vào bên trong. Không khí trong quán đặc quánh, nặng mùi men rượu và một thứ mùi nồng khó tả. Cửa tiệm vắng tanh, chỉ có một mình tôi cùng tiếng chuột kêu rúc rích đâu đó ở trong góc. Bỗng nhiên, tôi thấy bóng hình anh ngồi đằng sau quầy, bất động, đầu gục xuống bàn. Xung quanh là những chai thủy tinh rỗng, có khoảng ba tới bốn chai lăn lóc dưới đất cùng vài cái ly úp sấp trên mặt bàn.
Cẩn trọng tới gần, tôi hắng giọng, cố gắng để tiếng nói của mình không quá lớn. "...Xin lỗi đã làm phiền, em tới..."
Nhưng anh ấy vẫn gục đầu, cứ như đang say ngủ. Nỗi lo lắng bỗng tăng lên gấp bội, như một luồng nước lạnh chạy dọc sống lưng. Anh ấy có sao không? Có khi nào đã ngất xỉu rồi? Hay tệ hơn...
Rồi đột nhiên, một cục màu hồng bất ngờ trồi ra khỏi ống tay áo của Amir. Hoảng hồn, tôi lùi vội, chẳng may vướng chân vào cái ghế mà ngã rầm xuống. Tiếng động chói tai vang vọng khắp quán, khiến anh giật mình, ngóc cái đầu rối bù lên.
Nheo mắt, anh đưa tay vuốt mặt trong một cử chỉ đầy khó chịu. ''Chuyện gì...''
Và rồi một con chuột xuất hiện! Một sinh vật kỳ dị đến không thể tin nổi! Thân hình hầu như trọc lốc, chỉ lác đác vài sợi lông tơ trắng muốt rải rác trên làn da hồng nhạt. Đôi mắt đen láy to tròn như hai hạt cườm nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ tò mò đến rùng mình. Nhưng điều kỳ quái nhất chính là chiếc áo len xanh lơ tí hon bao bọc thân hình nhỏ bé của nó!
Trong khoảnh khắc còn đang choáng váng, nó bất ngờ nhảy phóc lên người tôi. Theo bản năng mà bật dậy như lò xo, tiếng hét hoảng loạn của tôi vọng khắp quán rượu. ''CỨU! C-CÓ CHUỘT!''
Hoảng hồn, tôi thọc tay vào trong áo, cảm nhận rõ từng bước chân tí hon của nó đang chạy quanh co trên da thịt, cảm giác ghê rợn như hàng nghìn con kiến bò trên người. Vật lộn dữ dội, cuối cùng tôi cũng tóm được nó, chẳng chút chần chừ mà ném con vật nhỏ về phía quầy rượu. Trúng phóc! Con chuột đáp thẳng xuống mái tóc rối bù của Amir. Đôi mắt anh vẫn còn lờ đờ, không rõ vì ngái ngủ hay do cú sốc. Rồi chậm rãi, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng bế xuống con chuột đang kêu rít. Và thật khó tin, với ngón cái của mình, anh nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ xíu chỉ còn vài sợi lông thưa thớt của nó. Giống như, anh ta âu yếm, vuốt ve con chuột như thể nó là báu vật gì đó!
''Cái gì mà ồn ào thế...'' Amir gượng mình ngồi dậy, mắt hướng về phía tôi, lần này có vẻ tỉnh táo hơn một chút.
''A-Anh đó! Có chuột kìa!'' Tôi chỉ vào con chuột không lông đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
''...Chuột...'' Anh nhìn tôi đầy khó hiểu. Hay có lẽ vì anh ta vẫn còn đang ngái ngủ bởi men say?!
Rồi anh đưa tay, cẩn thận chỉnh lại cái áo len trên người con thú nhỏ. ''...Chuột thì...Đây hả?...'' Nâng con vật ngang tầm, anh nheo mắt nhìn kỹ hơn. ''...À, đây là Phô Mai...nó...đâu phải chuột...''
Trời ơi, cái áo len đó, chẳng nhẽ anh ta nuôi chuột làm thú cưng à!? Lại còn là một con chuột dị dạng không lông nữa chứ!
''Nó chính xác là một con chuột cống đó!''
Với đôi mắt nhắm nghiền, anh bĩu môi cái nhẹ, một tay đưa lên che chắn con vật đầy vẻ bao bọc. Rồi con chuột nhanh nhẹn thoát khỏi bàn tay anh, lao xuống chui khuất sau quầy rượu. Vươn vai với những động tác uể oải, bộ quần áo của anh nhàu nhĩ trông thật lôi thôi. Gượng mình, anh di chuyển đến khung cửa sổ, từng bước dài lê thê, đứng ngẩn người, anh ngó ra đằng ngoài, tay phải day nhẹ thái dương vẫn là cái vẻ mặt cau có khó chịu ấy. Rùng mình, tôi chỉ dám đứng cách đó một khoảng xa, đôi mắt chăm chú quan sát người con trai đang từ từ tỉnh ngủ.
"...Quên mất, dưới này làm có ban ngày..." Lời lẩm bẩm thoát ra từ môi khô, anh quay sang liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cũ treo ở góc tường. "...Em đến đúng giờ đấy...Em có mang Torbica theo chứ?"
Cẩn trọng bước tới gần, tôi đặt xuống quầy chiếc túi vải đầy ắp những bông Torbica thu hoạch được từ hôm trước. "Anh không khỏe à? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Thả mình xuống ghế, bàn tay chai sạn vuốt gọn mái tóc cam rực rỡ, anh rót cho mình một cốc nước lọc rồi nhấp một ngụm dài. "...Anh uống quá chén, chẳng rõ ràng gì sao..."
Thọc tay vào túi vải, anh lấy ra một bông Torbica tím biếc rồi đưa lên miệng, chậm rãi nhai từng cánh hoa như thể đó là món ăn vặt quen thuộc. "Sao lại nhìn anh như thế?" Ngắt thêm một cánh hoa nữa, anh tiếp tục bỏ vào miệng, tiếng giòn rụp vang lên giữa kẽ răng.
"Anh đang ăn nó thật sao?!" Tôi chỉ vào bông Torbica chỉ còn trơ ba cánh. "Nhưng chẳng phải nó có độc à?!"
Khựng lại, anh cúi nhìn những cánh hoa tím biếc nằm gọn trong lòng bàn tay. "...Chết tiệt...Chắc phải làm nhẹ một bát canh giải rượu trước đã." Rồi anh đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng về phía bếp.
"Ý anh là gì?! Nó có thể ăn được sao?"
Lập tức, tôi nhảy xuống khỏi chiếc ghế đẩu, vội vã theo chân anh qua tấm rèm đỏ thẫm vào phía bên trong bếp. Mắt không rời khỏi bóng lưng khi anh đang rót thứ gì đó vào chiếc nồi cũ. Mùi hương len lỏi qua từng ngóc ngách, bám víu vào lớp rèm cửa bạc màu, vào chiếc bàn ăn đã bong tróc sơn. Một hỗn hợp của gừng nồng, hành phi thơm lừng và vị ngọt dịu của xương hầm.
"Hồi còn ở quê nhà, chúng là món đặc sản đấy." Anh vừa nói, vừa múc một thìa từ nồi lên rồi húp nhanh một ngụm nóng hổi. "Cảm giác giòn rụp của cánh hoa, chất độc tê tê nơi đầu lưỡi..." Đột nhiên, lời nói chợt chững lại, ánh mắt đắn đo nhìn về phía tôi. "...Chỉ là không hề hấn gì đến giống loài của anh thôi...Giữ bí mật đó nhé."
Giống loài của anh ấy?!
"R-Rốt cuộc, anh tới từ đâu vậy?"
"...Cái này thật khó nói lắm..." Anh rót đầy canh một bát rồi nhấp một ngụm lớn, nuốt ực trong một hơi. "Dù sao thì đừng có thử nhé."
Ánh mắt tôi dán chặt vào anh, một cảm giác khó chịu trào dâng, chẳng rõ vì mùi rượu quyện với hương Torbica còn vương trong không khí hay bởi thái độ cợt nhả của Amir. Cái cảm giác khiến cho người ta chẳng rõ rằng anh ta đang cố tình trêu đùa hay thực sự có lí do nào đằng sau ấy.
Anh ta lúc nào cũng buông ra những câu chữ lập lờ như thế, thật khó hiểu. Dù vậy, tôi cũng không muốn mình trở nên quá xét nét.
Tiếng bát chạm bàn vang lên, dùng mu bàn tay mình, anh lau vội khóe miệng. Một tiếng thở dài thoát ra đầy nhẹ nhõm, như thể cơn đau đầu do hơi men đã dịu bớt. "Em không biết gì về Torbica sao?"
Lặng lẽ, tôi lắc đầu, những ngón tay bất giác nắm chặt mép áo choàng. "Em biết loài hoa này mọc đơn độc trên mỗi đầu cành và chúng mang giá trị lớn."
"Chỉ vậy thôi?" Anh nhếch mày, tựa lưng vào quầy bếp, hai tay khoanh trước ngực.
"À thì...không có tài liệu nào về chúng được ghi lại trong đế quốc này cả."
Chẳng nói thêm một lời, anh rời khỏi căn bếp, tay vuốt gọn mái tóc rối bù giờ đã có phần chỉn chu hơn, dù hương rượu nồng vẫn quấn quýt không tan. Kéo ra một chiếc ghế đẩu phía sau quầy, anh mò vào túi áo lôi ra một túi nhỏ đựng những đồng xu vàng, đưa về phía tôi như thể đang chờ đợi điều gì đó.
"Cho anh một ít Torbica khác."
Gật đầu cái nhẹ, tôi lặng lẽ bước tới đứng trước anh. Thật cẩn thận, tôi rút từ trong túi ra chừng bốn bông Torbica với đủ màu sắc rực rỡ khác nhau. Không rõ, liệu số này có tương xứng với số tiền anh ấy vừa trả không.
Cầm lấy chúng, anh khéo léo dùng nhíp tách từng cánh hoa ra để lộ những nhụy vàng óng ẩn sâu trong. "Nhìn đây, đây là hạt giống của Torbica. Chúng mang độc tính khi được nuốt hoặc rỉ mật.''
"Có thể trồng được sao?" Tôi tò mò đưa mặt lại gần hơn, khẽ cúi xuống để quan sát thật kỹ.
"Có thể, nếu em biết cách." Anh ngắt từng nhụy xuống rồi đặt chúng sang một bên. Tiếp đó, tỉ mỉ anh dùng kéo cắt bỏ những chồi đơn độc ở đầu cành, để lộ nhựa vàng óng rỉ ra dọc thân cây. Cuối cùng, cẩn trọng anh chọn lựa những cánh hoa nhỏ bất thường của đóa Torbica. "Lùi ra xa một chút đi và bịt mũi lại, đừng thở thì càng tốt."
Nghe lời, trái tim bỗng đập nhanh hơn với một cảm giác bất an khó tả. Từ từ lùi lại phía sau, những bước chân nhỏ nhẹ như sợ làm rối loạn không khí đang bao trùm. Bàn tay run rẩy tôi đưa lên che kín miệng mũi nhưng đôi mắt vẫn mở to, không thể rời khỏi những động tác của anh. Với sự cẩn trọng của một người thợ thủ công lão luyện, anh trải xuống mặt quầy một tờ giấy gạo trắng muốt, mỗi nếp gấp đều được vuốt phẳng một cách hoàn hảo. Chiếc bật lửa bạc nằm im lìm ở góc quầy được anh nhặt lên, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Và khi ngọn lửa nhỏ bùng lên với một tiếng 'tick' nhẹ, tôi nín thở, cảm nhận sự hồi hộp lan tỏa.
Anh đưa ngọn lửa lại gần hơn bên dưới những cánh hoa Torbica. Bỗng chợt, những cánh hoa mỏng manh ấy bùng cháy với một vẻ đẹp ma mị không thể tả xiết, màu xanh lam của biển cả, tím biếc của hoàng hôn huyền ảo, đỏ cam rực rỡ như mặt trời kèm theo đó là một mùi hương lạ lẫm đột ngột lan tỏa trong không khí, vừa ngọt ngào vừa the thé, khiến đầu tôi hơi choáng váng. Ngọn lửa nhảy múa, thay đổi màu sắc theo từng cánh hoa cháy, tạo nên một màn trình diễn ánh sáng kỳ ảo mà mắt tôi chưa từng được chứng kiến.
Rơi xuống từ những ngọn lửa màu nhiệm ấy là những hạt bụi trắng li ti như tuyết rơi đầu đông, lặng lẽ đọng lại trên tờ giấy gạo. Khi ngọn lửa cuối cùng tắt hẳn, để lại chỉ một làn khói mỏng bay lên, tôi mới dám thở ra. Với những cử chỉ thành thạo đến đáng sợ của một người đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, anh cẩn thận quấn những hạt bụi trắng vào tờ giấy. Những ngón tay di chuyển với sự khéo léo của một nghệ nhân, mỗi động tác đều chính xác và tinh tế.
Rồi anh từ từ quay lại, ánh mắt gặp ánh mắt tôi. "Đây là cách Torbica được dùng để chế thuốc phiện."
Thuốc phiện. Tim tôi như ngừng đập một nhịp khi nhận ra thứ tàn khốc ngay trước mặt này. Hóa ra đây chính là cách họ biến Torbica thành thứ thuốc mê ảo đáng sợ ấy.
Khi cuộn giấy gần hoàn thành, anh đưa đầu lưỡi ra miết nhẹ dọc theo mép giấy, hơi ẩm từ nước bọt làm cho điểm cuối dính chặt lại với nhau. Cuối cùng, điếu thuốc phiện được nâng lên trong bàn tay anh với sự cẩn trọng của một người đang cầm một vật báu. Chiếc bật lửa bạc được bật lên một lần nữa, ngọn lửa nhỏ xanh lam hờ hững chạm vào đầu điếu thuốc. Một làn khói trắng muốt, mỏng manh và uyển chuyển như những dải lụa bay trong gió. Mùi hương thoảng lan tỏa, không phải mùi khó chịu như thuốc bắc mà lại gần giống như thuốc lá thơm, ngọt ngào và khó tả, có chút gì đó quyến rũ một cách nguy hiểm.
Đưa điếu thuốc lên môi, anh rít một hơi sâu, thật chậm, ngực phồng lên rõ rệt. Trong khi tôi đứng đó như một pho tượng đá, không dám cựa mình, chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ nhất trên khuôn mặt anh. Cách khóe môi anh hơi cong lên, cách lông mày anh nhíu lại, cách cổ họng anh di chuyển khi nuốt xuống làn khói. Rồi một hơi thở ra, làn khói dày đặc chợt bay khỏi đầu môi, cuộn tròn trong không khí ngột ngạt trước khi tan biến không dấu vết.
"Khi tiếp xúc với Torbica, phổi có thể bị hoại tử từ từ. Về cơ bản, nó gây hại không khác gì thuốc lá, nhưng cái chết mà Torbica mang lại kinh hoàng hơn rất nhiều." Giọng anh cứng nhắc, như đang thuật lại một bài học đã thuộc lòng. "Khói nguyên chất của nó có chứa độc tố lây lan nếu quá liều, phá hủy đồng thời các cơ quan nội tạng khác không chỉ riêng lá phổi. Nó ăn mòn da thịt từ bên trong như một loại bệnh truyền nhiễm, cho đến khi không còn sự sống nào trong cơ thể. Không có dấu hiệu đặc trưng nào ngoài mùi hương, nó cũng dễ bị nhầm lẫn với thuốc lá."
Máu trong người tôi như đông cứng khi nhìn thấy sự biến đổi kinh hoàng trên khuôn mặt anh. Đôi mắt ấy, Chúa ơi, đôi mắt ấy đang thay đổi! Con ngươi đen như hố sâu bỗng giãn rộng một cách bất thường, như một vực thẳm nuốt chửng gần hết phần màu xanh lục vốn có. Đó không còn là ánh mắt của con người nữa mà như của một thứ gì đó hoang dại, nguyên thủy và không thể đoán được.
Rồi khi con ngươi anh từ từ co lại, hẹp như đôi mắt mèo dưới ánh sáng mờ của quán rượu. Anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt cười có nửa chút chế giễu. "Nhựa của nó cũng chứa độc tính. Còn về phần người ta dùng nó để làm độc dược, tương tự, nếu trực tiếp uống phải nhựa mà không thông qua điều chế cẩn thận, cái chết là điều chắc chắn."
"Nhưng không có nghĩa rằng Torbica này hoàn toàn ác tính." Anh gảy nhẹ điếu thuốc, những hạt tro li ti rơi xuống sàn như tuyết đen. "Cơn nghiện từ Torbica đem tới có thể nâng cao các giác quan cần thiết của người dùng hay nói chính xác hơn là nó có thể làm tê liệt cơn đau. Nhựa của nó cũng có thể dùng để trung hòa các loại độc bất trị, như một dạng thanh tẩy."
Nỗi sợ hãi bò lên từ bụng dạ, khiến tôi muốn lùi lại nhưng chân như đóng đinh. Những câu hỏi như dao trong chốc lát cắt xé tâm trí, khiến tôi không thể yên lòng nổi. Anh ta thực sự là ai vậy? Từ nơi nào bước ra mà lại am hiểu đến thế về những thứ độc hại như này? Và điều khiến tôi rùng mình nhất, tại sao anh ta có thể ngồi đó một cách bình thản, như thể mùi thuốc phiện nồng nặc này chẳng ảnh hưởng gì đến anh?
"T-Trông chúng giống thuốc lá vậy sao?" Mắt tôi mở to trong ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Amir không trả lời ngay, chậm rãi anh rít thêm một hơi sâu nữa từ thứ cuộn tròn trắng muốt trên tay. "Ừ." Anh thở ra một làn khói dài, đôi mắt hơi nheo lại. "Không phải ai cũng tường tận về Torbica đâu. Bởi lẽ, đồ càng lộng lẫy thì càng mang vẻ chết chóc, nhưng cũng chính nơi tử thần ngự trị, ta mới lại nhìn thấy khởi nguồn của sự sống."
Tiếng ghế cọt kẹt vang lên giữa không gian tĩnh mịch, anh đứng dậy khỏi quầy rượu. "Nhưng anh nói thật đấy, đừng dại dột mà thử...Giống loài của em sẽ không chịu nổi Torbica nguyên chất đâu, nên đừng..."
Những lời lẽ của anh khiến tôi bối rối đến mức chóng mặt. Giống loài của tôi? Tại sao anh lại biết rõ như vậy về chuyện này?
Chậm rãi, anh bước đến một cái tủ gỗ cũ nằm khuất trong góc, ánh mắt lướt qua những chai rượu xếp ngay ngắn đằng trong. Với điếu thuốc kẹp trên tay, anh lại tiếp tục rót xuống cho mình một ly rượu khác. Cái ly sóng sánh màu hổ phách khi anh đưa lên miệng, nhấp nhẹ một ngụm, ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên thành ly, tựa như một viên đá quý bị bỏ quên.
Trời ơi, con người này. Tôi thầm nghĩ. Một điếu 'thuốc lá' lạ lùng trên tay, một ly rượu mạnh nữa. Anh ấy cứ như đang tự phá hủy mình vậy. Anh ta không sợ hãi cái chết sao?
"Với độc tính như thế, anh không quan ngại cho sức khỏe của bản thân à?"
Anh liếc nhìn tôi qua vai, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. "Rượu thì có nhưng Torbica thì không. Anh đã nói rồi mà, đó là sản vật đặc trưng của nơi anh sinh ra."
Ngây người tôi nhìn anh, đôi mắt quái dị ấy cứ nhìn chằm chằm tôi một cách đầy khó chịu trước những câu trả lời nửa vời kỳ lạ.
"Sao vậy?" Anh nghiêng đầu. "Tò mò đến vậy sao?''


0 Bình luận