Web novel: Chương 1-120
Chương 92: Nếu nhịn được mà không liếm thì cũng bằng thần rồi
1 Bình luận - Độ dài: 1,560 từ - Cập nhật:
Ivyst hôm nay không mặc quần tất, chỉ đi giày cao gót chân trần.
Vì vậy, nhìn đôi chân dài thon thả trước mắt, áp lực của Lynn lại tăng thêm vài phần.
Dù sao ta cũng là đàn ông, có ham muốn sinh lý bình thường, trong quá trình này lỡ chạm vào chỗ nào đó dẫn đến cuối cùng không giữ được súng, cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng rõ ràng, người phụ nữ điên rồ trước mắt này, có lẽ không coi hắn là người khác giới.
Nếu không, sao nàng có thể dễ dàng đồng ý lời mời hẹn hò của hắn hôm nay như vậy?
Lynn thở dài trong lòng, tự nhủ đây là một phần của kế hoạch.
Sau đó, dưới ánh mắt tò mò và ngượng ngùng của các nhân viên xung quanh, hắn từ từ ngồi xổm xuống, vươn tay về phía mắt cá chân của Ivyst.
Mắt cá chân của nàng rất thon thả, da cũng rất mịn màng, khi chạm vào chỉ có thể cảm nhận được sự mềm mại.
“……”
Ivyst nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc, dường như không hề cảm thấy xấu hổ vì mức độ tiếp xúc cơ thể này.
Hay nói cách khác, cảm xúc này vốn dĩ không thể xuất hiện trên người nàng.
Bàn tay phải của Lynn khẽ dùng sức, nhẹ nhàng nâng bắp chân nàng lên, đầu ngón tay kéo nhẹ ở phần gót giày.
Kèm theo tiếng “tách”, một bàn chân nhỏ mềm mại và trắng nõn lập tức hiện ra trước mắt.
Không biết có phải vì thực lực của Ivyst quá mạnh, đến mức bản chất sinh mệnh đã được biến đổi, không có quá trình trao đổi chất như người bình thường hay không.
Dù sao Lynn thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương hoa hồng thoang thoảng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đối với những người mê chân, có thể nhịn không liếm cũng là thần nhân.
Đáng tiếc Lynn không phải là người mê chân.
Dù đã nuốt vài ngụm nước bọt, hắn vẫn thành thật nhẹ nhàng đặt đôi giày cao gót pha lê bán trong suốt đó vào chân nàng.
Sau đó, lại lặp lại một loạt động tác này một lần nữa.
Làm xong tất cả, nhìn Ivyst đã đi giày cao gót mới, Lynn thở phào nhẹ nhõm.
“Điện hạ, đã thay xong rồi.”
Ivyst nhíu mày nhìn đôi giày cao gót pha lê trên chân, nhàn nhạt nói: “Thật xấu xí.”
Tuy nói vậy, nàng vẫn đứng dậy, không quay đầu lại đi ra ngoài cửa hàng.
Lynn vội vàng thanh toán, sau đó xách đôi giày cao gót màu đen mà Ivyst đã thay ra trong tay, cũng đuổi theo.
……
Điểm dừng thứ hai của hai người là một nhà hàng đặc sản địa phương ở thành phố Orne.
Nhà hàng này không sang trọng, nhưng lượng khách rất đông, lúc này đang là giờ ăn trưa, về cơ bản đã chật kín chỗ.
Ở một góc nào đó, Ivyst khoanh tay, hai chân bắt chéo, ngồi trước một chiếc bàn gỗ tròn hơi cũ kỹ, nhìn Lynn đối diện.
Sắc mặt nàng càng thêm u ám.
Một lát sau, hai đĩa thịt hầm thơm lừng được người hầu mang lên bàn ăn, kèm theo là một đĩa bánh mì lúa mạch đen nướng hơi cứng.
“Bây giờ ta rất muốn bóp chết ngươi.”
Giọng điệu của Ivyst ngày càng lạnh lẽo.
Rõ ràng, nàng không ngờ tên gia hỏa trước mắt này lại to gan lớn mật đến mức độ này.
Dám đưa một người có thân phận cao quý như nàng đến một nhà hàng bình dân mà ngày thường nàng căn bản sẽ không thèm liếc mắt tới.
“Điện hạ, vẫn nên nếm thử xem sao.” Lynn đưa thìa cho nàng, “Đây là nhà hàng ta thường đến khi mới bị lưu đày đến thành phố Orne.”
Ngay cả với khẩu vị của kiếp trước hắn, cũng đủ để khen một tiếng không tồi.
Nói rồi, hắn múc một thìa thịt hầm đưa vào miệng.
“Ta chưa bao giờ có thói quen dùng chung dao dĩa với người khác.” Ivyst lạnh lùng nhìn hắn, “Ngoài ra, theo ta thấy, những thứ này không khác gì thức ăn cho chó.”
“Khụ khụ.”
Lynn vừa nhai được hai miếng đã bị sặc, không khỏi quay đầu sang một bên ho khan.
Mà Ivyst nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi sáng lên, biểu cảm lạnh nhạt ban đầu cũng dịu đi vài phần, khóe môi nhếch lên một nụ cười ác ý.
Khi Lynn cuối cùng cũng bình phục hơi thở, nhìn lại đĩa thức ăn trước mặt, lại phát hiện thìa của mình đã biến mất.
“Há miệng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Ivyst một tay chống cằm, tay kia cầm chiếc thìa đầy nước sốt và thịt hầm, đưa đến trước mặt hắn.
Nàng nhìn Lynn với ánh mắt đầy hứng thú, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Kết hợp với đánh giá “thức ăn cho chó” của Ivyst về món ăn này vừa nãy, Lynn lập tức hiểu được ý đồ của nàng.
Hắn lập tức đen mặt.
Bình tĩnh.
Đây vẫn là một phần của kế hoạch.
Chỉ cần coi nàng là bạn gái dịu dàng chủ động đút cho ăn là được.
Hãy tưởng tượng, Ivyst nhỏ bé tựa vào người, đáng thương gọi hắn “Lynn ca ca”, ôm cánh tay hắn lọt vào khe ngực sâu thẳm……
Khi Lynn tỉnh lại từ ảo tưởng, hắn phát hiện mình không biết từ lúc nào đã tự động đưa miệng ra, ăn hết thức ăn trong thìa.
“Cún ngoan.”
Ivyst nheo mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
……
Rời khỏi nhà hàng, trời bắt đầu dần tối.
Kết quả là đi được vài bước trên đường, Ivyst đột nhiên dừng lại: “Đói rồi, kiếm gì đó ăn đi.”
Không phải chứ tỷ tỷ, ngươi đang đùa ta đấy à?
Lynn kinh ngạc.
Tuy trong lòng không ngừng lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn thành thật chạy đến tiệm bánh mì bên cạnh, mua một chiếc bánh sừng bò bơ vừa nướng ra lò.
“Điện hạ, của ngài.”
Hắn đưa chiếc bánh mì được gói trong túi giấy cho Ivyst.
Ai ngờ người phụ nữ đó thậm chí còn không muốn cầm, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đưa cao lên một chút.”
Thế là Lynn liền đưa chiếc bánh sừng bò trong tay đến bên miệng nàng.
Ivyst khẽ cúi đầu, vén mái tóc dài buông xõa bên tai, vẻ mặt lạnh lùng hé đôi môi đỏ mọng, cắn một miếng nhỏ ở chính giữa chiếc bánh sừng bò.
Không hiểu sao, Lynn lại cảm thấy cảnh tượng này thật gợi cảm.
“Khó ăn.”
Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, ánh mắt Ivyst quét qua hắn, vô cảm bình luận.
Được rồi.
Ngực ngươi lớn, ngươi có quyền.
Lynn nhún vai, sau đó chuẩn bị tìm chỗ vứt rác để xử lý nó.
Dù sao vừa nãy ở nhà hàng, hắn đã bị ép ăn hết hai đĩa thịt hầm và hai chiếc bánh mì, bây giờ bụng đã no căng rồi.
Nghĩ kỹ lại, dù là ở nhà hàng bị Ivyst đút cho ăn, hay là bây giờ mình đút cho nàng, những chuyện này đều là những chuyện mà các cặp đôi mới làm.
Nhưng trớ trêu thay, dưới sự thao túng ngược đời của người phụ nữ này, mọi thứ lại trở nên có chút thay đổi.
Không hề có chút lãng mạn hay ngọt ngào nào, ngược lại còn mang lại cảm giác cực kỳ khó chịu.
Chuyện này, có lẽ chỉ có nàng mới làm được.
Ai ngờ còn chưa kịp quay người, Lynn đã nghe thấy Ivyst lại lên tiếng: “Ngươi định làm gì?”
“Ờ… vứt rác?”
Lynn giơ túi giấy trong tay ra hiệu.
Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.
Ivyst đứng tại chỗ, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng đáng sợ: “Ý của ngươi là… thứ mà bản hoàng nữ đã ăn là rác?”
Hít.
Góc độ thật độc đáo đó điện hạ!
Ngay cả Lynn cũng không khỏi thầm khen nàng trong lòng.
Sau đó, dưới ánh mắt đáng sợ của Ivyst, hắn vừa tự nhủ đây là nụ hôn gián tiếp, vừa cố gắng chịu đựng cơn đầy bụng mà ăn hết chiếc bánh sừng bò.
Nhưng người phụ nữ đó dường như cũng không hề để ý đến điều này.
“Tiếp theo đi đâu?”
“Rạp… rạp xiếc?”
“Trẻ con.”
Mười phút sau.
Nhìn Ivyst ngồi im lặng xem biểu diễn, Lynn cười thầm trong lòng, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã nắm thóp được người phụ nữ này một lần.
“Điện hạ, thế nào? Buổi biểu diễn cũng khá thú vị chứ?”
“Ngươi, lên đó thay con sư tử kia, biểu diễn nhảy qua vòng lửa cho ta xem.”
“…Ta sai rồi.”
⚜️ Cảm ơn vì đã theo dõi bản dịch ⚜️
— Dịch giả: Septem 9th —
(Nếu bản dịch có sai sót, vui lòng để lại lời nhắc ở phần bình luận.)
-----


1 Bình luận