Thế nào là khuôn mẫu,
Mà lại chẳng hề khuôn mẫu?
Phân bổ điểm (Điều bất ngờ)
Trên con tàu ngoại giao đang lơ lửng giữa bầu trời Mito, bên dưới Ariake, bài phát biểu của Ookubo được phát từ khung hiển thị mở ra phía trên khu vườn ở thượng tầng.
Một cái ao trong vườn đã được cải tạo thành hồ bơi mùa hè, và Masazumi đang ngồi đọc sách bên mép hồ, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng với quần của bộ đồ bơi hai mảnh. Mông cô đặt trên phiến đá ven hồ, còn đôi chân ngâm mình trong nước đến ngang ống quyển.
"Vậy là Ariake thực chất không hề phong tỏa cái gì cả. Chắc là để tránh phản ứng dữ dội từ công nhân và người dân, đồng thời khơi dậy lòng căm thù chiến tranh của họ."
…Thật không thể tin nổi.
Những người duy nhất bị cấm cửa là các thành viên của Hội Học Sinh và Hội Đồng Trưởng Kanzler. Noriki, Ohiroshiki, Hassan, Itoken và Persona-kun dường như vẫn làm việc bình thường trên Ariake. Vợ chồng Tachibana cũng vẫn tiếp tục công việc như mọi khi. Shirojiro và Heidi được phép vào, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi công việc buôn bán của họ.
Không có lệnh cấm thần giao cách cảm giữa họ.
Dường như họ muốn sắp đặt tình thế này thành cuộc đối đầu giữa Hội Học Sinh, Hội Đồng Trưởng Kanzler và Liên Minh Ủy Ban.
Tuy nhiên, nhóm của Masazumi đã bị cấm đưa ra bất kỳ thông báo công khai nào. Vì những phát ngôn và hành động của họ là mục tiêu bị phản đối, nên họ bị hạn chế cho đến khi Đại hội Học sinh Đặc biệt diễn ra vào ngày hôm sau. Những người bị phản đối sẽ bị giam giữ cho đến khi được phán xét.
"Con bé đó nghiêm túc quá mức rồi. Này thì này, này thì này."
Chị-Aoi mặc bộ đồ bơi màu kem, vung nước vào khung hiển thị lớn phía trên hồ. Nước bắn tung tóe khiến khung hiển thị nổi bị méo đi, và Asama, người đang ngồi trên một tảng đá ven hồ để quản lý các đường truyền thần giao, liền lên tiếng.
"Á! Thôi đi, Kimi! Duy trì cái đó không dễ đâu, cậu biết không!?"
"Vậy thì tìm cách gì đó làm tớ xao lãng đi. Như thế này này."
Chị-Aoi kéo chân Asama, và cô gái trong bộ đồ bơi vu nữ màu trắng-đỏ cũng tạo ra một vệt nước bắn tung tóe.
…Họ đúng là tràn đầy năng lượng.
Nhưng vì họ là người bình thường, nên có lẽ như vậy lại tốt.
…Một vu nữ có sức mạnh sánh ngang pháo hạm và một người bình thường có thể đỡ được đòn tấn công của một trong Thập Thương của Hashiba, hử?
Ngay khi Masazumi đang trầm tư suy ngẫm về định nghĩa "người bình thường" là gì, một cái bóng đổ xuống đầu cô. Cô quay lại và thấy Naomasa trong bộ đồ bơi màu đen. Cô ấy xoay chiếc mũ rơm trên đầu Masazumi.
"Ngày mai trông cậy cả vào cậu đấy."
Sau đó, Naomasa bước xuống hồ, cánh tay giả của cô bưng một khay thức ăn. Tiếp theo, Naito và Naruze cũng đến, mặc đồ bơi có màu sắc tương ứng với trang phục Technohexen của họ.
Họ vỗ nhẹ đôi cánh để thực hiện một cú nhảy dài.
"Nhìn từ trên cao, đây là chỗ sâu nhất."
Họ nhảy xuống với đôi cánh giương cao hết mức có thể. Một vệt nước ngoạn mục bắn lên không trung, khiến Asama và những người khác la hét bỏ chạy. Còn Naomasa thì…
"Này! Lỡ nước bắn vào đồ uống của bọn tôi thì sao, hai người kia!?"
"Ừm, Masa… Đây không phải suối nhà cậu, nên uống rượu chắc không phải ý hay đâu," Asama nhận xét.
"He he he. Phải rồi, dạo này chỗ cậu hiếu khách thật đấy."
Trong khi đó, giọng của Ookubo vẫn tiếp tục vang lên từ trên cao. Cô đang trấn an mọi người rằng sẽ không có thay đổi gì đối với hoạt động hiện tại của Musashi.
"Dù cho tương lai thế giới có lựa chọn ra sao, người dân Musashi vẫn cần đến sự ảnh hưởng từ quốc gia Musashi. Đó là lý do tôi tin rằng chúng ta nên sửa chữa và vũ trang cho Musashi."
Cũng đúng, Masazumi nghĩ. Rồi cô nhận ra nền tảng trong chính sách của Ookubo.
"Cô ta sẽ tiếp nối những gì chúng ta đã bắt đầu, nhưng thay đổi hướng đi mà nó sẽ đưa chúng ta đến."
Điều đó đúng với việc tái thiết Musashi, giành lấy Logismoi Óplo, và cả việc chấm dứt Ngày Tận Thế.
"Chúng ta sẽ tiếp tục những gì chúng ta đang làm. Ngân sách cho những hoạt động đó đã được thông qua, và ngay cả khi có sự tái cơ cấu, chúng ta không thể thu hồi vị thế quốc gia của Musashi cho đến khi Hòa ước Westphalia diễn ra. Musashi không phải là một quốc gia nhỏ, vì vậy tôi không nói rằng chúng ta nên thay đổi những gì đang làm. Điều đó sẽ vẫn giữ nguyên, nhưng chúng ta phải thay đổi phương hướng trên mặt trận chính trị để đạt được Westphalia trong hòa bình."
"Ồ? Vậy Milad-… Ookubo-sama, chính xác thì cô đang đề xuất điều gì? Xin cho chúng tôi biết một cách khái quát."
"Chà," Ookubo nói khi đặt tay lên cằm.
"Con bé này giỏi thật." Kimi ngước nhìn khung hiển thị trong khi dạy Uzy động tác đập chân. "Nó biết cách thể hiện bản thân, nên sẽ rất phiền phức đấy. Chính trị gia ngực lép, nó giống cậu ra phết."
"Tôi không có chút manh mối nào về việc thể hiện bản thân cả."
Masazumi thở dài, chống má lên tay, khuỷu tay đặt trên đôi chân bắt chéo. Chị-Aoi chỉ vào cô và nói "Đó! Chính nó!", nhưng ý của cô ấy là gì thì vẫn còn là một bí ẩn.
Trên khung hiển thị, Ookubo đối mặt với Kanou và nói.
"Ngài hỏi tôi đang đề xuất điều gì, nhưng tôi muốn hỏi ngài một điều trước."
Cách tranh luận kỳ lạ, Masazumi nghĩ. Tại sao lại đặt câu hỏi khi được hỏi về đề xuất của mình?
Tuy nhiên, cô biết hiệu quả của nó và tại sao Ookubo lại làm vậy. Cô ta đang ngầm nói rằng mọi người đều đã biết cô ta định đề xuất gì.
Bằng cách sắp đặt như vậy, ngay cả một ý kiến bình thường cũng sẽ trở nên có giá trị. Và ngay cả khi đó là một ý kiến sai lầm, mọi người cũng có nhiều khả năng chấp nhận nó một cách thiếu suy nghĩ. Bằng cách làm cho nó nghe như một kết luận đã định sẵn, người ta sẽ khó có thể nghi ngờ.
…Vậy sự sắp đặt đó dẫn đến điều gì?
Ookubo tiếp tục nói trên màn hình.
"Tại sao Musashi phải tự mình gây chiến để giải quyết các vấn đề của mình?"
Ookubo hít một hơi thật chậm.
Cô đối mặt với điện thờ quay phim di động do một thành viên Ủy ban Quan hệ Công chúng cầm, nhưng cô chưa mỉm cười.
…Mình cần phải giữ vẻ nghiêm túc ở đây.
Sẽ có rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy cô. Trông quá bình tĩnh sẽ khiến mọi người nghĩ rằng cô không coi trọng việc này. Ở đây, cô là người thách thức, nên có một điều cô phải nói trong khi nhìn thẳng vào họ.
"Về mặt chính trị, tôi đã xác định rằng Musashi có đủ quốc lực để duy trì hòa bình và ngăn chặn Ngày Tận Thế. Vì vậy…"
Thế này thì sao?
"Tình hình bây giờ đã khác so với ở Mikawa. Musashi đang được tái thiết và đã thua một trận chiến, vì vậy tôi tin rằng đã đến lúc chúng ta xem xét lại chính sách hiện tại. Xét cho cùng, nếu chúng ta không thay đổi chính sách đó, chúng ta sẽ bị kéo vào một cuộc chiến không thể tránh khỏi cùng với Oushuu và Sviet Rus. Hiện tại, chúng ta không có mối quan hệ thân thiết với bất kỳ quốc gia nào, vì vậy tôi tin rằng đây là thời điểm hoàn hảo để có cuộc thảo luận này."
Cô lại nói "vì vậy".
"Ngày mai, tôi mong muốn tổ chức một Đại hội Học sinh Đặc biệt, nơi chúng ta có thể tranh luận và đưa ra đề xuất với Hội phó cùng các thành viên còn lại của Hội Học Sinh và Hội Đồng Trưởng Kanzler."
Cô hít vào và cúi đầu một lần.
Tiếp theo, cô cần đưa ra một yêu cầu với tất cả những người đang theo dõi.
Nhưng cô sẽ không làm điều đó ngay lập tức. Tất cả những gì cô vừa nói và thái độ nghiêm túc của cô vẫn còn đọng lại trong lòng người xem. Nếu cô đưa ra yêu cầu của mình theo cách tương tự, nó sẽ nghe giống như mọi thứ khác. Sẽ thiếu đi sự tác động.
Một bài phát biểu đúng nghĩa cần có sự thay đổi trong giọng điệu. Sau cùng thì…
…Tất cả những gì mình đã nói cho đến nay về cơ bản là vô nghĩa.
Điều quan trọng là mọi người sẽ đứng về phía cô tại Đại hội Học sinh Đặc biệt. Tất cả những gì diễn ra từ trước đến giờ chẳng qua chỉ là sự sắp đặt, dành cho những người tuyệt vời đã thực sự chịu khó lắng nghe lập luận của cô.
Phần tiếp theo là dành cho đại đa số những người chỉ muốn xem phần kết của những gì cô phải nói.
Những người đó đã không lắng nghe những gì cô nói một cách nghiêm túc. Họ không thực sự hiểu nó mà chỉ đơn giản là gật đầu theo.
Làm thế nào để khiến những người đó nhớ đến mình?
Ookubo ngẩng đầu và nhìn thẳng về phía trước, nhưng…
"—————"
…Bây giờ mình thở ra.
Cô nhìn về phía màn hình hiển thị hình ảnh của mình, không nói gì, nhưng cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi hoàn thành một công việc lớn.
Cô thả lỏng.
Cô thậm chí còn thở dài thành tiếng.
Cô gạt bỏ tâm trạng nghiêm túc và căng thẳng trước đó một cách mà mọi người đều có thể hiểu được.
Sau đó, cô gật đầu và mỉm cười với tất cả những người đang theo dõi.
Làm tốt lắm, cô thực sự nghĩ vậy trong khi nheo mắt. Làm tốt lắm vì đã lắng nghe những gì tôi nói.
Và với tâm niệm đó, cô chỉ có một điều để nói.
"Xin hãy ghi nhớ đến tôi."
Cô nhắm mắt mỉm cười và cúi đầu lần nữa.
"Woa, chơi vậy không đẹp chút nào…"
Heidi bĩu môi và ngả người ra sau tại cửa hàng Marube-ya trên con phố chính của khu dân cư mặt đất ở Okutama.
Một khung hiển thị từ Masazumi mở ra bên cạnh mặt cô.
Hội phó: "Augesvarer, với tư cách là một thương nhân, cậu nghĩ sao?"
"Chà," Heidi nói khi nhìn ra phía trước cửa hàng. Với nụ cười kinh doanh rạng rỡ nhất, Shirojiro đang bán rau cho những người phụ nữ vẫn sống trên Musashi. Không hiểu sao, anh ta vừa xoa tay vào nhau vừa bán củ cải và hành lá.
"Ha ha ha. Thưa quý vị, rau củ hôm nay thân thiện với môi trường và được trồng tự nhiên! Hãy nhìn xem! Đầu ngọn hành lá này xanh mơn mởn làm sao! Nấu lên thì ngọt và ngon tuyệt vời! Một bộ năm cây là một món hời chỉ với giá gấp năm lần một cây!"
Azuma: "Nhưng tất cả những điều đó nghe hoàn toàn bình thường mà. Có phải là do em có vấn đề gì không ạ?"
Marube-ya: "Tớ yêu cái cách bài bán hàng của Shiro-kun chỉ dựa vào khí thế thuần túy và biến cậu ấy thành một tên ngốc! À, và để cho rõ, cậu ấy không hy sinh nhân cách của mình vì tiền đâu. Tiền bạc là tất cả, nên chúng ta dùng nó để bộc lộ một khía cạnh mới trong nhân cách của mình!"
Hội phó: "Ừm, chắc vậy… Xin mời tiếp tục."
Heidi để Erimaki quản lý khung hiển thị từ trên đầu mình trong khi cô mang một hộp gỗ đựng natto gói trong rơm từ phía sau cửa hàng ra.
Marube-ya: "Chà, cậu thấy không? Cái cô Chủ tịch Ủy ban đeo kính đó có lẽ không giống bọn tớ hay cậu."
Hội phó: "Hả?"
Asama: "Ừm, Masazumi? Cô ấy đã phân biệt cậu ra mà, nên tớ không nghĩ cậu cần phải suy sụp đến mức ngã vật ra như vậy đâu. Nhìn kìa, Tsukinowa không biết phải làm gì."
Phản ứng của Masazumi ngày càng tốt hơn rồi, Heidi nghĩ với một nụ cười khi cô sắp xếp rau củ ra trước cửa hàng.
"Okê! Natto Mito vừa mới về hàng đây! Đây là loại natto tươi mà Mitotsudaira nhà ta đã bảo vệ bằng cách sủa và đuổi cổ lũ Hashiba xấu xa ra khỏi thị trấn! Có dấu xác nhận bằng mũi của Mitotsudaira đó!"
Ngân Lang: "Dối trá! Trong đó có nhiều lời dối trá trắng trợn!"
Tôi: "Đúng vậy! Nate không sủa hay ngửi đồ vật! Chị ấy chỉ ngửi không khí khi có thịt ở gần và chỉ trèo lên cao để gầm gừ một bài hát khi phấn khích thôi!"
Ngân Lang: "Ừm, đức vua của tôi? Một số điều là đặc điểm không thể tránh khỏi của giống loài ngài. Như là ngửi không khí khi có thịt ở gần…"
Hori-ko: "Ồ? Vậy thì Mitotsudaira-sama. Món thịt cừu kebab đang nướng cạnh yakisoba này thì sao?"
Ngân Lang: "Hả!? …C-cái đó, ừm, là rau! Phải, là rau!"
Dường như đã đến giờ cho thú cưng ăn của nhóm Nga. Heidi kiểm tra các khung hiển thị khi Erimaki vừa tổng hợp xong từng cái một.
"Đơn vị cảnh vệ của Musashi – nói cách khác, là cảnh vệ cho Hội Đồng Trưởng Kanzler – dường như đang xem đây là một 'sự cố nội bộ' vì Futayo chưa làm gì cả. Họ sẽ ngăn chặn bất kỳ tổn hại nào có thể xảy ra với người dân và học sinh bình thường, hoặc nếu người dân bình thường cố gắng làm hại các quan chức, nhưng ngoài ra – nói cách khác, trong một cuộc đụng độ giữa một quan chức và một thành viên của Ủy ban – họ có thể sẽ coi đó là một cuộc quyết đấu. Điều đó khiến tôi tò mò về các VIP không phải là quan chức… Cậu thế nào rồi, Azuma-kun?"
Azuma: "Hả? Ở đây không có gì xảy ra cả. Với lại, hôm nay em đang chăm sóc Miriam vì, ừm, cô ấy không thể di chuyển nhiều do đến tháng."
Ác-Ga: "Vai diễn của cậu thật sự đã thay đổi rồi đấy. …Nếu cậu đang tìm một vai diễn mới, cậu luôn có thể tham khảo ý kiến của tôi."
Azuma: "Vậy thì, ừm, Naruze-kun? …Cậu có phép thuật hay thứ gì đó để làm giảm tác dụng của những ngày đó không?"
Chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng Heidi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô dùng sức mạnh của lời cầu nguyện để gửi đi những suy nghĩ "Gửi nó cho tôi này!" và "Chúng ta có thể kiếm cả đống tiền từ vụ này!"
Nhưng…
Kim Mar: "Ga-chan, mũi cậu kìa. Mũi cậu đang chảy máu."
Ác-Ga: "Heh… he he he. Tại sao cậu lại làm thế một lần nữa? Cậu chẳng khác nào cầm thịt múa may trước mặt một con gấu sắp ngủ đông… N-nghe này, Azuma."
Azuma: "Judge. Có chuyện gì vậy?"
Ác-Ga: "Tôi khá chắc là Miriam biết cách để ngăn chặn chuyện đó, nên hãy nói với cô ấy rằng có một cách để hai người có thể cùng nhau ngăn chặn nó. Xem cô ấy có nói cho cậu biết đó là gì không."
Azuma: "Được rồi. Cô ấy sẽ hiểu ý em nếu em hỏi như vậy chứ? Vậy em sẽ đi hỏi cô ấy."
Heidi cảm thấy một cơn rùng mình còn mạnh hơn.
…Azuma-kun có phải là kiểu trẻ con dễ bị bắt cóc tống tiền không nhỉ?
Marube-ya: "Ừ-ừm, chúng ta cứ mặc kệ tất cả các quan chức không chọn tham gia cùng các cậu à?"
Asama: "Không, vì tớ đang xử lý các đường truyền thần giao, nên những người đó dường như đã bị cắt liên lạc với chúng ta. Thật sự không thể làm gì khác được."
Cô gái hút thuốc: "Dạo này, tớ cứ nghĩ cậu đóng vai trò tích cực hơn tớ nhiều đấy, Asama-chi."
Vua nhớp nháp: "Cô ấy rất hợp, nên tôi không thấy có vấn đề gì. Nói những lời khiến mọi người xa cách là không tốt."
Dâm đãng: "Đồng ý! Asama-kun là xạ thủ át chủ bài bắn chúng ta đến đích! Cô ấy rất được chào đón ở tiền tuyến!"
Asama: "Ừm…"
Ác-Ga: "Bỏ qua cô vu nữ đang than thở, đây thực sự là một tình huống phiền phức. …Các thành viên bình thường của các ủy ban thì không sao, nhưng các Chủ tịch Ủy ban có khá nhiều quyền hạn. Họ có thể đưa quan điểm của mình lên cho Thư ký, Thủ quỹ và các Quan chức Đặc nhiệm."
Nữ huynh: "He he. Nhưng những Chủ tịch Ủy ban đó không thể trực tiếp đối đầu với cô chủ của con thú ăn kiến đó, phải không? Họ báo cáo cho các Quan chức Đặc nhiệm, Thủ quỹ và Thư ký mà."
Marube-ya: "Đó là lúc Đại hội Học sinh Đặc biệt phát huy tác dụng. Nó cho phép họ bỏ qua các Quan chức Đặc nhiệm, Thủ quỹ và Thư ký để nói chuyện thẳng với cả Kanzler."
"Đúng là một vấn đề thực sự," Heidi thở dài. "Nhưng tôi đoán cũng tốt khi mọi thứ trên Musashi không bị đình trệ. …Dù chúng ta là quan chức, nhưng chúng ta cũng đang kinh doanh ở đây."
Ác-Ga: "Đó chính là mấu chốt… Gần đây chúng ta đã bận rộn, và đó là lý do tại sao chúng ta không nhận thấy Liên Minh Ủy Ban đang tổ chức sự kiện này. Mặc dù nhìn lại, mọi thứ vẫn tiếp diễn một cách quá 'bình thường'."
Hội phó: "Đó có lẽ là vì Ookubo quá giỏi trong việc kết nối mọi thứ. Tôi cá là các Chủ tịch Ủy ban khác không xem đây là một vấn đề lớn."
Heidi không ngạc nhiên khi nghe điều đó. Có một số người thuộc tuýp thể thao đang giữ các vị trí ở đây đó với các hộp thư góp ý, nhưng…
Marube-ya: "Cảm giác cứ như một sự kiện vừa bắt đầu. Chỉ là bình thường chúng ta sẽ được thông báo trước, nhưng lần này thì không."
Nữ huynh: "He he. Đó là cách những người bình thường như chúng ta nhìn nhận. Chuyện này được thực hiện rất tốt. Nếu họ không có kế hoạch gây ra một sự náo động lớn, thì việc chuẩn bị cũng sẽ diễn ra âm thầm. Họ đã thả những gợi ý ở đây đó để cho những người ở cấp Chủ tịch Ủy ban biết chuyện này đang xảy ra và họ đã kiểm soát thông tin để nó không bị rò rỉ ra ngoài."
Gia thần ngực lép: "Họ thực sự có thể kiểm soát thông tin như vậy sao?"
Hội phó: "Họ có thể."
Đúng vậy, Heidi nghĩ, người chuyên gõ quảng cáo và thực hiện các bài bán hàng.
Marube-ya: "Tớ nghĩ chuyện này đã được sắp đặt từ khá lâu rồi."
Có lẽ vậy, Masazumi đồng tình khi cô nghĩ về ý định thực sự của Ookubo ở đây.
Cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch này từ khi nào? Masazumi có thể đoán được phần nào.
"Tôi đoán nó được sắp đặt vào khoảng thời gian diễn ra Trận chiến Armada. Khi chúng ta đang chiến đấu, khi Musashi được sửa chữa, và khi chúng ta rời khỏi Musashi, các Ủy ban đã làm rất nhiều để hỗ trợ chúng ta từ phía sau."
"Nhưng họ đã sắp đặt chuyện này như thế nào?" Naomasa hỏi khi cô chỉnh lại bộ đồ bơi đã bị đọng nước bên trong.
Masazumi chỉnh lại mũ và gật đầu.
"Judge. …Hiện tại chúng ta không thể dành nhiều thời gian cho mọi việc. Với tư cách là đại diện của các thành phố, cô ấy hẳn đã là mục tiêu của phụ huynh các học sinh, và họ đã cho cô ấy biết suy nghĩ của họ về phúc lợi, thần giao cách cảm, kinh tế, và cuộc sống trên Musashi. Và tất nhiên, hầu hết những ý kiến đó đều là những lo ngại. Đặc biệt là khi liên quan đến con cái họ. Nhưng nếu Ủy ban Đại diện chia sẻ công việc lắng nghe đó với các ủy ban khác khi nó liên quan đến lĩnh vực công việc của họ, các Chủ tịch Ủy ban khác sẽ bắt đầu thu thập những nỗi lo của Musashi và gửi chúng đến Chủ tịch Ủy ban Đại diện."
Nghĩa là…
"Sau Trận chiến Mikatagahara, chúng ta đã phân bổ người dân giữa tám cảng bộ ở Mito để những lo lắng của họ không thể thống nhất và sẽ vẫn là những vấn đề cá nhân nhỏ lẻ. Điều đó vẫn còn hiệu lực. …Nhưng các Chủ tịch Ủy ban, những người đã thu thập những lời phàn nàn đó, không thể xem những lo lắng đó là những việc cá nhân, nên nó tích tụ bên trong họ."
"He he. Giống như một thầy lang làng thiếu kinh nghiệm mắc phải tất cả các bệnh vặt của bệnh nhân và tự mình ngã bệnh nặng. Người ta nói cảm lạnh là khởi đầu của mọi bệnh tật, nhưng… khoan đã, có bao gồm cả bệnh lây qua đường tình dục không! Có nghĩa là bị cảm lạnh sẽ khiến bạn làm những việc cần phải kiểm duyệt ư!? Hả, Asama!? Có phải không!?"
Masazumi lờ đi cô chị đó, nhưng rồi cô tự hỏi liệu cô gái ấy có như vậy ở ngoài phố không.
…Thực ra, chắc mình đã biết câu trả lời rồi.
"Ừm, các Chủ tịch Ủy ban sẽ hiểu rõ những lo lắng của người dân nguy hiểm đến mức nào đối với Musashi vào lúc này. Và đó là lý do tại sao họ đã giao toàn bộ việc ra quyết định cho Chủ tịch Ủy ban Đại diện, vì đây vốn là công việc của cô ấy. Sau đó, Ookubo chỉ cần nói với họ rằng 'sau khi xem xét cảm xúc của người dân, chúng ta hãy xác nhận một số điều và đề xuất một số điều với Hội Học Sinh' và 'đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta trình bày khả năng này với họ'."
"Chà, không có điều nào trong đó là nói dối cả. …Vậy là cô ta chỉ thay đổi cách họ diễn giải thông tin thôi sao?" Naomasa hỏi.
"Đúng vậy," Masazumi đồng tình. "Cô ấy hành động như thể chúng ta đang kiểm soát mọi thứ, và đó là lý do tại sao các Chủ tịch Ủy ban và cư dân Musashi đã không phản ứng quá nhiều. Đây không phải là một cuộc đảo chính nhằm lật đổ chúng ta; nó chỉ là một đề xuất thay đổi chính sách. Và đề xuất đó sẽ thay đổi cuộc sống chiến đấu khó lường này thành một cuộc sống hòa bình ổn định. Mọi thứ trên Musashi sẽ không thay đổi quá nhiều, bất kể ai đúng ở đây. Nhưng…"
Nhưng…
"Với Ookubo, họ có thể sẽ không phải trải qua thêm bất kỳ cuộc chiến nào nữa."
"Nghe có vẻ như thế trận thực sự bất lợi cho cậu đấy, Masazumi. …Ý tớ là, cậu yêu chiến tranh mà."
"Ch-chờ đã, Asama! Tớ cực kỳ phản đối một phần trong đó!"
"Hả?"
Asama im lặng. Chị-Aoi cuối cùng cũng vỗ nhẹ vào vai cô, và mọi người dưới nước ghé sát trán vào nhau bắt đầu thì thầm.
Chuyện gì vậy? Masazumi tự hỏi khi Asama rời khỏi vòng tròn trước tiên và giơ tay lên. Lông mày cô hơi căng thẳng.
"Nghe này, Masazumi. Điều này cực kỳ khó nói, nhưng…"
"Judge. Chuyện gì thế?"
Asama trình bày kết luận của họ.
"Hầu như mỗi lần cậu có cuộc họp với một quốc gia khác, kết luận dường như đều là 'Điều này có nghĩa là chiến tranh!'"
Masazumi suy ngẫm về lời của Asama.
…Có đúng vậy không?
Có phải không? Có thể nào không? Cô đưa một tay lên trán và lục lại ký ức của mình.
…Có Mikawa và, ừm, Anh quốc…
Cô đếm trên đầu ngón tay.
"Maa?"
…Ồ, phải, phải. Tớ ổn. Tớ chỉ đang suy nghĩ thôi. Cảm giác như chính bản ngã của mình đang bị lung lay. Tớ ổn, tớ ổn.
Nhưng tại sao mình lại đổ mồ hôi nhiều như vậy khi mình ăn mặc rất thoáng mát và chân đang ngâm trong nước? Bình tĩnh nào, Honda Masazumi. Mày luôn là một người theo chủ nghĩa hòa bình. Đếm lại thì có vẻ như quá khứ và tương lai đều đáng lo ngại, nhưng hãy cố gắng nhìn nhận tích cực ở đây. Phải, hãy có một cái nhìn tích cực về chiến tranh. Không, không đúng.
Nhưng cô đã đi đến một câu trả lời nhất định.
"Khoan đã! Nghe này. Chờ đã, tất cả mọi người!"
"Chuyện gì thế?"
Cô không để cho vẻ mặt bối rối chính đáng của họ làm mình nao núng.
"Nghe đây," cô nói trong khi giơ một ngón tay lên. "Tại cuộc thảo luận mà chúng ta đã có ở Avalon của Magdeburg, chúng ta đã không gây chiến với bất kỳ quốc gia nào tại cuộc họp đó!"
"Không phải đó là lúc cậu tuyên bố 'Chúng ta sẽ đi nghiền nát Hashiba! Chúc một ngày tốt lành!' sao?"
Khi nghe lời nhận xét của Naruze, Masazumi gục xuống một bên một cách mềm nhũn.
…Hảhhhhhhhh?
Cô cảm thấy như có điều gì đó không ổn với thực tế, hoặc như thể thế giới quan của cô không đồng bộ với sự thật. Trong khi đó, cô nghe thấy những giọng nói xa xăm ở giữa hồ nước.
"T-thấy chưa, Naruze? Cậu thẳng thừng quá nên Masazumi không thể hồi phục được!"
"Phản ứng của chị ấy thực sự đã tốt hơn rồi… Và tôi nghĩ mình có thể sử dụng tư thế gục ngã đó, nên đừng di chuyển cho đến khi tôi phác thảo xong."
"Hmm. Seijun đang hát một bài 'lu lu lu' kỳ lạ phải không?"
"Tôi không có!"
Cô ngồi dậy, nhưng điều đó không thay đổi một chút gì về thực tế. Không phải là cô có lý do gì để nghĩ rằng nó sẽ thay đổi. Nhưng cô muốn thử chống lại điều này, nên cô nói những gì có thể.
"Ừm, tôi luôn nghiêm túc trong các cuộc họp và đàm phán đó, phải không?"
"Đúng, tất nhiên rồi. Cậu luôn nói những điều khó hiểu… mà luôn dẫn đến chiến tranh."
"Tất cả những gì tôi làm đều là vì Viễn Đông, phải không?"
"Đúng, cậu làm tất cả những gì có thể cho Viễn Đông… mà luôn dẫn đến chiến tranh."
"Tôi thường cố gắng hợp tác với các quốc gia khác, phải không?"
"Đúng, cậu thường cố gắng hòa thuận với họ… mà luôn dẫn đến chiến tranh."
"Kh-khoan đã! Tại sao lúc nào nó cũng dẫn đến chiến tranh!? Tôi kịch liệt phản đối điều đó!"
"Đúng vậy." Asama gật đầu. "Có thể tớ là người đã nêu ra vấn đề này, nhưng tớ không nghĩ Masazumi lần nào cũng đưa chúng ta đến chiến tranh! Nên chúng ta đừng đối xử với cậu ấy như thế này."
Naruze cho Asama xem một biểu đồ được vẽ trên khung hiển thị Magie Figur. Asama trông có vẻ bối rối, nên…
"Nếu cậu cộng tất cả lại bằng số liệu như thế này và sau đó liệt kê nó như thế này, thì nó sẽ ra kết quả như thế này."
Asama gật đầu vài lần rồi quay lại đối mặt với Masazumi.
"Hiểu rồi. Nhìn từ góc độ thống kê, cậu đã nghiêm túc làm tất cả những gì có thể cho Viễn Đông trong khi cố gắng hòa thuận với các quốc gia khác… mà luôn dẫn đến chiến tranh."
"Tất cả các người là kẻ thù của tôi à!?"
"He he he. Nhưng nhìn theo cách này, cậu đúng là một kẻ hiếu chiến đáng sợ. Chỉ cần sơ hở một chút là cậu sẽ gây chiến với họ."
"Kh-khoan đã! Thường thì họ gây chiến với chúng ta! Tôi chưa bao giờ làm vậy!"
"Nói cách khác, cậu là một seme dụ dỗ."
Cô chưa bao giờ nghe thuật ngữ đó trước đây nhưng có thể đoán được ý nghĩa của nó, nên cô quyết định không suy nghĩ thêm về nó nữa.
"Dù sao đi nữa," Asama thở dài. "Đừng lo, Masazumi. Đại hội Học sinh Đặc biệt ngày mai là một vấn đề nội bộ, nên tớ không thấy làm thế nào nó có thể dẫn đến chiến tranh được."
…Đúng là đặt ra tiêu chuẩn thấp quá…
Nhưng cô cần phải giữ thái độ tích cực. Nếu cô có thể tránh được việc dẫn đến chiến tranh, đó đã là một thành tựu tuyệt vời.
…Hả? Tại sao mình lại cảm thấy chán nản khủng khiếp thế này?
"Giờ thì qua đây đi," Chị-Aoi nói. "Bọn tớ có đồ ăn này."
"Đúng vậy, Seijun," Naito nói thêm. "Tối nay cậu có nhiều việc phải làm, như là vạch ra chiến lược cho ngày mai, phải không? Vậy thì cậu cần phải thư giãn khi còn có thể."
"Không, không." Masazumi xua tay qua lại trước khi nhẹ nhàng vỗ vào ngực qua lớp áo. "Tôi chưa bao giờ bơi cả. Được chứ?"
"Ồ…?"
Tất cả họ trao đổi một cái nhìn rồi mỉm cười.
Trước khi cô kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô đã bị ném xuống nước.
Hai người đứng trên một ngọn đồi tuyết.
Xếp hàng trên bầu trời chiều là một con quỷ trường thọ mặc quân phục M.H.R.R. và một chàng trai mặc đồng phục P.A. Oda với chiếc áo khoác phao màu đen khoác trên vai.
Họ là Shibata Katsuie và Sassa Narimasa.
Phía sau ngọn đồi, bên dưới họ là vài con tàu của hạm đội tiên phong và những người đang nhanh chóng dựng trại, cả hai người họ đều đang mở một vài insha kotob.
Những insha kotob là để giải quyết công việc và các vấn đề khác, nhưng cả hai đều đang nhấn nút "phê duyệt" mà không thực sự nhìn vào chúng. Thỉnh thoảng, Katsuie lại lên tiếng.
"Này, nhóc con, làm việc nghiêm túc hơn đi. Tôi thấy tội nghiệp cho những người đã tạo ra dữ liệu này."
"Shibata, tên ngốc bên cạnh tôi thậm chí còn không nhấn 'phê duyệt'; hắn chỉ đóng các khung hiển thị thôi. Tôi nghĩ khả năng khá cao là hắn không biết cách thức hoạt động của các cuộc trò chuyện qua thư thần thánh. Phải, với tư cách là tiền bối, ngài có thể nói gì đó với tên ngốc đó không?"
Katsuie nhìn về phía bên kia của Narimasa, phía mà ông không đứng.
"Hmm, Naru Naruuu? Chẳng có ai ở đó cả. Cậu đang bị ảo giác à? Hmm, cậu ổn không đấy? Nếu cậu bị điên rồi, tôi có nên đánh cho cậu tỉnh ra không? Hmm?"
"Ch-chết tiệt…"
Taki: "Hai người thích diễn trò đó nhỉ?"
"Ồ, chào, Takigawa. Cô cần gì?"
Taki: "Hai người đã đọc bức thư thần thánh tôi gửi chưa?"
"Shaja," Katsuie đáp khi ông nhe răng với nữ ninja trong insha kotob. "Ichimasu, tình hình trên Musashi đang trở nên thú vị đấy nhỉ? Ban đầu trông như họ định có một cuộc họp với ba quốc gia, nhưng giờ họ lại có một Đại hội Học sinh Đặc biệt? Cứ hết sự kiện này đến sự kiện khác cho đám nhóc trên con tàu khổng lồ đó! Tôi cá là họ sẽ dựng cả các gian hàng lễ hội, nên tôi hơi muốn ghé qua với phu nhân Oichi!"
"Ồ, vậy sao không đi luôn đi?"
Một quả bóng tuyết đập vào bên mặt Narimasa.
"Chết tiệt!"
Cả hai đều nén tuyết với lực đủ mạnh để tạo thành những quả bóng băng và ném qua lại với toàn bộ sức lực, nhưng cuối cùng họ cũng nghỉ một lát. Khi đó, Katsuie thở ra một hơi dài trắng xóa.
"Chà, tôi đoán chúng ta có thể coi đây là việc Musashi đang lột bỏ lớp mặt nạ một chút."
"Thật sao?"
"Narimasa."
Khi Katsuie gọi tên anh, Narimasa đẩy cặp kính râm của mình lên và nhìn về phía ông.
"Muốn gì??"
"Woa! Cái gì 'muốn gì' thế!? Cậu đẩy kính râm lên như thế này rồi…'muốn gì'!? Thật á!? 'Muốn gì'!? Thằng nhóc này chắc nghĩ mình ngầu lắm!!"
"Im đi, đồ khốn! Chính ông mới là người đã tình tứ sướt mướt khi đang ngấu nghiến món tempura trái cây mà Oichi làm! Cái gì mà 'mấy quả dâu này ngon quá' vớ vẩn!? Chúng có củ cải bào ở trên mà!"
"Gì!? Nếu phu nhân Oichi bào nó, thì củ cải cũng là trái cây! Cậu không biết điều đó à, nhóc con!?"
"Takigawa, cô có thể làm gì đó với gã này không? Hắn phiền phức chết đi được."
Taki: "Ừ, Niu-chan cũng đang ở đây. Nên Naru-kun, cậu có lẽ nên từ bỏ và chơi với Toshi và Michi đi."
"Không, hai người đó đang bị ám ảnh bởi những thứ mà Matthias và Hashiba gửi đến. Đôi khi họ có thể trở nên khá mọt sách, nên tôi không thể theo kịp họ."
Taki: "Sao không tìm một sở thích đi?"
"Tôi đã từng có một cái."
Mắt Shibata mở to và ông chỉ sang nói "Hả? Là gì thế?", nhưng Narimasa lờ ông đi.
"Tôi không nói cho ông đâu. Dù sao đi nữa, Shibata, ông có vẻ khá thận trọng với Musashi. Có lý do gì không?"
"Shaja. Đơn giản thôi, đồ ngốc. Cậu đã không làm gì kể từ khi đến P.A. Oda?"
"Sống một cuộc sống không rắc rối dưới một cấp trên không phải là một tên ngốc."
Taki: "Nói thẳng ra, cậu đã được môi trường xung quanh ưu ái khá nhiều, Naru-kun. Cậu chưa từng phải đối mặt với bất kỳ cuộc đấu đá nội bộ nào kể từ khi đến P.A. Oda, phải không?"
"Tôi có ném đá vào tên tiền bối ngốc nghếch của mình."
Một quả bóng băng có đá bên trong đập vào mặt anh, khiến cuộc chiến "ném tuyết" của họ nóng lên một lúc.
"Và không có đấu đá nội bộ thì tốt hơn sao? Phiền phức chết đi được."
Taki: "Nhưng gia tộc Oda đã có một số trong các vấn đề về việc thừa kế danh hiệu của chủ nhân chúng ta."
Bên trong insha kotob, Takigawa bắt chéo chân trên ghế của mình trên cầu tàu của Lâu đài Shirasagi.
Taki: "Thế hệ trước đã nỗ lực để kết hợp lực lượng Mlasi và gia tộc Oda, nhưng đã đẩy mạnh hơi quá và phải nghỉ hưu để bù đắp cho điều đó."
"Shaja." Katsuie gật đầu. "Gia tộc đã chia thành hai phe phái về việc thừa kế danh hiệu của chủ nhân chúng ta. Điều thú vị là, bây giờ tôi là một phần của lực lượng chính mặc dù tôi đã ở phe đối lập."
"Ông đang lên lớp tôi như một ông già à? Xin tha cho tôi."
Narimasa thở dài, nhún vai và quay lưng lại với Katsuie.
"Các vị tiền bối có thể ngừng mong đợi những người đến sau như chúng tôi phải làm những việc mà tất cả các vị đã phải làm không? Chẳng phải nhiệm vụ của các vị là đảm bảo chúng tôi không phải làm những việc như vậy sao?"
Taki: "Cậu thực sự xem trọng chuyện này đấy, Naru-kun."
"Đừng trêu chọc-…"
Anh cao giọng, nhưng rồi tự kiềm lại, thở dài, quay lại và cúi đầu.
"Xin lỗi."
Katsuie giáng một cú chặt karate xuống đầu Narimasa đang cúi xuống, và nó rõ ràng đã tạo ra một âm thanh trầm đục.
"Oái! Cái gì vậy, đồ ngốc!? Ông không biết cách kiểm soát sức mạnh của mình à!?"
"Vậy thì dùng cái đầu yếu ớt đó của cậu mà suy nghĩ đi, nhóc con. Nếu cậu định tuân theo các mô tả trong Thánh điển… thì Sassa Narimasa sẽ gặp phải kết cục của mình khi nổi dậy chống lại Hashiba."
"Nhưng trước đó và sau khi chúng ta mất chủ nhân, tôi sẽ dưới quyền chỉ huy của ông khi chúng ta chiến đấu với Hashiba và Toshi. Hashiba sẽ là kẻ thù của chúng ta vào lúc đó."
"Toàn bộ vấn đề là ở đó," Katsuie nói. "Các vị tiền bối siêu xuất sắc của cậu đang nói với cậu rằng không sao cả nếu cậu kết cục giống như chúng tôi, bất kể nó diễn ra như thế nào."
"Gì? Ai là người ông gọi là xuất sắc?"
"Đừng quên từ 'siêu', nhóc con. Cậu có muốn tôi tạo ra một con dấu hình người trong tuyết bằng cậu không? Hả?"
Katsuie cười khẽ.
"Nhưng đó là chuyện của một thời gian sau. Bây giờ, chúng ta cần phải tận hưởng tình hình mà chúng ta đang có."
"Shaja. Không cần ông phải nói điều đó. Tôi luôn có kế hoạch bung hết sức ở đây."
Cả hai người họ nhìn về phía bắc từ ngọn đồi.
Họ đang nhìn vào một khu vực cách đó vài chục km, qua một khu rừng tuyết lớn ở đằng xa.
"Đó là rìa phía tây nam của khu vực có thể sống được của Sviet Rus. Từ cánh đồng đó đến thành phố phía sau chưa đầy bốn mươi km. Chúng ta đã có một người dẫn đường xuất sắc."
Ông gật đầu.
"Marfa của Novgorod, hửm? Cô ta vẫn coi thường mọi người, nhưng cô ta đã dẫn chúng ta đi đúng hướng."
Katsuie cười khẩy qua mũi.
"Hashiba đã giật dây để Marfa có được tên kế thừa của Shibata Shigeie, phải không? Vì vậy, để 'hợp tác' với chúng ta, cô ta đã dẫn chúng ta vào lãnh thổ Sviet Rus và sẽ chứng minh sự hợp tác của mình bằng một trận chiến. Và điều đó sắp bắt đầu. Nghe hay đấy. Đặc biệt là với con mồi ngon đã xuất hiện."
Ông hất cằm về phía một vài hình dạng trên bầu trời phía đông. Chúng nhỏ và xa, nhưng rõ ràng là chúng đang ở đó.
Taki: "Xét về thời gian, tôi cho rằng đó là tàu ngoại giao của Musashi và hạm đội hộ tống của Honjou Shigenaga. Tôi đã ghi lại các mẫu hỏa lực pháo và số lượng đạn pháo đã sử dụng của họ, có nên gửi qua không?"
"Không," Katsuie đáp. "Nó sẽ không đến kịp với cô ta, và nó cũng không quan trọng đối với những gì cô ta đang cố làm."
Taki: "Cô ta? Ồ, ý ông là Marfa."
"Shaja," Narimasa đáp khi anh cũng nhìn về phía hạm đội của Honjou Shigenaga. "Xét về thời gian, cô ta hẳn sẽ sớm tấn công."
Khi anh nói, một cơn gió thổi qua bầu trời phía đông.
Một hình dạng đột nhiên xuất hiện trước hạm đội hộ tống của Honjou Shigenaga.
Đó là một chiến hạm đa tầng màu đen dài hơn tám trăm mét. Nó có cấu trúc giống như những đế giày xếp chồng lên nhau.
Taki: "Ồ!? Tín hiệu đó!? Đó có phải là một chiếc hulk tàng hình không? Thật là hiếm thấy!"
"Tôi lớn lên ở vùng núi, nên tôi không thể nhận ra gì ngoài cấu trúc đa tầng giống như bánh wafer của nó. Dù sao, hãy xem cô ta đã chuẩn bị những gì. Chúng ta sẽ không chấp nhận bất kỳ sự 'hợp tác' nửa vời nào. Nhưng…" Katsuie nghiêng đầu và rên rỉ. "Tôi nghĩ Marfa đó quá tập trung vào cảm xúc, sức mạnh và mối liên kết giữa con người. Chà, điều đó có thể là vừa phải đối với một vùng lạnh giá như vậy."
Trong khi đó, chiếc hulk đen bay về phía hạm đội của Honjou cùng với một vài tàu vận tải đi kèm.
Nó đang trên đường va chạm.
Hạm đội hộ tống của Honjou Shigenaga cho tàu ngoại giao đã phát hiện ra kẻ thù.
"Thuyền trưởng! Phát hiện kẻ thù ở khoảng cách mười một km về hướng mười một và mười giờ! Tín hiệu ether là của một chiếc tàu loại hulk vũ trang lớp Kraken cũ của Sviet Rus! Quét cho thấy nó thuộc về Novgorod!"
Cùng với báo cáo đó, các hàng rào mở ra ở bên trái và bên phải phía trên sân lễ hội. Đây là những hàng rào vật lý, không phải phép thuật. Toori nghiêng đầu khi chúng kết nối với thượng tầng để ngăn không khí bên ngoài.
"Này, Shigeko? Mấy cái đó có che hết mọi thứ không? Hơi quá mức cần thiết đấy."
"Testament. Ngài đang nói rằng ngài muốn xem trận chiến à? …Có một thang máy lên đỉnh. Tôi sẽ chỉ đường cho ngài."
"Kh-khoan đã!" Mitotsudaira cắt ngang. "Chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
"Đừng lo về chuyện đó," Shigenaga nói trong khi xua tay một cách thờ ơ và nhét yakisoba vào miệng. "Đây là cách nhanh nhất để hiểu vấn đề mà Sviet Rus hiện đang phải đối mặt."
"Hả?"
Mitotsudaira có vẻ bối rối khi Shigenaga mở một sankt okno và gửi một vài chỉ thị.
"Đừng để chúng đi qua trong im lặng, các đồng chí! Thời của quỷ dữ chưa đến, vì vậy chúng ta phải gửi một lời chào đến những người bạn đồng hành của mình. Và hãy bắt chúng dừng lại để dạy cho chúng biết rằng vùng đất tuyết này không chào đón những kẻ ngoại lai!"
"Vậy là cận chiến hả, thuyền trưởng!?"
"Testament! Nghe đây, các đồng chí! Tôi chắc rằng các bạn đã chán ngấy việc sử dụng những khẩu pháo này để chiến đấu. Nhưng thời điểm đã đến! Thời điểm để thể hiện sức mạnh thể chất tuyệt vời của chúng ta đã đến! Những bông hoa trang trí của hỏa lực pháo chỉ dành cho ban ngày. Một khi đêm xuống, chính mặt trăng lưỡi liềm sẽ trang trí bầu trời! Tất cả các tàu, giải phóng phép thuật phòng thủ trần nhà. Đã đến lúc cho màn privet nổi tiếng của Sviet Rus!"
Khi cô nói, gió rẽ đôi trên bầu trời phía trước.
Họ nhìn thấy chiếc hulk đen ở đó. Nó thuộc về Novgorod, nhưng có điều gì đó kỳ lạ về nó.
Nó đang lộn ngược, nên boong trên phẳng của nó đang hướng xuống dưới. Và…
"Tàu địch chỉ kích hoạt lá chắn phòng thủ phía trước! Nó đang lao vào để thực hiện màn privet!"
Một nhóm xác chết hợp nhất đang đứng trên boong trên dài của chiếc hulk đa tầng. Họ đang lộn ngược, nhưng họ đã chuẩn bị hành động ở đuôi tàu.
Và cá nhân ở phía trước nhất được phóng to trong một sankt okno mở ra trên bầu trời.
Cô mặc một bộ quân phục Sviet Rus nhuộm đen với các đồ trang trí phụ đính kèm. Một con ngựa tám chân làm bằng xương đứng bên cạnh cô, và chiếc khăn quàng cổ da hổ quanh cổ cô bay trong gió. Ngay ở cuối chiếc khăn quàng có hai chữ kanji của cái tên Kagetora.
Mitotsudaira lên tiếng khi cô nhận ra ý nghĩa của cái tên đó.
"Nagao Kagetora!? Đó có phải là cựu Phó Kanzler Sviet Rus và Thị trưởng Novgorod, Marfa không!?"
Giọng cô như còn vướng mắc điều gì, cô chau mày hỏi tiếp.
“Vậy có thể xem như Novgorod đã phản bội Sviet Rus và về phe P.A. Oda rồi không?”
“Testament. Bọn ta vốn định giấu chuyện này, nhưng xem ra không giấu được nữa rồi. …Nói cho chính xác thì, bà ta là cựu Phó Viện trưởng, Thị trưởng của Novgorod, và cũng từng là một trong những người kế vị của Sviet Rus. Bà ta còn là bạn thân của Viện trưởng kiêm Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm, Uesugi Kagekatsu-dono. Còn giờ đây, bà ta là kẻ thù, là kẻ phản bội. Bà ta chính là…”
Bên trong sankt okno, sắc mặt của người phụ nữ thay đổi. Bà ta nhíu mày, ánh mắt găm thẳng về phía họ.
Và Shigenaga cất tiếng, đối diện với ánh nhìn đó.
“Marfa ‘Vedma’ Boretskaya.”
Khi cái tên ấy được tuyên bố dõng dạc, trần tàu vốn đang trình chiếu cả bầu trời lẫn kẻ địch liền đóng lại.
Cùng lúc đó, thông báo vang lên khắp hạm thuyền.
“Privet của địch sẽ tiếp cận trong hai phút ba mươi bảy giây nữa!”


0 Bình luận