Vol 1. Khởi nguyên

Chương 16. Màn Đêm Máu Chảy (2)

Chương 16. Màn Đêm Máu Chảy (2)

Tôi và Felix nép vào nhau, hơi ấm từ cơ thể run rẩy hòa làm một. Thân hình tàn tạ của anh, với những vết xương gãy khềnh và da thịt nát tan, vẫn cố gắng vươn ra, lấy chính cơ thể đầy thương tích ấy làm tấm khiên che chắn cho tôi. Vòng tay anh siết chặt, mỗi cơn run đều chất chứa nỗi kinh hãi tột cùng, nhưng lại kiên quyết không buông.

"Chúng đang tấn công tháp chính..." Anh thều thào, mỗi từ là một hơi thở gấp gáp. "Cứ đà này, không chỉ hàng rào biên giới...mà toàn bộ đế quốc sẽ sụp đổ mất..."

Một quả cầu lửa khác nện xuống sát mép tường, đợt sóng xung kích ập đến, cuốn bay năm sáu cung thủ đứng đó. Tôi kinh hãi nhìn họ văng lên không trung, tiếng thét vừa thoát ra khỏi cổ họng đã bị tiếng nổ ầm nuốt chửng. Rồi họ rơi xuống, đập mạnh xuống nền đá, thân xác kêu răng rắc, chìm nghỉm vào vực tối. Trong chớp mắt, cuộc sống của họ bị tước đi, những cái chết quá nhanh, quá đột ngột, chẳng có thời gian để nói lời từ biệt, chẳng có thời gian để suy nghĩ gì cả.

Giữa vũng máu loang phản chiếu ánh lửa, tôi chợt nhìn thấy điều gì đó. Những hạt đen bóng loáng, nhỏ bằng đốt tay, lăn tròn trên nền đá nhớp nháp. Và rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên, điên rồ, liều lĩnh, nhưng cũng có thể là cơ hội sống sót cuối cùng.

Giãy ra khỏi vòng tay của Felix, bàn tay tôi run rẩy, cố gom nhặt từng hạt đen lăn lóc trong đống hỗn độn của máu và những mảnh vỡ cơ thể. Chúng nóng bỏng, nhớp nháp và kinh tởm, nhưng tôi không thể dừng lại.

"Em đang làm cái quái gì vậy!?" Anh gầm lên. Cái siết chặt khô khốc từ bàn tay anh quặp lấy cổ tay, kéo mạnh tôi ngã ngửa. "Ra đó là chết đấy!"

"Không, Felix, nhìn này!" Tôi mở bàn tay đầy máu me ra. "Bom khói! Chúng sẽ che mắt lũ rồng!"

"Bên ngoài là mưa đạn đó!" Giọng anh rít lên trong hoảng loạn, đôi mắt trợn trừng đầy kinh hoàng. "Bom khói ư?! Chúng sẽ biến các cung thủ của ta thành những kẻ mù! Làm sao họ có thể nhắm bắn trong khi chính họ cũng không thể thấy gì!? Em điên thật rồi hả!?"

Tranh cãi lúc này là xa xỉ.

Tức tốc, tôi gượng mình, gạt đi cơn đau nhức nơi đầu gối, lao vút ra phía bên ngoài mép tường, nơi những cung thủ đang vật lộn với tử thần.

Bên ngoài là địa ngục. Mưa lửa như bão tố, những quả cầu nhỏ lớn khác nhau rạch nên những vệt sáng rực rỡ trên nền trời trước khi bùng nổ dữ dội phía bên dưới. Mũi tên từ hai hướng lao vút trong đêm, những đường viền sắc lẹm cắt ngang không trung với tiếng rít thảm thiết. Dưới sân tập, những cỗ máy chiến tranh từng là niềm kiêu hãnh của biên thành, những máy bắn đá cao ngất, những cỗ nỏ liên thanh, giờ đây chỉ còn là đống sắt tan hoang, ngổn ngang những khung gỗ cháy đen, dây cáp đứt lìa và kim loại nóng đỏ biến dạng.

''CÔ ĐIÊN À!? CHẠY NGAY ĐI!!'' Một cung thủ mặt mày đen nhẻm vì khói và máu, quát lớn khi thấy tôi.

Lao về phía anh, thân hình tôi lảo đảo khi một quả cầu lửa nổ ầm ngay sát đó. Giơ nắm hạt đen lên bằng bàn tay run, tôi thều thào. "Hãy dùng thứ này buộc vào mũi tên, nhắm về phía những con rồng! Phải đồng loạt cùng lúc!"

Khuôn mặt anh nhăn lại, đôi mắt nheo nghiêng chất chứa sự hoài nghi. "Đây không phải lúc để đùa giỡn! Sử dụng bom khói trong tình huống này chẳng khác nào đẩy quân ta vào thế bị động!" Ánh mắt anh lướt nhanh tôi từ trên xuống, quần áo tả tơi, người đầy máu và không một phù hiệu. ''C-Cô là ai mà dám tự ý ra lệnh như vậy!?"

"Điều đó!" Tôi gần như thét lên.

"Cái gì?! Cô-"

Không đợi anh nói hết câu. Năm sáu hạt được tôi vội vã buộc chặt vào mũi tên bằng sợi dây rút từ áo choàng. Sự vụng về hiện rõ trong từng thao tác, nhưng cuối cùng, chùm hạt cũng được cố định một cách chắc chắn. Trong cơn khẩn trương, tôi giật phắt cây cung gỗ từ tay anh, một cây trường dũng mãnh, gần như vượt quá sức lực của một người thường.

"Đừng có ngu xuẩn!" Anh hét lên. "Bom khói sẽ che khuất tầm nhìn của các cung thủ đấy! Cô không hiểu à!?"

Dùng toàn bộ sức lực, tôi kéo dây cung, cơ bắp căng cứng, run rẩy. Một chút, thêm chút nữa, đến gần ngưỡng cực hạn. Tầm ngắm dò theo đàn rồng đang vỗ cánh cuồng loạn, những luồng gió xoáy do chúng tạo ra gần như có thể cảm nhận được từ mặt đất. Buông tay. Mũi tên lao vút, vẽ một đường cong kỳ ảo, đổi hướng với góc độ không tưởng. Và rồi, nó chạm trán một mũi tên lửa từ hướng khác phóng tới.

BÙMMMMMM!!

Tiếng nổ chói tai vang lên, theo sau là khối khói đen kịt bùng ra, lan tỏa với tốc độ khủng khiếp như vết mực khổng lồ đang loang trên bầu trời. Cả đàn rồng chao đảo, những tiếng gầm gừ hoang mang vang lên từ khắp nơi. Chúng vỗ cánh điên loạn, mất thăng bằng va vào nhau, đâm thẳng vào đám mây đen ngòm. Trong nháy mắt, một bức tường khói dày đặc tối om nuốt chửng cả vùng không gian rộng lớn.

Ánh mắt của các cung thủ chuyển từ tôi, đến đàn rồng đang loạn xạ trong biển khói, rồi lần nữa dừng lại trên nắm hạt trong lòng bàn tay tôi. Trong ánh mắt anh, nghi ngờ dần nhường chỗ cho tia hy vọng mong manh.

"Buộc bom khói vào tên! Nhắm bắn những mũi tên lửa trên không, tạo thành một bức màn che ngay lập tức!" Anh hét vang, xoay người hướng về phía những đồng đội còn đang ngỡ ngàng.

Phải bảo vệ tháp chính. Nếu tháp chính sụp đổ, toàn bộ hệ thống phòng thủ sẽ tan rã, biên giới sẽ thất thủ. Và sau biên giới là các tỉnh phía Bắc, là thủ đô, là cả đế quốc.

Tôi biết. Tôi biết chứ.

Ý tưởng này không hoàn hảo, xa mới hoàn hảo. Trên thực tế, nó là một canh bạc sinh tử. Khói che khuất tầm nhìn có nghĩa là chúng tôi cũng khó nhìn thấy những quả cầu lửa đang bay xuống, khiến việc né tránh trở nên khó khăn gấp bội. Tổn thất chắc chắn sẽ gia tăng, nhưng giữa một ván bài thua lỗ, đây là nước đi cuối cùng. Chấp nhận hy sinh một bộ phận để cứu lấy toàn cục, chấp nhận một nửa thất bại để tránh một thảm họa diệt vong.

Nhất định phải giữ được. Bằng bất cứ giá nào.

Vội vã, tôi buộc những chùm hạt khói lên thân từng mũi tên, một, hai, rồi ba, bốn, nhịp thao tác càng lúc càng dồn dập. Những cung thủ xung quanh bắt chước làm theo, dù vẫn còn đôi chút ngập ngừng. Tôi nhấc cung, bàn tay dù vẫn run nhưng đã phần nào vững vàng hơn. Hít một hơi, ngắm bắn, tôi kéo dây. Đưa mắt đuổi theo những tia lửa đang lao vút trên bầu trời rồi buông tay.

Một vài mũi tên đi lạc, góc bắn sai lầm hoặc bị những cơn gió ngang cản phá rơi xuống đất trong im lặng, trở thành những hạt đen vô dụng giữa đống hoang tàn. Nhưng, những mũi tên may mắn hơn đã tìm được mục tiêu. Mỗi lần chạm trán, một màn khói đen kịt lại bùng nổ.

Những vụ nổ liên tiếp làm rung chuyển không trung, khói cuộn lên, từng lớp, từng lớp, lan tỏa và hòa quyện vào nhau, dệt nên một màn sương mù khổng lồ, dày đặc đến mức có thể sờ thấy. Trong lòng tấm màn hỗn độn ấy, tiếng gầm rú của lũ rồng vang vọng, giờ đây không còn là thứ âm thanh đầy kiêu hãnh, mà là sự hoang mang. Những đôi cánh vỗ loạn xạ, cố gắng một cách tuyệt vọng. Có con cố bay lên thật cao, mong vượt thoát đỉnh mù. Có con lại chọn lao xuống thấp, hy vọng tìm thấy khe hở ở dưới đáy.

Và rồi thảm họa xảy ra với chính chúng.

Hai con rồng lớn, với đôi cánh sải rộng hai mươi mét lao vào từ hai hướng ngược nhau trong đám khói. Chúng đã không nhìn thấy cho đến khi quá muộn. Va chạm giữa không trung với sức mạnh kinh hoàng, tiếng xương gãy vỡ vang lên rõ mồn một ngay cả giữa tiếng hỗn loạn của trận chiến. Đôi cánh chúng quấn lấy nhau, vặn vẹo, gãy dập trong đau đớn. Những tiếng gầm thảm thiết vang lên và hai thân thể bất trị xoáy xuống như những chiếc lá trong cơn lốc, trước khi đâm xuống sân trước với một lực khiến toàn bộ quân khu như rung chuyển.

Bụi đá chưa kịp lắng xuống, hai con rồng nằm giữa một hố sâu do cú rơi tạo ra, cơ thể giãy giụa yếu ớt. Một con vật vã dùng hết sức lực còn sót lại để chồm dậy, nhưng chân trước gãy giập đã không thể nào chống đỡ nổi thân xác khổng lồ. Nó lảo đảo, rồi đổ ầm xuống, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn. Con còn lại nằm im như một khối đá, dòng máu đen sẫm từ miệng và mũi tuôn ra không ngừng, loang thành một vũng lớn dưới nền đất, lấp lánh ánh đỏ rùng rợn của những ngọn lửa đang cháy.

Một con khác chao đảo trong khói, bay thấp xuống, quá thấp, bụng nó cà sát vào mép tường thành đầy gai nhọn, những tia lửa lóe lên chói mắt từ sự ma sát giữa vảy cứng và đá. Rồng rống lên, khi nó gắng gượng vỗ cánh, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Ba, bốn con nữa rơi xuống, vật vã trên mặt đất giữa đống gạch vụn. Chúng vỗ cánh điên cuồng, móng vuốt cào xới nền đá để tìm lấy chút đà bay. Nhưng vô vọng, không gian chật chội, lửa khói bủa vây và những vết thương trên mình đã cướp mất những điều kỳ diệu cuối cùng ấy. Chúng chỉ chới với bay lên được vài thước, rồi lại đáp xuống ầm ầm, thất bại và nặng nề hơn gấp bội.

Chúng tôi giương cung, không ngừng. Từng mũi tên lao vút lên không trung, hết đợt này đến đợt khác. Bàn tay rướm máu vì kéo dây, vai đã tê dại, nhưng không được dừng. Không thể dừng. Và rồi, như một phép màu đáp lại lời cầu nguyện bằng máu, một âm thanh khác cất lên.

Không phải tiếng nổ của lửa. Là tiếng nổ từ bên ngoài.

Cơn chấn chấn dữ dội làm rung chuyển mặt đất, xé toạc những khối đá cuối cùng đang bịt kín cổng trại. Từ trong đám bụi mù mịt, những bóng đen sơ khai của một thế lực hùng mạnh hiện ra. Họ là những con sói to lớn với cơ bắp cuồn cuộn dưới bộ lông nâu sẫm đặc trưng. Bộ lông nâu sẫm ấy, cùng huy hiệu hoàng gia lấp lánh trên bộ giáp bọc thép. Những đôi mắt vàng rực lóe sáng trong bóng tối, phản chiếu ánh lửa như một bầy sao đói.

"CỨU VIỆN TỚI!" Tiếng reo không phải chỉ của một người, mà từ các binh lính trên tường thành, từ những người đang chiến đấu bên dưới. Tiếng hò đó như làn gió mới thổi vào phổi những người sắp chết ngạt, mang theo hy vọng, mang theo sức sống.

Quân đoàn Hoàng gia, lưỡi kiếm sắc bén nhất của đế quốc, cuối cùng họ đã tới. Dẫn đầu là một con sói khổng lồ, kích thước áp đảo gấp đôi đồng đội. Bộ lông xám của ông phản chiếu ánh lửa cùng bộ áo giáp bằng bạc, còn những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt là cuốn biên niên sử bằng máu của vô số trận chiến. Tổng Chỉ Huy Aldric, tôi nhận ra ngay từ dáng vẻ cùng khí thế bao trùm lấy ông.

Một tiếng gầm trầm đục, vang vọng như tiếng của núi rừng, cất lên từ cổ họng, không phải là thách thức, mà là một mệnh lệnh của kỷ luật và quyền uy. Chưa đầy một nhịp thở, bầy sói phản ứng như một sinh vật duy nhất. Chúng tách ra thành các đội hình, một đội lao về phía những con rồng đang giãy chết trên mặt đất, một đội khác chạy dọc tường thành để hỗ trợ các vị trí phòng thủ, đội hình còn lại nhanh chóng xiết chặt vòng vây quanh tháp chính, tạo thành một phòng tuyến bảo vệ kiên cố.

Từ trong đống tro tàn, những người lính cuối cùng với thân thể nát nhừ và tinh thần tê liệt, như được tiếp thêm sinh lực. Họ ồ ạt xông lên, hợp lực với quân đoàn hoàng gia. Tiếng hò reo xung trận giờ đã thay thế cho những tiếng kêu thương tuyệt vọng và tiếng kim loại va chạm giờ đây mang giai điệu của sự phản công.

Những con rồng còn đang loạng choạng trên mặt đất bỗng thấy mình bị bao vây. Bầy sói khổng lồ lao vào nhanh, dữ tợn, phối hợp ăn ý đến kinh ngạc. Chúng né tránh những cái quẫy đuôi điên cuồng, né những cú phun lửa yếu ớt, rồi xông vào cắn xé. Nanh vuốt sắc như dao cắt vào những chỗ lớp vảy mỏng ở cổ và bụng.

Một con rồng lớn, dù đôi cánh đã rách tả tơi, vẫn giãy giụa trong cơn hấp hối điên cuồng. Ngay lập tức, năm con sói khác từ các hướng ập tới, họ trèo lên lưng con mồi khổng lồ, nanh cắn đứt gân cánh, vuốt cào mù đôi mắt. Con rồng gào thét, giãy giụa điên loạn, nhưng những kẻ săn mồi đã bám chặt như những bóng ma. Trong khoảnh khắc đó, một con sói lớn với bộ lông đen như màn đêm lao tới, cú đớp chí mạng siết chặt cổ họng, xé toạc động mạch. Máu phun xối xả như một cột nước đỏ ngầu.

Từ phía sau, các pháp sư xuất hiện, mười lăm, hai mươi người, trong những tấm áo choàng xanh thẫm của Học Viện Ma Pháp Hoàng Gia. Tay họ giương cao, ngay lập tức những tấm khiên lấp lánh ánh sáng xanh lục khổng lồ xuất hiện trên không trung, trong suốt như pha lê nhưng vững chắc hơn thép. Những quả cầu lửa từ đàn rồng trên cao giáng xuống, bùng nổ trong những tiếng gầm chói tai, nhưng tất cả đều vỡ vụn trước bức tường phòng thủ kiên cố ấy.

Rồi đến lượt phản công của các pháp sư. Họ hô lớn những câu thần chú cổ xưa, âm thanh kỳ lạ như tiếng gió rít, như tiếng nước chảy, như tiếng sấm vang. Từ không khí lạnh giá, những mũi tên băng hình thành, sắc như lưỡi kiếm, trong suốt, cứng cáp như kim cương. Chúng lao vút lên, xuyên thủng làn khói đen, nhắm thẳng vào những cơ thể khổng lồ đang chao đảo trên không.

Một âm thanh lạnh buốt, tiếng băng xé toạc lớp vảy rồng, giòn tan và sắc bén. Một con rồng gào thét, ba lỗ thủng lớn trên đôi cánh khiến nó không thể tiếp tục bay. Máu đỏ tươi phun ra như những dòng thác nhỏ, nhuộm đỏ cả một góc trời. Nó lảo đảo, vùng vẫy trong vô vọng rồi đáp xuống đất với cú rơi nặng nề.

Chúng tôi vẫn tiếp tục, những mũi tên khói không ngừng lao lên, giữ vững bức màn sương che mắt lũ rồng, đồng thời yểm trợ cho các binh lính bên dưới. Mọi động tác giờ đây đã trở thành phản xạ, buộc, giương, ngắm, bắn, rồi lặp lại. Cơ thể tê dại trong nhịp điệu mệt mỏi đó. Mồ hôi hòa lẫn với máu trên mặt, trên tay. Đau đớn xé thịt, nhưng ý chí thì không cho phép tôi dừng lại. Mỗi lần dây cung rung lên, là một lần tôi gửi gắm hy vọng. Mỗi làn khói tỏa ra, là một cơ hội sống cho những người lính đang xung phong nơi tuyến đầu.

Nhận thấy cục diện đã đảo ngược hoàn toàn, những con rồng còn lại trên không bắt đầu rơi vào hoảng loạn. Chúng gầm rú, không còn là tiếng gầm uy hiếp đầy kiêu hãnh mà đã trở thành những hồi kèn báo nguy và triệu hồi đầy vội vã. Rồi một con rồng to lớn, có lẽ là thủ lĩnh, vút cao lên trên đỉnh, cất lên một tiếng gầm dài đầy uy lực. Nó lặp lại ba lần, một tín hiệu rõ ràng, không thể nhầm lẫn.

Lập tức, các con rồng còn đang chiến đấu trên mặt đất cố gắng bỏ chạy. Chúng vỗ cánh liều mạng, bỏ mặc những đồng loại đang kêu gào. Một vài con may mắn thoát lên được, lao vút vào làn khói đen rồi biến mất trong màn đêm. Số khác không kịp trốn thoát, bị bầy sói xé xác, bị giáo mác đâm thủng, bị những mũi tên băng kết liễu để gục ngã xuống vĩnh viễn.

Trên cao, những con rồng còn lại cũng quay đầu tháo chạy. Những bóng hình khổng lồ của chúng mờ nhạt dần trong biển khói, từ những sinh vật hùng vĩ trở thành những bóng ma, rồi thành những chấm đen lập lòe và cuối cùng tan biến vào hư vô. Theo sau chỉ còn là tiếng gầm xa xăm, nhỏ dần, nhỏ dần. Khoảnh khắc tiếng gầm xa lạ cuối cùng cũng biến mất, một sự im lặng nặng nề đổ xuống chiến trường. Không phải sự im lặng yên tĩnh, mà là im lặng đầy những tiếng động nhỏ, tiếng lửa nổ lách tách, tiếng đá vụn rơi, tiếng người rên rỉ, tiếng thở gấp. Và rồi, như cơn thủy triều sau giây phút chùng xuống, tiếng reo hò vỡ òa.

"CHÚNG TA THẮNG RỒI!!"

"SỐNG! SỐNG RỒI!!"

Tiếng hò reo lan tỏa từ tháp Đông, tràn xuống các bức tường thành, rồi cuốn lấy toàn bộ sân phía dưới. Những người lính ôm chầm lấy nhau, cười và khóc cùng lúc. Những con sói ngửa mặt lên trời, hú lên những tiếng dài vang vọng, khúc ca chiến thắng, khúc ca của những người còn sống.

Còn tôi, đứng trên đỉnh tháp cao, cây cung bỗng tuột khỏi tay. Mọi sức lực trong cơ thể như bị rút cạn chỉ trong một khoảnh khắc. Đầu gối khuỵu xuống và tôi ngồi phịch trên nền đá lạnh ngắt. Một hơi thở dài chợt thoát, nhẹ nhõm mang theo toàn bộ sự kiệt quệ của một cơ thể đã cạn kiệt đến tận cùng.

Sống. Chúng tôi đã sống sót.

Quay đầu, tôi nhìn sang Felix. Anh vẫn nép chặt vào bức tường đá, khuôn mặt không còn một giọt máu, đôi môi tím ngắt vì lạnh và mất sức. Nhưng anh đang cười, một nụ cười mỏng manh, đau đớn, nhưng thật sự. Ánh mắt anh hướng về tôi, chứa đựng sự nhẹ nhõm cùng niềm tự hào không cần giấu giếm.

"Em...làm được..." Giọng anh khàn đặc, yếu ớt như một làn hơi, nhưng từng âm tiết đều rõ ràng "Em đã...cứu chúng ta..."

Tôi bò đến, vòng tay ôm lấy anh trong sự thận trọng. Khi mái đầu tôi chạm vào vai anh, mọi đê điều tôi dựng lên bỗng chốc sụp đổ. Nước mắt, mãi đến giờ mới chảy ra, thấm ướt đẫm tấm áo người anh, mang theo tất cả nỗi sợ hãi, sự mệt mỏi và cả niềm vui tột cùng.

Hôm nay, chúng tôi đã sống.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!