Vol 1. Khởi nguyên

Chương 15. Bóng Ma Từ Giấc Mộng

Chương 15. Bóng Ma Từ Giấc Mộng

Mí mắt rùng mình bật mở, thế giới hiện ra trước mặt như một địa ngục đẫm máu. Tôi đứng cô độc giữa đại dương bất tận, nước đỏ thẫm lan tỏa đến tận chân trời, không có bờ bến, không có lối thoát. Ánh sáng kinh hoàng đỏ rực nhảy múa điên loạn từ trên cao, hắt xuống những tia sáng như lưỡi dao, xuyên qua từng gợn sóng tối tăm. Chiếc áo choàng trắng muốt bồng bềnh quanh thân thể như liệm khăn của kẻ chết, những họa tiết kỳ quái uốn lượn trên vải là những vết cháy âm ỉ, như những lời nguyền cổ xưa được khắc bằng máu. Gió lạnh buốt thổi qua, cuốn theo tiếng thì thầm của hàng nghìn linh hồn lạc lối, những âm thanh vô hình cào xé tâm hồn.

"...Có ai không?..."

Tiếng gọi tuyệt vọng xé toạc không gian đặc quánh rồi chết dần trong im lặng. Chỉ có tiếng nước chập chờn dưới chân, những gợn sóng lan tỏa như vòng tròn tử thần. Và rồi mùi máu ập tới, thứ mùi tanh nồng đặc, ám vào từng lớp không khí, mang theo cảm giác buồn nôn khiến lòng tràn ngập sự ghê sợ tột cùng.

"...Có ai ở đây không?..."

Đột ngột, tiếng khóc tư lự chợt vọng từ hư vô, thì thầm trong không gian tĩnh mịch như tờ. Những tiếng nấc nghẹn ngào tựa khúc ca sầu thảm. Ánh mắt tôi hoảng loạn đảo điên, cố gắng dò tìm một bóng hình, nhưng câu trả lời vẫn chỉ là màn đêm dày đặc ấy, thứ bóng tối đặc quánh và lạnh lẽo.

Rồi, từ góc khuất của tầm mắt, nó xuất hiện. Trái tim thắt lại khi bắt gặp bóng dáng một con sói đang quằn quại giữa biển máu đỏ lòm. Máu chảy từ vô số vết thương trên cơ thể nó, tạo thành những dòng suối nhỏ màu đỏ đen, nhuộm thẫm bộ lông vốn một thời tinh khôi. Tiếng rên rỉ thoát ra từ đáy phổi, mỗi hơi thở đều như dao cứa vào không khí, hệt như tiếng kêu thảm thiết của một linh hồn đang chết dần. Khuôn miệng nó chợt mấp máy, lẩm bẩm những âm tiết vô nghĩa, rồi trong một nỗ lực cuối cùng, nó từ từ ngẩng phắt cái đầu nặng nề. Ánh mắt đỏ ngầu, xuyên thủng tâm can bằng cái nhìn chết chóc đầy ám ảnh.

Đôi chân run rẩy, từng bước tiến gần do dự hòa cùng nhịp tim đập dồn dập, vang vọng trong tai đến mức tựa như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Cái hàm ướt máu của con sói từ từ hé mở, để lộ hàng răng nanh sắc nhọn như dao găm. Móng vuốt cào cấu vô vọng xuống mặt nước, từng đường gãi tạo nên những gợn sóng nhỏ, kèm theo những âm thanh cọ xát đau tai. Tiếng thì thầm điên loạn không ngừng nghỉ thoát ra từ khuôn miệng, những từ ngữ không thành hình.

Trong ánh mắt ấy, tôi thấy được cả một thế giới đau khổ, sự tuyệt vọng, nỗi đau không thể diễn tả và có điều gì đó...điều gì đó như lời khẩn cầu vậy.

"...Th...uyết...hoa..ng...thu..yết...ho...ang..."

Từng âm tiết thoát ra như những giọt máu cuối cùng, nó há cái hàm tối đa đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng xương kẽo cạch. Lưỡi...ôi Chúa ơi...lưỡi của nó đã biến mất. Chỉ còn lại một hố đen sâu thẳm, nơi máu và nước dãi cứ chảy không ngừng.

Lùi lại trong kinh hoàng, chân giẫm phải một thứ gì đó mềm nhũn dưới nước. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng như điện giật, đôi tay bủn rủn, đầu óc quay cuồng. Thực tại và ác mộng đan xen không thể phân biệt.

Bỗng nhiên, từ đâu đó dưới vực sâu, tiếng gầm rú từ địa ngục chợt xé toạc không gian. Âm thanh ấy không phải của con sói, mà là của cái gì đó lớn hơn, đáng sợ hơn, như thể từ tận lòng trái đất đang có một con quái vật khổng lồ vừa tỉnh giấc. Toàn bộ biển máu rung chuyển, sóng lớn vỗ về mọi hướng. Từ dưới vực thẳm đen ngòm, vô số bàn tay mục nát vươn lên như ma quỷ trỗi dậy. Những ngón tay chỉ còn da bọc xương, móng dài và sắc nhọn, da thịt rữa nát. Chúng vươn lên từ đáy vực thẳm, nắm chặt con sói với một lực siêu nhiên không thể chống cự. 

Con vật giãy giụa trong cơn đau tột cùng, thân thể to lớn quằn quại như con rắn khổng lồ đang chết dần. Móng vuốt của nó cào xé cuồng loạn vào biển máu, nhưng tất cả đều vô ích. Rồi những chiếc nanh ấy cắm sâu vào cẳng chân tôi như những mũi giáo lửa, đau đớn xuyên thấu từng sợi thần kinh, lan tỏa khắp cơ thể. 

"Buông ra!? Chết tiệt!?! BUÔNG RA!!" Tiếng thét vang lên cho đến khi cổ họng rát cháy, cho đến khi giọng nói biến thành những âm thanh thú vật. 

Toàn thân ngã nhào xuống vũng máu nhớp nháp, nước đỏ thẫm tràn ngập quanh. Chân phải của tôi điên cuồng đạp vào đầu con sói, nhưng hàm răng tử thần không hề buông tha, thậm chí còn cắm chặt hơn, quyết tâm nghiền nát từng sợi thịt, từng mảnh xương. Vị máu tanh như sắt trong chốc lát tràn ngập khoang miệng, mùi chết chóc xâm chiếm mọi giác quan. Nước lạnh như băng tràn vào phổi, cướp đi từng hơi thở. Những giọt nước mắt hòa lẫn với những bong bóng khí, cuối cùng vỡ tan, nhấn chìm theo mọi hy vọng mong manh còn sót lại.

Giật mình tỉnh dậy như kẻ chết.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả cơ thể đều đau nhức. "Chỉ là giấc mơ...chỉ là một giấc mơ..." Tôi lắp bắp với chính mình. Hơi thở gấp rút vội vã đưa đôi tay lên xoa khắp thân thể, sợ hãi trước những gì vừa trải qua.

Nhưng mùi máu tanh nồng ấy vẫn ám ảnh trong không khí, thấm đẫm trên từng sợi vải. Và cơn đau, vết cháy âm ỉ lan tỏa từ tận sâu trong xương tủy, tại sao lại chân thực đến như vậy?

Giấc ngủ kéo tới lúc nào chẳng rõ, tôi gục xuống bàn giữa biển tài liệu ngổn ngang. Ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi trôi qua trong chớp mắt, chẳng đủ để xóa tan đi mệt mỏi. Chỉ khi hoàn tất những công việc cuối cùng, màn đêm mới nhường chỗ cho ánh hừng đông le lói bên ngoài khung cửa. Gần đây, tần suất của các cuộc tấn công đã giảm đi đáng kể, chiếc cổng sắt vốn đã yên vị được vài ngày. Thật đáng mừng vì trong khoảng lặng hiếm hoi này, chúng tôi không phải chứng kiến thêm bất kỳ mất mát nào.

Một ngày bận rộn như thường lệ bắt đầu với việc kiểm kê vũ khí và hỗ trợ quanh tháp chính, nhưng ký ức về đêm qua vẫn như một bóng ma, cứ quẩn quanh không buông. Đôi tay, thay vì ghi chép, lại mải miết vẽ nguệch ngoạc lên trang giấy hình dáng con sói ấy. Con quái vật với thân hình khổng lồ, to lớn một cách dị thường. Ánh mắt đỏ ngầu tựa lửa địa ngục cùng máu tươi nhuộm thẫm bộ lông trắng muốt khiến cho hàm răng nanh sắc lẹm, xiên xẹo càng thêm gớm ghiếc. Nhưng điều khiến nó trở đáng sợ hơn cả, là sự trống rỗng bên trong chiếc miệng há rộng ấy.

Phải chăng đằng sau giấc mơ kỳ lạ có ẩn chứa một điềm báo hay chỉ đơn thuần là tiếng kêu rên của một tâm trí đang mệt mỏi.

Sau bữa ăn tối chóng váng, tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế, buông mình cho những cơn đau nhức. Trên bàn, những hạt Morphine trắng tinh khiết lấp lánh dưới ánh đèn đã sẵn sàng. Khẽ gom chúng lại, tôi cẩn trọng gói một chút vào giấy bột gỗ mỏng, làm ẩm đường keo nhẹ rồi cuộn tròn, tạo hình điếu thuốc lá. Cầm theo chiếc bật lửa, tôi lặng lẽ rời khỏi lều.

Bóng tối ôm trọn doanh trại, chìm trong tĩnh mịch. Ánh lửa bập bùng, nhảy múa trên những khúc gỗ cháy, tỏa ra thứ hơi ấm mong manh. Mùa đông nơi đây, thật khó để tìm thấy những vì sao le lói, chỉ còn lại bầu trời một màu mây xám đục. Gạt bật lửa trên tay, tôi khẽ châm điếu thuốc. Hút một hơi dài, làn khói nóng cuốn theo Morphine như dòng thác ngược, mang theo một cảm giác lâng lâng khó tả. Nó đến như một lời thì thầm xoa dịu, đưa con người ta vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nơi mọi đau đớn thể xác lẫn tinh thần đều tạm thời chìm xuống. Phải, sự bình yên hiếm hoi sau một quãng thời gian vật vã.

Về bản chất, Morphine là một chất giảm đau thuộc họ thuốc phiện, một thành phần của thuốc an thần. Nếu so sánh nó với các loại thuốc phiện khác, có lẽ nó là loại ít có hại nhất. Không hoàn toàn an toàn, nhưng nếu sử dụng đúng liều lượng sẽ tránh được việc rơi vào cơn nghiện mãn tính. Thứ tôi thường xuyên điều chế cho Phó chỉ huy là Heroin, một phiên bản tàn khốc hơn. Để ngụy trang, chúng tôi thường pha chế chúng dưới dạng thuốc lá, bởi thuốc phiện là loại tạp chất bị cấm nhưng thuốc lá lại được ban hành rộng rãi trong đế quốc. Tất cả đều là một phép tính hoàn hảo giữa lợi nhuận và sự vỗ về cho lương tri.

Dĩ nhiên, vẫn còn những thứ độc hại hơn thế nữa, Ecstasy, Lysergide, Ketamine, những cái tên nằm ngoài mọi ghi chép chính thống. Không một tài liệu nào mô tả, không một lời đồn nào dám khẳng định về nguồn gốc hay tác dụng thực sự. Ở vùng đất này, sự im lặng tuyệt đối đã biến chúng thành thứ độc dược đáng sợ nhất, nguy hiểm ngay cả khi chưa từng xuất hiện.

Hút thêm một hơi dài, tôi có thể cảm thấy đồng tử mình co lại, trong khi cảm giác tê dại chậm rãi thấm vào từng thớ thịt, cô lập tâm trí khỏi thể xác. Morphine đến với tôi từ hai năm trước, như một sự cứu rỗi, một cách để buộc mình phải tỉnh táo trước thực tại khắc nghiệt. Mặc dù đã tính toán mọi rủi ro, nhưng khi cơn đau vượt quá ngưỡng chịu đựng, vài tháng một lần, tôi lại tự cho phép mình chìm vào thứ ân sủng đáng sợ này. Thật trớ trêu làm sao, thứ được dùng như phương thuốc cuối cùng lại đưa tôi vào trạng thái mê muội nhất.

Thêm một hơi nữa, cái lạnh của gió Bắc dường như trở nên ấm áp hơn. Khi tôi cứ vô định nhìn vào ngọn lửa, ánh lửa hồng lung linh như đang sống dậy, bỗng thì thầm những lời vu vơ. Nhưng rồi khi ánh mắt dừng lại trên điếu thuốc đã tàn, tôi lại không khỏi chất vấn bản thân mình.

"Thật tình, em lại sử dụng thuốc phiện đấy à?"

Giật mình tỉnh khỏi cơn mê, ánh mắt tôi va phải Felix. Bóng dáng anh ngồi đó, khuôn mặt in hằn những nếp lo âu.

Felix Loy Hewson, một thường dân bỗng chốc bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh, anh bị buộc phải nhập ngũ và trở thành một phần của lực lượng đặc nhiệm. Họ nói anh đến từ Almira, một vùng đất xa xôi, lãnh địa của gia tộc Delwyn, nằm không xa trung tâm thủ đô. Felix đã bước vào thế giới này trước tôi đến hai năm, đủ lâu để trở nên dày dạn nhưng vẫn khép kín một cách kỳ lạ. Anh im lặng về quãng đời trước đó và mảnh ghép duy nhất tôi có được về con người anh, rằng anh đã từng là một thợ rèn lành nghề.

"...Không phải..thuốc phiện..." Những từ ngữ rời rạc cố gắng tìm cách lắp ghép với nhau. "Morphine...giảm đau..." Ý thức mờ đi, tôi gần như không thể tập trung.

Đột ngột, anh giật phắt điếu thuốc trên tay, ném nó như một mảnh rác cháy vào đống lửa.

"...Anh...đang làm gì vậy?..."

"Đừng dùng nó nữa.'' Giọng anh đanh lại. ''Em biết nó có hại như thế nào mà."

"...Em đã nói nó không phải...mà.'' Tôi uể oải chống chế, đầu óc bỗng nặng trịch. ''...Chỉ là thuốc an thần, Morphine...nhẹ hơn. Vài tháng mới một lần...có sao?..."

Anh lắc đầu đầy bực dọc khi đưa cho tôi một miếng táo đã gọt sẵn. Đưa mắt, tôi nhìn nó một cách mơ hồ, rồi khẽ cắn một miếng. Vị ngọt của quả dường như là vị cát thô sạn đầy vô vị. Cảm giác thật khó tả, như thể lưỡi đã tê liệt, không còn cảm nhận được sự sống của trái cây.

"Nó được điều chế từ Torbica. Mặc dù anh không biết nhiều về y dược nhưng rõ ràng đế quốc cấm buôn bán loại cây này đều có lí do cả."

"...Em mất ngủ, cơ thể thì đau nhức. Những loại thuốc thông thường...vô dụng. Morphine là tốt nhất...Một điếu...không đủ để gây nghiện đâu..."

"Một vài điếu trong một vài năm? Đó chính là cách nó bắt đầu. Đừng có tô hồng cho sự nhu nhược của mình. Em có thực sự không nhìn thấy viễn cảnh mà bản thân trở thành một kẻ điên loạn, không phân biệt nổi thực tại hay không?"

"Kẻ điên." Tôi lặp lại hai từ ấy một cách trống rỗng. "...Ở cái nơi mà mỗi ngày trôi qua đều là một tra tấn, điên rồ mới chính là trạng thái...bình thường nhất. Sự lo lắng của anh ở đây mới thật là đáng ngờ."

Rốt cuộc, giữa một người tỉnh táo trong một thế giới điên cuồng và một kẻ điên trong một thế giới được cho là bình thường, sự khác biệt thực sự là gì?

"Nếu giờ đã ân hận, vậy lúc ấy sao còn đặt bút ký tên?'' 

"...Khi ấy...em vốn chỉ là một đứa trẻ ngờ nghệch." Ánh mắt tôi đăm đăm dõi theo ngọn lửa, dường như đang tránh né ánh nhìn anh. "Trong cái đầu đơn giản ấy chỉ có hào quang và ảo vọng. Cứ ngỡ làm được việc nghĩa rồi thì phía trước ắt sẽ có một lối đi mới..."

Nỗi buồn như một làn sương mỏng loãng trong không khí. Khoảng lặng giữa hai người kéo dài, để lại lửa réo lên những tiếng nổ lách tách.

"Nhưng...năm năm, một quãng thời gian đủ dài để nhận ra mình đã sai. Giờ đây em mới hiểu, mọi thứ chẳng hề giống như bức tranh màu hồng mà đứa trẻ ngây thơ ấy từng vẽ."

Gió Bắc mang theo hơi lạnh đầu mùa. Lặng lẽ ngồi bên đống lửa nhỏ, tôi lắng nghe tiếng củi cháy tựa khúc nhạc buồn của đêm đông. Hơi ấm từ ngọn lửa bập bùng phả nhưng dường như chẳng thể nào xua tan được giá lạnh đang luồn sâu vào tận tâm can. Làn khói cuồn cuộn bay lên, rồi loãng tan vào màn đêm đen đặc. Cứ thế, những nỗi niềm lo toan, muộn phiền về cuộc sống cứ kéo đến, quẩn quanh trong tâm trí chẳng thể dứt.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!