Bánh xe gỗ lăn dài trên những viên đá lát cổ, tiếng vó ngựa đều đặn, nhịp nhàng như một bản thánh ca của đất trời. Ngồi phía sau chiếc xe kéo cũ, tôi tựa lưng tựa vào thành gỗ mòn, ánh mắt hướng về phía chân trời xa, nơi ánh nắng trưa đang dần nghiêng mình.
Tôi trở về, không phải trong sự hoảng loạn của kẻ trốn chạy mà với một tâm thế tĩnh lặng đến lạ thường. Cái cảm giác bồn chồn ban đầu đã không còn, để lại là dư âm mỏng manh ấy, tựa sợi tơ vương vấn sau một giấc mộng lạ. Chuyến đi đầu tiên đến chợ đen, nơi mà tôi từng hình dung như một chốn u uất, đầy rẫy những hiểm nguy, hóa ra lại không kinh hoàng như những lời đồn thổi.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tôi đã chốt được một thương vụ thành công, một khởi đầu mới mẻ. Nhưng niềm vui ấy cũng nhanh chóng bị che phủ bởi một thực tại hiển nhiên, Torbica, loài hoa dại tuyệt đẹp ấy lại chỉ nở rộ vào những tháng nhất định trong năm. Ý tưởng về việc trồng Torbica, mở rộng sự nghiệp nhỏ bé của mình, đột ngột lóe lên trong tâm trí. Tôi có thể hình dung ra những cánh đồng Torbica bạt ngàn, những cánh hoa rung rinh trong gió đông, mang lại không chỉ vẻ đẹp mà còn là nguồn thu nhập ổn định. Nhưng rồi, cũng như bao giấc mơ khác, nó nhanh chóng bị dập tắt bởi hàng loạt khó khăn thường trực. Làm sao có thể thuần hóa một loài hoa hoang dã khi mà kiến thức về nó còn quá ít ỏi?
Có lẽ, giải pháp lúc này là tiếp tục công việc bán buôn thảo dược quen thuộc, từng bước, từng bước, đồng thời kiên trì tìm kiếm những mảnh thông tin về Torbica. Hiện tại, đó là con đường khả thi nhất.
Khung cảnh đôi bờ đường trải dài những cánh đồng tuyết phủ, thấp thoáng bóng dáng cây vân sam vươn mình, hiện lên thật thanh bình. Bàn tay trong vô thức siết chặt chiếc túi vải thô, bên trong là những bông Torbica còn vương vấn chút hương đồi. Nhờ ân huệ từ Amir, một chút tiền lộ phí đã giúp tôi tìm được một chuyến xe kéo cũ. Con đường trở về dường như ngắn hơn, không còn là những chuỗi bước chân trần mỏi mệt. Có lẽ anh ta là người tốt, dù vẻ ngoài kỳ cục của anh khiến tôi không thể không thắc mắc. Nhưng một ngày, một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi liệu có đủ để phán xét về toàn bộ một con người của ai đó?
Khi bánh xe cuối cùng dừng gần đầu làng, mặt trời đã nghiêng về tây. Từ sáng sớm bình minh đến giờ, thời gian trôi qua nhanh tựa như một giấc mơ, năm tiếng đi bộ chân trần lại chỉ đơn thuần là hai tiếng ngồi xe kéo. Ánh trưa trải dài những sợi nắng vàng óng qua kẽ lá, nhuộm đỏ những tán thông già. Tôi bước xuống xe, cảm ơn người đánh với một nụ cười nhạt nhòa. Từng bước chân dẫm lên thảm lá kim khô giòn, tiếng xào xạc như lời thì thầm của rừng xanh, dẫn lối tôi về với chốn bình yên.
Ngôi nhà gỗ ẩn hiện phía sau hàng cây, nơi chứa đựng biết bao ký ức êm đềm. Khẽ đẩy cánh cửa, âm thanh quen thuộc của bản lề cũ cọt kẹt như lời chào mừng thân thiết. Thế nhưng, bên trong ngôi nhà lại trống vắng một cách lạ lùng. Không khí tĩnh lặng bao trùm mọi góc phòng, chỉ có những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong những tia nắng xuyên qua cửa sổ.
"Kian?" Giọng tôi vỡ ra trong không gian nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ những vách gỗ. Sự im lặng đáp trả, nặng nề như một tảng đá đè.
Thằng bé lại ra ngoài à? Lại đi đâu đó một mình trong khi tôi đi vắng?
Rảo bước quanh căn nhà, ánh mắt tôi lướt qua từng vật dụng quen thuộc. Bàn tay vô thức chạm vào những thớ gỗ sần sùi, cảm nhận hơi ấm còn vương đâu đó của Kian. Rồi, trên chiếc bàn gỗ mục trong phòng khách, một mảnh giấy nhỏ rơi vào tầm nhìn. Nét chữ nguệch ngoạc có ghi 'Em đi tới thư viện, một lát rồi sẽ về.'
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra. Ít nhất thì tôi biết thằng bé đang ở đâu. Thư viện, chắc là nó lại đắm mình trong những trang sách, như cái cách nó vẫn thường làm, tìm thấy niềm vui trong thế giới của những câu chuyện.
Bước vào bếp, tôi lôi ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt từ trong tủ gỗ, rót vào đó một chút nước mát rồi cẩn thận cắm xuống những bông Torbica hái được, cố giữ cho từng cánh hoa mỏng manh được tươi tắn. Xong xuôi, tôi tự tay chuẩn bị một bữa ăn đạm bạc bằng cà rốt và khoai tây. Số lương thực còn lại đủ cho một tháng ăn, dù thành thật mà nói, hương vị của chúng thật sự rất khó nuốt. Nhưng ngày mai, tôi sẽ lại lên đường đến chợ đen, Amir đã dặn dò tôi kỹ lưỡng như vậy.
Trong lúc quét dọn, tôi bất chợt dừng lại trước cửa phòng của Kian. Cánh cửa hé mở, để lộ ra cảnh tượng quen thuộc, chiếc bàn gỗ lộn xộn với đống giấy tờ ngổn ngang. Sự tò mò len lỏi, pha lẫn chút băn khoăn về sự riêng tư của thằng bé, nhưng rồi, tôi vẫn không kìm được mà ghé mắt nhìn vào. Ngồi xuống bên bàn, tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua từng trang giấy. Nét chữ của thằng bé đã có tiến bộ hơn rất nhiều, không còn quá vụng về như trước.
Nhưng những nét viết nguệch ngoạc, những hình vẽ đơn giản, những dòng gạch xóa chằng chịt này, chúng là gì vậy? Và những ý tưởng, dù diễn đạt còn ngây ngô, nhưng những câu chuyện mà nó đang cố gắng viết ra lại đầy sức sáng tạo, chứa đựng một tiềm năng lớn. Có lẽ, tôi không nên quá tọc mạch vào thế giới riêng của thằng bé.
Tranh thủ những tia nắng quý giá ấy, tôi cầm theo chiếc quyển sổ cũ cùng cây bút chì ngắn cũn chỉ còn một mẩu. Khoác chiếc túi vải xỉn màu đã bạc phếch, tôi cẩn thận khóa cánh cửa gỗ lại rồi bước ra con đường lát gạch quen thuộc, dẫn lối thẳng tiến về phía ngôi trường làng. Bước chân nhẹ bẫng trên con đường đất quen thuộc, xuyên qua những hàng cây nhuốm hơi băng. Làn gió thổi nhẹ, mơn man qua mái tóc, mang theo hương đất ẩm và chút ấm áp của buổi trưa. Trường học hiện ra phía trước, một ngôi nhà nhỏ với mái ngói đỏ tươi và những khung cửa sổ gỗ đơn sơ. Trái tim khẽ rung lên một nỗi khao khát cháy bỏng. Từ xa, tôi có thể nghe thấy tiếng giảng bài đều đều, trầm bổng, như một bản nhạc du dương mà tôi chỉ biết lặng lẽ lắng nghe.
Núp mình dưới một cái cây vân sam lớn gần đó, tán lá rộng che khuất tôi khỏi tầm mắt người khác. Từ vị trí này, tôi có thể hé nhìn qua khung cửa sổ lớp học, nơi những bóng học sinh đang ngồi ngay ngắn, đôi mắt chăm chú dõi theo từng nét phấn của thầy trên chiếc bảng đen. Tôi dõi theo từng nét chữ, từng con số ấy, rồi cẩn thận, tỉ mẩn, tôi cũng bắt đầu tập viết trong quyển sổ của chính mình.
Thực ra tôi cũng đã làm cái việc lén lút này từ lâu rồi. Nét bút chì run rẩy trên trang giấy thô, chữ cái đầu tiên hiện ra, xiêu vẹo và vụng về. Tôi nhìn nó, rồi khẽ bĩu môi, có vẻ xấu quá. Một sự thất vọng nhẹ dâng lên, nhưng rồi tôi lại hít một hơi sâu, ngón tay miết nhẹ lên nét chữ. Sẽ tốt hơn thôi, tôi tự nhủ. Cứ kiên trì, rồi một ngày nào đó, những đường nét này sẽ không còn xấu xí nữa. Nhưng dần dần, rồi tôi cũng đã tự tạo cho mình một cách hiểu riêng về những con số và con chữ. Chỉ là nếu có thể tử tế hơn một chút thì tốt biết mấy.
Trở về căn nhà bé nhỏ sau một ngày dài, lúc này trời cũng đã chập tối. Ánh đèn lồng leo lét từ những ngôi nhà xa hắt hiu trên lối đi đất. Bước gần hơn về phía căn nhà, bỗng chợt tôi ngửi thấy một hương thơm nồng nàn thoảng trong không khí. Mùi bánh mì nướng giòn rụm và canh bí ngô ngọt ngào. Khẽ mở cánh cửa cọt kẹt, tôi bước vào. Kian ngó đầu ra từ trong bếp, thằng bé hớn hở nhìn tôi với đôi mắt tinh nghịch thường thấy, trên tay nó cầm một cái muỗng nhỏ còn dính chút nước canh.
"Chị về!"
Cẩn thận đặt cái túi vải bên người xuống một chiếc ghế đã lung lay. Tôi bước vào bếp, hít một hơi sâu, cảm nhận mùi đồ ăn ngon lành chưa từng có trong xó xỉn này. Nhưng những thứ xa xỉ đó từ đâu ra chứ? Nhà chúng tôi làm gì có tiền để mua những món ấy?
"Em lấy những thứ này ở đâu ra thế? Chúng ta đâu thể lãng phí như vậy?"
Nó khúc khích cười, đôi mắt sáng lên vẻ tự hào khi đổ nồi canh nóng hổi vào cái bát gỗ rồi bê ra bàn. "Em đã mua chúng bằng tiền của chính mình!"
"Tiền ư? Nhưng tiền ở đâu chứ?" Kéo chiếc ghế ra, tôi khẽ ngồi xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn những món ăn mới bày ra trước, lòng đầy thắc mắc.
Rồi nó ngồi xuống, đối diện tôi. "Em có đi làm, em nói rồi mà. Chỉ là mấy việc vặt như quét dọn, làm vườn cho nhà địa chủ ngoài làng thôi. Em có mấy người bạn...Vậy thôi."
Thực sự, nó có thể kiếm được những việc vặt vãnh như vậy sao? Dù vậy, có lẽ đó cũng là một điều tốt.
Cầm chiếc muỗng lên, tôi húp thử một ngụm canh nhỏ. Mùi vị béo ngậy của bí ngô, chút ngọt thanh của rau củ tan chảy trên đầu lưỡi. Thật cũng đã lâu rồi chúng tôi không có được những bữa ăn thịnh soạn và ấm áp như thế.
"Ngon, thật sự rất ngon." Tôi đưa cho thằng bé một nụ cười, nhưng rồi khuôn mày khẽ cau lại khi nhìn thoáng thấy một vết bầm nhỏ nơi hàm nó, ẩn sau vành tai. Khẽ đưa tay ra, thằng bé đột nhiên giật mình, lập tức đưa tay lên che đi vết bầm. "Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra thế?"
"Không ạ, em chỉ bị té ngã, không có gì đáng lo đâu ạ." Nó gượng cười, ánh mắt nhìn xuống bát canh như lảng tránh, đôi má hơi ửng hồng. "Chúng ta nên ăn mau trước khi canh nguội mất."
"Em chắc là không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tôi vẫn cố gặng hỏi, linh cảm mách bảo có điều gì đó không ổn.
"Vâng, chỉ là em bất cẩn thôi ạ. Tại em vội vàng lúc lên cái dốc thư viện ấy mà, chị biết đoạn đó dốc thế nào rồi đấy. Em trượt chân một cái là ngã luôn.'' Nó lấp liếm, cố gắng làm cho mọi chuyện trở nên bình thường.
"Kian à, nếu có bất cứ chuyện gì. Hãy nói cho chị biết nhé."
Nó chỉ tay vào vết bầm nhỏ ở hàm, khuôn mặt lộ vẻ ngây thơ. "Với cả, đây chỉ là vết xước ngoài da. Nó sẽ lành nhanh thôi ạ, chị đừng lo lắng quá nhé." Húp thêm một ngụm canh nữa, nó đưa ánh mắt nhìn lên. "Vậy kế hoạch buôn Torbica tiến triển tới đâu rồi chị? Chị có tìm được đường tới chợ đen chứ?"
"À, ừm." Tôi đáp. "Nhờ có hướng dẫn của chị Valka nên mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn. Chị cũng đã gặp một người lạ tên Amir, anh ấy đã ngỏ ý hợp tác với giá chia lời 80-20. Anh ta sẽ kiếm khách còn chị lo buôn hàng. Có vẻ như Torbica thực sự là của hiếm như đồn, sẽ bán được giá cao lắm."
Chần chừ, tôi đắn đo không biết có nên kể cho Kian nghe về việc cái chợ đen ấy không, về việc nó không chỉ đơn thuần là một cái chợ tẻ nhạt tầm thường mà là cả một thành phố ngầm ẩn sâu trong lòng đất. Nhưng nghĩ lại, tôi thấy không mình nên quá vội vã, bởi lẽ những mối nguy hiểm tiềm ẩn ở đó vẫn còn quá mơ hồ.
Hít một hơi sâu, tôi tiếp tục. "Nhưng có một điều là, mấy vụ giao dịch ở đó chỉ làm vào ban đêm. Thành ra, có lẽ chị sẽ phải về khá trễ sau mỗi chuyến đi chợ đen đấy."
Một cái gật đầu khẽ khàng, ánh mắt nó đầy lo lắng nhưng vẫn kiên định. "Vâng, em sẽ ở nhà trông coi. Chị cứ yên tâm."
"Bên cạnh đó, chúng ta vẫn sẽ phải bán thảo dược vào ban sớm để kiếm thêm, vì Torbica là hàng theo tháng nên không phải lúc nào cũng có."
"Nhưng liệu đi đường ban đêm như vậy có đáng lo không ạ?" Sự e ngại không thể giấu được trong tôn giọng nó.
"Không sao, chị đã tính toán hết rồi." Tôi xé nửa cái bánh mì rồi đưa cho Kian. "Chúng ta lúc nào mà chẳng tìm được cách để xoay sở, phải không nào?"
"Vâng." Nó ngập ngừng một lúc rồi lại lên tiếng. "...Vậy chị cứ giao việc buôn bán thảo dược buổi sớm cho em. Dù sao chị cũng nên nghỉ ngơi cho nửa ngày còn lại ở đế quốc chứ?"
"Vậy cũng được sao?"
"Vâng, em cũng muốn góp sức cùng chị...dù ít dù nhiều...'' Nó vội đáp.
Tôi khẽ mỉm, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. "Được rồi, vậy chúng ta sẽ cùng nhau."
Dưới ánh nến bập bùng, Kian từ tốn đứng dậy, thu dọn những chiếc đĩa trống vào bồn rửa bát. Lặng lẽ, tôi dõi theo bóng lưng gầy gò của em. Dưới ánh sáng mờ ảo, hình ảnh cậu bé mười hai tuổi với đôi vai bé nhỏ ấy hiện lên thật sống động. Dù chỉ cách nhau có một tuổi, dù chỉ là một đứa nhóc mười hai, nhưng Kian đã trưởng thành đến mức khiến tôi phải ngạc nhiên. Những đường nét trên khuôn mặt ngày càng thanh tú, đôi mắt trong như giọt sương mai và vẻ đẹp trai tự nhiên không cần tô điểm. Đứa bé này, nhất định sẽ có một tương lai sáng lạn tựa ngàn ánh sao.
Nhét thêm một miếng bánh vào miệng, tôi ngước lên nhìn khi nó đang tập trung rửa từng chiếc đĩa, những động tác quen thuộc nhưng chăm chỉ. "Chị thấy em có viết một thứ. Nó là gì vậy?"
Câu hỏi vừa thốt ra như viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Kian liếc nhìn qua vai mình, đôi mắt chợt khựng lại. "Chị đã đọc chúng?" Giọng nó nhẹ như tiếng lá rơi, nhưng tôi có thể cảm nhận được cả sự bất ngờ lẫn lo lắng.
"À, không phải chị cố ý, chỉ là lúc dọn phòng chị đi ngang qua có vô tình nhìn thấy." Tôi gượng cười một cách áy náy. "Chị xin lỗi nhé...nhưng chị thấy mấy ý tưởng đó khá hay ho. Có lẽ sẽ là một tiềm năng lớn."
"Ừm, em đang ghi lại nhật ký hành trình thôi. Kiểu như, chỉ là những chuyện thường ngày của mình và có lồng ghép thêm một vài chi tiết từ trí tưởng tượng.''
Lau tay vào chiếc khăn treo bên giá gỗ, nó quay lại về phía tôi. Đôi mắt phấn khích bỗng sáng lên. "Em thấy những quyển sách và nghĩ rằng em cũng muốn có một cuốn của riêng mình. Mon rằng một ngày nào đó, sẽ có những người đọc được câu chuyện của em." Nó ngập ngừng, như kẻ đang cân nhắc từng từ. "Của chúng ta."
Nhà văn à, đó có phải là ước mơ của Kian.
"Và nếu những lời chê bai về sản phẩm của em xuất hiện thì sao? Em có buồn không?" Lòng tôi không khỏi băn khoăn.
"Em nghĩ đó là chuyện bình thường thôi ạ." Nó đáp, sự điềm tĩnh trong giọng nói khiến tôi có phần ngạc nhiên. "Sẽ thật vui khi nhận được những lời khen ngợi hay kể cả là góp ý. Nhưng nếu họ quá khắt khe, có lẽ họ nên nhớ rằng những chuyến hành trình mà em viết nên, suy cho cùng cũng chỉ là một sở thích cá nhân và điều quan trọng nhất đối với em vẫn là niềm vui khi được viết nên câu truyện của chính mình.'' Ngập ngừng, nó nói thêm. ''Cũng đâu phải là em viết ra để làm hài lòng người khác.''
Nghe Kian nói, tôi không khỏi mỉm cười. Tôi từng nghĩ, ở cái tuổi của em, mấy đứa nhỏ sẽ chỉ biết chạy theo những lời tán dương và dễ dàng nản lòng khi gặp phải sự chỉ trích. Thế nhưng Kian lại khác. Thật mừng khi biết em có cho mình một ước mơ như vậy. Một ước mơ không chỉ để đạt được, mà còn để vượt qua cả những định kiến.


0 Bình luận